Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 19: Tắm rửa sạch sẽ trong ngục

Phượng Cửu U

09/08/2024

Ánh mắt Diệp Bạch Đinh vô cùng sáng: ‘‘Mục đích Lương Duy hẹn người đó đến là muốn giao vật đó sao? Ngươi đã nhìn kỹ biểu hiện người chết lúc ấy chưa? Quần áo, trạng thái, tâm tình? Hắn hẹn người đó tới uống rượu là muốn bày tỏ tình cảm hay là gặp phải nguy hiểm, lo lắng đến tính mạng nên không thể không ra hạ sách này?’‘

Thân Khương nghĩ đến quần áo hoa lệ của Lương Duy, tầng trên cùng bày trí xa hoa tao nhã, thảm lông dài, rượu ngon mỹ vị...Nhìn thế nào cũng không giống như đang lo lắng cho tính mạng của mình. Nếu biết một khắc sau mình sẽ chết thì làm gì có ai nhàn hạ thoải mái như vậy được?

Diệp Bạch Đinh: ‘‘Móng tay ngón trỏ phải người chết rất ngắn, hẳn là hắn có một thói quen không tốt là cắn móng tay. Loại hành vi này phần lớn là thể hiện sự áp lực và lo âu. Hắn rất thông minh cẩn thận, giữ vững tay chèo nhiều năm thì làm sao không biết đạo lý người hay đi ở bờ sông sẽ có ngày ướt giày? Việc đồ vật kia có liên quan đến tính mạng của hắn ta đoán là hắn biết nhưng vẫn cố ý làm vậy. Hắn đã suy nghĩ rất kĩ, sớm có đối sách, cũng đã có sắp xếp và đề phòng, liên lụy ai hoặc tính kế ai đối với hắn không quan trọng. Hắn chỉ không muốn liên lụy đến người trong lòng.’‘

Thân Khương nói: ‘‘Ý của ngươi là... Hung thủ giết hắn không có liên quan đến món đồ đó?’‘

Diệp Bạch Đinh gật đầu: ‘‘Rất có thể là như vậy.’‘

Nếu như người chết không biết hung thủ đã sớm có sát ý với hắn thì tất nhiên là sẽ không đề phòng, vẫn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với đối phương còn nếu người như chết đã sớm biết hung thủ có sát ý đối với hắn thì việc bị giết đột ngột như vậy không phải là sai lầm mà một người thông minh như hắn sẽ mắc phải.

‘‘Nếu Chỉ Huy Sứ có hỏi thì ngươi cứ nói cho hắn là đồ còn chưa bị vứt đi.’‘

‘‘Ngươi... Làm sao ngươi...’‘

Thân Khương không cẩn thận cắn vào lưỡi mình khiến y đau đến mức hít một hơi. Đại chiêu này của kiều thiếu gia không phải là gần giống yêu quái trong truyền thuyết sao!

Diệp Bạch Đinh cong môi: ‘‘Thân tổng kỳ cảm thấy việc ngỗ tác khám nghiệm tử thi là dựa vào cái gì?’‘

Thân Khương: ‘‘Nhãn lực... Kỹ thuật?’‘

Ngón tay Diệp Bạch Đinh chỉ vào cái đầu của mình: ‘‘Là đầu óc.’‘

Thân Khương:...

Diệp Bạch Đinh: ‘‘Thông tin không đủ thì việc phân tích sẽ không chính xác nhưng suy đoán đồ vật còn chưa bị ném đi thì ta vẫn nắm chắc, kế tiếp ngươi có thể điều tra theo phương hướng này.’‘

Thân Khương hận không thể ghi hết lại: ‘‘Ngươi hãy nói cặn kẽ một chút.’‘

Diệp Bạch Đinh thu tay áo, thở dài nói: ‘‘Ai... Đầu óc mơ hồ quá, không muốn nghĩ nữa.’‘

Thân Khương: ...Con mẹ nó!

‘‘Bây giờ lão tử sẽ đi chuẩn bị nước nóng cho ngươi ngay, được chưa!’‘



‘‘Trong miệng thiếu chút vị ngọt.’‘

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua bánh gạo trên đất: ‘‘Thức ăn có lỗi gì đây?’‘

Thân Khương:...

‘‘Lão tử đi mua cho ngươi!’‘

‘‘Mang đèn tới đây! Phục vụ văn phòng tứ bảo!’‘

Diệp Bạch Đinh quá hiểu việc nắm tâm tình của Thân tổng kỳ trong lòng bàn tay: ‘‘Kế tiếp đi tìm theo hướng nào, hỏi ai, hỏi cái gì, ta sẽ viết ra rõ ràng cho tổng kỳ đại nhân.’‘

‘‘Coi như tiểu tử ngươi còn lương tâm, chờ đó!’‘

Thân tổng kỳ vui vẻ chạy đi, vừa chạy vừa la, cảm xúc vô cùng tích cực.

Bánh gạo phải ra ngoài mua, nước nóng thì không cần, lúc nào cần cũng có nên rất nhanh Diệp Bạch Đinh đã hưởng thụ cảm giác được tắm nước nóng. Trong phòng giam mờ tối, nếu đẩy thùng tắm tới vách tường thì không có chút ánh sáng nên không cần kéo rèm cũng có thể tắm thoải mái yên tâm.

‘‘Hàng xóm láng giềng’‘ liên tục bị đi đưa đi đưa về nên không có ai rãnh nhìn Diệp Bạch Đinh nhưng mùi sạch sẽ kèm tiếng nước chảy mập mờ thì nghĩ thế nào cũng thấy mê người. Dáng dấp của kiều thiếu gia cũng tốt, sau khi tắm xong khuôn mặt nhỏ nhắn như trắng sáng lên vừa non vừa mềm làm sao không khiến người khác thèm thuồng?

Tráng hán mặt sẹo đối diện lại bắt đầu trêu chọc: ‘‘Tiểu tử, dâm như vậy có phải sợ gia không thấy thân thể ngươi?’‘

‘‘Ta thấy được, trắng!’‘

‘‘Ta ngửi được, thơm!’‘

‘‘Mặt sẹo, đừng chỉ dám nói không dám làm, lão tử xem thường ngươi!’‘

‘‘Đến đây, đánh cuộc không, mấy ngày là mặt sẹo ăn được con thỏ non mềm này?’‘

Khắp nơi lại bắt đầu ồn ào thô tục.

Hàng xóm bên phảicầm cây quạt bắt đầu giễu cợt: ‘‘Đều là thứ không dùng được còn quản người khác dùng thế nào, có mắc cười không?’‘



Hàng xóm bên trái gầy như cây gậy trúc lại bắt đầu vê bi đất: ‘‘Ồn quá! Câm hết cho lão tử!’‘

Hai người dọa người khác xong thì đồng loạt nhìn về phía Diệp Bạch Đinh.

‘‘Nước nóng thì không cần.’‘

‘‘Nhưng bánh gạo phải có phần lão tử!’‘

Diệp Bạch Đinh:...

Được rồi, thánh nhân cũng là người.

Sau khi Thân Khương trở về thì trong Chiếu Ngục hết sức an tĩnh. Kiều thiếu gia cũng đã tắm xong, thay một bộ vải thô sạch sẽ, lúc này giấy Tuyên Thành đang trải ra trên đầu gối, tay trái nâng nghiên mực, tay phải cầm bút lông nghiêm túc viết chữ dưới ánh nến. Góc nghiêng....cũng đẹp quá đi! Y phục vải thô không xứng với hắn!

Thôi, dáng dấp có đẹp hơn nữa thì cũng là tên khốn.

Thân Khương mặt không cảm xúc đá cửa phòng giam sau đó lắc bánh gạo trên tay: ‘‘Việc ngươi yêu cầu xong hết rồi đúng không?’‘

Diệp Bạch Đinh viết xong thì cuộn giấy lại đưa qua song tù: ‘‘Mấy vấn đề trên giấy tương ứng với những người khác nhau, ngươi cứ hỏi cung theo thứ tự sau đó viết lại câu trả lời, không được thiếu chữ nào.’‘

Thân Khương nhận lấy sau đó mở ra thì cả người cứng đờ, thiếu chút nữa đã tự làm mình trật chân té.

Con mẹ nó! Chữ viết này đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, không hình không cốt, nhìn y chang con giun nhỏ bò ngang dọc trên đất hợp lại thành chữ viết!

Sau đó y nhìn nội dung...

Ôi con mẹ nó!

Loại vấn đề này có thể hỏi sao! Không nghĩ tới kiều thiếu gia lại loại người này. Phương diện yêu thích của hắn đúng là ngoài ý muốn mà về tình về lý...thì hắn lại đang giúp y tra án, hắn muốn nhân cơ hội này học thuật phòng the à!

Ánh mắt Thân Khương nhìn kiều thiếu gia lúc này giống như đang nhìn một tiểu biến thái.

Tiểu biến thái...À không, kiều thiếu gia lúc này đang nghiêm túc bẻ bánh gạo thành ba miếng, miếng lớn nhất để lại cho mình...

Hai miếng nhỏ hơn đưa cho hàng xóm bên trái và bên phải. Từ đầu tới cuối mặt mày đều nghiêm túc bình tĩnh giống như những thứ trên giấy không phải là do hắn viết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook