Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 58:

Diệp Tích Ngữ

12/09/2021

Sau khi Thẩm Thần với Đông Lộ trở về Cửu Trung liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.

Bởi vì phải phân ban tự nhiên và ban xã hội cho nên lớp cũ của bọn họ đã phải tách ra, cũng may là phần lớn những bạn học mà hai người chơi thân đều chọn ban tự nhiên, đều được phân tới lớp tự nhiên trọng điểm của khối cho nên bọn họ vẫn được học cùng nhau, và La Nhạc Phúc lại tiếp tục làm chủ nhiệm lớp của bọn họ.

Hết thảy cũng không có gì thay đổi.

Đông Lộ với Thẩm Thần vừa mới xuất hiện trong phòng học, lập tức đã có một đống người vây qua, Chu Tiêu Hàm kích động ôm lấy Đông Lộ, "Lộ Lộ, sao bây giờ cậu mới về, tớ nhớ cậu muốn chết!"

Đông Lộ cười vỗ vỗ lưng cô ấy, "Tớ cũng thế."

"Ở bên đó cậu có bị người ta bắt nạt không?" Chu Tiêu Hàm nâng má cô lên, cẩn thận đánh giá.

"Làm ơn đi Chu đại tỷ, có Thẩm Thần ở đó, sao Đông Lộ có thể chịu ủy khuất chứ?"

Tay Tiền Hạo khoác ở trên vai Thẩm Thần, cười hì hì hỏi: "Có đúng không, người anh em?"

Thẩm Thần cong môi, nhìn Đông Lộ, trong mắt mang theo ý cười, "Còn phải hỏi sao?"

Đông Lộ bị nhìn đến ngại ngùng, trừng mắt liếc hắn một cái, ý bảo hắn thu liễm một chút, đang có nhiều người nhìn như vậy đó.

Tiền Hạo thấy thế, vuốt cằm như suy tư cái gì, cảm giác như sau khi bọn họ từ Nhất Trung trở về thì quan hệ đã không còn như trước nữa.

Cậu ta nhỏ giọng hỏi Thẩm Thần: "Cậu không phải đã thu phục được nữ vương đại nhân rồi đấy chứ?"

Này cũng quá ảo diệu rồi!

"Cậu đoán xem." Thẩm Thần cười thần bí, vẻ mặt cao thâm khó đoán.

Ôi đệch, đúng kìa!

Tiền Hạo bị chấn động, dựng ngón cái với hắn, "Đại ca, cậu thật trâu bò!"

Chu Tiêu Hàm cũng cảm giác được giữa Đông Lộ với Thẩm Thần có gì đó không thích hợp, tròng mắt dạo qua trên người hai người một vòng, đang muốn hỏi gì đó thì nhìn thấy La Nhạc Phúc đi vào, lập tức phải dừng lại.

La Nhạc Phúc nhìn qua rất vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn Đông Lộ với Thẩm Thần, không ngừng gật đầu nói: "Trở về là tốt, trở về là tốt rồi."

Đều là niềm hy vọng phục hưng của Cửu Trung, một người cũng không thể thiếu.

Sau đó chính là vấn đề chỗ ngồi.

Gần đây Cửu Trung có ra một quy định mới, nam nữ không thể ngồi cùng bàn, kiên quyết đem những trường hợp yêu sớm bóp chết ở trong nôi, cái này có hiệu quả giống y hệt như của bên Nhất Trung.

Chu Tiêu Hàm muốn làm bạn cùng bàn với Đông Lộ, đều là con gái, cho nên La Nhạc Phúc cũng hào phóng chấp nhận thỉnh cầu của cô nàng.

Mà Thẩm Thần lại bị ông tùy tiện ném xuống ngồi cùng nam sinh ở phía sau.

Sau khi xếp chỗ ngồi xong, chính thức bắt đầu vào học.

Đông Lộ phát hiện Chu Tiêu Hàm đã thay đổi rất nhiều, trước kia lúc đi học, Chu Tiêu Hàm không phải ngủ thì chính là đang chơi điện thoại, dù sao cũng rất ít khi thấy cô ấy nghe giảng, mà bây giờ cô ấy lại hết sức chăm chú nhìn bảng đen, trong tay cầm bút, biểu tình rất nghiêm túc.

Mặt trời mọc hướng Tây sao.

"Có phải rất lạ không?" Chu Tiêu Hàm thấy Đông Lộ nhìn mình chằm chằm, sờ sờ cái múi, cười hì hì, "Tớ thế mà lại chăm chỉ học bài."

"Ừ." Đông Lộ gật đầu, nói thẳng không cố kỵ, "Cậu chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì vậy?"

"Đương nhiên là vì Lục Vọng đó." Chu Tiêu Hàm nói, "Cậu ấy học giỏi như vậy, tớ mà không nỗ lực thì sẽ bị cậu ấy bỏ một quãng xa."

Nói tới Lục Vọng...

Đông Lộ nhìn quanh lớp, "Lục Vọng không học lớp này sao?"

Chu Tiêu Hàm: "Cậu ấy chọn ban xã hội, cậu ấy giỏi về bên đó hơn."

Đông Lộ ngẩn ra, "Tại sao cậu..."

Như hiểu cô muốn nói gì, Chu Tiêu Hàm cười, "Môn xã hội của tớ kém như vậy, cho dù chọn ban xã hội cũng không thể học cùng lớp với hắn, hơn nữa cũng không thể thi được vào một trường đại học tốt, cho nên vì xét tới tính lâu dài, tớ liền chọn ban tự nhiên là an toàn nhất."

Ngữ khí Chu Tiêu Hàm rất kiên định, "Tớ nhất định phải thi vào cùng một trường đại học với cậu ấy!"

Đông Lộ thật sự có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Chu Tiêu Hàm sẽ thích Lục Vọng tới trình độ này, cô ấy là người thông minh, nhưng lại thiếu tính kiên nhẫn, làm cái gì cũng chỉ ba phút là chán, một chút liền mất đi hứng thú.

Đây là lần đầu tiên Đông Lộ thấy cô ấy chấp nhất với một người như vậy, còn vì cậu ta mà thay đổi.

"Cố lên." Đông Lộ vui vẻ thay cô nàng, "Nhất định cậu có thể."

"Không nói tới tớ nữa, nói cậu đi." Chu Tiêu Hàm cười xấu xa, "Thành thật khai báo, cậu với Thẩm Thần đã tiến triển tới bước nào rồi?"

Đông Lộ thản nhiên, "Ở bên nhau rồi."

"Thật hay đùa thế?" Chu Tiêu Hàm hít sâu một hơi, "Không phải cậu nói hắn không phải kiểu người cậu thích sao?"

Đông Lộ: "Bây giờ thì phải rồi."

Chu Tiêu Hàm: "..." Thật tùy tiện.

"Sao hai người lại ở bên nhau? Nói cho tớ tham khảo chút đi." Chu Tiêu Hàm hứng thú nói.

Đông Lộ nghĩ nghĩ, "Cũng không có gì đặc biệt, thuận theo tự nhiên thôi."

Chu Tiêu Hàm: "Ai trong hai người động tâm trước?"

"Hắn."

"Ai tỏ tình?"

"Hắn."

"Ai theo đuổi trước?"

"Hắn."

"Hiểu rồi." Chu Tiêu Hàm mặt không biểu cảm nói, "Không hề có giá trị tham khảo nào."

"..."

"Nói tới đó, sắp tới sinh nhật của Thẩm Thần rồi thì phải, cậu định tặng quà gì?" Chu Tiêu Hàm nghĩ tới cái gì đó.

"Sinh nhật hắn?" Đông Lộ sửng sốt, "Bao giờ?"

Cô thật sự đúng là không nghĩ tới cái này.

"Không phải chứ?" Chu Tiêu Hàm khoa trương nhướng mày, "Cậu là bạn gái mà sinh nhật hắn ngày nào cũng không biết? Thật sự quá vô tâm rồi, bây giờ Thẩm Thần chính là cái bánh ngon trong trường, cậu có biết có bao nhiêu nữ sinh thầm thương trộm nhớ hắn không? Bọn họ còn dành riêng một bài ở trên Tieba chỉ để chúc mừng sinh nhật hắn đấy, mỗi ngày đều có người vào bình luận đếm ngược ngày sinh của hắn."

Đông Lộ: "..." Khủng bố như vậy sao?

Cô bán tín bán nghi, lấy điện thoại mở Tieba ra, thật sự đúng là thấy được bài viết về Thẩm Thần.



Trên đó ghi rõ ngày sinh nhật của Thẩm Thần.

Đông Lộ nhẩm tính, thế mà lại là ngày kia!

Ngày kia là sinh nhật hắn?

Cô có chút hoảng hốt.

Sao hắn chưa từng nói cho cô nghe?

"Chắc chắn là hắn sẽ không nói rồi." Chu Tiêu Hàm làm ra bộ dáng rất có kinh nghiệm, "Hẳn là hắn đang đợi cậu cho hắn một niềm vui bất ngờ."

Đông Lộ: "..." Tâm tư con trai thật khó đoán.

"Tớ nên tặng cái gì?"

"Cậu là bạn gái hắn, sao lại hỏi tớ?"

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Đông Lộ thay đổi cách hỏi khác: "Sinh nhật Lục Vọng cậu sẽ tặng cái gì?"

Chu Tiêu Hàm suy nghĩ thật lâu, "Chắc là bảng chữ mẫu, cậu ấy thích viết chữ lắm, nhưng mà Thẩm Thần với Lục Vọng không giống nhau, cậu phải xuống tay từ sở thích của hắn mới được."

Sở thích của hắn...

Đông Lộ nhíu mày, nhìn sách giáo khoa Sinh Học trước mặt, trong đầu thoáng hiện lên một tia linh quang, đột nhiên có một ý kiến hay.

Cô biết phải tặng cái gì rồi.

***

Ngày tiếp theo, cũng chính là ngày sinh nhật của Thẩm Thần, Đông Lộ đã đem quà được chuẩn bị kỹ càng tới trường học.

Vốn định tan học sẽ tặng cho hắn, nhưng thấy hắn lại đi ra ngoài chơi bóng với bọn Tiền Hạo, ngẫm lại vẫn nên từ bỏ.

Trong trường quá nhiều người, vẫn là đợi về rồi đưa đi.

Đông Lộ lẳng lặng ngồi ở chỗ làm bài tập, Chu Tiêu Hàm giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, tan học cũng không chơi điện thoại nữa, cùng cô ngồi làm bài tập, gặp được câu không hiểu thì sẽ quay sang hỏi cô.

Bầu không khí trong lớp rất nghiêm túc.

Đúng lúc này, một nam sinh ở phía sau cửa lớp gọi Đông Lộ một tiếng: "Đông Lộ, có người tìm cậu!"

Đông Lộ quay đầu, thế mà lại thấy được Lục Càng, anh đang cười cười vẫy tay với cô, mày kiếm mắt sắc, khuôn mặt tuấn lãng.

Lâu không gặp, anh ấy đã cắt đầu đinh, làn da đen đi một chút, cả người nhìn qua sáng sủa hơn không ít, anh vốn rất cao, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đẹp trai tới mức làm người ta không rời được mắt, trong lớp có không ít nữ sinh lén nhìn anh.

"Tớ biết là anh ta sẽ tới mà."

Chu Tiêu Hàm nói thầm, cô ấy ít nhiều cũng đã nhận ra được tâm ý của Lục Càng đối với Đông Lộ, lập tức chế nhạo thúc giục Đông Lộ qua đó, "Mau đi đi, người ta tới tìm cậu đó, mau đi kết thúc đi."

"Ừ."

Đông Lộ gật đầu, cũng cảm thấy cần nói rõ với Lục Càng.

Cô chậm rãi đi tới trước mặt anh, "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."

Ánh mắt Lục Càng sáng quắc nhìn cô gái trước mặt, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc quần áo đồng phục quy quy củ củ, cổ áo rộng thùng thình, đường cong ở cổ mảnh khảnh xinh đẹp, đôi mắt cô lãnh đạm như nước, ngũ quan nhu hòa thanh tú, nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác đạm mạc.

"Anh có lời muốn nói với em."

"Tôi có lời muốn nói với anh."

Hai người cơ hồ là đồng thời mở miệng, ngay sau đó liền sửng sốt.

Lục Càng cười, "Chúng ta tới chỗ khác nói đi."

Đông Lộ không có ý kiến, "Được."

***

Thẩm Thần đánh bóng về, một thân mồ hôi vào lớp, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Đông Lộ, phát hiện không thấy cô đâu, tùy tiện túm một nam sinh hỏi: "Cậu thấy Đông Lộ không?"

Nam sinh nói: "Ban nãy mới ra ngoài với Lục Càng rồi."

"Cái gì?" Thẩm Thần lập tức nhíu mày, đã qua lâu như vậy rồi, tên kia vẫn còn tà tâm không buông, dám nhân lúc hắn không ở đây mà đánh lén.

Hắn ném bóng qua cho Tiền Hạo, "Bắt lấy."

Sau đó lao ra khỏi phòng học.

***

Mặt cỏ phía dưới khu dạy học.

Lục Càng với Đông Lộ đang đứng đối diện nhau.

"Em nói trước đi."

Theo nguyên tắc là phải luôn ưu tiên con gái trước, Lục Càng để Đông Lộ nói trước, trong lòng cũng đã đoán được cô sẽ nói cái gì.

"Rất xin lỗi." Đông Lộ vừa mở miệng chính là xin lỗi, "Tôi đã đoạt mất người anh thích mất rồi."

"Hả?" Lục Càng ngây người, "Người anh thích?"

Đông Lộ: "Đúng thế, tôi..."

"Từ từ." Lục Càng cắt ngang cô, bị cô làm cho hồ đồ rồi, "Em biết người anh thích là ai sao?"

Người anh thích đoạt mất người anh thích? Cái quỷ gì thế!

Đông Lộ cũng sửng sốt, "Không phải là Thẩm Thần sao?"

Cô vẫn luôn tin điều đó không hề có nghi ngờ gì.

Lục Càng: "..."

Lục Càng bị tức đến bật cười, tuy rằng đã mơ hồ đoán ra được Đông Lộ có khả năng đã bị tên tiểu tử thối Thẩm Thần bắt cóc, nhưng không nghĩ tới anh lại nghe được một chuyện buồn cười như vậy.

"Ai nói với em là anh thích hắn?" Anh gằn từng chữ hỏi.

"Thẩm Thần." Đông Lộ không chút do dự đem bạn trai mình bán đi.



"Em thế mà cũng tin?" Lục Càng chỉ muốn hộc máu.

"Tôi nhìn thấy tin nhắn WeChat của hai người." Đông Lộ nhìn anh, "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Đương nhiên không phải!" Lục Càng cơ hồ là gào lên, "Người lão tử thích là em, vẫn luôn là em, lão tử không phải đồng tình luyến ái!"

Đông Lộ ngây ra.

Vì thế, Lục Càng bắt đầu giải thích mọi chuyện, trọng điểm là làm sáng tỏ việc Thẩm Thần đê tiện cỡ nào! Vô sỉ! Vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn! Quả thực chính là bại hoại của xã hội! Cầm thú trong đám nhân loại!

Đông Lộ an tĩnh nghe, rất lạ là cô không cảm thấy kinh ngạc cũng như tức giận, ngược lại lại có loại suy nghĩ không nói nên lời như: Loại chuyện này quả nhiên chỉ có hắn mới làm ra được.

Thật sự quá ấu trĩ rồi.

Đồng thời cô cũng biết vì sao lúc trước Thẩm Thần lại chấp nhận làm đàn em của Lục Càng.

Quả nhiên hết thảy đều là vì tiền =_=.

"Bây giờ em biết hắn là dạng người gì rồi đi?" Lục Càng nghiêm túc nói, "Hắn chính là một tên ích kỷ trong mắt chỉ có tiền, em với hắn ở bên nhau sẽ không có kết quả."

Đông Lộ trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Người ích kỷ mà anh nói, đều đặn chăm sóc người mẹ bị bệnh của mình hai năm."

"..."

"Vì tiền thuốc men mà chẳng màng ngày đêm làm việc."

"..."

"Anh ấy sẽ làm bánh ngọt cho tôi ăn."

"..."

"Lúc ăn cơm cũng đều tranh trả tiền."

"..."

Lục Càng cắn răng nói: "Đó đều là thủ đoạn theo đuổi con gái của hắn, một khi đuổi tới tay rồi hắn lập tức sẽ lộ nguyên hình."

Có sao?

Đông Lộ nghĩ nghĩ, cảm giác như sau khi ở bên nhau, Thẩm Thần cũng chẳng khác gì lúc trước, chỉ có điều hắn càng ngày càng dính người, còn luôn thích ôm cô, lúc nào cũng chỉ chớp thời cơ để hôn một cái.

Lục Càng thấy Đông Lộ không dao động, tâm chậm rãi lạnh xuống, cười khổ, "Em thật sự không có cảm giác gì với anh sao?"

"Rất xin lỗi." Đông Lộ rũ mắt xin lỗi anh.

Tuy rằng sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng tâm Lục Càng vẫn nhói lên một chút, anh ra vẻ thản nhiên nói: "Vậy chúc em hạnh phúc, nếu tên kia đối xử không tốt với em, nhất định phải nói cho anh nghe, anh giúp em đánh hắn."

"Cảm ơn." Đông Lộ nhàn nhạt cười, "Cũng chúc anh thi đại học thuận lợi."

Còn không tới hai tháng nữa là Lục Càng phải thi đại học.

Sang năm anh sẽ không còn ở đây nữa.

Lần đầu tiên Lục Càng thấy cô cười, đẹp đến không thể hình dung được, dù sao hai mắt anh cũng bị hoảng, bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều đáng giá, cũng cười, "Ừ, em cũng vậy."

Cô gái mà anh nhất kiến chung tình, tuy rằng cuối cùng không có lựa chọn anh, nhưng anh cũng sẽ không hối hận vì đã thích cô.

***

Khu dạy học luôn có người đi qua đây, Lục Càng với Đông Lộ đều là người có tiếng trong trường, nam thanh nữ tú, đứng chung một chỗ đặc biệt hút mắt, không tránh được bị người khác nghị luận, từ lúc bắt đầu, fan CP của Đông Lộ và Lục Càng đã rất đông, họ đều lên Tieba khen ngợi nhan sắc của hai người.

Cho nên lúc này khó có khi hai người chung khung hình, rất nhiều người đều bát quải hỏi xem có phải họ đang ở bên nhau hay không, mà một số người thích Lục Càng đến mê muội lại càng không vui.

Sau khi Đông Lộ với Lục Càng tách ra thì cô lại gặp phải một nữ sinh cản trở đường đi của mình.

Nữ sinh đó nhuộm tóc màu nâu, trên tai bấm rất nhiều lỗ, cô ấy trang điểm rất đậm, mặc áo da quần da, nhìn qua y như lưu manh.

***

Thẩm Thần đi tìm Đông Lộ, thấy cô đứng nói chuyện cùng một nữ sinh ở trên hành lang, Lục Càng không thấy đâu.

Hắn nhướng mày, ngừng ở phía sau hai người một khoảng không xa, tính chờ hai người nói xong rồi sẽ qua đó tìm Đông Lộ.

Thanh âm của hai người thổi tới.

Cô gái lưu manh hỏi: "Cậu có quan hệ gì với Lục Càng ca ca?"

Đông Lộ lãnh đạm trả lời, "Không có quan hệ gì."

"Có người nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ."

"Là đứng chung một chỗ, chứ không phải ở bên nhau."

Ngữ khí cô gái lưu manh kia có chút hoài nghi, "Hai người thật sự không có gì?"

"Ừ."

"Tôi không tin!"

"..."

Thẩm Thần nghe có chút bực bội, hiểu được là nữ sinh kia tới gây chuyện, đang muốn đi qua thì lại nghe thấy Đông Lộ không mặn không nhạt nói một câu: "Tôi có người mình thích rồi."

Cô gái lưu manh: "Ai?"

Nói thẳng tên ra thì không tốt lắm, Đông Lộ ẩn dụ: "Là Lục Càng..."

Cô nhìn cô gái kia khẩn trương trợn to mắt, nổi lên ý xấu, cố ý kéo dài âm cuối, "... tiểu tùy tùng của anh ta."

Cô gái với Thẩm Thần đồng thời sửng sốt.

Vẻ mặt cô ấy không thể tưởng tượng được: "Cậu thích Dương Tử Phàm?"

"..."

Đông Lộ mệt tâm đuổi cô gái đó đi, quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Thần, hắn đứng cách đó không xa, nhìn chăm chăm vào người cô, biểu tình có chút do dự.

"Anh tới lúc nào thế?" Đông Lộ hoảng sợ.

"Mới tới..." Thẩm Thần thong thả ung dung nói, "Lúc mà em nói thích Dương Tử Phàm."

Đông Lộ: "..."

Có phải anh đã quên là anh từng cầm tiền của Lục Càng rồi làm tiểu đệ của anh ta một đoạn thời gian không?

Quá không kính nghiệp rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đều Nghe Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook