Chương 114: Buông tha.
Lâm Gia Thành
20/09/2016
Dưới ánh đuốc bập bùng, một cỗ xe ngựa rời khỏi cung điện của Tề vương.
Ngọc Tử yên lặng quỳ bên cạnh tháp ngồi của công tử Xuất đã được một lúc khá lâu. Trong đầu nàng vẫn còn đang nhớ tới cảnh tượng giết chóc ghê người trong cung điện kia, nào là tiếng kêu khóc, nào là vòi máu tươi phụt ra trong cung điện hoa lệ kia.
Công tử Xuất luôn nhắm mắt lúc này bỗng nhiên mở mắt ra. Hắn lặng lẽ quan sát Ngọc Tử, lặng lẽ ngắm nhìn hàng lông mày cùng đôi mắt của nàng.
Cảm nhận được ánh mắt công tử Xuất đang nhìn mình, Ngọc Tử ngước mắt lên. Ánh mắt giao nhau, công tử Xuất liền nhìn xuống sàn xe.
Ngay lúc ấy, Ngọc Tử thì thầm thốt lên: “Mạng người thực chỉ như cỏ rác…”
Giọng nàng rất nhỏ, rất rất nhỏ, pha lẫn một chút sợ hãi như thể vừa mới được hồi hồn sau khi bị mất cắp vậy.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại nói với công tử Xuất điều này. Hắn là chủ nhân, hắn sẽ chẳng thể hiểu được cảm giác của nàng.
Nghe thấy vậy, công tử Xuất liền nhẹ cong khóe miệng, sau khi thể hiện một nụ cười mỉa mai, hắn hỏi Ngọc Tử: “Cơ cảm thấy buồn sao?”
Ngọc Tử xoay đầu nhìn về những vì sao trên bầu trời đêm phía bên ngoài xe ngựa, đáp lời: “Vâng.”
Một hơi ấm bỗng che phủ đầu nàng. Hơi ấm này được truyền đến bởi bàn tay của công tử Xuất. Hắn đang nhẹ nhàng, chậm rãi chạm vào tóc nàng, như thể đang trấn an nàng vậy.
Trước đây Ngọc Tử chưa bao giờ thực sự cảm thấy công tử Xuất dịu dàng với nàng như vậy. Chẳng biết tại sao, nàng nép mình lại gần bên người công tử Xuất.
Nàng co người lại gần hắn, còn hắn thì dịu dàng vuốt tóc nàng. Hai trái tim dường như đang chung một nhịp đập, cả hai người cùng im lặng hưởng thụ giây phút này.
“Lọc cọc lọc cọc” tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường, trong xe vẫn chìm trong im lặng.
Khi tiếng than củi nổ “lách tách” vang lên trong lò than ấm áp, công tử Xuất đột nhiên mở lời, “vừa nãy trong yến tiệc, Tề vương đã hỏi tới ngươi.”
Tề vương ư, Ngọc Tử chớp chớp mắt, lúc nãy nàng chỉ chăm chú quan sát màn huyết tinh nọ, nàng thực sự không có chú ý tới lão nhân kia.
Giọng nói hờ hững của công tử Xuất vẫn tiếp tục vang lên, “Tề vương cho rằng, ngươi chỉ là một phụ nhân mà trong vòng vài tháng đã có thể kiếm tiền gấp bội, quả thật là người có tài năng. Hơn nữa, từ miệng của Hàn công chúa, các vị phu nhân biết được ngươi thật là thú vị. Vì thế, hắn đề nghị ngươi hãy đến “ở tạm” trong vương cung một thời gian, để làm bạn cùng với các phu nhân, các công chúa và vương hậu của hắn.”
Đến ở tạm trong vương cung!?
Ngọc Tử đầu tiên là ngẩn cả người ra, trong nháy mắt sắc mặt của nàng trở lên vô cùng khó coi. Trong đầu nàng lúc này đang vang lên một câu nói của Ngô Tụ, “Lão già đó với phu quân cùng chơi ta, thật là không chịu nổi, thôi, đừng nhắc đến hắn nữa.”
Nàng vẫn luôn hoài nghi, lão già trong lời nói của Ngô Tụ liệu có đúng là Tề vương hay không.
Cho dù lão già kia chẳng phải Tề vương, nhưng từ xưa, vương cung hay hoàng cung đều là địa phương đáng sợ nhất thế gian này. Nàng sao có thể tới đó được?
Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn công tử Xuất, môi nàng run run, khẽ hỏi: “Công tử, liệu có thể không đi hay không?”
Công tử Xuất cười cười, “Nước Tề là quý quốc, Tề vương yêu mến cơ mới mời cơ tới vương cung, cơ sao lại không muốn?”
Giọng nói của hắn vẫn nồng đượm sự trào phúng như trước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử lập tức trắng bệch, nàng cố nặn ra một nụ cười, đáp lời: “Quả thực nước Tề là quý quốc, thiếp lại chỉ là một cơ thiếp nhỏ nhoi, sao thiếp dám mơ tưởng?”
Nói tới đây, nàng lui lại phía sau vài bước, quỳ xuống dưới chân công tử Xuất, dập đầu chạm đất, cầu xin: “Thiếp vô cùng lo sợ, cầu xin công tử chớ có hứa hẹn điều gì với Tề vương.”
Công tử Xuất chậm rãi nhắm hai mắt. Giọng nói lạnh lùng và bình thản của hắn lại vang lên, “Ta còn đang ở nhờ nước Tề, đường đường Tề vương mở miệng xin ta một cơ thiếp, ta sao có thể không đáp ứng?”
Hắn, hắn đã sớm hứa hẹn việc này?
Thân thể Ngọc Tử trở lên cứng ngắc, đã trải qua một thời gian rất dài, nàng vẫn quỳ chỗ đó, đến chút sức lực để đứng lên cũng không có.
Trong lúc nàng cúi đầu không nhúc nhích quỳ ở nơi đó, công tử Xuất cũng vẫn nhắm hờ mắt, hắn chưa từng liếc nhìn nàng thêm cái nào.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Ngọc Tử cũng chậm rãi quỳ thẳng người lên.
Nàng quay đầu đi, nhìn các du hiệp nhi đang đi lại phía ngoài xe, thầm nghĩ: Ta sợ gì chứ? Tề cung dù có đáng sợ đi chăng nữa thì có sao chứ? Cũng may là đã xem qua nhiều phim kịch về cung đình trên ti vi, nào âm mưu, nào dương mưu, ta thật đã thưởng thức không ít. Ta là một cơ thiếp nhỏ nhoi, lấy bất biến ứng vạn biến, ai có thể làm gì ta chứ?
Nghĩ như vậy, Ngọc Tử bớt lo lắng hơn một chút.
Ngay lúc ấy, công tử Xuất chậm rãi mở mắt. Hắn vốn tưởng rằng, Ngọc Tử sẽ còn tiếp tục khóc lóc cầu xin hắn, còn tiếp tục quỳ gối nơi ấy cầu xin hắn thu hồi quyết định. Hắn thật không có nghĩ đến, khi hắn vừa mở mắt ra lại thấy vẻ mặt tỉnh táo, trấn định như chẳng có gì của Ngọc Tử.
Phụ nhân này, rõ ràng biết Tề cung là nơi nguy hiểm, sao lại không tiếp tục cầu xin? Xem ra, nàng đã hiểu rõ được tình huống, nàng đã hiểu được rằng, một khi hắn đã đưa ra quyết định thì vô cùng khó khăn để thay đổi!
Trong màn đêm yên tĩnh, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Khi xe tới một ngã tư đường, một cảnh sắc quen thuộc lọt vào tầm mắt Ngọc Tử, chính là cửa hàng bán sữa ngon của lão Cung.
Ngọc Tử liền cất lời, “Thiếp muốn gặp cha một chút.”
“Đi đi, mang theo hai kiếm khách hộ vệ.” Lần này tham gia yến hội, Ngọc Tử không có mang theo bốn kiếm khách hộ vệ.
“Vâng.”
Xe ngựa dừng lại.
Nhìn Ngọc Tử chậm rãi bước xuống xe ngựa, bóng lưng mảnh khảnh mà kiên định, công tử Xuất như bị bắt mất hồn.
Cung lúc này đang ở trong cửa hàng. Ở thời điểm này, những cửa hàng mở rộng diện tích đều là của những người có vai vế, mà sáu trăm cửa hàng của công tử Xuất cũng nằm trong số đó.
Vì đêm nay các du hiệp nhi cũng thức trắng đêm mà hoan lạc, nên lúc này trong thành Lâm Truy, các cửa hàng vẫn còn sáng đèn phục vụ. Cửa hàng của Cung cũng là một trong rất nhiều cửa hàng lúc này vẫn đang mở cửa bán hàng.
Thời gian qua, Cung vẫn luôn ăn ngủ tại cửa hàng, lão cảm thấy mình không đủ tư cách làm thực khách của công tử Xuất. Vì vậy, để báo đáp ân tình của công tử Xuất, Cung đã dùng tất cả thời gian nhàn hạ của mình để giúp công tử Xuất kiếm tiền.
Khi Ngọc Tử tới gần cửa hàng của Cung thì trong cửa hàng vẫn đang có mấy du hiệp nhi tới ăn đậu rán. Ngọc Tử im lặng đứng bên này đường quan sát cửa hàng, trong ánh đuốc bập bùng, nàng thấy Cung sắc mặt hồng hào đang vội vàng phục vụ đám du hiệp nhi kia, đột nhiên nàng nghĩ thầm: Không thể nói cho lão, dù sao đối với cha mà nói, dăm bữa nửa tháng không thấy mặt nàng cũng là việc bình thường. Nói cho lão biết chỉ tổ làm cho lão lo lắng, mà lão cũng chẳng giúp gì được.
Dù là nghĩ như vậy nhưng Ngọc Tử vẫn im lặng đứng đó, không muốn rời đi. Chỉ có đứng ở nơi này, nhìn lão nhân chân thật kia, lòng nàng mới cảm thấy chút ấm áp, mới cảm giác được yêu thương thật lòng.
Cứ như vậy, nàng đứng ở ngã tư đường đó cả khắc đồng hồ sau mới lặng lẽ xoay người, quay lại xe ngựa trở về phủ của công tử Xuất.
Nàng còn có thể trở về nơi nào khác.
Ngồi trong xe ngựa, nhìn những vì sao ẩn hiện sau những đám mây bàng bạc trên bầu trời đêm, khóe miệng Ngọc Tử chậm rãi cong lên, trên miệng nàng xuất hiện một nụ cười lạnh: Thật đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng muốn cho tất cả mọi người, bất kể là ai, sẽ không thể tùy tiện sắp đặt chuyện của nàng.
Ngọc Tử hít thật sâu một hơi, tay trái bấu chặt lấy tay phải. Cõ lẽ, dù sống ở bất kỳ thời đại nào, chỉ có thể tự nắm chặt lấy tay mình, tự dựa vào chính mình mà thôi!
Khi Ngọc Tử về đến phủ thì đã gần đến giờ tý, sau khi rửa mặt chải đầu qua loa nàng liền trở lại tẩm điện.
Trong tẩm điện vẫn sáng rực đèn đuốc. Công tử Xuất vẫn còn đang quỳ trên tháp cao, lật xem cả núi nhỏ trúc giản.
Ngọc Tử đi tới bên cạnh công tử Xuất, nàng vô thức quỳ xuống cạnh hắn, cúi đầu, nàng ngơ ngác nhìn quang cảnh xung quanh. Trong điện vô cùng yên tĩnh.
Ngọc Tử mím môi nhìn thân ảnh công tử Xuất trên tháp cao, hắn rõ ràng đang ở nơi đó, thật gần gũi mà cũng thật xa xôi. Một lát sau, nàng chậm rãi mở miệng: “Công tử, bốn kiếm khách người ban thưởng cho thiếp, xin cho thiếp mang họ vào trong cung.” Dứt lời, nàng nghiêng đầu nhìn về phía công tử Xuất.
Trong bóng tối, đôi mắt của nàng lấp lánh mà thâm u, lóe lên sự trầm tĩnh mà thần bí.
Công tử Xuất buông trúc giản, quay lại nhìn nàng. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, một lát sau, hắn thu lại ánh nhìn, nhàn nhạt nói: “Cũng chỉ là hậu cung của Tề vương mà thôi, cũng chẳng phải là chiến trường nước sôi lửa bỏng gì, cần gì phải mang theo kiếm khách?”
Đây là hắn cự tuyệt nàng.
Ngọc Tử ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn, cầu xin: “Công tử?”
Công tử Xuất khó nhọc nghiêng đầu tránh ánh mắt của nàng.
Tâm trạng Ngọc Tử trở nên nặng nề. Nàng lặng lẽ cúi đầu.
Thời gian nặng nề trôi qua, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên giọng nói trầm thấp của công tử Xuất lại vang lên: “Ngọc cơ.”
“Vâng.”
“Không có gì.”
Ngọc Tử ngẩng đầu lên, trước mắt nàng, vẻ mặt của công tử Xuất mơ hồ lóe lên sự tàn nhẫn, nhưng rất nhanh lại không thấy nữa. Nàng hạ tròng mắt, đáp: “Vâng.”
Trong tẩm điện lại khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Chưa bao giờ Ngọc Tử thấy thời gian lại kỳ lạ như thời khắc này, nó trôi qua vừa thong thả, lại vừa như vô cùng nhanh chóng.
Trong tiếng nổ lép bép của mấy ngọn đuốc, ánh sáng dần dần trở nên nhạt dần, âm thanh bên ngoài điện cũng dần dần nhỏ đi.
Khi mấy ngọn đuốc dần tắt thì công tử Xuất buông trúc giản, đứng dậy. Hắn vừa đứng lên, mấy thị tỳ liền nhanh chóng khom người tiến vào giúp hắn thay quần áo ngủ.
Nghe âm thanh hắn thay quần áo, nghe tiếng hắn tiến vào giường ngủ, nghe tiếng vi vút của những màn che, rồi không gian trở lên tịch mịch, rồi chẳng còn âm thanh gì khác nữa. Ngọc Tử chậm rãi lùi về giường ngủ của chính mình.
Thân thể nàng cứng ngắc ngủ trên giường, nghe tiếng gió vi vút bên ngoài, gió qua ngọn cây xào xạc, nghe tiếng đập của chính con tim mình, Ngọc Tử thật lâu không ngủ được.
Ngày mai, hết thảy mọi việc sẽ thay đổi.
Ngọc Tử cứ tưởng rằng mình sẽ mất ngủ cả đêm, nào ngờ đâu rằng, nàng vẫn ngủ rất ngon lành, rất rất ngon lành.
Sáng hôm sau khi nàng tỉnh giấc thì công tử Xuất đã rời khỏi tẩm điện.
Được hai thị tỳ hầu hạ, Ngọc Tử rửa mặt chải đầu rồi rời khỏi tẩm điện, vừa ra đến cửa nàng đã thấy bốn kiếm khách đứng chờ ở bên ngoài.
Vừa thấy Ngọc Tử đi ra, bốn kiếm khách đồng thời chắp tay, cất lời: “Công tử có lệnh, chúng ta hộ tống cơ vào cung.”
Ngọc Tử hướng bọn họ chắp tay thi lễ, thanh thúy đáp lời: “Đã làm phiền rồi.”
“Cơ không cần đa lễ.”
Có điều, Ngọc Tử không lập tức theo chân các kiếm khách rời đi, mà lén lút trở lại chỗ cất giấu vàng lấy ra hai thỏi vàng, sau đó, nàng đi tìm viên quản sự của phủ, đem hai thỏi vàng đổi thành đao tệ.
Mang theo một bao quần áo lớn, được bốn kiếm khách hộ tống, Ngọc Tử bước lên xe ngựa để vào cung của Tề vương.
Khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Ngọc Tử liền quay đầu nhìn về phía tẩm điện, nơi từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa gặp lại công tử Xuất. Chẳng biết tại sao, giờ phút này, sâu thẳm tại đáy lòng, nàng rất muốn được nhìn thấy công tử Xuất, dù chỉ một lần thôi.
Chỉ là, muốn nhìn người mà người chẳng thấy đâu. Cuối cùng thì nàng cũng chẳng thấy được gì.
Xe ngựa thật chậm rãi tiến ra cửa phủ, giống như tất cả mọi lần nàng vẫn rời phủ, không chút nào chần chừ, cứ thế tiến ra bên ngoài.
Quay đầu nhìn lại nơi kia nàng vẫn thường ở, bất tri bất giác, trong mắt nàng đã đong đầy nước mắt. Lần này rời khỏi, không biết tới khi nào mới có thể trở lại.
Nàng không thể suy nghĩ được điều gì nữa, mà nàng cũng không muốn nghĩ thêm gì nữa. Ngay khoảnh khắc lúc công tử Xuất nói cho nàng biết hắn đã đồng ý để nàng vào Tề cung, nàng liền mẫn cảm nhận thấy trong giọng nói của hắn rõ ràng có sự quyết tuyệt.
Đó là một cách buông tha cho nàng!
Nàng vốn tưởng rằng, nàng đối với hắn hữu dụng, hắn sẽ không buông tha cho nàng. Liệu lý do khiến hắn buông tha cho nàng là vì đêm đó nàng đã dám mặc cả với hắn?
Ngọc Tử thật sự không nắm chắc. Nàng chỉ biết rằng, hắn chính là buông tha cho nàng, mặc dù hắn chỉ nói là “ở tạm,” nhưng muốn quay lại cuộc sống trước đây thì không biết đến bao giờ?!
Khi phủ của công tử Xuất đã khuất xa khỏi tầm mắt, Ngọc Tử liền nhắm nghiền hai mắt.
Một hồi lâu sau nàng mới mở mắt ra. Lúc hai mắt mở ra, ánh mắt của nàng đã có thêm một phần lẫm liệt, một phần trầm tĩnh.
Ngọc Tử yên lặng quỳ bên cạnh tháp ngồi của công tử Xuất đã được một lúc khá lâu. Trong đầu nàng vẫn còn đang nhớ tới cảnh tượng giết chóc ghê người trong cung điện kia, nào là tiếng kêu khóc, nào là vòi máu tươi phụt ra trong cung điện hoa lệ kia.
Công tử Xuất luôn nhắm mắt lúc này bỗng nhiên mở mắt ra. Hắn lặng lẽ quan sát Ngọc Tử, lặng lẽ ngắm nhìn hàng lông mày cùng đôi mắt của nàng.
Cảm nhận được ánh mắt công tử Xuất đang nhìn mình, Ngọc Tử ngước mắt lên. Ánh mắt giao nhau, công tử Xuất liền nhìn xuống sàn xe.
Ngay lúc ấy, Ngọc Tử thì thầm thốt lên: “Mạng người thực chỉ như cỏ rác…”
Giọng nàng rất nhỏ, rất rất nhỏ, pha lẫn một chút sợ hãi như thể vừa mới được hồi hồn sau khi bị mất cắp vậy.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại nói với công tử Xuất điều này. Hắn là chủ nhân, hắn sẽ chẳng thể hiểu được cảm giác của nàng.
Nghe thấy vậy, công tử Xuất liền nhẹ cong khóe miệng, sau khi thể hiện một nụ cười mỉa mai, hắn hỏi Ngọc Tử: “Cơ cảm thấy buồn sao?”
Ngọc Tử xoay đầu nhìn về những vì sao trên bầu trời đêm phía bên ngoài xe ngựa, đáp lời: “Vâng.”
Một hơi ấm bỗng che phủ đầu nàng. Hơi ấm này được truyền đến bởi bàn tay của công tử Xuất. Hắn đang nhẹ nhàng, chậm rãi chạm vào tóc nàng, như thể đang trấn an nàng vậy.
Trước đây Ngọc Tử chưa bao giờ thực sự cảm thấy công tử Xuất dịu dàng với nàng như vậy. Chẳng biết tại sao, nàng nép mình lại gần bên người công tử Xuất.
Nàng co người lại gần hắn, còn hắn thì dịu dàng vuốt tóc nàng. Hai trái tim dường như đang chung một nhịp đập, cả hai người cùng im lặng hưởng thụ giây phút này.
“Lọc cọc lọc cọc” tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường, trong xe vẫn chìm trong im lặng.
Khi tiếng than củi nổ “lách tách” vang lên trong lò than ấm áp, công tử Xuất đột nhiên mở lời, “vừa nãy trong yến tiệc, Tề vương đã hỏi tới ngươi.”
Tề vương ư, Ngọc Tử chớp chớp mắt, lúc nãy nàng chỉ chăm chú quan sát màn huyết tinh nọ, nàng thực sự không có chú ý tới lão nhân kia.
Giọng nói hờ hững của công tử Xuất vẫn tiếp tục vang lên, “Tề vương cho rằng, ngươi chỉ là một phụ nhân mà trong vòng vài tháng đã có thể kiếm tiền gấp bội, quả thật là người có tài năng. Hơn nữa, từ miệng của Hàn công chúa, các vị phu nhân biết được ngươi thật là thú vị. Vì thế, hắn đề nghị ngươi hãy đến “ở tạm” trong vương cung một thời gian, để làm bạn cùng với các phu nhân, các công chúa và vương hậu của hắn.”
Đến ở tạm trong vương cung!?
Ngọc Tử đầu tiên là ngẩn cả người ra, trong nháy mắt sắc mặt của nàng trở lên vô cùng khó coi. Trong đầu nàng lúc này đang vang lên một câu nói của Ngô Tụ, “Lão già đó với phu quân cùng chơi ta, thật là không chịu nổi, thôi, đừng nhắc đến hắn nữa.”
Nàng vẫn luôn hoài nghi, lão già trong lời nói của Ngô Tụ liệu có đúng là Tề vương hay không.
Cho dù lão già kia chẳng phải Tề vương, nhưng từ xưa, vương cung hay hoàng cung đều là địa phương đáng sợ nhất thế gian này. Nàng sao có thể tới đó được?
Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn công tử Xuất, môi nàng run run, khẽ hỏi: “Công tử, liệu có thể không đi hay không?”
Công tử Xuất cười cười, “Nước Tề là quý quốc, Tề vương yêu mến cơ mới mời cơ tới vương cung, cơ sao lại không muốn?”
Giọng nói của hắn vẫn nồng đượm sự trào phúng như trước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử lập tức trắng bệch, nàng cố nặn ra một nụ cười, đáp lời: “Quả thực nước Tề là quý quốc, thiếp lại chỉ là một cơ thiếp nhỏ nhoi, sao thiếp dám mơ tưởng?”
Nói tới đây, nàng lui lại phía sau vài bước, quỳ xuống dưới chân công tử Xuất, dập đầu chạm đất, cầu xin: “Thiếp vô cùng lo sợ, cầu xin công tử chớ có hứa hẹn điều gì với Tề vương.”
Công tử Xuất chậm rãi nhắm hai mắt. Giọng nói lạnh lùng và bình thản của hắn lại vang lên, “Ta còn đang ở nhờ nước Tề, đường đường Tề vương mở miệng xin ta một cơ thiếp, ta sao có thể không đáp ứng?”
Hắn, hắn đã sớm hứa hẹn việc này?
Thân thể Ngọc Tử trở lên cứng ngắc, đã trải qua một thời gian rất dài, nàng vẫn quỳ chỗ đó, đến chút sức lực để đứng lên cũng không có.
Trong lúc nàng cúi đầu không nhúc nhích quỳ ở nơi đó, công tử Xuất cũng vẫn nhắm hờ mắt, hắn chưa từng liếc nhìn nàng thêm cái nào.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Ngọc Tử cũng chậm rãi quỳ thẳng người lên.
Nàng quay đầu đi, nhìn các du hiệp nhi đang đi lại phía ngoài xe, thầm nghĩ: Ta sợ gì chứ? Tề cung dù có đáng sợ đi chăng nữa thì có sao chứ? Cũng may là đã xem qua nhiều phim kịch về cung đình trên ti vi, nào âm mưu, nào dương mưu, ta thật đã thưởng thức không ít. Ta là một cơ thiếp nhỏ nhoi, lấy bất biến ứng vạn biến, ai có thể làm gì ta chứ?
Nghĩ như vậy, Ngọc Tử bớt lo lắng hơn một chút.
Ngay lúc ấy, công tử Xuất chậm rãi mở mắt. Hắn vốn tưởng rằng, Ngọc Tử sẽ còn tiếp tục khóc lóc cầu xin hắn, còn tiếp tục quỳ gối nơi ấy cầu xin hắn thu hồi quyết định. Hắn thật không có nghĩ đến, khi hắn vừa mở mắt ra lại thấy vẻ mặt tỉnh táo, trấn định như chẳng có gì của Ngọc Tử.
Phụ nhân này, rõ ràng biết Tề cung là nơi nguy hiểm, sao lại không tiếp tục cầu xin? Xem ra, nàng đã hiểu rõ được tình huống, nàng đã hiểu được rằng, một khi hắn đã đưa ra quyết định thì vô cùng khó khăn để thay đổi!
Trong màn đêm yên tĩnh, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Khi xe tới một ngã tư đường, một cảnh sắc quen thuộc lọt vào tầm mắt Ngọc Tử, chính là cửa hàng bán sữa ngon của lão Cung.
Ngọc Tử liền cất lời, “Thiếp muốn gặp cha một chút.”
“Đi đi, mang theo hai kiếm khách hộ vệ.” Lần này tham gia yến hội, Ngọc Tử không có mang theo bốn kiếm khách hộ vệ.
“Vâng.”
Xe ngựa dừng lại.
Nhìn Ngọc Tử chậm rãi bước xuống xe ngựa, bóng lưng mảnh khảnh mà kiên định, công tử Xuất như bị bắt mất hồn.
Cung lúc này đang ở trong cửa hàng. Ở thời điểm này, những cửa hàng mở rộng diện tích đều là của những người có vai vế, mà sáu trăm cửa hàng của công tử Xuất cũng nằm trong số đó.
Vì đêm nay các du hiệp nhi cũng thức trắng đêm mà hoan lạc, nên lúc này trong thành Lâm Truy, các cửa hàng vẫn còn sáng đèn phục vụ. Cửa hàng của Cung cũng là một trong rất nhiều cửa hàng lúc này vẫn đang mở cửa bán hàng.
Thời gian qua, Cung vẫn luôn ăn ngủ tại cửa hàng, lão cảm thấy mình không đủ tư cách làm thực khách của công tử Xuất. Vì vậy, để báo đáp ân tình của công tử Xuất, Cung đã dùng tất cả thời gian nhàn hạ của mình để giúp công tử Xuất kiếm tiền.
Khi Ngọc Tử tới gần cửa hàng của Cung thì trong cửa hàng vẫn đang có mấy du hiệp nhi tới ăn đậu rán. Ngọc Tử im lặng đứng bên này đường quan sát cửa hàng, trong ánh đuốc bập bùng, nàng thấy Cung sắc mặt hồng hào đang vội vàng phục vụ đám du hiệp nhi kia, đột nhiên nàng nghĩ thầm: Không thể nói cho lão, dù sao đối với cha mà nói, dăm bữa nửa tháng không thấy mặt nàng cũng là việc bình thường. Nói cho lão biết chỉ tổ làm cho lão lo lắng, mà lão cũng chẳng giúp gì được.
Dù là nghĩ như vậy nhưng Ngọc Tử vẫn im lặng đứng đó, không muốn rời đi. Chỉ có đứng ở nơi này, nhìn lão nhân chân thật kia, lòng nàng mới cảm thấy chút ấm áp, mới cảm giác được yêu thương thật lòng.
Cứ như vậy, nàng đứng ở ngã tư đường đó cả khắc đồng hồ sau mới lặng lẽ xoay người, quay lại xe ngựa trở về phủ của công tử Xuất.
Nàng còn có thể trở về nơi nào khác.
Ngồi trong xe ngựa, nhìn những vì sao ẩn hiện sau những đám mây bàng bạc trên bầu trời đêm, khóe miệng Ngọc Tử chậm rãi cong lên, trên miệng nàng xuất hiện một nụ cười lạnh: Thật đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng muốn cho tất cả mọi người, bất kể là ai, sẽ không thể tùy tiện sắp đặt chuyện của nàng.
Ngọc Tử hít thật sâu một hơi, tay trái bấu chặt lấy tay phải. Cõ lẽ, dù sống ở bất kỳ thời đại nào, chỉ có thể tự nắm chặt lấy tay mình, tự dựa vào chính mình mà thôi!
Khi Ngọc Tử về đến phủ thì đã gần đến giờ tý, sau khi rửa mặt chải đầu qua loa nàng liền trở lại tẩm điện.
Trong tẩm điện vẫn sáng rực đèn đuốc. Công tử Xuất vẫn còn đang quỳ trên tháp cao, lật xem cả núi nhỏ trúc giản.
Ngọc Tử đi tới bên cạnh công tử Xuất, nàng vô thức quỳ xuống cạnh hắn, cúi đầu, nàng ngơ ngác nhìn quang cảnh xung quanh. Trong điện vô cùng yên tĩnh.
Ngọc Tử mím môi nhìn thân ảnh công tử Xuất trên tháp cao, hắn rõ ràng đang ở nơi đó, thật gần gũi mà cũng thật xa xôi. Một lát sau, nàng chậm rãi mở miệng: “Công tử, bốn kiếm khách người ban thưởng cho thiếp, xin cho thiếp mang họ vào trong cung.” Dứt lời, nàng nghiêng đầu nhìn về phía công tử Xuất.
Trong bóng tối, đôi mắt của nàng lấp lánh mà thâm u, lóe lên sự trầm tĩnh mà thần bí.
Công tử Xuất buông trúc giản, quay lại nhìn nàng. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, một lát sau, hắn thu lại ánh nhìn, nhàn nhạt nói: “Cũng chỉ là hậu cung của Tề vương mà thôi, cũng chẳng phải là chiến trường nước sôi lửa bỏng gì, cần gì phải mang theo kiếm khách?”
Đây là hắn cự tuyệt nàng.
Ngọc Tử ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn, cầu xin: “Công tử?”
Công tử Xuất khó nhọc nghiêng đầu tránh ánh mắt của nàng.
Tâm trạng Ngọc Tử trở nên nặng nề. Nàng lặng lẽ cúi đầu.
Thời gian nặng nề trôi qua, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên giọng nói trầm thấp của công tử Xuất lại vang lên: “Ngọc cơ.”
“Vâng.”
“Không có gì.”
Ngọc Tử ngẩng đầu lên, trước mắt nàng, vẻ mặt của công tử Xuất mơ hồ lóe lên sự tàn nhẫn, nhưng rất nhanh lại không thấy nữa. Nàng hạ tròng mắt, đáp: “Vâng.”
Trong tẩm điện lại khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Chưa bao giờ Ngọc Tử thấy thời gian lại kỳ lạ như thời khắc này, nó trôi qua vừa thong thả, lại vừa như vô cùng nhanh chóng.
Trong tiếng nổ lép bép của mấy ngọn đuốc, ánh sáng dần dần trở nên nhạt dần, âm thanh bên ngoài điện cũng dần dần nhỏ đi.
Khi mấy ngọn đuốc dần tắt thì công tử Xuất buông trúc giản, đứng dậy. Hắn vừa đứng lên, mấy thị tỳ liền nhanh chóng khom người tiến vào giúp hắn thay quần áo ngủ.
Nghe âm thanh hắn thay quần áo, nghe tiếng hắn tiến vào giường ngủ, nghe tiếng vi vút của những màn che, rồi không gian trở lên tịch mịch, rồi chẳng còn âm thanh gì khác nữa. Ngọc Tử chậm rãi lùi về giường ngủ của chính mình.
Thân thể nàng cứng ngắc ngủ trên giường, nghe tiếng gió vi vút bên ngoài, gió qua ngọn cây xào xạc, nghe tiếng đập của chính con tim mình, Ngọc Tử thật lâu không ngủ được.
Ngày mai, hết thảy mọi việc sẽ thay đổi.
Ngọc Tử cứ tưởng rằng mình sẽ mất ngủ cả đêm, nào ngờ đâu rằng, nàng vẫn ngủ rất ngon lành, rất rất ngon lành.
Sáng hôm sau khi nàng tỉnh giấc thì công tử Xuất đã rời khỏi tẩm điện.
Được hai thị tỳ hầu hạ, Ngọc Tử rửa mặt chải đầu rồi rời khỏi tẩm điện, vừa ra đến cửa nàng đã thấy bốn kiếm khách đứng chờ ở bên ngoài.
Vừa thấy Ngọc Tử đi ra, bốn kiếm khách đồng thời chắp tay, cất lời: “Công tử có lệnh, chúng ta hộ tống cơ vào cung.”
Ngọc Tử hướng bọn họ chắp tay thi lễ, thanh thúy đáp lời: “Đã làm phiền rồi.”
“Cơ không cần đa lễ.”
Có điều, Ngọc Tử không lập tức theo chân các kiếm khách rời đi, mà lén lút trở lại chỗ cất giấu vàng lấy ra hai thỏi vàng, sau đó, nàng đi tìm viên quản sự của phủ, đem hai thỏi vàng đổi thành đao tệ.
Mang theo một bao quần áo lớn, được bốn kiếm khách hộ tống, Ngọc Tử bước lên xe ngựa để vào cung của Tề vương.
Khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Ngọc Tử liền quay đầu nhìn về phía tẩm điện, nơi từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa gặp lại công tử Xuất. Chẳng biết tại sao, giờ phút này, sâu thẳm tại đáy lòng, nàng rất muốn được nhìn thấy công tử Xuất, dù chỉ một lần thôi.
Chỉ là, muốn nhìn người mà người chẳng thấy đâu. Cuối cùng thì nàng cũng chẳng thấy được gì.
Xe ngựa thật chậm rãi tiến ra cửa phủ, giống như tất cả mọi lần nàng vẫn rời phủ, không chút nào chần chừ, cứ thế tiến ra bên ngoài.
Quay đầu nhìn lại nơi kia nàng vẫn thường ở, bất tri bất giác, trong mắt nàng đã đong đầy nước mắt. Lần này rời khỏi, không biết tới khi nào mới có thể trở lại.
Nàng không thể suy nghĩ được điều gì nữa, mà nàng cũng không muốn nghĩ thêm gì nữa. Ngay khoảnh khắc lúc công tử Xuất nói cho nàng biết hắn đã đồng ý để nàng vào Tề cung, nàng liền mẫn cảm nhận thấy trong giọng nói của hắn rõ ràng có sự quyết tuyệt.
Đó là một cách buông tha cho nàng!
Nàng vốn tưởng rằng, nàng đối với hắn hữu dụng, hắn sẽ không buông tha cho nàng. Liệu lý do khiến hắn buông tha cho nàng là vì đêm đó nàng đã dám mặc cả với hắn?
Ngọc Tử thật sự không nắm chắc. Nàng chỉ biết rằng, hắn chính là buông tha cho nàng, mặc dù hắn chỉ nói là “ở tạm,” nhưng muốn quay lại cuộc sống trước đây thì không biết đến bao giờ?!
Khi phủ của công tử Xuất đã khuất xa khỏi tầm mắt, Ngọc Tử liền nhắm nghiền hai mắt.
Một hồi lâu sau nàng mới mở mắt ra. Lúc hai mắt mở ra, ánh mắt của nàng đã có thêm một phần lẫm liệt, một phần trầm tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.