Chương 34: Ta Sẽ Chịu Trách Nhiệm
Đang cập nhật
28/11/2019
Triệu Hàn Tiên tỉnh lại sau một cơn ngủ mê. Nàng lí nhí mở mắt ra.
•Cô nương tỉnh rồi à !.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt của Hải. Hắn cười yếu ớt nhìn nàng. Vẻ mặt của nàng lập tức biến sắc.
Bốp...
Hải đột nhiên ăn một cái tát.
•Vô sỉ... Ta sẽ giết ngươi.
Triệu Hàn Tiên gào lên, toan nhào lên tấn công Hải. Tuy nhiên mới vừa nhổm lên thì đã yếu ớt khuỵu xuống.
•Cô không sao chứ.
Hải lập tức dang tay đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi.
•Ngươi đừng chạm vào ta.
Triệu Hàn Tiên giống như phát điên không ngừng giãy giụa. Tuy nhiên Hải vẫn cố chấp không buông nàng.
•Ngươi buông ra, đừng động vào ta....
Triệu Hàn Tiên vùng vẫy một lúc rồi bất lực nói. Nàng hoàn toàn không còn sức lực để làm gì. So với nữ tử lạnh lùng băng lãnh lúc trước giống như hai người khác nhau. Chợt nàng rớt nước mắt. Khóc, khóc thật lớn. Nước mắt giàn giụa. Từ trước đến giờ nàng chưa từng nhận đả kích lớn như vậy. Tâm trí nàng hoàn toàn sụp đổ.
•Aaaa.....
Triệu Hàn Tiên ngửa đầu hét dài, trong âm thanh chất chứa vô vàn bi thương. Đoạn nàng rút từ búi tóc ra một cây châm dài, toan đâm vào ngực mình.
Bộp...
Hải nhanh tay chộp lấy tay gắt gao nhìn nàng.
•Cô muốn làm gì...
Hắn hỏi.
•Đừng cản ta, ta muốn chết... Ta không muốn sống nữa.
Triệu Hàn Tiên thê thảm nói. Đối với nàng đây là sự nhục nhã không thể chấp nhận được, là đả kích lớn đến mức không chịu đựng nổi. Nàng bây giờ chỉ muốn chết, chết để thoát khỏi sự đau khổ đang dày vò.
•Không được, ta không thể để cô chết. Chuyện này có phần lỗi của ta, ta phải có trách nhiệm với cô...
Hải nghiêm túc nói.
•Ta không cần... Ngươi là tên vô sỉ, là ngươi, là tại ngươi. Ngươi đi chết đi...
Triệu Hàn Tiên nghe hắn nói vậy liền gào lên, lại nhào lên đánh hắn. Tựa như muốn phát tiết không ngừng vung đấm vào ngực hắn.
Hải không phản ứng, im lặng để nàng đánh. Đánh được một lúc thì nàng cũng mệt mỏi gục xuống.
•Ta biết ta có lỗi với cô, tuy nhiên ta cũng bởi vì thân bất do kỉ. Chỉ là cô yên tâm ta là người có trách nhiệm, ta sẽ không bỏ mặc cô đâu.
Hải nhìn nàng nói, một bô nam tử cao cao, dám làm dám chịu.
•Không cần, đừng giả vờ nhân nghĩa.
Triệu Hàn Tiên bây giờ đã vơi bớt bi thương, trở về bộ mặt bình thường. So với trước kia càng là lạnh lẽo.
•Ta mặc kệ cô nghĩ gì. Ta nhất định sẽ giúp cô lấy lại tu vi. Đến lúc đó cô muốn giết ta ta cũng không ý kiến.
Hải nói. Đối bộ mặt của Triệu Hàn Tiên không chút để tâm.
•Hừ...
Triệu Hàn Tiên hừ lạnh. Bộ dạng không tin.
•Không tin thì tùy cô vậy... Bây giờ cô có tự đi được không.
Hải hơi bất đắc dĩ. Không biết phải làm sao. Đoạn hỏi thăm nàng.
•Hừ......
Triệu Hàn Tiên lại hừ lạnh. Mặt ngoảnh sang một bên không thèm nhìn hắn nữa.
•Hài...
Hải thở dài một hơi. Đối với cô nàng này có chút bất lực. Đoạn khom xuống ôm lấy nàng.
•Ngươi muốn làm gì...
Triệu Hàn Tiên không biết Hải muốn làm gì, liền kinh hoảng hét toán lên. Tuy nhiên Hải vẫn đem nàng vác lên vai.
•Tự nhiên là đem cô trở về.
Hải thản nhiên nói. Đoạn thảnh thơi bước. Hướng khách điếm mà đi.
•Thả ta xuống. Ta không muốn....
Triệu Hàn Tiên tất nhiên không chấp thuận, ở trên vai Hải la hét, vẫy vùng. Tuy vậy Hải vẫn một bộ không đổi, rảo bước mà đi.
Trời sáng.
Bình minh nhẹ nhàng ló dạng. Thời điểm yên bình là vậy. Tuy nhiên ở trong khách điếm lại dấy lên một hồi náo loạn. Hải mất tích. Bạch Linh Nhi với Tiểu Thanh sau khi thức dậy liền không thấy Hải đâu. Ra ngoài tìm kiếm một vòng cũng không có. Vậy là các nàng liền hô hoán lên, khiến cả đám người ùn ùn rối rắm. Đổ xô đi tìm hắn.
Đến khi Mặt Trời nhô cao, tinh thần ai nấy đều thấp thỏm. Giờ này mà Hải vẫn chưa trở về. Nếu thật sự hắn có chuyện gì thì bọn họ biết phải làm sao.
Chính lúc lòng người hoang mang nhất rốt cuộc Hải cũng trở về. Trên vai còn vác thêm một cô nương.
•Thiên Hải ca, huynh đi đâu vậy. Làm cho chúng ta thật là lo lắng a.
Vừa thấy Hải Bạch Linh Nhi là người đầu tiên bay đến bên cạnh hắn.
•Ừm, có chút việc. Đã để mọi người lo lắng rồi.
Hải đạm đạm gật đầu.
•Cô nương ấy là ai.
Bạch Linh Nhi nhìn qua Triệu Hàn Tiên trên vai Hải nghi hoặc hỏi.
•Chuyện dài dòng lắm, để một chút ta sẽ kể lại cho muội nghe. Bây giờ chúng ta sắp xếp một chút rồi xuất phát. Thời gian không còn sớm nữa.
Hải qua loa trả lời. Hiện tại đông người hắn cũng không muốn giải thích nhiều.
•Ân..
Bạch Linh Nhi không thắc mắc nhiều. Gật đầu rồi đi theo hắn.
Đoàn người tiếp tục lên đường. Một cỗ xe mới được thêm vào, dùng để chở Triệu Hàn Tiên. Nàng vẫn còn quá yếu và không tự đi hay ngồi ngựa được nên cần phải có xe. Bởi vì thiếu xe phu nên Hải phải thay vào. Bất đắc dĩ trở thành người đánh xe cho Triệu Hàn Tiên. Tuy nhiên hắn cũng không phàn nàn gì.
Cứ thế bọn họ trải qua một ngày rong ruổi trên đường. Buổi chiều hôm đó bởi vì không kịp đến thôn trang nào nên bọn họ phải ngủ trong hoang lâm.
Giờ giậu xế chiều. Mặt Trời đã sớm buông xuống núi. Chỉ còn vài ánh sáng leo lét trên bầu trời.
Trại đã dựng, lửa đã nhóm. Tất cả mọi người vì mệt mỏi mà đều ở một chỗ nghỉ ngơi.
Triệu Hàn Tiên một mình trong xe ngựa. Nàng hoàn toàn không thể hòa nhập vào đoàn người. Tự kỷ cmnl.
•Cô nương, đói không, ta có mang chút cháo nè.
Hải chợt vén màng bước vào. Một tay cầm đèn, tay còn lại bê một bát cháo.
•Ta nghĩ cô đói rồi, ăn chút gì đi.
Hải cười thân thiện lết đến bên cạnh nàng đem bát cháo đưa ra.
Triệu Hàn Tiên ngồi thu lu trong góc, không chút nào để ý đến hắn.
•Cô không tự ăn được sao. Vậy để ta đút cô.
Hải vẫn rất kiên nhẫn, không tức giận. Mỉm cười nhẹ rồi cầm lấy muỗng múc cháo kê trước miệng nàng.
•Hừ..
Triệu Hàn Tiên hừ một cái. Tay phải hơi gạt liền đem muỗng cháo hất đi. Đổ hết lên y phục của Hải.
•Cô nương tỉnh rồi à !.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt của Hải. Hắn cười yếu ớt nhìn nàng. Vẻ mặt của nàng lập tức biến sắc.
Bốp...
Hải đột nhiên ăn một cái tát.
•Vô sỉ... Ta sẽ giết ngươi.
Triệu Hàn Tiên gào lên, toan nhào lên tấn công Hải. Tuy nhiên mới vừa nhổm lên thì đã yếu ớt khuỵu xuống.
•Cô không sao chứ.
Hải lập tức dang tay đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi.
•Ngươi đừng chạm vào ta.
Triệu Hàn Tiên giống như phát điên không ngừng giãy giụa. Tuy nhiên Hải vẫn cố chấp không buông nàng.
•Ngươi buông ra, đừng động vào ta....
Triệu Hàn Tiên vùng vẫy một lúc rồi bất lực nói. Nàng hoàn toàn không còn sức lực để làm gì. So với nữ tử lạnh lùng băng lãnh lúc trước giống như hai người khác nhau. Chợt nàng rớt nước mắt. Khóc, khóc thật lớn. Nước mắt giàn giụa. Từ trước đến giờ nàng chưa từng nhận đả kích lớn như vậy. Tâm trí nàng hoàn toàn sụp đổ.
•Aaaa.....
Triệu Hàn Tiên ngửa đầu hét dài, trong âm thanh chất chứa vô vàn bi thương. Đoạn nàng rút từ búi tóc ra một cây châm dài, toan đâm vào ngực mình.
Bộp...
Hải nhanh tay chộp lấy tay gắt gao nhìn nàng.
•Cô muốn làm gì...
Hắn hỏi.
•Đừng cản ta, ta muốn chết... Ta không muốn sống nữa.
Triệu Hàn Tiên thê thảm nói. Đối với nàng đây là sự nhục nhã không thể chấp nhận được, là đả kích lớn đến mức không chịu đựng nổi. Nàng bây giờ chỉ muốn chết, chết để thoát khỏi sự đau khổ đang dày vò.
•Không được, ta không thể để cô chết. Chuyện này có phần lỗi của ta, ta phải có trách nhiệm với cô...
Hải nghiêm túc nói.
•Ta không cần... Ngươi là tên vô sỉ, là ngươi, là tại ngươi. Ngươi đi chết đi...
Triệu Hàn Tiên nghe hắn nói vậy liền gào lên, lại nhào lên đánh hắn. Tựa như muốn phát tiết không ngừng vung đấm vào ngực hắn.
Hải không phản ứng, im lặng để nàng đánh. Đánh được một lúc thì nàng cũng mệt mỏi gục xuống.
•Ta biết ta có lỗi với cô, tuy nhiên ta cũng bởi vì thân bất do kỉ. Chỉ là cô yên tâm ta là người có trách nhiệm, ta sẽ không bỏ mặc cô đâu.
Hải nhìn nàng nói, một bô nam tử cao cao, dám làm dám chịu.
•Không cần, đừng giả vờ nhân nghĩa.
Triệu Hàn Tiên bây giờ đã vơi bớt bi thương, trở về bộ mặt bình thường. So với trước kia càng là lạnh lẽo.
•Ta mặc kệ cô nghĩ gì. Ta nhất định sẽ giúp cô lấy lại tu vi. Đến lúc đó cô muốn giết ta ta cũng không ý kiến.
Hải nói. Đối bộ mặt của Triệu Hàn Tiên không chút để tâm.
•Hừ...
Triệu Hàn Tiên hừ lạnh. Bộ dạng không tin.
•Không tin thì tùy cô vậy... Bây giờ cô có tự đi được không.
Hải hơi bất đắc dĩ. Không biết phải làm sao. Đoạn hỏi thăm nàng.
•Hừ......
Triệu Hàn Tiên lại hừ lạnh. Mặt ngoảnh sang một bên không thèm nhìn hắn nữa.
•Hài...
Hải thở dài một hơi. Đối với cô nàng này có chút bất lực. Đoạn khom xuống ôm lấy nàng.
•Ngươi muốn làm gì...
Triệu Hàn Tiên không biết Hải muốn làm gì, liền kinh hoảng hét toán lên. Tuy nhiên Hải vẫn đem nàng vác lên vai.
•Tự nhiên là đem cô trở về.
Hải thản nhiên nói. Đoạn thảnh thơi bước. Hướng khách điếm mà đi.
•Thả ta xuống. Ta không muốn....
Triệu Hàn Tiên tất nhiên không chấp thuận, ở trên vai Hải la hét, vẫy vùng. Tuy vậy Hải vẫn một bộ không đổi, rảo bước mà đi.
Trời sáng.
Bình minh nhẹ nhàng ló dạng. Thời điểm yên bình là vậy. Tuy nhiên ở trong khách điếm lại dấy lên một hồi náo loạn. Hải mất tích. Bạch Linh Nhi với Tiểu Thanh sau khi thức dậy liền không thấy Hải đâu. Ra ngoài tìm kiếm một vòng cũng không có. Vậy là các nàng liền hô hoán lên, khiến cả đám người ùn ùn rối rắm. Đổ xô đi tìm hắn.
Đến khi Mặt Trời nhô cao, tinh thần ai nấy đều thấp thỏm. Giờ này mà Hải vẫn chưa trở về. Nếu thật sự hắn có chuyện gì thì bọn họ biết phải làm sao.
Chính lúc lòng người hoang mang nhất rốt cuộc Hải cũng trở về. Trên vai còn vác thêm một cô nương.
•Thiên Hải ca, huynh đi đâu vậy. Làm cho chúng ta thật là lo lắng a.
Vừa thấy Hải Bạch Linh Nhi là người đầu tiên bay đến bên cạnh hắn.
•Ừm, có chút việc. Đã để mọi người lo lắng rồi.
Hải đạm đạm gật đầu.
•Cô nương ấy là ai.
Bạch Linh Nhi nhìn qua Triệu Hàn Tiên trên vai Hải nghi hoặc hỏi.
•Chuyện dài dòng lắm, để một chút ta sẽ kể lại cho muội nghe. Bây giờ chúng ta sắp xếp một chút rồi xuất phát. Thời gian không còn sớm nữa.
Hải qua loa trả lời. Hiện tại đông người hắn cũng không muốn giải thích nhiều.
•Ân..
Bạch Linh Nhi không thắc mắc nhiều. Gật đầu rồi đi theo hắn.
Đoàn người tiếp tục lên đường. Một cỗ xe mới được thêm vào, dùng để chở Triệu Hàn Tiên. Nàng vẫn còn quá yếu và không tự đi hay ngồi ngựa được nên cần phải có xe. Bởi vì thiếu xe phu nên Hải phải thay vào. Bất đắc dĩ trở thành người đánh xe cho Triệu Hàn Tiên. Tuy nhiên hắn cũng không phàn nàn gì.
Cứ thế bọn họ trải qua một ngày rong ruổi trên đường. Buổi chiều hôm đó bởi vì không kịp đến thôn trang nào nên bọn họ phải ngủ trong hoang lâm.
Giờ giậu xế chiều. Mặt Trời đã sớm buông xuống núi. Chỉ còn vài ánh sáng leo lét trên bầu trời.
Trại đã dựng, lửa đã nhóm. Tất cả mọi người vì mệt mỏi mà đều ở một chỗ nghỉ ngơi.
Triệu Hàn Tiên một mình trong xe ngựa. Nàng hoàn toàn không thể hòa nhập vào đoàn người. Tự kỷ cmnl.
•Cô nương, đói không, ta có mang chút cháo nè.
Hải chợt vén màng bước vào. Một tay cầm đèn, tay còn lại bê một bát cháo.
•Ta nghĩ cô đói rồi, ăn chút gì đi.
Hải cười thân thiện lết đến bên cạnh nàng đem bát cháo đưa ra.
Triệu Hàn Tiên ngồi thu lu trong góc, không chút nào để ý đến hắn.
•Cô không tự ăn được sao. Vậy để ta đút cô.
Hải vẫn rất kiên nhẫn, không tức giận. Mỉm cười nhẹ rồi cầm lấy muỗng múc cháo kê trước miệng nàng.
•Hừ..
Triệu Hàn Tiên hừ một cái. Tay phải hơi gạt liền đem muỗng cháo hất đi. Đổ hết lên y phục của Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.