Chương 135
Mạt Trà Khúc Kỳ
11/02/2021
Lục Tông cho rằng bụng nàng khó chịu. Dù sao đây là lần thứ hai dì cả của nàng đến thăm từ lúc hai người họ kết hôn đến nay. Hắn nhìn dáng vẻ của nàng, buổi tối nàng cuộn tròn nằm trong ngực hắn, miệng nhỏ hừ hừ,
bụng thật sự không thoải mái. Lục Tông giơ tay đặt lên bụng Khương Lệnh
Uyển, cách quần áo nhẹ nhàng xoa xoa, nói: "Bằng không chúng ta lại lên
giường nằm nghỉ một lát?"
Khương Lệnh Uyển nhíu lông mày, ôm hắn không chịu buông tay.
Lúc trước nàng có lòng tin, nhưng hôm nay lại không thể nén được lo lắng —— nếu như nàng thật sự không có số làm mẹ thì sao bây giờ? Nàng đột nhiên cảm thấy có lỗi với hắn, hai tay nắm chặt thêm một chút. Bây giờ trong lòng nàng có hắn, nên không thể hành động một cách vô tâm vô phế như đời trước, chỉ yên lặng hưởng thụ hắn đối tốt với nàng. Nhưng lại không trả giá, thân là thê tử của hắn, tốt thiểu phải vì hắn sinh con dưỡng cái.
Nàng nhíu mày. Lục Tông giơ tay, nhẹ nhàng vuốt lên trán nàng, sau đó lại thấy nàng lại lâm vào phiền não.
Khương Lệnh Uyển đang suy nghĩ, chợt nhớ tới hôm nay Lục Tông phải đi quân doanh, nàng liền nhanh chóng thúc giục: "Muội không có chuyện gì, Tông biểu ca nhanh đi bận việc đi."
Lục Tông suy nghĩ chốc lát, nói: "Hôm nay ta ở nhà với nàng, có được không?"
Nàng nghĩ, hôm nay rõ ràng không phải ngày Lục Tông được nghỉ. Đột nhiên nàng hiểu ra, lòng nàng trở nên mềm mại. Nhưng vẫn phải hiểu chuyện, Khương Lệnh Uyển vội vàng lắc đầu: "Chuyện của muội không có gì lớn, huynh mau chóng đi làm việc của huynh đi, muội không sao. Biểu ca đi nhanh rồi về sớm một chút, có được không?"
Lục Tông cúi đầu, nhìn vào mắt nàng, sau đó mới "Ừm" một tiếng. Hắn hôn lên má nàng, sau đó dặn dò: "Nhanh đi nghỉ ngơi."
"... Được rồi, muội đã biết." Nàng có chút ghét bỏ hắn hay dông dài, không nhịn được than một câu, Lục Tông bất đắc dĩ, cười tủm tỉm nhéo nhéo hai má nàng.
Sau khi Lục Tông ra khỏi cửa, Khương Lệnh Uyển liền lục tung phòng để tìm kiếm.
Kim Kết và Sơn Trà ở một bên nhìn nàng, vội hỏi: "Phu nhân, ngài tìm cái gì? Nô tỳ giúp người tìm."
Khương Lệnh Uyển nghe xong phất phất tay, không muốn hai người đến hỗ trợ, tự nàng lật qua lật lại trang sách, sau đó mới tìm thấy một cuốn sách nhỏ ố vàng dưới đáy hòm.
Trước khi xuất giá, nương cô ý nói nhỏ với nàng. Nhưng nàng ỷ vào bản thân sớm có kinh nghiệm nên cũng không đặc biệt lưu tâm. Chỉ là, nương đến cùng vẫn là người từng trải, hiểu biết hơn nàng rất nhiều. Khương Lệnh Uyển tìm thấy quyển sách kia, sau đó nằm nhoài trên giường lật xem. Thấy nương cực để tâm ghi chú trọng điểm cho nàng nhưng tư thế dễ dàng thụ thai. Nàng sốt ruột, lúc cùng đường thì cái gì cũng có thể thử, những biện pháp này, tất cả đều phải thử một lần.
•
Chu Lâm Lang sẩy thai, Chu Quý Hành cố ý đến Lương vương phủ thăm muội muội.
Trước khi ra cửa, Chu Mãn Nguyệt cũng cố lấy dũng khí nói chuyện với Chu Quý Hành, biểu thị muốn thăng viếng tỷ tỷ. Chu Quý Hành tính cách ôn hòa, tuy rằng hắn không quá thân thiết với người muội muội thứ xuất này như hắn đối với Chu Lâm Lang, nhưng cũng chưa từng vì xuất thân của nàng mà gây khó dễ. Bởi vì muội muội xuất giá, trong phủ cũng chỉ còn lại một vị muội muội, hơn nữa nàng từ nhỏ đã tang mẫu, trước khi nương chưa bị hưu, thái độ với vị muội muội này cũng rất lạnh nhạt, khiến nàng chịu không ít oan ức. Chu Quý Hành thấy nàng thiện tâm, đương nhiên cũng mang nàng qua thăm.
Đến Lương vương phủ, Chu Quý Hành thấy gương mặt tiều tụy của muội muội, không khỏi đau lòng thân thiết hỏi han mấy câu. Nhưng Chu Lâm Lang chỉ nằm trên giường nhỏ, sắc mặt bình tĩnh, không chút nào có vẻ bi thương. Chu Lâm Lang tới chuyện trong cũng đêm qua, nhìn thấy hai người bọn họ ân ái, liền cảm thấy lòng đau như bị kim đâm. Thứ không chiếm được mãi mãi là tốt nhất, tính cách của nàng ương ngạnh, căn bản là không thể buông xuống. Mà bây giờ, muốn nàng vì Lục Lễ sinh con dưỡng cái, bất luận như thế nào nàng cũng không muốn. Nàng cố ý ăn đồ ăn sảy thai, nên mới không còn hài tử này.
Chu Lâm Lang thấy Chu Mãn Nguyệt, trong đầu như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Chu Quý Hành nói: "Ca ca, ta có mấy lời muốn nói với muội muội."
Chu Quý Hành nghe xong hơi kinh ngạc. Muội muội xưa nay không hề thích thứ muội, càng chưa bao giờ mở miệng gọi nàng ấy một câu "muội muội". Chu Mãn Nguyệt cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nàng có chút e ngại trưởng tỷ, nhưng không thể không thừa nhận, trưởng tỷ từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, là người nàng không cách nào có thể so sánh được.
Chu Mãn Nguyệt có chút thấp thỏm bất an, Chu Quý Hành lập tức ra ngoài, lúc này mới nhìn Chu Lâm Lang, cẩn thận từng chút một gọi tiếng: "Tỷ... tỷ tỷ."
Chu Lâm Lang vừa sẩy thai, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không thể che lấp vẻ xinh đẹp của nàng, hơn nữa càng tôn thêm mấy phần sạch sẽ khả nhân. Chu Lâm Lang cẩn thận đánh giá Chu Mãn Nguyệt trước mắt, thấy nàng né tránh, cực kỳ e dè bản thân, hôm nay đến Lương vương phủ, cố ý ăn mặt một chút. Dù cho Chu Lâm Lang không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận là vị thứ muội này của nàng có một dung mạo vô cùng tốt, da oánh bạch như tuyết, môi như anh đào, đôi mắt dịu dàng như tiết trời thu, chính là loại hình mà nam nhân muốn thương tiếc.
Chu Lâm Lang không ngốc, biết hiện giờ nàng đang ở Lương vương phủ, muốn đứng vững chân thì không thể thiếu con nối dòng. Vị mẹ chồng Lương vương phi có ý kín đáo muốn đưa Cố Lan cho Lục Lễ. Nàng không thích Lục Lễ, nhưng hắn đến cũng là phu quân nàng. Thứ của Chu Lâm Lang nàng, bản thân không muốn, nhưng không thể mặc ngươi khác tính toán. Nàng không muốn sinh con cho Lục Lễ, đương nhiên sẽ chọn một người có thể chống lại Cố Lan, dù sao lúc này Cố Lan vẫn chưa được nạp vào cửa, nhưng tháng ngày lâu dài, Lục Lễ cũng sẽ nghe lời Lương vương phi.
Chu Lâm Lang nhìn thứ muội trước mặt, gương mặt của nàng xinh đẹp hơn Cố Lan kia không biết bao nhiêu lần, Lục Lễ dù không có mắt thì cũng có thể phân rõ ai đẹp hơn ai.
Chu Lâm Lang nhàn nhạt mở miệng, nói: "Thế nào? Đến cười nhạo ta?"
Chu Mãn Nguyệt sợ hãi Chu Lâm Lang, lần này thấy nàng nói vậy, sợ nàng hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích: "Không phải, muội... muội chỉ muốn tới thăm tỷ tỷ một chút."
Chu Lâm Lang nghe xong, cười cười, nói: "Coi muội gấp gáp chưa kìa, ta chỉ đùa chút thôi... Nghe nói —— cha định thân cho ngươi ?"
Chu Mãn Nguyệt là thứ nữ, nhưng An vương cảm thấy hắn đối với Chu Mãn Nguyệt có chút thua thiệt. Dù sao mẫu thân Chu Mãn Nguyệt cũng là do lúc trước An vương và Tống Diệu Nghi cãi nhau, sau đó Tổng Diệu Nghi tự bản thấy đưa An vương đang say rượu đến phòng vị nô tỳ kia. Lúc trước Tống Diệu Nghi cảm thấy, nếu An vương thật sự yêu nàng, như vậy cho dù uống rượu cũng sẽ không chạm vào nữ nhân khác. Nhưng cuối cùng, lại chui ra một thứ nữ. Mẫu thân Chu Mẫn Nguyệt khó sinh mà mất, nhưng nữ nhi này, không cách nào chối bỏ được sự thật. Sau này An vương đối với Tống Diệu Nghi dần dần nản lòng thoái chí, mới không còn bận tâm cảm thụ của Tống Diệu Nghi, đối với Chu Mãn Nguyệt, hắn cũng thêm mấy phần quan tâm.
Chu Mãn Nguyệt từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, đối với quan ái đến từ phụ thân nàng đặc biệt quý trọng, bản thân cũng là người hiểu chuyện. Bây giờ Chu Mãn Nguyệt đã đến tuổi cập kê, An vương đương nhiên sẽ chọn lựa cho nàng một nhà chồng tốt. Đối phương tuy không có thân phận cao quý như Lục Lễ, nhưng cũng phải là một quân tử khiêm tốn, đọc đủ tứ thư ngũ kinh, gia thế bình thường, nhưng chỉ cần có lòng cầu tiến, An vương đương nhiên cũng sẽ đề bạt hắn một chút. Con rể này, quan trọng nhất chính là nhân phẩm.
Chu Mãn Nguyệt không ngờ Chu Lâm Lang sẽ quan tâm đến chuyện hôn nhân của nàng, nhưng cô nương gia, nói tới hôn nhân mặt liền đỏ. Chu Mãn Nguyệt hạ mắt, ngượng ngùng e dè, nhưng khuôn mặt tươi cười yểu điệu giống như có thể nặn ra nước.
Nàng vặn lấy hai tay, ngượng ngùng gật đầu: "... Vâng."
Chu Lâm Lang nói: "Mấy ngày nay, ta thường xuyên nhớ tới quãng thời gian còn ở tại An vương phủ. Muội muội, muội lưu lại quý phủ với ta mấy ngày, có được không?"
Chu Lâm Lang trước tới nay mắt luôn cao hơn đầu, thái độ đối với bị thứ muội này so với hạ nhân còn không bằng, bây giờ lại thân thiết gọi "muội muội", khiến Chu Mãn Nguyệt không khỏi kinh ngạc. Nhưng nàng biết một nữ tử bị sảy thai phải chịu đả kích lớn cỡ nào, sợ là lúc này trong lòng tỷ tỷ cảm thấy rất khó chịu. Chu Mãn Nguyệt không do dự, vuốt cằm nói: "Chỉ cần tỷ tỷ không chê muội ngốc là được."
Chu Lâm Lang cong môi nở nụ cười, nói: "Sao có thể chứ?" Nàng lại bồi thêm một câu, "Muội là muội muội ruột của ta mà."
Chu Mãn Nguyệt nghe xong, sáng sủa cười, hai mắt tỏa sáng như sao trên trời.
Chu Quý Hành thấy muội muội có ý muốn Chu Mãn Nguyệt lưu lại với nàng, hắn thấy hơi giật mình. Nhưng trong lòng cũng không nghĩ thêm gì, chỉ cảm thấy dù sao hai người cũng là tỷ muội ruột, muội muội có người để trò chuyện cũng tốt. Từ lúc mẫu thân bị hưu, An vương tái giá, Chu Quý Hành đã thành thục hơn khi xưa rất nhiều. Muội muội có thể buông xuống thành kiến với Mãn Nguyệt, cũng là chuyện tốt.
Trước khi ra khỏi Lương phủ, hắn có gặp mặt Lục Lễ.
Lục Lễ thấy anh vợ, trong lòng có chút áy náy. Lúc trước hắn có hơi lạnh nhạt với thê tử, lúc này nàng lại vì hắn sơ xuất mà sảy thai, hài tử không còn, lòng hắn đau đớn vô cùng.
Lục Lễ nói: "Xin lỗi... Là ta không chăm sóc tốt cho Lâm Lang."
Hắn là nam nhân, cưới nàng, đương nhiên cũng phải bao dung nàng, lòng nàng còn nhớ đến nam nhân khác, sợ là vì hắn làm chưa đủ tốt.
Chu Quy Hành và Lục Lễ là bạn tốt từ nhỏ, biết được hắn vẫn luôn ái mộ muội muội, xảy ra chuyện như vậy, lòng hắn hẳn còn đau khổ hơn cả người ca ca này. Chu Quý Hành xưa nay làm người khoan dung, sẽ không đem sai lầm đổ lỗi cho người khác. Biết bây giờ trong lòng Lục Lễ khó chịu, hắn càng không trách cứ, để tránh cho hai bên khó xử. Chu Quý Hành nói: "Ngươi không cần áy náy, chuyện này không thể trách ngươi... Chỉ là, tính tình Lâm Lang có chút kiêu ngạo, nhưng đến cùng vẫn là cô nương. Nếu nàng đã gả cho ngươi, hy vọng ngươi bao dung nàng một chút."
Không có nửa câu trách cứ. Lục Lễ càng cảm thấy hổ thẹn. Hắn gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Lục trước hắn đau lòng thê tử, bây giờ cũng hiểu được rất nhiều —— hai người bọn họ còn có cả đời, có thể khiến hắn chậm rãi đi vào lòng nàng.
Giao muội muội cho Lục Lễ, Chu Quý Hành có chút yên tâm. Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Lục Lễ, sau đó mới sải bước ra ngoài.
Lục Lễ đi vào thăm thê tử, thấy trong phòng nàng có một tiểu cô nương mặc một thân xiêm y màu hồng nhạt, bóng lưng kiểu nhỏ xinh xắn. Hắn đã nghe nói thê tử muốn lưu thứ muội lại với nàng mấy ngày, trong lòng thầm đoán được đây hẳn chính là tiểu muội chưa gặp mặt.
Chu Lâm Lang mở miệng giới thiệu: "Phu quân, đây là muội muội ta."
Một tiếng "muội muội", khiến Chu Mãn Nguyệt vui mừng trong lòng. Nàng mím môi cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Lễ, quy củ gọi một tiếng: "Tỷ phu."
•
Cuộc sống gia đình cứ vậy trôi qua, Khương Lệnh Uyển lại trở nên vui vẻ hoạt bát. Trong thời gian nguyệt sự nàng ăn uống thanh đạm, bây giờ thân thể thoải mái, Lục Tông đặc biệt dặn dò nhà bếp làm vịt nướng cho nàng. Khương Lệnh Uyển thích ăn thịt vịt, vịt bát bảo, đặc biệt là vịt nướng.
Bàn cơm ngày hôm nay là một con vịt nướng, màu sắc đỏ thẫm ngon miệng. Vỏ ngoài giòn tan thơm nức, thịt bên trong lại hồng hào.
Lục Tông tự tay cuốn cho nàng, lại lấy chiếc đũa chấm chút tương ngọt quyệt lên lá rau, gắp thêm mấy miếng thịt nướng để lên trên, gói lá rau lại, đút cho nàng ăn.
Thịt vịt ngoài giòn trong mềm, mùi vị ngon miệng, béo mà không ngán.
Mấy ngày này thấy nàng khẩu vị không tốt, lúc này có thể ăn được như vậy, đương nhiên muốn đút cho nàng nhiều hơn chút. Cái miệng nhỏ của Khương Lệnh Uyển ăn đến bóng loáng, vui vẻ khen: "Vịt nướng không tệ." Trù nghệ đầu bếp của Vinh vương phủ có vẻ tốt hơn Vệ Quốc Công phủ một chút.
Lục Tông lại đút cho nàng một miếng, nói: "Thích thì ăn nhiều một chút."
Khương Lệnh Uyển sợ mập, không dám ăn nhiều. Nhưng nàng là phải cần kiệm quản việc nhà, đương nhiên không thể lãng phí, nguyên một con vịt lớn đều nhét vào miệng Lục Tông.
Đôi vợ chồng nhỏ ăn một bữa cơm no nê.
Cơm trưa xong, Lục Tông vốn muốn cùng ngủ trưa với thê tử, nhưng quân doanh lại đột nhiên có việc, hắn liền vội vàng đi mất.
Hôm nay Khương Lệnh Uyển ăn quá no, nàng liền đi dạo trong viện để tiêu cơm.
Minh nhạn vừa vặn đến tìm nàng.
Minh Nhạn là cháu gái Phan trắc phi, vừa mới tới phủ, theo phép tắc đã đến gặp nàng, cũng không cần phải hỏi thăm mỗi ngày, hôm nay quay lại gặp, hẳn là có chuyện gì đó.
Minh Nhạn hành lễ với Khương Lệnh Uyển, sau đó mới nói: "Minh Nhạn có chuyện muốn nói riêng với Thế tử phu nhân, có thể không?"
Khương Lệnh Uyển hiểu được ý nàng, cưới nói: "Minh cô nương có chuyện gì cứ nói thẳng. Các nàng hầu hạ ta từ nhỏ, là nha hoàn hồi môn của ta, có thể tin được."
Nghe xong lời này, Minh Nhạn không còn nghi kị. Hít nhẹ một hơi, sau đó mới nhìn Khương Lệnh Uyển, nói: "Bây giờ dì để Minh Nhạn đến vương phủ thăm nàng, trên thực tế là muốn chọn cho Minh Nhạn một tấm chồng tốt..."
Nếu là nữ tử bình thường, chỉ cần nói đến chuyện lập gia đình, lập tức sẽ trở nên thẹn thùng, nhưng người trước mặt lại vô cùng hờ hững.
Khương Lệnh Uyển ra hiệu nàng tiếp tục nói.
Minh Nhạn liền nói: "Nhưng mà dì... dì luôn cố ý nhắc tới Thế tử gia trước mặt Minh Nhạn, sợ là... sợ là muốn kín đáo đưa Minh Nhạn cho Thế tử gia."
Khương Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng có chút tức giận, nhưng vẻ mặt lại không hề biến sắc. Nàng lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt, loan môi cười nói: "Minh cô nương, muốn nói với ta chuyện nàng là có ý..."
Minh Nhạn biết vị Thế tử phu nhân này là người thông minh, hơn nữa không hề có chút khoan dung nào với hành vi này của dì. Nàng ở trong phủ, phải dựa vào dì, nhưng hôm nay gì lại vì lợi ích của bản thân, mà đẩy nào vào hố lửa, nàng không thể vẫn cứ tiếp tục đần độn để bị lợi dụng. Nhà cao cửa rộng, chuyện dơ bẩn gì mà chẳng có, đến thời điểm mấu chốt, một bát nước tiễn nàng đến giường Vinh thế tử... Nàng chỉ có thể là cá trên thớt mặc cho người khác làm thịt.
Bản thân nàng phải suy nghĩ cho chính nàng mới là tốt nhất.
Minh Nhạn ngẩng đầu lên, lộ ra phần cổ trắng nõn tinh tế, dung mạo long lanh xinh đẹp, nói lời thật lòng: "Minh Nhạn đối với Thế tử gia không có nửa điểm tâm tư..." Nàng nhìn dung mạo xinh đẹp của Thế tử phu nhân, sợ Khương Lệnh Uyển không tin, đành hít một hơi thật sâu, nói: "Minh Nhạn yêu thích Vương gia."
Khương Lệnh Uyển nhíu lông mày, ôm hắn không chịu buông tay.
Lúc trước nàng có lòng tin, nhưng hôm nay lại không thể nén được lo lắng —— nếu như nàng thật sự không có số làm mẹ thì sao bây giờ? Nàng đột nhiên cảm thấy có lỗi với hắn, hai tay nắm chặt thêm một chút. Bây giờ trong lòng nàng có hắn, nên không thể hành động một cách vô tâm vô phế như đời trước, chỉ yên lặng hưởng thụ hắn đối tốt với nàng. Nhưng lại không trả giá, thân là thê tử của hắn, tốt thiểu phải vì hắn sinh con dưỡng cái.
Nàng nhíu mày. Lục Tông giơ tay, nhẹ nhàng vuốt lên trán nàng, sau đó lại thấy nàng lại lâm vào phiền não.
Khương Lệnh Uyển đang suy nghĩ, chợt nhớ tới hôm nay Lục Tông phải đi quân doanh, nàng liền nhanh chóng thúc giục: "Muội không có chuyện gì, Tông biểu ca nhanh đi bận việc đi."
Lục Tông suy nghĩ chốc lát, nói: "Hôm nay ta ở nhà với nàng, có được không?"
Nàng nghĩ, hôm nay rõ ràng không phải ngày Lục Tông được nghỉ. Đột nhiên nàng hiểu ra, lòng nàng trở nên mềm mại. Nhưng vẫn phải hiểu chuyện, Khương Lệnh Uyển vội vàng lắc đầu: "Chuyện của muội không có gì lớn, huynh mau chóng đi làm việc của huynh đi, muội không sao. Biểu ca đi nhanh rồi về sớm một chút, có được không?"
Lục Tông cúi đầu, nhìn vào mắt nàng, sau đó mới "Ừm" một tiếng. Hắn hôn lên má nàng, sau đó dặn dò: "Nhanh đi nghỉ ngơi."
"... Được rồi, muội đã biết." Nàng có chút ghét bỏ hắn hay dông dài, không nhịn được than một câu, Lục Tông bất đắc dĩ, cười tủm tỉm nhéo nhéo hai má nàng.
Sau khi Lục Tông ra khỏi cửa, Khương Lệnh Uyển liền lục tung phòng để tìm kiếm.
Kim Kết và Sơn Trà ở một bên nhìn nàng, vội hỏi: "Phu nhân, ngài tìm cái gì? Nô tỳ giúp người tìm."
Khương Lệnh Uyển nghe xong phất phất tay, không muốn hai người đến hỗ trợ, tự nàng lật qua lật lại trang sách, sau đó mới tìm thấy một cuốn sách nhỏ ố vàng dưới đáy hòm.
Trước khi xuất giá, nương cô ý nói nhỏ với nàng. Nhưng nàng ỷ vào bản thân sớm có kinh nghiệm nên cũng không đặc biệt lưu tâm. Chỉ là, nương đến cùng vẫn là người từng trải, hiểu biết hơn nàng rất nhiều. Khương Lệnh Uyển tìm thấy quyển sách kia, sau đó nằm nhoài trên giường lật xem. Thấy nương cực để tâm ghi chú trọng điểm cho nàng nhưng tư thế dễ dàng thụ thai. Nàng sốt ruột, lúc cùng đường thì cái gì cũng có thể thử, những biện pháp này, tất cả đều phải thử một lần.
•
Chu Lâm Lang sẩy thai, Chu Quý Hành cố ý đến Lương vương phủ thăm muội muội.
Trước khi ra cửa, Chu Mãn Nguyệt cũng cố lấy dũng khí nói chuyện với Chu Quý Hành, biểu thị muốn thăng viếng tỷ tỷ. Chu Quý Hành tính cách ôn hòa, tuy rằng hắn không quá thân thiết với người muội muội thứ xuất này như hắn đối với Chu Lâm Lang, nhưng cũng chưa từng vì xuất thân của nàng mà gây khó dễ. Bởi vì muội muội xuất giá, trong phủ cũng chỉ còn lại một vị muội muội, hơn nữa nàng từ nhỏ đã tang mẫu, trước khi nương chưa bị hưu, thái độ với vị muội muội này cũng rất lạnh nhạt, khiến nàng chịu không ít oan ức. Chu Quý Hành thấy nàng thiện tâm, đương nhiên cũng mang nàng qua thăm.
Đến Lương vương phủ, Chu Quý Hành thấy gương mặt tiều tụy của muội muội, không khỏi đau lòng thân thiết hỏi han mấy câu. Nhưng Chu Lâm Lang chỉ nằm trên giường nhỏ, sắc mặt bình tĩnh, không chút nào có vẻ bi thương. Chu Lâm Lang tới chuyện trong cũng đêm qua, nhìn thấy hai người bọn họ ân ái, liền cảm thấy lòng đau như bị kim đâm. Thứ không chiếm được mãi mãi là tốt nhất, tính cách của nàng ương ngạnh, căn bản là không thể buông xuống. Mà bây giờ, muốn nàng vì Lục Lễ sinh con dưỡng cái, bất luận như thế nào nàng cũng không muốn. Nàng cố ý ăn đồ ăn sảy thai, nên mới không còn hài tử này.
Chu Lâm Lang thấy Chu Mãn Nguyệt, trong đầu như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Chu Quý Hành nói: "Ca ca, ta có mấy lời muốn nói với muội muội."
Chu Quý Hành nghe xong hơi kinh ngạc. Muội muội xưa nay không hề thích thứ muội, càng chưa bao giờ mở miệng gọi nàng ấy một câu "muội muội". Chu Mãn Nguyệt cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nàng có chút e ngại trưởng tỷ, nhưng không thể không thừa nhận, trưởng tỷ từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, là người nàng không cách nào có thể so sánh được.
Chu Mãn Nguyệt có chút thấp thỏm bất an, Chu Quý Hành lập tức ra ngoài, lúc này mới nhìn Chu Lâm Lang, cẩn thận từng chút một gọi tiếng: "Tỷ... tỷ tỷ."
Chu Lâm Lang vừa sẩy thai, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không thể che lấp vẻ xinh đẹp của nàng, hơn nữa càng tôn thêm mấy phần sạch sẽ khả nhân. Chu Lâm Lang cẩn thận đánh giá Chu Mãn Nguyệt trước mắt, thấy nàng né tránh, cực kỳ e dè bản thân, hôm nay đến Lương vương phủ, cố ý ăn mặt một chút. Dù cho Chu Lâm Lang không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận là vị thứ muội này của nàng có một dung mạo vô cùng tốt, da oánh bạch như tuyết, môi như anh đào, đôi mắt dịu dàng như tiết trời thu, chính là loại hình mà nam nhân muốn thương tiếc.
Chu Lâm Lang không ngốc, biết hiện giờ nàng đang ở Lương vương phủ, muốn đứng vững chân thì không thể thiếu con nối dòng. Vị mẹ chồng Lương vương phi có ý kín đáo muốn đưa Cố Lan cho Lục Lễ. Nàng không thích Lục Lễ, nhưng hắn đến cũng là phu quân nàng. Thứ của Chu Lâm Lang nàng, bản thân không muốn, nhưng không thể mặc ngươi khác tính toán. Nàng không muốn sinh con cho Lục Lễ, đương nhiên sẽ chọn một người có thể chống lại Cố Lan, dù sao lúc này Cố Lan vẫn chưa được nạp vào cửa, nhưng tháng ngày lâu dài, Lục Lễ cũng sẽ nghe lời Lương vương phi.
Chu Lâm Lang nhìn thứ muội trước mặt, gương mặt của nàng xinh đẹp hơn Cố Lan kia không biết bao nhiêu lần, Lục Lễ dù không có mắt thì cũng có thể phân rõ ai đẹp hơn ai.
Chu Lâm Lang nhàn nhạt mở miệng, nói: "Thế nào? Đến cười nhạo ta?"
Chu Mãn Nguyệt sợ hãi Chu Lâm Lang, lần này thấy nàng nói vậy, sợ nàng hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích: "Không phải, muội... muội chỉ muốn tới thăm tỷ tỷ một chút."
Chu Lâm Lang nghe xong, cười cười, nói: "Coi muội gấp gáp chưa kìa, ta chỉ đùa chút thôi... Nghe nói —— cha định thân cho ngươi ?"
Chu Mãn Nguyệt là thứ nữ, nhưng An vương cảm thấy hắn đối với Chu Mãn Nguyệt có chút thua thiệt. Dù sao mẫu thân Chu Mãn Nguyệt cũng là do lúc trước An vương và Tống Diệu Nghi cãi nhau, sau đó Tổng Diệu Nghi tự bản thấy đưa An vương đang say rượu đến phòng vị nô tỳ kia. Lúc trước Tống Diệu Nghi cảm thấy, nếu An vương thật sự yêu nàng, như vậy cho dù uống rượu cũng sẽ không chạm vào nữ nhân khác. Nhưng cuối cùng, lại chui ra một thứ nữ. Mẫu thân Chu Mẫn Nguyệt khó sinh mà mất, nhưng nữ nhi này, không cách nào chối bỏ được sự thật. Sau này An vương đối với Tống Diệu Nghi dần dần nản lòng thoái chí, mới không còn bận tâm cảm thụ của Tống Diệu Nghi, đối với Chu Mãn Nguyệt, hắn cũng thêm mấy phần quan tâm.
Chu Mãn Nguyệt từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, đối với quan ái đến từ phụ thân nàng đặc biệt quý trọng, bản thân cũng là người hiểu chuyện. Bây giờ Chu Mãn Nguyệt đã đến tuổi cập kê, An vương đương nhiên sẽ chọn lựa cho nàng một nhà chồng tốt. Đối phương tuy không có thân phận cao quý như Lục Lễ, nhưng cũng phải là một quân tử khiêm tốn, đọc đủ tứ thư ngũ kinh, gia thế bình thường, nhưng chỉ cần có lòng cầu tiến, An vương đương nhiên cũng sẽ đề bạt hắn một chút. Con rể này, quan trọng nhất chính là nhân phẩm.
Chu Mãn Nguyệt không ngờ Chu Lâm Lang sẽ quan tâm đến chuyện hôn nhân của nàng, nhưng cô nương gia, nói tới hôn nhân mặt liền đỏ. Chu Mãn Nguyệt hạ mắt, ngượng ngùng e dè, nhưng khuôn mặt tươi cười yểu điệu giống như có thể nặn ra nước.
Nàng vặn lấy hai tay, ngượng ngùng gật đầu: "... Vâng."
Chu Lâm Lang nói: "Mấy ngày nay, ta thường xuyên nhớ tới quãng thời gian còn ở tại An vương phủ. Muội muội, muội lưu lại quý phủ với ta mấy ngày, có được không?"
Chu Lâm Lang trước tới nay mắt luôn cao hơn đầu, thái độ đối với bị thứ muội này so với hạ nhân còn không bằng, bây giờ lại thân thiết gọi "muội muội", khiến Chu Mãn Nguyệt không khỏi kinh ngạc. Nhưng nàng biết một nữ tử bị sảy thai phải chịu đả kích lớn cỡ nào, sợ là lúc này trong lòng tỷ tỷ cảm thấy rất khó chịu. Chu Mãn Nguyệt không do dự, vuốt cằm nói: "Chỉ cần tỷ tỷ không chê muội ngốc là được."
Chu Lâm Lang cong môi nở nụ cười, nói: "Sao có thể chứ?" Nàng lại bồi thêm một câu, "Muội là muội muội ruột của ta mà."
Chu Mãn Nguyệt nghe xong, sáng sủa cười, hai mắt tỏa sáng như sao trên trời.
Chu Quý Hành thấy muội muội có ý muốn Chu Mãn Nguyệt lưu lại với nàng, hắn thấy hơi giật mình. Nhưng trong lòng cũng không nghĩ thêm gì, chỉ cảm thấy dù sao hai người cũng là tỷ muội ruột, muội muội có người để trò chuyện cũng tốt. Từ lúc mẫu thân bị hưu, An vương tái giá, Chu Quý Hành đã thành thục hơn khi xưa rất nhiều. Muội muội có thể buông xuống thành kiến với Mãn Nguyệt, cũng là chuyện tốt.
Trước khi ra khỏi Lương phủ, hắn có gặp mặt Lục Lễ.
Lục Lễ thấy anh vợ, trong lòng có chút áy náy. Lúc trước hắn có hơi lạnh nhạt với thê tử, lúc này nàng lại vì hắn sơ xuất mà sảy thai, hài tử không còn, lòng hắn đau đớn vô cùng.
Lục Lễ nói: "Xin lỗi... Là ta không chăm sóc tốt cho Lâm Lang."
Hắn là nam nhân, cưới nàng, đương nhiên cũng phải bao dung nàng, lòng nàng còn nhớ đến nam nhân khác, sợ là vì hắn làm chưa đủ tốt.
Chu Quy Hành và Lục Lễ là bạn tốt từ nhỏ, biết được hắn vẫn luôn ái mộ muội muội, xảy ra chuyện như vậy, lòng hắn hẳn còn đau khổ hơn cả người ca ca này. Chu Quý Hành xưa nay làm người khoan dung, sẽ không đem sai lầm đổ lỗi cho người khác. Biết bây giờ trong lòng Lục Lễ khó chịu, hắn càng không trách cứ, để tránh cho hai bên khó xử. Chu Quý Hành nói: "Ngươi không cần áy náy, chuyện này không thể trách ngươi... Chỉ là, tính tình Lâm Lang có chút kiêu ngạo, nhưng đến cùng vẫn là cô nương. Nếu nàng đã gả cho ngươi, hy vọng ngươi bao dung nàng một chút."
Không có nửa câu trách cứ. Lục Lễ càng cảm thấy hổ thẹn. Hắn gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Lục trước hắn đau lòng thê tử, bây giờ cũng hiểu được rất nhiều —— hai người bọn họ còn có cả đời, có thể khiến hắn chậm rãi đi vào lòng nàng.
Giao muội muội cho Lục Lễ, Chu Quý Hành có chút yên tâm. Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Lục Lễ, sau đó mới sải bước ra ngoài.
Lục Lễ đi vào thăm thê tử, thấy trong phòng nàng có một tiểu cô nương mặc một thân xiêm y màu hồng nhạt, bóng lưng kiểu nhỏ xinh xắn. Hắn đã nghe nói thê tử muốn lưu thứ muội lại với nàng mấy ngày, trong lòng thầm đoán được đây hẳn chính là tiểu muội chưa gặp mặt.
Chu Lâm Lang mở miệng giới thiệu: "Phu quân, đây là muội muội ta."
Một tiếng "muội muội", khiến Chu Mãn Nguyệt vui mừng trong lòng. Nàng mím môi cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Lễ, quy củ gọi một tiếng: "Tỷ phu."
•
Cuộc sống gia đình cứ vậy trôi qua, Khương Lệnh Uyển lại trở nên vui vẻ hoạt bát. Trong thời gian nguyệt sự nàng ăn uống thanh đạm, bây giờ thân thể thoải mái, Lục Tông đặc biệt dặn dò nhà bếp làm vịt nướng cho nàng. Khương Lệnh Uyển thích ăn thịt vịt, vịt bát bảo, đặc biệt là vịt nướng.
Bàn cơm ngày hôm nay là một con vịt nướng, màu sắc đỏ thẫm ngon miệng. Vỏ ngoài giòn tan thơm nức, thịt bên trong lại hồng hào.
Lục Tông tự tay cuốn cho nàng, lại lấy chiếc đũa chấm chút tương ngọt quyệt lên lá rau, gắp thêm mấy miếng thịt nướng để lên trên, gói lá rau lại, đút cho nàng ăn.
Thịt vịt ngoài giòn trong mềm, mùi vị ngon miệng, béo mà không ngán.
Mấy ngày này thấy nàng khẩu vị không tốt, lúc này có thể ăn được như vậy, đương nhiên muốn đút cho nàng nhiều hơn chút. Cái miệng nhỏ của Khương Lệnh Uyển ăn đến bóng loáng, vui vẻ khen: "Vịt nướng không tệ." Trù nghệ đầu bếp của Vinh vương phủ có vẻ tốt hơn Vệ Quốc Công phủ một chút.
Lục Tông lại đút cho nàng một miếng, nói: "Thích thì ăn nhiều một chút."
Khương Lệnh Uyển sợ mập, không dám ăn nhiều. Nhưng nàng là phải cần kiệm quản việc nhà, đương nhiên không thể lãng phí, nguyên một con vịt lớn đều nhét vào miệng Lục Tông.
Đôi vợ chồng nhỏ ăn một bữa cơm no nê.
Cơm trưa xong, Lục Tông vốn muốn cùng ngủ trưa với thê tử, nhưng quân doanh lại đột nhiên có việc, hắn liền vội vàng đi mất.
Hôm nay Khương Lệnh Uyển ăn quá no, nàng liền đi dạo trong viện để tiêu cơm.
Minh nhạn vừa vặn đến tìm nàng.
Minh Nhạn là cháu gái Phan trắc phi, vừa mới tới phủ, theo phép tắc đã đến gặp nàng, cũng không cần phải hỏi thăm mỗi ngày, hôm nay quay lại gặp, hẳn là có chuyện gì đó.
Minh Nhạn hành lễ với Khương Lệnh Uyển, sau đó mới nói: "Minh Nhạn có chuyện muốn nói riêng với Thế tử phu nhân, có thể không?"
Khương Lệnh Uyển hiểu được ý nàng, cưới nói: "Minh cô nương có chuyện gì cứ nói thẳng. Các nàng hầu hạ ta từ nhỏ, là nha hoàn hồi môn của ta, có thể tin được."
Nghe xong lời này, Minh Nhạn không còn nghi kị. Hít nhẹ một hơi, sau đó mới nhìn Khương Lệnh Uyển, nói: "Bây giờ dì để Minh Nhạn đến vương phủ thăm nàng, trên thực tế là muốn chọn cho Minh Nhạn một tấm chồng tốt..."
Nếu là nữ tử bình thường, chỉ cần nói đến chuyện lập gia đình, lập tức sẽ trở nên thẹn thùng, nhưng người trước mặt lại vô cùng hờ hững.
Khương Lệnh Uyển ra hiệu nàng tiếp tục nói.
Minh Nhạn liền nói: "Nhưng mà dì... dì luôn cố ý nhắc tới Thế tử gia trước mặt Minh Nhạn, sợ là... sợ là muốn kín đáo đưa Minh Nhạn cho Thế tử gia."
Khương Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng có chút tức giận, nhưng vẻ mặt lại không hề biến sắc. Nàng lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt, loan môi cười nói: "Minh cô nương, muốn nói với ta chuyện nàng là có ý..."
Minh Nhạn biết vị Thế tử phu nhân này là người thông minh, hơn nữa không hề có chút khoan dung nào với hành vi này của dì. Nàng ở trong phủ, phải dựa vào dì, nhưng hôm nay gì lại vì lợi ích của bản thân, mà đẩy nào vào hố lửa, nàng không thể vẫn cứ tiếp tục đần độn để bị lợi dụng. Nhà cao cửa rộng, chuyện dơ bẩn gì mà chẳng có, đến thời điểm mấu chốt, một bát nước tiễn nàng đến giường Vinh thế tử... Nàng chỉ có thể là cá trên thớt mặc cho người khác làm thịt.
Bản thân nàng phải suy nghĩ cho chính nàng mới là tốt nhất.
Minh Nhạn ngẩng đầu lên, lộ ra phần cổ trắng nõn tinh tế, dung mạo long lanh xinh đẹp, nói lời thật lòng: "Minh Nhạn đối với Thế tử gia không có nửa điểm tâm tư..." Nàng nhìn dung mạo xinh đẹp của Thế tử phu nhân, sợ Khương Lệnh Uyển không tin, đành hít một hơi thật sâu, nói: "Minh Nhạn yêu thích Vương gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.