Chương 88: TG5: Oanh Ca e ngại
Thanh Tuyên
11/07/2021
Lúc hai người đang lôi kéo thì Lê Sân đẩy cửa tiến vào. Trêи mặt nàng vốn mang theo nụ cười nhưng khi nhìn thấy Oanh Ca, thần sắc trêи mặt liền dần dần hạ xuống.
Mạnh Trường Khác mẫn cảm ngửi thấy được hơi thở không giống bình thường, còn chưa có chờ đầu óc hắn chuyển động, thân thể liền theo bản năng lùi về phía sau một bước, cách Oanh Ca càng xa.
Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của Oanh Ca, mới bừng tỉnh phát hiện mình đang làm cái gì.
Hắn ngẩn ra, không rõ mình đang bị làm sao vậy.
Lê Sân đối với biểu hiện của hắn rất vừa lòng, nàng không có hảo cảm đối với Oanh Ca nếu không nói là có vài phần chán ghét.
“Tại sao Oanh Ca muội muội lại ở chỗ này vậy?”
Lê Sân nhếch môi cười lãnh đạm, ba phần châm chọc, bảy phần ghét bỏ. Dung mạo Lê Sân đã cực đẹp lúc này thế nhưng lại sinh ra thêm vài phần uy nghiêm.
Oanh Ca thấy bộ dáng kia của nàng, trong lòng hơi nhụt chí. Nàng đề phòng Lê Sân đã lâu, bởi vì nàng có tướng mạo tốt, so với những quý nữ khác cũng không kém nửa phần.
Nhưng nàng cứ nghĩ Lê Sân cũng chỉ là một mỹ nhân đầu gỗ thôi nên thực lâu liền không thèm đề phòng nàng ta làm sao so được với các nàng.
Oanh Ca không ngờ nàng ta định lấy sắc muốn đạt đến vị trí chính thất, ngươi đâu phải là chính thất phu nhân chỉ là một nha hoàn thông phòng nghèo hèn, dựa vào cái gì mà mắt cao tận trời.
Nếu Lê Sân nghe được lời này sẽ không nhịn được cười nhạo ra tiếng. Oanh Ca là người có ít hiểu biết nhưng tính cách nàng ta rất tệ chỉ biết đến lợi ích của mình làm người khác không thích nổi. Không nói đến cái khác, nguyên thân đối đãi với nàng cũng không tồi, nhưng nàng hãm hại nguyên thân không ít lần, xong việc nàng trở mặt nhanh hơn lật sách.
Nguyên thân không phải làm dáng, nàng bất quá chỉ là không tranh không đoạt, không muốn xuất đầu thôi. Nàng biết mình xuất chúng, bởi vậy không mơ ước nhiều, mới biến thành tính cách bánh bao mềm mại này.
Mà Lê Sân, hoàn toàn tương phản, nàng là người có thể xé rách da mặt người khác.
“Lê Sân tỷ tỷ, bởi vì lâu rồi muội chưa đến thăm gia nên liền nghĩ hầm canh tẩm bổ cho gia.”
Nàng nói nhỏ nhẹ. Khiến cho nhân tâm người nghe đều ngứa ngáy, trêи người cũng không có sức lực.
Lê Sân nổi da gà, yên lặng nhìn nước canh trêи bàn, lại hướng con mắt hình viên đạn tới Mạnh Trường Khác.
Lá gan nàng hiện giờ lớn hơn rất nhiều, ỷ vào đã kéo độ chân tình lên đến 45 , nên trong lòng Mạnh Trường Khác nàng là người đặc biệt.
Quả nhiên, trong mắt người ngoài nàng vũ mị ngây thơ , đặc biệt cặp mắt ẩn tình kia của nàng mênh mang, chỉ cần một ánh mắt so với Oanh Ca cố tình câu dẫn người hơn nhiều.
Oanh Ca âm thầm khinh bỉ, nghiêng đầu nhìn thần sắc Mạnh Trường Khác. Chờ đến khi nhìn thấy hắn hàm chứa cười, đáy mắt còn mang theo vài phần vui mừng không rõ, nàng liền hận đến nắm chặt khăn.
Lê Sân con tiện nhân này! Mày có tài đức gì cơ chứ!
Lê Sân đem biểu tình của nàng thu hết vào trong đáy mắt, sắc mặt nàng bất biến, thướt tha đi đến bên người Mạnh Trường Khác , mở hộp đồ ăn trêи tay ra.
Nháy mắt hương thơm tràn ngập khắp phòng, nàng không nhanh không chậm lấy ra một đĩa lại một đĩa món ăn tinh xảo, canh của Oanh Ca kia so với Lê Sân khó coi đến tận xương tủy.
Sau khi Mạnh Trường Khác nhìn Lê Sân bày biện thức ăn xong thấy eo nhỏ trước mặt nhịn không được ôm lấy.
Mùi hoa ngọc lan như tỏa ra từ mỗi một tấc da thịt của nàng.
Mạnh Trường Khác thích nhất là thân thể này của nàng, nàng giống như một đóa hoa ngọc lan cao vút, hơi thở kia cùng với sự hồn nhiên của nàng tạo thành một sự hấp dẫn riêng biệt. Làm
hắn càng thêm ghét bỏ mùi hương trêи người Oanh Ca.
Mạnh Trường Khác mẫn cảm ngửi thấy được hơi thở không giống bình thường, còn chưa có chờ đầu óc hắn chuyển động, thân thể liền theo bản năng lùi về phía sau một bước, cách Oanh Ca càng xa.
Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của Oanh Ca, mới bừng tỉnh phát hiện mình đang làm cái gì.
Hắn ngẩn ra, không rõ mình đang bị làm sao vậy.
Lê Sân đối với biểu hiện của hắn rất vừa lòng, nàng không có hảo cảm đối với Oanh Ca nếu không nói là có vài phần chán ghét.
“Tại sao Oanh Ca muội muội lại ở chỗ này vậy?”
Lê Sân nhếch môi cười lãnh đạm, ba phần châm chọc, bảy phần ghét bỏ. Dung mạo Lê Sân đã cực đẹp lúc này thế nhưng lại sinh ra thêm vài phần uy nghiêm.
Oanh Ca thấy bộ dáng kia của nàng, trong lòng hơi nhụt chí. Nàng đề phòng Lê Sân đã lâu, bởi vì nàng có tướng mạo tốt, so với những quý nữ khác cũng không kém nửa phần.
Nhưng nàng cứ nghĩ Lê Sân cũng chỉ là một mỹ nhân đầu gỗ thôi nên thực lâu liền không thèm đề phòng nàng ta làm sao so được với các nàng.
Oanh Ca không ngờ nàng ta định lấy sắc muốn đạt đến vị trí chính thất, ngươi đâu phải là chính thất phu nhân chỉ là một nha hoàn thông phòng nghèo hèn, dựa vào cái gì mà mắt cao tận trời.
Nếu Lê Sân nghe được lời này sẽ không nhịn được cười nhạo ra tiếng. Oanh Ca là người có ít hiểu biết nhưng tính cách nàng ta rất tệ chỉ biết đến lợi ích của mình làm người khác không thích nổi. Không nói đến cái khác, nguyên thân đối đãi với nàng cũng không tồi, nhưng nàng hãm hại nguyên thân không ít lần, xong việc nàng trở mặt nhanh hơn lật sách.
Nguyên thân không phải làm dáng, nàng bất quá chỉ là không tranh không đoạt, không muốn xuất đầu thôi. Nàng biết mình xuất chúng, bởi vậy không mơ ước nhiều, mới biến thành tính cách bánh bao mềm mại này.
Mà Lê Sân, hoàn toàn tương phản, nàng là người có thể xé rách da mặt người khác.
“Lê Sân tỷ tỷ, bởi vì lâu rồi muội chưa đến thăm gia nên liền nghĩ hầm canh tẩm bổ cho gia.”
Nàng nói nhỏ nhẹ. Khiến cho nhân tâm người nghe đều ngứa ngáy, trêи người cũng không có sức lực.
Lê Sân nổi da gà, yên lặng nhìn nước canh trêи bàn, lại hướng con mắt hình viên đạn tới Mạnh Trường Khác.
Lá gan nàng hiện giờ lớn hơn rất nhiều, ỷ vào đã kéo độ chân tình lên đến 45 , nên trong lòng Mạnh Trường Khác nàng là người đặc biệt.
Quả nhiên, trong mắt người ngoài nàng vũ mị ngây thơ , đặc biệt cặp mắt ẩn tình kia của nàng mênh mang, chỉ cần một ánh mắt so với Oanh Ca cố tình câu dẫn người hơn nhiều.
Oanh Ca âm thầm khinh bỉ, nghiêng đầu nhìn thần sắc Mạnh Trường Khác. Chờ đến khi nhìn thấy hắn hàm chứa cười, đáy mắt còn mang theo vài phần vui mừng không rõ, nàng liền hận đến nắm chặt khăn.
Lê Sân con tiện nhân này! Mày có tài đức gì cơ chứ!
Lê Sân đem biểu tình của nàng thu hết vào trong đáy mắt, sắc mặt nàng bất biến, thướt tha đi đến bên người Mạnh Trường Khác , mở hộp đồ ăn trêи tay ra.
Nháy mắt hương thơm tràn ngập khắp phòng, nàng không nhanh không chậm lấy ra một đĩa lại một đĩa món ăn tinh xảo, canh của Oanh Ca kia so với Lê Sân khó coi đến tận xương tủy.
Sau khi Mạnh Trường Khác nhìn Lê Sân bày biện thức ăn xong thấy eo nhỏ trước mặt nhịn không được ôm lấy.
Mùi hoa ngọc lan như tỏa ra từ mỗi một tấc da thịt của nàng.
Mạnh Trường Khác thích nhất là thân thể này của nàng, nàng giống như một đóa hoa ngọc lan cao vút, hơi thở kia cùng với sự hồn nhiên của nàng tạo thành một sự hấp dẫn riêng biệt. Làm
hắn càng thêm ghét bỏ mùi hương trêи người Oanh Ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.