Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
Chương 68: Cấm cản (1)
Erly
03/06/2022
La Ngữ Tịch không nghĩ, con người Hạc Tư Đằng có thể ngay thẳng và trong sạch khi xung quanh anh đầy rẫy những cạm bẫy.
Nhưng có lẽ vì bản thân Hạc Tư Đằng đã được tự mình chứng kiến những việc xấu và hậu quả để lại, thế nên anh đã sớm ý thức được con đường mà anh đang và sẽ đi có bao cám dỗ đón chờ.
Hạc Tư Đằng có thể là kẻ ham chơi, nhưng lại là người biết giới hạn. Bởi nếu anh thật sự hết thuốc chữa, La Ngữ Tịch đã không thể dễ dàng thay đổi con người anh.
Liếc nhìn đồng hồ đã đến giờ, nụ cười trên môi Hạc Tư Đằng dần thâm sâu, anh chợt cúi đầu đặt nụ hôn lên giữa hai bên đầu xương quai xanh của La Ngữ Tịch, bờ môi dần dần di chuyển xuống dưới chạm phải cổ áo sơ mi mềm chữ V mới dừng lại.
Mấy phút trước Hạc Tư Đằng còn bày tỏ tình cảm, vào giây phút quan trọng này La Ngữ Tịch không thể nói ra lời từ chối như cô đã dự tính trước.
La Ngữ Tịch đang băn khoăn nghĩ ngợi, Hạc Tư Đằng đã không chờ đợi kéo ngã cô nằm ngửa xuống đệm, nụ hôn bạo dạn lành lạnh áp lên môi cô.
Ngón tay Hạc Tư Đằng dứt khoát tháo bung nút áo ngủ của La Ngữ Tịch, phía trên nụ hôn chuyển từ nhẹ nhàng sang nóng bỏng. Lưỡi anh lướt qua đôi môi cô, từ tốn len lỏi vào trong tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ mềm mại.
Ngay khi tay Hạc Tư Đằng vừa chạm vào nút áo cuối cùng của La Ngữ Tịch, điện thoại của anh bỗng reo lên phá tan bầu không khí ám muội chỉ vừa mới bắt đầu.
Động tác Hạc Tư Đằng chợt khựng lại, bất động không dịch chuyển, La Ngữ Tịch khẽ đẩy ngực anh, tách rời nụ hôn day dưa quyến luyến. Cô buồn cười nhìn vẻ mặt khó ở của người phía trên mình, nhỏ giọng nhắc: "Anh nghe điện thoại trước đi."
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác liên tục làm phiền, Hạc Tư Đằng tâm tình không vui bước xuống giường, đi đến chỗ bàn làm việc gần đó cầm điện thoại lên kiểm tra.
Phát hiện người gọi đến là bà Hạc, Hạc Tư Đằng chần chừ bắt máy.
Đường dây được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của người giúp việc thay vì bà Hạc: "Cậu chủ, bà chủ đột nhiên tăng huyết áp bất thường, bây giờ bà muốn gặp cậu."
Giữa hai đầu chân mày Hạc Tư Đằng nhíu chặt lại, vội đáp: "Được rồi, tôi sẽ về ngay."
Trước khi kết thúc cuộc gọi, người bên kia nhanh chóng bồi thêm: "Dạ còn... bà chủ nói chỉ muốn gặp một mình cậu thôi."
Hạc Tư Đằng hừ nhẹ ở mũi, lạnh lùng "Ừ" một tiếng rồi cúp máy.
Cầm theo điện thoại, Hạc Tư Đằng xoay người đi thẳng lại tủ quần áo, vừa lấy đồ thay vừa nói với La Ngữ Tịch: "Tôi ra ngoài một lát, nếu muộn thấy tôi chưa về thì cứ ngủ trước không cần đợi."
La Ngữ Tịch ngồi dậy cài lại nút áo, dõi theo hành động có phần gấp gáp của anh, cô ít nhiều dự đoán được có chuyện xảy ra, liền hỏi: "Trời muộn anh còn đi đâu?"
"Ở nhà có chút chuyện, tôi về thử xem sao."
Dứt lời, Hạc Tư Đằng mặc quần áo xong quay qua đã bắt gặp nét mặt trầm xuống của La Ngữ Tịch. Nhưng rất nhanh cô đã thu lại dáng vẻ bình thản, nhẹ giọng dặn dò: "Anh lái xe cẩn thận."
Đột nhiên nghe câu nói này của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng lại cảm thấy xót xa. Rõ ràng anh chưa nói ra cụ thể, cô lại thừa đoán được hết mọi thứ.
Mối quan hệ giữa La Ngữ Tịch và bà Hạc vốn không tốt, ngay từ lúc kết hôn cô luôn phải là người nhường nhịn, hơn nữa vẫn luôn là người nhắc nhở anh phải làm mẹ vui lòng.
Có lẽ La Ngữ Tịch không muốn anh khó xử khi đứng giữa mẹ và vợ, vậy nên mỗi lần liên quan đến bà Hạc, cô lại tự động để anh đứng về phe bà.
Ban đầu Hạc Tư Đằng còn có thể xem là bình thường, nhưng hiện tại ngẫm lại mới nhận ra La Ngữ Tịch gả vào nhà họ Hạc, sự tủi thân cô phải chịu rất lớn, vậy mà một người chồng như anh chẳng thể làm điều gì ra trò.
Hạc Tư Đằng chuyển người bước đến đối diện La Ngữ Tịch, vươn một tay ôm lấy mặt cô nâng lên, nhẹ nhàng đặt trên trán cô một nụ hôn.
"Em đừng để ý nhiều, ngủ sớm đừng chờ tôi."
Giọng nói thỏ thẻ của Hạc Tư Đằng mang theo hơi thở đàn ông phả trên chóp mũi của La Ngữ Tịch. Hai khoé môi cô vô thức cong lên, khẽ gật nhẹ đầu.
Nhưng có lẽ vì bản thân Hạc Tư Đằng đã được tự mình chứng kiến những việc xấu và hậu quả để lại, thế nên anh đã sớm ý thức được con đường mà anh đang và sẽ đi có bao cám dỗ đón chờ.
Hạc Tư Đằng có thể là kẻ ham chơi, nhưng lại là người biết giới hạn. Bởi nếu anh thật sự hết thuốc chữa, La Ngữ Tịch đã không thể dễ dàng thay đổi con người anh.
Liếc nhìn đồng hồ đã đến giờ, nụ cười trên môi Hạc Tư Đằng dần thâm sâu, anh chợt cúi đầu đặt nụ hôn lên giữa hai bên đầu xương quai xanh của La Ngữ Tịch, bờ môi dần dần di chuyển xuống dưới chạm phải cổ áo sơ mi mềm chữ V mới dừng lại.
Mấy phút trước Hạc Tư Đằng còn bày tỏ tình cảm, vào giây phút quan trọng này La Ngữ Tịch không thể nói ra lời từ chối như cô đã dự tính trước.
La Ngữ Tịch đang băn khoăn nghĩ ngợi, Hạc Tư Đằng đã không chờ đợi kéo ngã cô nằm ngửa xuống đệm, nụ hôn bạo dạn lành lạnh áp lên môi cô.
Ngón tay Hạc Tư Đằng dứt khoát tháo bung nút áo ngủ của La Ngữ Tịch, phía trên nụ hôn chuyển từ nhẹ nhàng sang nóng bỏng. Lưỡi anh lướt qua đôi môi cô, từ tốn len lỏi vào trong tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ mềm mại.
Ngay khi tay Hạc Tư Đằng vừa chạm vào nút áo cuối cùng của La Ngữ Tịch, điện thoại của anh bỗng reo lên phá tan bầu không khí ám muội chỉ vừa mới bắt đầu.
Động tác Hạc Tư Đằng chợt khựng lại, bất động không dịch chuyển, La Ngữ Tịch khẽ đẩy ngực anh, tách rời nụ hôn day dưa quyến luyến. Cô buồn cười nhìn vẻ mặt khó ở của người phía trên mình, nhỏ giọng nhắc: "Anh nghe điện thoại trước đi."
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác liên tục làm phiền, Hạc Tư Đằng tâm tình không vui bước xuống giường, đi đến chỗ bàn làm việc gần đó cầm điện thoại lên kiểm tra.
Phát hiện người gọi đến là bà Hạc, Hạc Tư Đằng chần chừ bắt máy.
Đường dây được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của người giúp việc thay vì bà Hạc: "Cậu chủ, bà chủ đột nhiên tăng huyết áp bất thường, bây giờ bà muốn gặp cậu."
Giữa hai đầu chân mày Hạc Tư Đằng nhíu chặt lại, vội đáp: "Được rồi, tôi sẽ về ngay."
Trước khi kết thúc cuộc gọi, người bên kia nhanh chóng bồi thêm: "Dạ còn... bà chủ nói chỉ muốn gặp một mình cậu thôi."
Hạc Tư Đằng hừ nhẹ ở mũi, lạnh lùng "Ừ" một tiếng rồi cúp máy.
Cầm theo điện thoại, Hạc Tư Đằng xoay người đi thẳng lại tủ quần áo, vừa lấy đồ thay vừa nói với La Ngữ Tịch: "Tôi ra ngoài một lát, nếu muộn thấy tôi chưa về thì cứ ngủ trước không cần đợi."
La Ngữ Tịch ngồi dậy cài lại nút áo, dõi theo hành động có phần gấp gáp của anh, cô ít nhiều dự đoán được có chuyện xảy ra, liền hỏi: "Trời muộn anh còn đi đâu?"
"Ở nhà có chút chuyện, tôi về thử xem sao."
Dứt lời, Hạc Tư Đằng mặc quần áo xong quay qua đã bắt gặp nét mặt trầm xuống của La Ngữ Tịch. Nhưng rất nhanh cô đã thu lại dáng vẻ bình thản, nhẹ giọng dặn dò: "Anh lái xe cẩn thận."
Đột nhiên nghe câu nói này của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng lại cảm thấy xót xa. Rõ ràng anh chưa nói ra cụ thể, cô lại thừa đoán được hết mọi thứ.
Mối quan hệ giữa La Ngữ Tịch và bà Hạc vốn không tốt, ngay từ lúc kết hôn cô luôn phải là người nhường nhịn, hơn nữa vẫn luôn là người nhắc nhở anh phải làm mẹ vui lòng.
Có lẽ La Ngữ Tịch không muốn anh khó xử khi đứng giữa mẹ và vợ, vậy nên mỗi lần liên quan đến bà Hạc, cô lại tự động để anh đứng về phe bà.
Ban đầu Hạc Tư Đằng còn có thể xem là bình thường, nhưng hiện tại ngẫm lại mới nhận ra La Ngữ Tịch gả vào nhà họ Hạc, sự tủi thân cô phải chịu rất lớn, vậy mà một người chồng như anh chẳng thể làm điều gì ra trò.
Hạc Tư Đằng chuyển người bước đến đối diện La Ngữ Tịch, vươn một tay ôm lấy mặt cô nâng lên, nhẹ nhàng đặt trên trán cô một nụ hôn.
"Em đừng để ý nhiều, ngủ sớm đừng chờ tôi."
Giọng nói thỏ thẻ của Hạc Tư Đằng mang theo hơi thở đàn ông phả trên chóp mũi của La Ngữ Tịch. Hai khoé môi cô vô thức cong lên, khẽ gật nhẹ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.