Chương 26: Dằn Vặt
Thiên Băng
24/11/2016
Lúc cô tỉnh dậy thì lễ mai táng Duy đã xong, cô khóc rất nhiều, cô ước
người nằm trong ngôi mộ lạnh lẽo kia là cô chứ không phải Duy, dù trước
kia Duy đã gây ra cho cô không biết bao nhiêu tội lỗi nhưng nếu không có Duy có lẽ cô đã xa ba mẹ, xa bạn bè và cả anh để đến thế giới bên kia
rồi.1 tuần kể từ khi Duy ra đi, cô tự dằn vặt bản thân mình, ai nhìn
vào cũng xót xa, 1 tuần cô không cười, không nói, chỉ lặng lẽ khóc, anh
thấy cô như vậy thì chịu không được nữa, đành lên tiếng:
-Em như vậy có làm Duy tỉnh lại được không, nếu Duy thấy em bây giờ nó có buồn không, hãy suy nghĩ thật kĩ đi, lỗi cũng không phải tại em.
-Nếu hôm đó em đồng ý nói chuyện với Duy thì Duy đã không ra đi rồi anh à, bây giờ em phải làm sao đây._Cô ôm đầu khóc, lúc nào cô cũng nghĩ tới hình ảnh 1 người con trai đang nằm dưới vũng máu đỏ, khuôn mặt trắng bệch. Cô dường như đã bị ám ảnh ngày hôm đó.
-Nghe anh, em như vậy Duy sẽ không vui đâu, anh xin lỗi vì thời gian qua hiểu lầm em, cùng anh tới mộ của Duy, được không?_Anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói với cô.
Cô ngước lên nhìn anh, anh nói đúng nếu cô cứ khóc, cứ dằn vặt mình thì Duy sẽ không vui, mạng sống này là nhờ Duy cứu, hãy sống 1 cách hạnh phúc nhất và sống thay phần của Duy, suy nghĩ rồi cô gật đầu, thay quần áo cùng anh tới nơi Duy đang nằm.
...
15 phút sau.
Anh và cô dừng lại trước 1 nghĩa trang, bước xuống xe, cả 2 người đi vào nấm mộ của Duy, đặt bó hoa hồng trắng gần bia mộ, nhìn vào tấm ảnh cùng cái tên Trương Anh Duy nước mắt cô bắt đầu rơi ra, người con trai này có 1 nụ cười tự nhiên và đẹp quá, sao cô chưa từng thấy cậu cười như vậy, hay tại cô mà nụ cười đó không còn được hiện hữu trên đôi môi cậu nữa.
-Tao và Quỳnh Anh tới thăm mày nè, xin lỗi vì tại tao nên mày mới ra như vậy. Tha thứ cho tao nhé người bạn cũ._Anh nhìn vào tấm bia mộ nói, trong đôi mắt của anh cũng đã bị 1 lớp sương bao phủ. Nói với Duy xong anh mỉm cười quay qua cô.-Anh ra xe trước, lát em ra sau nhé._Cô nhìn anh gật đầu. Chờ anh khuất xa cô lên tiếng:
-Duy, Quỳnh Anh xin lỗi, tất cả là tại Quỳnh Anh, nếu hôm đó Quỳnh Anh đồng ý nói chuyện với Duy thì đã không xảy ra chuyện này, hình ảnh Duy nằm trong vũng máu đã ăn sâu vào tâm trí Quỳnh Anh, Duy ơi, tha thứ cho Quỳnh Anh, hức hức._Cô vừa khóc vừa nói, ngồi bệt xuống cạnh tấm bia, cô tiếp tục nói.-Duy nằm đây cô đơn lắm không Duy, Quỳnh Anh hứa mỗi ngày khi đi học về sẽ ghé vào kể chuyện cho Duy nghe, Duy ơi đừng buồn nhé, Quỳnh Anh xin lỗi._Cô dựa đầu vào phần mộ, nhắm mắt lại mặc kệ nước mắt rơi.
Ở ngoài, anh nhìn vào thấy cô như vậy thì đau lòng lắm, khi nào cô mới thoát khỏi cảnh này đây.
-Bây giờ tạm biệt Duy nhé, mai Quỳnh Anh sẽ vào thăm Duy._Cô đứng dậy cố gắng mỉm cười với Duy, rồi quay lưng đi.
Trên mắt cô vẫn còn vương lại vài giọt nước, lấy tay khẽ gạt đi rồi cười gượng với anh. Anh không nói gì, nhìn vào bên trong nghĩa trang lần cuối, anh cũng lên xe chở cô về.
Trên xe sự im lặng của cả 2 đã bao trùm cả không gian, anh im lặng chạy xe, ngồi phía sau cô cũng lười mở miệng, dường như khoảng cách của anh và cô ngày càng xa, có lẽ sự ra đi của Duy đã làm tâm trạng của cô đã tệ bây giờ còn tệ hơn.
-Em như vậy có làm Duy tỉnh lại được không, nếu Duy thấy em bây giờ nó có buồn không, hãy suy nghĩ thật kĩ đi, lỗi cũng không phải tại em.
-Nếu hôm đó em đồng ý nói chuyện với Duy thì Duy đã không ra đi rồi anh à, bây giờ em phải làm sao đây._Cô ôm đầu khóc, lúc nào cô cũng nghĩ tới hình ảnh 1 người con trai đang nằm dưới vũng máu đỏ, khuôn mặt trắng bệch. Cô dường như đã bị ám ảnh ngày hôm đó.
-Nghe anh, em như vậy Duy sẽ không vui đâu, anh xin lỗi vì thời gian qua hiểu lầm em, cùng anh tới mộ của Duy, được không?_Anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói với cô.
Cô ngước lên nhìn anh, anh nói đúng nếu cô cứ khóc, cứ dằn vặt mình thì Duy sẽ không vui, mạng sống này là nhờ Duy cứu, hãy sống 1 cách hạnh phúc nhất và sống thay phần của Duy, suy nghĩ rồi cô gật đầu, thay quần áo cùng anh tới nơi Duy đang nằm.
...
15 phút sau.
Anh và cô dừng lại trước 1 nghĩa trang, bước xuống xe, cả 2 người đi vào nấm mộ của Duy, đặt bó hoa hồng trắng gần bia mộ, nhìn vào tấm ảnh cùng cái tên Trương Anh Duy nước mắt cô bắt đầu rơi ra, người con trai này có 1 nụ cười tự nhiên và đẹp quá, sao cô chưa từng thấy cậu cười như vậy, hay tại cô mà nụ cười đó không còn được hiện hữu trên đôi môi cậu nữa.
-Tao và Quỳnh Anh tới thăm mày nè, xin lỗi vì tại tao nên mày mới ra như vậy. Tha thứ cho tao nhé người bạn cũ._Anh nhìn vào tấm bia mộ nói, trong đôi mắt của anh cũng đã bị 1 lớp sương bao phủ. Nói với Duy xong anh mỉm cười quay qua cô.-Anh ra xe trước, lát em ra sau nhé._Cô nhìn anh gật đầu. Chờ anh khuất xa cô lên tiếng:
-Duy, Quỳnh Anh xin lỗi, tất cả là tại Quỳnh Anh, nếu hôm đó Quỳnh Anh đồng ý nói chuyện với Duy thì đã không xảy ra chuyện này, hình ảnh Duy nằm trong vũng máu đã ăn sâu vào tâm trí Quỳnh Anh, Duy ơi, tha thứ cho Quỳnh Anh, hức hức._Cô vừa khóc vừa nói, ngồi bệt xuống cạnh tấm bia, cô tiếp tục nói.-Duy nằm đây cô đơn lắm không Duy, Quỳnh Anh hứa mỗi ngày khi đi học về sẽ ghé vào kể chuyện cho Duy nghe, Duy ơi đừng buồn nhé, Quỳnh Anh xin lỗi._Cô dựa đầu vào phần mộ, nhắm mắt lại mặc kệ nước mắt rơi.
Ở ngoài, anh nhìn vào thấy cô như vậy thì đau lòng lắm, khi nào cô mới thoát khỏi cảnh này đây.
-Bây giờ tạm biệt Duy nhé, mai Quỳnh Anh sẽ vào thăm Duy._Cô đứng dậy cố gắng mỉm cười với Duy, rồi quay lưng đi.
Trên mắt cô vẫn còn vương lại vài giọt nước, lấy tay khẽ gạt đi rồi cười gượng với anh. Anh không nói gì, nhìn vào bên trong nghĩa trang lần cuối, anh cũng lên xe chở cô về.
Trên xe sự im lặng của cả 2 đã bao trùm cả không gian, anh im lặng chạy xe, ngồi phía sau cô cũng lười mở miệng, dường như khoảng cách của anh và cô ngày càng xa, có lẽ sự ra đi của Duy đã làm tâm trạng của cô đã tệ bây giờ còn tệ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.