Chương 136
Mạt Trà Khúc Kỳ
11/02/2021
Không ngờ vị Minh tiểu thư lại rộng rãi nói trắng ra như vậy.
Dù Khương Lệnh Uyển tự xưng da mặt mình dày cũng có chút ngạc nhiên. Lúc trước thấy nàng ta có mắt nhìn, nên lúc này Minh Nhạn nói người nàng thích là Vinh Vương mà không phải Lục Tông, Khương Lệnh Uyển cũng không có phản ứng gì mấy. Dù sao vị cha chồng này của nàng vẫn rất có mị lực. Nhưng nàng biết, chuyện Phan Trắc phi có thai, dù Lục Tông chưa nói gì, nhưng thái độ lạnh nhạt với Vinh Vương đã nhiều hơn mấy phần. Bây giờ Minh Nhạn coi trọng Vinh Vương, nàng chỉ có thể thưởng thức dũng khí của nàng ta, cũng sẽ tuyệt đối không tùy ý làm ra việc gì làm tổn hại đến Lục Tông.
Huống hồ, chỉ sợ Vinh Vương chỉ xem Minh Nhạn như tiểu bối.
Dù sao Vinh Vương có hồ đồ, cũng tuyệt đối không thể đồng thời thu nhận hai người từ dì rồi lại đến ngoại sinh nữ. Nếu đổi lại Hoàng thân quốc thích khác thì may ra có thể, nhưng Vinh Vương mấy năm nay bên cạnh chỉ có một mình Phan Trắc phi, sao lại có thể vì vị Minh tiểu thư này mà ngoại lệ? Khương Lệnh Uyển thấy Minh Nhạn dung nhan xinh đẹp, là một mỹ nhân, nhưng lại là một người có cốt khí. Nếu nàng ta không vừa mắt Lục Tông, bây giờ một lòng hướng đến Vinh Vương, tự nhiên không thể chỉ coi trọng cái vị trí thiếp thất.
Bỗng nhiên Khương Lệnh Uyển thấy hơi buồn cười, nhìn về phía Minh Nhạn, hỏi: "Minh tiểu thư tính tình thẳng thắn, ngược lại ta có chút thưởng thức ngươi, có điều —— Minh tiểu thư nói chuyện này với ta làm gì? Chẳng lẽ muốn làm mẹ chồng của ta?"
Nàng không thích Phan Trắc phi, nhưng cũng sẽ không vì muốn sỉ nhục Phan Trắc phi mà giúp đỡ Minh Nhạn đến gần Vinh Vương. Bỏ Phan Trắc phi qua một bên không nói, chính là vì Lục Tông, nàng cũng không thể làm.
Đến cùng Minh Nhạn vẫn chỉ là một cô nương gia, nói ra như vậy thật có chút không có ý tứ, bây giờ bị Khương Lệnh Uyển hỏi như vậy, tất nhiên mặt sẽ đỏ lên. Lúc trước nàng thừa nhận bản thân mình có chút ý đồ tham đồ phú quý, mơ ước phúc khí của dì, nhưng có nữ tử nào lại ghét bỏ gia đình như chồng có gia thế tốt? Nhưng nàng đối với Vinh Vương là nhất kiến chung tình, không có liên quan chút gì đến gia thế của hắn. Nàng muốn làm Vinh Vương phi sao? Nàng thích Vinh Vương, tất nhiên sẽ muốn làm, nhưng vị Thế tử phu nhân này quả thật không thể khoan dung để nàng làm Vinh Vương phi. Nếu như nàng như ý nguyện, vậy Khương Lệnh Uyển phải gọi nàng là mẹ chồng. Nhớ lại mấy ngày nay, Minh Nhạn cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Minh Nhạn nói: "Ở trong phủ mấy ngày, Minh Nhạn cũng biết Vương gia một lòng chung thủy đối với Vương phi đã qua đời. Minh Nhạn tự biết bản thân mình, tự nhiên không dám nhìn lên vị trí Vinh Vương phi." Nàng dừng một chút, lại nói: "Sở dĩ Minh Nhạn nói với Thế tử phu nhân những lời này, chính là muốn tranh thủ hảo cảm của Thế tử phu nhân, mấy tháng này ở trong Vương phủ mới có thể thoải mái hơn chút. Bây giờ dì lại tồn tại tâm tư kia, Minh Nhạn cũng không dám hy vọng xa vời rằng bà ấy sẽ tỉ mỉ lựa chọn vị hôn phu cho ta... Minh Nhạn chỉ hy vọng, có thể nhìn nam nhân mình yêu thích từ xa, chỉ đến thế mà thôi."
Nàng thích Vinh Vương, nếu Vinh Vương cũng thích nàng, tất nhiên là không thể tốt hơn, nhưng Vinh Vương đã nói đời này không thấy vợ nữa, như vậy cũng sẽ không vì nàng mà ngoại lệ. Nàng thích hắn, còn chưa tới mức yêu hắn, không phải không có hắn thì không được. Muốn nàng làm thiếp, tuyệt đối là điều không thể.
"Thà làm vợ người nghèo, còn hơn làm thiếp người giàu." Đạo lý này, nàng vẫn hiểu.
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới nghe ra được mấy phần ý tứ bên trong, nguyên lai Minh tiểu thư muốn hướng tâm về phía nàng. Chỉ là một cô nương thông minh như thế, làm sao có khả năng không nỗ lực vì người mình thích? Khương Lệnh Uyển rũ mắt, nàng cũng là cô nương gia, rất rõ ràng chuyện này. Kỳ thật đương gia hay không đương gia, nàng không để ý chút nào, dù sao có Lục Tông ở đây, nàng sẽ không phải chịu bất cứ ủy khuất nào. Cái nàng quan tâm là cảm nhận của Lục Tông. Chỉ bằng điểm này, nàng sẽ càng muốn để ý đến vị Minh tiểu thư này.
Vị Thế tử phu nhân này cùng Vinh Thế tử là thanh mai trúc mã, cũng không phải ép cưới, nên có thể hiểu tâm tình của Minh Nhạn nàng. Mà tiểu cô nương, rất dễ dàng nhẹ dạ.
Khương Lệnh Uyển nói: "Minh tiểu thư đã tin tưởng ta như vậy, ta có chút thụ sủng nhược kinh. Chuyện tình cảm không có cách nào chống chế, ta cũng có thể lý giải, có điều —— Minh tiểu thư là người thông minh, nếu quả thật chỉ muốn trải qua những tháng ngày thoải mái trong Vương phủ, ta cũng sẽ để ý đến ngươi nhiều hơn."
Đặt nàng ta trước mắt, để nàng ta không dám động tâm tư gì.
Minh Nhạn nói: "Minh Nhạn hiểu. Chỉ là bây giờ Minh Nhạn ở Tấn thành không có chỗ nương tựa, nếu như..."
Khương Lệnh Uyển nói: "Nếu có việc gì nằm trong khả năng của ta, ta tất nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ ngươi." Với điều kiện nàng ta không vội vàng.
Minh Nhạn mỉm cười, sau khi cảm ơn liền quay về Quy Nhạn cư.
Đi trên đường, Phương ma ma theo bên cạnh nghĩ có chút không thông, lúc này mới hỏi: "Vì sao tiểu thư lại nói những lời này với Thế tử phu nhân?" Nếu động tâm với Vinh Vương, vậy lén lút hành động chẳng phải tốt hơn sao?
Minh Nhạn nghe xong, lắc lắc đầu.
Nàng than nhẹ một tiếng, lúc này mới nói: "...Nếu thật sự dễ dàng như vậy, thì tốt rồi."
Vinh Vương chỉ xem nàng là tiểu bối bình thường, hơn nữa suy cho cùng nàng cũng là tiểu thư gia đình giàu có, coi thường những thủ đoạn thấp hèn kia. Bằng không dù có thể ở lại bên cạnh Vinh Vương, cũng sẽ bị hắn xem nhẹ. Nàng tất nhiên muốn ở cùng với hắn, nhưng lúc này muốn đứng vững gót chân ở Tấn thành, không thể dựa vào dì, nàng chỉ có thể tìm cành cao khác. Vinh Thế tử phu nhân cùng với các đại gia khuê tú khác không giống nhau, bây giờ nàng thể hiện không chút nào hứng thú với Vinh Thế tử, mà vì vậy phạm ý tứ của dì, lấy tính tình của Khương Lệnh Uyển, ngày sau nhất định đối với mình chăm sóc một chút.
Chỉ cần, nàng không làm ra chuyện khác người.
.
Thật khó khăn mới tới ngày nghỉ, Lục Tông dùng bữa tối xong, liền đi thư phòng xử lý những chuyện chưa xong.
Đỗ Ngôn đi đến, nói cho hắn chuyện trong phủ mấy ngày nay: "Vị Minh tiểu thư kia, hôm nay đến tìm phu nhân, cùng phu nhân nói chuyện một lúc, sau đó...phu nhân hình như tâm tình có chút không tốt."
Lục Tông nghe xong, lúc này mới đặt bút trên tay xuống, nghe hắn nhắc tới.
Đỗ Ngôn nhìn gương mặt lạnh như băng của Thế tử, cũng chỉ có khi nhìn phu nhân, Thế tử mới lộ ra vẻ ôn hòa. Hắn tiếp tục nói: "Minh tiểu thư hình như...hình như có chút tâm tư khác thường đối với Vương gia."
Mặt Lục Tông không cảm xúc, chỉ nói: "...Ta biết rồi."
Sau đó liền đứng dậy, trở về phòng ngủ.
Khương Lệnh Uyển có chút mệt, biết hôm nay Lục Tông phải xử lý lâu một chút, liền ngoan ngoãn nghe lời hắn đi ngủ. Lúc này mơ mơ màng màng nghe được động tĩnh, nhìn thân thể cao to đứng bên giường, lúc này mới cong cong môi, thanh âm mềm mại nhu nhu nói: "Xong việc rồi?"
"Ừm" Kỳ thực không phải. Trong lòng nhớ nàng, hiệu suất làm việc đều giảm xuống, liền dự định gác qua ngày mai.
Lục Tông thấy nàng muốn dậy, liền ngồi vào cạnh nàng, đưa tay sờ soạng mặt nàng, nói: "Ngủ đi, ta đi tắm."
"Ừm."
Khương Lệnh Uyển buồn ngủ, mắt mông lung, gật đầu nhắm mắt ngủ. Trong đệm chăn là mùi hương thơm nhẹ, ngửi rất thoải mái, cũng giúp giấc ngủ tốt hơn. Nàng ngủ một lúc, sau đó cảm nhận được Lục Tông đã tắm rửa xong, ôn nhu hôn lên mặt nàng một cái, sau đó hô hấp của hắn bỗng trở nên nặng nề, hắn vươn mình, thân thể to lớn ổn trọng tiến tới, cái vật kia liền chống lên đùi nàng
Bên hông có một cánh tay mạnh mẽ vắt ngang, Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên giật mình, nhất thời tỉnh táo lại: "Chờ đã!"
Nhịn mấy ngày, đêm nay khẳng định hắn không nhịn được. Nhưng tư thế này không dễ thụ thai.
Lục Tông sững sờ, cho rằng nàng không nghĩ, cũng không miễn cưỡng nàng, liền buông lỏng tay.
Khương Lệnh Uyển lưu loát chui ra khỏi lồng ngực Lục Tông, nằm qua một bên kéo dây cột màn cẩm ý uyên ương cho nó rơi xuống, sau đó nàng nằm thẳng xuống, đem một cái gối lót dưới eo, vẻ mặt thật lòng nhìn Lục Tông: "Được rồi."
Dù Khương Lệnh Uyển tự xưng da mặt mình dày cũng có chút ngạc nhiên. Lúc trước thấy nàng ta có mắt nhìn, nên lúc này Minh Nhạn nói người nàng thích là Vinh Vương mà không phải Lục Tông, Khương Lệnh Uyển cũng không có phản ứng gì mấy. Dù sao vị cha chồng này của nàng vẫn rất có mị lực. Nhưng nàng biết, chuyện Phan Trắc phi có thai, dù Lục Tông chưa nói gì, nhưng thái độ lạnh nhạt với Vinh Vương đã nhiều hơn mấy phần. Bây giờ Minh Nhạn coi trọng Vinh Vương, nàng chỉ có thể thưởng thức dũng khí của nàng ta, cũng sẽ tuyệt đối không tùy ý làm ra việc gì làm tổn hại đến Lục Tông.
Huống hồ, chỉ sợ Vinh Vương chỉ xem Minh Nhạn như tiểu bối.
Dù sao Vinh Vương có hồ đồ, cũng tuyệt đối không thể đồng thời thu nhận hai người từ dì rồi lại đến ngoại sinh nữ. Nếu đổi lại Hoàng thân quốc thích khác thì may ra có thể, nhưng Vinh Vương mấy năm nay bên cạnh chỉ có một mình Phan Trắc phi, sao lại có thể vì vị Minh tiểu thư này mà ngoại lệ? Khương Lệnh Uyển thấy Minh Nhạn dung nhan xinh đẹp, là một mỹ nhân, nhưng lại là một người có cốt khí. Nếu nàng ta không vừa mắt Lục Tông, bây giờ một lòng hướng đến Vinh Vương, tự nhiên không thể chỉ coi trọng cái vị trí thiếp thất.
Bỗng nhiên Khương Lệnh Uyển thấy hơi buồn cười, nhìn về phía Minh Nhạn, hỏi: "Minh tiểu thư tính tình thẳng thắn, ngược lại ta có chút thưởng thức ngươi, có điều —— Minh tiểu thư nói chuyện này với ta làm gì? Chẳng lẽ muốn làm mẹ chồng của ta?"
Nàng không thích Phan Trắc phi, nhưng cũng sẽ không vì muốn sỉ nhục Phan Trắc phi mà giúp đỡ Minh Nhạn đến gần Vinh Vương. Bỏ Phan Trắc phi qua một bên không nói, chính là vì Lục Tông, nàng cũng không thể làm.
Đến cùng Minh Nhạn vẫn chỉ là một cô nương gia, nói ra như vậy thật có chút không có ý tứ, bây giờ bị Khương Lệnh Uyển hỏi như vậy, tất nhiên mặt sẽ đỏ lên. Lúc trước nàng thừa nhận bản thân mình có chút ý đồ tham đồ phú quý, mơ ước phúc khí của dì, nhưng có nữ tử nào lại ghét bỏ gia đình như chồng có gia thế tốt? Nhưng nàng đối với Vinh Vương là nhất kiến chung tình, không có liên quan chút gì đến gia thế của hắn. Nàng muốn làm Vinh Vương phi sao? Nàng thích Vinh Vương, tất nhiên sẽ muốn làm, nhưng vị Thế tử phu nhân này quả thật không thể khoan dung để nàng làm Vinh Vương phi. Nếu như nàng như ý nguyện, vậy Khương Lệnh Uyển phải gọi nàng là mẹ chồng. Nhớ lại mấy ngày nay, Minh Nhạn cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Minh Nhạn nói: "Ở trong phủ mấy ngày, Minh Nhạn cũng biết Vương gia một lòng chung thủy đối với Vương phi đã qua đời. Minh Nhạn tự biết bản thân mình, tự nhiên không dám nhìn lên vị trí Vinh Vương phi." Nàng dừng một chút, lại nói: "Sở dĩ Minh Nhạn nói với Thế tử phu nhân những lời này, chính là muốn tranh thủ hảo cảm của Thế tử phu nhân, mấy tháng này ở trong Vương phủ mới có thể thoải mái hơn chút. Bây giờ dì lại tồn tại tâm tư kia, Minh Nhạn cũng không dám hy vọng xa vời rằng bà ấy sẽ tỉ mỉ lựa chọn vị hôn phu cho ta... Minh Nhạn chỉ hy vọng, có thể nhìn nam nhân mình yêu thích từ xa, chỉ đến thế mà thôi."
Nàng thích Vinh Vương, nếu Vinh Vương cũng thích nàng, tất nhiên là không thể tốt hơn, nhưng Vinh Vương đã nói đời này không thấy vợ nữa, như vậy cũng sẽ không vì nàng mà ngoại lệ. Nàng thích hắn, còn chưa tới mức yêu hắn, không phải không có hắn thì không được. Muốn nàng làm thiếp, tuyệt đối là điều không thể.
"Thà làm vợ người nghèo, còn hơn làm thiếp người giàu." Đạo lý này, nàng vẫn hiểu.
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới nghe ra được mấy phần ý tứ bên trong, nguyên lai Minh tiểu thư muốn hướng tâm về phía nàng. Chỉ là một cô nương thông minh như thế, làm sao có khả năng không nỗ lực vì người mình thích? Khương Lệnh Uyển rũ mắt, nàng cũng là cô nương gia, rất rõ ràng chuyện này. Kỳ thật đương gia hay không đương gia, nàng không để ý chút nào, dù sao có Lục Tông ở đây, nàng sẽ không phải chịu bất cứ ủy khuất nào. Cái nàng quan tâm là cảm nhận của Lục Tông. Chỉ bằng điểm này, nàng sẽ càng muốn để ý đến vị Minh tiểu thư này.
Vị Thế tử phu nhân này cùng Vinh Thế tử là thanh mai trúc mã, cũng không phải ép cưới, nên có thể hiểu tâm tình của Minh Nhạn nàng. Mà tiểu cô nương, rất dễ dàng nhẹ dạ.
Khương Lệnh Uyển nói: "Minh tiểu thư đã tin tưởng ta như vậy, ta có chút thụ sủng nhược kinh. Chuyện tình cảm không có cách nào chống chế, ta cũng có thể lý giải, có điều —— Minh tiểu thư là người thông minh, nếu quả thật chỉ muốn trải qua những tháng ngày thoải mái trong Vương phủ, ta cũng sẽ để ý đến ngươi nhiều hơn."
Đặt nàng ta trước mắt, để nàng ta không dám động tâm tư gì.
Minh Nhạn nói: "Minh Nhạn hiểu. Chỉ là bây giờ Minh Nhạn ở Tấn thành không có chỗ nương tựa, nếu như..."
Khương Lệnh Uyển nói: "Nếu có việc gì nằm trong khả năng của ta, ta tất nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ ngươi." Với điều kiện nàng ta không vội vàng.
Minh Nhạn mỉm cười, sau khi cảm ơn liền quay về Quy Nhạn cư.
Đi trên đường, Phương ma ma theo bên cạnh nghĩ có chút không thông, lúc này mới hỏi: "Vì sao tiểu thư lại nói những lời này với Thế tử phu nhân?" Nếu động tâm với Vinh Vương, vậy lén lút hành động chẳng phải tốt hơn sao?
Minh Nhạn nghe xong, lắc lắc đầu.
Nàng than nhẹ một tiếng, lúc này mới nói: "...Nếu thật sự dễ dàng như vậy, thì tốt rồi."
Vinh Vương chỉ xem nàng là tiểu bối bình thường, hơn nữa suy cho cùng nàng cũng là tiểu thư gia đình giàu có, coi thường những thủ đoạn thấp hèn kia. Bằng không dù có thể ở lại bên cạnh Vinh Vương, cũng sẽ bị hắn xem nhẹ. Nàng tất nhiên muốn ở cùng với hắn, nhưng lúc này muốn đứng vững gót chân ở Tấn thành, không thể dựa vào dì, nàng chỉ có thể tìm cành cao khác. Vinh Thế tử phu nhân cùng với các đại gia khuê tú khác không giống nhau, bây giờ nàng thể hiện không chút nào hứng thú với Vinh Thế tử, mà vì vậy phạm ý tứ của dì, lấy tính tình của Khương Lệnh Uyển, ngày sau nhất định đối với mình chăm sóc một chút.
Chỉ cần, nàng không làm ra chuyện khác người.
.
Thật khó khăn mới tới ngày nghỉ, Lục Tông dùng bữa tối xong, liền đi thư phòng xử lý những chuyện chưa xong.
Đỗ Ngôn đi đến, nói cho hắn chuyện trong phủ mấy ngày nay: "Vị Minh tiểu thư kia, hôm nay đến tìm phu nhân, cùng phu nhân nói chuyện một lúc, sau đó...phu nhân hình như tâm tình có chút không tốt."
Lục Tông nghe xong, lúc này mới đặt bút trên tay xuống, nghe hắn nhắc tới.
Đỗ Ngôn nhìn gương mặt lạnh như băng của Thế tử, cũng chỉ có khi nhìn phu nhân, Thế tử mới lộ ra vẻ ôn hòa. Hắn tiếp tục nói: "Minh tiểu thư hình như...hình như có chút tâm tư khác thường đối với Vương gia."
Mặt Lục Tông không cảm xúc, chỉ nói: "...Ta biết rồi."
Sau đó liền đứng dậy, trở về phòng ngủ.
Khương Lệnh Uyển có chút mệt, biết hôm nay Lục Tông phải xử lý lâu một chút, liền ngoan ngoãn nghe lời hắn đi ngủ. Lúc này mơ mơ màng màng nghe được động tĩnh, nhìn thân thể cao to đứng bên giường, lúc này mới cong cong môi, thanh âm mềm mại nhu nhu nói: "Xong việc rồi?"
"Ừm" Kỳ thực không phải. Trong lòng nhớ nàng, hiệu suất làm việc đều giảm xuống, liền dự định gác qua ngày mai.
Lục Tông thấy nàng muốn dậy, liền ngồi vào cạnh nàng, đưa tay sờ soạng mặt nàng, nói: "Ngủ đi, ta đi tắm."
"Ừm."
Khương Lệnh Uyển buồn ngủ, mắt mông lung, gật đầu nhắm mắt ngủ. Trong đệm chăn là mùi hương thơm nhẹ, ngửi rất thoải mái, cũng giúp giấc ngủ tốt hơn. Nàng ngủ một lúc, sau đó cảm nhận được Lục Tông đã tắm rửa xong, ôn nhu hôn lên mặt nàng một cái, sau đó hô hấp của hắn bỗng trở nên nặng nề, hắn vươn mình, thân thể to lớn ổn trọng tiến tới, cái vật kia liền chống lên đùi nàng
Bên hông có một cánh tay mạnh mẽ vắt ngang, Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên giật mình, nhất thời tỉnh táo lại: "Chờ đã!"
Nhịn mấy ngày, đêm nay khẳng định hắn không nhịn được. Nhưng tư thế này không dễ thụ thai.
Lục Tông sững sờ, cho rằng nàng không nghĩ, cũng không miễn cưỡng nàng, liền buông lỏng tay.
Khương Lệnh Uyển lưu loát chui ra khỏi lồng ngực Lục Tông, nằm qua một bên kéo dây cột màn cẩm ý uyên ương cho nó rơi xuống, sau đó nàng nằm thẳng xuống, đem một cái gối lót dưới eo, vẻ mặt thật lòng nhìn Lục Tông: "Được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.