Quyển 2 - Chương 16: Ký ức thiêu lòng- Mạc Vân Hà (4)
Thiên Tầm Thiên Tầm
24/06/2014
“Cô thật quá đáng!” Mạc Kính Trì giận run chỉ vào vợ, “Ngày thường cô có vô liêm sỉ ra sao, có mắng tôi và Bội Lan như thế nào cũng được, dù sao vợ chồng chúng ta cũng đã thành ra thế này rồi, cả đời có chết cũng phải chết chung một chỗ, thế nhưng cô dám nói xấu hai người Hướng Từ ở dưới suối vàng, bọn họ đã mất rồi cô có biết không? Dù gì thì cô cũng là con cái nhà gia giáo, tôn trọng người đã mất, đạo lý đó mà cô không hiểu sao? Ba mẹ cô dạy cô như thế nào! Cô đọc sách kiểu gì hả? Đường Dục Trân, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám nói xấu hai người đó nửa câu nữa, cô sẽ biết tay tôi, bây giờ tôi đã có thể ly hôn với cô rồi, cô trở về nhà họ Đường, để ba mẹ cô dạy dỗ cô lại từ đầu cho khuôn khổ, dạy cô cái gì là tôn trọng người đã mất!”
Lúc ấy Đường Dục Trân tóc tai bù xù, sợ hãi nhìn trừng trừng vào khuôn mặt bị vặn vẹo vì quá mức tức giận của chồng, bà chưa bao giờ nhìn thấy chồng bà giận dữ như thế, tức khắc đờ người.
“Đường Dục Trân, tôi cực kì thất vọng với cô!” Mạc Kính Trì nói xong rồi sập cửa rời đi, để lại một mình Đường Dục Trân ở trong phòng gào khóc. Vân Hà ở cách đó một vách tường bị đánh thức, bà bảo mẫu cũng tỉnh, hoặc có lẽ bà vẫn luôn thức, ôm Mạc Vân Hà vào lòng nói: “Ngủ đi, con à, không phải chuyện của con đâu.” “Bà, vì sao mẹ lại khóc?” Mặc dù là con nuôi, nhưng ba tuổi Mạc Vân Hà đã tới gia tộc họ Mạc, vẫn gọi Đường Dục Trân là “mẹ”, Mạc Kính Trì muốn anh gọi như thế.
Bà bảo mẫu xoa nhẹ trán của Mạc Vân Hà nói: “Oan nghiệt, cái nhà này oan nghiệt quá nặng, chỉ sợ kiếp nạn vẫn còn ở phía sau, Tĩnh Tĩnh à, con lớn nhanh lên một chút, trưởng thành là rời khỏi nơi này được rồi.Con là con trai duy nhất của nhà họ Khúc, bà không thể nhìn thấy con lớn thành người, thế nhưng ba mẹ con dưới suối vàng lại nhìn thấy, hy vọng hai người có thể phù hộ cho con, giúp con tránh khỏi kiếp nạn của cái gia đình này, lớn lên bình an, vui vẻ…”
Bà bảo mẫu tựa như đã tiên đoán trước được mọi việc, bởi vì sự ra đời của con gái Nhan Bội Lan, nhà họ Mạc thật sự đã rơi vào tình cảnh muôn kiếp không thể trở lại. Ngay từ lúc cô bé đó chưa sinh ra, đàn bà gia tộc họ Mạc đã suy đoán đủ kiểu về cô bé, là nam hay là nữ, giống bố hay giống mẹ, ông cụ sẽ có thái độ gì, vô cùng ầm ĩ. Khoảng thời gian đó, Mai uyển còn náo nhiệt hơn so với bình thường, cô dì chú bác gia tộc họ Mạc tới đây thành từng tốp, không phải chơi mạt chược, mà là ngồi vây quanh người vợ Đường Dục Trân của Mạc Kính Trì nghĩ cách, giúp bà giải tỏa nỗi lòng.
Bởi rằng Nhan Bội Lan sắp chuyển dạ, Mạc Kính Trì đưa Nhan Bội Lan tới ở trong một ngôi nhà cũ ở ngoại ô của gia đình, mời chuyên gia đến chăm sóc. Đã rất nhiều ngày ông không trở về Mai uyển ở, thỉnh thoảng trở về cũng chỉ để gặp ông cụ, nhân tiện thăm Vân Hà. Từ sau trận cãi nhau đó, đã rất lâu hai vợ chồng không còn nói chuyện gì với nhau.
Việc đã đến nước này, không ngờ Đường Dục Trân lại không ầm ĩ, không gây náo loạn, bởi có tranh cãi ầm ĩ cũng chẳng thể thay đổi được chuyện thật ngay trước mắt, đã thế còn làm cho quan hệ vốn đã căng thẳng của hai vợ chồng trở nên nặng nề hơn. Huống chi ông cụ vẫn không tỏ rõ thái độ, không có ai làm chỗ dựa, bà có làm ầm lên cũng chẳng giải quyết được việc gì, kết hôn đã nhiều năm, không phải chưa từng cãi nhau, cuối cùng chẳng phải cũng vẫn rơi vào kết cục này ư. Nhưng bà tuyên bố, chỉ cần Đường Dục Trân bà còn sống một ngày, bà sẽ không cho phép cái đồ dã chủng kia tiến vào cửa nhà bà, cả đời này cũng đừng mơ.
Nếu ông cụ đưa đứa con kia vào nhà họ Mạc, bà sẽ tìm dây thừng treo cổ ở trước cổng Mai uyển.
Để xem gia tộc họ Mạc còn có mặt mũi nào nữa.
Bạch Vận Chi khuyên giải Đường Dục Trân, chỉ cần không phải con trai, gia tộc họ Mạc sẽ không coi trọng, mà cho dù có là con trai, danh không chính, ngôn không thuận, sẽ chẳng chiếm được bao nhiêu lợi ích. Sớm muộn gì ông cụ cũng sẽ qua đời, có sống đến trăm tuổi cũng tới lúc sẽ qua đời. Ông cụ mất rồi, chỉ dựa vào dã chủng không danh không phận đó, trước mặt có bao nhiêu già trẻ gia tộc họ Mạc như thế, nó cũng chẳng thể vào được cửa gia tộc họ Mạc.
Thật ra Bạch Vận Chi có nhắc nhở Đường Dục Trân, “Đối xử tốt với Vân Hà một chút, mặc dù nó là con nuôi của gia tộc họ Mạc, nhưng họ của nó đã sửa lại rồi, nó chính là người của gia tộc họ Mạc. Cô cũng thấy đấy, ông cụ yêu quý Mạc Vân Hà tuyệt đối không kém hơn so với Vân Trạch và Vân Tố, thằng bé này vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, tốt với nó một chút, sau này ông cụ sẽ không đối xử tệ với cô, dù sao cô không thể sinh nở, cô coi con trai của cô ta làm con trai của cô, có đứa con trai này, đồ dã chủng bên ngoài kia dù có là thái tử cũng chẳng thể làm gì được cô.”
Vợ của Mạc Kính Thêm cũng nói: “Đúng, mợ phải nắm chắc lấy Vân Hà, tôi nghe phong thanh là ông cụ đã lập di chúc kín với luật sư Hoàng, nói rằng sẽ chia đều sản nghiệp cho con cháu gia tộc họ Mạc, Vân Hà cũng được ông cụ cho vào đó, bởi vì cha mẹ nó đã mất, bây giờ nó họ Mạc, nó chính là con cháu của gia tộc họ Mạc!”
Như thể bị dội nước lên đầu, Đường Dục Trân thoáng chốc đã nhận ra, thì ra không phải bà chỉ có hai bàn tay trắng. Bà vẫn còn Vân Hà! Vì thế vào các buổi tối mỗi ngày, Đường Dục Trân gọi Vân Hà vào phòng của mình, lúc ấy Vân Hà đã được tám tuổi, bà ngắm nhìn đứa bé xinh đẹp đến lạ lùng này, trong lòng than thở vô cùng, vì sao bà lại không sinh được một đứa con xinh đẹp như thế? Nhưng mà không sao, mẹ nó đã mất, người phụ nữ kia không có phúc, không được hưởng một đứa con xinh đẹp thế này, Đường Dục Trân bà có một đứa con trai như vậy thì có gì là không tốt? Mợ cả nói đúng, coi nó là con trai của bà, vậy thì nó chính là con trai của bà. Đường Dục Trân kéo Vân Hà đến trước mặt nói: “Vân Hà, mẹ biết con không gần gũi với mẹ lắm, con thích ba hơn một chút có đúng không?”
Vân Hà mơ hồ không hiểu nhìn người “mẹ” rất hiếm khi gần gũi với anh, chẳng biết nói gì.
“Không sao, con thích ba, thích ông cụ là không sai, chỉ tại thường ngày mẹ không chăm nom cho con nhiều, bây giờ mẹ đã hiểu ra rồi, trên đời này mẹ không có ai để nương tựa, chỉ có mình con, tuy rằng con không phải do mẹ sinh ra, nhưng con là con mẹ, sau này mẹ sẽ đối xử với con như với con trai mình, Vân Hà, con có hiểu không?”
Vân Hà trở về liền kể lại cho bà nghe những lời mà Đường Dục Trân nói với anh. Lúc ấy bà đã già lắm rồi, bước đi cũng phải chống gậy, mắt đã mờ, lưng cũng đã còng, nhưng mà suy nghĩ của bà vẫn còn rất sáng suốt,tấm lòng như gương soi. Bà gõ cây gậy nói với Vân Hà: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt, Vân Hà, con đừng nghe người đàn bà kia, cô ta coi con là con trai của cô ta là muốn biến con thành lợi thế để tranh đoạt gia sản đấy. Không, Vân Hà, con không phải con trai của cô ta, con là con trai của Khúc Hướng Từ và Cổ Lam, con không phải họ Mạc, con họ Khúc. Hãy nhớ kỹ, con họ Khúc!”
Một đứa bé tám tuổi, làm sao hiểu được sự phức tạp trong thế giới của người lớn, anh không hiểu, và cũng chẳng thể nào hiểu được. Có điều quả thật là sau đó Đường Dục Trân đối xử với anh tốt hơn rất nhiều, coi anh như thể bảo bối trong lòng, những thứ mà Vân Trạch và Vân Tố có, bà đều không để anh bị thua thiệt, ăn uống, sinh hoạt hàng ngày bà đều đích thân quan tâm, việc học hành cũng không hề qua loa mà mời mấy vị giáo sư tới nhà để dạy cho anh, rõ ràng Đường Dục Trân muốn trút tất cả tình mẫu tử đã không làm tròn lên trên người của Mạc Vân Hà.
Nhưng mà Mạc Vân Hà vẫn không thể thân thiết với Đường Dục Trân, không phải chỉ bởi quan hệ máu mủ, mà còn bởi vì Đường Dục Trân đã làm một chuyện khiến cho Mạc Vân Hà không thể tha thứ. Bà đuổi bà bảo mẫu đi! Đường Dục Trân đã sớm phát hiện ra bà lão này xúi bảo Vân Hà, hơn nữa bà ta cũng già lắm rồi, đến bản thân còn cần phải có người chăm sóc, cho nên cũng chẳng chăm sóc cho Vân Hà được bao nhiêu. Bà cho bà bảo mẫu một số tiền, đuổi bà ta “về quê” dưỡng lão. Bà bảo mẫu cô độc đáng thương, mắt mờ, tai nghễnh ngãng, có nhiều tiền cũng chẳng để làm gì, hơn nữa từ lâu bà đã không còn nhớ quê bà ở đâu. Năm đó bởi tránh chiến tranh và nạn đói nên mới rời quê, đã hơn một nửa thế kỷ rồi, làm sao bà còn nhớ được quê hương của mình, mà cho dù có nhớ, làm sao bà có thể trở về với cái bộ xương già nua này.
Vân Hà khóc lóc, muốn giữ bà lại, không ngại quỳ gối trước Đường Dục Trân để cầu xin, thế nhưng Đường Dục Trân đã quyết, đóng cổng sắt, nhốt bà bảo mẫu ở bên ngoài Mai uyển.
Lúc ấy vừa mới sang xuân, lá cây còn chưa nảy mầm, Vân Hà tám tuổi bị khóa trái ở trong phòng của mình, khóc rách cả cổ họng. Anh ghé sát vào cửa sổ, nhìn gió lạnh thổi xào xạc trên những cành cây khẳng khiu bên ngoài, nghĩ tới bà không có nơi nào để đi, lần đầu tiên cảm nhận được sự lạnh lẽo của lòng người, còn lạnh hơn cả gió rét ngoài kia.
Vân Hà khóc liên tục đến tận nửa đêm, mọi người trong Mai uyển đều nghe thấy. Mấy ngày này vừa đúng dịp ông cụ và con trai cả Mạc Kính Phổ đi nước ngoài, Mạc Kính Thêm cũng đi Bắc Kinh khảo sát hạng mục đầu tư, Mạc Kính Trì và Nhan Bội Lan đang chờ sinh ở ngôi nhà cũ ngoại ô cũng không hề biết, trong nhà không có ai làm chủ, nếu không đã không gây ra hậu quả không thể vãn hồi.
Ngày hôm sau, vẫn là mợ cả Bạch Vận Chi hỏi: “Dục Trân, sao tối qua Vân Hà lại khóc như thế, cô làm gì với thằng bé vậy? Không phải cô muốn coi nó làm con trai ruột sao?”
Đường Dục Trân bèn nói lại nguyên do của sự việc, vẻ mặt chẳng có gì lo lắng.
Bạch Vận Chi sợ hãi nói, “Trời lạnh như thế mà cô đuổi một bà già lọm xọm ra ngoài sao?” Vợ của Mạc Kính Thêm cũng bị dọa: “Trời ơi, mợ hai, dễ xảy ra tai nạn chết người đấy, nếu để cho anh hai biết là không xong đâu, mợ mau đi tìm người về đi, nếu mà thật sự xảy ra án mạng, mợ đừng có mong được ở lại cái nhà này nữa.”
Lúc này Đường Dục Trân mới nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, vội vàng hốt hoảng gọi người đi tìm bà bảo mẫu, nhưng mà tìm ở đâu, tìm khắp các khu phố gần đây, nhà ga, bến xe mà vẫn không thấy bóng người. Còn Vân Hà thì do khóc lóc cả một đêm cho nên sốt cao, đầu óc mơ hồ, Đường Dục Trân sợ tới mức hồn vía lên mây, vừa sai người đi tìm bà bảo mẫu, vừa đưa Mạc Vân Hà tới bệnh viện.
Mãi cho đến lúc chạng vạng, trời đã tối mà vẫn chưa tìm thấy bà bảo mẫu. Ba người đàn bà ngồi vây quanh phòng khách của nhà chính, sốt ruột tới mức không biết làm sao. Lúc ấy Bạch Vận Chi cau mày nhìn Đường Dục Trân thở dài, “Tôi nói cô này, Dục Trân, lần này cô gây ra họa lớn rồi. Nếu bà lão kia thật sự chết ở ngoài đó, cô nói người ngoài sẽ bàn tán về Mai uyển chúng ta ra sao đây? Ông cụ coi trọng danh dự còn hơn cả mạng sống, giờ thì hay rồi, danh dự cả đời đều bị hủy hoại trong tay cô. Chuyện lớn đến thế, sao trước đó cô không bàn bạc với chúng tôi? Còn nữa, cô định ăn nói với Kính Trì như thế nào? Cô định đối mặt với lương tâm của cô ra sao đây? Cô có biết lần này cô tạo nghiệp chướng, đây là báo ứng của cô, Dục Trân, cô rõ thật là hồ đồ…”
Đêm đó Mạc Kính Trì nghe được chuyện của bà bảo mẫu, sốt ruột chạy về Mai uyển. Vào cửa, còn chưa nói hai lời đã giơ tay cho Đường Dục Trân một cái tát, “Đường Dục Trân, tôi và cô kết thúc rồi!” Chỉ một câu, ông và bà đã kết thúc.
Mạc Kính Trì vội vàng báo cảnh sát, dưới sự tìm kiếm của cảnh sát, mãi cho đến lúc rạng sáng, mọi người mới tìm thấy thi thể đã cứng ngắc của bà bảo mẫu ở khu vườn lê phía sau núi.
Thật là kì lạ, lúc ấy mới là giữa tháng hai, tiết xuân se lạnh, vốn chẳng phải là mùa hoa lê nở, thế nhưng toàn bộ hoa lê phía sau núi lại nở rộ chỉ trong một đêm. Những người ở Mai uyển năm đó đều nhớ mang máng, hoa lê chưa bao giờ nở rộ như thế, tầng tầng lớp lớp, tựa như những áng mây, trong một đêm mà cả gò núi đã được bao phủ trong biển mây trắng, rất nhiều người sống gần đó đều tới đó ngắm hoa, ngay cả người của đài truyền hình cũng mang máy quay đến. Chuyên gia giải thích rằng hiện tượng này là do sự thay đổi của khí hậu, không có gì lạ cả.
Lúc ấy Đường Dục Trân tóc tai bù xù, sợ hãi nhìn trừng trừng vào khuôn mặt bị vặn vẹo vì quá mức tức giận của chồng, bà chưa bao giờ nhìn thấy chồng bà giận dữ như thế, tức khắc đờ người.
“Đường Dục Trân, tôi cực kì thất vọng với cô!” Mạc Kính Trì nói xong rồi sập cửa rời đi, để lại một mình Đường Dục Trân ở trong phòng gào khóc. Vân Hà ở cách đó một vách tường bị đánh thức, bà bảo mẫu cũng tỉnh, hoặc có lẽ bà vẫn luôn thức, ôm Mạc Vân Hà vào lòng nói: “Ngủ đi, con à, không phải chuyện của con đâu.” “Bà, vì sao mẹ lại khóc?” Mặc dù là con nuôi, nhưng ba tuổi Mạc Vân Hà đã tới gia tộc họ Mạc, vẫn gọi Đường Dục Trân là “mẹ”, Mạc Kính Trì muốn anh gọi như thế.
Bà bảo mẫu xoa nhẹ trán của Mạc Vân Hà nói: “Oan nghiệt, cái nhà này oan nghiệt quá nặng, chỉ sợ kiếp nạn vẫn còn ở phía sau, Tĩnh Tĩnh à, con lớn nhanh lên một chút, trưởng thành là rời khỏi nơi này được rồi.Con là con trai duy nhất của nhà họ Khúc, bà không thể nhìn thấy con lớn thành người, thế nhưng ba mẹ con dưới suối vàng lại nhìn thấy, hy vọng hai người có thể phù hộ cho con, giúp con tránh khỏi kiếp nạn của cái gia đình này, lớn lên bình an, vui vẻ…”
Bà bảo mẫu tựa như đã tiên đoán trước được mọi việc, bởi vì sự ra đời của con gái Nhan Bội Lan, nhà họ Mạc thật sự đã rơi vào tình cảnh muôn kiếp không thể trở lại. Ngay từ lúc cô bé đó chưa sinh ra, đàn bà gia tộc họ Mạc đã suy đoán đủ kiểu về cô bé, là nam hay là nữ, giống bố hay giống mẹ, ông cụ sẽ có thái độ gì, vô cùng ầm ĩ. Khoảng thời gian đó, Mai uyển còn náo nhiệt hơn so với bình thường, cô dì chú bác gia tộc họ Mạc tới đây thành từng tốp, không phải chơi mạt chược, mà là ngồi vây quanh người vợ Đường Dục Trân của Mạc Kính Trì nghĩ cách, giúp bà giải tỏa nỗi lòng.
Bởi rằng Nhan Bội Lan sắp chuyển dạ, Mạc Kính Trì đưa Nhan Bội Lan tới ở trong một ngôi nhà cũ ở ngoại ô của gia đình, mời chuyên gia đến chăm sóc. Đã rất nhiều ngày ông không trở về Mai uyển ở, thỉnh thoảng trở về cũng chỉ để gặp ông cụ, nhân tiện thăm Vân Hà. Từ sau trận cãi nhau đó, đã rất lâu hai vợ chồng không còn nói chuyện gì với nhau.
Việc đã đến nước này, không ngờ Đường Dục Trân lại không ầm ĩ, không gây náo loạn, bởi có tranh cãi ầm ĩ cũng chẳng thể thay đổi được chuyện thật ngay trước mắt, đã thế còn làm cho quan hệ vốn đã căng thẳng của hai vợ chồng trở nên nặng nề hơn. Huống chi ông cụ vẫn không tỏ rõ thái độ, không có ai làm chỗ dựa, bà có làm ầm lên cũng chẳng giải quyết được việc gì, kết hôn đã nhiều năm, không phải chưa từng cãi nhau, cuối cùng chẳng phải cũng vẫn rơi vào kết cục này ư. Nhưng bà tuyên bố, chỉ cần Đường Dục Trân bà còn sống một ngày, bà sẽ không cho phép cái đồ dã chủng kia tiến vào cửa nhà bà, cả đời này cũng đừng mơ.
Nếu ông cụ đưa đứa con kia vào nhà họ Mạc, bà sẽ tìm dây thừng treo cổ ở trước cổng Mai uyển.
Để xem gia tộc họ Mạc còn có mặt mũi nào nữa.
Bạch Vận Chi khuyên giải Đường Dục Trân, chỉ cần không phải con trai, gia tộc họ Mạc sẽ không coi trọng, mà cho dù có là con trai, danh không chính, ngôn không thuận, sẽ chẳng chiếm được bao nhiêu lợi ích. Sớm muộn gì ông cụ cũng sẽ qua đời, có sống đến trăm tuổi cũng tới lúc sẽ qua đời. Ông cụ mất rồi, chỉ dựa vào dã chủng không danh không phận đó, trước mặt có bao nhiêu già trẻ gia tộc họ Mạc như thế, nó cũng chẳng thể vào được cửa gia tộc họ Mạc.
Thật ra Bạch Vận Chi có nhắc nhở Đường Dục Trân, “Đối xử tốt với Vân Hà một chút, mặc dù nó là con nuôi của gia tộc họ Mạc, nhưng họ của nó đã sửa lại rồi, nó chính là người của gia tộc họ Mạc. Cô cũng thấy đấy, ông cụ yêu quý Mạc Vân Hà tuyệt đối không kém hơn so với Vân Trạch và Vân Tố, thằng bé này vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, tốt với nó một chút, sau này ông cụ sẽ không đối xử tệ với cô, dù sao cô không thể sinh nở, cô coi con trai của cô ta làm con trai của cô, có đứa con trai này, đồ dã chủng bên ngoài kia dù có là thái tử cũng chẳng thể làm gì được cô.”
Vợ của Mạc Kính Thêm cũng nói: “Đúng, mợ phải nắm chắc lấy Vân Hà, tôi nghe phong thanh là ông cụ đã lập di chúc kín với luật sư Hoàng, nói rằng sẽ chia đều sản nghiệp cho con cháu gia tộc họ Mạc, Vân Hà cũng được ông cụ cho vào đó, bởi vì cha mẹ nó đã mất, bây giờ nó họ Mạc, nó chính là con cháu của gia tộc họ Mạc!”
Như thể bị dội nước lên đầu, Đường Dục Trân thoáng chốc đã nhận ra, thì ra không phải bà chỉ có hai bàn tay trắng. Bà vẫn còn Vân Hà! Vì thế vào các buổi tối mỗi ngày, Đường Dục Trân gọi Vân Hà vào phòng của mình, lúc ấy Vân Hà đã được tám tuổi, bà ngắm nhìn đứa bé xinh đẹp đến lạ lùng này, trong lòng than thở vô cùng, vì sao bà lại không sinh được một đứa con xinh đẹp như thế? Nhưng mà không sao, mẹ nó đã mất, người phụ nữ kia không có phúc, không được hưởng một đứa con xinh đẹp thế này, Đường Dục Trân bà có một đứa con trai như vậy thì có gì là không tốt? Mợ cả nói đúng, coi nó là con trai của bà, vậy thì nó chính là con trai của bà. Đường Dục Trân kéo Vân Hà đến trước mặt nói: “Vân Hà, mẹ biết con không gần gũi với mẹ lắm, con thích ba hơn một chút có đúng không?”
Vân Hà mơ hồ không hiểu nhìn người “mẹ” rất hiếm khi gần gũi với anh, chẳng biết nói gì.
“Không sao, con thích ba, thích ông cụ là không sai, chỉ tại thường ngày mẹ không chăm nom cho con nhiều, bây giờ mẹ đã hiểu ra rồi, trên đời này mẹ không có ai để nương tựa, chỉ có mình con, tuy rằng con không phải do mẹ sinh ra, nhưng con là con mẹ, sau này mẹ sẽ đối xử với con như với con trai mình, Vân Hà, con có hiểu không?”
Vân Hà trở về liền kể lại cho bà nghe những lời mà Đường Dục Trân nói với anh. Lúc ấy bà đã già lắm rồi, bước đi cũng phải chống gậy, mắt đã mờ, lưng cũng đã còng, nhưng mà suy nghĩ của bà vẫn còn rất sáng suốt,tấm lòng như gương soi. Bà gõ cây gậy nói với Vân Hà: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt, Vân Hà, con đừng nghe người đàn bà kia, cô ta coi con là con trai của cô ta là muốn biến con thành lợi thế để tranh đoạt gia sản đấy. Không, Vân Hà, con không phải con trai của cô ta, con là con trai của Khúc Hướng Từ và Cổ Lam, con không phải họ Mạc, con họ Khúc. Hãy nhớ kỹ, con họ Khúc!”
Một đứa bé tám tuổi, làm sao hiểu được sự phức tạp trong thế giới của người lớn, anh không hiểu, và cũng chẳng thể nào hiểu được. Có điều quả thật là sau đó Đường Dục Trân đối xử với anh tốt hơn rất nhiều, coi anh như thể bảo bối trong lòng, những thứ mà Vân Trạch và Vân Tố có, bà đều không để anh bị thua thiệt, ăn uống, sinh hoạt hàng ngày bà đều đích thân quan tâm, việc học hành cũng không hề qua loa mà mời mấy vị giáo sư tới nhà để dạy cho anh, rõ ràng Đường Dục Trân muốn trút tất cả tình mẫu tử đã không làm tròn lên trên người của Mạc Vân Hà.
Nhưng mà Mạc Vân Hà vẫn không thể thân thiết với Đường Dục Trân, không phải chỉ bởi quan hệ máu mủ, mà còn bởi vì Đường Dục Trân đã làm một chuyện khiến cho Mạc Vân Hà không thể tha thứ. Bà đuổi bà bảo mẫu đi! Đường Dục Trân đã sớm phát hiện ra bà lão này xúi bảo Vân Hà, hơn nữa bà ta cũng già lắm rồi, đến bản thân còn cần phải có người chăm sóc, cho nên cũng chẳng chăm sóc cho Vân Hà được bao nhiêu. Bà cho bà bảo mẫu một số tiền, đuổi bà ta “về quê” dưỡng lão. Bà bảo mẫu cô độc đáng thương, mắt mờ, tai nghễnh ngãng, có nhiều tiền cũng chẳng để làm gì, hơn nữa từ lâu bà đã không còn nhớ quê bà ở đâu. Năm đó bởi tránh chiến tranh và nạn đói nên mới rời quê, đã hơn một nửa thế kỷ rồi, làm sao bà còn nhớ được quê hương của mình, mà cho dù có nhớ, làm sao bà có thể trở về với cái bộ xương già nua này.
Vân Hà khóc lóc, muốn giữ bà lại, không ngại quỳ gối trước Đường Dục Trân để cầu xin, thế nhưng Đường Dục Trân đã quyết, đóng cổng sắt, nhốt bà bảo mẫu ở bên ngoài Mai uyển.
Lúc ấy vừa mới sang xuân, lá cây còn chưa nảy mầm, Vân Hà tám tuổi bị khóa trái ở trong phòng của mình, khóc rách cả cổ họng. Anh ghé sát vào cửa sổ, nhìn gió lạnh thổi xào xạc trên những cành cây khẳng khiu bên ngoài, nghĩ tới bà không có nơi nào để đi, lần đầu tiên cảm nhận được sự lạnh lẽo của lòng người, còn lạnh hơn cả gió rét ngoài kia.
Vân Hà khóc liên tục đến tận nửa đêm, mọi người trong Mai uyển đều nghe thấy. Mấy ngày này vừa đúng dịp ông cụ và con trai cả Mạc Kính Phổ đi nước ngoài, Mạc Kính Thêm cũng đi Bắc Kinh khảo sát hạng mục đầu tư, Mạc Kính Trì và Nhan Bội Lan đang chờ sinh ở ngôi nhà cũ ngoại ô cũng không hề biết, trong nhà không có ai làm chủ, nếu không đã không gây ra hậu quả không thể vãn hồi.
Ngày hôm sau, vẫn là mợ cả Bạch Vận Chi hỏi: “Dục Trân, sao tối qua Vân Hà lại khóc như thế, cô làm gì với thằng bé vậy? Không phải cô muốn coi nó làm con trai ruột sao?”
Đường Dục Trân bèn nói lại nguyên do của sự việc, vẻ mặt chẳng có gì lo lắng.
Bạch Vận Chi sợ hãi nói, “Trời lạnh như thế mà cô đuổi một bà già lọm xọm ra ngoài sao?” Vợ của Mạc Kính Thêm cũng bị dọa: “Trời ơi, mợ hai, dễ xảy ra tai nạn chết người đấy, nếu để cho anh hai biết là không xong đâu, mợ mau đi tìm người về đi, nếu mà thật sự xảy ra án mạng, mợ đừng có mong được ở lại cái nhà này nữa.”
Lúc này Đường Dục Trân mới nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, vội vàng hốt hoảng gọi người đi tìm bà bảo mẫu, nhưng mà tìm ở đâu, tìm khắp các khu phố gần đây, nhà ga, bến xe mà vẫn không thấy bóng người. Còn Vân Hà thì do khóc lóc cả một đêm cho nên sốt cao, đầu óc mơ hồ, Đường Dục Trân sợ tới mức hồn vía lên mây, vừa sai người đi tìm bà bảo mẫu, vừa đưa Mạc Vân Hà tới bệnh viện.
Mãi cho đến lúc chạng vạng, trời đã tối mà vẫn chưa tìm thấy bà bảo mẫu. Ba người đàn bà ngồi vây quanh phòng khách của nhà chính, sốt ruột tới mức không biết làm sao. Lúc ấy Bạch Vận Chi cau mày nhìn Đường Dục Trân thở dài, “Tôi nói cô này, Dục Trân, lần này cô gây ra họa lớn rồi. Nếu bà lão kia thật sự chết ở ngoài đó, cô nói người ngoài sẽ bàn tán về Mai uyển chúng ta ra sao đây? Ông cụ coi trọng danh dự còn hơn cả mạng sống, giờ thì hay rồi, danh dự cả đời đều bị hủy hoại trong tay cô. Chuyện lớn đến thế, sao trước đó cô không bàn bạc với chúng tôi? Còn nữa, cô định ăn nói với Kính Trì như thế nào? Cô định đối mặt với lương tâm của cô ra sao đây? Cô có biết lần này cô tạo nghiệp chướng, đây là báo ứng của cô, Dục Trân, cô rõ thật là hồ đồ…”
Đêm đó Mạc Kính Trì nghe được chuyện của bà bảo mẫu, sốt ruột chạy về Mai uyển. Vào cửa, còn chưa nói hai lời đã giơ tay cho Đường Dục Trân một cái tát, “Đường Dục Trân, tôi và cô kết thúc rồi!” Chỉ một câu, ông và bà đã kết thúc.
Mạc Kính Trì vội vàng báo cảnh sát, dưới sự tìm kiếm của cảnh sát, mãi cho đến lúc rạng sáng, mọi người mới tìm thấy thi thể đã cứng ngắc của bà bảo mẫu ở khu vườn lê phía sau núi.
Thật là kì lạ, lúc ấy mới là giữa tháng hai, tiết xuân se lạnh, vốn chẳng phải là mùa hoa lê nở, thế nhưng toàn bộ hoa lê phía sau núi lại nở rộ chỉ trong một đêm. Những người ở Mai uyển năm đó đều nhớ mang máng, hoa lê chưa bao giờ nở rộ như thế, tầng tầng lớp lớp, tựa như những áng mây, trong một đêm mà cả gò núi đã được bao phủ trong biển mây trắng, rất nhiều người sống gần đó đều tới đó ngắm hoa, ngay cả người của đài truyền hình cũng mang máy quay đến. Chuyên gia giải thích rằng hiện tượng này là do sự thay đổi của khí hậu, không có gì lạ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.