Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 18: Tắm Rửa Sạch Sẽ Trong Ngục

Phượng Cửu U

09/08/2024

Thân Khương nghẹn đến đau răng, trừng mắt nhìn tên khốn trong ngục giống như nhìn kẻ thù nhưng có nghĩ thế nào thì cũng không thể buông tha cho cơ hội này được.

Lời của Chỉ Huy Sứ đang ban xuống thì không thể nào thay đổi được. Y hắn chỉ là một tổng kỳ, trong Chiếu Ngục thì la lối om sòm, giở trò oai phong nhưng thực chất lại không có bản lĩnh gì, nếu có bản lãnh thì không đến nổi bây giờ vẫn còn là một tổng kỳ. Y không giỏi tra án, chân tay đầu óc đều không bằng các huynh đệ khác. Cấp trên đã muốn ba ngày có kết quả, nếu không có tên khốn này thì nhất định y sẽ chết chắc.

Một trăm quân trượng đấy! Chết người chắc luôn!

Lại nói trước đó y đã bỏ thời gian và tinh lực để điều tra vụ án này hơn nữa còn tự mình đến nhìn hiện trường vụ án xem xét, hỏi cung, giờ mà buông tha thì quá thua lỗ nhưng cũng không thể không trị tên khốn này được. Tên này quá xấu xa!

Thân Khương không muốn tỏ ra sợ hãi trước mặt tên khốn này, sợ mất mặt mũi nhưng lại không thể dứt khoát xoay người rời đi nói gia không cần ngươi nên con ngươi y xoay tròn một vòng sau đó giơ bánh gạo đã cướp của Diệp Bạch Đinh lúc nãy lên, ném mạnh xuống đất.

Ngũ mã phanh thây tan xương nát thịt!

Sau đó y còn đạp chân lên rồi nghiền nát, sắc mặt dữ tợn, vẻ mặt tàn nhẫn!

Thấy chưa! Có ném đi cũng không cho ngươi!

Diệp Bạch Đinh:...

Hàng xóm hai bên:...

Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ! Nông dân sẽ khóc! Ngươi không muốn thì có thể cho ta mà! Nước mắt bi phẫn không tiền đồ trào ra từ khóe miệng...



Thân Khương vô cùng sảng khoái, ôm cánh tay đứng sừng sững trước cửa phòng giam, khóe mắt liếc xéo nói: ‘‘Ngươi muốn nước nóng? Được thôi! Lão tử còn có thể cho ngươi một bộ y phục vải thô, cháo nóng theo ước định trước đó, không thiếu một hớp nhưng nếu ngươi còn muốn thứ khác thì không có cửa đâu!’‘

Y hơi nghiêng về phía trước, nhe hàm răng trắng ởn âm trầm nói: ‘‘Ngươi ngoan ngoãn nghe lời giúp lão tử thăng quan phát tài thì lão tử sẽ cho ngươi có ngày lành, còn nếu dám lòng dạ hẹp hòi hại lão tử... Lão tử có chết thì cũng bóp cổ ngươi chôn theo!’‘

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua bánh gạo đã không còn hình dạng trên đất, giọng nói vẫn chậm rì rì: ‘‘Nếu chúng ta đã có chung suy nghĩ thì đừng nói nhảm nữa. Ta có mấy điều cần nhắc nhở, tổng kỳ có muốn nghe một chút hay không?’‘

Lại có thông tin mới? Đương nhiên là y muốn nghe rồi!

Thân Khương đứng thẳng lên, khóe mắt nhanh chóng liếc nhìn bốn phía. Bây giờ đang là thời gian hành hình, hỏi cung phạm nhân, vị trí phòng giam của tên khốn này không tệ, rất yên tĩnh, ngoại trừ hàng xóm hai bên thì không có người khác nên không sợ người nào nghe thấy.

Y ho khan một tiếng, hất cằm lên tỏ vẻ ‘‘nếu ngươi đã cầu xin thì ta sẽ nghe một chút’‘ nói: ‘‘Nói đi.’‘

Diệp Bạch Đinh liếm môi: ‘‘Chỉ Huy Sứ đã nói là ba ngày không có tiến triển thì một trăm quân trượng.’‘

Thân Khương trợn mắt: ‘‘Lỗ tai lão tử không điếc!’‘

Nhắc lại cái này là muốn dọa y sao!

Diệp Bạch Đinh: ‘‘Có tiến triển và phá án là hai việc khác nhau, phá án là sự thật khách quan còn ‘‘có tiến triển’‘ là phán đoán chủ quan. Nói cách khác trong vòng ba ngày chỉ cần ngươi giao ra được thứ gì đó khiến Chỉ Huy Sứ hài lòng thì sẽ không bị ăn trượng.’‘

Thân Khương sửng sốt.

Đúng vậy! Thủ lĩnh đã nói là cho y thời gian ba ngày để tra án chứ không nói là trong vòng ba ngày phải phá án! Chỉ Huy Sứ đại nhân yêu dân như con, làm sao có thể để thủ hạ đi sớm về tối, nơm nớp lo sợ được, nhất định là đang hù dọa y... Cái rắm!



Vết máu trên đất còn mới tinh kìa! Cừu Thanh Nghi mới nhậm chức đã huyết tẩy Chiếu Ngục. Cả cái Bắc Trấn Phủ Tư này Cừu Thanh Nghi sợ ai? Ai mà hắn không dám giết? Y chỉ là một tổng kỳ nho nhỏ, nếu dáng dấp y còn xinh đẹp hơn cả đại cô nương, phục vụ còn ân cần hơn đại thái giám, có phải là Cừu Thanh Nghi sẽ bỏ qua cho y không?

Không!

Bốn chữ ‘‘khiến hắn hài lòng’‘ chính là vấn đề lớn nhất! Nhưng ai biết làm sao mới khiến hắn hài lòng! Lỡ hắn không hài lòng thì xách tên khốn này đi tắm rửa sạch sẽ rồi mang qua đó có tác dụng không nhỉ? (Đúng đường rồi anh giai ơi, bao thăng quan phát tài)

Diệp Bạch Đinh thương hại nhìn cái đầu đã muốn to như quả dưa của Thân Khương: ‘‘Ta nói trước, đối với cấp trên của ngươi vụ án Lương Duy hung thủ là ai không quan trọng, quan trọng là ...Đồ!’‘

Bay giờ Thân Khương mới nhớ tới chuyện này: ‘‘Được rồi, trước khi thủ lĩnh xuất hiện ngươi đã nói là... Người chết đang giấu một thứ đồ rất quan trọng?’‘

Diệp Bạch Đinh hơi gật đầu.

Thân Khương nóng nảy nói: ‘‘Người đều đã chết, lão tử biết đi đâu tìm đồ!’‘

Y nắm chặt song tù, trừng Diệp Bạch Đinh: ‘‘Lời nhắc thứ hai là gì? Có phải ngươi đã phát hiện cái gì hay không?’‘

Diệp Bạch Đinh vẫn chậm rì rì trả lời: ‘‘Một cô nhi chỉ dựa vào chính mình mà xây dựng được gia nghiệp lớn như vậy thì nhất định là đầu óc rất thông minh. Chuyển Vận Sứ vận chuyển lương thực là một công việc béo bở, ăn chia trong đó người ngoài không biết được. Người chết đã ngồi ở vị trí đó yên ổn mấy năm chắc chắn là đã xử lý rất thành thạo các loại phiền phức. Hắn rất thông minh và cẩn thận. Ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu như hắn có một đồ vật vô cùng quan trọng dính dáng đến tánh mạng thì hắn có dễ dàng giao cho người khác hay không?’‘

Thân Khương lắc đầu: ‘‘Dĩ nhiên là không... Nhưng ngươi cũng đã nói tối hôm đó hắn có hẹn uống rượu với người vô cùng quan trọng đối với hắn, là người hắn rất tin tưởng và mong đợi.’‘

‘‘Đây chính là gợi ý thứ ba.’‘

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook