Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 131: Hưng vong [Trung]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Quách Minh, Triệu Bình Không hai người phụng lệnh Địch Niệm, chia nhau suất lĩnh mấy vạn cấm quân nam hạ Thư Châu tiễu khấu, nhưng liên tiếp thất bại vì tặc khấu lẩn trốn quá nhanh, chẳng những không thể tiêu diệt đám khấu quân này, ngược lại còn để chúng xuôi một đường từ Kiến Khang Lộ lẫn trốn vào vùng núi rừng phía nam Lâm Hoài Triều An lưỡng lộ, thậm chí Thành Phủ Lộ ở phía dưới cũng có khấu quân ẩn hiện.
Giang Bình trước đây nói thật không sai, đám di khấu tiền triều kia nhìn như hành động không có quy tắc gì, nhưng một ngày nếu không thể lập tức tiêu diệt, thì thế lực của chúng sẽ giống như một quả cầu tuyết, càng ngày càng bành trướng.
Trước đây lưu khấu ở Kiến Khang Lộ chặn đường, khiến cấm quân vận chuyện lương thảo không thể bắc thượng, là đã làm cho Bắc cảnh càng thêm vô cùng áp lực, lần này Triều An, Lâm Hoài nhị lộ phía nam cũng có tặc khấu khởi binh, một khi cắt đứt con đường liên hệ của tam lộ, gần mười vạn đại quân ở Bắc cảnh cũng chỉ có thể đi đường vòng qua các lộ hai phía đông tây để vận chuyển lương giáp, tuyệt đối là không có cách nào cùng đại quân Bắc Tiễn kéo dài giao chiến.
Huống chi Quách, Triệu hai quân đã có có mấy vạn cấm quân bị khấu quân lôi kéo, phải bù thêm quân vào binh lực tiễu khấu, chỉ e một chút chiến thắng vừa có được này cũng không thể trụ được bao lâu.
Mạnh Đình Huy sau khi nhìn rõ, trong tâm liền lập tức lạnh lẽo.
Trên điện mọi người đều là tiên hỉ hậu kinh, sau đó liền cau chặt mày.
Anh Quả ở phía trước đứng lên, niết lấy một bản chiết tử trên bàn, hướng bên dưới nói: "Địch Niệm mật tấu, Hàn Bành phá xong Tử Châu, tiến công Huy châu chưa đến ba ngày, trong triều đình Bắc Tiễn liền có lệnh tới quân tiền, để cho đại tướng thống quân, tuyên huy bắc viện sử Triệu Hồi cúi đầu cầu hòa.
Nàng lại kinh ngạc, mọi người xung quanh cũng nhìn nhau.
Tuy là trong quân báo không dề cập đến chuyện này, nhưng Hoàng thượng nếu bằng lòng để nhị phủ biết được việc Địch Niệm mật tấu, hẳn là muốn nghe nhị phủ thương nghị một chút.
An Mậu Lâm dẫn đầu nói: "Thần cho rằng không bằng thuận theo đề nghị, hai quân nghị hòa. Như vậy chiến hỏa Bắc Tiễn có thể dừng lại, triều đình chỉ cần tập trung sức lực vào chuyện tiễu khấu, mà cấm quân chủ lực cũng có thể nhanh chóng điều động đi tiễu khấu. Nếu như khấu hoại lớn mạnh không dừng, thần sợ rằng hậu hoạn không thể xử lý."
Giang Bình lại vô cùng tức giận, lớn tiếng nói: "Sao có thể tiện nghi cho bọn Bắc Tiễn kia như vậy! Chúng sai sứ thần tới triều đề nghị giảm quân giảm cống, rồi lại lật lọng xâm phạm biên cảnh chúng ta, lần này nếm mùi thất bại, lại xoay mặt muốn cầu hòa sao? Thiên hạ này há lại để Bắc Tiễn chúng định đoạt!"
Anh Quả ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Phương Khải chân mày đang nhíu thật sâu, một lát mới nói: "Thần chỉ sợ Bắc Tiễn kế đa thiện trá, lần này đánh chủ ý cầu hòa, không biết sau lưng lại đang mưu tính cái gì."
Nhưng mà chúng thần Trung thư lại không chịu buông tha cơ hội nghị hòa này, Diệp Thích nhanh chóng bước ra khỏi hàng nói: "Bệ hạ, Bắc cảnh đại chiến mới ba tháng, triều đình quân bị lương thảo đã xuất hết mười phần, nếu bắc sự có thể dừng lại, chính là may mắn của dân chúng."
Cổ Khâm liền nói: "Bệ hạ, đầu năm lúc Bắc Tiễn sai sứ giả đến đề nghị việc cùng nhau giảm quân bị, giảm tuế cống, bởi vì bệ hạ nhân thánh mới chấp nhận thỉnh cầu này. Nay Bắc Tiễn đại bại mà cầu hòa, sao không nhân cơ hội này tăng thêm la cống, sai lập chiếu thư cống nạp thêm một lần nữa? Nhân lúc Bắc cảnh đại thắng, cho dù bắt mỗi năm nộp hai, ba mươi vạn tiền bạch thì cũng không nhiều. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, thần e sau này lại khó cầu nữa."
Mấy vị lão thần nói đều có đạo lý, nhưng mà hắn một chữ cũng không nói, chiết tử trong tay niết càng chặt hơn.
Nàng thấy thế, cau mày nói: "Bệ hạ, đề nghị của nhị phủ đều có lý. Lúc này khấu họa không ngừng, Bắc cảnh mặc dù nhất thời đắc thắng, nhưng tuyệt khó có thể cầm cự lâu dài. Việc cấp bách của triều đình lúc này chính là đem lưu khấu tiêu diệt toàn bộ, như vậy mới có thể dẹp yên biên lộ. Lần này nếu nhị quân Bắc cảnh có thể nghị hòa, thì chuyện lưu khấu trong nước tất có thể thanh trừ. Nhưng Bắc Tiễn lòng lang dạ sói không thể không phòng, thần cho rằng không bằng sai sứ giả đến quân tiền Bắc cảnh, cũng làm rõ thái độ cùng nghị họa, yêu cầu lấy mấy trăm vạn tuế cống, thì bên kia tất sẽ không đáp ứng. Sứ giả hai bên nếu không thể thống nhất ý kiến, tất sẽ lưu lại quân tiền, gửi tin về kinh để trưng cầu thượng ý, ý chỉ qua lại mấy lần như vậy, thì trong hai ba tháng Bắc cảnh không thể nổi lên chiến sự. Triều đình có thể nhân cơ hội này quy mô điều binh nam hạ tiễu khấu, một khi xong chuyện, thì không cần phải lo lắng tới lòng dạ của Bắc Tiễn nữa, bất luận là đánh hay không, Đại Bình ta nhất định có thể đại triển thủ cước, bức bọn chúng đầu hàng."
Kế nghị này của nàng có thể nói là phòng bị đầy đủ, đã bận tâm đến thái độ không chịu khuất nhục của Khu phủ, lại suy nghĩ đến ý tưởng chủ hòa của Trung thư, khiến bầu không khí giữa nhị phủ bởi vì chuyện này mà có chút giương cung bạt kiếm đã nhất thời tiêu tan phân nửa.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn như cũ không thay đổi, chỉ nhìn nàng một chút, rồi lại chuyển mắt hướng Cổ Khâm nói: "Địch Niệm tấu nói, Bắc Tiễn thỉnh phải là văn thần xuất biên thương lượng việc nghị hòa, để phòng quân tiền sinh biến."
Đây cũng là chuyện khiến mọi người trên điện đều không nghĩ tới.
Cổ Khâm suy nghĩ một chút, mới nói: "Hai quân đối chọi lâu ngày, nếu để chủ soái hai nước cùng nghị hòa sự, sợ là khó bảo đảm sẽ không xảy ra xung đột, đề nghị này của Bắc Tiễn cũng là có lý."
Anh Quả hơi trầm mi, hướng ông phân phó nói: "Từ nhóm văn thần trên lưỡng chế trong triều, chọn ra một người xuất biên, trước dựa theo sở kế lúc trước của Mạnh Đình Huy, tới Kim Hạp Quan ngoại cùng Bắc Tiễn yêu cầu hơn trăm vạn tiền bạch tuế cống, nhằm hoãn chiến sự Bắc cảnh."
Cổ Khâm thấp giọng đáp ứng, lúc ngẩng đầu, ánh mắt liền hướng về phía nàng dò xét.
Mấy người khác của Trung thư cũng đều chuyển đầu nhìn về phía nàng.
Mạnh Đình Huy không chút kinh động mà đứng ở dưới cùng, thản nhiên nghênh đón ánh mắt của bọn họ.
Thâm ý trong những ánh mắt này làm nàng vạn phần quen thuộc, trong đầu không tự chủ liền nhớ tới lúc cấm quân Liễu Kỳ hoa biến một năm kia, cũng là trên Duệ Tư Điện này, cũng đồng dạng ánh mắt như vậy.
Khu phủ bên này cũng là lập tức minh bạch, sau đó đều nhíu mày.
Nhưng mà còn không đợi mọi người mở miệng, Anh Quả liền ném tấu chương trong tay xuống, khuôn mặt lạnh lùng như chém đinh chặt sắt, nói: "Nàng không được!"
Cổ Khâm cúi đầu nói: "Bệ hạ, văn thần trong triều trên lưỡng chế phàm có thể can thiệp quân vụ cũng duy chỉ có một mình Mạnh Đình Huy mà thôi, vả lại Mạnh Đình Huy lại có công tích bắc thượng bình loạn năm đó, trong quân tiền cũng được chư tướng cấm quân hỗ trợ lẫn nhau. Mạnh Đình Huy túc trí đa mưu, kế này lại do nàng ấy bày ra, sao không để nàng ấy đích thân tới Bắc cảnh thúc đẩy kế này? Tới Kim Hạp Quan cần phải từ Triều An bắc thượng, Mạnh Đình Huy xuất thân từ Triều An, nếu tình hình có nguy cấp, tất so với người khác càng có thể thuận tiện hơn.
Những người khác của Trung thư cũng rối rít phụ họa.
Nàng hơi rũ mắt, đem mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay xoa xoa lên quan phục.
Kỳ thực từ lúc mới đề nghị vừa rồi đã tính tới, nếu trong triều phái người xuất biên nghị hòa, chắc hẳn nhị phủ nhất định sẽ chọn mình.
Lý do của Trung thư tự nhiên không cần phải nói tới, luận quân vụ luận tư lực, văn thần trong triều e là không có ai so với nàng thích hợp tới quân tiền cùng địch quốc nghị hòa. Mà các lão tướng Khu phủ cũng đã chính mắt thấy qua nàng lúc trước mỉa mai Triệu Hồi như thế nào, đối với chuyện nàng xuất sử Bắc cảnh nhất định là lòng tin mười phần.
Quả nhiên, Phương Khải cũng không quá lâu liền tiến lên phía trước nói: "Bệ hạ, trước đây Liễu Kỳ cấm quân hoa biến là kinh động cỡ nào, Mạnh Đình Huy một mình vào trong thành loạn quân cũng có thể không kinh không sợ, không phụ hoàng mệnh, lần này hiểm nguy nơi Bắc cảnh không như Liễu Kỳ năm đó, mà Mạnh Đình Huy so với năm đó lại càng thêm thành thục hiểu chuyện, chắc hẳn sẽ không nhục quốc thể, không phụ quân tư."
Anh Quả đáy mắt tức giận chồng chất, ngữ khí có phần nặng nề nói: "Trẫm vừa rồi đã nói, nàng ấy không được!" hắn không kiên nhẫn bước mấy bước, lại nhìn chằm chằm hướng Cổ Khâm cùng Phương Khải: "Lần này bắc phó quân tiền không phải trò đùa, há lại có thể để cho nàng ấy đi!"
Mạnh Đình Huy trong ngực càng đập loạn.
Có lẽ hắn là đang lo lắng cho an nguy của nàng.
Nhưng hắn biểu hiện rõ ràng như vậy, lại làm nàng càng trở nên khẩn trương.
Nàng hắng giọng, cuối cùng lên tiếng: "Tối nay cũng đã trễ, chư vị đại nhân, tướng quân đều đã liên tục mấy đêm chưa được hảo hảo nghỉ ngơi, lúc này nghị sự e sẽ có sai sót, không bằng ngày mai lại quyết, bệ hạ nghĩ thế nào?"
"Lui điện." Hắn không chút nghĩ ngợi liền nói, ngữ khí cũng vô cùng không vui.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành phải từng người lui ra ngoài.
Nàng muốn lưu lại cùng hắn nói mấy câu, ai ngờ hắn lại quay lưng đi, nói: "Nàng cũng lui đi."
Nàng nghe ra sự lạnh lùng trong ngữ khí của hắn, nghĩ thầm e là những loạn sự phương bắc kia kiến hắn quá mệt mỏi, không khỏi im lặng, lặng lẽ theo mọi người lui ra ngoài.
Đầu hạ gió đêm hơi lạnh, thổi qua gò má nàng, nhất thời làm cả người thanh tĩnh không ít.
Triều An Bắc Lộ, sao lần này lại là Triều An Bắc Lộ?
Nàng cất bước xuống thềm, nhưng trong đầu không ngừng cuồn cuộn những sự tình phát sinh từ sau khi nàng vào Khu phủ.
Chính đán Đại Triều Hội, bắc sử, khấu họa, ngoại loạn, nghị hòa...
Trong lúc đang hoảng hốt, cước bộ của nàng bất chợt dừng lại.
Trong lòng nhanh chóng lướt qua một ý nghĩ, chưa kịp nắm bắt đã biến mất vô tung.
Nhưng mà trong đầu lại chợt hiện lên tên của một người, một hồi lâu mà không tan đi.
Giang Bình trước đây nói thật không sai, đám di khấu tiền triều kia nhìn như hành động không có quy tắc gì, nhưng một ngày nếu không thể lập tức tiêu diệt, thì thế lực của chúng sẽ giống như một quả cầu tuyết, càng ngày càng bành trướng.
Trước đây lưu khấu ở Kiến Khang Lộ chặn đường, khiến cấm quân vận chuyện lương thảo không thể bắc thượng, là đã làm cho Bắc cảnh càng thêm vô cùng áp lực, lần này Triều An, Lâm Hoài nhị lộ phía nam cũng có tặc khấu khởi binh, một khi cắt đứt con đường liên hệ của tam lộ, gần mười vạn đại quân ở Bắc cảnh cũng chỉ có thể đi đường vòng qua các lộ hai phía đông tây để vận chuyển lương giáp, tuyệt đối là không có cách nào cùng đại quân Bắc Tiễn kéo dài giao chiến.
Huống chi Quách, Triệu hai quân đã có có mấy vạn cấm quân bị khấu quân lôi kéo, phải bù thêm quân vào binh lực tiễu khấu, chỉ e một chút chiến thắng vừa có được này cũng không thể trụ được bao lâu.
Mạnh Đình Huy sau khi nhìn rõ, trong tâm liền lập tức lạnh lẽo.
Trên điện mọi người đều là tiên hỉ hậu kinh, sau đó liền cau chặt mày.
Anh Quả ở phía trước đứng lên, niết lấy một bản chiết tử trên bàn, hướng bên dưới nói: "Địch Niệm mật tấu, Hàn Bành phá xong Tử Châu, tiến công Huy châu chưa đến ba ngày, trong triều đình Bắc Tiễn liền có lệnh tới quân tiền, để cho đại tướng thống quân, tuyên huy bắc viện sử Triệu Hồi cúi đầu cầu hòa.
Nàng lại kinh ngạc, mọi người xung quanh cũng nhìn nhau.
Tuy là trong quân báo không dề cập đến chuyện này, nhưng Hoàng thượng nếu bằng lòng để nhị phủ biết được việc Địch Niệm mật tấu, hẳn là muốn nghe nhị phủ thương nghị một chút.
An Mậu Lâm dẫn đầu nói: "Thần cho rằng không bằng thuận theo đề nghị, hai quân nghị hòa. Như vậy chiến hỏa Bắc Tiễn có thể dừng lại, triều đình chỉ cần tập trung sức lực vào chuyện tiễu khấu, mà cấm quân chủ lực cũng có thể nhanh chóng điều động đi tiễu khấu. Nếu như khấu hoại lớn mạnh không dừng, thần sợ rằng hậu hoạn không thể xử lý."
Giang Bình lại vô cùng tức giận, lớn tiếng nói: "Sao có thể tiện nghi cho bọn Bắc Tiễn kia như vậy! Chúng sai sứ thần tới triều đề nghị giảm quân giảm cống, rồi lại lật lọng xâm phạm biên cảnh chúng ta, lần này nếm mùi thất bại, lại xoay mặt muốn cầu hòa sao? Thiên hạ này há lại để Bắc Tiễn chúng định đoạt!"
Anh Quả ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Phương Khải chân mày đang nhíu thật sâu, một lát mới nói: "Thần chỉ sợ Bắc Tiễn kế đa thiện trá, lần này đánh chủ ý cầu hòa, không biết sau lưng lại đang mưu tính cái gì."
Nhưng mà chúng thần Trung thư lại không chịu buông tha cơ hội nghị hòa này, Diệp Thích nhanh chóng bước ra khỏi hàng nói: "Bệ hạ, Bắc cảnh đại chiến mới ba tháng, triều đình quân bị lương thảo đã xuất hết mười phần, nếu bắc sự có thể dừng lại, chính là may mắn của dân chúng."
Cổ Khâm liền nói: "Bệ hạ, đầu năm lúc Bắc Tiễn sai sứ giả đến đề nghị việc cùng nhau giảm quân bị, giảm tuế cống, bởi vì bệ hạ nhân thánh mới chấp nhận thỉnh cầu này. Nay Bắc Tiễn đại bại mà cầu hòa, sao không nhân cơ hội này tăng thêm la cống, sai lập chiếu thư cống nạp thêm một lần nữa? Nhân lúc Bắc cảnh đại thắng, cho dù bắt mỗi năm nộp hai, ba mươi vạn tiền bạch thì cũng không nhiều. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, thần e sau này lại khó cầu nữa."
Mấy vị lão thần nói đều có đạo lý, nhưng mà hắn một chữ cũng không nói, chiết tử trong tay niết càng chặt hơn.
Nàng thấy thế, cau mày nói: "Bệ hạ, đề nghị của nhị phủ đều có lý. Lúc này khấu họa không ngừng, Bắc cảnh mặc dù nhất thời đắc thắng, nhưng tuyệt khó có thể cầm cự lâu dài. Việc cấp bách của triều đình lúc này chính là đem lưu khấu tiêu diệt toàn bộ, như vậy mới có thể dẹp yên biên lộ. Lần này nếu nhị quân Bắc cảnh có thể nghị hòa, thì chuyện lưu khấu trong nước tất có thể thanh trừ. Nhưng Bắc Tiễn lòng lang dạ sói không thể không phòng, thần cho rằng không bằng sai sứ giả đến quân tiền Bắc cảnh, cũng làm rõ thái độ cùng nghị họa, yêu cầu lấy mấy trăm vạn tuế cống, thì bên kia tất sẽ không đáp ứng. Sứ giả hai bên nếu không thể thống nhất ý kiến, tất sẽ lưu lại quân tiền, gửi tin về kinh để trưng cầu thượng ý, ý chỉ qua lại mấy lần như vậy, thì trong hai ba tháng Bắc cảnh không thể nổi lên chiến sự. Triều đình có thể nhân cơ hội này quy mô điều binh nam hạ tiễu khấu, một khi xong chuyện, thì không cần phải lo lắng tới lòng dạ của Bắc Tiễn nữa, bất luận là đánh hay không, Đại Bình ta nhất định có thể đại triển thủ cước, bức bọn chúng đầu hàng."
Kế nghị này của nàng có thể nói là phòng bị đầy đủ, đã bận tâm đến thái độ không chịu khuất nhục của Khu phủ, lại suy nghĩ đến ý tưởng chủ hòa của Trung thư, khiến bầu không khí giữa nhị phủ bởi vì chuyện này mà có chút giương cung bạt kiếm đã nhất thời tiêu tan phân nửa.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn như cũ không thay đổi, chỉ nhìn nàng một chút, rồi lại chuyển mắt hướng Cổ Khâm nói: "Địch Niệm tấu nói, Bắc Tiễn thỉnh phải là văn thần xuất biên thương lượng việc nghị hòa, để phòng quân tiền sinh biến."
Đây cũng là chuyện khiến mọi người trên điện đều không nghĩ tới.
Cổ Khâm suy nghĩ một chút, mới nói: "Hai quân đối chọi lâu ngày, nếu để chủ soái hai nước cùng nghị hòa sự, sợ là khó bảo đảm sẽ không xảy ra xung đột, đề nghị này của Bắc Tiễn cũng là có lý."
Anh Quả hơi trầm mi, hướng ông phân phó nói: "Từ nhóm văn thần trên lưỡng chế trong triều, chọn ra một người xuất biên, trước dựa theo sở kế lúc trước của Mạnh Đình Huy, tới Kim Hạp Quan ngoại cùng Bắc Tiễn yêu cầu hơn trăm vạn tiền bạch tuế cống, nhằm hoãn chiến sự Bắc cảnh."
Cổ Khâm thấp giọng đáp ứng, lúc ngẩng đầu, ánh mắt liền hướng về phía nàng dò xét.
Mấy người khác của Trung thư cũng đều chuyển đầu nhìn về phía nàng.
Mạnh Đình Huy không chút kinh động mà đứng ở dưới cùng, thản nhiên nghênh đón ánh mắt của bọn họ.
Thâm ý trong những ánh mắt này làm nàng vạn phần quen thuộc, trong đầu không tự chủ liền nhớ tới lúc cấm quân Liễu Kỳ hoa biến một năm kia, cũng là trên Duệ Tư Điện này, cũng đồng dạng ánh mắt như vậy.
Khu phủ bên này cũng là lập tức minh bạch, sau đó đều nhíu mày.
Nhưng mà còn không đợi mọi người mở miệng, Anh Quả liền ném tấu chương trong tay xuống, khuôn mặt lạnh lùng như chém đinh chặt sắt, nói: "Nàng không được!"
Cổ Khâm cúi đầu nói: "Bệ hạ, văn thần trong triều trên lưỡng chế phàm có thể can thiệp quân vụ cũng duy chỉ có một mình Mạnh Đình Huy mà thôi, vả lại Mạnh Đình Huy lại có công tích bắc thượng bình loạn năm đó, trong quân tiền cũng được chư tướng cấm quân hỗ trợ lẫn nhau. Mạnh Đình Huy túc trí đa mưu, kế này lại do nàng ấy bày ra, sao không để nàng ấy đích thân tới Bắc cảnh thúc đẩy kế này? Tới Kim Hạp Quan cần phải từ Triều An bắc thượng, Mạnh Đình Huy xuất thân từ Triều An, nếu tình hình có nguy cấp, tất so với người khác càng có thể thuận tiện hơn.
Những người khác của Trung thư cũng rối rít phụ họa.
Nàng hơi rũ mắt, đem mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay xoa xoa lên quan phục.
Kỳ thực từ lúc mới đề nghị vừa rồi đã tính tới, nếu trong triều phái người xuất biên nghị hòa, chắc hẳn nhị phủ nhất định sẽ chọn mình.
Lý do của Trung thư tự nhiên không cần phải nói tới, luận quân vụ luận tư lực, văn thần trong triều e là không có ai so với nàng thích hợp tới quân tiền cùng địch quốc nghị hòa. Mà các lão tướng Khu phủ cũng đã chính mắt thấy qua nàng lúc trước mỉa mai Triệu Hồi như thế nào, đối với chuyện nàng xuất sử Bắc cảnh nhất định là lòng tin mười phần.
Quả nhiên, Phương Khải cũng không quá lâu liền tiến lên phía trước nói: "Bệ hạ, trước đây Liễu Kỳ cấm quân hoa biến là kinh động cỡ nào, Mạnh Đình Huy một mình vào trong thành loạn quân cũng có thể không kinh không sợ, không phụ hoàng mệnh, lần này hiểm nguy nơi Bắc cảnh không như Liễu Kỳ năm đó, mà Mạnh Đình Huy so với năm đó lại càng thêm thành thục hiểu chuyện, chắc hẳn sẽ không nhục quốc thể, không phụ quân tư."
Anh Quả đáy mắt tức giận chồng chất, ngữ khí có phần nặng nề nói: "Trẫm vừa rồi đã nói, nàng ấy không được!" hắn không kiên nhẫn bước mấy bước, lại nhìn chằm chằm hướng Cổ Khâm cùng Phương Khải: "Lần này bắc phó quân tiền không phải trò đùa, há lại có thể để cho nàng ấy đi!"
Mạnh Đình Huy trong ngực càng đập loạn.
Có lẽ hắn là đang lo lắng cho an nguy của nàng.
Nhưng hắn biểu hiện rõ ràng như vậy, lại làm nàng càng trở nên khẩn trương.
Nàng hắng giọng, cuối cùng lên tiếng: "Tối nay cũng đã trễ, chư vị đại nhân, tướng quân đều đã liên tục mấy đêm chưa được hảo hảo nghỉ ngơi, lúc này nghị sự e sẽ có sai sót, không bằng ngày mai lại quyết, bệ hạ nghĩ thế nào?"
"Lui điện." Hắn không chút nghĩ ngợi liền nói, ngữ khí cũng vô cùng không vui.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành phải từng người lui ra ngoài.
Nàng muốn lưu lại cùng hắn nói mấy câu, ai ngờ hắn lại quay lưng đi, nói: "Nàng cũng lui đi."
Nàng nghe ra sự lạnh lùng trong ngữ khí của hắn, nghĩ thầm e là những loạn sự phương bắc kia kiến hắn quá mệt mỏi, không khỏi im lặng, lặng lẽ theo mọi người lui ra ngoài.
Đầu hạ gió đêm hơi lạnh, thổi qua gò má nàng, nhất thời làm cả người thanh tĩnh không ít.
Triều An Bắc Lộ, sao lần này lại là Triều An Bắc Lộ?
Nàng cất bước xuống thềm, nhưng trong đầu không ngừng cuồn cuộn những sự tình phát sinh từ sau khi nàng vào Khu phủ.
Chính đán Đại Triều Hội, bắc sử, khấu họa, ngoại loạn, nghị hòa...
Trong lúc đang hoảng hốt, cước bộ của nàng bất chợt dừng lại.
Trong lòng nhanh chóng lướt qua một ý nghĩ, chưa kịp nắm bắt đã biến mất vô tung.
Nhưng mà trong đầu lại chợt hiện lên tên của một người, một hồi lâu mà không tan đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.