Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
Chương 69: Cấm cản (2)
Erly
03/06/2022
Hạc Tư Đằng trở về nhà ông bà Hạc, ngay khi bước vào cửa chính đã thấy mẹ mình thản nhiên ngồi ở phòng khách, dáng vẻ chẳng chút nào gọi là không khoẻ.
Anh bước đến gần, cất tiếng hỏi: "Mẹ bị thế nào? Có gọi bác sĩ đến khám chưa?"
Bà Hạc liếc nhìn Hạc Tư Đằng, giọng điệu ẩn ý trách móc: "Mẹ chẳng sao cả. Từ hồi con dọn ra riêng liền ở mãi bên ngoài, ghé về thăm nhà cũng khó lắm sao?"
Hạc Tư Đằng ngồi ở ghế đơn, nghe bà Hạc nói xong anh liền thở dài một hơi. Anh ngả lưng ra sau, gác chân này lên chân kia, hờ hững hỏi: "Chỉ có vậy mẹ bịa chuyện réo con về lúc chín giờ tối? Cả tháng nay con đâu có thời gian rảnh."
"Ồ, vậy à?" Bà Hạc lên giọng mỉa mai, ý tứ lộ ra sự ghét bỏ: "Không có thời gian rảnh, mà dám bỏ cả một tuần lễ để đưa La Ngữ Tịch đi hưởng tuần trăng mật?"
Dáng vẻ Hạc Tư Đằng vẫn bình thản như thường, không nóng không lạnh hỏi lại: "Cha nói mẹ nghe sao? Dạo gần đây áp lực công việc nhiều quá nên bọn con đi giải khuây thôi mà."
Bà Hạc lập tức hừ lạnh, biểu cảm chuyển thành hung hăng bất mãn, hai mắt trợn trừng đầy giận dữ. Từ lúc Hạc Tư Đằng đòi dọn ra riêng, bà đã sớm dự đoán có ngày hôm nay, ngày mà con trai bà bị La Ngữ Tịch dẫn dụ đến mất lý trí.
"Con quên mục đích ban đầu là gì rồi? Tư Đằng, con tỉnh lại đi, con nhỏ đó không xứng với con, nó vào cái nhà này là vì tiền, là vì tài sản, nó chẳng có tốt lành gì đâu!"
Giọng bà Hạc càng lúc càng thể hiện rõ sự bức xúc, đối diện với thái độ nhởn nhơ của Hạc Tư Đằng, máu nóng trong người bà dồn lên đến tận não.
Dù giận, bà Hạc không cho phép bản thân quá nóng vội, thay vào đó lại dùng lý lẽ từ từ thuyết phục: "Tư Đằng, con đâu có thiếu thốn cái gì. Con có ngoại hình, có học vấn, có xuất thân tốt, không lấy hoa hậu thì ít nhất phải là con gái nhà đài các mới phù hợp, làm sao có thể..."
"Mẹ." Hạc Tư Đằng điềm tĩnh cắt ngang, lạnh nhạt chặn đứng suy tính của bà Hạc: "Mẹ bỏ suy nghĩ đó đi. Ngữ Tịch có gì không tốt? Nhưng kể cả cô ấy có thật sự không tốt thì con cũng chẳng quan tâm."
"Con..."
Ngay khi bà Hạc vừa lên tiếng, Hạc Tư Đằng lần nữa cắt ngang bằng chất giọng thiếu kiên nhẫn: "Mẹ nghĩ, Ngữ Tịch bám lấy cuộc hôn nhân này là để dùng mọi thủ đoạn moi tiền sao? Đúng là cô ấy cần tiền, nhưng là tiền do cô ấy tự tạo ra. Và người đang cố níu giữ cuộc hôn này không phải là cô ấy, mà là chính con."
Hai tai bà Hạc ong ong lên, nét mặt vô cùng hốt hoảng khó tin, rốt cuộc một tháng qua, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đó La Ngữ Tịch đã dùng chiêu trò gì khiến Hạc Tư Đằng đứng hẳn về phía cô?
So với những ngày đầu, sự căm phẫn bà Hạc dành cho La Ngữ Tịch càng tăng thêm gấp bội. Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, hai mươi sáu năm nuôi dạy con khôn lớn, vậy mà con trai vì một người xa lạ quen biết không lâu đã muốn trở mặt với mẹ.
Chính vì dự đoán trước có ngày hôm nay, bà Hạc đã không ưa giờ càng hận La Ngữ Tịch thêm nữa.
Dù dáng vẻ bình thường có xinh đẹp hay tao nhã đến đâu, ngay giây phút này bà Hạc đã hoàn toàn vứt bỏ hình tượng cao quý của bản thân. Hai bàn tay bà siết chặt, nghiến chặt răng đến nổi gân xanh, con ngươi vì giận dữ mà hằn mạch máu đỏ.
"Con vừa nói cái gì?" Bà Hạc gằn từng chữ, cơn giận tựa như đã dâng lên đến đỉnh điểm: "Con đang cố giữ cuộc hôn nhân với La Ngữ Tịch? Chẳng lẽ con có tình cảm với nó?"
Không một giây chần chừ, Hạc Tư Đằng thẳng thắn thừa nhận: "Phải."
Không gian chìm trong yên tĩnh, chỉ hai giây sau tiếng "Choang" vỡ tan của ly trà trên bàn vang lên. Bà Hạc đứng phắc dậy nghiến răng trợn mắt, dùng mảnh vỡ kề vào mạch máu ở cổ tay.
"Mẹ!" Hạc Tư Đằng theo phản xạ bật dậy, vừa khổ tâm vừa ngán ngẫm.
"Nếu như anh còn cần người mẹ này, lập tức gọi điện bảo La Ngữ Tịch ký đơn ly hôn ngay!"
Tiếng quát ầm ĩ của bà Hạc vang rõ, Hạc Tư Đằng thở dài một hơi. Một tay anh chống hông bất lực, một tay ôm trán chịu đựng.
Chần chừ mấy giây, Hạc Tư Đằng vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định mà từ chối: "Con không làm được, con không có lý do để ly hôn với cô ấy."
Cơn nóng trong bà Hạc như bị châm thêm lửa, hàm răng va cầm cập vì giận run, không còn đủ nhẫn nại mà lớn tiếng hù doạ: "Được! Vậy anh ở với cô ta, còn tôi chết cho anh xem! Đồ bất hiếu!"
Dứt lời, bà Hạc kích động dùng viền sắc của mảnh sứ vỡ tự cứa cổ tay mình.
Trong chớp mắt, Hạc Tư Đằng bất ngờ lao nhanh đến, động tác dứt khoát chộp lấy cánh tay đang cầm mảnh sứ trong tay bà Hạc hất mạnh ra chỗ khác.
Anh bước đến gần, cất tiếng hỏi: "Mẹ bị thế nào? Có gọi bác sĩ đến khám chưa?"
Bà Hạc liếc nhìn Hạc Tư Đằng, giọng điệu ẩn ý trách móc: "Mẹ chẳng sao cả. Từ hồi con dọn ra riêng liền ở mãi bên ngoài, ghé về thăm nhà cũng khó lắm sao?"
Hạc Tư Đằng ngồi ở ghế đơn, nghe bà Hạc nói xong anh liền thở dài một hơi. Anh ngả lưng ra sau, gác chân này lên chân kia, hờ hững hỏi: "Chỉ có vậy mẹ bịa chuyện réo con về lúc chín giờ tối? Cả tháng nay con đâu có thời gian rảnh."
"Ồ, vậy à?" Bà Hạc lên giọng mỉa mai, ý tứ lộ ra sự ghét bỏ: "Không có thời gian rảnh, mà dám bỏ cả một tuần lễ để đưa La Ngữ Tịch đi hưởng tuần trăng mật?"
Dáng vẻ Hạc Tư Đằng vẫn bình thản như thường, không nóng không lạnh hỏi lại: "Cha nói mẹ nghe sao? Dạo gần đây áp lực công việc nhiều quá nên bọn con đi giải khuây thôi mà."
Bà Hạc lập tức hừ lạnh, biểu cảm chuyển thành hung hăng bất mãn, hai mắt trợn trừng đầy giận dữ. Từ lúc Hạc Tư Đằng đòi dọn ra riêng, bà đã sớm dự đoán có ngày hôm nay, ngày mà con trai bà bị La Ngữ Tịch dẫn dụ đến mất lý trí.
"Con quên mục đích ban đầu là gì rồi? Tư Đằng, con tỉnh lại đi, con nhỏ đó không xứng với con, nó vào cái nhà này là vì tiền, là vì tài sản, nó chẳng có tốt lành gì đâu!"
Giọng bà Hạc càng lúc càng thể hiện rõ sự bức xúc, đối diện với thái độ nhởn nhơ của Hạc Tư Đằng, máu nóng trong người bà dồn lên đến tận não.
Dù giận, bà Hạc không cho phép bản thân quá nóng vội, thay vào đó lại dùng lý lẽ từ từ thuyết phục: "Tư Đằng, con đâu có thiếu thốn cái gì. Con có ngoại hình, có học vấn, có xuất thân tốt, không lấy hoa hậu thì ít nhất phải là con gái nhà đài các mới phù hợp, làm sao có thể..."
"Mẹ." Hạc Tư Đằng điềm tĩnh cắt ngang, lạnh nhạt chặn đứng suy tính của bà Hạc: "Mẹ bỏ suy nghĩ đó đi. Ngữ Tịch có gì không tốt? Nhưng kể cả cô ấy có thật sự không tốt thì con cũng chẳng quan tâm."
"Con..."
Ngay khi bà Hạc vừa lên tiếng, Hạc Tư Đằng lần nữa cắt ngang bằng chất giọng thiếu kiên nhẫn: "Mẹ nghĩ, Ngữ Tịch bám lấy cuộc hôn nhân này là để dùng mọi thủ đoạn moi tiền sao? Đúng là cô ấy cần tiền, nhưng là tiền do cô ấy tự tạo ra. Và người đang cố níu giữ cuộc hôn này không phải là cô ấy, mà là chính con."
Hai tai bà Hạc ong ong lên, nét mặt vô cùng hốt hoảng khó tin, rốt cuộc một tháng qua, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đó La Ngữ Tịch đã dùng chiêu trò gì khiến Hạc Tư Đằng đứng hẳn về phía cô?
So với những ngày đầu, sự căm phẫn bà Hạc dành cho La Ngữ Tịch càng tăng thêm gấp bội. Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, hai mươi sáu năm nuôi dạy con khôn lớn, vậy mà con trai vì một người xa lạ quen biết không lâu đã muốn trở mặt với mẹ.
Chính vì dự đoán trước có ngày hôm nay, bà Hạc đã không ưa giờ càng hận La Ngữ Tịch thêm nữa.
Dù dáng vẻ bình thường có xinh đẹp hay tao nhã đến đâu, ngay giây phút này bà Hạc đã hoàn toàn vứt bỏ hình tượng cao quý của bản thân. Hai bàn tay bà siết chặt, nghiến chặt răng đến nổi gân xanh, con ngươi vì giận dữ mà hằn mạch máu đỏ.
"Con vừa nói cái gì?" Bà Hạc gằn từng chữ, cơn giận tựa như đã dâng lên đến đỉnh điểm: "Con đang cố giữ cuộc hôn nhân với La Ngữ Tịch? Chẳng lẽ con có tình cảm với nó?"
Không một giây chần chừ, Hạc Tư Đằng thẳng thắn thừa nhận: "Phải."
Không gian chìm trong yên tĩnh, chỉ hai giây sau tiếng "Choang" vỡ tan của ly trà trên bàn vang lên. Bà Hạc đứng phắc dậy nghiến răng trợn mắt, dùng mảnh vỡ kề vào mạch máu ở cổ tay.
"Mẹ!" Hạc Tư Đằng theo phản xạ bật dậy, vừa khổ tâm vừa ngán ngẫm.
"Nếu như anh còn cần người mẹ này, lập tức gọi điện bảo La Ngữ Tịch ký đơn ly hôn ngay!"
Tiếng quát ầm ĩ của bà Hạc vang rõ, Hạc Tư Đằng thở dài một hơi. Một tay anh chống hông bất lực, một tay ôm trán chịu đựng.
Chần chừ mấy giây, Hạc Tư Đằng vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định mà từ chối: "Con không làm được, con không có lý do để ly hôn với cô ấy."
Cơn nóng trong bà Hạc như bị châm thêm lửa, hàm răng va cầm cập vì giận run, không còn đủ nhẫn nại mà lớn tiếng hù doạ: "Được! Vậy anh ở với cô ta, còn tôi chết cho anh xem! Đồ bất hiếu!"
Dứt lời, bà Hạc kích động dùng viền sắc của mảnh sứ vỡ tự cứa cổ tay mình.
Trong chớp mắt, Hạc Tư Đằng bất ngờ lao nhanh đến, động tác dứt khoát chộp lấy cánh tay đang cầm mảnh sứ trong tay bà Hạc hất mạnh ra chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.