Chương 65: Đánh úp Mai gia (1)
Diêm Linh
23/05/2021
Tiễn nhóm Tiểu Phùng thị về, Tiểu Thất đến Tùng Bách viện ngồi một hồi,
đi ngang qua Lan Thảo đường, nghĩ một lát rồi vẫn nhấc chân bước vào.
Viện vẫn là viện đó, không khác là bao so với năm xưa, điểm khác duy nhất là mấy bụi mộc hương ở góc viện đã biến mất, thay vào đó là một bụi tre bương, nàng nhớ năm ấy khi rời đi, bụi hoa kia đã cao tới nửa tường.
Hỏi bà tử quét tước trong viện vì sao không thấy bụi hoa đâu nữa, bà tử nói tháng Năm tháng Sáu năm ngoái còn nở khắp tường, hương thơm tỏa ngát mấy viện, nhưng sau khi vào Thu, cũng chẳng rõ cớ gì mà hoa lá ngày càng khô héo, đợi lá cây héo hết, đào gốc rễ lên mới thấy đã thối rữa, thợ làm vườn bảo có lẽ do mùa Thu năm nay mưa nhiều, úng nước mà nên.
Tiểu Thất đến góc tường nghía qua, một thoáng lạnh lẽo xẹt qua trong mắt, nàng không nói gì thêm, đúng lúc này Triệu Sương Khởi ở Tây phòng ra đón, cung kính thi lễ với nàng.
“Đa tạ phu nhân.” Triệu Sương Khởi nói.
“Đa tạ ta việc gì?” Tiểu Thất không cảm thấy mình đã làm gì đáng để nàng ấy cám ơn.
“Nghe nhà ta bảo, hồi đầu năm, trong phủ có đưa đến không ít thứ.” Nay Triệu gia bị bên ngoài ráo riết đòi nợ tới nỗi phải chuyển ra khỏi Tần Xuyên, cha nàng ta là con thứ, tình hình còn tệ hơn, giờ cả nhà sống dựa vào đồ hồi môn của mẹ cả, từ sau mùa Đông đã có người kéo đến tận cửa đòi nợ, mẹ cả lừa mẹ nàng giao lại điền trang cha cho để thế chấp, sau đó dẫn cha và mấy anh chị em phòng lớn đến nhà ngoại. Mẹ ruột nàng không còn chỗ nào để đi, đành đưa em trai tới kinh thành tìm nàng, nàng dùng tiền tiết kiệm thuê một căn nhà nhỏ trong hẻm ở thành Đông cho mẹ và em trai, hôm qua khi cho người đưa đồ sang mới nghe nói là đêm giao thừa, Lý trạch đã tặng không ít cơm áo vật dụng.
“Đây là tập tục trong phủ, nhà ngoại của hai lão di nương cũng có phần như vậy.” Nàng không đối xử đặc biệt với bất cứ ai cả.
“Người khác ta không rõ, nhưng ta phải đích thân cám ơn mới yên tâm.” Kể từ khi Triệu gia xảy ra chuyện, cuối cùng nàng cũng cảm thấy những hành động ngu ngốc của mình năm xưa nực cười đến nhường nào, nàng cứ ngỡ chỉ cần cha sủng ái mẹ mình thì chị em nàng muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, ai ngờ khi đại nạn ập đến, chỉ trong chớp mắt ba mẹ con nàng đã bị bỏ mặc, từ sai khiến kẻ hầu biến thành lục bình trong nước, thậm chí chẳng có nổi miếng ngói che chắn trên đầu. Còn cô gái mà nàng đã từng xem thường, không hề liên quan tí nào đến mình thì lại ra tay giúp đỡ, trong khi nàng ấy có thể bỏ đá xuống giếng với nàng như những kẻ ngoài kia.
“Tùy cô.” Tiểu Thất không định mua chuộc ai cả, nhất là hai thị thiếp của hắn, “Dù đằng ngoại cô đã xảy ra chuyện gì thì vẫn phải giữ nề nếp trong phủ, muốn đưa đồ ra ngoài cũng được, nhưng phải để phòng chính duyệt đã.” Nàng có thể hiểu được tấm lòng muốn giúp đỡ mẹ đẻ và em trai của nàng ấy, nhưng tốt nhất là chớ để xảy ra những chuyện lén lút chuyển đồ.
Triệu Sương Khởi đáp “vâng”.
Bỗng lúc này tấm rèm ở Đông phòng được vén lên, hai nha đầu đỡ Mai Uyển Ngọc xanh xao bước ra.
Tiểu Thất nhướn mày, màn kịch khổ nhục kế này giống thật quá nhỉ.
Phương Như nhìn nét mặt Tiểu Thất, đi tới nói với hai nha đầu của Mai Uyển Ngọc, “Tuy các ngươi là người Mai gia đưa đến, nhưng cũng đã ở trong phủ một thời gian dài, trời lạnh thế này lại mặc mỗi áo ngủ ra ngoài, tưởng mình đang diễn Oan Lê Sơn đấy hả, còn không mau dìu vào.”
Chủ tớ Triệu Sương Khởi nghe tới đoạn “Oan Lê Sơn” thì mém bật cười, bụng nhủ đáng kiếp, cho các ngươi vờ vịt này, tuyết rơi dày lại chui ra sau vườn, bị ngã cũng đáng! Lắm
Bước vào Đông phòng, Tiểu Thất hỏi đã mời đại phu chưa, mời đại phu nào, sau khi nghe tên đại phu, nàng lệnh Phương Như sai người mời Đường thái y đến, còn nói đó là người chuyên xem bệnh cho Hắc thị, có quan hệ tốt với Lý gia, y thuật cũng rất khá, nhất định sẽ hết lòng chữa trị.
Sắp xếp xong xuôi, nàng cũng không định nán lại lâu, chỉ đi quanh phòng một vòng rồi cho người gọi Lâm ma ma tới, đưa cho bà tấm thẻ đối bài, bảo vào kho lấy vài thứ đem đến, trong phòng hai người bày biện quá đơn giản, sau Tết có họ hàng tới, thật sự không thể qua loa được.
Về Triệu Sương Khởi thì nàng có thể hiểu, nhà ngoại mới gặp nạn, đồ mình đem đến còn phải lén đi cầm cũng coi như hợp lý, có thể tha. Còn Mai Uyển Ngọc thì không được, bài trí trong phòng không khác gì chùa chiền, nhưng nàng ta đâu lâm vào hoàn cảnh phải tằn tiện từng cắc bạc, người tằn tiện thật liệu có chịu mỗi tháng bỏ ra hai lượng đút lót người hầu ở tiền viện không?
Đầu tiên là bảo Lâm ma ma đặt một cặp lọ hoa mẫu đơn tráng men cao bằng nửa người trong phòng của Triệu Sương Khởi, sau đó tìm một tấm rèm có đính hạt màu đinh hương thay cho tấm rèm tịch dương ban đầu. Căn phòng lập tức trở nên tươi tắn sinh động hẳn, cũng hợp với sở thích màu mè của Triệu Sương Khởi. Mà xem ra Triệu Sương Khởi cũng tốn công sức không để người khác phát hiện trong phòng thiếu đồ, chẳng biết kiếm đâu ra vải tịch dương, khuê phòng đang bình thường lại biến thành cảnh khói hoa, có vẻ Triệu gia hết người thật nên mới chọn nàng ta để gả tới đây không sánh nổi Mai Uyển Ngọc ở đối diện ở bất cứ phương diện nào, chí ít ngôi chùa của người ta cũng là ngôi chùa đậm chất thư hương.
Tiểu Thất không định thay đổi phòng của Mai Uyển Ngọc, chỉ bảo người thay rèm lam thế rèm lụa trắng, ngoài ra sai người đem tới một bức bình phong thủy mặc vẽ trúc mai, không làm hỏng vẻ “mộc mạc đơn sơ” ban đầu của nàng ta.
“Trước và sau Tết, trong nhà đông khách khứa, không được để mọi người nghĩ phủ ta không có nổi mặt tiền, dù thích hay không thì cứ tạm thời bày biện như vậy đã, đợi quá ngày mười lăm, bên kho sẽ tự có người đến lấy đồ về.” Cuối cùng, Tiểu Thất nhìn Mai Uyển Ngọc ngồi trên giường, “Ngày mai tướng quân phải theo Tấn vương điện hạ xuôi Nam thị sát thủy quân, e là không rảnh đến thăm cô, lúc nãy gặp chàng ở tiền viện, chàng bảo ta dặn cô nhớ uống thuốc đúng giờ, nói là Mai thái gia cũng sắp sửa từ Tần Xuyên đến, ông cụ đã cao tuổi, không thể để ông ấy lo lắng cho hậu bối được.” Đoạn, nàng ngoái đầu dặn Lâm ma ma, “Đợi Đường thái y tới, cần dùng dược liệu gì thì cứ sai người vào kho tìm, nếu trong nhà không có thì đến Đông phủ mượn.”
Tiểu Thất đứng nói ngay trước mặt tất cả mọi người ở Lan Thảo đường, mục đích quá rõ ràng: không để Mai gia tìm lời gây khó dễ cho nàng, là chính thất, nàng đã quá quan tâm đến hai thị thiếp rồi —— ít nhất sẽ không trách cứ nàng về vấn đề thể diện.
Mai Uyển Ngọc toan đứng dậy hành lễ tạ ơn, nhưng Tiểu Thất đã khoát tay, “Cô đang không khỏe, lễ lược gì đấy miễn đi, hôm nay vài vị bạn cũ ở Dương Thành đến, tướng quân quyết định nhận năm trăm bộ quân bào Xuân Thu, ta bận rộn không để ý được nhiều, vốn còn định nhờ hai cô giúp đỡ, mà cô lại gặp chuyện này…”
“Phu nhân để ta đi.” Triệu Sương Khởi lên tiếng, “Chân nàng ta không tiện, nhưng ta không sao.”
Trong phòng lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Tiểu Thất nhìn Triệu Sương Khởi, nghĩ bụng cuối cùng Triệu đại tiểu thư cũng xuất chiêu, cũng biết san sẻ phân ưu với nàng rồi.
Lâm ma ma lén nhìn sắc mặt của Tiểu Thất, cười nói, “Số quần áo mùa Đông Triệu nương tử làm lần trước gửi về Dương Thành rất tốt, giờ tổng cộng có cả thảy năm trăm bộ, còn là áo khoác Xuân Thu, đơn giản hơn đồ Đông nhiều, nếu phu nhân không ngại thì cứ để nàng ấy thử sức xem sao.”
“Cũng được, lát nữa cô đến viện ta nhận đối bài đi.” Tiểu Thất đứng dậy.
Triệu Sương Khởi vui vẻ dẫn nha đầu bà tử ở Lan Thảo đường tiễn nàng ra tận cửa, để lại một mình Mai Uyển Ngọc ngồi trong phòng.
Nhìn mọi người vây quanh Tiểu Thất rời đi, Mai Uyển Ngọc thầm siết nắm đấm, chân mày bỗng thoáng vụt qua ý cười nhạt rồi biến mất, bụng nhủ, lôi kéo một kẻ ngu thì hay ho gì mà đắc ý? Mười Triệu Sương Khởi gộp lại cũng có gì đáng sợ? Nàng còn chẳng thèm quan tâm cô ả ngu ngốc đó quy thuận ai, thậm chí ngay tới vị trí chính thất nàng ta cũng không coi vào đâu, nếu không phải hắn quá tốt với Ngô Nguyệt Quân thì nàng cũng chẳng phải ra tay làm gì!
***
Mùng bốn tháng Giêng, Lý Sở rời kinh theo Tấn vương xuôi Nam thị sát. Trước khi đi hắn dặn Tiểu Thất, sau khi Mai lão thái gia đến kinh thành, nếu nhà bọn họ có làm gì thì cứ mặc kệ, đợi hắn quay về giải quyết.
Không phải Lý gia sợ Mai gia, mà là vì Triệu gia xảy ra chuyện quá đường đột, Lý trạch lại mới chuyển tới kinh thành, có rất nhiều chuyện nội bộ ở Tần Xuyên chưa thể bàn giao kịp thời, Mai gia vẫn còn hữu dụng nên đành để bọn họ tạm thời ra mặt, vì thế trong thời gian ngắn, địa vị của nhà họ Mai sẽ tăng lên. Đây là quyết định vì đại cuộc, sẽ không thay đổi chỉ vì sở thích của bất cứ ai. Lý Sở sợ vợ mình chịu thiệt, tạm để nàng đi đường vòng.
Tiểu Thất cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết hắn muốn tốt cho mình, nàng gật đầu đáp lại, cũng dặn hắn ra ngoài phải nhất định cẩn thận, Tấn vương là trữ quân, có câu gần vua như gần cọp, sau này nếu còn muốn ăn cơm dưới trướng hắn thì chớ nên liều mạng.
Hai người ở nội thất hàn huyên rất rất lâu, tới khi trời sắp sáng, Lý Sở mới chỉnh trang lên đường.
Bảy tám ngày sau khi hắn rời đi, Mai lão thái gia đến kinh thành, toàn gia nghỉ chân ở viện trống tại góc Tây Nam Đông phủ.
Không nhận được chỉ thị của Đại thái thái, Tiểu Thất cũng không dám hỏi, nhưng Mai Uyển Ngọc có phái nha đầu đến hỏi là liệu nàng ta có thể qua viếng thăm được không, dĩ nhiên nàng sẽ không ngăn cản những chuyện như thế..
Vào ngày Nguyên Tiêu mười lăm tháng Giêng, Hắc thị mở tiệc ở sau vườn, ngoài nữ quyến nhà mình ra thì còn mời cả nữ quyến Mai gia tới cùng. Qua đó Tiểu Thất mới biết các vị phu nhân dòng chính ở Mai gia cùng hai cô con gái đích xuất, một người đã xuất giá tên là Mai Tư Ngọc, một người khác vẫn chưa lấy chồng tên là Mai Ngâm Ngọc. Mai Tư Ngọc chính là người năm xưa đáng nhẽ sẽ được gả Lý Sở làm chính thất, nhưng nay đã làm dâu Đào gia ở Ngưỡng Xuyên.
Sau bữa tiệc, các nữ quyến ra sau vườn ngắm hoa đăng.
Tiểu Thất và phòng lớn, phòng ba đi theo Hắc thị, chuyện trò uống trà cùng các thái thái phu nhân ở Mai gia.
Chị em nhà họ Mai thì ngồi trong góc đình nói nhỏ.
Mai Tư Ngọc là cô nương đích xuất ở Mai gia, thành ra bản tính cũng kiêu ngạo hơn người khác, nếu năm ấy không phải Lý Sở nghe lời Lý lão thái gia trước một bước, thì nhẽ ra ngày hôm nay Tây phủ đã là thiên hạ của nàng, Ngô gia Du Châu chỉ là cọng rễ hành, dám lên mặt trước Mai gia nhà họ ư?!
“Nàng ta có bộ dáng lẳng tới mấy thì cũng chỉ là môn hộ nhỏ, có được bao nhiêu bản lĩnh? Muội vào cửa đã gần hai năm mà còn không chạm nổi vào người ta, nói ra còn bị cười cho!” Mai Tư Ngọc nhìn Tiểu Thất tủm tỉm mỉm cười ở xa, lại nhìn Mai Uyển Ngọc với vẻ khinh bỉ.
Ở khuê phòng Mai Uyển Ngọc được tiếng “dịu dàng”, dĩ nhiên sẽ không có kiến thức như chị họ nhà mình, còn Lan Trân nhân lúc rót trà cho ba cô nương lại tiếp lời, “Cô thái thái không biết đấy thôi, tuy nàng ta xuất thân từ môn hộ nhỏ, nhưng nghe nói được người họ Mạc nuôi dạy, quản xuyến chuyện nhà tháo vát lắm, vào cửa sớm nên quen tỏ vẻ trước mặt người khác, bây giờ còn sinh hai thiếu gia, ai lay chuyển nổi nàng ta? Nay nương tử nhà nô tỳ còn không đặt nổi chân vào viện của nàng ta thì nói gì tới nơi của tướng quân, biết làm thế nào được nữa?” Không bột đố gột nên hồ đây.
Mai Tư Ngọc bĩu môi, “Sinh hai thiếu gia thì sao, hoàng hậu trước của đương kim thánh thượng còn sinh ba người kia kìa, cuối cùng kết quả ra sao?” Con quý nhờ mẹ, mẫu thân rơi đài, con cái cũng thành bàn đạp của người khác, nhìn xem có vương tử quyền thế nào hiện nay là do hoàng hậu trước sinh không?
Mai Uyển Ngọc nhìn quanh, nhắc nhở Mai Tư Ngọc, “Tỷ tỷ uống say rồi hả?”
Mai Tư Ngọc liếc nàng ta, nghĩ bụng, đúng là đứa vô dụng, mới nói hai câu đã sợ bóng sợ gió, chẳng làm được nên trò trống.
Đúng lúc Hắc thị sai người đến tìm các nàng, nói là các nữ quyến bàn nhau chơi tửu lệnh, gọi các nàng lại chơi cùng. Ba chị em thôi tiếp tục đề tài lúc nãy.
Tôi hôm ấy, Đông phủ rộn rã đến cuối giờ Hợi mới tan tiệc.
Ngày kế, Đông phủ sai người sang chuyển lời, nói là ngày hai mươi tháng này Mai lão thái thái muốn mời Hắc thị, rủ hai nhà đến suối nước nóng nghỉ dưỡng, hỏi Tiểu Thất có muốn đi cùng không. Tiểu Thất đi gặp Hắc thị một chuyến, nói Hiên Nhi còn nhỏ quá, không dám rời con nên không thể đi được.
Hắc thị cũng không làm khó nàng, dặn dò vài câu rồi thôi.
Vậy là ngày hai mươi tháng Giêng, bầu đoàn nữ quyến Lý gia lên đường đến suối nước nóng, ngoại trừ Tây phủ.
Ngày hai mươi hai tháng Giêng, các thầy giáo ở thư viện Lục Thương tới Thái Học viện giảng bài, mọi tiên sinh dạy trường hay dạy nhà đều được mời, bao gồm cả Lý trạch.
Lục Ngọc Phong định cho tụi nhỏ nghỉ học ngày hôm đó, Lý Húc cảm thấy đây là cơ hội hiếm có nên xin dẫn tụi nhỏ đi cùng, hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là cảm nhận được bầu không khí học thúc.
Vậy là Tiểu Thất dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ đạc cho Hằng Nhi, cu cậu biết sẽ theo các anh trong tộc đi học nên rất hưng phấn, chẳng có tâm tư ăn sáng, sợ không đến kịp thì sẽ không ai dẫn cậu đi. Vất vả lắm mới ăn hết bữa sáng dưới cái nhìn đầy “âu yếm” của mẹ, đeo vào túi xách được mẹ thiết kế riêng, cậu nhóc hồng hộc chạy đến học đường.
Vì bên ngoài khó quản lý, Tiểu Thất dặn Chu Thành dẫn thêm hai người đi cùng, đứng ngoài ngõ chờ cho đến khi có người đến báo nói bọn nhỏ đã an toàn lên xe thì mới yên tâm – thị vệ ở Lý gia vẫn rất đáng tin cậy.
Hằng Nhi đi vắng nên giữa trưa không cần lo liệu cơm canh cho con, Tiểu Thất bèn để người đến nhà kho lấy mấy hộp dược liệu, ngồi xe đến Ngô trạch một chuyến, gần đây Ngô lão thái thái không được khỏe cho lắm.
Đáng nhẽ Ngô gia đã về Du Châu từ sớm, nhưng vì năm ngoái khi Đại gia nhà họ Ngô tiến cung yết kiến, lão thánh chủ nhìn ông lại nhớ tới khí phách của lão Huyện công đã xả thân trong cuộc chiến Bắc phạt, rồi không hiểu sao lại nhớ nhung, muốn Ngô Đại gia thường xuyên tiến cung. Bề trên đã mở miệng thì nào có lý hạ thần từ chối, thế là đến nay Ngô gia vẫn chưa thể quay về Du Châu.
Tới Ngô trạch, đầu tiên Tiểu Thất đến thăm phòng lớn và phòng hai, cuối cùng mới đến phòng của lão thái thái, cùng bà ăn trưa rồi hầu bà dùng thuốc, lại bảo đợt tuyết của mùa Đông năm nay là đợt tuyết lớn đã mấy chục năm chưa thấy, lão thái thái lo cho cháu chắt.
Vì Tiểu Thất đã ở Dương Thành một thời gian nên an ủi bà vài câu, đương khi hai bà cháu chuyện trò thì bỗng có người ở Lý trạch tới báo, Hằng Nhi bị lạc rồi!
***
Hmm không phải mình muốn ngắt giữa chừng tạo gay cấn gì đâu nhưng mình đang bị dị ứng thuốc nên tối giờ chỉ được thế này thôi.:”) Mai sẽ có nhìu chương tiếp nhéeee.
Viện vẫn là viện đó, không khác là bao so với năm xưa, điểm khác duy nhất là mấy bụi mộc hương ở góc viện đã biến mất, thay vào đó là một bụi tre bương, nàng nhớ năm ấy khi rời đi, bụi hoa kia đã cao tới nửa tường.
Hỏi bà tử quét tước trong viện vì sao không thấy bụi hoa đâu nữa, bà tử nói tháng Năm tháng Sáu năm ngoái còn nở khắp tường, hương thơm tỏa ngát mấy viện, nhưng sau khi vào Thu, cũng chẳng rõ cớ gì mà hoa lá ngày càng khô héo, đợi lá cây héo hết, đào gốc rễ lên mới thấy đã thối rữa, thợ làm vườn bảo có lẽ do mùa Thu năm nay mưa nhiều, úng nước mà nên.
Tiểu Thất đến góc tường nghía qua, một thoáng lạnh lẽo xẹt qua trong mắt, nàng không nói gì thêm, đúng lúc này Triệu Sương Khởi ở Tây phòng ra đón, cung kính thi lễ với nàng.
“Đa tạ phu nhân.” Triệu Sương Khởi nói.
“Đa tạ ta việc gì?” Tiểu Thất không cảm thấy mình đã làm gì đáng để nàng ấy cám ơn.
“Nghe nhà ta bảo, hồi đầu năm, trong phủ có đưa đến không ít thứ.” Nay Triệu gia bị bên ngoài ráo riết đòi nợ tới nỗi phải chuyển ra khỏi Tần Xuyên, cha nàng ta là con thứ, tình hình còn tệ hơn, giờ cả nhà sống dựa vào đồ hồi môn của mẹ cả, từ sau mùa Đông đã có người kéo đến tận cửa đòi nợ, mẹ cả lừa mẹ nàng giao lại điền trang cha cho để thế chấp, sau đó dẫn cha và mấy anh chị em phòng lớn đến nhà ngoại. Mẹ ruột nàng không còn chỗ nào để đi, đành đưa em trai tới kinh thành tìm nàng, nàng dùng tiền tiết kiệm thuê một căn nhà nhỏ trong hẻm ở thành Đông cho mẹ và em trai, hôm qua khi cho người đưa đồ sang mới nghe nói là đêm giao thừa, Lý trạch đã tặng không ít cơm áo vật dụng.
“Đây là tập tục trong phủ, nhà ngoại của hai lão di nương cũng có phần như vậy.” Nàng không đối xử đặc biệt với bất cứ ai cả.
“Người khác ta không rõ, nhưng ta phải đích thân cám ơn mới yên tâm.” Kể từ khi Triệu gia xảy ra chuyện, cuối cùng nàng cũng cảm thấy những hành động ngu ngốc của mình năm xưa nực cười đến nhường nào, nàng cứ ngỡ chỉ cần cha sủng ái mẹ mình thì chị em nàng muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, ai ngờ khi đại nạn ập đến, chỉ trong chớp mắt ba mẹ con nàng đã bị bỏ mặc, từ sai khiến kẻ hầu biến thành lục bình trong nước, thậm chí chẳng có nổi miếng ngói che chắn trên đầu. Còn cô gái mà nàng đã từng xem thường, không hề liên quan tí nào đến mình thì lại ra tay giúp đỡ, trong khi nàng ấy có thể bỏ đá xuống giếng với nàng như những kẻ ngoài kia.
“Tùy cô.” Tiểu Thất không định mua chuộc ai cả, nhất là hai thị thiếp của hắn, “Dù đằng ngoại cô đã xảy ra chuyện gì thì vẫn phải giữ nề nếp trong phủ, muốn đưa đồ ra ngoài cũng được, nhưng phải để phòng chính duyệt đã.” Nàng có thể hiểu được tấm lòng muốn giúp đỡ mẹ đẻ và em trai của nàng ấy, nhưng tốt nhất là chớ để xảy ra những chuyện lén lút chuyển đồ.
Triệu Sương Khởi đáp “vâng”.
Bỗng lúc này tấm rèm ở Đông phòng được vén lên, hai nha đầu đỡ Mai Uyển Ngọc xanh xao bước ra.
Tiểu Thất nhướn mày, màn kịch khổ nhục kế này giống thật quá nhỉ.
Phương Như nhìn nét mặt Tiểu Thất, đi tới nói với hai nha đầu của Mai Uyển Ngọc, “Tuy các ngươi là người Mai gia đưa đến, nhưng cũng đã ở trong phủ một thời gian dài, trời lạnh thế này lại mặc mỗi áo ngủ ra ngoài, tưởng mình đang diễn Oan Lê Sơn đấy hả, còn không mau dìu vào.”
Chủ tớ Triệu Sương Khởi nghe tới đoạn “Oan Lê Sơn” thì mém bật cười, bụng nhủ đáng kiếp, cho các ngươi vờ vịt này, tuyết rơi dày lại chui ra sau vườn, bị ngã cũng đáng! Lắm
Bước vào Đông phòng, Tiểu Thất hỏi đã mời đại phu chưa, mời đại phu nào, sau khi nghe tên đại phu, nàng lệnh Phương Như sai người mời Đường thái y đến, còn nói đó là người chuyên xem bệnh cho Hắc thị, có quan hệ tốt với Lý gia, y thuật cũng rất khá, nhất định sẽ hết lòng chữa trị.
Sắp xếp xong xuôi, nàng cũng không định nán lại lâu, chỉ đi quanh phòng một vòng rồi cho người gọi Lâm ma ma tới, đưa cho bà tấm thẻ đối bài, bảo vào kho lấy vài thứ đem đến, trong phòng hai người bày biện quá đơn giản, sau Tết có họ hàng tới, thật sự không thể qua loa được.
Về Triệu Sương Khởi thì nàng có thể hiểu, nhà ngoại mới gặp nạn, đồ mình đem đến còn phải lén đi cầm cũng coi như hợp lý, có thể tha. Còn Mai Uyển Ngọc thì không được, bài trí trong phòng không khác gì chùa chiền, nhưng nàng ta đâu lâm vào hoàn cảnh phải tằn tiện từng cắc bạc, người tằn tiện thật liệu có chịu mỗi tháng bỏ ra hai lượng đút lót người hầu ở tiền viện không?
Đầu tiên là bảo Lâm ma ma đặt một cặp lọ hoa mẫu đơn tráng men cao bằng nửa người trong phòng của Triệu Sương Khởi, sau đó tìm một tấm rèm có đính hạt màu đinh hương thay cho tấm rèm tịch dương ban đầu. Căn phòng lập tức trở nên tươi tắn sinh động hẳn, cũng hợp với sở thích màu mè của Triệu Sương Khởi. Mà xem ra Triệu Sương Khởi cũng tốn công sức không để người khác phát hiện trong phòng thiếu đồ, chẳng biết kiếm đâu ra vải tịch dương, khuê phòng đang bình thường lại biến thành cảnh khói hoa, có vẻ Triệu gia hết người thật nên mới chọn nàng ta để gả tới đây không sánh nổi Mai Uyển Ngọc ở đối diện ở bất cứ phương diện nào, chí ít ngôi chùa của người ta cũng là ngôi chùa đậm chất thư hương.
Tiểu Thất không định thay đổi phòng của Mai Uyển Ngọc, chỉ bảo người thay rèm lam thế rèm lụa trắng, ngoài ra sai người đem tới một bức bình phong thủy mặc vẽ trúc mai, không làm hỏng vẻ “mộc mạc đơn sơ” ban đầu của nàng ta.
“Trước và sau Tết, trong nhà đông khách khứa, không được để mọi người nghĩ phủ ta không có nổi mặt tiền, dù thích hay không thì cứ tạm thời bày biện như vậy đã, đợi quá ngày mười lăm, bên kho sẽ tự có người đến lấy đồ về.” Cuối cùng, Tiểu Thất nhìn Mai Uyển Ngọc ngồi trên giường, “Ngày mai tướng quân phải theo Tấn vương điện hạ xuôi Nam thị sát thủy quân, e là không rảnh đến thăm cô, lúc nãy gặp chàng ở tiền viện, chàng bảo ta dặn cô nhớ uống thuốc đúng giờ, nói là Mai thái gia cũng sắp sửa từ Tần Xuyên đến, ông cụ đã cao tuổi, không thể để ông ấy lo lắng cho hậu bối được.” Đoạn, nàng ngoái đầu dặn Lâm ma ma, “Đợi Đường thái y tới, cần dùng dược liệu gì thì cứ sai người vào kho tìm, nếu trong nhà không có thì đến Đông phủ mượn.”
Tiểu Thất đứng nói ngay trước mặt tất cả mọi người ở Lan Thảo đường, mục đích quá rõ ràng: không để Mai gia tìm lời gây khó dễ cho nàng, là chính thất, nàng đã quá quan tâm đến hai thị thiếp rồi —— ít nhất sẽ không trách cứ nàng về vấn đề thể diện.
Mai Uyển Ngọc toan đứng dậy hành lễ tạ ơn, nhưng Tiểu Thất đã khoát tay, “Cô đang không khỏe, lễ lược gì đấy miễn đi, hôm nay vài vị bạn cũ ở Dương Thành đến, tướng quân quyết định nhận năm trăm bộ quân bào Xuân Thu, ta bận rộn không để ý được nhiều, vốn còn định nhờ hai cô giúp đỡ, mà cô lại gặp chuyện này…”
“Phu nhân để ta đi.” Triệu Sương Khởi lên tiếng, “Chân nàng ta không tiện, nhưng ta không sao.”
Trong phòng lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Tiểu Thất nhìn Triệu Sương Khởi, nghĩ bụng cuối cùng Triệu đại tiểu thư cũng xuất chiêu, cũng biết san sẻ phân ưu với nàng rồi.
Lâm ma ma lén nhìn sắc mặt của Tiểu Thất, cười nói, “Số quần áo mùa Đông Triệu nương tử làm lần trước gửi về Dương Thành rất tốt, giờ tổng cộng có cả thảy năm trăm bộ, còn là áo khoác Xuân Thu, đơn giản hơn đồ Đông nhiều, nếu phu nhân không ngại thì cứ để nàng ấy thử sức xem sao.”
“Cũng được, lát nữa cô đến viện ta nhận đối bài đi.” Tiểu Thất đứng dậy.
Triệu Sương Khởi vui vẻ dẫn nha đầu bà tử ở Lan Thảo đường tiễn nàng ra tận cửa, để lại một mình Mai Uyển Ngọc ngồi trong phòng.
Nhìn mọi người vây quanh Tiểu Thất rời đi, Mai Uyển Ngọc thầm siết nắm đấm, chân mày bỗng thoáng vụt qua ý cười nhạt rồi biến mất, bụng nhủ, lôi kéo một kẻ ngu thì hay ho gì mà đắc ý? Mười Triệu Sương Khởi gộp lại cũng có gì đáng sợ? Nàng còn chẳng thèm quan tâm cô ả ngu ngốc đó quy thuận ai, thậm chí ngay tới vị trí chính thất nàng ta cũng không coi vào đâu, nếu không phải hắn quá tốt với Ngô Nguyệt Quân thì nàng cũng chẳng phải ra tay làm gì!
***
Mùng bốn tháng Giêng, Lý Sở rời kinh theo Tấn vương xuôi Nam thị sát. Trước khi đi hắn dặn Tiểu Thất, sau khi Mai lão thái gia đến kinh thành, nếu nhà bọn họ có làm gì thì cứ mặc kệ, đợi hắn quay về giải quyết.
Không phải Lý gia sợ Mai gia, mà là vì Triệu gia xảy ra chuyện quá đường đột, Lý trạch lại mới chuyển tới kinh thành, có rất nhiều chuyện nội bộ ở Tần Xuyên chưa thể bàn giao kịp thời, Mai gia vẫn còn hữu dụng nên đành để bọn họ tạm thời ra mặt, vì thế trong thời gian ngắn, địa vị của nhà họ Mai sẽ tăng lên. Đây là quyết định vì đại cuộc, sẽ không thay đổi chỉ vì sở thích của bất cứ ai. Lý Sở sợ vợ mình chịu thiệt, tạm để nàng đi đường vòng.
Tiểu Thất cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết hắn muốn tốt cho mình, nàng gật đầu đáp lại, cũng dặn hắn ra ngoài phải nhất định cẩn thận, Tấn vương là trữ quân, có câu gần vua như gần cọp, sau này nếu còn muốn ăn cơm dưới trướng hắn thì chớ nên liều mạng.
Hai người ở nội thất hàn huyên rất rất lâu, tới khi trời sắp sáng, Lý Sở mới chỉnh trang lên đường.
Bảy tám ngày sau khi hắn rời đi, Mai lão thái gia đến kinh thành, toàn gia nghỉ chân ở viện trống tại góc Tây Nam Đông phủ.
Không nhận được chỉ thị của Đại thái thái, Tiểu Thất cũng không dám hỏi, nhưng Mai Uyển Ngọc có phái nha đầu đến hỏi là liệu nàng ta có thể qua viếng thăm được không, dĩ nhiên nàng sẽ không ngăn cản những chuyện như thế..
Vào ngày Nguyên Tiêu mười lăm tháng Giêng, Hắc thị mở tiệc ở sau vườn, ngoài nữ quyến nhà mình ra thì còn mời cả nữ quyến Mai gia tới cùng. Qua đó Tiểu Thất mới biết các vị phu nhân dòng chính ở Mai gia cùng hai cô con gái đích xuất, một người đã xuất giá tên là Mai Tư Ngọc, một người khác vẫn chưa lấy chồng tên là Mai Ngâm Ngọc. Mai Tư Ngọc chính là người năm xưa đáng nhẽ sẽ được gả Lý Sở làm chính thất, nhưng nay đã làm dâu Đào gia ở Ngưỡng Xuyên.
Sau bữa tiệc, các nữ quyến ra sau vườn ngắm hoa đăng.
Tiểu Thất và phòng lớn, phòng ba đi theo Hắc thị, chuyện trò uống trà cùng các thái thái phu nhân ở Mai gia.
Chị em nhà họ Mai thì ngồi trong góc đình nói nhỏ.
Mai Tư Ngọc là cô nương đích xuất ở Mai gia, thành ra bản tính cũng kiêu ngạo hơn người khác, nếu năm ấy không phải Lý Sở nghe lời Lý lão thái gia trước một bước, thì nhẽ ra ngày hôm nay Tây phủ đã là thiên hạ của nàng, Ngô gia Du Châu chỉ là cọng rễ hành, dám lên mặt trước Mai gia nhà họ ư?!
“Nàng ta có bộ dáng lẳng tới mấy thì cũng chỉ là môn hộ nhỏ, có được bao nhiêu bản lĩnh? Muội vào cửa đã gần hai năm mà còn không chạm nổi vào người ta, nói ra còn bị cười cho!” Mai Tư Ngọc nhìn Tiểu Thất tủm tỉm mỉm cười ở xa, lại nhìn Mai Uyển Ngọc với vẻ khinh bỉ.
Ở khuê phòng Mai Uyển Ngọc được tiếng “dịu dàng”, dĩ nhiên sẽ không có kiến thức như chị họ nhà mình, còn Lan Trân nhân lúc rót trà cho ba cô nương lại tiếp lời, “Cô thái thái không biết đấy thôi, tuy nàng ta xuất thân từ môn hộ nhỏ, nhưng nghe nói được người họ Mạc nuôi dạy, quản xuyến chuyện nhà tháo vát lắm, vào cửa sớm nên quen tỏ vẻ trước mặt người khác, bây giờ còn sinh hai thiếu gia, ai lay chuyển nổi nàng ta? Nay nương tử nhà nô tỳ còn không đặt nổi chân vào viện của nàng ta thì nói gì tới nơi của tướng quân, biết làm thế nào được nữa?” Không bột đố gột nên hồ đây.
Mai Tư Ngọc bĩu môi, “Sinh hai thiếu gia thì sao, hoàng hậu trước của đương kim thánh thượng còn sinh ba người kia kìa, cuối cùng kết quả ra sao?” Con quý nhờ mẹ, mẫu thân rơi đài, con cái cũng thành bàn đạp của người khác, nhìn xem có vương tử quyền thế nào hiện nay là do hoàng hậu trước sinh không?
Mai Uyển Ngọc nhìn quanh, nhắc nhở Mai Tư Ngọc, “Tỷ tỷ uống say rồi hả?”
Mai Tư Ngọc liếc nàng ta, nghĩ bụng, đúng là đứa vô dụng, mới nói hai câu đã sợ bóng sợ gió, chẳng làm được nên trò trống.
Đúng lúc Hắc thị sai người đến tìm các nàng, nói là các nữ quyến bàn nhau chơi tửu lệnh, gọi các nàng lại chơi cùng. Ba chị em thôi tiếp tục đề tài lúc nãy.
Tôi hôm ấy, Đông phủ rộn rã đến cuối giờ Hợi mới tan tiệc.
Ngày kế, Đông phủ sai người sang chuyển lời, nói là ngày hai mươi tháng này Mai lão thái thái muốn mời Hắc thị, rủ hai nhà đến suối nước nóng nghỉ dưỡng, hỏi Tiểu Thất có muốn đi cùng không. Tiểu Thất đi gặp Hắc thị một chuyến, nói Hiên Nhi còn nhỏ quá, không dám rời con nên không thể đi được.
Hắc thị cũng không làm khó nàng, dặn dò vài câu rồi thôi.
Vậy là ngày hai mươi tháng Giêng, bầu đoàn nữ quyến Lý gia lên đường đến suối nước nóng, ngoại trừ Tây phủ.
Ngày hai mươi hai tháng Giêng, các thầy giáo ở thư viện Lục Thương tới Thái Học viện giảng bài, mọi tiên sinh dạy trường hay dạy nhà đều được mời, bao gồm cả Lý trạch.
Lục Ngọc Phong định cho tụi nhỏ nghỉ học ngày hôm đó, Lý Húc cảm thấy đây là cơ hội hiếm có nên xin dẫn tụi nhỏ đi cùng, hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là cảm nhận được bầu không khí học thúc.
Vậy là Tiểu Thất dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ đạc cho Hằng Nhi, cu cậu biết sẽ theo các anh trong tộc đi học nên rất hưng phấn, chẳng có tâm tư ăn sáng, sợ không đến kịp thì sẽ không ai dẫn cậu đi. Vất vả lắm mới ăn hết bữa sáng dưới cái nhìn đầy “âu yếm” của mẹ, đeo vào túi xách được mẹ thiết kế riêng, cậu nhóc hồng hộc chạy đến học đường.
Vì bên ngoài khó quản lý, Tiểu Thất dặn Chu Thành dẫn thêm hai người đi cùng, đứng ngoài ngõ chờ cho đến khi có người đến báo nói bọn nhỏ đã an toàn lên xe thì mới yên tâm – thị vệ ở Lý gia vẫn rất đáng tin cậy.
Hằng Nhi đi vắng nên giữa trưa không cần lo liệu cơm canh cho con, Tiểu Thất bèn để người đến nhà kho lấy mấy hộp dược liệu, ngồi xe đến Ngô trạch một chuyến, gần đây Ngô lão thái thái không được khỏe cho lắm.
Đáng nhẽ Ngô gia đã về Du Châu từ sớm, nhưng vì năm ngoái khi Đại gia nhà họ Ngô tiến cung yết kiến, lão thánh chủ nhìn ông lại nhớ tới khí phách của lão Huyện công đã xả thân trong cuộc chiến Bắc phạt, rồi không hiểu sao lại nhớ nhung, muốn Ngô Đại gia thường xuyên tiến cung. Bề trên đã mở miệng thì nào có lý hạ thần từ chối, thế là đến nay Ngô gia vẫn chưa thể quay về Du Châu.
Tới Ngô trạch, đầu tiên Tiểu Thất đến thăm phòng lớn và phòng hai, cuối cùng mới đến phòng của lão thái thái, cùng bà ăn trưa rồi hầu bà dùng thuốc, lại bảo đợt tuyết của mùa Đông năm nay là đợt tuyết lớn đã mấy chục năm chưa thấy, lão thái thái lo cho cháu chắt.
Vì Tiểu Thất đã ở Dương Thành một thời gian nên an ủi bà vài câu, đương khi hai bà cháu chuyện trò thì bỗng có người ở Lý trạch tới báo, Hằng Nhi bị lạc rồi!
***
Hmm không phải mình muốn ngắt giữa chừng tạo gay cấn gì đâu nhưng mình đang bị dị ứng thuốc nên tối giờ chỉ được thế này thôi.:”) Mai sẽ có nhìu chương tiếp nhéeee.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.