Chương 66: Đánh úp Mai gia (2)
Diêm Linh
23/05/2021
Trước khi gặp Chu Thành, Tiểu Thất vắt nát óc nghĩ cũng cảm thấy không thể có chuyện Hằng Nhi bị lạc, chưa bàn tới thị vệ của Lý gia, chỉ riêng hội Chu Thành là đã không cần phải lo, chưa kể còn có thầy Lục và hộ vệ của Thái Học viện, chớ nói là đứa trẻ, dù con ruồi muốn bay vào cũng khó, sao có thể lạc được?!
Lời giải thích của Chu Thành đã chứng minh suy nghĩ của nàng, theo như Chu Thành, sau khi xe ngựa vào Thái Học viện thì hắn đích thân dẫn Hằng Nhi vào học đường, đưa tới bên cạnh thầy Lục. Lúc vào học, thị vệ và gia nhân phải ra ngoài sân đợi, vì thế hắn vẫn luôn đứng ngoài chờ, mà ngoài kia còn có hộ vệ của Lý gia canh gác.
“Do bệ đài bị đổ nên thuộc hạ bị chặn lại, không thể lập tức vào đón thiếu gia, nhưng chính mắt trông thấy thiếu gia đi ra, sợ cậu ấy bị đám đông chen lấn đẩy đi nên thuộc hạ hét dặn thiếu gia đợi mình dưới bậc thềm, ngay lúc đi đường vòng thì thuộc hạ thấy một người áo lam ôm cậu ấy, trên tay áo có thêu ký hiệu của phủ ta, mà có vẻ thiếu gia cũng biết người đó. Thuộc hạ đứng ngay phía sau, thật sự quá đông không chen tới kịp, chỉ biết nhìn thiếu gia lên xe ngựa của Đông phủ. Do bệ đài ở Thái Học viện đổ làm nhiều người bị thương, không cho đậu xe trước cửa, khi thuộc hạ và Lỗ Hợp ra tới bên ngoài thì xe ngựa đã lên đường, vì thị vệ trong cung phong tỏa nên bị vướng chân chậm trễ, tới lúc thuộc hạ đuổi kịp thì thiếu gia đã không còn ở trên xe, nghe Thần công tử ở Đông phủ nói, dọc đường có thị vệ trong phủ chúng ta ôm cậu ấy lên xe phía trước.” Chu Thành thuật lại từ đầu chí cuối câu chuyện, việc này là lỗi do hắn thất trách, hắn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, “Thuộc hạ đã cho người kiểm tra một lượt chặng đường đi về, cả cửa trước cửa sau ở phủ ta và Đông phủ kẻ ra người vào liên tục, tạm thời…” Vẫn chưa nhận được thông tin gì mới.
Tiểu Thất ngồi trong phòng gác cổng, mạch suy nghĩ đi từ rối ren sang rõ ràng, không phải lạc thì vẫn còn hy vọng, “Tiếp tục tìm bên ngoài, tập trung vào cửa trước cửa sau ở nhà ta và Đông phủ, nhất là Mai gia. Đến Yến Tử cư chuyển lời, nhờ Thần Nhi và Vân Nhi nhận diện giúp.”
Chu Thành phất tay sai Lỗ Hợp giải quyết.
Sau thời gian khoảng một nén nhang, Lỗ Hợp quay về báo, nói Vân Nhi gọi người ôm Hằng Nhi đi là “mặt thẹo”, Chu Thành lập tức nhớ ra, gã mặt thẹo này chính là tên hầu dắt ngựa cho Lý Sở ngày trước, vì lần trước làm bị thương lưng Ô Nhĩ Thanh, khiến Lý Sở không vui nên bị Tạ Tế Đường điều đến phòng tạp dịch, do về sau có biểu hiện tốt nên được cử đến tiền viện phục vụ. Trên mặt hắn có một vết sẹo, vì vậy đám người dưới toàn gọi hắn là mặt thẹo, Vân Nhi thường chơi với Hằng Nhi, chắc là cũng từng nghe qua.
Không tìm thấy gã mặt thẹo đâu, nhưng từ lỗ hổng này lại có thể truy ra được rất nhiều chuyện.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu |||||
Tiểu Thất cảm thấy bản thân sắp không kìm nén nổi nữa rồi, nhưng hiện tại Lý Sở đi vắng, lão thái gia Đông phủ đã dẫn Lý Húc vào cung, Hắc thị cũng đã đi suối nước nóng, không ai có thể giúp nàng. Nàng nhất định phải trụ vững, nhất định phải tìm mọi cách đưa con trai trở về!
Sau khi cẩn thận loại trừ, Lâm Điền Sinh tra hỏi toàn bộ những người thường xuyên có tiếp xúc với mặt thẹo.
Cũng giống như chuyện Mai Linh bỏ thuốc vào trà, chuyện lần này vẫn không có liên quan đến Lan Thảo đường, có câu muốn bắt tặc phải có tang vật, chuyện trước nàng có thể từ từ tìm bằng chứng, nhưng lúc này nàng không còn thời gian để màng tới luật pháp gia quy, dù là vu oan giá họa thì nàng vẫn phải làm, vì chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của con trai nàng.
Nàng bảo Hồng Phất tìm lý do gọi Lan Trân tới, tự Tiểu Thất thẩm vấn.
“Phu nhân, nô tỳ thực sự không hiểu phu nhân đang nói gì.” Lan Trân bị Chu Thành vả hai phát vào miệng, mặt mũi sưng vù nhưng ánh mắt vẫn rất kiên cường – khế ước bán thân của nàng ta nằm tại Mai gia, Đại phu nhân làm gì được nàng? Cùng lắm cũng chỉ đánh một trận, nay lão thái gia và thái phu nhân nhà họ Mai đang ở kinh thành, đến lúc đó mình sẽ tới trước mặt Đại thái thái Đông phủ kiện cáo, làm lớn chuyện lên, vừa hay có thể kêu oan giúp nương tử nàng ta, đập nát cái bộ mặt kiêu ngạo của Ngô thị.
“Nếu chưa hiểu thì vả tiếp.” Tiểu Thất lạnh lùng nhìn cô gái dưới mặt đất.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Nếu cứ tát thêm nữa thì chỉ sợ gương mặt ấy sẽ bị phá hủy. Lan Trân run rẩy nằm trên đất, nước mắt xen lẫn vệt máu ở khóe miệng, lại không khóc nổi vì miệng đã bị nhét vải.
“Đã hết thời gian một cốc trà, cơ hội cuối cùng của ngươi đã mất.” Tiểu Thất ra hiệu cho Lâm ma ma ở ngoài cửa, Lâm ma ma sai hai bà tử đỡ một người phụ nữ đi vào. Bà ta thấy thảm cảnh của Lan Trân, nuốt nước bọt cái *ực* rồi quỳ sụp xuống đất, hô to xin nhận tội, khai rằng chuyện miếng thạch tín đỏ trước kia cũng là Lan Trân xúi bà mua.
Lan Trân bị bịt miệng, *ưm ưm* không thành tiếng. Tiểu Thất bảo Lâm ma ma đưa người phụ nữ kia lui, đồng thời điểm chỉ xác nhận lời khai.
“Ta không cần ngươi nhận tội gì cả, đưa ngươi vào chỗ chết rất đơn giản, đừng nói là nương tử nhà ngươi, ngay tới lão thái gia nhà các ngươi cũng không thể bắt bẻ được ta.” Tiểu Thất bình thản nói với người nằm trên đất.
Người bên dưới chỉ biết thút thít ưm a, ánh mắt nhìn Tiểu Thất đã trở nên sợ hãi.
Thấy nàng ta không còn giãy dụa, Tiểu Thất mới bảo Chu Thành lấy dúm vải ra khỏi miệng nàng ta.
“Phu nhân, thạch tín đỏ không phải mua để hại người, chẳng qua mùa Thu năm ngoái trong viện quá nhiều côn trùng, nên mới cho người mua để đuổi côn trùng, cũng chỉ mua một lượng nhỏ, mỗi ngày trích một xíu hòa vào nước rẩy vào hoa cỏ bên ngoài. Giờ vẫn còn dư nửa miếng, cất dưới hòm thuốc trong phòng, nếu phu nhân không tin thì có thể cho người đi kiểm tra, hoặc tới tiệm thuốc điều tra cũng được.” Lan Trân không còn quan tâm tới gương mặt của mình nữa, vội vàng giải thích chuyện thạch tín đỏ, các nàng thực sự mua nó để đuổi côn trùng.
Tiểu Thất chẳng buồn động chân mày, “Nói như thế tức là ngươi thừa nhận đã mua thứ kia?” Lệnh cho Lâm Điền Sinh ghi lại lời khai.
Lâm Điền Sinh gật đầu ghi chép.
Lan Trân có cảm giác mình đang rơi vào bẫy, thế là sau đó nàng ta liên tục giải thích thạch tín đỏ kia chỉ có một miếng nhỏ, không đủ liều hại người, người bình thường cũng chuẩn bị một ít trong nhà, dùng xua rắn muỗi chuột kiến.
Cho tới khi Tiểu Thất giơ rễ hoa mộc hương đã thối lên, nàng ta mới bắt đầu hoảng hốt, lòng đã hoảng thì đầu óc không giữ nổi bình tĩnh, cộng thêm Chu Thành và Lâm Điền Sinh đứng bên, một văn một võ hăm dọa, chưa được mấy câu nàng ta đã líu lưỡi, sợ tới nỗi run lên như cầy sấy.
“Tưới ít nước mà cũng khiến hoa mộc hương thối rễ, chứng tỏ thuốc của nhà ngươi có độc tính mạnh thế nào.” Lâm ma ma lên tiếng.
Lan Trân nào biết về dược lý, tất cả đều nghe theo Mai Uyển Ngọc điều chế, khi bụng đã nghĩ vậy thì miệng mồm cũng không cứng nổi nữa, Chu Thành quát một tiếng, nàng ta lập tức mất phương hướng.
Lúc này Tiểu Thất lại đưa ra điều kiện.
“Ta không cần ngươi phải đối đầu với Mai gia, trái lại, đợi chuyện này kết thúc, ta còn có thể lấy lại khế ước bán thân cho ngươi, thậm chí giúp ngươi gả vào nhà tốt, chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện.” Tiểu Thất lạnh lùng nhìn người dưới sàn.
Người dưới sàn run lẩy bẩy không ra hình thù, nghe đến đoạn Tiểu Thất bảo có thể lấy lại khế ước bán thân cho mình, cũng sẽ giúp mình tìm một nhà tốt thì hai mắt sáng bừng: giờ nàng đã bị người ta nắm thóp, dù có lội vào vũng bùn cùng Mai gia thì chưa chắc đã có kết quả tốt, nếu đã vậy, sao không thử đổi phe? “Nhà họ Mai… sao có thể đưa khế ước cho phu nhân?”
“Hiện nay Mai Uyển Ngọc đang ở trong tay ta, muốn khế ước thì có gì khó?” Tiểu Thất nói, đúng là “có chủ tài tất có hầu khéo”, chủ nhân lòng dạ bất chính, người hầu cũng không trung thành.
“Phu nhân… Muốn nô tỳ làm gì?” Lan Trân yếu ớt hỏi.
“Rất đơn giản.” Nàng muốn biết thêm manh mối về gã mặt thẹo kia, dù chỉ là một câu.
***
Thời gian chầm chậm trôi qua, sau khi tra hỏi Lan Trân và những người còn lại trong phủ, cuối cùng đám Chu Thành cũng đã phong tỏa nơi ở bên ngoài của gã mặt thẹo, nhanh chóng dẫn mọi người tới.
Nhưng đáng tiếc, ngoài mặt đất bừa bộn ra thì chẳng thấy bóng dáng một ai, song không phải không thu hoạch được gì, chiếc túi nhỏ Hằng Nhi đeo được tìm thấy giữa kẽ hở trên giường.
Tiểu Thất nghe báo mà lòng dạ sốt ruột, nhưng manh mối lại cứ bị ngắt đoạn ở đây.
“Phu nhân, Lâm quản sự đã cầm tư ấn của tướng quân đến nha môn nội phủ, ngoài ra, Ngô gia lẫn Mạc trạch cũng đã phái người tới.” Chu Thành bẩm báo.
Tiểu Thất siết chặt túi nhỏ của con trai, im lặng một lúc lâu, suy nghĩ xoay chuyển vạn lần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là tên mặt sẹo bỗng thấy sợ nên đưa người bỏ trốn? Hay giữa chừng lại xảy ra chuyện gì rồi?
“Phu nhân, ngoài cửa có Bạch tiên sinh ở Lục Thương đến cầu kiến.” Gã hầu ở cửa phòng chạy tới thưa.
Đầu óc Tiểu Thất quá hỗn loạn, nhìn tên hầu nửa buổi mà không biết hắn đang nói gì.
Chu Thành tức giận quát hắn, bây giờ là lúc nào mà còn tiếp với chả đãi khách!
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần tối, Lâm ma ma thấy trong phòng tối quá nên tìm cái đánh lửa, ngay khi ánh lửa vụt sáng, tiên sinh Lục Ngọc Phong giơ tay gõ cửa.
Hắn đem tin tốt tới: Đã tìm được Hằng Nhi rồi.
Kể ra đúng là duyên phận, nếu năm ấy Hằng Nhi không ngồi dưới gốc cây ở Đào Hoa cốc gọi “vịt vịt”, khiến Bạch Cư Thiền dừng chân nhìn kỹ, thì ông đã không nhận ra thằng bé chính là Đại công tử của Lý Sở, và nay trên đường giảng bài quay về, chưa chắc ông đã chú ý đến chuyện đường đường là Đại công tử của hầu phủ mà chỉ có một kẻ theo hầu.
Vì thấy lạ nên Bạch Cư Thiền mới bám theo, cuối cùng cứu được Hằng Nhi —— đống bừa bãi trong nhà tên mặt thẹo là vết tích đánh nhau của hai người.
“Phu nhân yên tâm, kẻ bắt cóc sợ tiểu công tử khóc nên cho cậu ấy ngửi thuốc mê, ta đã bắt mạch kiểm tra, không có vấn đề gì lớn.” Bạch Cư Thiền chỉ vào đứa bé trong ngực.
Tiểu Thất đón con trai ôm chặt vào lòng, thể như muốn nhét con vào lại bụng để bảo vệ. Một lúc sau khi tìm về lý trí, nàng giao con trai cho Lâm ma ma, còn mình cung kính cúi lạy Bạch Cư Thiền, “Ơn cứu mạng của tiên sinh, thiếp và tướng quân tất sẽ nhớ kỹ.”
Bạch Cư Thiền không quen những phép tắc thế tục ấy, định đi tới đỡ nàng đứng dậy, nhưng xét đến thân phận của nàng lại thấy không tiện, chỉ đành hỏi thăm và câu đơn giản. Đúng lúc ông định ra về thì bỗng có gã hầu chạy tới báo, bẩm lão thái gia Đông phủ đã từ trong cung về, nghe nói Tây phủ không những bao vây cửa trước cửa sau hai phủ mà còn chặn kín cửa Mai gia, nên sai người vời Tiểu Thất đến hỏi chuyện.
Tiểu Thất vẫn còn quỳ dưới đất, nghe nói vậy thì chậm rãi đứng lên, dặn dò Chu Thành, “Sai người đón Lâm quản sự về, cũng phái người đến Ngô gia và Mạc trạch, nói chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, đứa bé không bị lạc.” Nếu con trai đã về, tốt hơn hết nên khóa chặt gió bão trong bát trà kịp thời.
Chu Thành nhận lệnh rời đi.
Được Hồng Phất và Phương Như đỡ, Tiểu Thất từ từ đứng dậy, lại trịnh trọng thi lễ với Bạch Cư Thiền và Lục Ngọc Phong, “Thiếp có một chuyện muốn nhờ, chẳng hay hai tiên sinh có thể tác thành?”
Lục Ngọc Phong không thành vấn đề, nhưng Bạch Cư Thiền lại khá tò mò, “Phu nhân muốn chúng ta đi cùng, nói rõ với lão vương gia?”
“Không phải, thiếp có một yêu cầu quá đáng.” Tiểu Thất cung kính nói.
Hai người nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì.
***
Ngoại trừ lần phù chính, đây là lần thứ hai Tiểu Thất chính thức bái kiến Lý lão thái gia, có điều lúc này không có Lý Sở đi cùng.
Trong phòng chỉ có bốn người, lão thái gia Lý Trấn Đạo, Lý Húc, Tiểu Thất và một tiểu đồng bưng trà dâng nước.
Khác với lần gặp mặt đầu tiên, lần này Tiểu Thất không vờ e thẹn nữa, con trai thất lạc vừa mới tìm về, cảm xúc của nàng cũng thay đổi chóng vánh, không thực hiện nổi động tác độ khó cao đến vậy, huống hồ nàng cảm thấy với tình hình hiện tại nên cần đúng mực, chỉ có như vậy, đối phương mới có thể nghe nàng nói hết, khóc lóc chỉ làm chuyện xấu đi.
Vừa vào cửa nàng đã kính cẩn quỳ xuống, “Cháu dâu tự biết mình đã gây họa, đầu tiên xin được cáo lỗi với tổ phụ và Tam ca.”
Lý Húc liếc sang tổ phụ im lặng, rồi y nói, “Đều là người một nhà, em dâu không cần làm đại lễ, trước hết cứ kể rõ mọi chuyện xem nào. Nói rõ ra, tổ phụ ắt sẽ không trách muội.” Y nói câu này thực chất là nói đỡ cho hành động của Tiểu Thất, trượng phu đi vắng, thê tử mất luôn lý trí kiểm soát, huống hồ tuổi tác còn nhỏ, gặp phải chuyện lớn khó tránh khỏi đưa ra thất sách.
Tiểu Thất cúi người với Lý Húc, cám ơn hắn đã nói đỡ cho mình, sau đó lại vái lạy người ở ghế trên, “Tổ phụ cho gọi cháu dâu mà cháu dâu lại đến trễ, đấy là tội lớn bất hiếu, dĩ nhiên phải hành đại lễ.” Nhận tội thì nhận tội, nhưng không phải tội nào cũng nhận được, ít nhất nàng sẽ không nhận tội bao vây cửa phủ, vì nàng có lý do rất đầy đủ. Nhận tội xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Trấn Đạo, “Thị vệ ở hai cửa trong phủ đều đã được rút, nhưng duy nhất thị vệ trước cửa nhà Mai gia, thứ cho cháu dâu khó lòng tuân lệnh, vì con trai cháu dâu ở ngay trong viện bọn họ!”
“Em dâu nói thế là có ý gì?” Lý Húc không rõ nguyên do nên cũng không hiểu ý nàng.
Tiểu Thất lập tức thuật lại đầu đuôi câu chuyện một cách rõ ràng.
“Muội thật sự tìm thấy thằng bé ngay trong viện bọn họ?” Lý Húc cảm thấy Mai gia quá ghê tởm, chớ nên hỏi vì sao hắn biết là con gái nhà họ Mai đứng cuối giở trò, thật sự đã chịu quá nhiều liên lụy vì con gái nhà họ, nên khi vừa nghĩ tới đã lập tức có nhận định trên.
“Không sai, phu quân và đệ tử Lục Thương Bạch Cư Thiền có xã giao qua lại, ông ấy nhận ra Hằng Nhi, vô tình gặp phải trên đường, thấy tò mò nên đi tới vặn hỏi, nào ngờ phải đánh nhau kẻ bắt cóc, sau đó đuổi theo hắn ta xông vào Đông phủ chúng ta, cháu dâu sợ con trai bị thương nên chỉ dám sai người âm thầm phòng thủ cửa trước vừa cửa sau, lại tra soát một hồi trong phủ, không ngờ kẻ ác lại cáo trạng trước, đến chỗ tổ phụ tố lỗi cháu dâu.” Tiểu Thất nói.
“Chuyện này… chưa có gì chắc chắn, muội chớ nói lung tung.” Lý Húc hận nỗi không thể rèn sắt thành thép, bụng nhủ phụ nữ đúng là phụ nữ, không cần biết đứa bé có ở Mai gia hay không, vốn dĩ nhà người ta cũng không phải là chỗ để nàng lục soát, huy động bao nhiêu người đến chặn cửa như thế, nếu lục soát không thấy gì thì biết giải quyết thế nào? “Nói gì thì nói, nhà họ Mai cũng là gia tộc có quan hàm, sao có thể tùy tiện chặn cửa!” Nếu chuyện này truyền đi, Lý gia sẽ thành cái gì?
Bỗng lúc này, Lý Trấn Đạo ở ghế trên lạnh lùng hỏi Tiểu Thất đang quỳ dưới đất, “Ngươi chắc chắn có thể lục soát?”
“Chắc chắn ạ.” Tiểu Thất đáp chắc nịch.
Một già một trẻ nhìn nhau.
Đón lấy sự nguy hiểm trong đôi mắt kia, Tiểu Thất vẫn kiên quyết nhìn thẳng. Khiến Lý Húc ở bên phải nhìn nàng với cặp mắt khác, lẩm bẩm tuy nha đầu này hơi mù quáng, nhưng lòng can đảm ấy vẫn đáng để khâm phục, ngay tới anh em bọn họ cũng chưa chắc đã có thể khiêu khích tổ phụ như vậy.
“To gan.” Lý Trấn Đạo nói với Tiểu Thất, rõ ràng ông cũng đoán được sự tự tin của Tiểu Thất đến từ đâu, “Ngươi có biế vu oan mệnh quan triều định là tội lớn không?”
Tiểu Thất không hề yếu thế, “Cháu dâu chỉ trả lại tội lỗi của họ, chuyện này đến chuyện khác đều do Mai gia gây ra, nhân chứng vật chứng có đó, vì sao gọi lại là vu oan?” Nếu Mai gia bọn họ dám phách lối, vậy thì sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này.
Lý Trấn Đạo lạnh lùng nhìn tiểu nữ bên dưới, “Nếu bọn họ quyết tâm truy xét tới cùng thì ngươi định làm gì?”
Tiểu Thất trả lời, “Thế thì quá tốt, nếu muốn truy xét đến cùng, vậy thì phải bắt đầu từ chuyện Yến Tử cư phòng lớn sẩy thai, vì sao lần nào tiểu di nương phòng lớn mang thai đều không quá một trăm ngày? Vì sao Đại ca lại chỉ giao Yến Tử cư cho người khác? Tây phủ vốn bình yên vô sự, nhưng vì sao sau khi người nhà họ Mai đến thì luôn xảy ra sóng gió? Vì sao tướng công lại thêm người trong viện ba mẹ con cháu dâu? Tổ phụ… Ngài có cái nhìn sâu rộng, đã chứng kiến sự thăng trầm của nhà họ Lý trăm năm, tất sẽ không để ý đến chuyện ghen ghét của phụ nữ hậu viện, nhưng từ xưa tới nay, có bao nhiêu đại sự đã thất bại vì chính cái hậu viện này? Cháu dâu ngậm đắng nuốt cay, suýt nữa đã một xác hai mạng, nhưng vì giữ gìn sự bình yên trong nhà nên không trút ra, đợi bọn họ biết hối cải quay đầu, ai ngờ lại là nuôi ong tay áo, xém đã gieo họa lên tính mạng con trai cháu dâu, may là thằng bé phúc lớn mạng lớn, tránh được một kiếp. Thân là mẹ ruột, cháu dâu không sợ con trai xả thân ở chốn sa trường, nhưng tuyệt đối không cho phép nó mất mạng bởi thủ đoạn bẩn thỉu của bọn chúng! Cháu dâu biết, là đại trượng phu có chuyện nên làm có chuyện không nên làm, có rất nhiều chuyện tướng quân không thể ra mặt, rất nhiều mối họa chàng cũng không thể diệt trừ tận gốc, vậy hãy để cháu dâu làm, để cháu dâu nhổ bỏ.” Ngày hôm nay nàng muốn giải quyết sạch sẽ chuyện vu oan ngay trước mặt Lý gia và Mai gia, khiến bọn họ phải khiếp vía, khiến bọn họ không đất chốn dung thân!
Trong phòng im lặng một hồi lâu.
“Nươi có biết địa vị của Mai gia tại Tần Xuyên lúc này không?” Ánh nhìn của Lý Trấn Đạo từ lạnh lùng chuyển sang dịu dàng.
“Cháu dâu tuy trì độn nhưng chưa ngu, dĩ nhiên biết tầm quan trọng của Mai gia với Tần Xuyên lúc này. Nhưng cháu dâu lại nghĩ, Lý gia chúng ta có địa vị thế nào ở Đại Chu này?” Nàng nghênh đón ánh mắt của ông, “Nếu chúng ta đã trải qua trận chiến ở Đại Uyển Khẩu, chả nhẽ Mai gia bọn họ còn có thể hơn được chúng ta?” Hoàng đế còn có thể đánh đầu Lý gia họ, thì việc gì Lý gia phải nhượng bộ một Mai gia bé nhỏ? “Cháu dâu không biết nhiều chữ, nhưng tấm bé nghe đám nhóc ở học đường từng đọc to: không có quy củ, tất không thể yên, Mai gia bọn họ cũng chỉ là thứ ký sinh trên thân hổ sói, vì hút máu tươi mà bất chấp thủ đoạn, nay đã hại đến con cháu của hổ sói. Phải đánh ngay đầu mới đạt được thành quả.” Nàng nhìn vào mắt ông lão, trông ông có vẻ như dang suy tư, không lẽ đã bị mình lung lay? Nàng bèn bổ sung một câu, “Đại kế trăm năm, lấy người làm gốc.” Con cháu kế thừa chí lớn không còn thì tranh đấu làm gì nữa? Đến lúc ấy càng khỏi nói gì đến đại kế trăm năm.
Ánh mắt Lý Trấn Đạo đã trở nên ôn hòa, “Sao Ngô gia lại sinh ra được đứa bé ăn nói sắc sảo như ngươi?”
“… Thực ra những lời này đều là do tướng công dạy cháu dâu.” Ông già này không dễ lừa như Lý Sở, khiến ông quá chú ý cũng không phải là việc tốt, đùn đẩy được thì cứ đùn đẩy.
Một lần nữa căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Sau tiếng thở dài, ông cụ nói, “Đi đón con về đi, trời đã lạnh, đừng để nó chịu rét. Nhưng… bắt đầu từ ngày mai, ngươi bị phạt đến từ đường quỳ.” Đây là phạt nàng đã tự tiện chủ trương.
“… Cháu dâu biết rồi ạ.” Tiểu Thất thở phào, dập đầu xuống đất lạy hai cái, trong lòng nôn nóng lo cho Hằng Nhi, trước khi đến gặp ông, nàng đã bảo Chu Thành lẻn vào trong viện Mai gia, đặt thằng bé ngủ say với gã mặt thẹo sau núi giả, tuy đã quấn chăn rất dày nhưng vẫn không yên tâm, chỉ muốn nhanh nhanh diễn cho xong để còn đón con trai về.
Tiểu Thất vội vàng tới Mai gia “cứu” con trai, không chút chú ý tới hai ông cháu trong phòng.
Nhìn Tiểu Thất vội vã rời đi, Lý Trấn Đạo khoát tay với Lý Húc, “Đi xem thế nào, chuyện lần này, chớ quá nặng mà cũng chớ quá nhẹ.” Thủ đoạn của nha đầu này vẫn còn quá non, chưa chắc đã có thể làm khó được đối phương, để Lý Húc ra tay vẫn an toàn hơn. Mai gia này đã gây họa với cháu chắt của ông, sớm muộn gì cũng phải xử lý, có điều bây giờ vẫn còn hữu dụng.
Lý Húc hiểu ý tổ phụ, nhận lệnh rời đi.
Sau khi cả hai rời đi, ông cụ vẫn ngồi trên ghế một lúc lâu, bỗng nhoẻn miệng, “Đúng là tiểu nha đầu thú vị.”
Lời giải thích của Chu Thành đã chứng minh suy nghĩ của nàng, theo như Chu Thành, sau khi xe ngựa vào Thái Học viện thì hắn đích thân dẫn Hằng Nhi vào học đường, đưa tới bên cạnh thầy Lục. Lúc vào học, thị vệ và gia nhân phải ra ngoài sân đợi, vì thế hắn vẫn luôn đứng ngoài chờ, mà ngoài kia còn có hộ vệ của Lý gia canh gác.
“Do bệ đài bị đổ nên thuộc hạ bị chặn lại, không thể lập tức vào đón thiếu gia, nhưng chính mắt trông thấy thiếu gia đi ra, sợ cậu ấy bị đám đông chen lấn đẩy đi nên thuộc hạ hét dặn thiếu gia đợi mình dưới bậc thềm, ngay lúc đi đường vòng thì thuộc hạ thấy một người áo lam ôm cậu ấy, trên tay áo có thêu ký hiệu của phủ ta, mà có vẻ thiếu gia cũng biết người đó. Thuộc hạ đứng ngay phía sau, thật sự quá đông không chen tới kịp, chỉ biết nhìn thiếu gia lên xe ngựa của Đông phủ. Do bệ đài ở Thái Học viện đổ làm nhiều người bị thương, không cho đậu xe trước cửa, khi thuộc hạ và Lỗ Hợp ra tới bên ngoài thì xe ngựa đã lên đường, vì thị vệ trong cung phong tỏa nên bị vướng chân chậm trễ, tới lúc thuộc hạ đuổi kịp thì thiếu gia đã không còn ở trên xe, nghe Thần công tử ở Đông phủ nói, dọc đường có thị vệ trong phủ chúng ta ôm cậu ấy lên xe phía trước.” Chu Thành thuật lại từ đầu chí cuối câu chuyện, việc này là lỗi do hắn thất trách, hắn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, “Thuộc hạ đã cho người kiểm tra một lượt chặng đường đi về, cả cửa trước cửa sau ở phủ ta và Đông phủ kẻ ra người vào liên tục, tạm thời…” Vẫn chưa nhận được thông tin gì mới.
Tiểu Thất ngồi trong phòng gác cổng, mạch suy nghĩ đi từ rối ren sang rõ ràng, không phải lạc thì vẫn còn hy vọng, “Tiếp tục tìm bên ngoài, tập trung vào cửa trước cửa sau ở nhà ta và Đông phủ, nhất là Mai gia. Đến Yến Tử cư chuyển lời, nhờ Thần Nhi và Vân Nhi nhận diện giúp.”
Chu Thành phất tay sai Lỗ Hợp giải quyết.
Sau thời gian khoảng một nén nhang, Lỗ Hợp quay về báo, nói Vân Nhi gọi người ôm Hằng Nhi đi là “mặt thẹo”, Chu Thành lập tức nhớ ra, gã mặt thẹo này chính là tên hầu dắt ngựa cho Lý Sở ngày trước, vì lần trước làm bị thương lưng Ô Nhĩ Thanh, khiến Lý Sở không vui nên bị Tạ Tế Đường điều đến phòng tạp dịch, do về sau có biểu hiện tốt nên được cử đến tiền viện phục vụ. Trên mặt hắn có một vết sẹo, vì vậy đám người dưới toàn gọi hắn là mặt thẹo, Vân Nhi thường chơi với Hằng Nhi, chắc là cũng từng nghe qua.
Không tìm thấy gã mặt thẹo đâu, nhưng từ lỗ hổng này lại có thể truy ra được rất nhiều chuyện.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu |||||
Tiểu Thất cảm thấy bản thân sắp không kìm nén nổi nữa rồi, nhưng hiện tại Lý Sở đi vắng, lão thái gia Đông phủ đã dẫn Lý Húc vào cung, Hắc thị cũng đã đi suối nước nóng, không ai có thể giúp nàng. Nàng nhất định phải trụ vững, nhất định phải tìm mọi cách đưa con trai trở về!
Sau khi cẩn thận loại trừ, Lâm Điền Sinh tra hỏi toàn bộ những người thường xuyên có tiếp xúc với mặt thẹo.
Cũng giống như chuyện Mai Linh bỏ thuốc vào trà, chuyện lần này vẫn không có liên quan đến Lan Thảo đường, có câu muốn bắt tặc phải có tang vật, chuyện trước nàng có thể từ từ tìm bằng chứng, nhưng lúc này nàng không còn thời gian để màng tới luật pháp gia quy, dù là vu oan giá họa thì nàng vẫn phải làm, vì chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của con trai nàng.
Nàng bảo Hồng Phất tìm lý do gọi Lan Trân tới, tự Tiểu Thất thẩm vấn.
“Phu nhân, nô tỳ thực sự không hiểu phu nhân đang nói gì.” Lan Trân bị Chu Thành vả hai phát vào miệng, mặt mũi sưng vù nhưng ánh mắt vẫn rất kiên cường – khế ước bán thân của nàng ta nằm tại Mai gia, Đại phu nhân làm gì được nàng? Cùng lắm cũng chỉ đánh một trận, nay lão thái gia và thái phu nhân nhà họ Mai đang ở kinh thành, đến lúc đó mình sẽ tới trước mặt Đại thái thái Đông phủ kiện cáo, làm lớn chuyện lên, vừa hay có thể kêu oan giúp nương tử nàng ta, đập nát cái bộ mặt kiêu ngạo của Ngô thị.
“Nếu chưa hiểu thì vả tiếp.” Tiểu Thất lạnh lùng nhìn cô gái dưới mặt đất.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Nếu cứ tát thêm nữa thì chỉ sợ gương mặt ấy sẽ bị phá hủy. Lan Trân run rẩy nằm trên đất, nước mắt xen lẫn vệt máu ở khóe miệng, lại không khóc nổi vì miệng đã bị nhét vải.
“Đã hết thời gian một cốc trà, cơ hội cuối cùng của ngươi đã mất.” Tiểu Thất ra hiệu cho Lâm ma ma ở ngoài cửa, Lâm ma ma sai hai bà tử đỡ một người phụ nữ đi vào. Bà ta thấy thảm cảnh của Lan Trân, nuốt nước bọt cái *ực* rồi quỳ sụp xuống đất, hô to xin nhận tội, khai rằng chuyện miếng thạch tín đỏ trước kia cũng là Lan Trân xúi bà mua.
Lan Trân bị bịt miệng, *ưm ưm* không thành tiếng. Tiểu Thất bảo Lâm ma ma đưa người phụ nữ kia lui, đồng thời điểm chỉ xác nhận lời khai.
“Ta không cần ngươi nhận tội gì cả, đưa ngươi vào chỗ chết rất đơn giản, đừng nói là nương tử nhà ngươi, ngay tới lão thái gia nhà các ngươi cũng không thể bắt bẻ được ta.” Tiểu Thất bình thản nói với người nằm trên đất.
Người bên dưới chỉ biết thút thít ưm a, ánh mắt nhìn Tiểu Thất đã trở nên sợ hãi.
Thấy nàng ta không còn giãy dụa, Tiểu Thất mới bảo Chu Thành lấy dúm vải ra khỏi miệng nàng ta.
“Phu nhân, thạch tín đỏ không phải mua để hại người, chẳng qua mùa Thu năm ngoái trong viện quá nhiều côn trùng, nên mới cho người mua để đuổi côn trùng, cũng chỉ mua một lượng nhỏ, mỗi ngày trích một xíu hòa vào nước rẩy vào hoa cỏ bên ngoài. Giờ vẫn còn dư nửa miếng, cất dưới hòm thuốc trong phòng, nếu phu nhân không tin thì có thể cho người đi kiểm tra, hoặc tới tiệm thuốc điều tra cũng được.” Lan Trân không còn quan tâm tới gương mặt của mình nữa, vội vàng giải thích chuyện thạch tín đỏ, các nàng thực sự mua nó để đuổi côn trùng.
Tiểu Thất chẳng buồn động chân mày, “Nói như thế tức là ngươi thừa nhận đã mua thứ kia?” Lệnh cho Lâm Điền Sinh ghi lại lời khai.
Lâm Điền Sinh gật đầu ghi chép.
Lan Trân có cảm giác mình đang rơi vào bẫy, thế là sau đó nàng ta liên tục giải thích thạch tín đỏ kia chỉ có một miếng nhỏ, không đủ liều hại người, người bình thường cũng chuẩn bị một ít trong nhà, dùng xua rắn muỗi chuột kiến.
Cho tới khi Tiểu Thất giơ rễ hoa mộc hương đã thối lên, nàng ta mới bắt đầu hoảng hốt, lòng đã hoảng thì đầu óc không giữ nổi bình tĩnh, cộng thêm Chu Thành và Lâm Điền Sinh đứng bên, một văn một võ hăm dọa, chưa được mấy câu nàng ta đã líu lưỡi, sợ tới nỗi run lên như cầy sấy.
“Tưới ít nước mà cũng khiến hoa mộc hương thối rễ, chứng tỏ thuốc của nhà ngươi có độc tính mạnh thế nào.” Lâm ma ma lên tiếng.
Lan Trân nào biết về dược lý, tất cả đều nghe theo Mai Uyển Ngọc điều chế, khi bụng đã nghĩ vậy thì miệng mồm cũng không cứng nổi nữa, Chu Thành quát một tiếng, nàng ta lập tức mất phương hướng.
Lúc này Tiểu Thất lại đưa ra điều kiện.
“Ta không cần ngươi phải đối đầu với Mai gia, trái lại, đợi chuyện này kết thúc, ta còn có thể lấy lại khế ước bán thân cho ngươi, thậm chí giúp ngươi gả vào nhà tốt, chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện.” Tiểu Thất lạnh lùng nhìn người dưới sàn.
Người dưới sàn run lẩy bẩy không ra hình thù, nghe đến đoạn Tiểu Thất bảo có thể lấy lại khế ước bán thân cho mình, cũng sẽ giúp mình tìm một nhà tốt thì hai mắt sáng bừng: giờ nàng đã bị người ta nắm thóp, dù có lội vào vũng bùn cùng Mai gia thì chưa chắc đã có kết quả tốt, nếu đã vậy, sao không thử đổi phe? “Nhà họ Mai… sao có thể đưa khế ước cho phu nhân?”
“Hiện nay Mai Uyển Ngọc đang ở trong tay ta, muốn khế ước thì có gì khó?” Tiểu Thất nói, đúng là “có chủ tài tất có hầu khéo”, chủ nhân lòng dạ bất chính, người hầu cũng không trung thành.
“Phu nhân… Muốn nô tỳ làm gì?” Lan Trân yếu ớt hỏi.
“Rất đơn giản.” Nàng muốn biết thêm manh mối về gã mặt thẹo kia, dù chỉ là một câu.
***
Thời gian chầm chậm trôi qua, sau khi tra hỏi Lan Trân và những người còn lại trong phủ, cuối cùng đám Chu Thành cũng đã phong tỏa nơi ở bên ngoài của gã mặt thẹo, nhanh chóng dẫn mọi người tới.
Nhưng đáng tiếc, ngoài mặt đất bừa bộn ra thì chẳng thấy bóng dáng một ai, song không phải không thu hoạch được gì, chiếc túi nhỏ Hằng Nhi đeo được tìm thấy giữa kẽ hở trên giường.
Tiểu Thất nghe báo mà lòng dạ sốt ruột, nhưng manh mối lại cứ bị ngắt đoạn ở đây.
“Phu nhân, Lâm quản sự đã cầm tư ấn của tướng quân đến nha môn nội phủ, ngoài ra, Ngô gia lẫn Mạc trạch cũng đã phái người tới.” Chu Thành bẩm báo.
Tiểu Thất siết chặt túi nhỏ của con trai, im lặng một lúc lâu, suy nghĩ xoay chuyển vạn lần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là tên mặt sẹo bỗng thấy sợ nên đưa người bỏ trốn? Hay giữa chừng lại xảy ra chuyện gì rồi?
“Phu nhân, ngoài cửa có Bạch tiên sinh ở Lục Thương đến cầu kiến.” Gã hầu ở cửa phòng chạy tới thưa.
Đầu óc Tiểu Thất quá hỗn loạn, nhìn tên hầu nửa buổi mà không biết hắn đang nói gì.
Chu Thành tức giận quát hắn, bây giờ là lúc nào mà còn tiếp với chả đãi khách!
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần tối, Lâm ma ma thấy trong phòng tối quá nên tìm cái đánh lửa, ngay khi ánh lửa vụt sáng, tiên sinh Lục Ngọc Phong giơ tay gõ cửa.
Hắn đem tin tốt tới: Đã tìm được Hằng Nhi rồi.
Kể ra đúng là duyên phận, nếu năm ấy Hằng Nhi không ngồi dưới gốc cây ở Đào Hoa cốc gọi “vịt vịt”, khiến Bạch Cư Thiền dừng chân nhìn kỹ, thì ông đã không nhận ra thằng bé chính là Đại công tử của Lý Sở, và nay trên đường giảng bài quay về, chưa chắc ông đã chú ý đến chuyện đường đường là Đại công tử của hầu phủ mà chỉ có một kẻ theo hầu.
Vì thấy lạ nên Bạch Cư Thiền mới bám theo, cuối cùng cứu được Hằng Nhi —— đống bừa bãi trong nhà tên mặt thẹo là vết tích đánh nhau của hai người.
“Phu nhân yên tâm, kẻ bắt cóc sợ tiểu công tử khóc nên cho cậu ấy ngửi thuốc mê, ta đã bắt mạch kiểm tra, không có vấn đề gì lớn.” Bạch Cư Thiền chỉ vào đứa bé trong ngực.
Tiểu Thất đón con trai ôm chặt vào lòng, thể như muốn nhét con vào lại bụng để bảo vệ. Một lúc sau khi tìm về lý trí, nàng giao con trai cho Lâm ma ma, còn mình cung kính cúi lạy Bạch Cư Thiền, “Ơn cứu mạng của tiên sinh, thiếp và tướng quân tất sẽ nhớ kỹ.”
Bạch Cư Thiền không quen những phép tắc thế tục ấy, định đi tới đỡ nàng đứng dậy, nhưng xét đến thân phận của nàng lại thấy không tiện, chỉ đành hỏi thăm và câu đơn giản. Đúng lúc ông định ra về thì bỗng có gã hầu chạy tới báo, bẩm lão thái gia Đông phủ đã từ trong cung về, nghe nói Tây phủ không những bao vây cửa trước cửa sau hai phủ mà còn chặn kín cửa Mai gia, nên sai người vời Tiểu Thất đến hỏi chuyện.
Tiểu Thất vẫn còn quỳ dưới đất, nghe nói vậy thì chậm rãi đứng lên, dặn dò Chu Thành, “Sai người đón Lâm quản sự về, cũng phái người đến Ngô gia và Mạc trạch, nói chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, đứa bé không bị lạc.” Nếu con trai đã về, tốt hơn hết nên khóa chặt gió bão trong bát trà kịp thời.
Chu Thành nhận lệnh rời đi.
Được Hồng Phất và Phương Như đỡ, Tiểu Thất từ từ đứng dậy, lại trịnh trọng thi lễ với Bạch Cư Thiền và Lục Ngọc Phong, “Thiếp có một chuyện muốn nhờ, chẳng hay hai tiên sinh có thể tác thành?”
Lục Ngọc Phong không thành vấn đề, nhưng Bạch Cư Thiền lại khá tò mò, “Phu nhân muốn chúng ta đi cùng, nói rõ với lão vương gia?”
“Không phải, thiếp có một yêu cầu quá đáng.” Tiểu Thất cung kính nói.
Hai người nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì.
***
Ngoại trừ lần phù chính, đây là lần thứ hai Tiểu Thất chính thức bái kiến Lý lão thái gia, có điều lúc này không có Lý Sở đi cùng.
Trong phòng chỉ có bốn người, lão thái gia Lý Trấn Đạo, Lý Húc, Tiểu Thất và một tiểu đồng bưng trà dâng nước.
Khác với lần gặp mặt đầu tiên, lần này Tiểu Thất không vờ e thẹn nữa, con trai thất lạc vừa mới tìm về, cảm xúc của nàng cũng thay đổi chóng vánh, không thực hiện nổi động tác độ khó cao đến vậy, huống hồ nàng cảm thấy với tình hình hiện tại nên cần đúng mực, chỉ có như vậy, đối phương mới có thể nghe nàng nói hết, khóc lóc chỉ làm chuyện xấu đi.
Vừa vào cửa nàng đã kính cẩn quỳ xuống, “Cháu dâu tự biết mình đã gây họa, đầu tiên xin được cáo lỗi với tổ phụ và Tam ca.”
Lý Húc liếc sang tổ phụ im lặng, rồi y nói, “Đều là người một nhà, em dâu không cần làm đại lễ, trước hết cứ kể rõ mọi chuyện xem nào. Nói rõ ra, tổ phụ ắt sẽ không trách muội.” Y nói câu này thực chất là nói đỡ cho hành động của Tiểu Thất, trượng phu đi vắng, thê tử mất luôn lý trí kiểm soát, huống hồ tuổi tác còn nhỏ, gặp phải chuyện lớn khó tránh khỏi đưa ra thất sách.
Tiểu Thất cúi người với Lý Húc, cám ơn hắn đã nói đỡ cho mình, sau đó lại vái lạy người ở ghế trên, “Tổ phụ cho gọi cháu dâu mà cháu dâu lại đến trễ, đấy là tội lớn bất hiếu, dĩ nhiên phải hành đại lễ.” Nhận tội thì nhận tội, nhưng không phải tội nào cũng nhận được, ít nhất nàng sẽ không nhận tội bao vây cửa phủ, vì nàng có lý do rất đầy đủ. Nhận tội xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Trấn Đạo, “Thị vệ ở hai cửa trong phủ đều đã được rút, nhưng duy nhất thị vệ trước cửa nhà Mai gia, thứ cho cháu dâu khó lòng tuân lệnh, vì con trai cháu dâu ở ngay trong viện bọn họ!”
“Em dâu nói thế là có ý gì?” Lý Húc không rõ nguyên do nên cũng không hiểu ý nàng.
Tiểu Thất lập tức thuật lại đầu đuôi câu chuyện một cách rõ ràng.
“Muội thật sự tìm thấy thằng bé ngay trong viện bọn họ?” Lý Húc cảm thấy Mai gia quá ghê tởm, chớ nên hỏi vì sao hắn biết là con gái nhà họ Mai đứng cuối giở trò, thật sự đã chịu quá nhiều liên lụy vì con gái nhà họ, nên khi vừa nghĩ tới đã lập tức có nhận định trên.
“Không sai, phu quân và đệ tử Lục Thương Bạch Cư Thiền có xã giao qua lại, ông ấy nhận ra Hằng Nhi, vô tình gặp phải trên đường, thấy tò mò nên đi tới vặn hỏi, nào ngờ phải đánh nhau kẻ bắt cóc, sau đó đuổi theo hắn ta xông vào Đông phủ chúng ta, cháu dâu sợ con trai bị thương nên chỉ dám sai người âm thầm phòng thủ cửa trước vừa cửa sau, lại tra soát một hồi trong phủ, không ngờ kẻ ác lại cáo trạng trước, đến chỗ tổ phụ tố lỗi cháu dâu.” Tiểu Thất nói.
“Chuyện này… chưa có gì chắc chắn, muội chớ nói lung tung.” Lý Húc hận nỗi không thể rèn sắt thành thép, bụng nhủ phụ nữ đúng là phụ nữ, không cần biết đứa bé có ở Mai gia hay không, vốn dĩ nhà người ta cũng không phải là chỗ để nàng lục soát, huy động bao nhiêu người đến chặn cửa như thế, nếu lục soát không thấy gì thì biết giải quyết thế nào? “Nói gì thì nói, nhà họ Mai cũng là gia tộc có quan hàm, sao có thể tùy tiện chặn cửa!” Nếu chuyện này truyền đi, Lý gia sẽ thành cái gì?
Bỗng lúc này, Lý Trấn Đạo ở ghế trên lạnh lùng hỏi Tiểu Thất đang quỳ dưới đất, “Ngươi chắc chắn có thể lục soát?”
“Chắc chắn ạ.” Tiểu Thất đáp chắc nịch.
Một già một trẻ nhìn nhau.
Đón lấy sự nguy hiểm trong đôi mắt kia, Tiểu Thất vẫn kiên quyết nhìn thẳng. Khiến Lý Húc ở bên phải nhìn nàng với cặp mắt khác, lẩm bẩm tuy nha đầu này hơi mù quáng, nhưng lòng can đảm ấy vẫn đáng để khâm phục, ngay tới anh em bọn họ cũng chưa chắc đã có thể khiêu khích tổ phụ như vậy.
“To gan.” Lý Trấn Đạo nói với Tiểu Thất, rõ ràng ông cũng đoán được sự tự tin của Tiểu Thất đến từ đâu, “Ngươi có biế vu oan mệnh quan triều định là tội lớn không?”
Tiểu Thất không hề yếu thế, “Cháu dâu chỉ trả lại tội lỗi của họ, chuyện này đến chuyện khác đều do Mai gia gây ra, nhân chứng vật chứng có đó, vì sao gọi lại là vu oan?” Nếu Mai gia bọn họ dám phách lối, vậy thì sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này.
Lý Trấn Đạo lạnh lùng nhìn tiểu nữ bên dưới, “Nếu bọn họ quyết tâm truy xét tới cùng thì ngươi định làm gì?”
Tiểu Thất trả lời, “Thế thì quá tốt, nếu muốn truy xét đến cùng, vậy thì phải bắt đầu từ chuyện Yến Tử cư phòng lớn sẩy thai, vì sao lần nào tiểu di nương phòng lớn mang thai đều không quá một trăm ngày? Vì sao Đại ca lại chỉ giao Yến Tử cư cho người khác? Tây phủ vốn bình yên vô sự, nhưng vì sao sau khi người nhà họ Mai đến thì luôn xảy ra sóng gió? Vì sao tướng công lại thêm người trong viện ba mẹ con cháu dâu? Tổ phụ… Ngài có cái nhìn sâu rộng, đã chứng kiến sự thăng trầm của nhà họ Lý trăm năm, tất sẽ không để ý đến chuyện ghen ghét của phụ nữ hậu viện, nhưng từ xưa tới nay, có bao nhiêu đại sự đã thất bại vì chính cái hậu viện này? Cháu dâu ngậm đắng nuốt cay, suýt nữa đã một xác hai mạng, nhưng vì giữ gìn sự bình yên trong nhà nên không trút ra, đợi bọn họ biết hối cải quay đầu, ai ngờ lại là nuôi ong tay áo, xém đã gieo họa lên tính mạng con trai cháu dâu, may là thằng bé phúc lớn mạng lớn, tránh được một kiếp. Thân là mẹ ruột, cháu dâu không sợ con trai xả thân ở chốn sa trường, nhưng tuyệt đối không cho phép nó mất mạng bởi thủ đoạn bẩn thỉu của bọn chúng! Cháu dâu biết, là đại trượng phu có chuyện nên làm có chuyện không nên làm, có rất nhiều chuyện tướng quân không thể ra mặt, rất nhiều mối họa chàng cũng không thể diệt trừ tận gốc, vậy hãy để cháu dâu làm, để cháu dâu nhổ bỏ.” Ngày hôm nay nàng muốn giải quyết sạch sẽ chuyện vu oan ngay trước mặt Lý gia và Mai gia, khiến bọn họ phải khiếp vía, khiến bọn họ không đất chốn dung thân!
Trong phòng im lặng một hồi lâu.
“Nươi có biết địa vị của Mai gia tại Tần Xuyên lúc này không?” Ánh nhìn của Lý Trấn Đạo từ lạnh lùng chuyển sang dịu dàng.
“Cháu dâu tuy trì độn nhưng chưa ngu, dĩ nhiên biết tầm quan trọng của Mai gia với Tần Xuyên lúc này. Nhưng cháu dâu lại nghĩ, Lý gia chúng ta có địa vị thế nào ở Đại Chu này?” Nàng nghênh đón ánh mắt của ông, “Nếu chúng ta đã trải qua trận chiến ở Đại Uyển Khẩu, chả nhẽ Mai gia bọn họ còn có thể hơn được chúng ta?” Hoàng đế còn có thể đánh đầu Lý gia họ, thì việc gì Lý gia phải nhượng bộ một Mai gia bé nhỏ? “Cháu dâu không biết nhiều chữ, nhưng tấm bé nghe đám nhóc ở học đường từng đọc to: không có quy củ, tất không thể yên, Mai gia bọn họ cũng chỉ là thứ ký sinh trên thân hổ sói, vì hút máu tươi mà bất chấp thủ đoạn, nay đã hại đến con cháu của hổ sói. Phải đánh ngay đầu mới đạt được thành quả.” Nàng nhìn vào mắt ông lão, trông ông có vẻ như dang suy tư, không lẽ đã bị mình lung lay? Nàng bèn bổ sung một câu, “Đại kế trăm năm, lấy người làm gốc.” Con cháu kế thừa chí lớn không còn thì tranh đấu làm gì nữa? Đến lúc ấy càng khỏi nói gì đến đại kế trăm năm.
Ánh mắt Lý Trấn Đạo đã trở nên ôn hòa, “Sao Ngô gia lại sinh ra được đứa bé ăn nói sắc sảo như ngươi?”
“… Thực ra những lời này đều là do tướng công dạy cháu dâu.” Ông già này không dễ lừa như Lý Sở, khiến ông quá chú ý cũng không phải là việc tốt, đùn đẩy được thì cứ đùn đẩy.
Một lần nữa căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Sau tiếng thở dài, ông cụ nói, “Đi đón con về đi, trời đã lạnh, đừng để nó chịu rét. Nhưng… bắt đầu từ ngày mai, ngươi bị phạt đến từ đường quỳ.” Đây là phạt nàng đã tự tiện chủ trương.
“… Cháu dâu biết rồi ạ.” Tiểu Thất thở phào, dập đầu xuống đất lạy hai cái, trong lòng nôn nóng lo cho Hằng Nhi, trước khi đến gặp ông, nàng đã bảo Chu Thành lẻn vào trong viện Mai gia, đặt thằng bé ngủ say với gã mặt thẹo sau núi giả, tuy đã quấn chăn rất dày nhưng vẫn không yên tâm, chỉ muốn nhanh nhanh diễn cho xong để còn đón con trai về.
Tiểu Thất vội vàng tới Mai gia “cứu” con trai, không chút chú ý tới hai ông cháu trong phòng.
Nhìn Tiểu Thất vội vã rời đi, Lý Trấn Đạo khoát tay với Lý Húc, “Đi xem thế nào, chuyện lần này, chớ quá nặng mà cũng chớ quá nhẹ.” Thủ đoạn của nha đầu này vẫn còn quá non, chưa chắc đã có thể làm khó được đối phương, để Lý Húc ra tay vẫn an toàn hơn. Mai gia này đã gây họa với cháu chắt của ông, sớm muộn gì cũng phải xử lý, có điều bây giờ vẫn còn hữu dụng.
Lý Húc hiểu ý tổ phụ, nhận lệnh rời đi.
Sau khi cả hai rời đi, ông cụ vẫn ngồi trên ghế một lúc lâu, bỗng nhoẻn miệng, “Đúng là tiểu nha đầu thú vị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.