Chương 57:
Diệp Tích Ngữ
12/09/2021
Đông Lộ cũng không biết mình về nhà lúc nào, trong đầu toàn là một màn khiến người ta mặt đỏ tim đập vừa rồi.
Đông Vân không có ở nhà.
Làm Đông Lộ càng thêm tin tưởng, người phụ nữ dưới gara chính là bà.
Thật sự là bà...
Đông Lộ ngơ ngác đứng ở phòng khách, cả người ngốc ra, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Mẹ cô thế mà lại nɠɵạı ŧìиɦ.
Trước kia sau khi Hoàng Kiến Hoa uống đến điên thì đều cãi nhau với Đông Vân, đều mắng bà ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông khác, không biết liêm sỉ.
Đông Lộ còn tưởng lúc đó ông hồ ngôn loạn ngữ, chưa từng thật sự tin tưởng.
Nhưng hôm nay sự thật đẫm máu đang bày ra trước mắt cô.
Cô không thể không tin.
Từ ngay khi bắt đầu, Đông Vân ở trong lòng cô vẫn luôn là thần thánh không thể xâm phạm, là hoàn mỹ, là cường đại, tuy rằng cô không thể thân với bà, nhưng cô rất tôn kính bà.
Bởi vì Đông Vân đã chèo chống cái gia đình này, cho cô một cuộc sống thoải mái, bình an.
Bà vẫn luôn là người mà Đông Lộ muốn hướng tới.
Không dựa vào nam nhân, không gì có thể ngăn được, tự mình cố gắng tự lập, một nữ chiến sĩ lợi hại hơn so với nữ cường nhân.
Nhưng người phụ nữ khiến cho cô kính nể đến vậy, mẹ của cô, thế mà lại nɠɵạı ŧìиɦ...
Thế giới quan của Đông Lộ đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, cô thất hồn lạc phách chạy vào phòng bếp lấy nước lạnh vỗ vào mặt, dạ dày cuộn lên, có loại xúc động muốn nôn.
Trên thực tế thì cô đã thật sự nôn, cúi xuống bồn rửa tay, bóp chặt lấy yết hầu của mình, sắc mặt trắng bệch, đem tất cả cơm tối của hôm nay đều nôn ra.
"A nha nha, con gái, con làm sao thế?"
Hoàng Kiến Hoa nghe được trong phòng bếp truyền tới tiếng nôn mửa, vội vàng lao ra khỏi phòng, nhìn thấy Đông Lộ đang nôn đến u ám, tức khắc liền cảm thấy vô cùng đau lòng, vội không ngừng chạy tới quan tâm: "Có phải ăn trúng thứ gì hỏng rồi không? Đi, cha đưa con đi bệnh viện!"
Đông Lộ rửa mặt, hít một hơi thật sâu hỏi: "Sao hôm nay cha không tới họp phụ huynh?"
"A, cái đó, cha không cẩn thận uống nhiều quá, lúc tỉnh tại thì đã quá giờ, xin lỗi con, lần sau cha nhất định sẽ không uống nữa." Hoàng Kiến Hoa chột dạ chọc chọc ngón tay.
"Uống uống uống! Cha chỉ biết uống!"
Lời của ông đã thành công chọc giận Đông Lộ, ánh mắt nhìn đông phun lửa, "Vợ cha cùng người đàn ông khác chạy đi, cha cũng không có cảm giác gì sao?"
Cô thất vọng đến cực điểm mà nhìn cha mình, khí huyết nghẹn ở ngực quay cuồng, thở ra khí lạnh.
Sao lại có người vô dụng như thế?
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, sợ là Hoàng Kiến Hoa đã sớm biết chuyện Đông Vân nɠɵạı ŧìиɦ, bằng không sau khi uống say cũng sẽ không cãi nhau mắng chửi bà vấn đề này.
Sắc mặt Hoàn Kiến Hoa biến đổi, "Sao con biết được?"
"Đương nhiên là tận mắt nhìn thấy!" Cảm xúc của Đông Lộ có chút mất khống chế, "Quả nhiên cha đã sớm biết? Tại sao cha không..."
"Suỵt, nói nhỏ chút!" Hoàng Kiến Hoa nhanh tay lẹ mắt che miệng cô lại, cằm chỉ chỉ phòng Đông Kỳ, "Em trai con còn đang ngủ đấy, đừng đánh thức nó."
Nói rồi ông kéo Đông Lộ vào phòng mình, "Có chuyện gì thì chúng ta vào phòng nói."
***
Phòng của Hoàng Kiến Hoa vẫn u ám như vậy, bức rèm kéo kín mít, kín đến không có một kẽ hở, trên mặt đất toàn là vỏ rượu lăn lốc, trong không khí cũng nhiễm mùi rượu, hương vị thực gay mũi.
"Con nhìn thấy người đàn ông kia?"
Hoàng Kiến Hoa vào phòng liền khóa cửa lại, hỏi cô: "Mẹ con đang làm gì với hắn?"
"..." Đông Lộ siết chặt nắm tay, cắn môi không nói, toàn thân đều đang run rẩy.
"Con không nói cha cũng biết." Hoàng Kiến Hoa còn có tâm tình cười, "Hôn môi, lên giường, hay là cả hai? Bằng không sao con có thể một mực chắc chắn rằng cô ta nɠɵạı ŧìиɦ."
"Cha..." Đông Lộ thấy Hoàng Kiến Hoa tỏ vẻ nhẹ nhàng như vậy, dần dần bình tĩnh lại, cô biết hiện tại người khó chịu nhất là ông, "Cha đừng nói vậy."
Hoàng Kiến Hoa đặt mông ngồi trên giường, mỡ thịt trên người run run, ông móc một bao thuốc ra, "Cha hỏi con, hắn trông như thế nào, có đẹp trai như ta không?"
Ông sờ sờ gương mặt dữ tợn của mình, cười tự giễu, "Cha là hỏi lúc cha còn trẻ tuổi ấy, con cũng đã từng nhìn thấy cha trước kia rồi còn gì, đẹp trai như vậy, nháy mắt cũng hạ gục hết đám tiểu thịt tươi bây giờ, aizz, đáng tiếc đều đã qua rồi, năm tháng thật sự là một con dao gϊếŧ heo vô hình."
"Cha, cha đừng như vậy." Hốc mắt Đông Lộ dần đỏ, ngồi xuống bên cạnh ông, giống như khi còn nhỏ ôm lấy ông, "Cha đã sớm biết mẹ nɠɵạı ŧìиɦ?"
"Ừ."
"Biết lúc nào?"
"Rất lâu về trước." Hoàng Kiến Hoa rút ra một điếu thuốc, không bật lửa, cũng chỉ ngậm trong miệng, nhớ lại: "Vào lúc cha còn dạy học."
Sớm như vậy?
Đông Lộ rùng mình, "Sao cha phát hiện ra?"
Hoàng Kiến Hoa: "Lúc em trai con học tiểu học, trường có tổ chức buổi kiểm tra sức khỏe, con có còn nhớ không?"
"Có." Đông Lộ gật đầu, sao lại nói tới chuyện này?
"Người ta kiểm tra ra nhóm máu của nó là AB." Hoàng Kiến Hoa chậm rãi nói, "Con còn nhớ nhóm máu của mình không?"
"Nhóm B." Đông Lộ hiểu ra điều gì, toàn thân rét run, "Chẳng lẽ..."
"Cha với mẹ con, một người nhóm O, một người nhóm B, khả năng sinh ra đứa con nhóm máu AB là rất thấp." Hoàng Kiến Hoa nói, "Hơn nữa khi đó mẹ con mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cha liền có chút hoài nghi, liền lấy một sợi tóc của Đông Kỳ tới bệnh viện kiểm tra, a, quả nhiên không ngoài dự đoán của cha."
"Sao có thể..." Đầu Đông Lộ ong ong, trống rỗng.
Đông Kỳ với cô lại là chị em cùng mẹ khác cha.
Mà Đông Vân lại nɠɵạı ŧìиɦ sớm như vậy?
Ở lúc Hoàng Kiến Hoa vẫn còn là một người cha tốt, một người chồng tốt.
Cái gia đình này chia năm xẻ bảy, thế mà lại do Đông Vân tạo thành sao?
Đông Lộ dừng một chút hỏi: "Sau đó cha liền bắt đầu sa đọa?"
Hiện tại ngẫm lại, thời gian Hoàng Kiến Hoa nghỉ làm cùng với thời gian phát hiện ra chân tướng là khớp với nhau.
Hoàng Kiến Hoa thống khổ ôm đầu, "Cha không có cách nào tiếp thu, cha thế mà từ trước tới nay đều nuôi con trai giúp người khác, còn có Đông Vân..."
Ông cuồng loạn gầm nhẹ, "Cha đối với cô ta không tốt chỗ nào? Tại sao cô ta phải đối xử với cha như vậy? Cha biết, cô ta vẫn luôn chê cha béo, chê cha xấu, cảm thấy cha không xứng với cô ta, nhưng cha cũng rất nỗ lực giảm béo, thật sự rất cố gắng rồi, nhưng lại không thể gầy được, cha còn có cách nào chứ..."
"Vậy sao cha không đồng ý ngả bài với bà ấy?" Đông Lộ khó có thể lý giải, "Ly hôn với bà ấy đi, bà ấy đã phản bội cha, vì cái gì mà không rời đi?"
Hoàng Kiến Hoa cười khổ, "Cha cũng muốn chứ, nhưng nghĩ tới chuyện ly hôn, cha với cô ta liền thật sự cắt đứt, cha luyến tiếc..."
Cái nhà này của bọn họ, Đông Vân vĩnh viễn là người cường thế nhất, trên phương diện tình cảm lẫn tiền bạc đều là như vậy, ly hôn nào có đơn giản.
Đông Lộ tức đến mắng to: "Cha có phải đàn ông hay không?"
"Rầm~"
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Hai người cả kinh, liếc nhau, Đông Lộ đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa không có ai.
Chẳng lẽ là bị gió thổi?
Đông Lộ nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đột nhiên dừng lại, nhìn thấy đèn phòng Đông Kỳ vẫn sáng, cô nhớ là nó đã đi ngủ rồi cơ mà.
"Muộn rồi, con về ngủ đi." Hoàng Kiến Hoa ở phía sau nói, "Chuyện này đừng nói với em trai con, cứ để như vậy đã."
"Chẳng lẽ cha định giả vờ cả đời?" Đông Lộ nhíu mày.
Vẻ mặt Hoàng Kiến Hoa nản lòng: "Nhưng cha luyến tiếc..."
"Đừng nói cha luyến tiếc mẹ." Đông Lộ lạnh lùng cắt ngang, "Thứ cha luyến tiếc chính là cuộc sống hiện tại, nếu ly hôn với bà ấy, cha sẽ không bao giờ có thể ăn no chờ chết để bà ấy nuôi cha nữa, tất cả đều là lấy cớ! Người có cốt khí thì đã sớm mang theo con ly hôn với bà ấy tự mình nỗ lực kiếm tiền rồi, cha là kẻ bất lực!"
Đông Lộ nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa rời đi.
Hoàng Kiến Hoa ngồi trên giường hoảng hốt hồi lâu, thờ dài một hơi, nếp nhăn nơi thái dương thật sâu, phảng phất như đã già thêm mười mấy tuổi.
Đông Lộ đi tới trước cửa phòng Đông Kỳ gõ cửa.
Động tĩnh lúc nãy...
Cô hoài nghi Đông Kỳ đứng ngoài nghe lén.
"Cạch~"
Cửa phòng bị mở ra, Đông Kỳ lộ nửa người, xoa đôi mắt ngáp, ngẩng đầu không kiên nhẫn nhìn cô: "Nửa đêm rồi, chị tìm em làm gì?"
"Trễ vậy rồi mà còn chưa ngủ?" Đông Lộ quan sát vẻ mặt của nó.
"Định ngủ rồi, nhưng mà không ngủ được nên chơi hai ván game." Đông Kỳ thuận miệng nói, phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp mở to, khẩn trương nhìn cô, "Chị đừng nói cho mẹ đấy, nếu mẹ biết thì nhất định sẽ tịch thu điện thoại của em!"
"Chỉ bằng cái thành tích kém cỏi kia của em thì điện thoại cũng sẽ sớm bị thu thôi."
Đông Lộ thấy biểu tình của nó không có gì khác thường, hẳn là vẫn chưa biết gì, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
"Này, chị rốt cuộc có phải chị của em không?" Đông Kỳ trừng cô, "Ngày nào cũng chỉ biết bắt nạt em."
Đông Lộ nhàn nhạt cười, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân mình nho nhỏ mềm mại của nó, thần sắc có chút thương cảm, "Đương nhiên, em mãi mãi là em trai chị."
Cả đời cũng không thay đổi.
"Chị, chị chị đột nhiên làm sao thế?" Đông Kỳ trợn mắt, cả người nổi đầy da gà, "Nói chuyện sến sủa như vậy."
Nếu là trước đây, Đông Lộ đã sớm cho nó một cái cốc đầu, nhưng mà bây giờ lại không có tâm tình, gắt gao ôm lấy nó, mặt chôn ở trong vai nhỏ gầy của thằng bé, thân thể run lên nhè nhẹ, khóe mắt có chất lỏng trong suốt chảy ra.
Đông Kỳ cảm giác được, im lặng một chút, hồi lâu sau mới vươn tay vỗ vỗ lưng cô, cái gì cũng không nói, nói thầm: "Đừng khóc, chị gái ngu ngốc."
***
Sau nửa đêm, Đông Vân đã trở lại.
Trong căn phòng tối đen, Đông Lộ nằm ở trên giường lẳng lặng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Từ tiếng bước chân của Đông Vân có thể phán đoán được, sau khi trở về bà liền tới phòng Đông Kỳ, chắc là xem hắn có ngủ ngon hay không, chăn có đắp gọn hay không, quần áo có bị hở chỗ nào không, chỉ sợ hắn cảm lạnh.
Qua khoảng mười phút, Đông Lộ nghe được tiếng Đông Vân ra khỏi phòng Đông Kỳ, sau đó trực tiếp trở về phòng mình, cũng không thấy ra nữa.
Thanh âm đóng cửa đó dường như đã đóng lại tia sáng cuối cùng trong lòng cô.
Đông Lộ mở to mắt nhìn trần nhà.
Cô giống như cũng hiểu được vì sao Đông Vân lại đối xử với Đông Kỳ thiên vị như vậy.
Tuy bọn họ đều do bà sinh ra, nhưng lại là với hai người đàn ông khác nhau.
Đông Vân nhất định là rất ghét Hoàng Kiến Hoa cho nên cũng không thích cô.
Hai cha con họ đối với bà mà nói căn bản chỉ là râu ria, ngay cả ly hôn cũng không cảm thấy có vấn vương gì.
Đông Lộ suy nghĩ linh tinh, cảm giác những chuyện xảy ra đêm nay tựa như một giấc mơ, không có lấy một chút cảm xúc chân thật nào, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Ngay khi Đông Lộ tâm phiền ý loạn thì bỗng nhiên nghĩ tới một người.
Không biết hắn đã ngủ chưa nữa.
Đã muộn vậy rồi, hẳn là ngủ rồi đi.
Cô do dự nửa ngày, rốt cuộc thì trái tim cũng chiếm thượng phong, thật sự muốn tìm một người để tâm sự.
Cô lấy điện thoại, tìm đến WeChat của Thẩm Thần, thật cẩn thận nhắn một câu: [Ngủ chưa?]
Gửi đi được hai giây, lý trí lại trở về, hắn chưa ngủ mới là lạ.
Vừa muốn tắt điện thoại thì tiếng chuông bỗng nhiên vang lên, thế mà Thẩm Thần lại gọi điện tới.
Đông Lộ ngẩn người.
Tên của hắn không ngừng lấp lóe.
"... Alo?" Đông Lộ ấn nghe, ngữ khí không xác định.
"Sao thế, muộn vậy rồi còn chưa ngủ?"
Tiếng nói sạch sẽ của chàng trai như mang theo dòng điện truyền tới bên tai cô, từ tính dễ nghe, mang theo tiếng cười như có như không.
Nghe thanh âm của hắn, Đông Lộ có loại cảm giác vô cùng yên tâm, trốn trong ổ chăn nói: "Anh cũng thế, sao còn chưa ngủ?"
"Chờ em đó." Thẩm Thần nửa nói đùa, "Xem em có tới tìm anh hay không."
Đông Lộ lại cho là thật, biểu tình nghiêm túc, "Vậy anh đừng đợi nữa, thức đêm không tốt cho cơ thể, rất nhiều bệnh đều là do thức đêm mà ra, anh không thể ỷ vào mình còn trẻ mà tùy tiện với bản thân như vậy."
Thẩm Thần bật cười, hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới lại khiến cho cô nói nhiều như vậy.
Cô gái này quả nhiên không biết đùa là gì.
"Được được, anh sai rồi, em tìm anh có chuyện gì?"
"Không có việc gì thì không thể tìm sao?" Đông Lộ phồng má, khó có khi tùy hứng.
"Đương nhiên có thể, lúc nào cũng hoan nghênh em, chỉ là không phù hợp với tác phong của em thôi." Thẩm Thần cười, ôn nhu dỗ dành: "Ngoan, nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đông Lộ thấp giọng nói: "Là chuyện của một người bạn của em."
"Ừ." Thẩm Thần gật đầu, vô trung sinh hữu*, hắn hiểu.
*Vô trung sinh hữu: Không có mà làm thành có.
"Mẹ bạn em nɠɵạı ŧìиɦ..."
Đông Lộ nói đơn giản mọi chuyện cho hắn nghe, "Anh cảm thấy cha cô ấy có nên ly hôn?"
Thẩm Thần trầm mặc hồi lâu, tựa như là đang sắp xếp lại suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi cho ra đáp án, "Hẳn là."
Đông Lộ không hề ngoài ý muốn, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao?"
"Theo như lời em nói, nhà bạn em là do mẹ của cô ấy chống đỡ, nói cách khác, mẹ của cô ấy có quyền chủ động tuyệt đối, về sau hẳn là sẽ tự mình đưa ra vấn đề ly hôn này, đến lúc đó thì cha cô ấy có muốn hay không cũng phải ly hôn." Thẩm Thần nói, "Cho nên nếu đổi lại là anh, anh sẽ chủ động ly hôn trước, mang theo tôn nghiêm rời đi."
Đông Lộ: "Nếu mẹ cô ấy muốn ly hôn thì sao bây giờ không làm luôn? Tại sao còn phải đợi?"
Thẩm Thần nghĩ nghĩ, "Chắc là suy nghĩ tới con cái đi, có thể là bà ấy hy vọng bạn em có thể thuận lợi thi xong đại học, không thể bị ảnh hưởng bởi chuyện này."
Đông Lộ a một tiếng, "Bà ấy sẽ không bận tâm tới em."
"Hửm?"
"... Không có gì." Đông Lộ nói sang chuyện khác, "Em hỏi anh, nếu có một ngày em già rồi xấu đi, liệu anh có không thích em hay không?"
Ngữ khí Thẩm Thần rất kiên định: "Không có khả năng."
Đông Lộ cười nhạt: "Bây giờ anh đương nhiên sẽ nói như vậy."
"Vậy chờ tới lúc đó, anh sẽ nói với em một lần nữa." Thẩm Thần tin tưởng mười phần, "Em thì sao, vạn nhất anh trở nên béo như cha em, em có ghét bỏ anh không?"
Đông Lộ: "Là cha của bạn em."
Thẩm Thần: "... Ừ."
Đông Lộ tưởng tượng tới bộ dáng hắn béo lên, xì cười, "Cảm giác cho dù anh có béo cũng sẽ rất đáng yêu."
Tựa như ở trong mắt mình, người mình thích có biến thành cái dạng gì thì cũng đều đẹp.
Lúc sau, bọn họ lại hàn huyên rất nhiều, nhờ thanh âm trầm thấp ôn nhu của hắn, Đông Lộ bất tri bất giác ngủ mất, bên môi vẫn còn đọng lại ý cười.
Một đêm ngon giấc.
***
Từ sau khi không cẩn thận phát hiện ra gian tình của Đông Vân, Đông Lộ đối diện với bà sẽ không còn được tự nhiên như trước nữa, bất quá bình thường hai người vốn dĩ rất ít khi giao lưu với nhau, Đông Vân cũng không cảm thấy có gì khác, mỗi ngày đều trải qua như bình thường.
Nước chảy mây trôi, làm như không có việc gì.
Gần đây đã xảy ra một chuyện, làm cho Thẩm Thần với Đông Lộ phải về Cửu Trung.
Nguyên nhân gây ra là một trao đổi sinh bên kia không thể thích ứng với phương pháp dạy học của Cửu Trung, thành tích xuống dốc không phanh, khóc lóc nói muốn quay về Nhất Trung.
Sau khi hai trường thương nghị với nhau, quyết định kết thúc thể nghiệm trao đổi sinh trước kỳ hạn, cho học sinh trở về trường, vậy nên tháng sau Đông Lộ với Thẩm Thần sẽ phải về Cửu Trung.
Bạn học trong lớp đã cùng nhau ở chung một đoạn thời gian, cảm tình vất vả lắm mới bồi dưỡng ra, mọi người đều tỏ vẻ không muốn rời xa, Vương Thúy Mộng cũng vậy, nói với bọn họ: "Nếu các em muốn ở lại, cô có thể đi xin trường học."
Đông Lộ nghĩ tới ngày hôm qua La Nhạc Phúc có gọi điện qua đây, vẻ mặt chờ mong hỏi cô có thể về hay không, khi nào thì về, bọn họ sẽ đón gió tẩy trần cho.
...
Ai sẽ không biết xẩu hổ không quay về chứ?
Đông Lộ uyển chuyển từ chối Vương Thúy Mộng, "Cảm ơn cô, bất quá em vẫn quyết định trở về, cảm ơn công ơn dạy dỗ của cô."
Vương Thúy Mộng thở dài, nhìn về phía Thẩm Thần: "Em..."
Thẩm Thần nhanh chóng nói: "Cảm ơn công ơn dạy dỗ của cô."
Vương Thúy Mộng: "..."
Hắn sắp đi rồi, bà quyết định nhịn.
Tuy rằng chỉ mới ở Nhất Trung hai tháng, nhưng Đông Lộ đã dần quen với cuộc sống ở đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút không nỡ, tiếc nuối duy nhất chính là thành tích.
Thẳng đến khi rời đi, cô cũng không thể sóng vai với Thẩm Thần, đạt được hạng hai, chỗ ngồi của bọn họ còn cách nhau rất xa.
Thẩm Thần dường như hiểu rõ cô, chỉ cười mà không nói.
Hai tuần sau, bọn họ tham gia lần kiểm tra cuối cùng của Nhất Trung, vì vấn đề thời gian cho nên còn chưa có thành tích thì bọn họ đã phải trở về Cửu Trung rồi.
Sau khi bọn họ đi, một khoảng thời gian dài sau đó lớp học đều không có sức sống, ngay cả Tưởng Tân Tuyền hay lảm nhảm cũng chẳng có tinh thần, cả ngày chỉ than ngắn thở dài.
Giản Mỹ Hân đổi bạn cùng bàn, rốt cuộc cũng không thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú cười như không cười kia nữa, cảm giác trong lòng hơi vắng vẻ.
Thành tích cuối cùng cũng có.
Giản Mỹ Hân cho là mình vẫn đứng hạng hai, đáng kinh ngạc là lần này cô lại có thể đứng hạng nhất.
Thẩm Thần thế mà lại thi rớt!
Cả lớp xôn xao.
Nhìn từ trên xuống, rốt cuộc cũng tìm thấy tên của Thẩm Thần ở ngay sau Đông Lộ.
Đông Lộ hạng 23, hắn hạng 24.
Giữa bọn họ chỉ cách nhau có 8 điểm, hai tên gắt gao kề chung một chỗ.
Giản Mỹ Hân mở to mắt nhìn hồi lâu, nội tâm có một loại cảm giác không nói nên lời, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là Thẩm Thần cố ý.
Đông Lộ trong khoảng thời gian ngắn không thể nâng thành tích lên quá cao, cho nên hắn liền tự mình đi xuống, đứng chung một chỗ với cô ấy.
Hắn rốt cuộc là thích cô ấy bao nhiêu?
Hao hết tâm tư, tính toán chu đáo chỉ vì muốn đứng cùng cô ấy.
Vương Thúy Mộng cũng thấy bảng thành tích, bất đắc dĩ cười, bảo Thẩm Thần với Đông Lộ không có gì với nhau, hiện tại bà trăm phần trăm sẽ không tin.
Nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo bọn họ không phải học sinh của bà chứ.
Vậy thì, cứ chúc hạnh phúc đi.
Đông Vân không có ở nhà.
Làm Đông Lộ càng thêm tin tưởng, người phụ nữ dưới gara chính là bà.
Thật sự là bà...
Đông Lộ ngơ ngác đứng ở phòng khách, cả người ngốc ra, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Mẹ cô thế mà lại nɠɵạı ŧìиɦ.
Trước kia sau khi Hoàng Kiến Hoa uống đến điên thì đều cãi nhau với Đông Vân, đều mắng bà ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông khác, không biết liêm sỉ.
Đông Lộ còn tưởng lúc đó ông hồ ngôn loạn ngữ, chưa từng thật sự tin tưởng.
Nhưng hôm nay sự thật đẫm máu đang bày ra trước mắt cô.
Cô không thể không tin.
Từ ngay khi bắt đầu, Đông Vân ở trong lòng cô vẫn luôn là thần thánh không thể xâm phạm, là hoàn mỹ, là cường đại, tuy rằng cô không thể thân với bà, nhưng cô rất tôn kính bà.
Bởi vì Đông Vân đã chèo chống cái gia đình này, cho cô một cuộc sống thoải mái, bình an.
Bà vẫn luôn là người mà Đông Lộ muốn hướng tới.
Không dựa vào nam nhân, không gì có thể ngăn được, tự mình cố gắng tự lập, một nữ chiến sĩ lợi hại hơn so với nữ cường nhân.
Nhưng người phụ nữ khiến cho cô kính nể đến vậy, mẹ của cô, thế mà lại nɠɵạı ŧìиɦ...
Thế giới quan của Đông Lộ đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, cô thất hồn lạc phách chạy vào phòng bếp lấy nước lạnh vỗ vào mặt, dạ dày cuộn lên, có loại xúc động muốn nôn.
Trên thực tế thì cô đã thật sự nôn, cúi xuống bồn rửa tay, bóp chặt lấy yết hầu của mình, sắc mặt trắng bệch, đem tất cả cơm tối của hôm nay đều nôn ra.
"A nha nha, con gái, con làm sao thế?"
Hoàng Kiến Hoa nghe được trong phòng bếp truyền tới tiếng nôn mửa, vội vàng lao ra khỏi phòng, nhìn thấy Đông Lộ đang nôn đến u ám, tức khắc liền cảm thấy vô cùng đau lòng, vội không ngừng chạy tới quan tâm: "Có phải ăn trúng thứ gì hỏng rồi không? Đi, cha đưa con đi bệnh viện!"
Đông Lộ rửa mặt, hít một hơi thật sâu hỏi: "Sao hôm nay cha không tới họp phụ huynh?"
"A, cái đó, cha không cẩn thận uống nhiều quá, lúc tỉnh tại thì đã quá giờ, xin lỗi con, lần sau cha nhất định sẽ không uống nữa." Hoàng Kiến Hoa chột dạ chọc chọc ngón tay.
"Uống uống uống! Cha chỉ biết uống!"
Lời của ông đã thành công chọc giận Đông Lộ, ánh mắt nhìn đông phun lửa, "Vợ cha cùng người đàn ông khác chạy đi, cha cũng không có cảm giác gì sao?"
Cô thất vọng đến cực điểm mà nhìn cha mình, khí huyết nghẹn ở ngực quay cuồng, thở ra khí lạnh.
Sao lại có người vô dụng như thế?
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, sợ là Hoàng Kiến Hoa đã sớm biết chuyện Đông Vân nɠɵạı ŧìиɦ, bằng không sau khi uống say cũng sẽ không cãi nhau mắng chửi bà vấn đề này.
Sắc mặt Hoàn Kiến Hoa biến đổi, "Sao con biết được?"
"Đương nhiên là tận mắt nhìn thấy!" Cảm xúc của Đông Lộ có chút mất khống chế, "Quả nhiên cha đã sớm biết? Tại sao cha không..."
"Suỵt, nói nhỏ chút!" Hoàng Kiến Hoa nhanh tay lẹ mắt che miệng cô lại, cằm chỉ chỉ phòng Đông Kỳ, "Em trai con còn đang ngủ đấy, đừng đánh thức nó."
Nói rồi ông kéo Đông Lộ vào phòng mình, "Có chuyện gì thì chúng ta vào phòng nói."
***
Phòng của Hoàng Kiến Hoa vẫn u ám như vậy, bức rèm kéo kín mít, kín đến không có một kẽ hở, trên mặt đất toàn là vỏ rượu lăn lốc, trong không khí cũng nhiễm mùi rượu, hương vị thực gay mũi.
"Con nhìn thấy người đàn ông kia?"
Hoàng Kiến Hoa vào phòng liền khóa cửa lại, hỏi cô: "Mẹ con đang làm gì với hắn?"
"..." Đông Lộ siết chặt nắm tay, cắn môi không nói, toàn thân đều đang run rẩy.
"Con không nói cha cũng biết." Hoàng Kiến Hoa còn có tâm tình cười, "Hôn môi, lên giường, hay là cả hai? Bằng không sao con có thể một mực chắc chắn rằng cô ta nɠɵạı ŧìиɦ."
"Cha..." Đông Lộ thấy Hoàng Kiến Hoa tỏ vẻ nhẹ nhàng như vậy, dần dần bình tĩnh lại, cô biết hiện tại người khó chịu nhất là ông, "Cha đừng nói vậy."
Hoàng Kiến Hoa đặt mông ngồi trên giường, mỡ thịt trên người run run, ông móc một bao thuốc ra, "Cha hỏi con, hắn trông như thế nào, có đẹp trai như ta không?"
Ông sờ sờ gương mặt dữ tợn của mình, cười tự giễu, "Cha là hỏi lúc cha còn trẻ tuổi ấy, con cũng đã từng nhìn thấy cha trước kia rồi còn gì, đẹp trai như vậy, nháy mắt cũng hạ gục hết đám tiểu thịt tươi bây giờ, aizz, đáng tiếc đều đã qua rồi, năm tháng thật sự là một con dao gϊếŧ heo vô hình."
"Cha, cha đừng như vậy." Hốc mắt Đông Lộ dần đỏ, ngồi xuống bên cạnh ông, giống như khi còn nhỏ ôm lấy ông, "Cha đã sớm biết mẹ nɠɵạı ŧìиɦ?"
"Ừ."
"Biết lúc nào?"
"Rất lâu về trước." Hoàng Kiến Hoa rút ra một điếu thuốc, không bật lửa, cũng chỉ ngậm trong miệng, nhớ lại: "Vào lúc cha còn dạy học."
Sớm như vậy?
Đông Lộ rùng mình, "Sao cha phát hiện ra?"
Hoàng Kiến Hoa: "Lúc em trai con học tiểu học, trường có tổ chức buổi kiểm tra sức khỏe, con có còn nhớ không?"
"Có." Đông Lộ gật đầu, sao lại nói tới chuyện này?
"Người ta kiểm tra ra nhóm máu của nó là AB." Hoàng Kiến Hoa chậm rãi nói, "Con còn nhớ nhóm máu của mình không?"
"Nhóm B." Đông Lộ hiểu ra điều gì, toàn thân rét run, "Chẳng lẽ..."
"Cha với mẹ con, một người nhóm O, một người nhóm B, khả năng sinh ra đứa con nhóm máu AB là rất thấp." Hoàng Kiến Hoa nói, "Hơn nữa khi đó mẹ con mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cha liền có chút hoài nghi, liền lấy một sợi tóc của Đông Kỳ tới bệnh viện kiểm tra, a, quả nhiên không ngoài dự đoán của cha."
"Sao có thể..." Đầu Đông Lộ ong ong, trống rỗng.
Đông Kỳ với cô lại là chị em cùng mẹ khác cha.
Mà Đông Vân lại nɠɵạı ŧìиɦ sớm như vậy?
Ở lúc Hoàng Kiến Hoa vẫn còn là một người cha tốt, một người chồng tốt.
Cái gia đình này chia năm xẻ bảy, thế mà lại do Đông Vân tạo thành sao?
Đông Lộ dừng một chút hỏi: "Sau đó cha liền bắt đầu sa đọa?"
Hiện tại ngẫm lại, thời gian Hoàng Kiến Hoa nghỉ làm cùng với thời gian phát hiện ra chân tướng là khớp với nhau.
Hoàng Kiến Hoa thống khổ ôm đầu, "Cha không có cách nào tiếp thu, cha thế mà từ trước tới nay đều nuôi con trai giúp người khác, còn có Đông Vân..."
Ông cuồng loạn gầm nhẹ, "Cha đối với cô ta không tốt chỗ nào? Tại sao cô ta phải đối xử với cha như vậy? Cha biết, cô ta vẫn luôn chê cha béo, chê cha xấu, cảm thấy cha không xứng với cô ta, nhưng cha cũng rất nỗ lực giảm béo, thật sự rất cố gắng rồi, nhưng lại không thể gầy được, cha còn có cách nào chứ..."
"Vậy sao cha không đồng ý ngả bài với bà ấy?" Đông Lộ khó có thể lý giải, "Ly hôn với bà ấy đi, bà ấy đã phản bội cha, vì cái gì mà không rời đi?"
Hoàng Kiến Hoa cười khổ, "Cha cũng muốn chứ, nhưng nghĩ tới chuyện ly hôn, cha với cô ta liền thật sự cắt đứt, cha luyến tiếc..."
Cái nhà này của bọn họ, Đông Vân vĩnh viễn là người cường thế nhất, trên phương diện tình cảm lẫn tiền bạc đều là như vậy, ly hôn nào có đơn giản.
Đông Lộ tức đến mắng to: "Cha có phải đàn ông hay không?"
"Rầm~"
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Hai người cả kinh, liếc nhau, Đông Lộ đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa không có ai.
Chẳng lẽ là bị gió thổi?
Đông Lộ nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đột nhiên dừng lại, nhìn thấy đèn phòng Đông Kỳ vẫn sáng, cô nhớ là nó đã đi ngủ rồi cơ mà.
"Muộn rồi, con về ngủ đi." Hoàng Kiến Hoa ở phía sau nói, "Chuyện này đừng nói với em trai con, cứ để như vậy đã."
"Chẳng lẽ cha định giả vờ cả đời?" Đông Lộ nhíu mày.
Vẻ mặt Hoàng Kiến Hoa nản lòng: "Nhưng cha luyến tiếc..."
"Đừng nói cha luyến tiếc mẹ." Đông Lộ lạnh lùng cắt ngang, "Thứ cha luyến tiếc chính là cuộc sống hiện tại, nếu ly hôn với bà ấy, cha sẽ không bao giờ có thể ăn no chờ chết để bà ấy nuôi cha nữa, tất cả đều là lấy cớ! Người có cốt khí thì đã sớm mang theo con ly hôn với bà ấy tự mình nỗ lực kiếm tiền rồi, cha là kẻ bất lực!"
Đông Lộ nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa rời đi.
Hoàng Kiến Hoa ngồi trên giường hoảng hốt hồi lâu, thờ dài một hơi, nếp nhăn nơi thái dương thật sâu, phảng phất như đã già thêm mười mấy tuổi.
Đông Lộ đi tới trước cửa phòng Đông Kỳ gõ cửa.
Động tĩnh lúc nãy...
Cô hoài nghi Đông Kỳ đứng ngoài nghe lén.
"Cạch~"
Cửa phòng bị mở ra, Đông Kỳ lộ nửa người, xoa đôi mắt ngáp, ngẩng đầu không kiên nhẫn nhìn cô: "Nửa đêm rồi, chị tìm em làm gì?"
"Trễ vậy rồi mà còn chưa ngủ?" Đông Lộ quan sát vẻ mặt của nó.
"Định ngủ rồi, nhưng mà không ngủ được nên chơi hai ván game." Đông Kỳ thuận miệng nói, phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp mở to, khẩn trương nhìn cô, "Chị đừng nói cho mẹ đấy, nếu mẹ biết thì nhất định sẽ tịch thu điện thoại của em!"
"Chỉ bằng cái thành tích kém cỏi kia của em thì điện thoại cũng sẽ sớm bị thu thôi."
Đông Lộ thấy biểu tình của nó không có gì khác thường, hẳn là vẫn chưa biết gì, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
"Này, chị rốt cuộc có phải chị của em không?" Đông Kỳ trừng cô, "Ngày nào cũng chỉ biết bắt nạt em."
Đông Lộ nhàn nhạt cười, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân mình nho nhỏ mềm mại của nó, thần sắc có chút thương cảm, "Đương nhiên, em mãi mãi là em trai chị."
Cả đời cũng không thay đổi.
"Chị, chị chị đột nhiên làm sao thế?" Đông Kỳ trợn mắt, cả người nổi đầy da gà, "Nói chuyện sến sủa như vậy."
Nếu là trước đây, Đông Lộ đã sớm cho nó một cái cốc đầu, nhưng mà bây giờ lại không có tâm tình, gắt gao ôm lấy nó, mặt chôn ở trong vai nhỏ gầy của thằng bé, thân thể run lên nhè nhẹ, khóe mắt có chất lỏng trong suốt chảy ra.
Đông Kỳ cảm giác được, im lặng một chút, hồi lâu sau mới vươn tay vỗ vỗ lưng cô, cái gì cũng không nói, nói thầm: "Đừng khóc, chị gái ngu ngốc."
***
Sau nửa đêm, Đông Vân đã trở lại.
Trong căn phòng tối đen, Đông Lộ nằm ở trên giường lẳng lặng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Từ tiếng bước chân của Đông Vân có thể phán đoán được, sau khi trở về bà liền tới phòng Đông Kỳ, chắc là xem hắn có ngủ ngon hay không, chăn có đắp gọn hay không, quần áo có bị hở chỗ nào không, chỉ sợ hắn cảm lạnh.
Qua khoảng mười phút, Đông Lộ nghe được tiếng Đông Vân ra khỏi phòng Đông Kỳ, sau đó trực tiếp trở về phòng mình, cũng không thấy ra nữa.
Thanh âm đóng cửa đó dường như đã đóng lại tia sáng cuối cùng trong lòng cô.
Đông Lộ mở to mắt nhìn trần nhà.
Cô giống như cũng hiểu được vì sao Đông Vân lại đối xử với Đông Kỳ thiên vị như vậy.
Tuy bọn họ đều do bà sinh ra, nhưng lại là với hai người đàn ông khác nhau.
Đông Vân nhất định là rất ghét Hoàng Kiến Hoa cho nên cũng không thích cô.
Hai cha con họ đối với bà mà nói căn bản chỉ là râu ria, ngay cả ly hôn cũng không cảm thấy có vấn vương gì.
Đông Lộ suy nghĩ linh tinh, cảm giác những chuyện xảy ra đêm nay tựa như một giấc mơ, không có lấy một chút cảm xúc chân thật nào, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Ngay khi Đông Lộ tâm phiền ý loạn thì bỗng nhiên nghĩ tới một người.
Không biết hắn đã ngủ chưa nữa.
Đã muộn vậy rồi, hẳn là ngủ rồi đi.
Cô do dự nửa ngày, rốt cuộc thì trái tim cũng chiếm thượng phong, thật sự muốn tìm một người để tâm sự.
Cô lấy điện thoại, tìm đến WeChat của Thẩm Thần, thật cẩn thận nhắn một câu: [Ngủ chưa?]
Gửi đi được hai giây, lý trí lại trở về, hắn chưa ngủ mới là lạ.
Vừa muốn tắt điện thoại thì tiếng chuông bỗng nhiên vang lên, thế mà Thẩm Thần lại gọi điện tới.
Đông Lộ ngẩn người.
Tên của hắn không ngừng lấp lóe.
"... Alo?" Đông Lộ ấn nghe, ngữ khí không xác định.
"Sao thế, muộn vậy rồi còn chưa ngủ?"
Tiếng nói sạch sẽ của chàng trai như mang theo dòng điện truyền tới bên tai cô, từ tính dễ nghe, mang theo tiếng cười như có như không.
Nghe thanh âm của hắn, Đông Lộ có loại cảm giác vô cùng yên tâm, trốn trong ổ chăn nói: "Anh cũng thế, sao còn chưa ngủ?"
"Chờ em đó." Thẩm Thần nửa nói đùa, "Xem em có tới tìm anh hay không."
Đông Lộ lại cho là thật, biểu tình nghiêm túc, "Vậy anh đừng đợi nữa, thức đêm không tốt cho cơ thể, rất nhiều bệnh đều là do thức đêm mà ra, anh không thể ỷ vào mình còn trẻ mà tùy tiện với bản thân như vậy."
Thẩm Thần bật cười, hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới lại khiến cho cô nói nhiều như vậy.
Cô gái này quả nhiên không biết đùa là gì.
"Được được, anh sai rồi, em tìm anh có chuyện gì?"
"Không có việc gì thì không thể tìm sao?" Đông Lộ phồng má, khó có khi tùy hứng.
"Đương nhiên có thể, lúc nào cũng hoan nghênh em, chỉ là không phù hợp với tác phong của em thôi." Thẩm Thần cười, ôn nhu dỗ dành: "Ngoan, nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đông Lộ thấp giọng nói: "Là chuyện của một người bạn của em."
"Ừ." Thẩm Thần gật đầu, vô trung sinh hữu*, hắn hiểu.
*Vô trung sinh hữu: Không có mà làm thành có.
"Mẹ bạn em nɠɵạı ŧìиɦ..."
Đông Lộ nói đơn giản mọi chuyện cho hắn nghe, "Anh cảm thấy cha cô ấy có nên ly hôn?"
Thẩm Thần trầm mặc hồi lâu, tựa như là đang sắp xếp lại suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi cho ra đáp án, "Hẳn là."
Đông Lộ không hề ngoài ý muốn, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao?"
"Theo như lời em nói, nhà bạn em là do mẹ của cô ấy chống đỡ, nói cách khác, mẹ của cô ấy có quyền chủ động tuyệt đối, về sau hẳn là sẽ tự mình đưa ra vấn đề ly hôn này, đến lúc đó thì cha cô ấy có muốn hay không cũng phải ly hôn." Thẩm Thần nói, "Cho nên nếu đổi lại là anh, anh sẽ chủ động ly hôn trước, mang theo tôn nghiêm rời đi."
Đông Lộ: "Nếu mẹ cô ấy muốn ly hôn thì sao bây giờ không làm luôn? Tại sao còn phải đợi?"
Thẩm Thần nghĩ nghĩ, "Chắc là suy nghĩ tới con cái đi, có thể là bà ấy hy vọng bạn em có thể thuận lợi thi xong đại học, không thể bị ảnh hưởng bởi chuyện này."
Đông Lộ a một tiếng, "Bà ấy sẽ không bận tâm tới em."
"Hửm?"
"... Không có gì." Đông Lộ nói sang chuyện khác, "Em hỏi anh, nếu có một ngày em già rồi xấu đi, liệu anh có không thích em hay không?"
Ngữ khí Thẩm Thần rất kiên định: "Không có khả năng."
Đông Lộ cười nhạt: "Bây giờ anh đương nhiên sẽ nói như vậy."
"Vậy chờ tới lúc đó, anh sẽ nói với em một lần nữa." Thẩm Thần tin tưởng mười phần, "Em thì sao, vạn nhất anh trở nên béo như cha em, em có ghét bỏ anh không?"
Đông Lộ: "Là cha của bạn em."
Thẩm Thần: "... Ừ."
Đông Lộ tưởng tượng tới bộ dáng hắn béo lên, xì cười, "Cảm giác cho dù anh có béo cũng sẽ rất đáng yêu."
Tựa như ở trong mắt mình, người mình thích có biến thành cái dạng gì thì cũng đều đẹp.
Lúc sau, bọn họ lại hàn huyên rất nhiều, nhờ thanh âm trầm thấp ôn nhu của hắn, Đông Lộ bất tri bất giác ngủ mất, bên môi vẫn còn đọng lại ý cười.
Một đêm ngon giấc.
***
Từ sau khi không cẩn thận phát hiện ra gian tình của Đông Vân, Đông Lộ đối diện với bà sẽ không còn được tự nhiên như trước nữa, bất quá bình thường hai người vốn dĩ rất ít khi giao lưu với nhau, Đông Vân cũng không cảm thấy có gì khác, mỗi ngày đều trải qua như bình thường.
Nước chảy mây trôi, làm như không có việc gì.
Gần đây đã xảy ra một chuyện, làm cho Thẩm Thần với Đông Lộ phải về Cửu Trung.
Nguyên nhân gây ra là một trao đổi sinh bên kia không thể thích ứng với phương pháp dạy học của Cửu Trung, thành tích xuống dốc không phanh, khóc lóc nói muốn quay về Nhất Trung.
Sau khi hai trường thương nghị với nhau, quyết định kết thúc thể nghiệm trao đổi sinh trước kỳ hạn, cho học sinh trở về trường, vậy nên tháng sau Đông Lộ với Thẩm Thần sẽ phải về Cửu Trung.
Bạn học trong lớp đã cùng nhau ở chung một đoạn thời gian, cảm tình vất vả lắm mới bồi dưỡng ra, mọi người đều tỏ vẻ không muốn rời xa, Vương Thúy Mộng cũng vậy, nói với bọn họ: "Nếu các em muốn ở lại, cô có thể đi xin trường học."
Đông Lộ nghĩ tới ngày hôm qua La Nhạc Phúc có gọi điện qua đây, vẻ mặt chờ mong hỏi cô có thể về hay không, khi nào thì về, bọn họ sẽ đón gió tẩy trần cho.
...
Ai sẽ không biết xẩu hổ không quay về chứ?
Đông Lộ uyển chuyển từ chối Vương Thúy Mộng, "Cảm ơn cô, bất quá em vẫn quyết định trở về, cảm ơn công ơn dạy dỗ của cô."
Vương Thúy Mộng thở dài, nhìn về phía Thẩm Thần: "Em..."
Thẩm Thần nhanh chóng nói: "Cảm ơn công ơn dạy dỗ của cô."
Vương Thúy Mộng: "..."
Hắn sắp đi rồi, bà quyết định nhịn.
Tuy rằng chỉ mới ở Nhất Trung hai tháng, nhưng Đông Lộ đã dần quen với cuộc sống ở đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút không nỡ, tiếc nuối duy nhất chính là thành tích.
Thẳng đến khi rời đi, cô cũng không thể sóng vai với Thẩm Thần, đạt được hạng hai, chỗ ngồi của bọn họ còn cách nhau rất xa.
Thẩm Thần dường như hiểu rõ cô, chỉ cười mà không nói.
Hai tuần sau, bọn họ tham gia lần kiểm tra cuối cùng của Nhất Trung, vì vấn đề thời gian cho nên còn chưa có thành tích thì bọn họ đã phải trở về Cửu Trung rồi.
Sau khi bọn họ đi, một khoảng thời gian dài sau đó lớp học đều không có sức sống, ngay cả Tưởng Tân Tuyền hay lảm nhảm cũng chẳng có tinh thần, cả ngày chỉ than ngắn thở dài.
Giản Mỹ Hân đổi bạn cùng bàn, rốt cuộc cũng không thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú cười như không cười kia nữa, cảm giác trong lòng hơi vắng vẻ.
Thành tích cuối cùng cũng có.
Giản Mỹ Hân cho là mình vẫn đứng hạng hai, đáng kinh ngạc là lần này cô lại có thể đứng hạng nhất.
Thẩm Thần thế mà lại thi rớt!
Cả lớp xôn xao.
Nhìn từ trên xuống, rốt cuộc cũng tìm thấy tên của Thẩm Thần ở ngay sau Đông Lộ.
Đông Lộ hạng 23, hắn hạng 24.
Giữa bọn họ chỉ cách nhau có 8 điểm, hai tên gắt gao kề chung một chỗ.
Giản Mỹ Hân mở to mắt nhìn hồi lâu, nội tâm có một loại cảm giác không nói nên lời, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là Thẩm Thần cố ý.
Đông Lộ trong khoảng thời gian ngắn không thể nâng thành tích lên quá cao, cho nên hắn liền tự mình đi xuống, đứng chung một chỗ với cô ấy.
Hắn rốt cuộc là thích cô ấy bao nhiêu?
Hao hết tâm tư, tính toán chu đáo chỉ vì muốn đứng cùng cô ấy.
Vương Thúy Mộng cũng thấy bảng thành tích, bất đắc dĩ cười, bảo Thẩm Thần với Đông Lộ không có gì với nhau, hiện tại bà trăm phần trăm sẽ không tin.
Nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo bọn họ không phải học sinh của bà chứ.
Vậy thì, cứ chúc hạnh phúc đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.