Chương 2: Công chúa ma cung
Thập Tứ Khuyết
09/02/2015
Cái bẫy!
Đột nhiên ta ý thức được rằng chuyện này từ đầu tới cuối là một cái bẫy. Hắn giả vờ gặp chuyện, gây xung đột với Phi Giao bang, dẫn dụ ta ra tay giúp sức, hôm sau lấy lí do này tới trà quán tìm người… nhưng, mục đích là gì?
Vì muốn Trần tiên sinh kể câu chuyện đó ư?
Giản Linh Khê, Nhất Tịch… Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Khi ta còn chưa hiểu chuyện thì Tiếu Vong Sơ đã đưa ra một tấm thẻ nhỏ bằng ngọc trắng như tuyết, tơ màu đỏ thắm, đặt trên lòng bàn tay khiến nó càng trở nên trong suốt, long lanh. Lần này thì không chỉ có Tam Nương, mà sắc mặt của Trần Phi cũng thay đổi.
“Tuyết ngọc hồng nhan lệnh đã tái xuất giang hồ…”. Tam Nương lẩm bẩm một câu, rồi đột nhiên quay đầu sang dặn dò: “Tiểu Sơn, Tiểu Thủy, mau đi đóng cửa lại, hôm nay chúng ta không mở quán. Xong các ngươi cũng lui xuống, ta và tiên sinh có chuyện muốn nói với họ”.
“Khoan đã! Bà đang lo lắng điều gì? Có chuyện gì mà họ không được nghe?”. Tiếu Vong Sơ lướt nhìn chúng ta một lượt, đám thủ hạ của hắn lập tức chặn chúng ta lại.
Trần Phi bước tới trước mặt hắn, điềm tĩnh nói: “Người ngươi muốn tìm là ta, không liên quan đến những người xung quanh. Bọn chúng chỉ là tiểu nhị của quán trà, để chúng đi đi”.
Tiếu Vong Sơ nhướn mày: “Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận thân phận của mình rồi?”.
“Ta chưa bao giờ phủ định”.
Tiếu Vong Sơ nhìn Trần Phi một hồi, bỗng dưng cười lớn: “Trần Phi – chuyện cũ thành hư không, cái tên hay lắm. Đáng tiếc, một số chuyện phải đến cuối cùng cũng đến”.
Trần Phi đáp: “Vậy thì sao?”.
Tiếu Vong Sơ thong thả đáp: “Mọi người đều nói ngươi là đệ nhất cao thủ năm đó, thanh Tuyệt kiếm của người tiếu ngạo thiên hạ, Vu Đào Diệp của ngươi độc bộ võ lâm. Ta rất muốn thử xem thế nào”.
Hả? Người hắn đang nói là Trần tiên sinh sao? Tiên sinh lợi hại vậy sao? Một người lợi hại như vậy mười mấy năm qua lại ở trong quán trà rách nát này thuyết thư? Có vài lần khách quan gây sự, chê tiên sinh kể chuyện không hay, ném vỏ quả vỏ hạt lên người tiên sinh, tiên sinh cũng không đáp trả… Sao có thể chứ?
Nhưng mọi chuyện đang diễn ra trước mắt cho ta biết, đây không phải là chuyện đùa. Ta há hốc miệng kinh ngạc, Tiểu Sơn Tiểu Thủy bên cạnh xem ra không khá hơn ta là mấy.
Trần Phi đáp: “Ta không tỷ võ với người khác đã nhiều năm rồi”.
Tiếu Vong Sơ mỉm cười, khi tay phải từ từ đưa lên, lưỡi đao dưới ngón tay sáng loáng đến mức cả đại sảnh dường như lóe lên, một luồng hàn khí xé rách không khí ập tới. Ngay cả ta đứng cách xa như vậy cũng cảm nhận được luồng sát khí như bức người đó.
“Ngươi không tỷ thí cũng không sao, bắt đầu từ lúc này, cứ một canh giờ ta sẽ giết một người, cho đến khi ngươi đồng ý thì thôi”. Bóng trắng lay động, cuốn theo một luồng gió lạnh, bỗng chốc lưỡi dao lạnh buốt dừng ở khoảng giữa hai lông mày của ta, còn ta căn bản không nhìn ra hắn ra tay như thế nào.
“Người đầu tiên, bắt đầu từ hắn”.
Làm sao có thể! Ta đang định phản kháng thì Tam Nương lao tới ôm ta nói: “Ngươi không được làm hại nó”.
Trong đôi mắt Tiếu Vong Sơ có thứ ánh sáng kì dị lóe qua, hắn lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”.
“Bởi vì…”. Tam Nương mới nói được hai tiếng liền bị Trần Phi ngắt lời: “Tần Nương”.
Tiếu Vong Sơ tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn ta rồi nhìn hai người họ, lưỡi đao của hắn chém xuống, bỗng chốc ta cảm thấy lạnh toát, sau đó mới đau đớn. Máu chảy xuống, nhuộm đỏ tầm mắt của ta.
Tam Nương vội hét lên: “Dừng tay! Mau dừng tay! Người trong thiên hạ có thể giết, riêng nó ngươi không thể!”. Câu cuối cùng trong tiếng thét, xen lẫn tiếng kêu kinh ngạc của Trần Phi.
Lưỡi đao sắc thu lại, Tam Nương khóc gục xuống nền đất, cả người run rẩy không ngừng, bưng mặt khóc: “Ngươi không được giết nó, tuyệt đối không được giết nó…”, còn Trần Phi khẽ thở dài một tiếng, nhắm nghiền mắt lại.
Tiếu Vong Sơ bước tới trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm, ánh mắt lạnh băng ấy dần trở nên nóng ran. Hắn đột ngột đưa tay nhấc chiếc mũ trên đầu ta lên, gỡ tung mái tóc dài của ta, ta sững sờ nhìn hắn, không hiểu sao sắc mặt của hắn lại thay đổi đến vậy.
“Năm nay ngươi mười sáu tuổi, sinh vào giờ Ngọ ngày Giáp Tý tháng Kỷ Sửu năm Canh Thân, đúng không?”. Không chỉ sắc mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng, xen lẫn bao thứ cảm xúc phức tạp.
Ta sợ hãi lắc đầu, đáp: “Ta không biết. Là Tam Nương nhặt ta từ bờ suối về”.
“Bờ suối?”. Tiếu Vong Sơ liếc nhìn Tam Nương: “Vì thể ngươi tên là Tiểu Khê?”
Ta gật đầu.
Tiếu Vong Sơ im lặng một hồi, ánh đao vụt qua, cứa rách tay hắn, giọt máu trào ra, hắn dùng ngón tay đang chảy máu ấn lên ấn đường của ta. Cũng lạ, ta lập tức cảm thấy vết thương không đau nữa. Khi hắn rụt tay lại, ta sờ lên ấn đường, chạm phải một vật vừa trơn vừa lạnh nổi cộm lên. Ta vội vã cầm bình trà đồng trên bàn lên soi, thấy trên ấn đường của ta nổi lên một vật to bằng viên trân châu, nhưng tròn và bắt mắt hơn!
“Đây là cái gì? Tại sao lại như vậy?”. Ta móc vật đó không ra, lúc ta ngẩng đầu lên, mặt của mọi người trong đại sảnh biến sắc.
Tam Nương là tuyệt vọng, Trần Phi là bi ai, còn đám đệ tử Phi Giao bang thì sợ hãi, tất cả đều quỳ xuống kính cẩn hô: “Bái kiến công chúa!”.
Ta sợ hãi, họ đang làm gì thế này? Trận thế lớn như vậy thực đáng sợ chết đi được!
Tiếu Vong Sơ tra kiếm vào bao, khụy gối nói: “Tả sứ giả của Bát hoang lục hợp Cửu điện ma cung Tiếu Vong Sơ, đặc biệt tới cung nghênh công chúa hồi cung”.
“Ngươi… đang đùa à?”. Ta lẩm bẩm. Công chúa? Gặp ma rồi! Cái gì mà Bát hoang lục hợp Cửu điện ma cung hôm nay ta mới nghe lần đầu, hơn nữa ban nãy chẳng phải hắn nói công chúa nào đó tên Nhất Tịch mà, sao bây giờ lại dây dưa tới ta?
“Trên ấn đường công chúa của các triều đại đều có ma ấn, trên trán người chính là Xạ Nguyệt Châu, chỉ là từ trước tới giờ luôn bị che kín, bây giờ dính máu của thuộc hạ và công chúa, phong ấn mất hiệu lực nên mới hiện ra”.
“Là thật hay giả vậy?”. Ta nghi ngờ đưa tay lên sờ viên Xạ Nguyệt Châu gì đó lần nữa, chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện cổ quái thế này lại xảy ra với mình… Đợi chút! Nếu ta thực sự là công chúa ma cung, có nghĩa chúng là thủ hạ của ta, cũng có nghĩa là ta có thể báo thù chuyện ban nãy chúng đánh ta, làm tổn thương ta?
Trong khi trong lòng đang hí ha hí hửng, toan thực hiện thì Trần Phi đột ngột bước tới nắm tay ta, trầm giọng nói: “Nó không phải công chúa của các ngươi, cũng sẽ không theo các ngươi về”.
Tiếu Vong Sơ đứng thẳng người, chậm rãi nói: “Linh Miêu nói không sai. Cô ta nói muốn tìm được công chúa thì phải tìm được ngươi trước, và ngươi nhất định sẽ ra tay ngăn cản, không để ta dẫn công chúa đi.”
“Nếu đã như vậy sao vẫn còn tới?”.
Tiếu Vong Sơ cười nhạt, gằn giọng: “Nhưng ta rất muốn hỏi ngươi, ngươi – dựa vào cái gì mà không cho phép chúng ta đưa công chúa về?”.
Cả người Trần Phi sững lại.
Tiếu Vong Sơ tiến về phía tiên sinh mấy bước, nhìn chằm chằm: “Ngươi đừng quên, kiếp trước công chúa vì ngươi mà chết, người hận ngươi, trên đời này người công chúa không muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi! Còn ngươi, lại giữ kiếp này của công chúa ở bên mình, ở bên cạnh người đàn bà kia, khiến công chúa tưởng rằng bà ta chính là người thân. Thật nực cười!”.
Ta càng nghe càng mơ hồ, không nén được liền hỏi: “Cái gì mà kiếp này, kiếp trước? Rốt cuộc các ngươi đang nói chuyện gì, tại sao ta nghe không hiểu gì cả?”.
“Công chúa không hiểu cũng không sao, đợi thuộc hạ kể hết câu chuyện này, người sẽ hiểu”. Tiếu Vong Sơ nói xong liền liếc xéo Trần Phi: “Sao? Ngươi muốn ngăn cản ta à? Ngươi sợ công chúa biết những chuyện trước đây ngươi từng làm với người sao? Ngươi thấy chột dạ à? Áy này à?”.
Trần Phi buông tay ta ra, khẽ thở dài: “Thực ra ta sớm biết sẽ có một ngày thế này, Thập Nhị Quý, Linh Miêu của Cửu điện ma cung là chiêm bốc sư giỏi hiện nay, sao có thể không bói được Nhất Tịch đã luân hồi chuyển thế? Nếu Nhất Tịch vẫn còn trên nhân gian, chỉ cần là nữ nhân, thì vẫn là công chúa ma cung của các ngươi. Cũng được, ngươi muốn nói gì thì cứ nói, đối với chuyện ngày trước…”.
Tiên sinh ngừng lại, gương mặt thâm trầm lộ vẻ kiên quyết, hiên ngang đáp: “Ta chưa từng hối hận”.
“Ngươi có hối hận hay không là việc của ngươi, còn công chúa, người có quyền biết mình là ai”. Tiếu Vong Sơ quay sang nhìn ta: “Hai mươi lăm năm trước, công chúa Nhất Tịch của ma cung là niềm kiêu hãnh của cả ma tộc. Nàng xinh đẹp không gì sánh bằng, Xạ Nguyệt Châu giữa ấn đường của nàng có ma lực rất mạnh, có khả năng bất tử. Nhưng nàng tới nhầm Nam Kinh, uống nước ở hồ Kính Tịch, còn hắn, Giản Linh Khê – người được mệnh danh võ lâm đệ nhất – khi đó ở bên hồ giương mắt nhìn nàng biến thành hồn ma”.
Giản – Linh – Khê! Trần tiên sinh là Giản Linh Khê?
Ta kinh ngạc không thốt nên lời, suy nghĩ rối như canh hẹ.
“Đương nhiên công chúa không cam lòng, muốn san bằng hồ Kính Tịch, nhưng hắn ra tay ngăn cản. Công chúa dùng ma lực làm hồ đóng băng, hắn liền mượn thần lực của hôn thê mình – U các Thánh nữ Thất Khuyết – dẫn dụ hoa đào. Hoa đào nở rộ mùa xuân liền tới, nước hồ tan băng, công chúa bại trận”.
Ta nhìn Trần Phi, khuôn mặt tiên sinh không nét biểu cảm, dường như bất luận Tiếu Vong Sơ nói gì đều không liên quan tới mình. Nhưng, tại sao tiên sinh phải làm vậy? Tại sao thấy chết mà không cứu? Tại sao lại ngăn Nhất Tịch san bằng quái hồ hại người đó?
“Công chúa thấy muốn lấp hồ buộc phải trừ khử Giản Linh Khê trước tiên, muốn trừ khử Giản Linh Khê buộc phải đuổi Thất Khuyết đi trước. Thế là trước mặt Giản Linh Khê nàng tiết lộ Thất Khuyết và huynh đệ kết nghĩa của Giản Linh Khê là Liễu Thứ có gian tình, khiến Thất Khuyết xấu hổ bỏ đi. Giản Linh Khê thẹn quá hóa giận, không biết đã dùng thủ đoạn ty tiện nào phong ấn công chúa trên kiếm của hắn liền một mạch chín năm trời. Sau chín năm, bên cạnh hắn xuất hiện một người phụ nữ khác, chính là bà ta”. Tiếu Vong Sơ chỉ tay về phía Tam Nương, Tam Nương sắc mặt trắng bệch, định lên tiếng nhưng Trần Phi lắc đầu, Tam Nương im lặng, tức giận quay mặt đi.
“Người đàn bà ngu dốt này sau khi nghe lời công chúa, mang thanh Tuyệt Kiếm ra bờ hồ lau rửa, khi chạm vào nước hồ phong ấn lập tức được giải, công chúa nhân cơ hội liền thoát ra ngoài. Nhưng do bị giam trong thanh kiếm quá lâu, ma lực giảm mạnh, đánh không lại Giản Linh Khê, vì thế chưa tháo chạy được bao xa liền bị bắt trở lại. Công chúa biết không có cơ hội để tháo chạy lần nữa nhưng không muốn tiếp tục bị giam trong kiếm không thấy ánh mặt trời, nên đã đưa ra quyết định cùng chết. Nàng làm nổ Xạ Nguyệt Châu trên ấn đường, nguyền rủa hồ Kính Tịch từ nay khô cạn, không hại nhân gian nữa”. Tiếu Vong Sơ nói tới đây, trong mắt lấp lánh ánh lệ, giọng nghẹn ngào: “Ma ấn là tất cả nguồn năng lượng và sinh mệnh của ma tộc chúng ta, mặc dù công chúa bất tử, nhưng Xạ Nguyệt Châu bị vỡ, nàng cũng hồn bay phách tán, không còn tồn tại…”.
Nghe tới đây cả người ta bất giác run lên khe khẽ, dường như tự mình vừa nếm trải cảm giác hồn bay phách tán, không chỉ là đau đớn, mà còn là tuyệt vọng, tràn đầy phẫn nộ và không cam tâm, giống như bị giày vò trong nước sâu, lửa nóng.
Tiếu Vong Sơ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Lúc ấy, may mà Thập Nhị Quý tới kịp, hắn dùng đèn Linh Tê tập hợp hồn phách đã thất tán của công chúa, sau đó mang hồn phách tàn khuyết đó xuống Minh giới luân hồi. Công chúa sau khi luân hồi chính là ngươi!”.
Ta đứng sững một hồi, chật vật lên tiếng: “Ý ngươi là… ta… chính là Nhất Tịch?”.
“Không sai, người chính là công chúa! Nhưng do khi luân hồi hồn phách không đủ, Xạ Nguyệt Châu trên ấn đường mặc dù vẫn còn nhưng không có thần lực như năm xưa”. Tiếu Vong Sơ lạnh lùng nhìn Trần Phi và Tam Nương: “Hai người này sợ kiếp này người tìm họ báo thù nên mới tìm người trước bọn thuộc hạ, còn nuôi nấng người trưởng thành. Nếu không phải Linh Miêu bói ra người vẫn còn ở Nguyên Thành thì bọn thuộc hạ mãi mãi không tìm ra người, và người cũng không bao giờ biết được thân thế của mình. Quả nhiên không hổ là Giản Linh Khê, thủ đoạn cao minh hiểm độc thế này ngươi cũng nghĩ ra được. Bây giờ cho dù công chúa biết thân thế của mình nhưng e rằng cũng không nỡ hạ thủ giết ngươi!”.
Những lời sau đó của hắn ta không thể nghe tiếp, bởi vì chẳng nghe thấy gì. Trần Phi, Tam Nương, hai người nuôi nấng ta từ tấm bé lại là kẻ thù của ta? Bọn họ lại là những người vô liêm sỉ, ty tiện vậy sao? Không, đây không phải là sự thật, hắn đang nói dối! Tiếu Vong Sơ đang nói dối, đây không phải là sự thật!
Mặc dù Tam Nương hay đánh ta, mắng ta, véo tai ta, nhưng bà ấy thương ta nhất. Trong đêm lạnh thấu xương, người dậy đắp chăn cho ta là bà ấy; khi ta bị ốm, bà ấy thức suốt đêm không ngủ chăm sóc ta; có gì ngon luôn dành cho ta một phần; ta nghịch ngợm, ương bướng luôn gây họa, lần nào bà ấy cũng đi xin lỗi, bồi thường cho người ta… Làm sao có thể? Bà ấy làm sao có thể là kẻ thù của ta được?
Còn Trần Phi thì sao? Ta nhìn Trần Phi, là sự ấm áp phồn hoa đã tận, là khí chất thâm trầm thanh nhuận như nước, dù lạnh nhạt nhưng vẫn mang đến cho người khác dạt dào hơi ấm, khi tiên sinh nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như bàn tay thần kỳ, có thể chữa lành mọi vết thương. Mỗi lần Tam Nương đánh ta, ta chỉ cần núp sau lưng tiên sinh là không sao nữa; đêm hè ngồi hóng mát ngoài sân, tiên sinh sẽ kể chuyện cho ta nghe; ta thích ăn bánh hoa quế ở bên ngõ Đinh Gia phía Đông thành, mỗi lần đi qua đó tiên sinh đều mua về cho ta… Mặc dù tiên sinh không biểu lộ ra ngoài rõ ràng như Tam Nương, nhưng ta cảm nhận được thực chất ông ấy quan tâm tới ta hơn Tam Nương…
Một người như vậy làm sao có thể là Giản Linh Khê ty tiện đó được? Không! Ta không tin! Ta không tin!
Tiếu Vong Sơ nói: “Công chúa, người hãy theo thuộc hạ trở về, sau khi về ma cung, được Linh Miêu giúp đỡ, có thể người sẽ nhớ lại chuyện từ kiếp trước…”
Ta thét lên một tiếng, hất bàn tay định dắt ta của hắn ra, quay người lách qua hai đệ tử của ma cung chạy tới hậu viện. Trở về phòng mình, ta đóng sầm cửa, ngồi thụp xuống ôm chặt lấy cơ thể, không thể chịu đựng được nữa, ta bật khóc nức nở.
Bên ngoài cửa tĩnh lặng, đám người ấy không truy đuổi, coi như họ nhân từ, giờ này khắc này ta thật sự không chịu nổi bất cứ sự đả kích nào nữa.
Khóc lóc một hồi ta bò tới bên bàn, cầm gương lên xem, trong gương là khuôn mặt bình thường, nhiều lúc giống nam nhi hơn, khi giả trai mọi người đều không nhận ra. Một người như ta làm sao có thể là công chúa ma cung Nhất Tịch tuyệt thế giai nhân được? Nhưng viên Xạ Nguyệt Châu sáng lóng lánh giữa ấn đường lại nhắc nhở ta những điều Tiếu Vong Sơ nói là thật.
Nhất Tịch… Ma cung… Hồ Kính Tịch… Giản Linh Khê. Tất cả đều xa xôi như thế, liên quan gì tới ta? Ta chỉ là một tiểu nhị bình thường trong một quán trà nhỏ ở Nguyên thành, sống cuộc sống an nhàn và tự tại, ta không muốn làm công chúa gì hết, chỉ muốn làm tiểu nhị, hàng ngày lén lút lười nhát, miệng lưỡi ba hoa, đánh đám trêu đùa với Tiểu Sơn, Tiểu Thủy, làm nũng Tam Nương, tiên sinh… Ta chỉ muốn làm một người bình thường như thế thôi… Tại sao ông trời không chiều lòng người, ông trời lại trêu đùa ta như vậy? Tiếp theo đây ta phải làm gì? Báo thù cho kiếp trước của mình, giết ân nhân đã dưỡng dục ta? Hay đi theo đám người xa lạ kia về ma cung lạ lẫm ấy? Ta ôm gối khóc thút thít, một buổi sớm nắng vàng rực rỡ thế này đã làm đảo lộn cả thế giới của ta.
Không biết bao lâu sau, một đôi giày vải màu xám xuất hiện trước mặt ta. Ta ngước mắt, nhìn bóng người mờ ảo bởi ngược sáng, nói từng tiếng: “Người có thể nói cho con biết, con nên làm gì? Con nên hận người sao? Tiên sinh, người nói cho con biết, con nên hận người sao?”.
Trần Phi ngồi xuống, trong đáy mắt sâu thẳm có một tia bi thương, rất nhẹ, rất nhạt nhưng không thể bỏ qua.
Ta cảm thấy trái tim bỗng đau nhói, giống như có bàn tay vô hình bóp nghẹt tim mình trong khoảnh khắc ấy.
“Tiểu Khê…”, tiên sinh gọi ta, giọng khàn thấp: “Quên Nhất Tịch đi, quên nàng ấy đi. Con là con, nàng ấy là nàng ấy”.
Ta cười thê lương: “Quên được sao?”.
Trần Phi không nói gì nữa.
Ta nắm chặt tay tiên sinh, đôi tay từng mang lại hơi ấm cho ta không biết bao lần, tại sao bây giờ lại lạnh thế? “Tiên sinh, người không có gì để nói với con sao? Lẽ nào những điều Tiếu Vong Sơ nói đều là sự thật, không có khả năng khác sao? Con không tin tiên sinh là người như vậy. Tiên sinh không thể! Người nói cho con biết người đã thực sự giương mắt nhìn Nhất Tịch uống nước hồ Kính Tịch, cũng thật sự nhốt nàng ấy trong thanh kiếm suốt chín năm sao?”.
Trần Phi vẫn im lặng. Ta ra sức lay tay tiên sinh, hét lên: “Tiên sinh mau nói với con là không phải đi! Người mau nói với con, người không làm thế, chỉ cần người nói không có con sẽ tin ngay, con tin người, tiên sinh!”.
“Đó là sự thật”. Cuối cùng Trần Phi cũng lên tiếng.
Ta sững sờ, từ từ buông tay, sự thật tàn nhẫn mà ta đã cố tình trốn chạy, cuối cùng vẫn tới trước mặt ta.
“Vậy…”, ta bật cười, không biết là cười tiên sinh, cười chính bản thân mình, hay là cười tất cả mọi thứ, “Con không thể hận người rồi… tiên sinh”.
Nhất Tịch kiếp trước chắc hận tiên sinh lắm? Vì thế thà chấp nhận bản thân hồn bay phách tán chứ không chịu nhốt trong thanh kiếm lần nữa. Nàng ấy mạnh mẽ là thế nhưng ta kiếp này lại nhu nhược, ngay cả một chữ hận cũng thốt ra yếu ớt, bất lực như vậy.
Ta loạng choạng đứng dậy, bước tới đẩy cửa, lạ thật, lúc bước vào phòng bên ngoài vẫn nắng rực rỡ, vậy mà lúc này mây đen giăng kín, mưa núi sắp tới, gió thổi khắp lầu.
“Đưa con về ma cung đi”. Ta nhìn ánh sáng đỏ kì dị nơi chân trời, chậm rãi nói: “Là tiên sinh đưa con về ma cung. Bù đắp việc năm xưa người nên làm nhưng không làm”.
Lúc quay đầu lại nhìn Trần Phi, nét bi thương trong mắt tiên sinh đậm dần, giống bầu trời đầy mưa gió bên ngoài, khó mà ngưng lại được.
Đột nhiên ta ý thức được rằng chuyện này từ đầu tới cuối là một cái bẫy. Hắn giả vờ gặp chuyện, gây xung đột với Phi Giao bang, dẫn dụ ta ra tay giúp sức, hôm sau lấy lí do này tới trà quán tìm người… nhưng, mục đích là gì?
Vì muốn Trần tiên sinh kể câu chuyện đó ư?
Giản Linh Khê, Nhất Tịch… Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Khi ta còn chưa hiểu chuyện thì Tiếu Vong Sơ đã đưa ra một tấm thẻ nhỏ bằng ngọc trắng như tuyết, tơ màu đỏ thắm, đặt trên lòng bàn tay khiến nó càng trở nên trong suốt, long lanh. Lần này thì không chỉ có Tam Nương, mà sắc mặt của Trần Phi cũng thay đổi.
“Tuyết ngọc hồng nhan lệnh đã tái xuất giang hồ…”. Tam Nương lẩm bẩm một câu, rồi đột nhiên quay đầu sang dặn dò: “Tiểu Sơn, Tiểu Thủy, mau đi đóng cửa lại, hôm nay chúng ta không mở quán. Xong các ngươi cũng lui xuống, ta và tiên sinh có chuyện muốn nói với họ”.
“Khoan đã! Bà đang lo lắng điều gì? Có chuyện gì mà họ không được nghe?”. Tiếu Vong Sơ lướt nhìn chúng ta một lượt, đám thủ hạ của hắn lập tức chặn chúng ta lại.
Trần Phi bước tới trước mặt hắn, điềm tĩnh nói: “Người ngươi muốn tìm là ta, không liên quan đến những người xung quanh. Bọn chúng chỉ là tiểu nhị của quán trà, để chúng đi đi”.
Tiếu Vong Sơ nhướn mày: “Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận thân phận của mình rồi?”.
“Ta chưa bao giờ phủ định”.
Tiếu Vong Sơ nhìn Trần Phi một hồi, bỗng dưng cười lớn: “Trần Phi – chuyện cũ thành hư không, cái tên hay lắm. Đáng tiếc, một số chuyện phải đến cuối cùng cũng đến”.
Trần Phi đáp: “Vậy thì sao?”.
Tiếu Vong Sơ thong thả đáp: “Mọi người đều nói ngươi là đệ nhất cao thủ năm đó, thanh Tuyệt kiếm của người tiếu ngạo thiên hạ, Vu Đào Diệp của ngươi độc bộ võ lâm. Ta rất muốn thử xem thế nào”.
Hả? Người hắn đang nói là Trần tiên sinh sao? Tiên sinh lợi hại vậy sao? Một người lợi hại như vậy mười mấy năm qua lại ở trong quán trà rách nát này thuyết thư? Có vài lần khách quan gây sự, chê tiên sinh kể chuyện không hay, ném vỏ quả vỏ hạt lên người tiên sinh, tiên sinh cũng không đáp trả… Sao có thể chứ?
Nhưng mọi chuyện đang diễn ra trước mắt cho ta biết, đây không phải là chuyện đùa. Ta há hốc miệng kinh ngạc, Tiểu Sơn Tiểu Thủy bên cạnh xem ra không khá hơn ta là mấy.
Trần Phi đáp: “Ta không tỷ võ với người khác đã nhiều năm rồi”.
Tiếu Vong Sơ mỉm cười, khi tay phải từ từ đưa lên, lưỡi đao dưới ngón tay sáng loáng đến mức cả đại sảnh dường như lóe lên, một luồng hàn khí xé rách không khí ập tới. Ngay cả ta đứng cách xa như vậy cũng cảm nhận được luồng sát khí như bức người đó.
“Ngươi không tỷ thí cũng không sao, bắt đầu từ lúc này, cứ một canh giờ ta sẽ giết một người, cho đến khi ngươi đồng ý thì thôi”. Bóng trắng lay động, cuốn theo một luồng gió lạnh, bỗng chốc lưỡi dao lạnh buốt dừng ở khoảng giữa hai lông mày của ta, còn ta căn bản không nhìn ra hắn ra tay như thế nào.
“Người đầu tiên, bắt đầu từ hắn”.
Làm sao có thể! Ta đang định phản kháng thì Tam Nương lao tới ôm ta nói: “Ngươi không được làm hại nó”.
Trong đôi mắt Tiếu Vong Sơ có thứ ánh sáng kì dị lóe qua, hắn lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”.
“Bởi vì…”. Tam Nương mới nói được hai tiếng liền bị Trần Phi ngắt lời: “Tần Nương”.
Tiếu Vong Sơ tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn ta rồi nhìn hai người họ, lưỡi đao của hắn chém xuống, bỗng chốc ta cảm thấy lạnh toát, sau đó mới đau đớn. Máu chảy xuống, nhuộm đỏ tầm mắt của ta.
Tam Nương vội hét lên: “Dừng tay! Mau dừng tay! Người trong thiên hạ có thể giết, riêng nó ngươi không thể!”. Câu cuối cùng trong tiếng thét, xen lẫn tiếng kêu kinh ngạc của Trần Phi.
Lưỡi đao sắc thu lại, Tam Nương khóc gục xuống nền đất, cả người run rẩy không ngừng, bưng mặt khóc: “Ngươi không được giết nó, tuyệt đối không được giết nó…”, còn Trần Phi khẽ thở dài một tiếng, nhắm nghiền mắt lại.
Tiếu Vong Sơ bước tới trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm, ánh mắt lạnh băng ấy dần trở nên nóng ran. Hắn đột ngột đưa tay nhấc chiếc mũ trên đầu ta lên, gỡ tung mái tóc dài của ta, ta sững sờ nhìn hắn, không hiểu sao sắc mặt của hắn lại thay đổi đến vậy.
“Năm nay ngươi mười sáu tuổi, sinh vào giờ Ngọ ngày Giáp Tý tháng Kỷ Sửu năm Canh Thân, đúng không?”. Không chỉ sắc mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng, xen lẫn bao thứ cảm xúc phức tạp.
Ta sợ hãi lắc đầu, đáp: “Ta không biết. Là Tam Nương nhặt ta từ bờ suối về”.
“Bờ suối?”. Tiếu Vong Sơ liếc nhìn Tam Nương: “Vì thể ngươi tên là Tiểu Khê?”
Ta gật đầu.
Tiếu Vong Sơ im lặng một hồi, ánh đao vụt qua, cứa rách tay hắn, giọt máu trào ra, hắn dùng ngón tay đang chảy máu ấn lên ấn đường của ta. Cũng lạ, ta lập tức cảm thấy vết thương không đau nữa. Khi hắn rụt tay lại, ta sờ lên ấn đường, chạm phải một vật vừa trơn vừa lạnh nổi cộm lên. Ta vội vã cầm bình trà đồng trên bàn lên soi, thấy trên ấn đường của ta nổi lên một vật to bằng viên trân châu, nhưng tròn và bắt mắt hơn!
“Đây là cái gì? Tại sao lại như vậy?”. Ta móc vật đó không ra, lúc ta ngẩng đầu lên, mặt của mọi người trong đại sảnh biến sắc.
Tam Nương là tuyệt vọng, Trần Phi là bi ai, còn đám đệ tử Phi Giao bang thì sợ hãi, tất cả đều quỳ xuống kính cẩn hô: “Bái kiến công chúa!”.
Ta sợ hãi, họ đang làm gì thế này? Trận thế lớn như vậy thực đáng sợ chết đi được!
Tiếu Vong Sơ tra kiếm vào bao, khụy gối nói: “Tả sứ giả của Bát hoang lục hợp Cửu điện ma cung Tiếu Vong Sơ, đặc biệt tới cung nghênh công chúa hồi cung”.
“Ngươi… đang đùa à?”. Ta lẩm bẩm. Công chúa? Gặp ma rồi! Cái gì mà Bát hoang lục hợp Cửu điện ma cung hôm nay ta mới nghe lần đầu, hơn nữa ban nãy chẳng phải hắn nói công chúa nào đó tên Nhất Tịch mà, sao bây giờ lại dây dưa tới ta?
“Trên ấn đường công chúa của các triều đại đều có ma ấn, trên trán người chính là Xạ Nguyệt Châu, chỉ là từ trước tới giờ luôn bị che kín, bây giờ dính máu của thuộc hạ và công chúa, phong ấn mất hiệu lực nên mới hiện ra”.
“Là thật hay giả vậy?”. Ta nghi ngờ đưa tay lên sờ viên Xạ Nguyệt Châu gì đó lần nữa, chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện cổ quái thế này lại xảy ra với mình… Đợi chút! Nếu ta thực sự là công chúa ma cung, có nghĩa chúng là thủ hạ của ta, cũng có nghĩa là ta có thể báo thù chuyện ban nãy chúng đánh ta, làm tổn thương ta?
Trong khi trong lòng đang hí ha hí hửng, toan thực hiện thì Trần Phi đột ngột bước tới nắm tay ta, trầm giọng nói: “Nó không phải công chúa của các ngươi, cũng sẽ không theo các ngươi về”.
Tiếu Vong Sơ đứng thẳng người, chậm rãi nói: “Linh Miêu nói không sai. Cô ta nói muốn tìm được công chúa thì phải tìm được ngươi trước, và ngươi nhất định sẽ ra tay ngăn cản, không để ta dẫn công chúa đi.”
“Nếu đã như vậy sao vẫn còn tới?”.
Tiếu Vong Sơ cười nhạt, gằn giọng: “Nhưng ta rất muốn hỏi ngươi, ngươi – dựa vào cái gì mà không cho phép chúng ta đưa công chúa về?”.
Cả người Trần Phi sững lại.
Tiếu Vong Sơ tiến về phía tiên sinh mấy bước, nhìn chằm chằm: “Ngươi đừng quên, kiếp trước công chúa vì ngươi mà chết, người hận ngươi, trên đời này người công chúa không muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi! Còn ngươi, lại giữ kiếp này của công chúa ở bên mình, ở bên cạnh người đàn bà kia, khiến công chúa tưởng rằng bà ta chính là người thân. Thật nực cười!”.
Ta càng nghe càng mơ hồ, không nén được liền hỏi: “Cái gì mà kiếp này, kiếp trước? Rốt cuộc các ngươi đang nói chuyện gì, tại sao ta nghe không hiểu gì cả?”.
“Công chúa không hiểu cũng không sao, đợi thuộc hạ kể hết câu chuyện này, người sẽ hiểu”. Tiếu Vong Sơ nói xong liền liếc xéo Trần Phi: “Sao? Ngươi muốn ngăn cản ta à? Ngươi sợ công chúa biết những chuyện trước đây ngươi từng làm với người sao? Ngươi thấy chột dạ à? Áy này à?”.
Trần Phi buông tay ta ra, khẽ thở dài: “Thực ra ta sớm biết sẽ có một ngày thế này, Thập Nhị Quý, Linh Miêu của Cửu điện ma cung là chiêm bốc sư giỏi hiện nay, sao có thể không bói được Nhất Tịch đã luân hồi chuyển thế? Nếu Nhất Tịch vẫn còn trên nhân gian, chỉ cần là nữ nhân, thì vẫn là công chúa ma cung của các ngươi. Cũng được, ngươi muốn nói gì thì cứ nói, đối với chuyện ngày trước…”.
Tiên sinh ngừng lại, gương mặt thâm trầm lộ vẻ kiên quyết, hiên ngang đáp: “Ta chưa từng hối hận”.
“Ngươi có hối hận hay không là việc của ngươi, còn công chúa, người có quyền biết mình là ai”. Tiếu Vong Sơ quay sang nhìn ta: “Hai mươi lăm năm trước, công chúa Nhất Tịch của ma cung là niềm kiêu hãnh của cả ma tộc. Nàng xinh đẹp không gì sánh bằng, Xạ Nguyệt Châu giữa ấn đường của nàng có ma lực rất mạnh, có khả năng bất tử. Nhưng nàng tới nhầm Nam Kinh, uống nước ở hồ Kính Tịch, còn hắn, Giản Linh Khê – người được mệnh danh võ lâm đệ nhất – khi đó ở bên hồ giương mắt nhìn nàng biến thành hồn ma”.
Giản – Linh – Khê! Trần tiên sinh là Giản Linh Khê?
Ta kinh ngạc không thốt nên lời, suy nghĩ rối như canh hẹ.
“Đương nhiên công chúa không cam lòng, muốn san bằng hồ Kính Tịch, nhưng hắn ra tay ngăn cản. Công chúa dùng ma lực làm hồ đóng băng, hắn liền mượn thần lực của hôn thê mình – U các Thánh nữ Thất Khuyết – dẫn dụ hoa đào. Hoa đào nở rộ mùa xuân liền tới, nước hồ tan băng, công chúa bại trận”.
Ta nhìn Trần Phi, khuôn mặt tiên sinh không nét biểu cảm, dường như bất luận Tiếu Vong Sơ nói gì đều không liên quan tới mình. Nhưng, tại sao tiên sinh phải làm vậy? Tại sao thấy chết mà không cứu? Tại sao lại ngăn Nhất Tịch san bằng quái hồ hại người đó?
“Công chúa thấy muốn lấp hồ buộc phải trừ khử Giản Linh Khê trước tiên, muốn trừ khử Giản Linh Khê buộc phải đuổi Thất Khuyết đi trước. Thế là trước mặt Giản Linh Khê nàng tiết lộ Thất Khuyết và huynh đệ kết nghĩa của Giản Linh Khê là Liễu Thứ có gian tình, khiến Thất Khuyết xấu hổ bỏ đi. Giản Linh Khê thẹn quá hóa giận, không biết đã dùng thủ đoạn ty tiện nào phong ấn công chúa trên kiếm của hắn liền một mạch chín năm trời. Sau chín năm, bên cạnh hắn xuất hiện một người phụ nữ khác, chính là bà ta”. Tiếu Vong Sơ chỉ tay về phía Tam Nương, Tam Nương sắc mặt trắng bệch, định lên tiếng nhưng Trần Phi lắc đầu, Tam Nương im lặng, tức giận quay mặt đi.
“Người đàn bà ngu dốt này sau khi nghe lời công chúa, mang thanh Tuyệt Kiếm ra bờ hồ lau rửa, khi chạm vào nước hồ phong ấn lập tức được giải, công chúa nhân cơ hội liền thoát ra ngoài. Nhưng do bị giam trong thanh kiếm quá lâu, ma lực giảm mạnh, đánh không lại Giản Linh Khê, vì thế chưa tháo chạy được bao xa liền bị bắt trở lại. Công chúa biết không có cơ hội để tháo chạy lần nữa nhưng không muốn tiếp tục bị giam trong kiếm không thấy ánh mặt trời, nên đã đưa ra quyết định cùng chết. Nàng làm nổ Xạ Nguyệt Châu trên ấn đường, nguyền rủa hồ Kính Tịch từ nay khô cạn, không hại nhân gian nữa”. Tiếu Vong Sơ nói tới đây, trong mắt lấp lánh ánh lệ, giọng nghẹn ngào: “Ma ấn là tất cả nguồn năng lượng và sinh mệnh của ma tộc chúng ta, mặc dù công chúa bất tử, nhưng Xạ Nguyệt Châu bị vỡ, nàng cũng hồn bay phách tán, không còn tồn tại…”.
Nghe tới đây cả người ta bất giác run lên khe khẽ, dường như tự mình vừa nếm trải cảm giác hồn bay phách tán, không chỉ là đau đớn, mà còn là tuyệt vọng, tràn đầy phẫn nộ và không cam tâm, giống như bị giày vò trong nước sâu, lửa nóng.
Tiếu Vong Sơ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Lúc ấy, may mà Thập Nhị Quý tới kịp, hắn dùng đèn Linh Tê tập hợp hồn phách đã thất tán của công chúa, sau đó mang hồn phách tàn khuyết đó xuống Minh giới luân hồi. Công chúa sau khi luân hồi chính là ngươi!”.
Ta đứng sững một hồi, chật vật lên tiếng: “Ý ngươi là… ta… chính là Nhất Tịch?”.
“Không sai, người chính là công chúa! Nhưng do khi luân hồi hồn phách không đủ, Xạ Nguyệt Châu trên ấn đường mặc dù vẫn còn nhưng không có thần lực như năm xưa”. Tiếu Vong Sơ lạnh lùng nhìn Trần Phi và Tam Nương: “Hai người này sợ kiếp này người tìm họ báo thù nên mới tìm người trước bọn thuộc hạ, còn nuôi nấng người trưởng thành. Nếu không phải Linh Miêu bói ra người vẫn còn ở Nguyên Thành thì bọn thuộc hạ mãi mãi không tìm ra người, và người cũng không bao giờ biết được thân thế của mình. Quả nhiên không hổ là Giản Linh Khê, thủ đoạn cao minh hiểm độc thế này ngươi cũng nghĩ ra được. Bây giờ cho dù công chúa biết thân thế của mình nhưng e rằng cũng không nỡ hạ thủ giết ngươi!”.
Những lời sau đó của hắn ta không thể nghe tiếp, bởi vì chẳng nghe thấy gì. Trần Phi, Tam Nương, hai người nuôi nấng ta từ tấm bé lại là kẻ thù của ta? Bọn họ lại là những người vô liêm sỉ, ty tiện vậy sao? Không, đây không phải là sự thật, hắn đang nói dối! Tiếu Vong Sơ đang nói dối, đây không phải là sự thật!
Mặc dù Tam Nương hay đánh ta, mắng ta, véo tai ta, nhưng bà ấy thương ta nhất. Trong đêm lạnh thấu xương, người dậy đắp chăn cho ta là bà ấy; khi ta bị ốm, bà ấy thức suốt đêm không ngủ chăm sóc ta; có gì ngon luôn dành cho ta một phần; ta nghịch ngợm, ương bướng luôn gây họa, lần nào bà ấy cũng đi xin lỗi, bồi thường cho người ta… Làm sao có thể? Bà ấy làm sao có thể là kẻ thù của ta được?
Còn Trần Phi thì sao? Ta nhìn Trần Phi, là sự ấm áp phồn hoa đã tận, là khí chất thâm trầm thanh nhuận như nước, dù lạnh nhạt nhưng vẫn mang đến cho người khác dạt dào hơi ấm, khi tiên sinh nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như bàn tay thần kỳ, có thể chữa lành mọi vết thương. Mỗi lần Tam Nương đánh ta, ta chỉ cần núp sau lưng tiên sinh là không sao nữa; đêm hè ngồi hóng mát ngoài sân, tiên sinh sẽ kể chuyện cho ta nghe; ta thích ăn bánh hoa quế ở bên ngõ Đinh Gia phía Đông thành, mỗi lần đi qua đó tiên sinh đều mua về cho ta… Mặc dù tiên sinh không biểu lộ ra ngoài rõ ràng như Tam Nương, nhưng ta cảm nhận được thực chất ông ấy quan tâm tới ta hơn Tam Nương…
Một người như vậy làm sao có thể là Giản Linh Khê ty tiện đó được? Không! Ta không tin! Ta không tin!
Tiếu Vong Sơ nói: “Công chúa, người hãy theo thuộc hạ trở về, sau khi về ma cung, được Linh Miêu giúp đỡ, có thể người sẽ nhớ lại chuyện từ kiếp trước…”
Ta thét lên một tiếng, hất bàn tay định dắt ta của hắn ra, quay người lách qua hai đệ tử của ma cung chạy tới hậu viện. Trở về phòng mình, ta đóng sầm cửa, ngồi thụp xuống ôm chặt lấy cơ thể, không thể chịu đựng được nữa, ta bật khóc nức nở.
Bên ngoài cửa tĩnh lặng, đám người ấy không truy đuổi, coi như họ nhân từ, giờ này khắc này ta thật sự không chịu nổi bất cứ sự đả kích nào nữa.
Khóc lóc một hồi ta bò tới bên bàn, cầm gương lên xem, trong gương là khuôn mặt bình thường, nhiều lúc giống nam nhi hơn, khi giả trai mọi người đều không nhận ra. Một người như ta làm sao có thể là công chúa ma cung Nhất Tịch tuyệt thế giai nhân được? Nhưng viên Xạ Nguyệt Châu sáng lóng lánh giữa ấn đường lại nhắc nhở ta những điều Tiếu Vong Sơ nói là thật.
Nhất Tịch… Ma cung… Hồ Kính Tịch… Giản Linh Khê. Tất cả đều xa xôi như thế, liên quan gì tới ta? Ta chỉ là một tiểu nhị bình thường trong một quán trà nhỏ ở Nguyên thành, sống cuộc sống an nhàn và tự tại, ta không muốn làm công chúa gì hết, chỉ muốn làm tiểu nhị, hàng ngày lén lút lười nhát, miệng lưỡi ba hoa, đánh đám trêu đùa với Tiểu Sơn, Tiểu Thủy, làm nũng Tam Nương, tiên sinh… Ta chỉ muốn làm một người bình thường như thế thôi… Tại sao ông trời không chiều lòng người, ông trời lại trêu đùa ta như vậy? Tiếp theo đây ta phải làm gì? Báo thù cho kiếp trước của mình, giết ân nhân đã dưỡng dục ta? Hay đi theo đám người xa lạ kia về ma cung lạ lẫm ấy? Ta ôm gối khóc thút thít, một buổi sớm nắng vàng rực rỡ thế này đã làm đảo lộn cả thế giới của ta.
Không biết bao lâu sau, một đôi giày vải màu xám xuất hiện trước mặt ta. Ta ngước mắt, nhìn bóng người mờ ảo bởi ngược sáng, nói từng tiếng: “Người có thể nói cho con biết, con nên làm gì? Con nên hận người sao? Tiên sinh, người nói cho con biết, con nên hận người sao?”.
Trần Phi ngồi xuống, trong đáy mắt sâu thẳm có một tia bi thương, rất nhẹ, rất nhạt nhưng không thể bỏ qua.
Ta cảm thấy trái tim bỗng đau nhói, giống như có bàn tay vô hình bóp nghẹt tim mình trong khoảnh khắc ấy.
“Tiểu Khê…”, tiên sinh gọi ta, giọng khàn thấp: “Quên Nhất Tịch đi, quên nàng ấy đi. Con là con, nàng ấy là nàng ấy”.
Ta cười thê lương: “Quên được sao?”.
Trần Phi không nói gì nữa.
Ta nắm chặt tay tiên sinh, đôi tay từng mang lại hơi ấm cho ta không biết bao lần, tại sao bây giờ lại lạnh thế? “Tiên sinh, người không có gì để nói với con sao? Lẽ nào những điều Tiếu Vong Sơ nói đều là sự thật, không có khả năng khác sao? Con không tin tiên sinh là người như vậy. Tiên sinh không thể! Người nói cho con biết người đã thực sự giương mắt nhìn Nhất Tịch uống nước hồ Kính Tịch, cũng thật sự nhốt nàng ấy trong thanh kiếm suốt chín năm sao?”.
Trần Phi vẫn im lặng. Ta ra sức lay tay tiên sinh, hét lên: “Tiên sinh mau nói với con là không phải đi! Người mau nói với con, người không làm thế, chỉ cần người nói không có con sẽ tin ngay, con tin người, tiên sinh!”.
“Đó là sự thật”. Cuối cùng Trần Phi cũng lên tiếng.
Ta sững sờ, từ từ buông tay, sự thật tàn nhẫn mà ta đã cố tình trốn chạy, cuối cùng vẫn tới trước mặt ta.
“Vậy…”, ta bật cười, không biết là cười tiên sinh, cười chính bản thân mình, hay là cười tất cả mọi thứ, “Con không thể hận người rồi… tiên sinh”.
Nhất Tịch kiếp trước chắc hận tiên sinh lắm? Vì thế thà chấp nhận bản thân hồn bay phách tán chứ không chịu nhốt trong thanh kiếm lần nữa. Nàng ấy mạnh mẽ là thế nhưng ta kiếp này lại nhu nhược, ngay cả một chữ hận cũng thốt ra yếu ớt, bất lực như vậy.
Ta loạng choạng đứng dậy, bước tới đẩy cửa, lạ thật, lúc bước vào phòng bên ngoài vẫn nắng rực rỡ, vậy mà lúc này mây đen giăng kín, mưa núi sắp tới, gió thổi khắp lầu.
“Đưa con về ma cung đi”. Ta nhìn ánh sáng đỏ kì dị nơi chân trời, chậm rãi nói: “Là tiên sinh đưa con về ma cung. Bù đắp việc năm xưa người nên làm nhưng không làm”.
Lúc quay đầu lại nhìn Trần Phi, nét bi thương trong mắt tiên sinh đậm dần, giống bầu trời đầy mưa gió bên ngoài, khó mà ngưng lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.