Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Chương 30: Chưa Thể Tỉnh Lại

Thiên Băng

03/12/2016

2 tiếng...5 tiếng...6 tiếng trôi qua, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, ở ngoài hành lang ba mẹ cô đang vội vàng chạy vào, trên đôi mắt mẹ cô đã sưng lên vì khóc.-Quỳnh Anh...đâu..rồi.

-Cháu chào bác._Cả 5 người lễ phép.

-Thưa bác, Quỳnh Anh nằm trong đó, bác sĩ chưa ra, bác bình tĩnh ngồi xuống đây chờ ạ._Trâm đỡ mẹ cô ngồi xuống ghế.

Tất cả ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đáng sợ kia. Nơi cô đang nằm, ai cũng thầm cầu nguyện.

Thêm 1 tiếng nữa qua đi. Đèn tắt, bác sĩ mệt mỏi bước ra.

-Bác sĩ con gái tôi sao rồi._Ba cô nhanh nhẹn hỏi, mọi người cũng đứng lên ngóng tin tức.

-Bệnh nhân hiện giờ đã qua cơn nguy hiểm, nhưng tỉnh lại hay không thì chưa biết. Có thể 1 tháng, 5 tháng, 1 năm hoặc 2 năm nhưng cũng có thể là sẽ không tỉnh lại nữa, điều đó phụ thuộc vào bệnh nhân, nếu qua 3 năm bệnh nhân không có dấu hiệu tỉnh lại thì bệnh viện chúng tôi bắt buộc trả về cho gia đình. Bây giờ tôi đã chuyển cô bé vào phòng hồi sức. Người nhà có thể vào thăm nhưng chú ý đừng gây ồn ào.

Ba mẹ cô, Trâm, Thiên, Tâm, Ngọc có cả anh đều nhất thời hoá đá.

"nhưng tỉnh lại hay không thì chưa biết"

"cũng có thể là sẽ không tỉnh lại nữa"

Câu nói đó cứ vang mãi trong đầu anh, anh thất thần, làm sao có chuyện đó được, làm sao cô không tỉnh lại được chứ.



Còn ba mẹ cô như vừa rớt xuống địa ngục, sock tới nổi không thể đứng vững mà phải dựa người vào tường, mẹ cô vùi mặt vào ngực chồng khóc nức nở.

Ba cô hiện tại không biết nói gì, đúng hơn là không còn sức để nói, con gái của ông đang lâm vào trạng thái gì đây, cái tin này như sét đánh, ông không thể tin nỗi.

-Thưa anh chị, viện phí ở đây dài lâu sẽ rất cao, anh chị...._Bác sĩ chưa nói xong đã bị giọng 1 người con trai khác xen vào.

-Viện phí tôi trả.

Tất cả quay lại, ngạc nhiên...

-Anh Hưng, sao anh lại ở đây.?_Thiên hỏi. (Anh họ của Thiên, ai không nhớ xem lại chap 6, có nhắc rồi ạ)

-Về nhà không có chìa khoá, định vị trên điện thoại xem em ở đâu._Hưng nói với Thiên xong quay qua ba mẹ cô.-Ba mẹ, không nhớ con à._Câu nói của Thiên làm tất cả ngạc nhiên lần thứ 2 trừ ba mẹ cô ra.

-Con về khi nào._Ba cô lên tiếng.

-Con mới về, còn tiền viện phí cho bé Quỳnh Anh con sẽ trả. Ba mẹ đừng lo. Em ấy còn có thể tỉnh lại mà._Hưng mỉm cười cho ba mẹ cô an lòng.

-Ba mẹ?_Tất cả đồng thanh.

-Chuyện này nói sau đi. Vào thăm cô bé đã._Nghe Hưng nói mọi người cũng đi vào phòng cô đang nằm, thăm cô.



Ba mẹ cô thấy thế thì cũng yên tâm phần nào, mẹ cô cũng đã thôi khóc. Nhẹ nhàng bước vào phòng con gái mình nằm.

Anh nhìn cô xót xa, khuôn mặt cô nhợt nhạt, xung quanh quấn đầy dây nhợ, máy đo nhịp tim cứ vang đều đều, bình oxy được đặc trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Nếu 1 ngày cô không tỉnh lại nữa thì anh biết phải làm sao đây, anh sợ mất cô, cô hết lần này đến lần khác chịu đau khổ.

-Cháu là ai, nhìn cháu lo lắng cho con gái bác vậy?_Mẹ cô hỏi, vì mãi lo cho con gái mình nên bây giờ mới để ý tới anh.

-Cháu là người yêu của Quỳnh Anh, xin lỗi bác vì cháu chưa xin phép bác._Anh lễ phép.

-Ừ, nó như vậy, cháu có chờ nó nổi không?

-Cháu yêu con gái bác là thật, dù có chờ cả đời, cháu cũng làm được, xin bác hãy tin tưởng cháu.

Ba mẹ cô không nói gì, không ngăn cấm anh đến với cô, cũng không hỏi anh và cô quen nhau lúc nào, vì cả 2 người đều đọc được cuốn nhật ký mà cô đã viết. Lúc đầu cả 2 rất tức giận nhưng vẫn không chửi hay trách gì cô, nếu là duyên nợ thì cấm cũng vậy.

Nhìn cô nằm kia không biết bao giờ cô sẽ tỉnh, còn chuyện gì đến với cô nữa không, không ai biết được, còn Hưng sau gọi ba mẹ cô bằng ba mẹ, chap sau sẽ biết nhé.

*GTNV:

Phan Nhật Hưng: 18 tuổi, đẹp trai, học giỏi, hiền lành, con trai duy nhất của đại gia bên Mỹ, anh họ Thiên, rất thương nó , chỉ là thương chứ không phải yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook