Chương 29: Tai Nạn
Thiên Băng
30/11/2016
2 tuần sau.Cô sắp xếp mọi chuyện để về quê. Trước ngày ra bến xe, cô đã gặp anh để nói lời tạm biệt.
-E về khi nào vô lại._Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt yêu thương nhìn cô.
-Khoảng 1 tháng, anh về chung không?
-Anh chưa về được, tuần sau anh sẽ về sau, em về cẩn thận._Anh ôm cô vào lòng, 1 ngày xa cô đã nhớ cô lắm rồi, không gặp cô 1 tháng anh làm sao chịu được.
...
Sáng hôm sau, Thiên, Trâm, Tâm, Ngọc và anh đi tiễn cô, ai cũng mang 1 tâm trạng giống nhau, môi cười nhưng đôi mắt đỏ hoe.
10 phút sau chuyến xe cô đi bắt đầu lăn bánh, cả 5 người còn lại cũng đi về.
Về tới nhà, anh chán nản để điện thoại lên bàn rồi ngã người ra ghế sô pha, chỉ mới đây thôi mà anh nhớ cô chết đi được.
-Bây giờ làm gì đây, chán quá à._Trâm than thở.
Vừa dứt câu tiếng chuông điện thoại anh vang lên, nhìn vào màn hình, là số lạ, hay cô mượn điện thoại ai đó gọi, anh bất giác nở 1 nụ cười:
-A lô.
-......._Tiếng nói bên kia truyền đến, điện thoại trên tay anh rơi xuống đất, nụ cười cũng theo đó mà tắt hẳn. Tới đây làm mọi người ngồi đó khó hiểu.
-Chuyện gì vậy?_Thiên hỏi.
-Quỳnh Anh bị tai nạn, bệnh viện chợ rẫy, tới trước đi._Anh nói xong chạy ra khỏi nhà, lên xe phóng đi mất hút. Không thấy bóng dáng của anh đâu nữa, tất cả mới hoàn hồn lại, không ai bảo ai tự động đứng dậy ra cổng gọi taxi đến bệnh viện mà anh đã nói.
Anh lo sợ chạy thật nhanh trên đường, vượt qua không biết bao nhiêu là đèn đỏ. Cuộc gọi đó đã làm anh mất đi tất cả lí trí.
"-Xin lỗi, anh là người nhà của cô gái tên Lê Quỳnh Anh đúng không ạ, tôi là công an tỉnh thành phố, chuyến xe khách đi từ thành phố Hồ Chí Minh về Bình Thuận đã bị xe công tơ nơ đâm vào khi xe vừa được khởi hành 15 phút, cô gái này lấy chút sức lực cuối cùng để đưa số điện thoại anh và tên cô ấy cho chúng tôi, hiện tại mọi người trên xe không ai may mắn thoát nạn, xe cấp cứu của bệnh viện chợ rẫy đang trên đường tới đây."
15 phút sau, anh đã có mặt tại chỗ cô bị tai nạn, vội vàng xuống xe, đúng lúc đó cô được đưa lên xe cấp cứu, anh chạy tới, nhìn cô nằm đó, bất động, máu loang ra thấm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng, trên đầu máu cứ chảy xuống trán như nước mưa, khuôn mặt nhợt nhạt. Anh giao xe mình cho công an rồi lên xe cứu thương ngồi cạnh cô. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt nhuốm máu của cô mà khóc, tại sao ông trời lại không cho cô sống 1 cách bình thường như bao cô gái khác, mà phải khiến cô đau đớn hết lần này đến lần khác.
Tới bệnh viện đã thấy Thiên, Trâm, Tâm và Ngọc đứng đợi, nhìn anh đang khóc, còn cô nằm kia, ai cũng xót xa, nước mắt đã hiện diện trên đôi mắt của 4 người. lúc tới bệnh viện Trâm đã gọi cho ba mẹ cô, và họ đang trên đường vào.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu, anh thất thần ngồi xuống hàng ghế trước phòng phẫu thuật, 2 tay đan vào nhau, nước mắt không ngừng rơi ra, tại sao lại như vậy, nếu anh về chung với cô thì tốt biết mấy, dù sao cô cũng không phải 1 mình.
-Mày đừng lo, Quỳnh Anh...sẽ không sao đâu._Thiên an ủi anh nhưng trong lòng đang rất lo lắng.
Làm sao mà không lo được chứ, cô đang nằm trong kia, nơi giao nhau giữa sự sống và cái chết, làm sao kêu anh bình tĩnh được, bây giờ anh đang rất sợ, sợ mất cô, sợ cô rời xa anh, chưa bao giờ anh khóc nhiều như lần này. Tim anh đau quá, phải làm sao đây. Nước mắt càng lúc càng rơi ra nhiều hơn, nếu có 1 điều ước, anh ước gì thời gian quay lại tối hôm qua, anh sẽ không cho cô đi, anh sẽ không để cô 1 mình lên chuyến xe định mệnh đó. Anh tự trách bản thân mình, trách tại sao không bảo vệ được cô. Bất lực, anh đã bất lực lắm rồi.
-E về khi nào vô lại._Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt yêu thương nhìn cô.
-Khoảng 1 tháng, anh về chung không?
-Anh chưa về được, tuần sau anh sẽ về sau, em về cẩn thận._Anh ôm cô vào lòng, 1 ngày xa cô đã nhớ cô lắm rồi, không gặp cô 1 tháng anh làm sao chịu được.
...
Sáng hôm sau, Thiên, Trâm, Tâm, Ngọc và anh đi tiễn cô, ai cũng mang 1 tâm trạng giống nhau, môi cười nhưng đôi mắt đỏ hoe.
10 phút sau chuyến xe cô đi bắt đầu lăn bánh, cả 5 người còn lại cũng đi về.
Về tới nhà, anh chán nản để điện thoại lên bàn rồi ngã người ra ghế sô pha, chỉ mới đây thôi mà anh nhớ cô chết đi được.
-Bây giờ làm gì đây, chán quá à._Trâm than thở.
Vừa dứt câu tiếng chuông điện thoại anh vang lên, nhìn vào màn hình, là số lạ, hay cô mượn điện thoại ai đó gọi, anh bất giác nở 1 nụ cười:
-A lô.
-......._Tiếng nói bên kia truyền đến, điện thoại trên tay anh rơi xuống đất, nụ cười cũng theo đó mà tắt hẳn. Tới đây làm mọi người ngồi đó khó hiểu.
-Chuyện gì vậy?_Thiên hỏi.
-Quỳnh Anh bị tai nạn, bệnh viện chợ rẫy, tới trước đi._Anh nói xong chạy ra khỏi nhà, lên xe phóng đi mất hút. Không thấy bóng dáng của anh đâu nữa, tất cả mới hoàn hồn lại, không ai bảo ai tự động đứng dậy ra cổng gọi taxi đến bệnh viện mà anh đã nói.
Anh lo sợ chạy thật nhanh trên đường, vượt qua không biết bao nhiêu là đèn đỏ. Cuộc gọi đó đã làm anh mất đi tất cả lí trí.
"-Xin lỗi, anh là người nhà của cô gái tên Lê Quỳnh Anh đúng không ạ, tôi là công an tỉnh thành phố, chuyến xe khách đi từ thành phố Hồ Chí Minh về Bình Thuận đã bị xe công tơ nơ đâm vào khi xe vừa được khởi hành 15 phút, cô gái này lấy chút sức lực cuối cùng để đưa số điện thoại anh và tên cô ấy cho chúng tôi, hiện tại mọi người trên xe không ai may mắn thoát nạn, xe cấp cứu của bệnh viện chợ rẫy đang trên đường tới đây."
15 phút sau, anh đã có mặt tại chỗ cô bị tai nạn, vội vàng xuống xe, đúng lúc đó cô được đưa lên xe cấp cứu, anh chạy tới, nhìn cô nằm đó, bất động, máu loang ra thấm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng, trên đầu máu cứ chảy xuống trán như nước mưa, khuôn mặt nhợt nhạt. Anh giao xe mình cho công an rồi lên xe cứu thương ngồi cạnh cô. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt nhuốm máu của cô mà khóc, tại sao ông trời lại không cho cô sống 1 cách bình thường như bao cô gái khác, mà phải khiến cô đau đớn hết lần này đến lần khác.
Tới bệnh viện đã thấy Thiên, Trâm, Tâm và Ngọc đứng đợi, nhìn anh đang khóc, còn cô nằm kia, ai cũng xót xa, nước mắt đã hiện diện trên đôi mắt của 4 người. lúc tới bệnh viện Trâm đã gọi cho ba mẹ cô, và họ đang trên đường vào.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu, anh thất thần ngồi xuống hàng ghế trước phòng phẫu thuật, 2 tay đan vào nhau, nước mắt không ngừng rơi ra, tại sao lại như vậy, nếu anh về chung với cô thì tốt biết mấy, dù sao cô cũng không phải 1 mình.
-Mày đừng lo, Quỳnh Anh...sẽ không sao đâu._Thiên an ủi anh nhưng trong lòng đang rất lo lắng.
Làm sao mà không lo được chứ, cô đang nằm trong kia, nơi giao nhau giữa sự sống và cái chết, làm sao kêu anh bình tĩnh được, bây giờ anh đang rất sợ, sợ mất cô, sợ cô rời xa anh, chưa bao giờ anh khóc nhiều như lần này. Tim anh đau quá, phải làm sao đây. Nước mắt càng lúc càng rơi ra nhiều hơn, nếu có 1 điều ước, anh ước gì thời gian quay lại tối hôm qua, anh sẽ không cho cô đi, anh sẽ không để cô 1 mình lên chuyến xe định mệnh đó. Anh tự trách bản thân mình, trách tại sao không bảo vệ được cô. Bất lực, anh đã bất lực lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.