Chương 89: TG5: Oanh Ca nhục nhã
Thanh Tuyên
11/07/2021
Oanh Ca trơ mắt nhìn Lê Sân ngã vào trong lòng ngực Mạnh Trường Khác , nàng duyên dáng gọi to một tiếng, gò má như ngọc nhiễm hai rặng mây đỏ bừng.
Lê Sân giận vỗ nhẹ vai Mạnh Trường Khác, giọng nói trong trẻo non mềm, có thêm một tư vị khác. So với nàng, nửa phần cũng không thua kém.
“Gia, Oanh Ca muội muội còn ở chỗ đây, người lại cùng nô tỳ hồ nháo.”
Lê Sân nói rồi liếc liếc Oanh Ca, đỏ mặt cười nói:
“Chẳng phải đã làm cho người ta chê cười rồi.”
Oanh Ca nghe ý trong lời nói của nàng , hoàn toàn đem mình bài trừ ra bên ngoài, dường như nàng giống người ngoài. Trong lòng càng tức giận. Nàng lại nhìn Mạnh Trường Khác chỉ đang nghịch tay Lê Sân, đối với lời nói của nàng cũng không có ý kiến, càng đố kị.
Tiện nhân này lúc trước đều giả heo ăn thịt hổ, những biểu hiện mềm yếu đó chỉ là giả dối, tất cả chỉ là ngụy trang?!
Oanh Ca oán hận nắm chặt khăn, có lẽ Lê Sân đã kϊƈɦ thích nàng quá mức, nàng đã quên đúng mực, nhất thời nhịn không được buột miệng thốt ra:
“Lê Sân tỷ tỷ rất có phúc khí nha, không biết làm thế nào có thể lấy được tâm của gia, tỷ có thể dạy muội vài chiêu được không?”
Lời này vừa nói ra, Lê Sân không nói bàng quan nhìn Mạnh Trường Khác,Mạnh Trường Khác cũng nhịn không được nhếch mi lên.
Lời này không phải nói nàng mê hoặc chủ sao?
Trong lòng cười thầm.Oanh Ca này sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm đường chết, trêи mặt lại mang theo vài phần tàn khốc:
“Muội muội nói năng cẩn thận, nếu để người khác nghe thấy, sẽ ra thể thống gì!”
Oanh Ca bị sắc mặt nàng thay đổi hù sửng sốt, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, Mạnh Trường Khác lại từ từ mở miệng:
“Oanh Ca.”
Hắn đè thấp giọng nói, khóe miệng hơi nhếch, cười nhạt nhẽo. Lông mi dài thoáng run rẩy, che lấp đôi mắt màu lưu quang.
“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn thiếu một lần thị tẩm.”
Tâm Oanh Ca run lên, chân run rẩy quỳ trêи mặt đất.
“Nô tỳ không dám.”
Mạnh Trường Khác lại cười, nửa nhếch mí mắt, xem như bố thí cho nàng một ánh mắt:
“Sao ngươi lại không dám? Lúc trước, không phải ngươi nói vừa tới quỳ thủy sao?”
Mạnh Trường Khác thế nhưng chưa từng quên lúc trước, kỳ thật khi đó tâm tình hắn cực kém nhưng nếu Oanh Ca đến an ủi, tất nhiên hắn sẽ không đối đãi với nàng như với Hà Diệu. Chỉ tiếc, nàng tránh còn không kịp.
Ngực Oanh Ca đột nhiên ngừng lại, sắc mặt trắng bệch.
Lê Sân nhìn biểu tình chật vật của nàng cũng không thèm để ý, chỉ ở trêи đùi Mạnh Trường Khác tìm một tư thế thoải mái, một đôi tay như ngó sen vòng ở trêи cổ hắn, thưởng thức tóc đen hắn buông xuống.
“Ta đã tha cho ngươi một lần nhưng ngươi vẫn không chịu dừng lại?”
Mạnh Trường Khác ôm mỹ nhân mềm mại trong ngực, ngữ khí cũng bình thản nhưng tự nhiên lại khiến cho sống lưng người khác phát lạnh.
Oanh Ca lúc này mới phát hiện ra không ổn. Nàng đột nhiên cả kinh, cầu xin.
“Nô tỳ không dám, ngày ấy xác thật nô tỳ đang tới quỳ thủy, chỉ sợ làm bẩn thân thể gia.”
Oanh Ca nói ấp úng, cả người đã bắt đầu lạnh. Xưa nay nàng được sủng, gia đối nàng ôn nhu hiểu ý, so với người khác săn sóc hơn nhiều. Nàng chưa từng bị hắn lạnh nhạt như vậy?
Oanh Ca nghĩ như vậy, liền đem sai lầm đều đẩy lên hết trêи đầu Lê Sân, nhất thời hận ý đối với nàng lại tăng thêm một tầng.
Mạnh Trường Khác cũng không nghe câu này, hắn nhìn thân thể Oanh Ca run run, ánh mắt buồn bã, nụ cười càng thêm bắt mắt, giống như hoa quỳnh nở rộ, câu hồn nhϊế͙p͙ phách.
Lê Sân:?(ˉ﹃ˉ?) tê… Sắc đẹp mê hoặc người
Tiếng nói của hắn bỗng nhiên trở nên phiêu tán nhè nhẹ, mờ mịt êm tai:
“Vậy ngươi thề đi, nếu ngươi lừa ta, ta sẽ xẻo từng mảng từng mảng thịt của ngươi cho chó ăn, có được không?”
Ý cười của hắn không có nửa phần bất biến, giống như tình nhân ôn nhu nỉ non nhưng lời nói kia lại tàn khốc đến tột cùng làm cho lá gan người khác nứt ra.
Cuối cùng Oanh Ca chịu không nổi tra tấn này, quỳ bò trêи mặt đất, run rẩy.
Lê Sân giận vỗ nhẹ vai Mạnh Trường Khác, giọng nói trong trẻo non mềm, có thêm một tư vị khác. So với nàng, nửa phần cũng không thua kém.
“Gia, Oanh Ca muội muội còn ở chỗ đây, người lại cùng nô tỳ hồ nháo.”
Lê Sân nói rồi liếc liếc Oanh Ca, đỏ mặt cười nói:
“Chẳng phải đã làm cho người ta chê cười rồi.”
Oanh Ca nghe ý trong lời nói của nàng , hoàn toàn đem mình bài trừ ra bên ngoài, dường như nàng giống người ngoài. Trong lòng càng tức giận. Nàng lại nhìn Mạnh Trường Khác chỉ đang nghịch tay Lê Sân, đối với lời nói của nàng cũng không có ý kiến, càng đố kị.
Tiện nhân này lúc trước đều giả heo ăn thịt hổ, những biểu hiện mềm yếu đó chỉ là giả dối, tất cả chỉ là ngụy trang?!
Oanh Ca oán hận nắm chặt khăn, có lẽ Lê Sân đã kϊƈɦ thích nàng quá mức, nàng đã quên đúng mực, nhất thời nhịn không được buột miệng thốt ra:
“Lê Sân tỷ tỷ rất có phúc khí nha, không biết làm thế nào có thể lấy được tâm của gia, tỷ có thể dạy muội vài chiêu được không?”
Lời này vừa nói ra, Lê Sân không nói bàng quan nhìn Mạnh Trường Khác,Mạnh Trường Khác cũng nhịn không được nhếch mi lên.
Lời này không phải nói nàng mê hoặc chủ sao?
Trong lòng cười thầm.Oanh Ca này sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm đường chết, trêи mặt lại mang theo vài phần tàn khốc:
“Muội muội nói năng cẩn thận, nếu để người khác nghe thấy, sẽ ra thể thống gì!”
Oanh Ca bị sắc mặt nàng thay đổi hù sửng sốt, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, Mạnh Trường Khác lại từ từ mở miệng:
“Oanh Ca.”
Hắn đè thấp giọng nói, khóe miệng hơi nhếch, cười nhạt nhẽo. Lông mi dài thoáng run rẩy, che lấp đôi mắt màu lưu quang.
“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn thiếu một lần thị tẩm.”
Tâm Oanh Ca run lên, chân run rẩy quỳ trêи mặt đất.
“Nô tỳ không dám.”
Mạnh Trường Khác lại cười, nửa nhếch mí mắt, xem như bố thí cho nàng một ánh mắt:
“Sao ngươi lại không dám? Lúc trước, không phải ngươi nói vừa tới quỳ thủy sao?”
Mạnh Trường Khác thế nhưng chưa từng quên lúc trước, kỳ thật khi đó tâm tình hắn cực kém nhưng nếu Oanh Ca đến an ủi, tất nhiên hắn sẽ không đối đãi với nàng như với Hà Diệu. Chỉ tiếc, nàng tránh còn không kịp.
Ngực Oanh Ca đột nhiên ngừng lại, sắc mặt trắng bệch.
Lê Sân nhìn biểu tình chật vật của nàng cũng không thèm để ý, chỉ ở trêи đùi Mạnh Trường Khác tìm một tư thế thoải mái, một đôi tay như ngó sen vòng ở trêи cổ hắn, thưởng thức tóc đen hắn buông xuống.
“Ta đã tha cho ngươi một lần nhưng ngươi vẫn không chịu dừng lại?”
Mạnh Trường Khác ôm mỹ nhân mềm mại trong ngực, ngữ khí cũng bình thản nhưng tự nhiên lại khiến cho sống lưng người khác phát lạnh.
Oanh Ca lúc này mới phát hiện ra không ổn. Nàng đột nhiên cả kinh, cầu xin.
“Nô tỳ không dám, ngày ấy xác thật nô tỳ đang tới quỳ thủy, chỉ sợ làm bẩn thân thể gia.”
Oanh Ca nói ấp úng, cả người đã bắt đầu lạnh. Xưa nay nàng được sủng, gia đối nàng ôn nhu hiểu ý, so với người khác săn sóc hơn nhiều. Nàng chưa từng bị hắn lạnh nhạt như vậy?
Oanh Ca nghĩ như vậy, liền đem sai lầm đều đẩy lên hết trêи đầu Lê Sân, nhất thời hận ý đối với nàng lại tăng thêm một tầng.
Mạnh Trường Khác cũng không nghe câu này, hắn nhìn thân thể Oanh Ca run run, ánh mắt buồn bã, nụ cười càng thêm bắt mắt, giống như hoa quỳnh nở rộ, câu hồn nhϊế͙p͙ phách.
Lê Sân:?(ˉ﹃ˉ?) tê… Sắc đẹp mê hoặc người
Tiếng nói của hắn bỗng nhiên trở nên phiêu tán nhè nhẹ, mờ mịt êm tai:
“Vậy ngươi thề đi, nếu ngươi lừa ta, ta sẽ xẻo từng mảng từng mảng thịt của ngươi cho chó ăn, có được không?”
Ý cười của hắn không có nửa phần bất biến, giống như tình nhân ôn nhu nỉ non nhưng lời nói kia lại tàn khốc đến tột cùng làm cho lá gan người khác nứt ra.
Cuối cùng Oanh Ca chịu không nổi tra tấn này, quỳ bò trêи mặt đất, run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.