Chương 115: Ta đã mang thai!
Lâm Gia Thành
20/09/2016
Mùa xuân, hôm nay là một ngày nắng đẹp, tuy nhiên các cây cối trên đường vẫn trơ trụi lá, một màu xam xám như khói bụi giữa thiên đường và trái
đất vậy.
Mùa xuân chưa hiện lên trên cành lá, lại càng không có hiện lên trên khuôn mặt mọi người nơi đây. Vì đại chiến sắp diễn ra rồi!
Xe ngựa tiến vào cổng ngách của Tề cung. Vì đường đi chỉ là một con đường nhỏ nên lọt vào tầm mắt Ngọc Tử chỉ là cây cối cùng bụi rậm.
Cung điện của Tề vương.
Nước Tề giàu có, vương hầu cũng thích xa hoa, vì thế cung điện của Tề vương được xây tới chín tầng, bốn phía cung điện trông như ngôi sao, phòng ốc san sát, tất cả đều vây xung quanh cung điện chín tầng này.
Những cung điện này, nền được xây bằng đá, cột trụ cũng bằng đá, cửa thì bằng gỗ, vách tường thì làm bằng…, nhìn bao quát là một màu xanh lam.
Mỗi một cung điện đều được xây dựng trên một diện tích lớn, cỡ vài mẫu. Ngăn cách giữa các cung điện là những con đường lát đá và những hoa viên.
Những hoa viên này, tuy nói là hoa viên do bàn tay con người tạo nên nhưng cũng rất hoang dã. Cây cối sinh trưởng trong những hoa viên này đều hơn trăm ngàn năm tuổi, được bàn tay con người chăm chút, cắt tỉa, lại đào thêm hồ nước nuôi cá, xây núi giả.
Ở thời đại tin tưởng vào âm dương này, đã có thủy ắt có sơn, có hỏa. Sơn là hòn giả sơn, đặt giữa rừng cây, mà hỏa thì ở tại chính giữa hồ, được xây bằng đá, đá này được thiết kế để cắm đuốc hoặc có thể đốt lửa trên đó.
Đi được năm sáu dặm đường, xe ngựa dừng lại trước cửa ngoài một cung điện.
Có vài cung tỳ tiến tới tiếp đón. Các nàng hướng tới xe ngựa của Ngọc Tử cung kính hành lễ, cười nói: “Là Ngọc cơ phải không? Vương hậu đang hàn huyên cùng mấy vị công chúa, mời Cơ xuống xe, tới gặp vương hậu.”
Ngọc Tử lên tiếng đáp lời rồi xuống xe.
Bốn kiếm khách nhảy xuống ngựa, tiến tới phía sau nàng.
Một đoàn người đi không có hàng lối, dọc theo những bức tường tiến tới cổng vào cung điện. Khi Ngọc Tử đã bước tới cổng cung điện, bốn kiếm khách liền dừng lại. Bọn họ cùng hướng Ngọc Tử vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Ta xin cáo lui.”
Ngọc Tử cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, hướng về phía mấy kiếm khách thi lễ, nói: “Đã làm phiền rồi.”
“Xin cáo từ.”
Nhìn bọn họ lên ngựa, hộ tống xe ngựa trống không rời đi, Ngọc Tử thật lâu không cử động. Nàng lặng lẽ thở dài, nghĩ: Cuối cùng vẫn là thân bất do kỷ a.
Lúc này, tiếng giục giã của mấy cung tỳ đã vang lên: “Cơ, có ổn không.”
“Không sao.”
Lên một xe ngựa khác, tiếp tục đi theo những con đường đá song song, rồi đi thẳng tới cung điện chính. Vừa mới vào tới nơi, Ngọc Tử liền nghe thấy những tiếng cười ròn rã truyền tới.
Những cung tỳ vừa xuống ngựa liền mang theo Ngọc Tử, hướng nơi phát ra tiếng cười đi tới.
Xa xa trong hoa viên, ở trung tâm chỗ mấy tảng đá, hình ảnh của hai mươi, ba mươi phụ nhân lọt vào tầm mắt của Ngọc Tử.
Trong số những người này, chỉ có khoảng sáu, bảy người là được ngồi trên tháp. Những bộ xiêm y xanh đỏ tím vàng của các nàng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Phụ nhân ngồi ở chính giữa hẳn là vương hậu? Nàng ta trông như một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi, da trắng như tuyết, vóc người đầy đặn, khuôn mặt tròn với đôi mắt to, cả người toát lên sự phú quý, cùng với sự mị hoặc của thiếu phụ. Mái tóc nàng đen nhánh, để thả tự nhiên, trên trán nàng đeo một khối ngọc lục bảo trong suốt lấp lánh.
Ngồi trên những tháp ở xung quanh nàng là vài cô gái tuổi teen, những cô gái này đang nói chuyện gì đó, tiếng cười nói ríu rít không ngừng, làm cho hoa viên sôi động hẳn lên.
Đứng ở xung quanh phía dưới là những cung tỳ, hoặc là một vài cơ thiếp có địa vị thấp. Khóe miệng họ luôn nở nụ cười, cung kính mà dịu dàng phục vụ vương hậu và các vị công chúa.
Được các cung tỳ dẫn đường, Ngọc Tử cuối cùng cũng tới trước đám người đó. Khi còn cách bọn họ khoảng hai mươi bước, Ngọc Tử dừng lại, hướng Vương hậu thi lễ, cúi đầu, cát giọng thanh thúy: “Thiếp, cơ thị của công tử Xuất, xin diện kiến vương hậu.”
Vương hậu liền ngẩng đầu nhìn lên.
Mấy vị công chúa cũng theo đó mà ngẩng đầu đánh giá Ngọc Tử.
“Tới đây.”
“Vâng.”
Ngọc Tử bước lên phía trước vài bước, khi còn cách vương hậu khoảng năm bước thì nàng dừng lại, thi lễ.
“Ngẩng đầu lên.”
“Xin vâng.”
Ngọc Tử liền ngẩng đầu lên.
Khi nàng vừa ngẩng đầu, mấy vị công chúa liền chăm chú nhìn nàng. Một vị công chúa ngồi ở trong góc đứng lên, chạy tới trước mặt Ngọc Tử.
Vương hậu hướng về Ngọc Tử, hai mắt híp lại đánh giá. Sau một hồi coi chừng coi chừng, nàng ta cười cười, “Thật là động lòng người.”
“Tạ ơn vương hậu.”
Vương hậu tươi cười càng thêm sáng lạn, nàng ta coi chừng Ngọc Tử, cố ý nháy mắt, cười lạnh, “Cơ sóng mắt lưu động, mi mang ý xuân, thật là quyến rũ. Chẳng trách, những bậc trượng phu như thái tử cùng Công tử Xuất đều bị ngươi mê hoặc.”
Ngọc Tử trong lòng trầm xuống. Tới Tề cung, ngoài Tề vương là người nàng lo lắng ra, điều khiến nàng sợ hãi chính là đồng bọn của Ngô Tụ, những kẻ đã qua lại với nàng ta nhiều năm qua. Quả nhiên, Tề vương hậu này vừa mở miệng liền nhắc ngay tới Thái tử, mà giọng nói rõ ràng là có ý không hài lòng, nhất định là do Ngô Tụ đã nói bậy bạ gì đó về nàng với bọn họ.
Nghĩ vậy, Ngọc Tử liền hướng Tề vương hậu thi lễ.
Nàng ngước lên, lẳng lặng đón ánh nhìn của Tề vương hậu, nói rành rọt: “Thiếp xuất thân từ Lỗ quốc, kế thừa gia huấn của tổ tiên, chẳng biết thế nào là thuật quyến rũ.”
Giọng nàng tiếp tục vang lên thanh thúy: “Thiếp chỉ là một phụ nhân, đi theo nghiệp buôn bán bần tiện, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, tự thân lập được công trạng và có bốn kiếm khách theo hầu. Thiếp cho rằng, Thái tử cùng công tử Xuất đều là những bậc đại trượng phu, bọn họ say mê thiếp, phải chăng là say mê tài năng của thiếp?” Dừng lại một chút, nàng nhẹ nhàng cười: “thiếp tướng mạo chẳng bằng ai, so với vương hậu cùng chư vị công chúa, còn vô cùng kém cỏi.”
Lời này của Ngọc Tử vừa thốt ra, vị công chúa ngồi bên trái vương hậu liền gật đầu, nói hết sức ngọt ngào: “Mẫu hậu, ta thấy nàng ta nói có lý. Ta xem tướng mạo nàng ta chỉ có thế, so với nhiều cơ thiếp xinh đẹp trong vương cung còn thua kém xa. Hơn nữa, Thái tử đâu phải là kẻ háo sắc.”
Nói xong, vị công chúa đó liền che tai phải, cười hì hì, nói: “Với nhan sắc của ta cũng còn có thể thắng nàng ấy nữa là.”
Lời nói đó vừa thốt ra, mấy vị công chúa liền đồng thời hi ha cười ra tiếng. Tề vương hậu cũng cười, nàng ta nháy mắt với thập cửu công chúa, lắc đầu nói: “Cũng có lý.”
Nghe được những lời này của Tề vương hậu, Ngọc Tử lặng lẽ thở dài một hơi.
Ngay lúc ấy, Tề vương hậu phân phó: “Điện tài tử còn trống không?”
Một cung tỳ tiến đến, đáp lời: “Vẫn trống ạ.”
“Tốt! Để Ngọc cơ ở đó.”
“Xin vâng.”
Tề vương hậu lại hướng Ngọc Tử vẫy vẫy tay.
Hừ, còn muốn tới nữa ư? Ngọc Tử buồn bực, nàng lại cất bước tiến lên, cho tới khi còn cách vương hậu một bước mới được lệnh dừng lại.
Ở khoảng cách gần như vậy, Tề vương hậu lại chăm chú nhìn ngắm Ngọc Tử, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, đột nhiên nàng ta mỉm cười. Nụ cười này rất mị hoặc, lại có chút lạnh lùng. Tề vương hậu lại vẫy tay ra hiệu cho Ngọc Tử tiến lại gần.
Khi Ngọc Tử đã nghiêng người lên phía trước, vương hậu khẽ mở miệng, mỉm cười, nói: “Điện tài tử có bồn tắm, cơ hôm nay cần phải hảo hảo thanh tẩy một phen. Vào gia yến buổi tối, Vương muốn gặp qua Ngọc cơ.” Giọng nói này có chút gì đó ghen tị.
Ngọc Tử trong lòng căng thẳng: làm thế nào ta vừa mới chân ướt chân ráo tới đây, Tề vương liền muốn gặp ta? Mà gặp Tề vương, sao lại phải hảo hảo thanh tẩy một phen? Có lẽ nào?
Suy nghĩ nhanh như điện, Ngọc Tử liền cười tươi, dưới ánh nhìn của Tề vương hậu, Ngọc tử cúi đầu, nụ cười ấy có chút ngượng ngùng, có chút vui mừng. Ngọc Tử tỏ vẻ phân vân, nói: “Thiếp tháng này còn chưa đến tháng, thiếp e rằng đã mang trong mình hài nhi của công tử Xuất. Thiếp không biết, với thân thể này mà gặp Vương thì có thỏa đáng hay không? Xin vương hậu chỉ giáo.”
Lời này của Ngọc Tử tuy không lớn nhưng cũng khiến cho mấy vị công chúa đều nghe được rõ ràng!
Mùa xuân chưa hiện lên trên cành lá, lại càng không có hiện lên trên khuôn mặt mọi người nơi đây. Vì đại chiến sắp diễn ra rồi!
Xe ngựa tiến vào cổng ngách của Tề cung. Vì đường đi chỉ là một con đường nhỏ nên lọt vào tầm mắt Ngọc Tử chỉ là cây cối cùng bụi rậm.
Cung điện của Tề vương.
Nước Tề giàu có, vương hầu cũng thích xa hoa, vì thế cung điện của Tề vương được xây tới chín tầng, bốn phía cung điện trông như ngôi sao, phòng ốc san sát, tất cả đều vây xung quanh cung điện chín tầng này.
Những cung điện này, nền được xây bằng đá, cột trụ cũng bằng đá, cửa thì bằng gỗ, vách tường thì làm bằng…, nhìn bao quát là một màu xanh lam.
Mỗi một cung điện đều được xây dựng trên một diện tích lớn, cỡ vài mẫu. Ngăn cách giữa các cung điện là những con đường lát đá và những hoa viên.
Những hoa viên này, tuy nói là hoa viên do bàn tay con người tạo nên nhưng cũng rất hoang dã. Cây cối sinh trưởng trong những hoa viên này đều hơn trăm ngàn năm tuổi, được bàn tay con người chăm chút, cắt tỉa, lại đào thêm hồ nước nuôi cá, xây núi giả.
Ở thời đại tin tưởng vào âm dương này, đã có thủy ắt có sơn, có hỏa. Sơn là hòn giả sơn, đặt giữa rừng cây, mà hỏa thì ở tại chính giữa hồ, được xây bằng đá, đá này được thiết kế để cắm đuốc hoặc có thể đốt lửa trên đó.
Đi được năm sáu dặm đường, xe ngựa dừng lại trước cửa ngoài một cung điện.
Có vài cung tỳ tiến tới tiếp đón. Các nàng hướng tới xe ngựa của Ngọc Tử cung kính hành lễ, cười nói: “Là Ngọc cơ phải không? Vương hậu đang hàn huyên cùng mấy vị công chúa, mời Cơ xuống xe, tới gặp vương hậu.”
Ngọc Tử lên tiếng đáp lời rồi xuống xe.
Bốn kiếm khách nhảy xuống ngựa, tiến tới phía sau nàng.
Một đoàn người đi không có hàng lối, dọc theo những bức tường tiến tới cổng vào cung điện. Khi Ngọc Tử đã bước tới cổng cung điện, bốn kiếm khách liền dừng lại. Bọn họ cùng hướng Ngọc Tử vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Ta xin cáo lui.”
Ngọc Tử cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, hướng về phía mấy kiếm khách thi lễ, nói: “Đã làm phiền rồi.”
“Xin cáo từ.”
Nhìn bọn họ lên ngựa, hộ tống xe ngựa trống không rời đi, Ngọc Tử thật lâu không cử động. Nàng lặng lẽ thở dài, nghĩ: Cuối cùng vẫn là thân bất do kỷ a.
Lúc này, tiếng giục giã của mấy cung tỳ đã vang lên: “Cơ, có ổn không.”
“Không sao.”
Lên một xe ngựa khác, tiếp tục đi theo những con đường đá song song, rồi đi thẳng tới cung điện chính. Vừa mới vào tới nơi, Ngọc Tử liền nghe thấy những tiếng cười ròn rã truyền tới.
Những cung tỳ vừa xuống ngựa liền mang theo Ngọc Tử, hướng nơi phát ra tiếng cười đi tới.
Xa xa trong hoa viên, ở trung tâm chỗ mấy tảng đá, hình ảnh của hai mươi, ba mươi phụ nhân lọt vào tầm mắt của Ngọc Tử.
Trong số những người này, chỉ có khoảng sáu, bảy người là được ngồi trên tháp. Những bộ xiêm y xanh đỏ tím vàng của các nàng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Phụ nhân ngồi ở chính giữa hẳn là vương hậu? Nàng ta trông như một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi, da trắng như tuyết, vóc người đầy đặn, khuôn mặt tròn với đôi mắt to, cả người toát lên sự phú quý, cùng với sự mị hoặc của thiếu phụ. Mái tóc nàng đen nhánh, để thả tự nhiên, trên trán nàng đeo một khối ngọc lục bảo trong suốt lấp lánh.
Ngồi trên những tháp ở xung quanh nàng là vài cô gái tuổi teen, những cô gái này đang nói chuyện gì đó, tiếng cười nói ríu rít không ngừng, làm cho hoa viên sôi động hẳn lên.
Đứng ở xung quanh phía dưới là những cung tỳ, hoặc là một vài cơ thiếp có địa vị thấp. Khóe miệng họ luôn nở nụ cười, cung kính mà dịu dàng phục vụ vương hậu và các vị công chúa.
Được các cung tỳ dẫn đường, Ngọc Tử cuối cùng cũng tới trước đám người đó. Khi còn cách bọn họ khoảng hai mươi bước, Ngọc Tử dừng lại, hướng Vương hậu thi lễ, cúi đầu, cát giọng thanh thúy: “Thiếp, cơ thị của công tử Xuất, xin diện kiến vương hậu.”
Vương hậu liền ngẩng đầu nhìn lên.
Mấy vị công chúa cũng theo đó mà ngẩng đầu đánh giá Ngọc Tử.
“Tới đây.”
“Vâng.”
Ngọc Tử bước lên phía trước vài bước, khi còn cách vương hậu khoảng năm bước thì nàng dừng lại, thi lễ.
“Ngẩng đầu lên.”
“Xin vâng.”
Ngọc Tử liền ngẩng đầu lên.
Khi nàng vừa ngẩng đầu, mấy vị công chúa liền chăm chú nhìn nàng. Một vị công chúa ngồi ở trong góc đứng lên, chạy tới trước mặt Ngọc Tử.
Vương hậu hướng về Ngọc Tử, hai mắt híp lại đánh giá. Sau một hồi coi chừng coi chừng, nàng ta cười cười, “Thật là động lòng người.”
“Tạ ơn vương hậu.”
Vương hậu tươi cười càng thêm sáng lạn, nàng ta coi chừng Ngọc Tử, cố ý nháy mắt, cười lạnh, “Cơ sóng mắt lưu động, mi mang ý xuân, thật là quyến rũ. Chẳng trách, những bậc trượng phu như thái tử cùng Công tử Xuất đều bị ngươi mê hoặc.”
Ngọc Tử trong lòng trầm xuống. Tới Tề cung, ngoài Tề vương là người nàng lo lắng ra, điều khiến nàng sợ hãi chính là đồng bọn của Ngô Tụ, những kẻ đã qua lại với nàng ta nhiều năm qua. Quả nhiên, Tề vương hậu này vừa mở miệng liền nhắc ngay tới Thái tử, mà giọng nói rõ ràng là có ý không hài lòng, nhất định là do Ngô Tụ đã nói bậy bạ gì đó về nàng với bọn họ.
Nghĩ vậy, Ngọc Tử liền hướng Tề vương hậu thi lễ.
Nàng ngước lên, lẳng lặng đón ánh nhìn của Tề vương hậu, nói rành rọt: “Thiếp xuất thân từ Lỗ quốc, kế thừa gia huấn của tổ tiên, chẳng biết thế nào là thuật quyến rũ.”
Giọng nàng tiếp tục vang lên thanh thúy: “Thiếp chỉ là một phụ nhân, đi theo nghiệp buôn bán bần tiện, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, tự thân lập được công trạng và có bốn kiếm khách theo hầu. Thiếp cho rằng, Thái tử cùng công tử Xuất đều là những bậc đại trượng phu, bọn họ say mê thiếp, phải chăng là say mê tài năng của thiếp?” Dừng lại một chút, nàng nhẹ nhàng cười: “thiếp tướng mạo chẳng bằng ai, so với vương hậu cùng chư vị công chúa, còn vô cùng kém cỏi.”
Lời này của Ngọc Tử vừa thốt ra, vị công chúa ngồi bên trái vương hậu liền gật đầu, nói hết sức ngọt ngào: “Mẫu hậu, ta thấy nàng ta nói có lý. Ta xem tướng mạo nàng ta chỉ có thế, so với nhiều cơ thiếp xinh đẹp trong vương cung còn thua kém xa. Hơn nữa, Thái tử đâu phải là kẻ háo sắc.”
Nói xong, vị công chúa đó liền che tai phải, cười hì hì, nói: “Với nhan sắc của ta cũng còn có thể thắng nàng ấy nữa là.”
Lời nói đó vừa thốt ra, mấy vị công chúa liền đồng thời hi ha cười ra tiếng. Tề vương hậu cũng cười, nàng ta nháy mắt với thập cửu công chúa, lắc đầu nói: “Cũng có lý.”
Nghe được những lời này của Tề vương hậu, Ngọc Tử lặng lẽ thở dài một hơi.
Ngay lúc ấy, Tề vương hậu phân phó: “Điện tài tử còn trống không?”
Một cung tỳ tiến đến, đáp lời: “Vẫn trống ạ.”
“Tốt! Để Ngọc cơ ở đó.”
“Xin vâng.”
Tề vương hậu lại hướng Ngọc Tử vẫy vẫy tay.
Hừ, còn muốn tới nữa ư? Ngọc Tử buồn bực, nàng lại cất bước tiến lên, cho tới khi còn cách vương hậu một bước mới được lệnh dừng lại.
Ở khoảng cách gần như vậy, Tề vương hậu lại chăm chú nhìn ngắm Ngọc Tử, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, đột nhiên nàng ta mỉm cười. Nụ cười này rất mị hoặc, lại có chút lạnh lùng. Tề vương hậu lại vẫy tay ra hiệu cho Ngọc Tử tiến lại gần.
Khi Ngọc Tử đã nghiêng người lên phía trước, vương hậu khẽ mở miệng, mỉm cười, nói: “Điện tài tử có bồn tắm, cơ hôm nay cần phải hảo hảo thanh tẩy một phen. Vào gia yến buổi tối, Vương muốn gặp qua Ngọc cơ.” Giọng nói này có chút gì đó ghen tị.
Ngọc Tử trong lòng căng thẳng: làm thế nào ta vừa mới chân ướt chân ráo tới đây, Tề vương liền muốn gặp ta? Mà gặp Tề vương, sao lại phải hảo hảo thanh tẩy một phen? Có lẽ nào?
Suy nghĩ nhanh như điện, Ngọc Tử liền cười tươi, dưới ánh nhìn của Tề vương hậu, Ngọc tử cúi đầu, nụ cười ấy có chút ngượng ngùng, có chút vui mừng. Ngọc Tử tỏ vẻ phân vân, nói: “Thiếp tháng này còn chưa đến tháng, thiếp e rằng đã mang trong mình hài nhi của công tử Xuất. Thiếp không biết, với thân thể này mà gặp Vương thì có thỏa đáng hay không? Xin vương hậu chỉ giáo.”
Lời này của Ngọc Tử tuy không lớn nhưng cũng khiến cho mấy vị công chúa đều nghe được rõ ràng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.