Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 71: Loạn bình [Trung]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Một hồi lâu, Trầm Tri Thư mới dời ánh mắt, đi tới rót cho mình chén trà, cầm lên uống.
Khí hậu vùng phía bắc hanh khô, môi của nàng có chút nứt nẻ, trên mu bàn tay có vết bị trầy da vẫn còn mới do leo tường thành lúc mới vừa rồi. Nhưng nàng cứ như thế ngồi ngay ngắn tại đó, dáng vẻ lúc không nói chuyện thực trầm tĩnh, không có chút vẻ khẩn trương của người đang ở giữa loạn quân.
Đã hơn một năm không gặp, trước khi hắn rời kinh không lâu, nàng vẫn là nữ tân khoa trạng nguyên Mạnh Đình Huy, vừa mới tiến nhập Hàn Lâm Viện không bao lâu, khắp nơi đều cẩn thận làm người. Lúc này gặp lại, nữ tử trước mắt này lại trở thành gian nịnh sủng thần trong miệng nhóm thần công. Mà dù ngoài ngàn dặm, những chuyện phong vân này nọ trong kinh hay trên triều đình, hắn ở Thanh Châu nghe thấy cũng nhiều.
Lúc ở Hàn Lâm Viện ban đêm dám cản Thái tử vào Môn Hạ Tỉnh, sau đó là dám tiếp cáo trạng Vương Kỳ. Ở trong đài ngục dám một mình tra tấn mệnh quan triều đình, lại ngầm liên kết với Ngự Sử Đài Thị Ngự Sử bức Ngụy Minh Tiên rời khỏi triều đình. Tuy bất quá chỉ là tòng tứ phẩm, lại được hưởng khâm tứ xa giá trạch viện, liền ngay cả người khéo đưa đẩy như Liêu Tòng Khoan cũng muốn kết giao với nàng. Hoàng thượng đăng cơ chọn nàng là quan dẫn đường trong đại điển, lại lấy nàng làm cớ mà ngay trên đại điển giáng chức bốn vị trọng thần của triều đình. Nàng mặc dù cũng bị giáng chức, nhưng triều quan trong kinh người nào lại dám coi thường nàng?
Ngay cả hắn là người cùng Hoàng thượng quân thần tương tri hơn hai mươi năm, thấy nàng cũng phải xưng nàng một tiếng – Mạnh đại nhân.
Ngày xuân năm ấy lúc thấy nàng ở Nghiêm gia tửu lâu, hắn chưa từng nghĩ tới nữ tử này sẽ có một ngày có thể trở nên vinh sủng như bây giờ? Nhưng hoàng ân cuồn cuộn này đặt trên người nàng...đôi lông mày của hắn hơi cau lại, nghĩ tới cái người đang ngồi trên long tòa cao cao tại thượng cách đây ngoài ngàn dăm, liền cảm thấy nghĩ sao cũng thấy không thông.
Tính tình người kia hắn lại còn không biết sao, chắc chắn sẽ không chỉ vì một nữ tử mà không thèm nhìn tới triều cương. Mà Mạnh Đình Huy lại có tài đức gì, sao có thể khiến người kia phá lệ khuynh tâm? Luận tướng mạo, nữ quan trong triều có khối người diễm lệ hơn nàng. Luận tài học, Mạnh Đình Huy nàng cũng chưa chắc đã là người tinh thông sử điển nhất trong số những nữ quan. Luận đạo làm quan, muội muội Trầm Tri Lễ của hắn sao lại không phải là người trường tụ thiện vũ*? Nhìn tới nhìn lui, coi như cũng chỉ một bộ thần sắc không sợ trời không sợ đất này của nàng, là hơn hẳn những nữ tử khác.
*Trường tụ thiện vũ: giống như câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả)
Trà xanh trong chén đã nguội lạnh.
Hắn đặt lại chén không ngờ Mạnh Đình Huy ở phía sau đột nhiên nói: "Hoàng thượng có chỉ, thăng Thanh Châu là Thanh Châu phủ, để Trầm đại nhân lĩnh chức Tri Phủ. Lại chuyển An Phủ Sử tư Triều An Bắc Lộ từ Trùng Châu Phủ tới Thanh Châu phủ, tân nhâm An Phủ Sử còn khuyết vẫn chưa quyết định."
Trầm Tri Thư nói, "Sao lại đột nhiên như vậy?"
Ánh mắt nàng lạnh nhạt, vẫn là dáng vẻ đang nghỉ ngơi, "Cũng không phải là đột nhiên, tự Trầm đại nhân cũng đã nói, cùng Hoàng thượng lớn lên từ nhỏ, sao lại không biết tính tình của Hoàng thượng? Sự tình Bắc cảnh Hoàng thượng rốt cuộc tính toán như thế nào, Trầm đại nhân nhất định so với ta càng rõ ràng hơn."
Ánh mắt hắn nhìn về phía nàng dần dần thay đổi, "Mạnh đại nhân quả nhiên không phụ Hoàng thượng sủng tín." Tới lúc này mới biết, trong lòng nàng có bao nhiêu hiểu được người kia, lại có bao nhiêu vì người kia mà hiến dâng tất cả thân tâm.
Luận về điểm này, trong triều sợ rằng cũng không có nữ tử nào có thể làm như vậy.
Mạnh Đình Huy giương mắt nhìn hắn: "Trầm đại nhân xuất tri Thanh Châu đã hơn một năm, ngay cả đại điển đăng cơ của Hoàng thượng cũng không nhận được chiếu hồi kinh, không oán trách Hoàng thượng sao?"
Trầm Tri Thư lắc đầu, "Hoàng thượng mọi việc tự có chừng mực."
Nàng liền mỉm cười, "Hoàng thượng chuyển Triều An Suất Tư tới Thanh Châu phủ, thâm ý ở đây triều thần đều biết, vị trí An Phủ Sử tư còn thiếu, Trầm đại nhân có từng nghĩ muốn hay không?"
Hắn vạn lần không ngờ tới nàng sẽ nói những chuyện này, ngữ khí lại khoải mái không câu nệ như vậy thì lập tức đề phòng nói: "Ta tư lịch còn thấp, sao dám hy vọng xa vời chưởng ấn nhất lộ Soái Tư? An Phủ Sử tư còn thiếu phải là trọng thần do Hoàng thượng lựa chọn, như vậy mới có thể trấn an quân tâm phía bắc."
Mạnh Đình Huy mím môi tựa tiếu phi tiếu, nhìn hắn không nói.
Trầm Tri Thư bị nàng nhìn đến có chút sợ hãi, chuyển mắt sang bên nhìn phía cửa sổ, thấp giọng nói: "...Cũng đã từng nghĩ tới, cho dù phải ở lại Triều An này, cũng không phải là không được."
Nàng nhẹ giọng nói: "Là bởi vì Nghiêm Phức Chi sao?"
Trầm Tri Thư bỗng kinh ngạc, lại nhìn về phía nàng, "Ngươi..."
Mạnh Đình Huy khóe miệng hơi nhếch, "Nghiêm gia phú giáp một phương, Trầm đại nhân nếu được đại tiểu thư Nghiêm gia trợ giúp, thì làm quan ở cái đất Triều An này sẽ thuận tiện không ít."
Sắc mặt hắn nhất thời trở nên khó coi, nhìn chòng chọc nàng nói: "Ta ở trong lòng Mạnh đại nhân, chính là bất kham như vậy sao?"
Nàng chỉ nhìn hắn, hồi lâu không nói gì.
Ngày xuân năm đó lúc mới gặp người này, một thân khí tức phong lưu phóng đãng, lại thêm một đôi mắt xinh đẹp này, đích thị có thể mê đảo vô số thiếu nữ. Sau khi vào kinh lại càng tai nghe mắt thấy hắn ở trong triều là cỡ nào được chúng nữ quan quý huân thiên kim cực kỳ ưu ái. Gia thế hiển hách của hắn trong triều không người nào có thể sánh được, tình cảm quân thần tương đắc của hắn cùng Hoàng thượng thiên hạ càng là không ai sánh bằng. Một nam tử như vậy, sao có thể không có mục đích gì mà cùng nữ tử thương nhân kết định tình ý đây?
Nếu không phải, thật là nàng không nghĩ ra, hắn sao lại cùng Nghiêm Phức Chi hai người ái mộ lẫn nhau được.
Trầm Tri Thư lạnh lùng phất tay áo, nói: "Mạnh đại nhân trước giờ luôn giỏi luồn cúi khéo đưa đẩy, nhưng đừng vội lấy bụng ta suy bụng người, chuyện của ta cùng với Nghiêm cô nương, không nhọc Mạnh đại nhân quan tâm!"
Nàng biết hắn thật sự nổi giận, nên cũng không giận châm biếm nàng như vậy, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Trầm đại nhân cũng biết, ta cả đời này không phụ mẫu, không người thân, duy nhất có thể gọi là bằng hữu, cũng chỉ có một mình Nghiêm Phức Chi."
Trầm Tri Thư đứng yên không lên tiếng, sắc mặt thâm trầm.
Cửa phòng bất chợt bị người đẩy ra, có người gọi hai người bọn họ đi ra ngoài, nói là Hoắc Đức Uy đã gọi đủ những quân giáo trên cửu phẩm, đang chờ Mạnh Đình Huy ra tuyên sắc chiếu chiêu an của Hoàng thượng.
Mạnh Đình Huy lập tức thu hồi vẻ thần sắc, cùng Trầm Tri Thư trước sau đi ra ngoài.
Vẫn là theo đường cũ lúc trước trở về, vẫn ở tại nơi cột gỗ cao vót đã khiến nàng cổ túc tâm hàn, đầu của Cao Hải cao cao phía trên, mấy mũi loạn tiễn lung lay sắp rớt xuống, khoảng một trăm tiểu giáo trong quân mặc giáp trụ tụ thành một đám, nghe nàng từng chữ từng chữ đem chỉ dụ miễn tội của Hoàng thượng đọc cho bọn hắn nghe, lại hò hét loạn xạ muốn đem tờ thanh chỉ màu vàng kim kia qua nhìn một phen.
Mạnh Đình Huy lạnh lùng nhìn những người này.
Không hề có chút kỷ cương, một tờ thánh chỉ này là do đích thân Hoàng thượng hạ bút viết, mà đám loạn quân ồn ào này ngay cả lễ nghi quỳ tiếp cũng không thèm mà liền đoạt lấy, giống như có được tờ lụa màu vàng này thì người người sẽ đều được bất tử. Nhưng từng chữ từng chữ thương kình hữu lực trên đó, thì ai trong số bọn chúng có thể chân chính hiểu được?
Giũ tay áo quan phục xuống, che đi hai bàn tay đang nắm thật chặt của nàng.
Nàng lúc đầu chỉ là nộ, phẫn nộ những người này sao có thể đã có được lương quốc lương hưởng lại còn tùy tiện tàn hại quan dân? Nhưng bây giờ nàng lại thật sự rất hận, hận những người này sao có thể không coi thiên uy của Hoàng thượng ra gì như vậy? Không tích dân cũng không trung quân, những binh tướng này sao lại được nuông chiều thành cái loại thái độ kiêu ngạo xấc láo như bây giờ đây?
Hoắc Đức Uy đợi đám binh giáo này náo loạn xong, mới thu lại thánh chỉ, để vào trong ngực, tiến lên hướng nàng nói: "Ta bây giờ liền sai người đi mở cửa thành, gọi các thập ngũ* thu hết binh khí, ra khỏi thành trở về doanh
*Thập ngũ: ngũ; đội (đơn vị quân đội nhỏ nhất thời xưa, gồm năm người, nay chỉ quân đội), . Thập, trong quân đội cứ mỗi hàng năm người gọi là hàng ngũ, hai hàng ngũ gọi là hàng thập.
Mạnh Đình Huy ngẩng đầu liếc nhìn đầu lâu của Cao Hải chết không nhắm mắt, giọng nói đều lạnh đi: "Đừng vội, trước khi ta lên thành đã cùng phó sứ Địch Niệm giao hẹn, Hoắc tướng quân nếu chịu mở thành đầu giới, thì sẽ hẹn báo trước thời gian với hắn, như vậy sẽ dễ dàng cho chư giáo thân quân của Hoàng thượng vào thành thu giới biên quân*. Các tướng sĩ dưới trướng Hoắc tướng quân hiện tại nhàn hạ lười biếng, muốn tụ tập đầu giới cũng mất không ít thời gian, không bằng trước để Trầm đại nhân ra khỏi thành, còn ta ở chỗ này cùng Hoắc tướng quân, như thế nào?"
*Thu giới biên quân: Thu gom vũ khí, kiểm kê quân số
Không đợi Hoắc Đức Uy mở miệng, Trầm Tri Thư đã cả giận nói: "Không được!"
Hoắc Đức Uy nhíu mi suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ cần ngươi bằng lòng lưu lại, thả hắn ra khỏi thành cũng được, để cho người ngoài thành biết chúng ta là thật tình quy thuận triều đình! Nhưng nếu muốn hẹn thời gian mở thành với thân quân bên ngoài, thì liền định ở sau nửa canh giờ đi! Nếu như trễ hơn, ta sợ các ngươi lại bày ra thủ đoạn gì nữa!"
Mạnh Đình Huy rũ mắt, "Vậy liền sau nửa canh giờ, cũng xin Hoắc tướng quân lệnh cho thủ binh đầu thành báo cho nhóm tướng sĩ thân quân đang khổ sở chờ đợi ngoài thành được biết."
Hoắc Đức Uy hừ lạnh hai tiếng, quay đầu đi an bài mọi việc.
Trầm Tri Thư một phen kéo tay áo quan phục của nàng, thấp giọng nói thật nhanh: "Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Mạnh Đình Huy bỏ tay hắn ra, nhìn tiểu giáo bên kia đang qua đây đưa hắn ra khỏi thành, liền từ phía sau đẩy hắn một cái, sườn mặt giấu sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Đi ra ngoài nói cho Địch giáo úy, loạn quân bằng lòng đầu hàng, nhưng đề phòng sinh biến, nên lập tức truyền quân đội của Tống tướng quân qua đây."
Trầm Tri Thư nhướng mày biến sắc, quay đầu muốn nói, lại bị tiểu giáo kia cản trợ không nói được, chỉ đành theo người đi về phía đầu tường.
Mạnh Đình Huy nhìn hắn đi xa, lúc này mới giãn mi thở dài, ngược lại quan sát tình hình đám loạn quân huyên náo vô kỷ bên cạnh một phen, rồi mới tìm một chỗ ngồi xuống.
Nửa canh giờ không thể nói là không ngắn, cho dù Trầm Tri Thư ra khỏi thành, Địch Niệm sai khoái mã đến báo cho quân đội Tống Chi Thụy, mười lăm dặm đi về, đại quân cũng không thể đến nhanh như vậy.
Bất quá như vậy cũng tốt, nếu như quân đội của Tống Chi Thụy đến sớm, một vạn nhân mã không chỗ che giấu, loạn quân trong thành nếu nhìn thấy sao có thể theo lời mà mở thành đầu giới?
Nàng đã suy tính hết sức, còn lại nghe theo thiên mệnh mà thôi.
Tâm tư thoáng một cái mà trở lại trên Duệ Tư Điện đêm đó.
Khóe môi hắn giương lên xinh đẹp như vậy, mi mắt của hắn sắc bén, nhãn thần minh lượng, nhìn nàng, nói muốn dẫn nàng đi Tây sơn thưởng tuyết.
Nàng hồi tưởng lại, không khỏi hơi nhắm mắt.
Hắn muốn nàng đợi sau khi loạn quân đầu hàng, mới lệnh cho Địch Niệm khanh sát loạn quân toàn doanh này, hắn không sợ miệng lưỡi của triều thần và người trong thiên hạ, nhưng nàng lại độc không muốn danh nhân thánh của hắn bị tổn hại một chút nào.
Nàng phải làm, tốt hơn nữa, mới được.
Khí hậu vùng phía bắc hanh khô, môi của nàng có chút nứt nẻ, trên mu bàn tay có vết bị trầy da vẫn còn mới do leo tường thành lúc mới vừa rồi. Nhưng nàng cứ như thế ngồi ngay ngắn tại đó, dáng vẻ lúc không nói chuyện thực trầm tĩnh, không có chút vẻ khẩn trương của người đang ở giữa loạn quân.
Đã hơn một năm không gặp, trước khi hắn rời kinh không lâu, nàng vẫn là nữ tân khoa trạng nguyên Mạnh Đình Huy, vừa mới tiến nhập Hàn Lâm Viện không bao lâu, khắp nơi đều cẩn thận làm người. Lúc này gặp lại, nữ tử trước mắt này lại trở thành gian nịnh sủng thần trong miệng nhóm thần công. Mà dù ngoài ngàn dặm, những chuyện phong vân này nọ trong kinh hay trên triều đình, hắn ở Thanh Châu nghe thấy cũng nhiều.
Lúc ở Hàn Lâm Viện ban đêm dám cản Thái tử vào Môn Hạ Tỉnh, sau đó là dám tiếp cáo trạng Vương Kỳ. Ở trong đài ngục dám một mình tra tấn mệnh quan triều đình, lại ngầm liên kết với Ngự Sử Đài Thị Ngự Sử bức Ngụy Minh Tiên rời khỏi triều đình. Tuy bất quá chỉ là tòng tứ phẩm, lại được hưởng khâm tứ xa giá trạch viện, liền ngay cả người khéo đưa đẩy như Liêu Tòng Khoan cũng muốn kết giao với nàng. Hoàng thượng đăng cơ chọn nàng là quan dẫn đường trong đại điển, lại lấy nàng làm cớ mà ngay trên đại điển giáng chức bốn vị trọng thần của triều đình. Nàng mặc dù cũng bị giáng chức, nhưng triều quan trong kinh người nào lại dám coi thường nàng?
Ngay cả hắn là người cùng Hoàng thượng quân thần tương tri hơn hai mươi năm, thấy nàng cũng phải xưng nàng một tiếng – Mạnh đại nhân.
Ngày xuân năm ấy lúc thấy nàng ở Nghiêm gia tửu lâu, hắn chưa từng nghĩ tới nữ tử này sẽ có một ngày có thể trở nên vinh sủng như bây giờ? Nhưng hoàng ân cuồn cuộn này đặt trên người nàng...đôi lông mày của hắn hơi cau lại, nghĩ tới cái người đang ngồi trên long tòa cao cao tại thượng cách đây ngoài ngàn dăm, liền cảm thấy nghĩ sao cũng thấy không thông.
Tính tình người kia hắn lại còn không biết sao, chắc chắn sẽ không chỉ vì một nữ tử mà không thèm nhìn tới triều cương. Mà Mạnh Đình Huy lại có tài đức gì, sao có thể khiến người kia phá lệ khuynh tâm? Luận tướng mạo, nữ quan trong triều có khối người diễm lệ hơn nàng. Luận tài học, Mạnh Đình Huy nàng cũng chưa chắc đã là người tinh thông sử điển nhất trong số những nữ quan. Luận đạo làm quan, muội muội Trầm Tri Lễ của hắn sao lại không phải là người trường tụ thiện vũ*? Nhìn tới nhìn lui, coi như cũng chỉ một bộ thần sắc không sợ trời không sợ đất này của nàng, là hơn hẳn những nữ tử khác.
*Trường tụ thiện vũ: giống như câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả)
Trà xanh trong chén đã nguội lạnh.
Hắn đặt lại chén không ngờ Mạnh Đình Huy ở phía sau đột nhiên nói: "Hoàng thượng có chỉ, thăng Thanh Châu là Thanh Châu phủ, để Trầm đại nhân lĩnh chức Tri Phủ. Lại chuyển An Phủ Sử tư Triều An Bắc Lộ từ Trùng Châu Phủ tới Thanh Châu phủ, tân nhâm An Phủ Sử còn khuyết vẫn chưa quyết định."
Trầm Tri Thư nói, "Sao lại đột nhiên như vậy?"
Ánh mắt nàng lạnh nhạt, vẫn là dáng vẻ đang nghỉ ngơi, "Cũng không phải là đột nhiên, tự Trầm đại nhân cũng đã nói, cùng Hoàng thượng lớn lên từ nhỏ, sao lại không biết tính tình của Hoàng thượng? Sự tình Bắc cảnh Hoàng thượng rốt cuộc tính toán như thế nào, Trầm đại nhân nhất định so với ta càng rõ ràng hơn."
Ánh mắt hắn nhìn về phía nàng dần dần thay đổi, "Mạnh đại nhân quả nhiên không phụ Hoàng thượng sủng tín." Tới lúc này mới biết, trong lòng nàng có bao nhiêu hiểu được người kia, lại có bao nhiêu vì người kia mà hiến dâng tất cả thân tâm.
Luận về điểm này, trong triều sợ rằng cũng không có nữ tử nào có thể làm như vậy.
Mạnh Đình Huy giương mắt nhìn hắn: "Trầm đại nhân xuất tri Thanh Châu đã hơn một năm, ngay cả đại điển đăng cơ của Hoàng thượng cũng không nhận được chiếu hồi kinh, không oán trách Hoàng thượng sao?"
Trầm Tri Thư lắc đầu, "Hoàng thượng mọi việc tự có chừng mực."
Nàng liền mỉm cười, "Hoàng thượng chuyển Triều An Suất Tư tới Thanh Châu phủ, thâm ý ở đây triều thần đều biết, vị trí An Phủ Sử tư còn thiếu, Trầm đại nhân có từng nghĩ muốn hay không?"
Hắn vạn lần không ngờ tới nàng sẽ nói những chuyện này, ngữ khí lại khoải mái không câu nệ như vậy thì lập tức đề phòng nói: "Ta tư lịch còn thấp, sao dám hy vọng xa vời chưởng ấn nhất lộ Soái Tư? An Phủ Sử tư còn thiếu phải là trọng thần do Hoàng thượng lựa chọn, như vậy mới có thể trấn an quân tâm phía bắc."
Mạnh Đình Huy mím môi tựa tiếu phi tiếu, nhìn hắn không nói.
Trầm Tri Thư bị nàng nhìn đến có chút sợ hãi, chuyển mắt sang bên nhìn phía cửa sổ, thấp giọng nói: "...Cũng đã từng nghĩ tới, cho dù phải ở lại Triều An này, cũng không phải là không được."
Nàng nhẹ giọng nói: "Là bởi vì Nghiêm Phức Chi sao?"
Trầm Tri Thư bỗng kinh ngạc, lại nhìn về phía nàng, "Ngươi..."
Mạnh Đình Huy khóe miệng hơi nhếch, "Nghiêm gia phú giáp một phương, Trầm đại nhân nếu được đại tiểu thư Nghiêm gia trợ giúp, thì làm quan ở cái đất Triều An này sẽ thuận tiện không ít."
Sắc mặt hắn nhất thời trở nên khó coi, nhìn chòng chọc nàng nói: "Ta ở trong lòng Mạnh đại nhân, chính là bất kham như vậy sao?"
Nàng chỉ nhìn hắn, hồi lâu không nói gì.
Ngày xuân năm đó lúc mới gặp người này, một thân khí tức phong lưu phóng đãng, lại thêm một đôi mắt xinh đẹp này, đích thị có thể mê đảo vô số thiếu nữ. Sau khi vào kinh lại càng tai nghe mắt thấy hắn ở trong triều là cỡ nào được chúng nữ quan quý huân thiên kim cực kỳ ưu ái. Gia thế hiển hách của hắn trong triều không người nào có thể sánh được, tình cảm quân thần tương đắc của hắn cùng Hoàng thượng thiên hạ càng là không ai sánh bằng. Một nam tử như vậy, sao có thể không có mục đích gì mà cùng nữ tử thương nhân kết định tình ý đây?
Nếu không phải, thật là nàng không nghĩ ra, hắn sao lại cùng Nghiêm Phức Chi hai người ái mộ lẫn nhau được.
Trầm Tri Thư lạnh lùng phất tay áo, nói: "Mạnh đại nhân trước giờ luôn giỏi luồn cúi khéo đưa đẩy, nhưng đừng vội lấy bụng ta suy bụng người, chuyện của ta cùng với Nghiêm cô nương, không nhọc Mạnh đại nhân quan tâm!"
Nàng biết hắn thật sự nổi giận, nên cũng không giận châm biếm nàng như vậy, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Trầm đại nhân cũng biết, ta cả đời này không phụ mẫu, không người thân, duy nhất có thể gọi là bằng hữu, cũng chỉ có một mình Nghiêm Phức Chi."
Trầm Tri Thư đứng yên không lên tiếng, sắc mặt thâm trầm.
Cửa phòng bất chợt bị người đẩy ra, có người gọi hai người bọn họ đi ra ngoài, nói là Hoắc Đức Uy đã gọi đủ những quân giáo trên cửu phẩm, đang chờ Mạnh Đình Huy ra tuyên sắc chiếu chiêu an của Hoàng thượng.
Mạnh Đình Huy lập tức thu hồi vẻ thần sắc, cùng Trầm Tri Thư trước sau đi ra ngoài.
Vẫn là theo đường cũ lúc trước trở về, vẫn ở tại nơi cột gỗ cao vót đã khiến nàng cổ túc tâm hàn, đầu của Cao Hải cao cao phía trên, mấy mũi loạn tiễn lung lay sắp rớt xuống, khoảng một trăm tiểu giáo trong quân mặc giáp trụ tụ thành một đám, nghe nàng từng chữ từng chữ đem chỉ dụ miễn tội của Hoàng thượng đọc cho bọn hắn nghe, lại hò hét loạn xạ muốn đem tờ thanh chỉ màu vàng kim kia qua nhìn một phen.
Mạnh Đình Huy lạnh lùng nhìn những người này.
Không hề có chút kỷ cương, một tờ thánh chỉ này là do đích thân Hoàng thượng hạ bút viết, mà đám loạn quân ồn ào này ngay cả lễ nghi quỳ tiếp cũng không thèm mà liền đoạt lấy, giống như có được tờ lụa màu vàng này thì người người sẽ đều được bất tử. Nhưng từng chữ từng chữ thương kình hữu lực trên đó, thì ai trong số bọn chúng có thể chân chính hiểu được?
Giũ tay áo quan phục xuống, che đi hai bàn tay đang nắm thật chặt của nàng.
Nàng lúc đầu chỉ là nộ, phẫn nộ những người này sao có thể đã có được lương quốc lương hưởng lại còn tùy tiện tàn hại quan dân? Nhưng bây giờ nàng lại thật sự rất hận, hận những người này sao có thể không coi thiên uy của Hoàng thượng ra gì như vậy? Không tích dân cũng không trung quân, những binh tướng này sao lại được nuông chiều thành cái loại thái độ kiêu ngạo xấc láo như bây giờ đây?
Hoắc Đức Uy đợi đám binh giáo này náo loạn xong, mới thu lại thánh chỉ, để vào trong ngực, tiến lên hướng nàng nói: "Ta bây giờ liền sai người đi mở cửa thành, gọi các thập ngũ* thu hết binh khí, ra khỏi thành trở về doanh
Mạnh Đình Huy ngẩng đầu liếc nhìn đầu lâu của Cao Hải chết không nhắm mắt, giọng nói đều lạnh đi: "Đừng vội, trước khi ta lên thành đã cùng phó sứ Địch Niệm giao hẹn, Hoắc tướng quân nếu chịu mở thành đầu giới, thì sẽ hẹn báo trước thời gian với hắn, như vậy sẽ dễ dàng cho chư giáo thân quân của Hoàng thượng vào thành thu giới biên quân*. Các tướng sĩ dưới trướng Hoắc tướng quân hiện tại nhàn hạ lười biếng, muốn tụ tập đầu giới cũng mất không ít thời gian, không bằng trước để Trầm đại nhân ra khỏi thành, còn ta ở chỗ này cùng Hoắc tướng quân, như thế nào?"
Không đợi Hoắc Đức Uy mở miệng, Trầm Tri Thư đã cả giận nói: "Không được!"
Hoắc Đức Uy nhíu mi suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ cần ngươi bằng lòng lưu lại, thả hắn ra khỏi thành cũng được, để cho người ngoài thành biết chúng ta là thật tình quy thuận triều đình! Nhưng nếu muốn hẹn thời gian mở thành với thân quân bên ngoài, thì liền định ở sau nửa canh giờ đi! Nếu như trễ hơn, ta sợ các ngươi lại bày ra thủ đoạn gì nữa!"
Mạnh Đình Huy rũ mắt, "Vậy liền sau nửa canh giờ, cũng xin Hoắc tướng quân lệnh cho thủ binh đầu thành báo cho nhóm tướng sĩ thân quân đang khổ sở chờ đợi ngoài thành được biết."
Hoắc Đức Uy hừ lạnh hai tiếng, quay đầu đi an bài mọi việc.
Trầm Tri Thư một phen kéo tay áo quan phục của nàng, thấp giọng nói thật nhanh: "Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Mạnh Đình Huy bỏ tay hắn ra, nhìn tiểu giáo bên kia đang qua đây đưa hắn ra khỏi thành, liền từ phía sau đẩy hắn một cái, sườn mặt giấu sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Đi ra ngoài nói cho Địch giáo úy, loạn quân bằng lòng đầu hàng, nhưng đề phòng sinh biến, nên lập tức truyền quân đội của Tống tướng quân qua đây."
Trầm Tri Thư nhướng mày biến sắc, quay đầu muốn nói, lại bị tiểu giáo kia cản trợ không nói được, chỉ đành theo người đi về phía đầu tường.
Mạnh Đình Huy nhìn hắn đi xa, lúc này mới giãn mi thở dài, ngược lại quan sát tình hình đám loạn quân huyên náo vô kỷ bên cạnh một phen, rồi mới tìm một chỗ ngồi xuống.
Nửa canh giờ không thể nói là không ngắn, cho dù Trầm Tri Thư ra khỏi thành, Địch Niệm sai khoái mã đến báo cho quân đội Tống Chi Thụy, mười lăm dặm đi về, đại quân cũng không thể đến nhanh như vậy.
Bất quá như vậy cũng tốt, nếu như quân đội của Tống Chi Thụy đến sớm, một vạn nhân mã không chỗ che giấu, loạn quân trong thành nếu nhìn thấy sao có thể theo lời mà mở thành đầu giới?
Nàng đã suy tính hết sức, còn lại nghe theo thiên mệnh mà thôi.
Tâm tư thoáng một cái mà trở lại trên Duệ Tư Điện đêm đó.
Khóe môi hắn giương lên xinh đẹp như vậy, mi mắt của hắn sắc bén, nhãn thần minh lượng, nhìn nàng, nói muốn dẫn nàng đi Tây sơn thưởng tuyết.
Nàng hồi tưởng lại, không khỏi hơi nhắm mắt.
Hắn muốn nàng đợi sau khi loạn quân đầu hàng, mới lệnh cho Địch Niệm khanh sát loạn quân toàn doanh này, hắn không sợ miệng lưỡi của triều thần và người trong thiên hạ, nhưng nàng lại độc không muốn danh nhân thánh của hắn bị tổn hại một chút nào.
Nàng phải làm, tốt hơn nữa, mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.