Chương 102: TG5: Chọn nhà chồng?
Thanh Tuyên
11/07/2021
Lê Sân nằm ở trêи giường mấy ngày cảm thấy gân cốt đều đau nhức. Nàng không muốn nghỉ ngơi nữa, tự hành xác xuống giường.
Phụ nhân khóc thút thít hôm trước là Tần ma ma, mấy nha hoàn lần lượt là liên, phù, đào, hạnh, vân.
Mệnh lệnh của chủ tử , tất nhiên không ai dám cãi lại. Hiện giờ nàng chỉ là một cái bé gái mồ côi nhưng chỉ cần nàng còn đứng sau Hoàng Thượng một ngày thì không ai dám khinh mạn nàng.
Vân Liên mở tủ quần áo ra, Vân Phù lấy trang sức, Vân Đào Vân Hạnh hầu hạ nàng tắm gội rửa mặt chải đầu.
Tuy trong lòng Lê Sân có chút không quen nhưng trêи mặt vẫn trấn tĩnh tự nhiên.
Rửa đi một thân dính nhớp, cả người nàng đều uyển chuyển nhẹ nhàng đi. Tóc đen rối tung dài đến ʍôиɠ xõa tung ra được Vân Phù cầm khăn bao lấy, lại tinh tế dùng huân hương hong qua, đi qua liền phiêu tán từng đợt từng đợt hương thơm nhè nhẹ.
Đến khi nàng mặc xong xiêm y được đỡ đến trước gương ngồi xuống, nàng mới có chút cảm giác chân thật.
Người trong gương vừa quen thuộc vừa xa lạ, tóc mây hương hoàn, kim châm phỉ thúy, gò má tinh tế dung mạo diễm sắc đoạt người, nàng đã có bảy phần tư sắc, ở đây được bồi dưỡng thành thập phần.
Vạt áo trêи người là yên hà bích la cổ tay áo cũng thêu bằng chỉ bạc, quý không thể nói.
Tần ma ma giúp nàng đem lọn tóc cuối cùng búi lên trêи đầu, miệng không quên nói cho nàng lai lịch mấy thứ này:
“…Đều là quý nhân ở trêи ban thưởng, cũng chỉ có quận chúa mới có được ân sủng này. Toàn bộ trong hoàng thành này đồ của quận chúa là độc nhất vô nhị.”
Lê Sân nghe xong, nhàn nhạt nhấp môi cười, toàn bộ ngũ quan kia trở nên sinh động hơn.
Nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt mình lại cảm thấy ý cười của mình chưa đạt đến đáy mắt.
“ Chưa đầy một canh giờ mà quận chúa đã ngồi không yên rồi, không bằng đi ra ngoài dạo một lát, các phủ phu nhân đều mang thiệp mời tới.”
Tần ma ma nói xong những điều đó, mới thật cẩn thận nói ra mục đích chính.
Trong lòng Lê Sân đã lĩnh ngộ vài phần, nàng còn tưởng là chỉ cần đi lại trong phủ một chút là được rồi cần gì phải trang hoàng long trọng như vậy thì ra là có nguyên nhân khác.
Thật ra Lê Sân không sợ những quy củ của các nhà thế gia đó. Khi nàng được nghỉ ngơi mấy ngày hệ thống đã báo cho nàng hết rồi, thậm chí Tần ma ma cũng mịt mờ mời người đến dạy dỗ nàng.
Nói đến dáng vẻ, nàng phải cố gắng tỏ ra thuần thục. Nếu không phải thân phận của nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ, nàng cũng không phải vất vả đến mức như vậy.
Lê Sân: Ngươi đúng là hệ thống bẫy rập (╬  ̄?  ̄? ╬).
Cuối cùng Lê Sân nhịn không được nói ra oán hận tích trữ trong lòng đã lâu.
Hệ thống sớm đã tự đóng cửa, không có phản ứng lại nàng.
Lê Sân chạm vào một cái đinh mềm, chỉ có thể hậm hực nuốt cục tức này, cúi đầu nhìn Tần ma ma lấy ra danh thϊế͙p͙.
Phần lớn phủ mời nàng qua đều có chủ mẫu là chưởng gia, thân phận đều cao quý. Những người này còn có chung đặc điểm chính là trong phủ đều có con đến tuổi thành hôn chưa cưới vợ.
—— lời này là Tần ma ma nói.
Lê Sân lật mấy tấm thiệp, lại trùng hợp thấy được thiệp của Thi Hồng Khấu. Nhưng nàng không xem qua mà ném qua một bên.
Tần ma ma nhìn thấy mà sốt ruột, hận không thể nhặt nó lên đưa đến trước mặt Lê Sân. Cũng không trách tại sao bà ấy lại sốt ruột như vậy, tuổi của Lê Sân hiện giờ đã không còn nhỏ nữa,nàng vừa mới trở về phủ chuyện chung thân đại sự của nàng đã được đề lên hàng đầu.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Thân phận của Lê Sân vừa lúc cần một điểm tựa. Những thế lực lớn sợ bị hoàng đế nghi kỵ nên sẽ cưới nàng để tỏ rõ lòng trung thành, cũng là nể mặt hoàng đế đến nỗi không quan tâm nàng là người như thế nào.
Tóm lại nàng không phải quá kém, nếu không cũng sẽ không được mọi người yêu thích như vậy.
Lê Sân lật xuống dưới, trước mắt đột nhiên xẹt qua một cái tên quen thuộc khiến lòng nàng run lên.
Mạnh.
Phụ nhân khóc thút thít hôm trước là Tần ma ma, mấy nha hoàn lần lượt là liên, phù, đào, hạnh, vân.
Mệnh lệnh của chủ tử , tất nhiên không ai dám cãi lại. Hiện giờ nàng chỉ là một cái bé gái mồ côi nhưng chỉ cần nàng còn đứng sau Hoàng Thượng một ngày thì không ai dám khinh mạn nàng.
Vân Liên mở tủ quần áo ra, Vân Phù lấy trang sức, Vân Đào Vân Hạnh hầu hạ nàng tắm gội rửa mặt chải đầu.
Tuy trong lòng Lê Sân có chút không quen nhưng trêи mặt vẫn trấn tĩnh tự nhiên.
Rửa đi một thân dính nhớp, cả người nàng đều uyển chuyển nhẹ nhàng đi. Tóc đen rối tung dài đến ʍôиɠ xõa tung ra được Vân Phù cầm khăn bao lấy, lại tinh tế dùng huân hương hong qua, đi qua liền phiêu tán từng đợt từng đợt hương thơm nhè nhẹ.
Đến khi nàng mặc xong xiêm y được đỡ đến trước gương ngồi xuống, nàng mới có chút cảm giác chân thật.
Người trong gương vừa quen thuộc vừa xa lạ, tóc mây hương hoàn, kim châm phỉ thúy, gò má tinh tế dung mạo diễm sắc đoạt người, nàng đã có bảy phần tư sắc, ở đây được bồi dưỡng thành thập phần.
Vạt áo trêи người là yên hà bích la cổ tay áo cũng thêu bằng chỉ bạc, quý không thể nói.
Tần ma ma giúp nàng đem lọn tóc cuối cùng búi lên trêи đầu, miệng không quên nói cho nàng lai lịch mấy thứ này:
“…Đều là quý nhân ở trêи ban thưởng, cũng chỉ có quận chúa mới có được ân sủng này. Toàn bộ trong hoàng thành này đồ của quận chúa là độc nhất vô nhị.”
Lê Sân nghe xong, nhàn nhạt nhấp môi cười, toàn bộ ngũ quan kia trở nên sinh động hơn.
Nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt mình lại cảm thấy ý cười của mình chưa đạt đến đáy mắt.
“ Chưa đầy một canh giờ mà quận chúa đã ngồi không yên rồi, không bằng đi ra ngoài dạo một lát, các phủ phu nhân đều mang thiệp mời tới.”
Tần ma ma nói xong những điều đó, mới thật cẩn thận nói ra mục đích chính.
Trong lòng Lê Sân đã lĩnh ngộ vài phần, nàng còn tưởng là chỉ cần đi lại trong phủ một chút là được rồi cần gì phải trang hoàng long trọng như vậy thì ra là có nguyên nhân khác.
Thật ra Lê Sân không sợ những quy củ của các nhà thế gia đó. Khi nàng được nghỉ ngơi mấy ngày hệ thống đã báo cho nàng hết rồi, thậm chí Tần ma ma cũng mịt mờ mời người đến dạy dỗ nàng.
Nói đến dáng vẻ, nàng phải cố gắng tỏ ra thuần thục. Nếu không phải thân phận của nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ, nàng cũng không phải vất vả đến mức như vậy.
Lê Sân: Ngươi đúng là hệ thống bẫy rập (╬  ̄?  ̄? ╬).
Cuối cùng Lê Sân nhịn không được nói ra oán hận tích trữ trong lòng đã lâu.
Hệ thống sớm đã tự đóng cửa, không có phản ứng lại nàng.
Lê Sân chạm vào một cái đinh mềm, chỉ có thể hậm hực nuốt cục tức này, cúi đầu nhìn Tần ma ma lấy ra danh thϊế͙p͙.
Phần lớn phủ mời nàng qua đều có chủ mẫu là chưởng gia, thân phận đều cao quý. Những người này còn có chung đặc điểm chính là trong phủ đều có con đến tuổi thành hôn chưa cưới vợ.
—— lời này là Tần ma ma nói.
Lê Sân lật mấy tấm thiệp, lại trùng hợp thấy được thiệp của Thi Hồng Khấu. Nhưng nàng không xem qua mà ném qua một bên.
Tần ma ma nhìn thấy mà sốt ruột, hận không thể nhặt nó lên đưa đến trước mặt Lê Sân. Cũng không trách tại sao bà ấy lại sốt ruột như vậy, tuổi của Lê Sân hiện giờ đã không còn nhỏ nữa,nàng vừa mới trở về phủ chuyện chung thân đại sự của nàng đã được đề lên hàng đầu.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Thân phận của Lê Sân vừa lúc cần một điểm tựa. Những thế lực lớn sợ bị hoàng đế nghi kỵ nên sẽ cưới nàng để tỏ rõ lòng trung thành, cũng là nể mặt hoàng đế đến nỗi không quan tâm nàng là người như thế nào.
Tóm lại nàng không phải quá kém, nếu không cũng sẽ không được mọi người yêu thích như vậy.
Lê Sân lật xuống dưới, trước mắt đột nhiên xẹt qua một cái tên quen thuộc khiến lòng nàng run lên.
Mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.