Chương 2: Quá Khứ 2.
Thiên Băng
19/11/2016
Thắm thoát cũng đã hết hè, cô đi học trở lại, năm nay cô 12 tuổi, những ngày đầu tới trường cô không gặp anh, cô nghĩ anh đang trốn cô nhưng thật ra anh đang bị bệnh, lúc cô nghe loáng thoáng những người bạn của anh nói chuyện thì cô lo lắng lắm.Cái ngày anh đi học lại vô tình chạm mặt cô trước cổng trường nhưng anh vẫn xem cô như người lạ mà bước đi. Cô không nói gì, chắc anh đang khinh cô lắm, nếu anh cứ như vậy cô sẽ quên được anh nhanh thôi, suy nghĩ rồi cô tự mỉm cười bước vào lớp.
Cô cũng đã có 1 người bạn thân tên Bích Trâm, ngày ngày Trâm và cô luôn tâm sự với nhau, cô đỡ cô đơn hơn khi có Trâm, đến 1 ngày cô chợt nhận ra Trâm cũng thích anh, tâm trạng của cô tệ hơn hẳn. Trâm lo lắng hỏi:
-Mày sao thế, mệt ở đâu à?
-Tao không sao , mà nè mày thích Hoan thật hả?_Cô nhìn Trâm.
-Ừ, Hoan đẹp trai mà nhà lại giàu nữa._Trâm mỗi khi nhắc đến Hoan thì nét mặt vui vẽ lắm.
-Sao mày lại không thích ai khác mà người đó lại là Hoan?_Cô lẩm bẩm. Nhưng Trâm thì lại nghe thấy.
-Mày sao vậy, đừng nói...mày cũng thích Hoan đó nha._Trâm quay qua nhìn cô, cô rùng mình trước ánh mắt đó, tất cả đều biết dù chưa lớn nhưng Trâm không phải dạng vừa.
-Không, tao chỉ thấy Hoan có nhiều người thích quá rồi mày sẽ đau khổ thôi._Cô với ánh mắt buồn mỉm cười với Trâm.
-Ai thích Hoan thì tao sẽ không tha đâu, cả mày nữa đó.
Trâm thật khác với mọi ngày. Cô nhìn Trâm suy nghĩ, cô sợ lúc Trâm biết cô thích anh thì sẽ ra sao, cả 2 có còn là bạn thân của nhau không, cô với cặp mắt vô hồn nhìn về nơi xa xôi, chắc anh và cô sinh ra không dành cho nhau, thôi thì cô xem đó là sự rung động nhất thời và âm thầm quên đi.
Từ ngày Trâm nói thích anh, cô học hành sa sút hơn, cô luôn bị giáo viên nhắc nhở, thậm chí có khi cô còn cãi lời ba mẹ và giáo viên nữa. Mỗi khi ra chơi cô cũng ít bước ra căn tin, lúc vô tình chạm mặt với anh, cô không nhìn như trước nữa mà cô bước qua xem như anh không tồn tại.
Lúc này đây thật sự anh thấy lạ, cô cứ như vậy làm anh khó chịu muốn kéo cô lại để hỏi nhưng anh không đủ can đảm làm điều đó, anh luôn trốn tránh cô vì anh có lý do riêng chứ thật sự anh không khinh hay ghét gì cô cả, khi anh thấy cô thân với Trâm thì anh cũng có chút vui vui cô sẽ đỡ phải tủi thân. Anh không châm chọc cô như trước nữa không phải vì anh nghĩ cô thích anh mà vì sợ những người xung quanh anh làm khó cô, anh biết cô sẽ không thích anh đâu cô ngốc lắm, cô chỉ biết học thôi, những tờ thư cô gửi anh, anh còn giữ rất kỷ, trong thư cô cũng chỉ hỏi về việc học thì làm sao biết cách thích và thương 1 người nào được. Anh mỉm cười lắc đầu.
Suy ra cô chỉ toàn nhận được đau khổ vì những suy nghĩ và việc anh làm.
Rồi ngày đó cũng tới, cái ngày mà Trâm biết được sự thật, biết cô thích anh từ lâu, Trâm kéo cô ra 1 góc không có người qua lại và hỏi:
-Mày yêu đơn phương Hoan lâu rồi sao mày dấu tao, mày sợ tao đau khổ là vì mày nghĩ Hoan sẽ đến với mày bỏ lại tao à. haha.
-Không phải vậy, đó chỉ là sự rung động nhất thời thôi, tao đã không nói chuyện với Hoan nữa là vì mày đó._Cô rưng rưng nhìn người bạn thân trước mặt, sao Trâm lại ra như vậy chứ.
-Nhất thời mà đến bây giờ vẫn còn thích à, không nói chuyện là vì tao hay muốn tạo sự chú ý với Hoan, mày lừa ai thế, mày nên biết điều tránh xa Hoan ra đừng để tao biết mày tiếp cận Hoan._Trâm nói xong đi luôn để lại cô với muôn ngàn nỗi đau, cô khóc, người bạn thân luôn luôn bảo vệ cô, bây giờ vì tình yêu con nít mà Trâm bỏ rơi cô. Chỉ mới 12 tuổi mà cô đau như vậy rồi thì lớn lên cô sẽ ra sao đây.
Ở sau bức tường có 2 người đã nghe tất cả, người đó là anh và 1 người bạn của anh, cả 2 không tin vào tai mình, cô yêu đơn phương anh là thật sau, cô luôn trốn tránh anh vì sợ tình bạn của cô với Trâm sẽ mất đi sau. Nếu bây giờ anh nói chuyện hoặc đùa giỡn với cô thì Trâm sẽ hại cô, anh phải làm sao đây, anh thẫn thờ bước về lớp. Vì đang đùa giỡn với máy thằng bạn mà anh và bạn anh phải chạy trốn ai ngờ nghe được câu chuyện của Trâm và cô. còn lại mình Duy người bạn của anh đứng đó với bao suy nghĩ, người cậu luôn âm thầm theo đuỗi lại đem lòng yêu đơn phương anh ư, tờ thư trong tay cậu đang tính gửi cho cô để nói lên tình cảm, nhưng chưa tới tay cô thì mọi chuyện lại ra như vậy, cậu nắm chặt tờ thư rồi đi về lớp.
Từ ngày anh biết chuyện đó, anh ăn chơi rồi còn thân thiết với Trâm hơn, cô thấy tim cô lại nhói, yêu 1 người là phải chịu đựng như vậy sao, cô mỉm cười chua sót nhìn hai người trước mắt rồi bước đi, anh nhìn theo mong cô sẽ hiểu vì sợ Trâm hại cô nên anh bắt buộc phải làm vậy, nhìn lại người bên cạnh anh thật mưu mô xảo quyệt và đầy giả tạo.
Mỗi khi nhìn anh và Trâm vui vẻ bên nhau cô giận mình vô cùng vì sao lại yêu anh nhiều đến thế. cô tự hứa sẽ không để ý đến họ và cố gắng học để thực hiện ước mơ. Từ đó cô không nói chuyện với Trâm và anh nữa, cô trở về như bạn đầu với cuộc sống không có bạn thân và cả anh.
Cô cũng đã có 1 người bạn thân tên Bích Trâm, ngày ngày Trâm và cô luôn tâm sự với nhau, cô đỡ cô đơn hơn khi có Trâm, đến 1 ngày cô chợt nhận ra Trâm cũng thích anh, tâm trạng của cô tệ hơn hẳn. Trâm lo lắng hỏi:
-Mày sao thế, mệt ở đâu à?
-Tao không sao , mà nè mày thích Hoan thật hả?_Cô nhìn Trâm.
-Ừ, Hoan đẹp trai mà nhà lại giàu nữa._Trâm mỗi khi nhắc đến Hoan thì nét mặt vui vẽ lắm.
-Sao mày lại không thích ai khác mà người đó lại là Hoan?_Cô lẩm bẩm. Nhưng Trâm thì lại nghe thấy.
-Mày sao vậy, đừng nói...mày cũng thích Hoan đó nha._Trâm quay qua nhìn cô, cô rùng mình trước ánh mắt đó, tất cả đều biết dù chưa lớn nhưng Trâm không phải dạng vừa.
-Không, tao chỉ thấy Hoan có nhiều người thích quá rồi mày sẽ đau khổ thôi._Cô với ánh mắt buồn mỉm cười với Trâm.
-Ai thích Hoan thì tao sẽ không tha đâu, cả mày nữa đó.
Trâm thật khác với mọi ngày. Cô nhìn Trâm suy nghĩ, cô sợ lúc Trâm biết cô thích anh thì sẽ ra sao, cả 2 có còn là bạn thân của nhau không, cô với cặp mắt vô hồn nhìn về nơi xa xôi, chắc anh và cô sinh ra không dành cho nhau, thôi thì cô xem đó là sự rung động nhất thời và âm thầm quên đi.
Từ ngày Trâm nói thích anh, cô học hành sa sút hơn, cô luôn bị giáo viên nhắc nhở, thậm chí có khi cô còn cãi lời ba mẹ và giáo viên nữa. Mỗi khi ra chơi cô cũng ít bước ra căn tin, lúc vô tình chạm mặt với anh, cô không nhìn như trước nữa mà cô bước qua xem như anh không tồn tại.
Lúc này đây thật sự anh thấy lạ, cô cứ như vậy làm anh khó chịu muốn kéo cô lại để hỏi nhưng anh không đủ can đảm làm điều đó, anh luôn trốn tránh cô vì anh có lý do riêng chứ thật sự anh không khinh hay ghét gì cô cả, khi anh thấy cô thân với Trâm thì anh cũng có chút vui vui cô sẽ đỡ phải tủi thân. Anh không châm chọc cô như trước nữa không phải vì anh nghĩ cô thích anh mà vì sợ những người xung quanh anh làm khó cô, anh biết cô sẽ không thích anh đâu cô ngốc lắm, cô chỉ biết học thôi, những tờ thư cô gửi anh, anh còn giữ rất kỷ, trong thư cô cũng chỉ hỏi về việc học thì làm sao biết cách thích và thương 1 người nào được. Anh mỉm cười lắc đầu.
Suy ra cô chỉ toàn nhận được đau khổ vì những suy nghĩ và việc anh làm.
Rồi ngày đó cũng tới, cái ngày mà Trâm biết được sự thật, biết cô thích anh từ lâu, Trâm kéo cô ra 1 góc không có người qua lại và hỏi:
-Mày yêu đơn phương Hoan lâu rồi sao mày dấu tao, mày sợ tao đau khổ là vì mày nghĩ Hoan sẽ đến với mày bỏ lại tao à. haha.
-Không phải vậy, đó chỉ là sự rung động nhất thời thôi, tao đã không nói chuyện với Hoan nữa là vì mày đó._Cô rưng rưng nhìn người bạn thân trước mặt, sao Trâm lại ra như vậy chứ.
-Nhất thời mà đến bây giờ vẫn còn thích à, không nói chuyện là vì tao hay muốn tạo sự chú ý với Hoan, mày lừa ai thế, mày nên biết điều tránh xa Hoan ra đừng để tao biết mày tiếp cận Hoan._Trâm nói xong đi luôn để lại cô với muôn ngàn nỗi đau, cô khóc, người bạn thân luôn luôn bảo vệ cô, bây giờ vì tình yêu con nít mà Trâm bỏ rơi cô. Chỉ mới 12 tuổi mà cô đau như vậy rồi thì lớn lên cô sẽ ra sao đây.
Ở sau bức tường có 2 người đã nghe tất cả, người đó là anh và 1 người bạn của anh, cả 2 không tin vào tai mình, cô yêu đơn phương anh là thật sau, cô luôn trốn tránh anh vì sợ tình bạn của cô với Trâm sẽ mất đi sau. Nếu bây giờ anh nói chuyện hoặc đùa giỡn với cô thì Trâm sẽ hại cô, anh phải làm sao đây, anh thẫn thờ bước về lớp. Vì đang đùa giỡn với máy thằng bạn mà anh và bạn anh phải chạy trốn ai ngờ nghe được câu chuyện của Trâm và cô. còn lại mình Duy người bạn của anh đứng đó với bao suy nghĩ, người cậu luôn âm thầm theo đuỗi lại đem lòng yêu đơn phương anh ư, tờ thư trong tay cậu đang tính gửi cho cô để nói lên tình cảm, nhưng chưa tới tay cô thì mọi chuyện lại ra như vậy, cậu nắm chặt tờ thư rồi đi về lớp.
Từ ngày anh biết chuyện đó, anh ăn chơi rồi còn thân thiết với Trâm hơn, cô thấy tim cô lại nhói, yêu 1 người là phải chịu đựng như vậy sao, cô mỉm cười chua sót nhìn hai người trước mắt rồi bước đi, anh nhìn theo mong cô sẽ hiểu vì sợ Trâm hại cô nên anh bắt buộc phải làm vậy, nhìn lại người bên cạnh anh thật mưu mô xảo quyệt và đầy giả tạo.
Mỗi khi nhìn anh và Trâm vui vẻ bên nhau cô giận mình vô cùng vì sao lại yêu anh nhiều đến thế. cô tự hứa sẽ không để ý đến họ và cố gắng học để thực hiện ước mơ. Từ đó cô không nói chuyện với Trâm và anh nữa, cô trở về như bạn đầu với cuộc sống không có bạn thân và cả anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.