Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 130: Hưng vong [Thượng]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Lúc Mạnh Đình Huy từ Khu phủ đi ra, chỉ thấy Trầm Tri Lễ ôm tay áo đứng dưới cây cây chu tất cách đó không xa.
Trời đã tối như thế này, một mình nàng không biết đã chờ ở nơi đó bao lâu, ngay cả búi tóc cao sau đầu cũng đã rũ xuống. Phong hỏa biên giới phía bắc, nhóm tướng lĩnh điện tiền tư lúc trước theo Địch Niệm tới phương bắc trọng biên cấm quân cũng đều đã lưu lại bắc tam lộ, vì vậy mà một bên ngự nhai bên ngoài Khu phủ có thể nhìn thấy người trong phủ của mấy tướng lĩnh kia hàng đêm hàng đêm đứng ở phía sau chỗ này chờ đời, chỉ vì nhìn một chút xem có dịch mã từ phương bắc đem tin báo tới hay không, may ra có thể là người đầu tiền biết được quân tình phương bắc như thế nào.
Chỉ có Địch phủ là không thấy có người tới. Trầm Tri Lễ thân là triều quan, tự nhiên không thể cho phép hạ nhân trong phủ giống người khác làm như vậy. Nhưng mà lần này quân tiền Bắc cảnh đã có hơn hai mươi ngày chưa truyền tin về kinh, chuyện Trầm Tri Thư ở Triều An Bắc Lộ Chuyển Vận Tư không trình tấu mà trảm mệnh quan triều đình ở trong triều cũng đã nhận được tố cáo buộc tội, nghĩ đến Trầm Tri Lễ mấy ngày này cũng không biết là tư vị gì, tối nay nhịn không được, mới đến Khu phủ bên này thôi.
Mạnh Đình Huy hướng nàng đi tới, nhẹ giọng gọi: "Trầm đại nhân."
Trầm Tri Lễ xoay người, sắc mặt có chút trắng bệch, ngữ khí lại thật bình thường "Nghe người ta nói ngươi gần đây luôn ở lại trong viện, ta đêm nay trùng hợp đi ngang qua, nên tới thăm ngươi một chút."
Mạnh Đình Huy mỉm cười nói: "Hôm nay Lễ Bộ bên kia cũng bận rộn đến khuya thế này sao?"
"Năm nay nữ tiến sĩ khoa ngược lại cũng không có mấy người xuất sắc." Nàng đáp, liếc mắt qua, "Không thể khẩn yếu hơn quân quốc đại sự của mấy người các ngươi."
Mạnh Đình Huy chần chờ một chút, mới nói: "Ngươi cũng biết, những việc ở nơi này theo lệ ta không có cách nào cùng ngươi nói tường tận. Huống chi phương bắc thật đã hơn hai mươi ngày chưa truyền tin về, cũng không phải là Hoàng thượng cố ý không để cho mọi người của ngoại triều biết..."
Trầm Tri Lễ cười nhạt, cắt đứt lời nàng: "Ngươi hiểu lầm rồi. Ta há lại là người không hiểu quy củ sao? Tối nay vốn cũng không phải tới hỏi ngươi chuyện này."
Nói xong, nàng từ trong ngực lấy ra một phiến gỗ đào mỏng, đưa tới nói: "Vật này có phải là đồ chơi đặc hữu của Triều An các ngươi không?"
Mạnh Đình Huy liếc mắt liền nhận ra đó là thứ đã từng nhìn thấy trong tay Địch Niệm, liền gật đầu.
Trầm Tri Lễ khép bàn tay lại, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Đa tạ ngươi."
Một chữ 'tạ' này có thể nói là hàm chứa ý tứ, nhất thời khiến Mạnh Đình Huy giật mình hoảng hốt, một lát mới thấp giọng nói: "Ta...có một chuyện cần cho ngươi biết."
Nhưng Trầm Tri Lễ lại lắc đầu, "Không cần phải nói."
Mạnh Đình Huy hơi nhíu mày.
Trầm Tri Lễ lẳng lặng nhìn nàng một hồi, đột nhiên nói: "Ta không phải kẻ ngốc." Nàng hơi dừng lại, nói tiếp: "Địch Niệm trước khi đi Bắc cảnh, từng nói với ta lúc đầu đã xin ngươi thay hắn hỏi dò tâm ý của ta, còn có ngươi vốn đã biết chuyện hắn dự định xin chỉ tứ hôn."
Mạnh Đình Huy trong ngực vô cùng chua xót.
Nàng hơi nghiêng người, lại nói: "Có một số việc, tuy là lúc đó quá vội vàng nên không kịp suy nghĩ cẩn thận, nhưng sau đó suy nghĩ lại, cũng ít nhiều có thể nhìn ra chút đầu mối."
Mạnh Đình Huy lập tức đỏ cả vành mắt, lẩm bẩm nói: "Ta xin lỗi ngươi."
"Không có gì phải xin lỗi." Trầm Tri Lễ cười cười, "Bằng không, ta cũng sẽ không cố ý tới cám ơn ngươi."
Nàng tuy nói thản nhiên như vậy, nhưng Mạnh Đình Huy trong lòng lại vạn phần khó chịu. Mặc dù trong ngữ khí của Trầm Tri Lễ có thể nghe ra nàng ấy đối với Địch Niệm lúc này đã nảy sinh tình ý, nhưng mình sao có thể thực sự tha thứ cho sở tác sở vi của chính mình lúc đó. Nhưng mà chuyện này đã qua không có cách nào bù đắp, nàng chỉ mong tương lai có cơ hội, có thể hảo hảo bồi thường Trầm Tri Lễ một phen.
Nghĩ xong, nàng lại nhớ tới lời Trầm Tri Lễ lần trước có nói trên cung yến, liền hỏi: "Địch tướng quân đã phụng chiếu lưu lại lâu dài ở phương bắc, ngươi sao không thỉnh chỉ xuất biên, đi cùng một chỗ với Địch tướng quân?"
Trầm Tri Lễ sắc mặt ảm đảm một chút, "Chuyện này nhất thời không thể trình lên. Lúc này Địch Niệm là tuyên phủ tam lộ, kinh lược bắc sự, một tay cầm trọng binh, một tay nắm đại quyền, Hoàng thượng tâm lãnh bao nhiêu, tư tình luôn không đủ để loạn quốc sự, tất sẽ đem ta giữ lại kinh thành, để ngừa Địch Niệm quân tiền sinh biến, mà ta sao dám đi cầu Hoàng thượng xin cho ta xuất biên?"
Nàng hơi thở dài, lại nói: "Huống chi với tính tình của Địch Niệm, tất sẽ không chịu tọa trấn tư nha mà để thuộc hạ xông vào chiến trận, nhất định sẽ tự mình suất quân bắc thượng mới không phụ chí nhiệt huyết nam nhi. Ta cho dù tới phương bắc, nhiều lắm cũng chỉ chờ đợi ở Tuyên Phủ Tư của Phần Châu, sao có thể gặp được hắn, cần gì khổ như vậy? Chỉ mong bắc sự có thể sớm kết thúc, mà hắn có thể bình bình an an trở lại, là ta đã yên tâm rồi."
Mạnh Đình Huy ở bên cạnh an ủi: "Ngươi yên tâm, Địch tướng quân cát nhân tự có thiên tướng. Nhất định không có việc gì. mà Đại Bình cấm quân ta lại vô cùng kiêu hãn, cho dù Bắc Tiễn chúng có cử binh khuynh quốc tới xâm phạm. Cũng không thể chiếm được chút lợi ích nào đâu."
Trầm Tri Lễ biết nàng là cố ý nói thật thoải mái dễ nghe, lập tức cũng liền cười cười, "Đêm đã khuya, ta cũng không quấy rầy ngươi nữa, vả lại ngươi cũng nhớ giữ gìn thân thể, đừng có vất vả quá."
Mạnh Đình Huy đang muốn gật đầu, nhưng phía đông ngự nhai lại truyền đến một trận tiếng vó ngựa, từ nhỏ đến lớn dần, đợi đến khi con ngựa kia dần dần hiện ra thân ảnh mờ nhạt trên con đường, nàng mới nhìn rõ nam tử mặc quần áo nha dịch ở trên ngựa kia.
Trầm Tri Lễ đứng bên cạnh nàng hít một hơi thật sâu.
Ngựa chưa dừng, dịch binh liền khom người nhảy xuống, bước nhanh đi về hướng Khu phủ.
Mạnh Đình Huy không chút nghĩ ngợi liền xoay người, vội vã bước được hai bước, mới nhớ tới Trầm Tri Lễ, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng thần sắc mong mỏi, cả người yên lặng đứng ở nơi đó. Khóe mắt nàng bất chợt nhìn theo, khóe miệng giương lên muốn nói.
Nhưng Trầm Tri Lễ lại cười khẽ hướng nàng phất tay: "Ta biết tin báo này trước tiên phải đưa vào cung để Hoàng thượng xem qua, ngươi mau đi đi thôi."
Mạnh Đình Huy thấy dáng vẻ nàng không giống như muốn trở về, có chút gấp gáp nói: "Ngươi hồi phủ nghỉ ngơi trước đi, đợi lúc rảnh rỗi, ta liền sai người tới Địch phủ báo tin cho ngươi."
Thấy Trầm Tri Lễ hơi hơi gật đầu, nàng mới thật nhanh đi vào trong viện, phút cuối cùng còn ngoái đầu nhìn lại liếc mắt về phía xa một cái, vẫn còn thấy thân ảnh Trầm Tri Lễ đang đứng yên không nhúc nhích.
Khu phủ một phòng toàn người không có ai rảnh rỗi, lúc này vừa nghe tin báo phương bắc tới, nhất thời lu bù lên. Lúc Mạnh Đình Huy đi vào, quân báo đã được đưa đến Duệ Tư Điện, mấy người Phương Khải cũng đều đã đứng dậy khoác áo, nhìn dáng vẻ là muốn vào yết kiến.
Nàng gọi dịch binh kia qua, hỏi: "Thế nào?"
Dịch binh kia lau mồ hôi đầy bụi trên trán, cười hắc hắc nói: "Bắc cảnh đại thắng!"
Trong lòng nàng run lên, "Thật sao!"
Dịch binh mặc dù không biết nội dung trong tiệp báo* này, nhưng vẫn gật mạnh đầu nói: "Quân báo hồng kỳ từ Bắc cảnh một đường đều không qua khoái mã của trạm dịch, còn có thể là giả sao!"
*Tiệp báo: tin thắng trận, tin chiến thắng.
Đang lúc nói chuyện, Giang Bình đã đi tới, "Mạnh nha đầu thật là dài dòng, mau mau đi thôi!"
Mạnh Đình Huy ngoan ngoãn xoay người xuất môn, cùng mấy người thật nhanh đi về hướng Duệ Tư Điện, dọc theo đường đi khóe miệng không nhịn được đều giương lên.
Vào Duệ Tư Điện, mọi người cùng hành lễ với Hoàng thượng, rồi mới tiếp nhận tin báo cẩn thận xem qua.
Ngày mười bảy tháng năm, Tống Chi Thụy một vạn binh mã vào Đình Châu. Ngày mười chín, bộ phận đại quân Bắc Tiễn đang vây Đình Châu lui về Mân sơn. Ngày hai mươi ba, viện quân Bắc Tiễn tới, tam bộ hợp sư tại phía bắc Mân sơn. Ngày hai mươi bảy, Tống Chi Thụy suất quân khỏi Đình Châu, chặt đứt đường vận lương của địch ở cửa khẩu Kim Hạp Quan, ban đêm La Tất Thao lĩnh binh tới bên ngoài doanh trại Bắc Tiễn, phóng hỏa đốt kho thóc. Ngày một tháng sáu, Lâm Hoài Lộ Hàn Bành suất hai vạn năm ngàn binh mã bắc thượng vây Tử Châu. Ngày bốn tháng sáu, đại quân Địch Niệm tấn công tiêu diệt đại doanh của địch ở Mân sơn, đại quân Bắc Tiễn không có lương thảo, binh gầy ngựa yếu, phất cờ trắng đầu hàng. Ngày mười, Hàn Bành hạ Tử Châu, Địch Niệm lập tức lệnh cho La Tất Thao, Tống Chi Thụy hai quân bắc thượng chiếm đông tây Kim Hạp Quan khẩu, cho Hàn Bành làm Tiên Thảo Sử, lệnh xuất quân tiến đánh Huân Châu.
Quả thật là đại thắng! Mạnh Đình Huy tâm tiếu nhãn khai, cúi đầu mân môi cười.
Từ lúc Bắc Tiễn dẫn binh xâm phạm biên giới đến nay đã hơn ba tháng, phương bắc cuối cùng cũng đã truyền về tờ tiệp báo đầu tiên, vả lại phân lượng của tờ tiệp báo này lại nặng như vậy, đủ để khiến mọi người Khu phủ luôn lo âu về bắc sự yên lòng.
Nàng không kịp nhìn xem phần phía sau, mà nhanh chóng quay đầu gọi một cái tiểu thái giám qua, để hắn nhanh chóng đi ra bên ngoài ngự nhai tìm Trầm Tri Lễ báo một tiếng. Lúc lại quay nhìn lên trên điện, lại thấy trên mặt Anh Quả cũng không có chút nào vui mừng vì chiến thắng, nàng vội vã cúi đầu, lúc này mới phát hiện đây cũng không phải chỉ là có tin chiến thắng từ Bắc cảnh. Cũng có quân báo Kiến Khang Lộ tiễu khấu đại bại.
Trời đã tối như thế này, một mình nàng không biết đã chờ ở nơi đó bao lâu, ngay cả búi tóc cao sau đầu cũng đã rũ xuống. Phong hỏa biên giới phía bắc, nhóm tướng lĩnh điện tiền tư lúc trước theo Địch Niệm tới phương bắc trọng biên cấm quân cũng đều đã lưu lại bắc tam lộ, vì vậy mà một bên ngự nhai bên ngoài Khu phủ có thể nhìn thấy người trong phủ của mấy tướng lĩnh kia hàng đêm hàng đêm đứng ở phía sau chỗ này chờ đời, chỉ vì nhìn một chút xem có dịch mã từ phương bắc đem tin báo tới hay không, may ra có thể là người đầu tiền biết được quân tình phương bắc như thế nào.
Chỉ có Địch phủ là không thấy có người tới. Trầm Tri Lễ thân là triều quan, tự nhiên không thể cho phép hạ nhân trong phủ giống người khác làm như vậy. Nhưng mà lần này quân tiền Bắc cảnh đã có hơn hai mươi ngày chưa truyền tin về kinh, chuyện Trầm Tri Thư ở Triều An Bắc Lộ Chuyển Vận Tư không trình tấu mà trảm mệnh quan triều đình ở trong triều cũng đã nhận được tố cáo buộc tội, nghĩ đến Trầm Tri Lễ mấy ngày này cũng không biết là tư vị gì, tối nay nhịn không được, mới đến Khu phủ bên này thôi.
Mạnh Đình Huy hướng nàng đi tới, nhẹ giọng gọi: "Trầm đại nhân."
Trầm Tri Lễ xoay người, sắc mặt có chút trắng bệch, ngữ khí lại thật bình thường "Nghe người ta nói ngươi gần đây luôn ở lại trong viện, ta đêm nay trùng hợp đi ngang qua, nên tới thăm ngươi một chút."
Mạnh Đình Huy mỉm cười nói: "Hôm nay Lễ Bộ bên kia cũng bận rộn đến khuya thế này sao?"
"Năm nay nữ tiến sĩ khoa ngược lại cũng không có mấy người xuất sắc." Nàng đáp, liếc mắt qua, "Không thể khẩn yếu hơn quân quốc đại sự của mấy người các ngươi."
Mạnh Đình Huy chần chờ một chút, mới nói: "Ngươi cũng biết, những việc ở nơi này theo lệ ta không có cách nào cùng ngươi nói tường tận. Huống chi phương bắc thật đã hơn hai mươi ngày chưa truyền tin về, cũng không phải là Hoàng thượng cố ý không để cho mọi người của ngoại triều biết..."
Trầm Tri Lễ cười nhạt, cắt đứt lời nàng: "Ngươi hiểu lầm rồi. Ta há lại là người không hiểu quy củ sao? Tối nay vốn cũng không phải tới hỏi ngươi chuyện này."
Nói xong, nàng từ trong ngực lấy ra một phiến gỗ đào mỏng, đưa tới nói: "Vật này có phải là đồ chơi đặc hữu của Triều An các ngươi không?"
Mạnh Đình Huy liếc mắt liền nhận ra đó là thứ đã từng nhìn thấy trong tay Địch Niệm, liền gật đầu.
Trầm Tri Lễ khép bàn tay lại, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Đa tạ ngươi."
Một chữ 'tạ' này có thể nói là hàm chứa ý tứ, nhất thời khiến Mạnh Đình Huy giật mình hoảng hốt, một lát mới thấp giọng nói: "Ta...có một chuyện cần cho ngươi biết."
Nhưng Trầm Tri Lễ lại lắc đầu, "Không cần phải nói."
Mạnh Đình Huy hơi nhíu mày.
Trầm Tri Lễ lẳng lặng nhìn nàng một hồi, đột nhiên nói: "Ta không phải kẻ ngốc." Nàng hơi dừng lại, nói tiếp: "Địch Niệm trước khi đi Bắc cảnh, từng nói với ta lúc đầu đã xin ngươi thay hắn hỏi dò tâm ý của ta, còn có ngươi vốn đã biết chuyện hắn dự định xin chỉ tứ hôn."
Mạnh Đình Huy trong ngực vô cùng chua xót.
Nàng hơi nghiêng người, lại nói: "Có một số việc, tuy là lúc đó quá vội vàng nên không kịp suy nghĩ cẩn thận, nhưng sau đó suy nghĩ lại, cũng ít nhiều có thể nhìn ra chút đầu mối."
Mạnh Đình Huy lập tức đỏ cả vành mắt, lẩm bẩm nói: "Ta xin lỗi ngươi."
"Không có gì phải xin lỗi." Trầm Tri Lễ cười cười, "Bằng không, ta cũng sẽ không cố ý tới cám ơn ngươi."
Nàng tuy nói thản nhiên như vậy, nhưng Mạnh Đình Huy trong lòng lại vạn phần khó chịu. Mặc dù trong ngữ khí của Trầm Tri Lễ có thể nghe ra nàng ấy đối với Địch Niệm lúc này đã nảy sinh tình ý, nhưng mình sao có thể thực sự tha thứ cho sở tác sở vi của chính mình lúc đó. Nhưng mà chuyện này đã qua không có cách nào bù đắp, nàng chỉ mong tương lai có cơ hội, có thể hảo hảo bồi thường Trầm Tri Lễ một phen.
Nghĩ xong, nàng lại nhớ tới lời Trầm Tri Lễ lần trước có nói trên cung yến, liền hỏi: "Địch tướng quân đã phụng chiếu lưu lại lâu dài ở phương bắc, ngươi sao không thỉnh chỉ xuất biên, đi cùng một chỗ với Địch tướng quân?"
Trầm Tri Lễ sắc mặt ảm đảm một chút, "Chuyện này nhất thời không thể trình lên. Lúc này Địch Niệm là tuyên phủ tam lộ, kinh lược bắc sự, một tay cầm trọng binh, một tay nắm đại quyền, Hoàng thượng tâm lãnh bao nhiêu, tư tình luôn không đủ để loạn quốc sự, tất sẽ đem ta giữ lại kinh thành, để ngừa Địch Niệm quân tiền sinh biến, mà ta sao dám đi cầu Hoàng thượng xin cho ta xuất biên?"
Nàng hơi thở dài, lại nói: "Huống chi với tính tình của Địch Niệm, tất sẽ không chịu tọa trấn tư nha mà để thuộc hạ xông vào chiến trận, nhất định sẽ tự mình suất quân bắc thượng mới không phụ chí nhiệt huyết nam nhi. Ta cho dù tới phương bắc, nhiều lắm cũng chỉ chờ đợi ở Tuyên Phủ Tư của Phần Châu, sao có thể gặp được hắn, cần gì khổ như vậy? Chỉ mong bắc sự có thể sớm kết thúc, mà hắn có thể bình bình an an trở lại, là ta đã yên tâm rồi."
Mạnh Đình Huy ở bên cạnh an ủi: "Ngươi yên tâm, Địch tướng quân cát nhân tự có thiên tướng. Nhất định không có việc gì. mà Đại Bình cấm quân ta lại vô cùng kiêu hãn, cho dù Bắc Tiễn chúng có cử binh khuynh quốc tới xâm phạm. Cũng không thể chiếm được chút lợi ích nào đâu."
Trầm Tri Lễ biết nàng là cố ý nói thật thoải mái dễ nghe, lập tức cũng liền cười cười, "Đêm đã khuya, ta cũng không quấy rầy ngươi nữa, vả lại ngươi cũng nhớ giữ gìn thân thể, đừng có vất vả quá."
Mạnh Đình Huy đang muốn gật đầu, nhưng phía đông ngự nhai lại truyền đến một trận tiếng vó ngựa, từ nhỏ đến lớn dần, đợi đến khi con ngựa kia dần dần hiện ra thân ảnh mờ nhạt trên con đường, nàng mới nhìn rõ nam tử mặc quần áo nha dịch ở trên ngựa kia.
Trầm Tri Lễ đứng bên cạnh nàng hít một hơi thật sâu.
Ngựa chưa dừng, dịch binh liền khom người nhảy xuống, bước nhanh đi về hướng Khu phủ.
Mạnh Đình Huy không chút nghĩ ngợi liền xoay người, vội vã bước được hai bước, mới nhớ tới Trầm Tri Lễ, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng thần sắc mong mỏi, cả người yên lặng đứng ở nơi đó. Khóe mắt nàng bất chợt nhìn theo, khóe miệng giương lên muốn nói.
Nhưng Trầm Tri Lễ lại cười khẽ hướng nàng phất tay: "Ta biết tin báo này trước tiên phải đưa vào cung để Hoàng thượng xem qua, ngươi mau đi đi thôi."
Mạnh Đình Huy thấy dáng vẻ nàng không giống như muốn trở về, có chút gấp gáp nói: "Ngươi hồi phủ nghỉ ngơi trước đi, đợi lúc rảnh rỗi, ta liền sai người tới Địch phủ báo tin cho ngươi."
Thấy Trầm Tri Lễ hơi hơi gật đầu, nàng mới thật nhanh đi vào trong viện, phút cuối cùng còn ngoái đầu nhìn lại liếc mắt về phía xa một cái, vẫn còn thấy thân ảnh Trầm Tri Lễ đang đứng yên không nhúc nhích.
Khu phủ một phòng toàn người không có ai rảnh rỗi, lúc này vừa nghe tin báo phương bắc tới, nhất thời lu bù lên. Lúc Mạnh Đình Huy đi vào, quân báo đã được đưa đến Duệ Tư Điện, mấy người Phương Khải cũng đều đã đứng dậy khoác áo, nhìn dáng vẻ là muốn vào yết kiến.
Nàng gọi dịch binh kia qua, hỏi: "Thế nào?"
Dịch binh kia lau mồ hôi đầy bụi trên trán, cười hắc hắc nói: "Bắc cảnh đại thắng!"
Trong lòng nàng run lên, "Thật sao!"
Dịch binh mặc dù không biết nội dung trong tiệp báo* này, nhưng vẫn gật mạnh đầu nói: "Quân báo hồng kỳ từ Bắc cảnh một đường đều không qua khoái mã của trạm dịch, còn có thể là giả sao!"
*
Đang lúc nói chuyện, Giang Bình đã đi tới, "Mạnh nha đầu thật là dài dòng, mau mau đi thôi!"
Mạnh Đình Huy ngoan ngoãn xoay người xuất môn, cùng mấy người thật nhanh đi về hướng Duệ Tư Điện, dọc theo đường đi khóe miệng không nhịn được đều giương lên.
Vào Duệ Tư Điện, mọi người cùng hành lễ với Hoàng thượng, rồi mới tiếp nhận tin báo cẩn thận xem qua.
Ngày mười bảy tháng năm, Tống Chi Thụy một vạn binh mã vào Đình Châu. Ngày mười chín, bộ phận đại quân Bắc Tiễn đang vây Đình Châu lui về Mân sơn. Ngày hai mươi ba, viện quân Bắc Tiễn tới, tam bộ hợp sư tại phía bắc Mân sơn. Ngày hai mươi bảy, Tống Chi Thụy suất quân khỏi Đình Châu, chặt đứt đường vận lương của địch ở cửa khẩu Kim Hạp Quan, ban đêm La Tất Thao lĩnh binh tới bên ngoài doanh trại Bắc Tiễn, phóng hỏa đốt kho thóc. Ngày một tháng sáu, Lâm Hoài Lộ Hàn Bành suất hai vạn năm ngàn binh mã bắc thượng vây Tử Châu. Ngày bốn tháng sáu, đại quân Địch Niệm tấn công tiêu diệt đại doanh của địch ở Mân sơn, đại quân Bắc Tiễn không có lương thảo, binh gầy ngựa yếu, phất cờ trắng đầu hàng. Ngày mười, Hàn Bành hạ Tử Châu, Địch Niệm lập tức lệnh cho La Tất Thao, Tống Chi Thụy hai quân bắc thượng chiếm đông tây Kim Hạp Quan khẩu, cho Hàn Bành làm Tiên Thảo Sử, lệnh xuất quân tiến đánh Huân Châu.
Quả thật là đại thắng! Mạnh Đình Huy tâm tiếu nhãn khai, cúi đầu mân môi cười.
Từ lúc Bắc Tiễn dẫn binh xâm phạm biên giới đến nay đã hơn ba tháng, phương bắc cuối cùng cũng đã truyền về tờ tiệp báo đầu tiên, vả lại phân lượng của tờ tiệp báo này lại nặng như vậy, đủ để khiến mọi người Khu phủ luôn lo âu về bắc sự yên lòng.
Nàng không kịp nhìn xem phần phía sau, mà nhanh chóng quay đầu gọi một cái tiểu thái giám qua, để hắn nhanh chóng đi ra bên ngoài ngự nhai tìm Trầm Tri Lễ báo một tiếng. Lúc lại quay nhìn lên trên điện, lại thấy trên mặt Anh Quả cũng không có chút nào vui mừng vì chiến thắng, nàng vội vã cúi đầu, lúc này mới phát hiện đây cũng không phải chỉ là có tin chiến thắng từ Bắc cảnh. Cũng có quân báo Kiến Khang Lộ tiễu khấu đại bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.