Chương 3: Tai Nạn.
Thiên Băng
19/11/2016
Từ ngày mất đi người bạn thân, cô bây giờ đã là cô gái 15 tuổi,năm đó cô cố gắng học hết lớp 9 và quyết định vào sài gòn để tiếp tục đi học, cũng tại vì mỗi ngày thấy anh và Trâm bên nhau thì cô lại khóc, cô không muốn gặp 2 người đó nữa nên cô nghĩ lựa chọn của cô là đúng.Đến ngày cô đi, đứng giữa sân ga tàu cô nhìn lại phía sau với hy vọng sẽ được gặp anh lần nữa nhưng cô lắc đầu với ý nghĩ đó, chắc bây giờ họ đang hạnh phúc bên nhau, cô có là gì của anh đâu mà anh sẽ gặp cô trước khi đi. Cô nuốt nước mắt bước lên chuyến tàu đưa cô rời xa nơi này, nơi mà có người cô yêu đơn phương 4 năm trời.
Cô đâu biết rằng khi tàu bắt đầu chuyển bánh cũng là lúc anh bị tai nạn giao thông, trước khi bất tỉnh, anh thì thào 1 câu "Quỳnh Anh, Hoan...Xin...Lỗi"
Sau đó anh được đưa vào bệnh viện gần nhất, nhưng bác sĩ nói anh đã bị chấn thương nặng cần đưa vào sài gòn để chữa trị, mẹ anh như ngất đi. 15' sau ba mẹ và người bạn thân của anh cũng đi cùng anh trên chuyến xe anh đang nằm với khuôn mặt tái mét, áo sơ mi trắng của anh đã nhuốm 1 màu đỏ của máu.
Trên chuyến tàu cô đi, tự nhiên trong lòng cô dáy lên một nổi bất an, lo lắng, cô tự nhủ chắc lần đầu xa gia đình nên cô cảm thấy hồi hợp thôi, cô lắc đầu cho qua, vừa dứt suy nghĩ thì tiếng đài FM trên tàu phát ra:
-Vụ tai nạn xảy ra vào khoảng 9h15' sáng ngày 20/5/2015 tại Thành Phố Phan Thiết, tỉnh BÌNH THUẬN, gần ga tàu lửa. Một số người dân chứng kiến cho biết, họ nhìn thấy 1 cậu con trai tầm 16 tuổi vội vàng băng qua đường thì có 1 chiếc xe ô tô đang chạy với tốc độ cao đâm vào, chưa dừng lại đó 1 chiếc xe ô tô phía sau đang bị lạc tay lái cũng đâm thẳng vào chiếc ô tô phía trước khiến cậu con trai ấy văng ra xa.. Ngay sau khi sảy ra tai nạn nam tài xế xe ô tô đầu đã trốn khỏi hiện trường, lực lượng chức năng đã có mặt ngay sau khi tiếp nhận được thông tin về vụ tai nạn. Còn cậu con trai đó vì chấn thương nặng nên được người nhà đưa vào bệnh viện lớn nhất sài gòn.
Khi đài vừa tắt đi trong đầu cô không khỏi suy nghĩ, nước mắt bắt đầu rơi ra, 2 tay run run chắp lại cầu nguyện cho người đó không phải là anh, trong lòng cô bây giờ rối lắm, dù miệng thì nói chắc chắn không phải anh vì anh đâu có làm gì ở gần ga tàu này nhưng trong đầu luôn lo lắng vì sợ đó là anh. Cô vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trâm dù biết cả 2 đã là kẻ thù của nhau.
-Trâm ơi, cho tao hỏi Hoan có ở đó không?, tao chỉ muốn biết là có hay không thôi, xin mày trả lời tao._Tin nhắn được gửi đi và 3' sau cô nhận lại được tin nhắn của Trâm.
-Có, Hoan đang ở với tao RẤT HẠNH PHÚC, tao đề nghị mày đừng nên hỏi về Hoan nữa, ok._Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng đỡ lo hơn, nước mắt cũng ngừng rơi ra, tuy Trâm nói vậy là để cô biết họ đang bên nhau nhưng cô chỉ cần biết anh không xảy ra chuyện gì là cô an tâm lắm rồi, còn anh đang ở bên Trâm hay không cô cũng đón ra được.
5 tiếng ngồi trên tàu cuối cùng cô cũng tới nơi, cô bước xuống nhìn xung quanh rồi hít 1 hơi thật sâu, bây giờ cô phải tập sống tự lập, sống 1 cuộc sống không có gia đình và không có cả anh ở nơi đất khách về người này. cô mỉm cười bắt đầu đi tìm phòng trọ.
Trong khi đó tại Bệnh Viện Chợ Rẫy, Những y tá bác sĩ đang cố gắng giành giật sự sống cho anh, ở phía ngoài có ba mẹ và người bạn thân của anh đang chờ đợi trong lo lắng. 1 lát sau 1 bác sĩ bước ra:
-Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Công Hoan?
-Là tôi, con tôi sao rồi bác sĩ?_Ba mẹ anh nhanh nhẹn lên tiếng.
-Bệnh nhân đang mất máu rất nhiều nhưng bệnh viện chúng tôi đang thiếu nhóm máu đó, ai có nhóm máu AB mời đi theo tôi để xét nghiệm._Bác sĩ nói xong vội vàng quay đi cùng ba mẹ anh, để lại người bạn thân của anh với bao nhiêu suy nghĩ, cũng tại cậu đã hại anh ra như vậy, nếu cậu không nói với anh cô sắp đi sài gòn để sống thì anh sẽ không chạy đi để rồi ra như vậy, cậu ôm đầu đau khổ, nước mắt cũng theo đó mà rơi.
Cô đâu biết rằng khi tàu bắt đầu chuyển bánh cũng là lúc anh bị tai nạn giao thông, trước khi bất tỉnh, anh thì thào 1 câu "Quỳnh Anh, Hoan...Xin...Lỗi"
Sau đó anh được đưa vào bệnh viện gần nhất, nhưng bác sĩ nói anh đã bị chấn thương nặng cần đưa vào sài gòn để chữa trị, mẹ anh như ngất đi. 15' sau ba mẹ và người bạn thân của anh cũng đi cùng anh trên chuyến xe anh đang nằm với khuôn mặt tái mét, áo sơ mi trắng của anh đã nhuốm 1 màu đỏ của máu.
Trên chuyến tàu cô đi, tự nhiên trong lòng cô dáy lên một nổi bất an, lo lắng, cô tự nhủ chắc lần đầu xa gia đình nên cô cảm thấy hồi hợp thôi, cô lắc đầu cho qua, vừa dứt suy nghĩ thì tiếng đài FM trên tàu phát ra:
-Vụ tai nạn xảy ra vào khoảng 9h15' sáng ngày 20/5/2015 tại Thành Phố Phan Thiết, tỉnh BÌNH THUẬN, gần ga tàu lửa. Một số người dân chứng kiến cho biết, họ nhìn thấy 1 cậu con trai tầm 16 tuổi vội vàng băng qua đường thì có 1 chiếc xe ô tô đang chạy với tốc độ cao đâm vào, chưa dừng lại đó 1 chiếc xe ô tô phía sau đang bị lạc tay lái cũng đâm thẳng vào chiếc ô tô phía trước khiến cậu con trai ấy văng ra xa.. Ngay sau khi sảy ra tai nạn nam tài xế xe ô tô đầu đã trốn khỏi hiện trường, lực lượng chức năng đã có mặt ngay sau khi tiếp nhận được thông tin về vụ tai nạn. Còn cậu con trai đó vì chấn thương nặng nên được người nhà đưa vào bệnh viện lớn nhất sài gòn.
Khi đài vừa tắt đi trong đầu cô không khỏi suy nghĩ, nước mắt bắt đầu rơi ra, 2 tay run run chắp lại cầu nguyện cho người đó không phải là anh, trong lòng cô bây giờ rối lắm, dù miệng thì nói chắc chắn không phải anh vì anh đâu có làm gì ở gần ga tàu này nhưng trong đầu luôn lo lắng vì sợ đó là anh. Cô vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trâm dù biết cả 2 đã là kẻ thù của nhau.
-Trâm ơi, cho tao hỏi Hoan có ở đó không?, tao chỉ muốn biết là có hay không thôi, xin mày trả lời tao._Tin nhắn được gửi đi và 3' sau cô nhận lại được tin nhắn của Trâm.
-Có, Hoan đang ở với tao RẤT HẠNH PHÚC, tao đề nghị mày đừng nên hỏi về Hoan nữa, ok._Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng đỡ lo hơn, nước mắt cũng ngừng rơi ra, tuy Trâm nói vậy là để cô biết họ đang bên nhau nhưng cô chỉ cần biết anh không xảy ra chuyện gì là cô an tâm lắm rồi, còn anh đang ở bên Trâm hay không cô cũng đón ra được.
5 tiếng ngồi trên tàu cuối cùng cô cũng tới nơi, cô bước xuống nhìn xung quanh rồi hít 1 hơi thật sâu, bây giờ cô phải tập sống tự lập, sống 1 cuộc sống không có gia đình và không có cả anh ở nơi đất khách về người này. cô mỉm cười bắt đầu đi tìm phòng trọ.
Trong khi đó tại Bệnh Viện Chợ Rẫy, Những y tá bác sĩ đang cố gắng giành giật sự sống cho anh, ở phía ngoài có ba mẹ và người bạn thân của anh đang chờ đợi trong lo lắng. 1 lát sau 1 bác sĩ bước ra:
-Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Công Hoan?
-Là tôi, con tôi sao rồi bác sĩ?_Ba mẹ anh nhanh nhẹn lên tiếng.
-Bệnh nhân đang mất máu rất nhiều nhưng bệnh viện chúng tôi đang thiếu nhóm máu đó, ai có nhóm máu AB mời đi theo tôi để xét nghiệm._Bác sĩ nói xong vội vàng quay đi cùng ba mẹ anh, để lại người bạn thân của anh với bao nhiêu suy nghĩ, cũng tại cậu đã hại anh ra như vậy, nếu cậu không nói với anh cô sắp đi sài gòn để sống thì anh sẽ không chạy đi để rồi ra như vậy, cậu ôm đầu đau khổ, nước mắt cũng theo đó mà rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.