Chương 177: TG7 - Chương 26
Thanh Tuyên
11/07/2021
Dù đã nhanh chóng chạy về, Lê Sân vẫn chậm một bước.
Khi cô trở lại ngôi nhà nhỏ đó, Tô Lãm đã bị Kiều Kha đè xuống đất, đôi tay cô ta bóp cổ Tô Lãm, khuôn mặt tú mỹ giờ phút này gân xanh nổi lên, dữ tợn đáng sợ.
Tô Lãm vô lực giãy giụa, khuôn mặt nhỏ đã biến thành màu đỏ tím quỷ dị, hai chân phí công đạp trên mặt đất, đồng tử dần dần tan rã.
Mà Tô Du, bị Dư Thường dùng thiết kiếm cực lớn xỏ xuyên qua,đóng ở trên vách đá.
Máu tươi ấm áp theo mũi kiếm nhỏ giọt, ngưng tụ thành một vũng máu đỏ sậm ở dưới chân anh. Đầu ngón tay anh cũng chảy máu,từng giọt từng giọt, ghê người.
Lá gan của Lê Sân cơ hồ muốn nứt ra.
Người cô lao lực để bảo vệ , thế nhưng cứ như vậy bị bọn họ hại. Tô Lãm chỉ là một cô bé,thế nhưng Kiều Kha cũng hạ độc thủ!
Còn có Tô Du...
Cánh tay trái của Dư Thường đã bị chặt đứt, hiển nhiên là Tô Du làm. Nhưng mà lấy thực lực của Tô Du, không có khả năng chỉ làm được như thế này.
Nhưng mà giờ phút này, Lê Sân cũng không nghĩ được cái gì.
Cô cầm đao, đạp hòn đá nhảy dựng lên, lực cô cầm chuôi đao mạnh đến nỗi khiến cho xương cốt đều rung động, lưỡi dao phản quang làm Dư Thường mẫn cảm quay đầu lại.
"Không tốt! Cô ta đã trở lại!"
Dư Thường vội vàng đẩy Kiều Kha, dùng cánh tay còn sót lại chặn Lê Sân.
Lưỡi dao chạm vào cánh tay hắn, tiếng kim loại vang lên.
Đây là...Dị năng thân thể thạch hóa ?
Trong mắt Lê Sân sắc bén,mắt màu đỏ đậm dần dần chuyển sang màu đồng.
【 Báo động đỏ】
【 Báo động đỏ 】
Tiếng cọ xát khiến người ta ê răng vang lên từ giao tiếp chỗ, cánh tay Lê Sân nổi lên gân xanh, Dư Thường dần dần có chút không chịu nổi.
Kiều Kha lui về phía sau vài bước, ánh mắt lập loè, tựa hồ là đang suy tư đường bỏ chạy.
"Heo chó không bằng súc sinh!"
Cô cắn răng,
"CMN Ai cho cô cái quyền này!!!!"
Lê Sân gào rống một tiếng,đao trong tay khảm vào cánh tay Dư Thường, ở giữa tiếng kêu gào thê thảm của hắn,chặt đứt cánh tay kia của hắn.
Mất đi hai tay Dư Thường đã vô dụng, chỉ là một phế vật.
Lưỡi dao của cô vừa chuyển, không tốn chút sức nào đâm vào tim Dư Thường , đao dài mang theo tiếng động cắt gió, đóng Dư Thường ở trên vách đá.
Hai mắt hắn mở to, hai chân hỗn loạn run rẩy vài cái, chỉ trong chốc lát liền mất đi hô hấp.
Lê Sân thở ra một ngụm khí lạnh.
Nhưng chỉ chớp mắt, lại phát hiện Kiều Kha đã bỏ trốn mất dạng,người phụ nữ này thật là hoàn toàn xứng đáng với từ tàn nhẫn, đến tính mạng của người yêu cô ta cũng có thể tùy ý vứt bỏ.
Nhưng mà , sớm muộn gì cô ta cũng sẽ chết ở trong tay mình.
——————
Tô Lãm vẫn còn thở, chỉ là trên cổ có thêm một vết bầm đỏ tím kinh người.
Lê Sân đỡ lấy cô bé, cấp cứu cho cô bé.
Tô Lãm liền thở ra một hơi, xem như sống lại, nằm ở trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
"Anh...Anh... Chị..."
Thanh âm điềm mỹ của cô gái nhỏ giờ phút này thô giống bị cát đá cọ xát qua, hốc mắt cô bé sưng đỏ chảy nước mắt, nằm ở trên mặt đất, liều mạng kéo góc áo cô.
"Chị biết."
Thậm chí Lê Sân không đành lòng nhìn biểu tình của Tô Lãm,cô sợ nếu thấy được, mình sẽ không khống chế được.
Sau khi Dư Thường chết, thiết kiếm liền tự động biến mất, Tô Du từ trên vách đá trượt xuống xuống dưới, lặng yên không một tiếng động.
Lê Sân từng bước một tới gần anh.
Cổ họng Tô Du hơi hơi trừu động, máu tươi từ trong miệng tràn ra, anh cố hết sức nhìn Lê Sân, muốn nói chuyện,nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Lê Sân ngồi quỳ xuống,ôm nửa người anh vào trong ngực,lúc này cô mới phát hiện,tay mình đang run rẩy.
Mí mắt Tô Du hơi hơi buông xuống, mắt xinh đẹp dần dần ảm đạm đi.
"Còn... Tốt..."
Lê Sân cầm tay anh , đã dần dần có chút nhẹ nhàng,
"Anh... Phải sống..."
....
Anh chưa nói xong, liền hoàn toàn mất đi hô hấp, trước khi chết, anh chịu đủ sự thống khổ từ thân thể, nhưng trong lòng an bình.
Tô Lãm nhỏ giọng khóc nức nở, đến bây giờ thì phóng thích ra, biến thành tê tâm liệt phế khóc rống.
"Anh, khụ khụ, anh hai!"
【 Nhân vật công lược đã tử vong, nhiệm vụ thất bại,bây giờ bắt đầu truyền tống đếm ngược 】
【 năm, bốn, ba... 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.