Chương 21: Bức Tử
Pháp Thải
02/10/2024
Đặng Như Uẩn cũng không cảm thấy quá bất ngờ khi nghe hắn hỏi thế.
“Ta có nghe nói.”
“Vậy nàng có biết nguyên do là vì sao không?”
Trong sân không còn một ai khác, ngay cả tiếng ve ẩn nấp trong lá thu cuối cùng cũng đã im bặt.
Ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào nàng.
Đặng Như Uẩn khẽ cụp mi mắt: "Nghe nói là do một nha hoàn nhảy xuống sông Hộ thành.”
“Vậy tại sao nha hoàn ấy lại vô duyên vô cớ nhảy sông?”
“Ta vẫn chưa rõ.”
Nàng nghe thấy tiếng hắn cười khẩy như thể giận đến bật cười.
“Nàng còn chưa rõ...”
Đặng Như Uẩn quả thực chưa rõ nguyên nhân, Tú Nương đang tìm người để hỏi thăm nhưng thứ thuốc đắng chát đang làm dạ dày nàng đau đớn, từng cơn co thắt trong bụng như muốn trào lên cổ họng cũng khiến trong lòng nàng dâng lên một cơn bực tức khó tả. Trong thoáng chốc, nàng suýt muốn hỏi hắn rằng hắn tới Liễu Minh Hiên vào lúc này, rốt cuộc là muốn nghe nàng trả lời điều gì?
Nhưng cơn khó chịu trong dạ dày khiến nàng không thể thốt lên lời.
Nàng đứng thẳng lưng trong cơn gió thu, trên mặt không chút cảm giác tội lỗi, Đằng Việt bỗng chốc nhận ra rằng chẳng cần thiết phải hỏi thêm gì nữa.
Nếu nói nàng trong nhà ăn ở buông thả thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng từ khi thuốc trong dược phòng mất trộm, nàng đã lộ rõ bản chất tham lam, hẹp hòi và thiếu trách nhiệm.
Hắn còn mong đợi gì nữa đây?
Bên ngoài người ta đồn rằng nàng vì sĩ diện của bản thân mà đẩy mọi tội lỗi lên đầu nha hoàn nhà Dương gia, khiến nha hoàn kia phải nhảy xuống sông Hộ thành, bây giờ nàng lại nói rằng nàng không biết gì về chuyện đó.
Thuốc trong dược phòng mất đi thì cũng đã mất, hắn chỉ trách nàng một câu rồi bỏ qua, nhưng lần này, đó là một sinh mệnh của con người.
Tây An phủ này nhìn đâu cũng thấy toàn là quan viên, quý tộc, lẽ nào mạng của hạ nhân thì không phải là mạng sao?
Huống chi, chuyện này lại dính líu đến Hoàng gia, mà e rằng sẽ còn kéo dài hơn nữa...
“Thôi được.” Hắn mím chặt môi.
Hắn đã rõ thái độ của nàng.
Đằng Việt tự thấy mình thật nực cười, chẳng lẽ hắn còn đến đây chỉ để mong nghe thấy nàng nói điều gì khác sao?
Trong sân lá khô chưa được quét sạch, giờ đây bị gió cuốn thành từng đám như những cơn bụi mờ phủ lên tà áo của Đặng Như Uẩn.
Nam nhân đã quay người bước chân rời khỏi Liễu Minh Hiên, hắn bước qua ngưỡng cửa mà không muốn dính thêm một chút gió thu nào từ sân viện này.
Đặng Như Uẩn đứng giữa cơn gió thu cuộn tròn những chiếc lá khô, cổ họng nghẹn lại suýt chút nữa đã nôn hết bát thuốc tránh thai vừa uống ra ngoài.
Nhưng nàng vẫn cố gắng lấy tay bịt miệng, nuốt ngược xuống.
Ánh mắt nàng liếc qua cánh cửa nơi hắn vừa đi ra rồi cũng từ từ quay người, chầm chậm trở lại phòng.
...
Hoàng phủ.
Trong viện của Hoàng lão phu nhân đứng đầy người, tất cả đều nín thở mà dõi mắt về phía cửa phòng.
Lúc này, đại phu từ trong phòng của lão phu nhân bước ra, mở miệng nói: "Không sao rồi, lão phu nhân chỉ vì nghẹn một hơi thở mà chưa thông, hiện tại đã tỉnh lại rồi."
Vừa nghe xong, cả viện ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Vũ Đại theo chân các thúc bá vội vã vào phòng để thăm lão phu nhân, còn Lâm Minh Thục vì dù sao cũng là người ngoài nên không tiện bước vào, bà ta bèn quay sang nói với Hoàng Tam phu nhân bên cạnh: “Ông trời thật có mắt, lão phu nhân đúng là phúc tinh của chúng ta, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hoàng Tam phu nhân là con dâu của Hoàng Tây Thanh, hiểu rõ quan hệ giữa Đằng gia và Hoàng gia.
Trong lòng bà ta cũng nhẹ nhõm đi phần nào, lúc này liền lịch sự an ủi Lâm lão phu nhân rằng không cần phải lo lắng quá: “Lão phu nhân nhà chúng ta xưa nay trải qua biết bao phong ba bão táp, đây chỉ là việc nhỏ thôi, chỉ vì bà quá nhân hậu mà nhất thời buồn lòng.”
Lâm lão phu nhân cũng đồng tình mà nói phải nhưng nhân sâm đã mang tới rồi cũng không tiện đem về, lúc này bà ta liền bảo nha hoàn của Hoàng Tam phu nhân: “Mau cất thứ này đi.”
Hoàng Tam phu nhân vội đáp: "Ngài khách khí quá.”
Lâm lão phu nhân bèn đáp: “Đây là điều nên làm.” Trong mắt bà ta hiện lên chút áy náy: "Nói cho cùng, chuyện này xảy ra, chúng ta cũng có phần trách nhiệm.”
Thấy Đằng gia lão phu nhân vừa khách khí vừa biết điều, Hoàng Tam phu nhân thầm gật đầu hài lòng.
Chuyện này người ngoài không rõ ngọn ngành nhưng Hoàng Tam phu nhân thì biết, việc này ban đầu là do Dương gia quản giáo không nghiêm, sau đó lại trách phạt nha hoàn quá mức khiến nha hoàn kia phải nhảy xuống sông, Đằng gia chẳng qua chỉ là bị vạ lây mà thôi.
Nhưng sáng nay, người kịp thời tới lại chính là Đằng gia chứ không phải Dương gia.
Hoàng Tam phu nhân ghi nhớ trong lòn sự tận tâm của Đằng gia, sau này tất nhiên sẽ bàn bạc với phu quân và công công để làm rõ mọi chuyện cho Đằng gia.
Hai người lại khách sáo thêm vài câu, thấy lão phu nhân Hoàng gia thực sự đã yên ổn không còn điều gì đáng lo ngại nữa, Lâm lão phu nhân cuối cùng cũng nhẹ nhõm, thở phào rồi cáo từ ra về.
Không ngờ khi vừa ra khỏi cửa Hoàng gia chưa được bao xa, xe ngựa của bà lại bị người chặn lại.
Lâm lão phu nhân vén rèm xe lên thì thấy người đang đứng đối diện chính là biểu muội của bà, Dương Nhị phu nhân.
Dương Nhị phu nhân cũng đã nghe tin lão phu nhân Hoàng gia đã tỉnh lại, cơn sóng lớn này may mắn không thực sự đổ xuống, nhưng lời đồn đại trong Tây An phủ đã bắt đầu nổi lên.
Sáng nay khi thi thể của Ngải Liễu được phát hiện ra, trên người nàng ta có mang theo thẻ bài của Dương gia. Vừa nghe tin, bà ta liền hiểu chuyện chẳng lành, còn nữ nhi của bà ta là một kẻ vô dụng, vì sợ hãi mà nói năng lung tung cả lên.
"Sao nàng ta chết được? Ta chỉ sai người đưa nàng ta ra trang viên gả phu quân chứ có muốn bức tử nàng ta đâu! Ta không hề muốn bức tử nàng ta..."
Dương Nhị phu nhân liền bảo người bịt miệng Dương Vưu Lăng lại ngay.
“Con đang nói bậy bạ gì thế? Con không cần danh tiếng nữa sao? Có còn muốn gả vào nhà cao môn đại hộ hay không?!”
Bà thấy nữ nhi vẫn còn hoảng loạn bất an, lại vội vã an ủi: "Chuyện nhỏ nhặt thôi, con cuống lên làm gì? Con là tiểu thư chưa xuất giá, bất luận thế nào mẫu thân cũng sẽ không để chuyện này đổ lên đầu con đâu."
“Nhưng, nhưng mà làm sao bây giờ? Ngải Liễu là nha hoàn trong viện của con mà...”
Dương Nhị phu nhân lập tức liếc mắt nhìn nữ nhi: "Thì sao chứ? Con quên là vì cớ gì mà con phạt nàng ta à? Chẳng phải là vì trong Hoàng gia có người làm vỡ chậu cảnh của lão phu nhân rồi đổ oan lên đầu Ngải Liễu khiến nàng ta bị ép đến mức phải tìm cái chết đó sao!”
Bà ta nói tiếp: "Ngải Liễu bị tân nương tử Đằng gia từ thôn quê lên vu oan nên mới nhảy sông tự minh oan, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến con hay Dương gia cả. Ta đã sai người ra ngoài phân trần rồi, con nhớ kỹ, đừng nói bậy nữa!”
Nữ nhi bà ta tuy miệng lẩm bẩm rằng đã nhớ kỹ nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ không nguôi.
"Nhưng, nhưng biểu thẩm bên Đằng gia liệu có chịu nhận không? Và, và con thực sự sợ lắm, hồn ma của Ngải Liễu sẽ không ám con chứ? Con không muốn ở Tây An phủ nữa đâu, ương, con muốn ra trang viên ngoài thành ở vài ngày...”
Dương Nhị phu nhân đành phải dùng vài lời để trấn an nữ nhi, nhưng có một điều nữ nhi bà ta nói đúng: liệu Đằng gia có chịu nhận chuyện này hay không.
Nếu lão phu nhân Hoàng gia gặp chuyện bất trắc, Đằng gia chắc chắn sẽ không nhận tội.
Nhưng bây giờ nghe tin lão phu nhân đã tỉnh lại, Dương Nhị phu nhân quyết định chờ xe của biểu tỷ Lâm Minh Thục trên đường và đích thân bước xuống xe ngựa của mình để đến nói chuyện với người của Đằng gia.
“Ta có nghe nói.”
“Vậy nàng có biết nguyên do là vì sao không?”
Trong sân không còn một ai khác, ngay cả tiếng ve ẩn nấp trong lá thu cuối cùng cũng đã im bặt.
Ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào nàng.
Đặng Như Uẩn khẽ cụp mi mắt: "Nghe nói là do một nha hoàn nhảy xuống sông Hộ thành.”
“Vậy tại sao nha hoàn ấy lại vô duyên vô cớ nhảy sông?”
“Ta vẫn chưa rõ.”
Nàng nghe thấy tiếng hắn cười khẩy như thể giận đến bật cười.
“Nàng còn chưa rõ...”
Đặng Như Uẩn quả thực chưa rõ nguyên nhân, Tú Nương đang tìm người để hỏi thăm nhưng thứ thuốc đắng chát đang làm dạ dày nàng đau đớn, từng cơn co thắt trong bụng như muốn trào lên cổ họng cũng khiến trong lòng nàng dâng lên một cơn bực tức khó tả. Trong thoáng chốc, nàng suýt muốn hỏi hắn rằng hắn tới Liễu Minh Hiên vào lúc này, rốt cuộc là muốn nghe nàng trả lời điều gì?
Nhưng cơn khó chịu trong dạ dày khiến nàng không thể thốt lên lời.
Nàng đứng thẳng lưng trong cơn gió thu, trên mặt không chút cảm giác tội lỗi, Đằng Việt bỗng chốc nhận ra rằng chẳng cần thiết phải hỏi thêm gì nữa.
Nếu nói nàng trong nhà ăn ở buông thả thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng từ khi thuốc trong dược phòng mất trộm, nàng đã lộ rõ bản chất tham lam, hẹp hòi và thiếu trách nhiệm.
Hắn còn mong đợi gì nữa đây?
Bên ngoài người ta đồn rằng nàng vì sĩ diện của bản thân mà đẩy mọi tội lỗi lên đầu nha hoàn nhà Dương gia, khiến nha hoàn kia phải nhảy xuống sông Hộ thành, bây giờ nàng lại nói rằng nàng không biết gì về chuyện đó.
Thuốc trong dược phòng mất đi thì cũng đã mất, hắn chỉ trách nàng một câu rồi bỏ qua, nhưng lần này, đó là một sinh mệnh của con người.
Tây An phủ này nhìn đâu cũng thấy toàn là quan viên, quý tộc, lẽ nào mạng của hạ nhân thì không phải là mạng sao?
Huống chi, chuyện này lại dính líu đến Hoàng gia, mà e rằng sẽ còn kéo dài hơn nữa...
“Thôi được.” Hắn mím chặt môi.
Hắn đã rõ thái độ của nàng.
Đằng Việt tự thấy mình thật nực cười, chẳng lẽ hắn còn đến đây chỉ để mong nghe thấy nàng nói điều gì khác sao?
Trong sân lá khô chưa được quét sạch, giờ đây bị gió cuốn thành từng đám như những cơn bụi mờ phủ lên tà áo của Đặng Như Uẩn.
Nam nhân đã quay người bước chân rời khỏi Liễu Minh Hiên, hắn bước qua ngưỡng cửa mà không muốn dính thêm một chút gió thu nào từ sân viện này.
Đặng Như Uẩn đứng giữa cơn gió thu cuộn tròn những chiếc lá khô, cổ họng nghẹn lại suýt chút nữa đã nôn hết bát thuốc tránh thai vừa uống ra ngoài.
Nhưng nàng vẫn cố gắng lấy tay bịt miệng, nuốt ngược xuống.
Ánh mắt nàng liếc qua cánh cửa nơi hắn vừa đi ra rồi cũng từ từ quay người, chầm chậm trở lại phòng.
...
Hoàng phủ.
Trong viện của Hoàng lão phu nhân đứng đầy người, tất cả đều nín thở mà dõi mắt về phía cửa phòng.
Lúc này, đại phu từ trong phòng của lão phu nhân bước ra, mở miệng nói: "Không sao rồi, lão phu nhân chỉ vì nghẹn một hơi thở mà chưa thông, hiện tại đã tỉnh lại rồi."
Vừa nghe xong, cả viện ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Vũ Đại theo chân các thúc bá vội vã vào phòng để thăm lão phu nhân, còn Lâm Minh Thục vì dù sao cũng là người ngoài nên không tiện bước vào, bà ta bèn quay sang nói với Hoàng Tam phu nhân bên cạnh: “Ông trời thật có mắt, lão phu nhân đúng là phúc tinh của chúng ta, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hoàng Tam phu nhân là con dâu của Hoàng Tây Thanh, hiểu rõ quan hệ giữa Đằng gia và Hoàng gia.
Trong lòng bà ta cũng nhẹ nhõm đi phần nào, lúc này liền lịch sự an ủi Lâm lão phu nhân rằng không cần phải lo lắng quá: “Lão phu nhân nhà chúng ta xưa nay trải qua biết bao phong ba bão táp, đây chỉ là việc nhỏ thôi, chỉ vì bà quá nhân hậu mà nhất thời buồn lòng.”
Lâm lão phu nhân cũng đồng tình mà nói phải nhưng nhân sâm đã mang tới rồi cũng không tiện đem về, lúc này bà ta liền bảo nha hoàn của Hoàng Tam phu nhân: “Mau cất thứ này đi.”
Hoàng Tam phu nhân vội đáp: "Ngài khách khí quá.”
Lâm lão phu nhân bèn đáp: “Đây là điều nên làm.” Trong mắt bà ta hiện lên chút áy náy: "Nói cho cùng, chuyện này xảy ra, chúng ta cũng có phần trách nhiệm.”
Thấy Đằng gia lão phu nhân vừa khách khí vừa biết điều, Hoàng Tam phu nhân thầm gật đầu hài lòng.
Chuyện này người ngoài không rõ ngọn ngành nhưng Hoàng Tam phu nhân thì biết, việc này ban đầu là do Dương gia quản giáo không nghiêm, sau đó lại trách phạt nha hoàn quá mức khiến nha hoàn kia phải nhảy xuống sông, Đằng gia chẳng qua chỉ là bị vạ lây mà thôi.
Nhưng sáng nay, người kịp thời tới lại chính là Đằng gia chứ không phải Dương gia.
Hoàng Tam phu nhân ghi nhớ trong lòn sự tận tâm của Đằng gia, sau này tất nhiên sẽ bàn bạc với phu quân và công công để làm rõ mọi chuyện cho Đằng gia.
Hai người lại khách sáo thêm vài câu, thấy lão phu nhân Hoàng gia thực sự đã yên ổn không còn điều gì đáng lo ngại nữa, Lâm lão phu nhân cuối cùng cũng nhẹ nhõm, thở phào rồi cáo từ ra về.
Không ngờ khi vừa ra khỏi cửa Hoàng gia chưa được bao xa, xe ngựa của bà lại bị người chặn lại.
Lâm lão phu nhân vén rèm xe lên thì thấy người đang đứng đối diện chính là biểu muội của bà, Dương Nhị phu nhân.
Dương Nhị phu nhân cũng đã nghe tin lão phu nhân Hoàng gia đã tỉnh lại, cơn sóng lớn này may mắn không thực sự đổ xuống, nhưng lời đồn đại trong Tây An phủ đã bắt đầu nổi lên.
Sáng nay khi thi thể của Ngải Liễu được phát hiện ra, trên người nàng ta có mang theo thẻ bài của Dương gia. Vừa nghe tin, bà ta liền hiểu chuyện chẳng lành, còn nữ nhi của bà ta là một kẻ vô dụng, vì sợ hãi mà nói năng lung tung cả lên.
"Sao nàng ta chết được? Ta chỉ sai người đưa nàng ta ra trang viên gả phu quân chứ có muốn bức tử nàng ta đâu! Ta không hề muốn bức tử nàng ta..."
Dương Nhị phu nhân liền bảo người bịt miệng Dương Vưu Lăng lại ngay.
“Con đang nói bậy bạ gì thế? Con không cần danh tiếng nữa sao? Có còn muốn gả vào nhà cao môn đại hộ hay không?!”
Bà thấy nữ nhi vẫn còn hoảng loạn bất an, lại vội vã an ủi: "Chuyện nhỏ nhặt thôi, con cuống lên làm gì? Con là tiểu thư chưa xuất giá, bất luận thế nào mẫu thân cũng sẽ không để chuyện này đổ lên đầu con đâu."
“Nhưng, nhưng mà làm sao bây giờ? Ngải Liễu là nha hoàn trong viện của con mà...”
Dương Nhị phu nhân lập tức liếc mắt nhìn nữ nhi: "Thì sao chứ? Con quên là vì cớ gì mà con phạt nàng ta à? Chẳng phải là vì trong Hoàng gia có người làm vỡ chậu cảnh của lão phu nhân rồi đổ oan lên đầu Ngải Liễu khiến nàng ta bị ép đến mức phải tìm cái chết đó sao!”
Bà ta nói tiếp: "Ngải Liễu bị tân nương tử Đằng gia từ thôn quê lên vu oan nên mới nhảy sông tự minh oan, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến con hay Dương gia cả. Ta đã sai người ra ngoài phân trần rồi, con nhớ kỹ, đừng nói bậy nữa!”
Nữ nhi bà ta tuy miệng lẩm bẩm rằng đã nhớ kỹ nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ không nguôi.
"Nhưng, nhưng biểu thẩm bên Đằng gia liệu có chịu nhận không? Và, và con thực sự sợ lắm, hồn ma của Ngải Liễu sẽ không ám con chứ? Con không muốn ở Tây An phủ nữa đâu, ương, con muốn ra trang viên ngoài thành ở vài ngày...”
Dương Nhị phu nhân đành phải dùng vài lời để trấn an nữ nhi, nhưng có một điều nữ nhi bà ta nói đúng: liệu Đằng gia có chịu nhận chuyện này hay không.
Nếu lão phu nhân Hoàng gia gặp chuyện bất trắc, Đằng gia chắc chắn sẽ không nhận tội.
Nhưng bây giờ nghe tin lão phu nhân đã tỉnh lại, Dương Nhị phu nhân quyết định chờ xe của biểu tỷ Lâm Minh Thục trên đường và đích thân bước xuống xe ngựa của mình để đến nói chuyện với người của Đằng gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.