Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Chương 27: 49 Ngày-Làm Lại Từ Đầu

Thiên Băng

25/11/2016

Ngày ngày cô đều đặn ra mộ thắp hương cho Duy, dù trời mưa hay nắng cô cũng không bỏ lỡ buổi nào, là cô thấy có lỗi hay vì thương xót cho sự ra đi khi tuổi còn chưa lớn của Duy.Từ hôm Duy mất đến nay cũng đã 48 ngày, mai là ngày thứ 49 cô dự định sẽ mua 1 ít đồ tới mộ Duy. Đang nằm suy nghĩ thì điện thoại cô vang lên. Nhìn vào màn hình, là anh, cô chợt nhớ ra đã lâu rồi cô không quan tâm, lo lắng cho anh nữa, khoảng cách của cô và anh ngày càng xa, có lẽ là tại cô gây ra. Cô chần chừ nên bắt máy hay không, tiếng chuông thứ 2 vang lên, cô quyết định bắt máy:

-Alô, em nghe.

-Mai đi chơi với anh được không. Anh có chuyện muốn nói._Tiếng anh cất lên mang 1 chất giọng mệt mỏi.

-Em...xin lỗi, mai là 49 ngày của Duy, để bữa khác nha anh._Cô ngập ngừng trả lời.

-Ừ, Vậy em ngủ sớm đi, bye em._Anh nói xong cúp máy luôn, thật ra anh đang rất nhớ cô muốn gặp cô, thời gian qua anh cảm thấy mệt mỏi, giống như cô đang trốn tránh anh, từ ngày Duy mất cô mở miệng ra lúc nào cũng Duy, là cô đang tạo ra khoảng cách cho cả 2, lần đầu tiên trong đời anh tự thấy mình thua 1 người đã khuất.

Còn cô, sau khi nói chuyện với anh xong lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, chuyện của anh cộng thêm chuyện của Duy làm cô mệt mỏi.

...

Cô đã ngủ say thì mơ thấy mình lạc vào 1 vườn hoa hồng xanh, cô cứ đi mãi, cho tới khi trước mắt hiện ra 1 người con trai, nhìn phía sau lưng người đó, sao cô thấy quen quá, dường như...

-Quỳnh Anh...

Cô giật mình nhìn vào chàng trai đang gọi tên cô, giọng nói này, kể cả tiếng gọi yêu thương này cũng quá quen, bộ quần áo trên người cũng vậy, hình như là của Duy ngày hôm đó. khi chàng trai đó bước tới gần, cô mới thấy kĩ gương mặt đó. Không thể nào...

-Duy, là Duy đúng không?_Cô chạy lại gần, tính ôm lấy Duy, Nhưng...



-Quỳnh Anh đừng tới gần Duy, nếu tới gần thì Duy sẽ biến mất đó._Bước chân của cô dừng hẳn lại, nước mắt bắt đầu rơi ra.

-Duy ơi, nếu đã quay về thì đừng đi nữa được không, hức hức, bây giờ Quỳnh Anh sống tệ lắm...

-Quỳnh Anh nè, Duy chỉ là 1 hồn ma, còn Quỳnh Anh là 1 con người, 2 chúng ta ở 2 thế giới khác nhau, Duy không thể nào về bên Quỳnh Anh được, mai là 49 ngày từ khi Duy mất, cũng là ngày Duy sẽ không còn theo dõi Quỳnh Anh nữa, nhưng Duy sẽ luôn phù hộ cho Quỳnh Anh, 49 ngày qua Duy đã ở bên Quỳnh Anh, ngày ngày thấy Quỳnh Anh ra mộ thắp hương cho Duy, Duy vui lắm, nhưng hết ngày mai Quỳnh Anh hãy làm lại từ đầu, cho Hoan cơ hội để 2 người có thể sống hạnh phúc bên nhau, đừng thấy có lỗi với Duy, vì Duy tình nguyện làm những việc này kể cả việc cứu Quỳnh Anh, cũng đừng khóc nữa, nước mắt Quỳnh Anh rơi có 2 người đau lận đấy, hãy bắt đầu 1 cuộc sống khác, vui vẻ hơn, nhìn Quỳnh Anh trong thời gian qua làm Duy đau lắm đấy, nghe Duy, lần cuối thôi._Cô nghe xong những lời Duy nói, nước mắt rơi ra nhiều hơn.

-Quỳnh Anh xin lỗi, hức hức, đừng xa Quỳnh Anh mà._Cô chạy tới gần Duy, hình bóng của Duy tan biến dần, cậu còn để lại 1 câu nói, hy vọng cô sẽ thực hiện:

-Hãy sống thật hạnh phúc nhé. Tạm biệt...

giật mình tỉnh dậy, cô dụi mắt thì thấy trên đôi mắt vẫn còn động nước, cô khó hiểu nghĩ về giấc mơ đó, rồi ngước lên nhìn đồng hồ, 5h sáng, cô mệt mỏi nằm xuống lại.

...

Cô tỉnh dậy thì đồng hồ cũng đúng 6h30. Hôm nay chủ nhật nên cô không cần phải tới trường, làm vệ sinh cá nhân xong, cô úp đỡ 1 gói mì ăn liền, cô ăn qua loa rồi thay đồ ra chợ mua 1 ít trái cây cùng bó hoa hồng xanh, cô bước ra nghĩa trang, nơi có Duy đang nằm.

Đặt bó hoa gần tấm bia, để trái cây vào đĩa, cô phủi bụi trên ảnh Duy, thắp hương cho Duy, rồi ngồi bệt xuống đất cô lên tiếng:

-49 ngày rồi Duy nhỉ, thời gian trôi nhanh quá._Cô im lặng 1 lúc rồi nói tiếp.-Duy nè, giấc mơ mà Quỳnh Anh đã thấy, liệu đó có phải thật không, nhưng dù sao Quỳnh Anh cũng sẽ hứa với Duy, hết ngày hôm nay Quỳnh Anh sẽ làm lại từ đầu, sống thật hạnh phúc, Duy đừng buồn Quỳnh Anh nhé, nếu có kiếp sau Quỳnh Anh hứa sẽ cho Duy 1 cơ hội để yêu nhau. Lần cuối xin lỗi và cảm ơn Duy._Cô mỉm cười, nụ cười đã mất 49 ngày qua, bây giờ cô lấy lại. 1 cơn gió nhẹ thổi qua như thay thế lời nói của Duy.

Cô cuối đầu trước mộ Duy lần cuối rồi quay lưng bước đi, cô sẽ bắt đầu lại tất cả, trong tim cô từ bây giờ sẽ có 1 phần cho Duy dù không lớn nhưng cô mãi mãi không bao giờ quên Duy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook