Chương 101: TG5: Đau lòng
Thanh Tuyên
11/07/2021
Lê Sân mơ mơ màng màng được phụ nhân kia hầu hạ uống một chén nước thuốc rồi lại được đỡ nằm xuống giường.
Cho tới bây giờ, đại não nàng vẫn là một mảng mơ hồ.
Hệ thống tự nhiên tốt bụng giải thích cho nàng tình huống trước mắt.
Nàng được tìm thấy ở trong chùa, nói cách khác, “Quận chúa” này từ nhỏ được nuôi ở bên trong chùa. Nàng bị thương là bởi vì khi khi đi gánh nước lăn từ trêи núi xuống, vừa lúc được người phát hiện.
Lê Sân không thể không nói, tình huống mà hệ thống này đưa ra không tồi đó là được người nhận về, không người nào có thể lên án thân phận của nàng.
Từ hôm nay trở đi,“Lê Sân” thông phòng của Mạnh Trường Khác đã chết, chỉ có quận chúa Thẩm Hâm thôi.
Đối với chuyện đổi tên, hệ thống chỉ có thể bất đắc dĩ, bởi vì thân phận hiện giờ của nàng đổi tên họ khác là không có khả năng.
Sau khi truyền đạt nhiệm vụ cho Lê Sân hệ thống tự động đóng cửa đối thoại.
Lê Sân một mình nằm ở trêи giường, giấc ngủ vừa rồi làm nàng không còn buồn ngủ nữa. Vết thương phía sau lưng nàng tựa hồ đã được chữa khỏi, sờ lên chỉ còn một vết sẹo. Tuy rằng thân phận thay đổi nhưng thân thể nàng chưa từng thay đổi.
Như vậy không biết bây giờ Mạnh Trường Khác ra sao rồi…
Lê Sân tâm phiền ý loạn thở dài, nàng cọ lên chăn gấm mềm nhẹ thoải mái ở trêи người trong đầu không tự chủ nhớ đến vòm ngực ấm áp của Mạnh Trường Khác.
Vừa mới tách ra thôi mà nàng đã có chút nhớ hắn.
———— Mạnh phủ
Đã qua năm ngày sau vụ hỏa hoạn lần trước, bên trong Mạnh phủ lại lộ ra một cỗ áp lực thật sâu.
Trong viện của Mạnh Trường Khác, không khí càng quỷ dị hơn, liên tiếp mấy ngày, những nô bộc làm việc đều thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ.
Chính phòng hiện giờ còn đang trùng tu, Mạnh Trường Khác ở tại thiên viện, hầu hạ bên người gần như chỉ có Mạnh Nhị.
Mạnh Nhị cầm một hộp đồ ăn tiến vào.
“Gia, chiều rồi, cần phải dùng cơm.”
Hắn thử tiến lại gần hỏi nam nhân ngồi bàn trước, lại thấy hắn ngơ ngẩn , như không nghe thấy.
Mạnh Nhị do dự một lát, không ngừng cố gắng mở miệng nói:
“Gia?”
Thật ra lúc này Mạnh Trường Khác đã nghe thấy nhưng hắn lặng im không lên tiếng ngước mắt nhìn hắn, tầm mắt dừng ở trêи hộp đồ ăn kia.
Trước mắt mơ hồ thấy một nữ tử cười ngọt ngào:
“Gia, nô tỳ tới chậm, hôm nay làm nhiều hơn một ít…”
Ngón tay Mạnh Trường Khác run rẩy, bên miệng hiện lên ý cười vừa bi thương vừa trào phúng:
“Mạnh Nhị, mang ra ngoài.”
Mặc kệ ăn cái gì, với hắn mà nói đều nhạt như nước ốc. Hắn đã từng khịt mũi coi thường cái gọi là tình ý, lại không ngờ việc này lại rơi xuống trêи đầu hắn, lại là sự trừng phạt.
Mạnh Nhị đã mở hộp đồ ăn ra, hơi nóng hầm hập chui vào trong mũi hắn nhưng không khơi dậy nổi nửa phần khẩu vị của hắn.
Có một loại người như vậy, khi nàng ở bên cạnh ngươi không biết nàng tốt bao nhiêu, đến lúc nàng đi rồi, ngươi mới phát hiện, nơi này chỗ nào cũng chứa đầy hồi ức về nàng nhưng nàng lại không còn ở nơi đây.
Mạnh Trường Khác không thống khổ đến kịch liệt chỉ là lâu dài, thong thả tra tấn tâm trí hắn. Mỗi một ngày trôi qua, hắn càng đau thêm, mỗi khi nghĩ đến mình sẽ không bao giờ thấy Lê Sân nữa, hắn liền cảm thấy ngực chất chứa u buồn, không thể tiêu tan.
“Ta chưa bao giờ biết…”
Hắn nhìn những thức ăn trêи bàn, cười ảm đạm:
“Ta chưa bao giờ nghĩ đến…”
Mạnh Nhị không đành lòng khi thấy vẻ mặt của hắn, chỉ hạ thấp đầu xuống, an tĩnh hầu hạ ở một bên.
Mạnh Trường Khác gắt gao cầm quyển sách trêи tay, gân xanh nổi lên trêи mu bàn tay, đốt ngón tay cơ hồ bị hắn nắm chặt đến trắng bệch.
Hắn thích Lê Sân như vậy.
Thích đến nỗi… Sau khi mất đi nàng, không thể là chính mình nữa.
Những lời này, rốt cuộc hắn cũng không nói ra.
Không phải không muốn nói mà là không xứng.
Cho tới bây giờ, đại não nàng vẫn là một mảng mơ hồ.
Hệ thống tự nhiên tốt bụng giải thích cho nàng tình huống trước mắt.
Nàng được tìm thấy ở trong chùa, nói cách khác, “Quận chúa” này từ nhỏ được nuôi ở bên trong chùa. Nàng bị thương là bởi vì khi khi đi gánh nước lăn từ trêи núi xuống, vừa lúc được người phát hiện.
Lê Sân không thể không nói, tình huống mà hệ thống này đưa ra không tồi đó là được người nhận về, không người nào có thể lên án thân phận của nàng.
Từ hôm nay trở đi,“Lê Sân” thông phòng của Mạnh Trường Khác đã chết, chỉ có quận chúa Thẩm Hâm thôi.
Đối với chuyện đổi tên, hệ thống chỉ có thể bất đắc dĩ, bởi vì thân phận hiện giờ của nàng đổi tên họ khác là không có khả năng.
Sau khi truyền đạt nhiệm vụ cho Lê Sân hệ thống tự động đóng cửa đối thoại.
Lê Sân một mình nằm ở trêи giường, giấc ngủ vừa rồi làm nàng không còn buồn ngủ nữa. Vết thương phía sau lưng nàng tựa hồ đã được chữa khỏi, sờ lên chỉ còn một vết sẹo. Tuy rằng thân phận thay đổi nhưng thân thể nàng chưa từng thay đổi.
Như vậy không biết bây giờ Mạnh Trường Khác ra sao rồi…
Lê Sân tâm phiền ý loạn thở dài, nàng cọ lên chăn gấm mềm nhẹ thoải mái ở trêи người trong đầu không tự chủ nhớ đến vòm ngực ấm áp của Mạnh Trường Khác.
Vừa mới tách ra thôi mà nàng đã có chút nhớ hắn.
———— Mạnh phủ
Đã qua năm ngày sau vụ hỏa hoạn lần trước, bên trong Mạnh phủ lại lộ ra một cỗ áp lực thật sâu.
Trong viện của Mạnh Trường Khác, không khí càng quỷ dị hơn, liên tiếp mấy ngày, những nô bộc làm việc đều thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ.
Chính phòng hiện giờ còn đang trùng tu, Mạnh Trường Khác ở tại thiên viện, hầu hạ bên người gần như chỉ có Mạnh Nhị.
Mạnh Nhị cầm một hộp đồ ăn tiến vào.
“Gia, chiều rồi, cần phải dùng cơm.”
Hắn thử tiến lại gần hỏi nam nhân ngồi bàn trước, lại thấy hắn ngơ ngẩn , như không nghe thấy.
Mạnh Nhị do dự một lát, không ngừng cố gắng mở miệng nói:
“Gia?”
Thật ra lúc này Mạnh Trường Khác đã nghe thấy nhưng hắn lặng im không lên tiếng ngước mắt nhìn hắn, tầm mắt dừng ở trêи hộp đồ ăn kia.
Trước mắt mơ hồ thấy một nữ tử cười ngọt ngào:
“Gia, nô tỳ tới chậm, hôm nay làm nhiều hơn một ít…”
Ngón tay Mạnh Trường Khác run rẩy, bên miệng hiện lên ý cười vừa bi thương vừa trào phúng:
“Mạnh Nhị, mang ra ngoài.”
Mặc kệ ăn cái gì, với hắn mà nói đều nhạt như nước ốc. Hắn đã từng khịt mũi coi thường cái gọi là tình ý, lại không ngờ việc này lại rơi xuống trêи đầu hắn, lại là sự trừng phạt.
Mạnh Nhị đã mở hộp đồ ăn ra, hơi nóng hầm hập chui vào trong mũi hắn nhưng không khơi dậy nổi nửa phần khẩu vị của hắn.
Có một loại người như vậy, khi nàng ở bên cạnh ngươi không biết nàng tốt bao nhiêu, đến lúc nàng đi rồi, ngươi mới phát hiện, nơi này chỗ nào cũng chứa đầy hồi ức về nàng nhưng nàng lại không còn ở nơi đây.
Mạnh Trường Khác không thống khổ đến kịch liệt chỉ là lâu dài, thong thả tra tấn tâm trí hắn. Mỗi một ngày trôi qua, hắn càng đau thêm, mỗi khi nghĩ đến mình sẽ không bao giờ thấy Lê Sân nữa, hắn liền cảm thấy ngực chất chứa u buồn, không thể tiêu tan.
“Ta chưa bao giờ biết…”
Hắn nhìn những thức ăn trêи bàn, cười ảm đạm:
“Ta chưa bao giờ nghĩ đến…”
Mạnh Nhị không đành lòng khi thấy vẻ mặt của hắn, chỉ hạ thấp đầu xuống, an tĩnh hầu hạ ở một bên.
Mạnh Trường Khác gắt gao cầm quyển sách trêи tay, gân xanh nổi lên trêи mu bàn tay, đốt ngón tay cơ hồ bị hắn nắm chặt đến trắng bệch.
Hắn thích Lê Sân như vậy.
Thích đến nỗi… Sau khi mất đi nàng, không thể là chính mình nữa.
Những lời này, rốt cuộc hắn cũng không nói ra.
Không phải không muốn nói mà là không xứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.