Chương 16: Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Đáng Sợ
Phượng Cửu U
09/08/2024
Lúc Diệp Bạch Đinh thấy bánh gạo trắng mềm thì tim đập loạn nhịp, mắt không chớp lấy một cái. Nếu là trước đó một tháng thì loại bánh bình thường này hắn sẽ không thèm nhìn lấy một cái nhưng vào lúc này đây lại là mỹ vị trân quý...
Hắn rất quý trọng cắn một miếng nhỏ, nụ vị giác trong miệng như nổ tung kích thích tất cả dục vọng trong đáy lòng Diệp Bạch Đinh.
Hắn muốn đi ra ngoài, hắn muốn tự do, hắn muốn được ăn nhiều thứ hơn!
Thân Khương nhìn kiều thiếu gia giống như con chuột nhỏ ôm cái bánh, hài lòng nói: ‘‘Nếu ngươi có thế giúp lão tử phá vụ án này, thăng quan phát tài thì lão tử sẽ cho ngươi nhiều hơn.’‘
‘‘Ngươi đã đến Lương gia?’‘
Diệp Bạch Đinh hỏi y: ‘‘Có tìm được chăn không?’‘
Thân Khương: ‘‘Tìm được, là một cái chăn gấm màu vỏ quýt thêu hoa mẫu đơn, chỗ nhụy hoa mẫu đơn có vết máu, thảm lông cạnh góc bàn có nửa dấu giày lúc người chết giãy giụa. Đúng là hung thủ đã dùng chăn đè người chết chết ngạt ở sàn nhà lầu trên cùng.’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Những người thân cận thì sao?’‘
‘‘Không có.’‘
Nhắc đến chuyện này Thân Khương cũng không hài lòng: ‘‘Tính khí Lương Duy không tốt lại hay đa nghi nên bên cạnh căn bản không có người nào quá thân cận, cũng không đặc biệt tin tưởng người nào. Sau khi tiểu thiếp ngủ với hắn xong thì phải qua đêm ở tháp nhỏ. Quản gia cũng chỉ trông coi những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi. Chưởng quỹ trong cửa hàng chỉ phụ trách thu chi. Tất cả những chuyện quan trọng hắn đều tự làm, thái độ đối với mọi người cũng giống nhau, hoàn toàn không giống thay hoa phục để đi hẹn hò với người trong lòng.’‘
‘‘Không thể nào....’‘
Người chết đã che giấu người đó? Rất thú vị.
Thân Khương: ‘‘Trong nhà hắn còn bị trộm ghé thăm, thư phòng bị xáo tung. Quản gia nói có người mơ ước gia tài của hắn, cũng may gia chủ xây ngân khố dưới lòng đất nên mới không bị tổn thất nhiều.’‘
‘‘Ngươi đã đi xem ngân khố chưa?’‘
‘‘Rồi, còn tưởng rằng nhiều lắm hóa ra chẳng được bao nhiêu.’‘
Thân Khương phân tích: ‘‘Lương Duy là gia chủ, gia nghiệp này là do một mình hắn gầy dựng nên, bây giờ hắn chết thì sao không có người nhớ thương gia sản này cho được? Hắn không có người thân, không có con cái. Lúc hắn chết tiểu thiếp hay là hạ nhân đều hoảng sợ bỏ chạy, chẳng lẽ không ai tranh thủ lúc đó trộm vài món đồ?’‘
Bên ngoài thì không có người thân cận, trong nhà bị trộm, tài sản không còn lại bao nhiêu...
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: ‘‘Gần đây có phải tâm trạng người chết có chút không đúng hay không?’‘
Vẻ mặt Thân Khương lại là ‘‘làm sao ngươi biết’‘: ‘‘Có nói là hắn hay nghi thần nghi quỷ, tiệc đồng liêu gần đây cũng không đi, chỉ chăm chăm ở nhà uống rượu. Năm nay không được mùa, thuế má các nơi chưa đủ...Có lẽ điều này khiến Vận Chuyển Sứ như hắn phiền não.’‘
Công vụ chậm trễ có thể bị khiển trách, còn có khả năng bị lôi ra chắn đao, trong nhà lại bị trộm liên tiếp, thư phòng là nơi bị lục lọi nghiêm trọng nhất...
Thân Khương nói một hồi nhưng không nhận được câu trả lời: ‘‘Ngươi thất thần cái gì, nói chuyện đi!’‘
Diệp Bạch Đinh hỏi ngược lại y: ‘‘Tại sao ngỗ tác lại gấp gáp nghiệm thi thể này, không thể chờ đợi được sao?’‘
Thân Khương bị Diệp Bạch Đinh hỏi thì vô cùng sửng sốt: ‘‘Thì do cấp trên thúc giục.’‘
‘‘Phòng xác đã kín chỗ, tất cả mọi người đang bận, tại sao cứ phải cố tình muốn nghiệm cái xác này sớm hơn nữa sau khi mượn được chỗ nghiệm xác thì phải lập tức trình kết quả?’‘
‘‘Làm sao lão tử biết được?’‘
‘‘Cấp trên thúc giục muốn biết kết quả nhưng lại không coi trọng chân tướng án mạng, không phái người tới điều tra cẩn thận...’‘
Diệp Bạch Đinh híp mắt nói: ‘‘Như vậy có nghĩa người chết bị ai giết không quan trọng, đồ vật có liên quan đến người chết mới quan trọng.’‘
Hai mắt Thân Khương trừng lớn như chuông đồng: ‘‘Hả?’‘
Đáy mắt Diệp Bạch Đinh hiện lên ánh sáng: ‘‘Lương Duy đang giấu một thứ gì đó rất quan trọng, cấp trên của các ngươi muốn cái này, có lẽ do người đã chết nên không biết tìm ở nơi nào vì vậy mới thúc giục muốn biết kết quả khám nghiệm tử thi xem thử trên người chết có đầu mối gì hay không!’‘
‘‘Cái quái gì vậy?’‘
Não Thân Khương xoay vòng vòng, tại sao đề tài lại chuyển tới chỗ này. Từ đâu mà kiều thiếu gia cho ra kết luận là trên người người chết có giấu thứ gì đó? Giấu ở đâu?
Thân Khương đang muốn tiến lại gần hỏi cho rõ thì nghe thấy sau lưng có tiếng động. Ít nhất là tiếng bước chân của năm người trở lên cộng thêm tiếng xiềng xích và tiếng thi thể nặng nề bị kéo lê trên mặt đất... Rất quen thuộc nhưng cũng làm cho da đầu người ta tê dại. Khoảng cách càng ngày càng gần thì mùi máu tươi, mùi rỉ sắt càng nồng xộc vào khoang mũi, là một cái xác mới, có lẽ là vừa tắt thở không lâu.
Thân Khương rùng mình, sau khi liếc ra sau lưng một cái thì thiếu chút nữa đã bị dọa cho vỡ gan.
Người tới vai rộng chân dài, mặt mũi tuấn tú, mũi cao, mày kiếm dựng đứng, đôi mắt đen như mực, đường cong gò má như núi, mặc trang phục phi ngư, giày đen dài, vai mang thái chức, thắt lưng da đen, khí thế ngang tàng chói mắt tựa như kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén lẫm liệt làm cho người ta không dám nhìn thẳn. Đó không phải là Chỉ Huy Sứ Cừu Thanh Nghi thì là ai!
Hai Cẩm y vệ sau lưng Cừu Thanh Nghi đang kéo một cái xác bị tóc rối bời che mặt nên không nhìn ra là ai, trên đất là một vệt máu thật dài màu đỏ sậm chói mắt.
Trong lòng Thân Khương vô cùng căng thẳng, y vươn tay giật lấy bánh gạo trong tay Diệp Bạch Đinh.
Diệp Bạch Đinh: ...
Hắn rất quý trọng cắn một miếng nhỏ, nụ vị giác trong miệng như nổ tung kích thích tất cả dục vọng trong đáy lòng Diệp Bạch Đinh.
Hắn muốn đi ra ngoài, hắn muốn tự do, hắn muốn được ăn nhiều thứ hơn!
Thân Khương nhìn kiều thiếu gia giống như con chuột nhỏ ôm cái bánh, hài lòng nói: ‘‘Nếu ngươi có thế giúp lão tử phá vụ án này, thăng quan phát tài thì lão tử sẽ cho ngươi nhiều hơn.’‘
‘‘Ngươi đã đến Lương gia?’‘
Diệp Bạch Đinh hỏi y: ‘‘Có tìm được chăn không?’‘
Thân Khương: ‘‘Tìm được, là một cái chăn gấm màu vỏ quýt thêu hoa mẫu đơn, chỗ nhụy hoa mẫu đơn có vết máu, thảm lông cạnh góc bàn có nửa dấu giày lúc người chết giãy giụa. Đúng là hung thủ đã dùng chăn đè người chết chết ngạt ở sàn nhà lầu trên cùng.’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Những người thân cận thì sao?’‘
‘‘Không có.’‘
Nhắc đến chuyện này Thân Khương cũng không hài lòng: ‘‘Tính khí Lương Duy không tốt lại hay đa nghi nên bên cạnh căn bản không có người nào quá thân cận, cũng không đặc biệt tin tưởng người nào. Sau khi tiểu thiếp ngủ với hắn xong thì phải qua đêm ở tháp nhỏ. Quản gia cũng chỉ trông coi những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi. Chưởng quỹ trong cửa hàng chỉ phụ trách thu chi. Tất cả những chuyện quan trọng hắn đều tự làm, thái độ đối với mọi người cũng giống nhau, hoàn toàn không giống thay hoa phục để đi hẹn hò với người trong lòng.’‘
‘‘Không thể nào....’‘
Người chết đã che giấu người đó? Rất thú vị.
Thân Khương: ‘‘Trong nhà hắn còn bị trộm ghé thăm, thư phòng bị xáo tung. Quản gia nói có người mơ ước gia tài của hắn, cũng may gia chủ xây ngân khố dưới lòng đất nên mới không bị tổn thất nhiều.’‘
‘‘Ngươi đã đi xem ngân khố chưa?’‘
‘‘Rồi, còn tưởng rằng nhiều lắm hóa ra chẳng được bao nhiêu.’‘
Thân Khương phân tích: ‘‘Lương Duy là gia chủ, gia nghiệp này là do một mình hắn gầy dựng nên, bây giờ hắn chết thì sao không có người nhớ thương gia sản này cho được? Hắn không có người thân, không có con cái. Lúc hắn chết tiểu thiếp hay là hạ nhân đều hoảng sợ bỏ chạy, chẳng lẽ không ai tranh thủ lúc đó trộm vài món đồ?’‘
Bên ngoài thì không có người thân cận, trong nhà bị trộm, tài sản không còn lại bao nhiêu...
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: ‘‘Gần đây có phải tâm trạng người chết có chút không đúng hay không?’‘
Vẻ mặt Thân Khương lại là ‘‘làm sao ngươi biết’‘: ‘‘Có nói là hắn hay nghi thần nghi quỷ, tiệc đồng liêu gần đây cũng không đi, chỉ chăm chăm ở nhà uống rượu. Năm nay không được mùa, thuế má các nơi chưa đủ...Có lẽ điều này khiến Vận Chuyển Sứ như hắn phiền não.’‘
Công vụ chậm trễ có thể bị khiển trách, còn có khả năng bị lôi ra chắn đao, trong nhà lại bị trộm liên tiếp, thư phòng là nơi bị lục lọi nghiêm trọng nhất...
Thân Khương nói một hồi nhưng không nhận được câu trả lời: ‘‘Ngươi thất thần cái gì, nói chuyện đi!’‘
Diệp Bạch Đinh hỏi ngược lại y: ‘‘Tại sao ngỗ tác lại gấp gáp nghiệm thi thể này, không thể chờ đợi được sao?’‘
Thân Khương bị Diệp Bạch Đinh hỏi thì vô cùng sửng sốt: ‘‘Thì do cấp trên thúc giục.’‘
‘‘Phòng xác đã kín chỗ, tất cả mọi người đang bận, tại sao cứ phải cố tình muốn nghiệm cái xác này sớm hơn nữa sau khi mượn được chỗ nghiệm xác thì phải lập tức trình kết quả?’‘
‘‘Làm sao lão tử biết được?’‘
‘‘Cấp trên thúc giục muốn biết kết quả nhưng lại không coi trọng chân tướng án mạng, không phái người tới điều tra cẩn thận...’‘
Diệp Bạch Đinh híp mắt nói: ‘‘Như vậy có nghĩa người chết bị ai giết không quan trọng, đồ vật có liên quan đến người chết mới quan trọng.’‘
Hai mắt Thân Khương trừng lớn như chuông đồng: ‘‘Hả?’‘
Đáy mắt Diệp Bạch Đinh hiện lên ánh sáng: ‘‘Lương Duy đang giấu một thứ gì đó rất quan trọng, cấp trên của các ngươi muốn cái này, có lẽ do người đã chết nên không biết tìm ở nơi nào vì vậy mới thúc giục muốn biết kết quả khám nghiệm tử thi xem thử trên người chết có đầu mối gì hay không!’‘
‘‘Cái quái gì vậy?’‘
Não Thân Khương xoay vòng vòng, tại sao đề tài lại chuyển tới chỗ này. Từ đâu mà kiều thiếu gia cho ra kết luận là trên người người chết có giấu thứ gì đó? Giấu ở đâu?
Thân Khương đang muốn tiến lại gần hỏi cho rõ thì nghe thấy sau lưng có tiếng động. Ít nhất là tiếng bước chân của năm người trở lên cộng thêm tiếng xiềng xích và tiếng thi thể nặng nề bị kéo lê trên mặt đất... Rất quen thuộc nhưng cũng làm cho da đầu người ta tê dại. Khoảng cách càng ngày càng gần thì mùi máu tươi, mùi rỉ sắt càng nồng xộc vào khoang mũi, là một cái xác mới, có lẽ là vừa tắt thở không lâu.
Thân Khương rùng mình, sau khi liếc ra sau lưng một cái thì thiếu chút nữa đã bị dọa cho vỡ gan.
Người tới vai rộng chân dài, mặt mũi tuấn tú, mũi cao, mày kiếm dựng đứng, đôi mắt đen như mực, đường cong gò má như núi, mặc trang phục phi ngư, giày đen dài, vai mang thái chức, thắt lưng da đen, khí thế ngang tàng chói mắt tựa như kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén lẫm liệt làm cho người ta không dám nhìn thẳn. Đó không phải là Chỉ Huy Sứ Cừu Thanh Nghi thì là ai!
Hai Cẩm y vệ sau lưng Cừu Thanh Nghi đang kéo một cái xác bị tóc rối bời che mặt nên không nhìn ra là ai, trên đất là một vệt máu thật dài màu đỏ sậm chói mắt.
Trong lòng Thân Khương vô cùng căng thẳng, y vươn tay giật lấy bánh gạo trong tay Diệp Bạch Đinh.
Diệp Bạch Đinh: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.