Quyển 2 - Chương 15: Ký ức thiêu lòng- Mạc Vân Hà (3)
Thiên Tầm Thiên Tầm
24/06/2014
Con người mà Mạc Vân Hà biết ơn nhất trong cuộc đời chính là Mạc Kính Trì, sau khi anh trưởng thành thường hay nghĩ, nếu như Mạc Kính Trì không nhận nuôi anh, vậy không biết cuộc sống bây giờ của anh sẽ như thế nào nữa. Lúc ấy vợ chồng Khúc Hướng Từ, ba mẹ của anh đều đã qua đời, Khúc Hướng Từ là con một, thật ra cũng có mấy người chú, bác, cô, dì, anh họ, chị họ, nhưng mà ngoại trừ tranh giành di sản lại không có một ai tỏ ý bằng lòng nhận nuôi Mạc Vân Hà; ở bên phía Cổ Lam cũng có một người chị, lấy chồng ở Nhật Bản, sau khi cả hai vợ chồng đều qua đời, Mạc Vân Hà đã chính thức trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Còn về di sản mà vợ chồng Khúc Hướng Từ để lại, ngoài xí nghiệp trên danh nghĩa còn có mười mấy suất bất động sản ở trong nước và nước ngoài, đó cũng là phần di sản có giá trị tương đối lớn, không chỉ thân thích nhà họ Khúc nhìn chằm chằm mà một vài họ hàng bên ngoại của gia tộc họ Mạc cũng có ý dòm ngó di sản, Mai uyển từng có lời đồn đại nói Mạc Kính Trì nhận nuôi Mạc Vân Hà vì muốn độc chiếm số di sản kia, cuối cùng Mạc Kính Trì ra mặt, lấy thân phận giám hộ của Mạc Vân Hà để đóng băng số di sản, trước khi Mạc Vân Hà trưởng thành, không ai được phép động đến, lúc đó cuộc tranh giành di sản mới lắng xuống. Còn về tình hình của số di sản, ngoại trừ Mạc Kính Trì cũng chỉ có Mạc Kính Phổ trong gia tộc họ Mạc là hiểu rõ. Anh em hai người đã làm những gì để bảo vệ quyền lợi của Mạc Vân Hà, đến bây giờ vẫn không ai biết.
Chỉ là cái năm mà Mạc Vân Hà đến đó đã thật sự khiến cho Mai uyển náo nhiệt một thời gian. Người nào cũng tràn đầy sự tò mò đối với cậu bé này, lúc ấy vợ của người con cả Mạc Kính Phổ, Bạch Vận Chi vẫn còn sống, lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Vân Hà đã nói: “Số mệnh của thằng bé này mang kiếp, điềm xấu.” Vợ của người con thứ ba Mạc Kính Thêm hỏi: “Điềm xấu như thế nào?” Bạch Vận Chi nói: “Khuôn mặt quá đẹp, làm gì có thằng bé nào lại đẹp như thế.” “Khuôn mặt đẹp cũng là điềm xấu sao?” “Đương nhiên, khuôn mặt quá hoàn hảo,số mệnh sẽ khó nói lắm, ông trời rất công bằng, cho cô cái này thì sẽ lấy đi của cô cái kia, sẽ không để cho cô có thể hoàn hảo một cách trọn vẹn.” “Chẳng trách, tuổi nhỏ như thế mà ba mẹ nó đã qua đời…”
Mạc Vân Hà hoàn toàn không biết gì về những lời bàn tán của người lớn. Anh đang chìm đắm ở bên trong sự tò mò mà cuộc sống mới mang đến, nhanh chóng chơi đùa thân thiết cùng với người con trai Mạc Vân Trạch của Mạc Kính Phổ, khi đó người con trai Mạc Vân Tố của Mạc Kính Thêm vừa mới sinh, Mạc Vân Trạch suốt ngày ngán ngẩm không có bạn chơi cùng, sự có mặt của Mạc Vân Hà khiến cho Mạc Vân Trạch vui mừng khôn xiết.
Có điều Mạc Vân Trạch năm chín tuổi ấy cũng rất thắc mắc với khuôn mặt của Mạc Vân Hà, anh hỏi Mạc Vân Hà: “Sao chú em lại lớn thành như thế, giống hệt con gái, làm gì có đứa con trai nào lớn lên giống con gái?” Sau đó Mạc Vân Tố lớn lên, cũng không chấp nhận được khuôn mặt gần như hoàn hảo của Mạc Vân Hà, “Anh lớn lên đẹp thế, em không muốn chơi với anh đâu, mẹ em nói, số mệnh của anh mang kiếp.”
Kiếp là sao? Lúc ấy Mạc Vân Hà đã được sáu, bảy tuổi vẫn không hiểu vì sao mọi người xung quanh lại thường hay lấy dáng vẻ của anh ra để bàn tán. Mạc Vân Tố gãi đầu cũng không hiểu lắm, “Kiếp chính là sẽ gay go ấy.”
Mạc Vân Hà hỏi ngược lại Mạc Vân Trạch: “Anh à, em sẽ gay go lắm sao?”
“Đừng nghe Vân Tố nói bậy, làm sao mà chú em gay go được, chú em không thấy ông cụ thích chú em thế à, ba của anh cũng thích chú em, chúng ta đều thích chú em, chú em chắc chắn sẽ không gay go đâu.”
“Ừm, hiểu rồi.”
Trên thực tế, Mạc Vân Hà cũng cực kì khổ sở về dáng vẻ của mình, từ lúc anh có thể nhớ được là mọi người đã bàn tán về dáng vẻ của anh, khiến cho anh buồn phiền vô cùng. Bởi vì anh không thích bị người ta bàn tán, ở trong cách hiểu của anh, bị người ta bàn tán là một chuyện rất không tốt, giống như mẹ và các thím bàn tán mỗi ngày về “hồ ly tinh”, “đồ đê tiện” vậy, khiến cho người ta cực kì, cực kì chán ghét. Nhưng mà từ nhỏ anh chỉ biết, rằng khuôn mặt là của ba mẹ ban cho, anh chẳng thể làm gì được, cũng đâu phải là anh muốn lớn lên như thế. Cho nên từ nhỏ anh đã rất ghét soi gương, vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trong gương là anh đã chán nản, “Nhìn xem, da dẻ trắng mịn thế kia, trắng trắng lại hồng hồng”, chẳng trách Mạc Vân Trạch lại nói anh giống hệt con gái; lại còn đôi môi nhỏ nhắn hệt như được thoa son, hồng nhuận mọng nước của anh nữa chứ; tức nhất là đôi mắt, to quá, lông mi vừa dày vừa dài, lại còn vểnh về phía trước, khiến cho anh thường xuyên bị bạn bè chế nhạo, nói anh giống búp bê, chỉ có búp bê mới có lông mi dài đến thế.” Lúc đó ngồi cùng bàn với anh là một bạn nữ, tên là Bội Bội, rất thân với anh, liền nói cho anh một bí quyết, “Cắt lông mi đi, cắt xong không phải là hết dài rồi sao?”
Mạc Vân Hà tin thật, về nhà cầm kéo lén cắt lông mi. Kết quả khiến cho anh nghĩ cả trăm lần cũng chẳng ngờ được là lông mi của anh chẳng những không ngắn, đã vậy càng cắt lại càng dài thêm. Sau đó bị bà bảo mẫu phát hiện, sau khi biết được nguyên nhân bà dở khóc dở cười, ôm anh vào lòng nựng một lúc lâu, “Ngốc quá, sao con lại ngốc như thế, lông mi càng cắt sẽ càng dài ra đấy…”
Sau khi vợ chồng Khúc Hướng Từ qua đời, bà bảo mẫu nhà họ Khúc cũng được Mạc Kính Trì nhận vào Mai uyển để tiếp tục chăm sóc cho Mạc Vân Hà, bởi vì Mạc Kính Trì chẳng thể trông mong Đường Dục Trân sẽ đối xử tốt với Vân Hà, bản thân ông thì lại bận, nếu Vân Hà không có người quen chăm sóc, ông sẽ lo lắng. Cho nên từ nhỏ Mạc Vân Hà đã được bà bảo mẫu nuôi lớn, bà bảo mẫu không tên không họ, nói theo xã hội cũ thì bà chính là con dâu bị bán đến giúp việc từ nhỏ, người chủ của gia tộc họ Khúc (ông cụ Khúc) đã chuộc thân cho bà, sau khi tân Trung Quốc thành lập bà vẫn luôn ở nhà họ Khúc, cả đời không lấy chồng. Nhà họ Khúc cũng không coi bà là người ngoài, sau khi ông cụ Khúc mất đã nhắn nhủ Khúc Hướng Từ chăm sóc cho bà bảo mẫu tới cuối đời. Bởi vì ông cụ Khúc qua đời sớm cho nên Khúc Hướng Từ cũng do một tay bà bảo mẫu nuôi nấng nên người, không ngờ rằng vợ chồng Khúc Hướng Từ lại mất sớm lúc tuổi trẻ, bà bảo mẫu lại đảm nhận trách nhiệm chăm sóc cho Vân Hà, Vân Hà thường gọi bà bảo mẫu là “bà”.
Bởi vì sống nhờ sống gửi, từ nhỏ Vân Hà đã được bà nhắc nhở là nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, có thể nói bớt thì nói bớt, có thể không tranh thì đừng tranh, không phải là của mình, có tranh cũng chẳng được.
Đối với khuôn mặt của Vân Hà, bà là người duy nhất tỏ ý tự hào, bà nói với Vân Hà: “Dáng vẻ là do ba mẹ của con cho con, con nên phải biết ơn. Hãy nhìn xem ba mẹ con sinh con ra xinh đẹp biết bao, người khác có muốn cũng chẳng được! Đừng nghe những người đó nói linh tinh, Tĩnh Tĩnh của chúng ta trời sinh đã có tướng phúc, có ba mẹ con bảo vệ con trên trời, số mệnh của con sẽ rất tốt đẹp.”
Cùng có thái độ yêu thích dáng vẻ của Mạc Vân Hà là Mạc Kính Trì, ông thường nhìn Vân Hà ngẩn người, tựa như đang đăm chiêu điều gì đó, khuôn mặt của Vân Hà khiến cho ông nhớ tới hai người bạn xưa, đặc biệt là Cổ Lam.
“Vân Hà, dáng vẻ của con thật là giống mẹ con.” Mạc Kính Trì nói như vậy không chỉ một lần.
Dáng vẻ của Mạc Vân Hà được kế thừa ưu điểm của ba mẹ, nhưng chủ yếu là kế thừa sự hoàn mĩ của Cổ Lam, tiếc rằng anh lại là một cậu bé, nếu mà là cô bé, nhất định sẽ là bản sao của Cổ Lam. Mỗi lần nhìn khuôn mặt của Vân Hà là Mạc Kính Trì lại ngẩn người, những ký ức tươi đẹp thoang thoảng, những hồi ức rực rỡ sắc màu chớp hiện lên ngay trước mắt, tựa như những đóa hoa lê tinh khiết, phảng phất mùi hương xa xôi mơ hồ. Rất nhiều chuyện ông không muốn nói với người khác, chỉ nguyện để những ký ức xưa cũ kia cuốn trôi vào trong cơn gió. Đồn đại cũng mặc, bí mật cũng thế, ông không muốn chia sẻ với bất cứ người nào, cũng chẳng đáng để đi giải thích.
Ông, Cổ Lam, và cả Khúc Hướng Từ, duyên phận kiếp này của ba người bọn họ đã hết. Chỉ mong kiếp sau bọn họ còn có thể gặp nhau. Chỉ vì Khúc Hướng Từ từng nói với ông một câu: “Kiếp sau đi, Kính Trì, kiếp sau nhất định tôi sẽ thành toàn cho cậu, kiếp này cậu thành toàn cho tôi, kiếp sau sẽ đến lượt tôi thành toàn cho cậu.” Có lời hứa này, còn cầu gì nữa?
Chỉ là Mạc Kính Trì cảm thấy con đường đi tới kiếp sau dài quá, hai người bọn họ đã đi trước, chỉ để lại một mình ông sống lẻ loi trên đời này. Đây là một chuyện đau khổ biết bao nhiêu…
Mà rốt cuộc thì Đường Dục Trân bên này vẫn không thể kiềm chế được đi gặp Nhan Bội Lan. Cả đời này bà cũng chẳng thể nào quên được hình dáng của người phụ nữ đó, đứng ở dưới tàng cây thanh đồng ven đường, tà váy bay bay. Khuôn mặt kia tựa như trong giấc mộng, tức khắc đã khiến cho Đường Dục Trân nhớ tới Cổ Lam đã mất. Không chỉ là rất giống, mà là giống hệt.
Đặc biệt là ánh sáng lấp lánh bên trong đôi mắt của Nhan Bội Lan, sức hút đó khó có thể nói nên lời, giống hệt Cổ Lam. Phảng phất như bị giáng xuống một gậy, sau một thoáng choáng váng ù tai, trong đầu của Đường Dục Trân bùng nổ, bỗng chốc đã hiểu ngay, hóa ra lời đồn đại khi xưa không phải không có căn cứ, là sự thật. Thì ra người chồng chung chăn chung gối của bà lại thật sự có quan hệ sâu xa với Cổ Lam. Ông giúp người ta nuôi con trai thì thôi, vậy mà lại còn đi tìm kiếm cả bản sao của Cổ Lam, ông tưởng rằng có thể giấu được trời, có thể giấu được đất, có thể giấu được mọi người, không ngờ rằng khuôn mặt của Nhan Bội Lan kia đã vạch trần tất cả, khiến cho tâm tư ẩn sâu trong lòng ông bị bóc trần rõ như ban ngày.
Đường Dục Trân hùng hổ đi gặp Nhan Bội Lan, vốn là muốn sỉ nhục cô ta, không ngờ người bị nhục lại chính là bản thân bà. Bà khóc lóc suốt cả đoạn đường trở lại Mai uyển, tự hỏi chính lòng bà, rốt cuộc thì bà được coi là cái gì ở trong mắt của Mạc Kính Trì, ông không yêu bà, vậy mà lại lấy bà, lấy bà rồi lại đối xử với bà như thế, ông đặt bà ở chỗ nào?
Đúng, hôn nhân của hai người là cuộc hôn nhân lợi ích, ông có thể không yêu người vợ kết tóc này của ông, cũng có thể nuôi con của người khác ở trong nhà. Nhưng mà vì sao ông lại cố chấp với người phụ nữ kia đến như thế, đến mức ông chẳng ngần ngại cả một bản sao! Mà cũng chính là bởi bản sao đó đã khiến ông chẳng ngần ngại cãi nhau với ông cụ, chẳng ngần ngại đưa đơn ly hôn cho vợ ông, thậm chí còn tuyên bố muốn vứt bỏ quyền thừa kế, sự nhục nhã và đả kích này đã vượt xa hơn cả cái thai kết tinh ngấm ngầm của ông và Nhan Bội Lan.
Nếu chỉ là một người phụ nữ bình thường không có liên quan gì, cho dù có mang thai thì Đường Dục Trân cũng không đến mức điên cuồng như thế, dù sao bà cũng không thể sinh con, mà vợ chồng hai người cũng đã ở riêng nhiều năm, quan hệ vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, ông có người phụ nữ ở bên ngoài cũng chẳng có gì lạ, nào biết được chân tướng của sự thật phía sau lại quá chừng như thế, quá chừng đến mức khiến cho Đường Dục Trân như bị tát một cái tát giữa ban ngày, sống không bằng chết.
Không ngờ rằng, đêm đó Mạc Kính Trì lại thật sự cho Đường Dục Trân một cái tát.
Nguyên nhân là khi cãi nhau với ông, Đường Dục Trân mắng Nhan Bội Lan thì thôi, lại còn mắng cả Cổ Lam, mắng Khúc Hướng Từ, mắng ba người bọn họ ra vẻ đứng đắn, thế mà lại ngấm ngầm vụng trộm với nhau, Cổ Lam chính là đồ yêu tinh mà ai cũng có thể lấy làm chồng… Lời còn chưa nói xong, Mạc Kính Trì đã cho bà một cái bạt tay vang dội.
Kết hôn hơn mười năm, đây chính là lần đầu tiên Mạc Kính Trì đánh Đường Dục Trân.
Còn về di sản mà vợ chồng Khúc Hướng Từ để lại, ngoài xí nghiệp trên danh nghĩa còn có mười mấy suất bất động sản ở trong nước và nước ngoài, đó cũng là phần di sản có giá trị tương đối lớn, không chỉ thân thích nhà họ Khúc nhìn chằm chằm mà một vài họ hàng bên ngoại của gia tộc họ Mạc cũng có ý dòm ngó di sản, Mai uyển từng có lời đồn đại nói Mạc Kính Trì nhận nuôi Mạc Vân Hà vì muốn độc chiếm số di sản kia, cuối cùng Mạc Kính Trì ra mặt, lấy thân phận giám hộ của Mạc Vân Hà để đóng băng số di sản, trước khi Mạc Vân Hà trưởng thành, không ai được phép động đến, lúc đó cuộc tranh giành di sản mới lắng xuống. Còn về tình hình của số di sản, ngoại trừ Mạc Kính Trì cũng chỉ có Mạc Kính Phổ trong gia tộc họ Mạc là hiểu rõ. Anh em hai người đã làm những gì để bảo vệ quyền lợi của Mạc Vân Hà, đến bây giờ vẫn không ai biết.
Chỉ là cái năm mà Mạc Vân Hà đến đó đã thật sự khiến cho Mai uyển náo nhiệt một thời gian. Người nào cũng tràn đầy sự tò mò đối với cậu bé này, lúc ấy vợ của người con cả Mạc Kính Phổ, Bạch Vận Chi vẫn còn sống, lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Vân Hà đã nói: “Số mệnh của thằng bé này mang kiếp, điềm xấu.” Vợ của người con thứ ba Mạc Kính Thêm hỏi: “Điềm xấu như thế nào?” Bạch Vận Chi nói: “Khuôn mặt quá đẹp, làm gì có thằng bé nào lại đẹp như thế.” “Khuôn mặt đẹp cũng là điềm xấu sao?” “Đương nhiên, khuôn mặt quá hoàn hảo,số mệnh sẽ khó nói lắm, ông trời rất công bằng, cho cô cái này thì sẽ lấy đi của cô cái kia, sẽ không để cho cô có thể hoàn hảo một cách trọn vẹn.” “Chẳng trách, tuổi nhỏ như thế mà ba mẹ nó đã qua đời…”
Mạc Vân Hà hoàn toàn không biết gì về những lời bàn tán của người lớn. Anh đang chìm đắm ở bên trong sự tò mò mà cuộc sống mới mang đến, nhanh chóng chơi đùa thân thiết cùng với người con trai Mạc Vân Trạch của Mạc Kính Phổ, khi đó người con trai Mạc Vân Tố của Mạc Kính Thêm vừa mới sinh, Mạc Vân Trạch suốt ngày ngán ngẩm không có bạn chơi cùng, sự có mặt của Mạc Vân Hà khiến cho Mạc Vân Trạch vui mừng khôn xiết.
Có điều Mạc Vân Trạch năm chín tuổi ấy cũng rất thắc mắc với khuôn mặt của Mạc Vân Hà, anh hỏi Mạc Vân Hà: “Sao chú em lại lớn thành như thế, giống hệt con gái, làm gì có đứa con trai nào lớn lên giống con gái?” Sau đó Mạc Vân Tố lớn lên, cũng không chấp nhận được khuôn mặt gần như hoàn hảo của Mạc Vân Hà, “Anh lớn lên đẹp thế, em không muốn chơi với anh đâu, mẹ em nói, số mệnh của anh mang kiếp.”
Kiếp là sao? Lúc ấy Mạc Vân Hà đã được sáu, bảy tuổi vẫn không hiểu vì sao mọi người xung quanh lại thường hay lấy dáng vẻ của anh ra để bàn tán. Mạc Vân Tố gãi đầu cũng không hiểu lắm, “Kiếp chính là sẽ gay go ấy.”
Mạc Vân Hà hỏi ngược lại Mạc Vân Trạch: “Anh à, em sẽ gay go lắm sao?”
“Đừng nghe Vân Tố nói bậy, làm sao mà chú em gay go được, chú em không thấy ông cụ thích chú em thế à, ba của anh cũng thích chú em, chúng ta đều thích chú em, chú em chắc chắn sẽ không gay go đâu.”
“Ừm, hiểu rồi.”
Trên thực tế, Mạc Vân Hà cũng cực kì khổ sở về dáng vẻ của mình, từ lúc anh có thể nhớ được là mọi người đã bàn tán về dáng vẻ của anh, khiến cho anh buồn phiền vô cùng. Bởi vì anh không thích bị người ta bàn tán, ở trong cách hiểu của anh, bị người ta bàn tán là một chuyện rất không tốt, giống như mẹ và các thím bàn tán mỗi ngày về “hồ ly tinh”, “đồ đê tiện” vậy, khiến cho người ta cực kì, cực kì chán ghét. Nhưng mà từ nhỏ anh chỉ biết, rằng khuôn mặt là của ba mẹ ban cho, anh chẳng thể làm gì được, cũng đâu phải là anh muốn lớn lên như thế. Cho nên từ nhỏ anh đã rất ghét soi gương, vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trong gương là anh đã chán nản, “Nhìn xem, da dẻ trắng mịn thế kia, trắng trắng lại hồng hồng”, chẳng trách Mạc Vân Trạch lại nói anh giống hệt con gái; lại còn đôi môi nhỏ nhắn hệt như được thoa son, hồng nhuận mọng nước của anh nữa chứ; tức nhất là đôi mắt, to quá, lông mi vừa dày vừa dài, lại còn vểnh về phía trước, khiến cho anh thường xuyên bị bạn bè chế nhạo, nói anh giống búp bê, chỉ có búp bê mới có lông mi dài đến thế.” Lúc đó ngồi cùng bàn với anh là một bạn nữ, tên là Bội Bội, rất thân với anh, liền nói cho anh một bí quyết, “Cắt lông mi đi, cắt xong không phải là hết dài rồi sao?”
Mạc Vân Hà tin thật, về nhà cầm kéo lén cắt lông mi. Kết quả khiến cho anh nghĩ cả trăm lần cũng chẳng ngờ được là lông mi của anh chẳng những không ngắn, đã vậy càng cắt lại càng dài thêm. Sau đó bị bà bảo mẫu phát hiện, sau khi biết được nguyên nhân bà dở khóc dở cười, ôm anh vào lòng nựng một lúc lâu, “Ngốc quá, sao con lại ngốc như thế, lông mi càng cắt sẽ càng dài ra đấy…”
Sau khi vợ chồng Khúc Hướng Từ qua đời, bà bảo mẫu nhà họ Khúc cũng được Mạc Kính Trì nhận vào Mai uyển để tiếp tục chăm sóc cho Mạc Vân Hà, bởi vì Mạc Kính Trì chẳng thể trông mong Đường Dục Trân sẽ đối xử tốt với Vân Hà, bản thân ông thì lại bận, nếu Vân Hà không có người quen chăm sóc, ông sẽ lo lắng. Cho nên từ nhỏ Mạc Vân Hà đã được bà bảo mẫu nuôi lớn, bà bảo mẫu không tên không họ, nói theo xã hội cũ thì bà chính là con dâu bị bán đến giúp việc từ nhỏ, người chủ của gia tộc họ Khúc (ông cụ Khúc) đã chuộc thân cho bà, sau khi tân Trung Quốc thành lập bà vẫn luôn ở nhà họ Khúc, cả đời không lấy chồng. Nhà họ Khúc cũng không coi bà là người ngoài, sau khi ông cụ Khúc mất đã nhắn nhủ Khúc Hướng Từ chăm sóc cho bà bảo mẫu tới cuối đời. Bởi vì ông cụ Khúc qua đời sớm cho nên Khúc Hướng Từ cũng do một tay bà bảo mẫu nuôi nấng nên người, không ngờ rằng vợ chồng Khúc Hướng Từ lại mất sớm lúc tuổi trẻ, bà bảo mẫu lại đảm nhận trách nhiệm chăm sóc cho Vân Hà, Vân Hà thường gọi bà bảo mẫu là “bà”.
Bởi vì sống nhờ sống gửi, từ nhỏ Vân Hà đã được bà nhắc nhở là nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, có thể nói bớt thì nói bớt, có thể không tranh thì đừng tranh, không phải là của mình, có tranh cũng chẳng được.
Đối với khuôn mặt của Vân Hà, bà là người duy nhất tỏ ý tự hào, bà nói với Vân Hà: “Dáng vẻ là do ba mẹ của con cho con, con nên phải biết ơn. Hãy nhìn xem ba mẹ con sinh con ra xinh đẹp biết bao, người khác có muốn cũng chẳng được! Đừng nghe những người đó nói linh tinh, Tĩnh Tĩnh của chúng ta trời sinh đã có tướng phúc, có ba mẹ con bảo vệ con trên trời, số mệnh của con sẽ rất tốt đẹp.”
Cùng có thái độ yêu thích dáng vẻ của Mạc Vân Hà là Mạc Kính Trì, ông thường nhìn Vân Hà ngẩn người, tựa như đang đăm chiêu điều gì đó, khuôn mặt của Vân Hà khiến cho ông nhớ tới hai người bạn xưa, đặc biệt là Cổ Lam.
“Vân Hà, dáng vẻ của con thật là giống mẹ con.” Mạc Kính Trì nói như vậy không chỉ một lần.
Dáng vẻ của Mạc Vân Hà được kế thừa ưu điểm của ba mẹ, nhưng chủ yếu là kế thừa sự hoàn mĩ của Cổ Lam, tiếc rằng anh lại là một cậu bé, nếu mà là cô bé, nhất định sẽ là bản sao của Cổ Lam. Mỗi lần nhìn khuôn mặt của Vân Hà là Mạc Kính Trì lại ngẩn người, những ký ức tươi đẹp thoang thoảng, những hồi ức rực rỡ sắc màu chớp hiện lên ngay trước mắt, tựa như những đóa hoa lê tinh khiết, phảng phất mùi hương xa xôi mơ hồ. Rất nhiều chuyện ông không muốn nói với người khác, chỉ nguyện để những ký ức xưa cũ kia cuốn trôi vào trong cơn gió. Đồn đại cũng mặc, bí mật cũng thế, ông không muốn chia sẻ với bất cứ người nào, cũng chẳng đáng để đi giải thích.
Ông, Cổ Lam, và cả Khúc Hướng Từ, duyên phận kiếp này của ba người bọn họ đã hết. Chỉ mong kiếp sau bọn họ còn có thể gặp nhau. Chỉ vì Khúc Hướng Từ từng nói với ông một câu: “Kiếp sau đi, Kính Trì, kiếp sau nhất định tôi sẽ thành toàn cho cậu, kiếp này cậu thành toàn cho tôi, kiếp sau sẽ đến lượt tôi thành toàn cho cậu.” Có lời hứa này, còn cầu gì nữa?
Chỉ là Mạc Kính Trì cảm thấy con đường đi tới kiếp sau dài quá, hai người bọn họ đã đi trước, chỉ để lại một mình ông sống lẻ loi trên đời này. Đây là một chuyện đau khổ biết bao nhiêu…
Mà rốt cuộc thì Đường Dục Trân bên này vẫn không thể kiềm chế được đi gặp Nhan Bội Lan. Cả đời này bà cũng chẳng thể nào quên được hình dáng của người phụ nữ đó, đứng ở dưới tàng cây thanh đồng ven đường, tà váy bay bay. Khuôn mặt kia tựa như trong giấc mộng, tức khắc đã khiến cho Đường Dục Trân nhớ tới Cổ Lam đã mất. Không chỉ là rất giống, mà là giống hệt.
Đặc biệt là ánh sáng lấp lánh bên trong đôi mắt của Nhan Bội Lan, sức hút đó khó có thể nói nên lời, giống hệt Cổ Lam. Phảng phất như bị giáng xuống một gậy, sau một thoáng choáng váng ù tai, trong đầu của Đường Dục Trân bùng nổ, bỗng chốc đã hiểu ngay, hóa ra lời đồn đại khi xưa không phải không có căn cứ, là sự thật. Thì ra người chồng chung chăn chung gối của bà lại thật sự có quan hệ sâu xa với Cổ Lam. Ông giúp người ta nuôi con trai thì thôi, vậy mà lại còn đi tìm kiếm cả bản sao của Cổ Lam, ông tưởng rằng có thể giấu được trời, có thể giấu được đất, có thể giấu được mọi người, không ngờ rằng khuôn mặt của Nhan Bội Lan kia đã vạch trần tất cả, khiến cho tâm tư ẩn sâu trong lòng ông bị bóc trần rõ như ban ngày.
Đường Dục Trân hùng hổ đi gặp Nhan Bội Lan, vốn là muốn sỉ nhục cô ta, không ngờ người bị nhục lại chính là bản thân bà. Bà khóc lóc suốt cả đoạn đường trở lại Mai uyển, tự hỏi chính lòng bà, rốt cuộc thì bà được coi là cái gì ở trong mắt của Mạc Kính Trì, ông không yêu bà, vậy mà lại lấy bà, lấy bà rồi lại đối xử với bà như thế, ông đặt bà ở chỗ nào?
Đúng, hôn nhân của hai người là cuộc hôn nhân lợi ích, ông có thể không yêu người vợ kết tóc này của ông, cũng có thể nuôi con của người khác ở trong nhà. Nhưng mà vì sao ông lại cố chấp với người phụ nữ kia đến như thế, đến mức ông chẳng ngần ngại cả một bản sao! Mà cũng chính là bởi bản sao đó đã khiến ông chẳng ngần ngại cãi nhau với ông cụ, chẳng ngần ngại đưa đơn ly hôn cho vợ ông, thậm chí còn tuyên bố muốn vứt bỏ quyền thừa kế, sự nhục nhã và đả kích này đã vượt xa hơn cả cái thai kết tinh ngấm ngầm của ông và Nhan Bội Lan.
Nếu chỉ là một người phụ nữ bình thường không có liên quan gì, cho dù có mang thai thì Đường Dục Trân cũng không đến mức điên cuồng như thế, dù sao bà cũng không thể sinh con, mà vợ chồng hai người cũng đã ở riêng nhiều năm, quan hệ vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, ông có người phụ nữ ở bên ngoài cũng chẳng có gì lạ, nào biết được chân tướng của sự thật phía sau lại quá chừng như thế, quá chừng đến mức khiến cho Đường Dục Trân như bị tát một cái tát giữa ban ngày, sống không bằng chết.
Không ngờ rằng, đêm đó Mạc Kính Trì lại thật sự cho Đường Dục Trân một cái tát.
Nguyên nhân là khi cãi nhau với ông, Đường Dục Trân mắng Nhan Bội Lan thì thôi, lại còn mắng cả Cổ Lam, mắng Khúc Hướng Từ, mắng ba người bọn họ ra vẻ đứng đắn, thế mà lại ngấm ngầm vụng trộm với nhau, Cổ Lam chính là đồ yêu tinh mà ai cũng có thể lấy làm chồng… Lời còn chưa nói xong, Mạc Kính Trì đã cho bà một cái bạt tay vang dội.
Kết hôn hơn mười năm, đây chính là lần đầu tiên Mạc Kính Trì đánh Đường Dục Trân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.