Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Chương 1: Quá Khứ 1

Thiên Băng

19/11/2016

Năm cô 11 tuổi, bắt đầu lên cấp 2. Cái tuổi mà ai cũng cần phải chú tâm vào học tập cả cô và anh cũng vậy, khi cô chưa gặp anh có thể nói cô là 1 học sinh gương mẫu của trường dù học không giỏi nhưng cũng không thể xem là yếu, cô được nhiều giáo viên yêu thương, đến trường cô chỉ biết học với học, còn những chuyện khác cô không quan tâm vì cô còn có những ước mơ luôn ấp ủ và cần phải thực hiện nó. Thật sự năm đó cô chẳng có gì nổi bật, là 1 đứa con nít, không dễ thương xinh đẹp, nhà không giàu lại là 1 cô gái sống nội tâm, đa số trong trường ai cũng ghét cô, nhưng cô đâu quan tâm, cứ mặc kệ họ nói và làm những gì mình thấy thích.Lúc cô biết anh thì đã là kỳ 2 của năm học lớp 6 vì anh và cô học khác lớp. Nhưng nếu cả 2 gặp mặt là cãi nhau, châm chọc vài câu thậm chí còn đánh nhau, từ đó cô cười nhiều hơn , nói nhiều hơn, và cô cũng có những người bạn dù không thân nhưng họ rất tốt với cô, thời gian cứ như vậy mà trôi qua. Cho đến gần cuối năm lớp 6, cô mới nhận ra cô đã yêu đơn phương anh từ lâu, nhưng cô sợ nói ra anh sẽ xa lánh cô vì cô không đặc biệt còn anh là 1 hot boy nhiều người yêu thích đã vậy cả 2 cũng còn rất nhỏ để yêu đương, chỉ còn 2 tuần cuối là kết thúc năm học, cô ghi thư cho anh, anh vẫn trả lời đều đều, trong thư cũng chỉ là những câu nói đầy hàm ý của cô, nhưng lúc đó anh ngốc quá không nhận ra.

Những người bạn xung quanh anh bắt đầu có những câu châm chọc cô rằng cô thích anh, cô yêu anh. Từ lúc đó anh tránh mặt cô, mỗi lần nhìn thấy cô anh đều quay đi. Không còn cãi nhau như trước nữa, điều đó càng làm cô tủi thân hơn, cô thất vọng với bản thân mình, tại sao lại quen biết anh để rồi yêu đơn phương anh như vậy,

Ngày cuối cùng của năm học, cô đến trường sớm hơn mọi khi với hy vọng là được nhìn thấy anh, nhưng thật không may ngày đó anh lại nghĩ học, cô lắc đầu mỉm cười "có lẽ anh không dành cho cô, kỳ nghĩ hè là thời gian để cô quên đi anh"

Tình yêu của con nít nó giống 1 nữa của người lớn, đau lòng và đầy nhớ nhung. Chắc tại cô còn nhỏ nên hạnh phúc chưa đến được với cô.

...

...

...

Hết ngày hôm đó cô bắt đầu nghĩ hè, ở nhà cô cũng chăm chú học tập để quên đi anh và cố gắng thực hiện những ước mơ. Nhưng càng học cô lại càng nhớ anh, không biết bây giờ anh có nhớ đến cô không?

Mãi suy nghĩ về anh nên tiếng kêu thứ 3 của mẹ cô mới nghe thấy:



-Con học nhiều quá sẽ điên đấy._Mẹ cô đùa.

-Con phải học để còn thực hiện ước mơ chứ. hihi._Cô cười với mẹ nhưng trong mắt cô luôn ánh lên 1 nổi buồn.

-Ăn cơm rồi ngủ trưa đi, Con nghĩ hè rồi chứ có còn đi học đâu._Ba cô.

-Con học giỏi thì mới đi du học được chứ ba.

-ước mơ của con đó à._Mẹ cô hỏi.

-Vâng, còn 1 ước mơ nữa đó là lớn lên sẽ có 1 công việc ổn định để có tiền nuôi ba mẹ khi về già nè.

Lúc ấy cô vâng lời lễ phép với ba mẹ, xem gia đình là quan trọng nhất, họ mãi mãi bên cô như vậy là điều hạnh phúc nhất đối với cô, nhưng từ khi nào cô lại thấy thiếu 1 người nữa mới gọi là hạnh phúc trọn vẹn. Cô suy nghĩ rồi lắc đầu mỉm cười với ba mẹ.

Cô chỉ là 1 con nhóc 11 tuổi chưa hiểu chuyện đời thì làm sao mà yêu với thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook