Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 116: Chuyện mang thai.

Lâm Gia Thành

20/09/2016

Tề vương hậu ngây người. Nàng ta trừng mắt nhìn Ngọc Tử một hồi lâu, sau đó mới hít một hơi, vội hỏi: “Thực là vậy ư?”

Ngọc Tử mở hai mắt to tròn vô tội, rất là ngượng ngùng gật đầu.

Tề vương hậu mím môi, nàng ta cau mày, nghiến răng nghiến lợi rủa nhỏ: “Phụ nhân đê tiện dám lừa ta!”

Sau khi thốt ra những lời này, Tề vương hậu đứng lên, nàng ta vẫy vẫy tay về phía Ngọc Tử, nói: “Lui đi, lui đi.”

“Vâng.”

Ngọc Tử vừa mới lui được vài bước, Tề vương hậu lại quát: “Đợi đã!”

Ngọc Tử quay đầu lại, giương đôi mắt ngây thơ mà đơn thuần nhìn về phía Tề vương hậu. Đáp lại ánh nhìn của Ngọc Tử, Tề vương hậu lộ ra một nụ cười hòa ái, nàng ta nhỏ nhẹ nói: “Cơ cứ nghỉ ngơi đi. Yến tiệc đêm nay, Cơ không cần tham dự.”

“Xin vâng.”

“Ngày mai sẽ cho đại phu tới chẩn mạch cho Cơ.”

“Tạ ơn vương hậu.”

Ngọc Tử cung kính hành lễ tạ ơn, rồi theo sau hai cung tỳ đi về hướng điện Tài tử. Nàng mới đi được vài bước, một công chúa đã cả kinh kêu lên: “Ngọc cơ đã mang thai? Nàng ta mang thai con đầu lòng của công tử Xuất nước Triệu? Việc này cần phải an bài thỏa đáng mới được.”

“Mẫu hậu, sao không đem nàng đưa trả về phủ của công tử Xuất?”

“Đúng vậy, nếu như nàng ta có tổn thương gì sẽ có lỗi với công tử Xuất, mẫu hậu, vẫn là nên đem nàng trả về thì hơn.”

Ngay lúc ấy, tiếng quát của Tề vương hậu đã vang lên, “Chuyện này ta tự có định đoạt, không cần nhiều lời!”

Mấy tiếng trả lời có chút ấm ức đáp lại: “Vâng.”

Trong tiếng nghị luận xôn xao, Ngọc Tử giữ lưng mình thẳng tắp.

Ngọc Tử, nàng không sợ bí mật này lộ ra, cho tới nay, chuyện công tử Xuất chưa động tới nàng, trừ hắn cùng nàng, không có người thứ ba biết được. Mặc dù mấy thị tỳ hầu hạ công tử Xuất có chút hoài nghi, tuy nhiên, với thân phận của các nàng, nhất định chẳng có ai có gan mà nói ra hoài nghi của chính mình!

Vì thế, dù chuyện nàng mang thai có truyền tới tai công tử Xuất đi nữa, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi. Chẳng nhẽ hắn nói: Cho tới nay, ta chưa có chạm qua nàng ấy?

Về phần đại phu cùng vu sĩ, nàng cũng không tin, ở thời đại này lại có người có thủ pháp chẩn trị cao minh đến vậy! Mà cho dù có, việc mang thai con đầu lòng là một đại sự, nếu bọn họ không khẳng định được một trăm phần trăm, cũng không dễ dàng phủ định!

Như nàng biết, thần y như Hoa Đà, cũng phải cả nghìn năm mới có thể xuất hiện một người. Dù thế nào đi nữa, nàng đã đi trước một bước.

Điện tài tử nằm ở phía đông tầng thứ tư của lầu các chín tầng của Tề vương. Nó được tạo nên từ năm sáu khối đá rỗng, phía trước điện nở đầy hoa tươi, ngoài ra còn có một hồ nước, có điều lúc này hồ nước đang bị cạn khô.

Vì giữa các lầu các đều có trồng vườn cây cảnh nên cảnh sắc ở đây vô cùng xinh đẹp và tinh xảo.

Trong điện tài tử dù chỉ có mấy cung tỳ nhưng cũng đã được quét dọn sạch sẽ. Khi Ngọc Tử đến, các cung tỳ cung kính quỳ gối ở hai bên nghênh tiếp nàng.

Tẩm điện rất lớn, lớp lớp màn che tung bay, đứng ở trước cửa sổ có màn che bằng lụa mỏng, có thể quan sát được cảnh sắc của thành Lâm Truy, có thể thấy được tầng tầng lớp lớp mái nhà cũng như sân vườn phía xa – đây chính là cái hơn của thành trì mà chỉ các bậc vương giả mới có quyền lợi hưởng thụ.

Ngọc Tử không kìm nổi ánh mắt của chính mình đang tìm kiếm sân vườn của phủ công tử Xuất. Nhìn những mái nhà xanh quen thuộc kia, Ngọc Tử lấy tay chống cằm, nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười, nghĩ: Không biết khi gian tế của công tử Xuất trong cung đem tin tức ta mang thai hài nhi của hắn nói cho hắn nghe thì hắn sẽ có vẻ mặt thế nào đây?

Nghĩ tới đây, Ngọc Tử vô cùng đắc ý. Nàng hừ một tiếng, xoay người lại, không nhìn về phía phủ của công tử Xuất nữa.

Lầu các chín tầng, mỗi một tầng đều có một dục điện (nhà tắm) lớn. Bây giờ mới là buổi sáng, chỗ Ngọc Tử là ở phía đông, dù biết là yến tiệc tối nay không cần tham dự, nhưng dưới sự hướng dẫn của cung tỳ, nàng vẫn đi tắm nước ấm một lần.

Tắm xong, ngủ tới tận xế chiều, Ngọc Tử mới tỉnh dậy, vừa xem mấy cuộn trúc, vừa tìm đối sách. Trong nháy mắt đã tới hoàng hôn.

Lúc này, giọng điệu vui sướng đang bị cố gắng ép cho nhỏ lại của một cung tỳ chợt vang lên, “Yuhu! Đã tới giờ rồi!”

“Ah!”



Trong tiếng cười nói xôn xao, Ngọc Tử đứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ, cũng giống như các cung tỳ, tò mò nhìn xuống phía dưới.

Ngay lúc ấy, những tiếng trống trầm thấp vang lên, trong mờ mịt ánh chiều tà, trống vang rền ba hồi mới dứt, “tùng, tùng, tùng!” Khi tiếng trống dứt, cơ hồ là trong chớp mắt, vô số ngọn đuốc được thắp sáng lên, đồng thời, vô số hồ nước cũng như được thắp lên ánh lửa đỏ.

Ngay khi những ngọn đuốc được thắp lên, chúng nữ liền hoan hô ầm lên. Hóa ra họ thích xem cảnh náo nhiệt ấy ư.

Ngọc Tử mỉm cười, nàng xoay người trở lại chỗ mấy chiếc tháp. Mấy cung tỳ hầu hạ nàng đã tiến vào trong phòng, ở mỗi góc phòng đều đốt lên mấy ngọn đèn dầu.

Lúc này, những tiếng bước chân đột nhiên vang lên, cùng với đó là một giọng nữ thanh thúy vang lên: “Vương mở tiệc, mời Ngọc cơ tới dự!”

Cái gì? Vẫn phải tham dự ư?

Ngọc Tử ngây người.

Nàng đứng lên, “cót két” tiếng cửa điện mở ra.

Dưới bậc thềm ngoài điện, tám cung tỳ mang theo đuốc, xếp thành hai nhóm đứng đợi nơi đó.

Ngọc Tử nhìn qua đánh giá bọn họ xong mới cất giọng thanh thúy, nói: “Người đâu.”

“Có.”

Đáp lại Ngọc Tử, bốn cung tỳ trong điện liền tiến lại gần nàng, các nàng ấy đi tới phía sau Ngọc Tử, một cung tỳ hướng Ngọc Tử thi lễ, nói: “Phụng lệnh của vương hậu, nô tỳ tới trang điểm cho Cơ.”

Nhìn mình trong gương đồng, Ngọc Tử khẽ đáp: “Không dám.”

Vài cung tỳ tiến đến vây quanh Ngọc Tử, ngón tay các nàng ấy vô cùng linh hoạt, động tác lại nhanh nhẹn, đẹp mắt mà ôn nhu, trong gương, quan sát tốc độ các nàng ấy tô son trát phấn lên mặt mình, Ngọc Tử thầm nghĩ, Tề vương hậu phái người tới trang điểm cho ta ư? Ta thật không biết ý tứ của nàng ta là gì đây?

Có điều, sau một hồi công phu, Ngọc Tử liền hiểu ngay ra ý tứ ấy.

Thân thể của Ngọc Tử, ưu điểm lớn nhất chính là làn da. Làn da của nàng đặc biệt mềm mại, toàn thân không có tỳ vết. Vì thế, nếu gặp người biết cách trang điểm thì đặc biệt xinh đẹp.

Còn lúc này.

Nàng ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương đồng mờ mờ, cô gái mắt mi thanh tú kia, mặt được trát một lớp bột phấn bạc bạc, hai má được tô đỏ, đỏ thẫm, trên trán được đeo một khối ngọc to, thoạt nhìn, so với các mỹ cơ khác không có gì là khác biệt cả. Có thể nói, trang điểm kiểu này đã đem toàn bộ ưu điểm của Ngọc Tử che giấu đi, làm giảm mất phân nửa vẻ đẹp của nàng.

Nhìn chính mình trong gương, Ngọc Tử nháy mắt hài lòng.

Sau khi trang điểm xong, nàng đổi lại một bộ y phục thường dùng, bên ngoài khoác thêm áo khoác lông cáo xám, rồi theo chân tám cung tỳ đó, hướng về tầng thứ chín của cung điện mà đi tới.

Trên bậc thang đi lên, các võ sĩ tay cầm trường kích, mặt mũi nghiêm trang nhìn thẳng về phía trước. Cũng có vài người ngẫu nhiên nhìn thoáng qua Ngọc Tử một cái, không chút để ý liền thu hồi ngay tầm mắt.

Cung điện cao chín tầng, càng lên cao càng thêm tôn quý. Nói chung, từ tầng thứ năm trở đi, những nhân vật ngụ tại đó đều là sủng cơ hoặc phu nhân của Tề vương. Tề vương hậu ngụ tại tầng thứ tám. Cứ theo đó mà suy ra, Ngọc Tử ở điện tài tử thuộc tầng thứ tư – nơi ở của cơ thiếp, cũng có thể suy đoán vị thế của nàng lúc này một cách rõ ràng.

Khi Ngọc Tử đi tới tầng thứ chín liền thấy trước mắt, bên trong cũng như bên ngoài cung điện đèn đuốc sáng rực như ban ngày, tiếng cười xen lẫn tiếng nói vang lên vô cùng rộn rã.

Ngọc Tử từ bên ngoài đi vào cửa phụ của điện.

Thân phận nàng mới chỉ là một cơ thiếp nhỏ nhoi nên tám cung tỳ chỉ hộ tống nàng tới ngoài điện liền dừng bước, xoay người tiếp tục đi hộ tống các vị khách khác. Khi Ngọc Tử bước tới cửa để vào trong điện cũng không có ai báo danh nàng cả.

Trong điện có tới mấy trăm người đang ngồi, khi Ngọc Tử bước vào, nàng thấy ngồi ngay giữa chính điện là một vị khoảng năm mươi tuổi, đầu đội vương miện, dáng người mập mạp, ngoài ra còn có mấy vị đại thần ngồi xung quanh.

Ở phía sau Tề vương là vô số nữ nhân. Những nữ nhân này như những đóa hoa đang thi nhau khoe sắc, làm trong đại điện như bừng sáng lên.

Ngọc Tử lặng lẽ tiến vào trong điện. Nàng đi về phía bên phải, khi đi tới gian giữa liền thấy mấy chỗ ngồi dành cho khách, nàng liền chọn lấy một vị trí ở góc tường để ngồi xuống.

Vị trí ngồi của nàng ngược sáng, Ngọc Tử ngồi xuống liền chỉ thấy mơ hồ một bóng lưng.

———————–



Trong phủ công tử Xuất.

Nhìn ánh đuốc rọi lên màn cửa bằng lụa mỏng, công tử Xuất nâng chén rượu trong tay lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch!

Ngồi ở phía đối diện với hắn, một thực khách râu tóc xám bạc hạ một quân cờ đen, cười: “Công tử đêm nay có gì hứng thú chăng?”

Công tử Xuất hạ tầm mắt, tay hạ ngay một quân cờ trắng.

Quân cờ trắng này vừa đặt xuống, ngay lập tức phong tỏa tất cả các góc của vùng nó đặt xuống, vài quân đen của thực khách kia và ngay cả hai quân trắng của hắn đều không còn đường ra.

Thực khách nọ ngạc nhiên nhìn công tử Xuất, nói: “Thần thực không biết, nước cờ này của công tử có ý gì đây?”

Công tử Xuất tiện tay nhặt bốn quân cờ đen, hai quân cờ trắng kia ném sang một bên xong mới trầm giọng nói: “Không có gì, đại trượng phu phải biết khi nào nên lấy, khi nào nên buông bỏ! Huống chi, tử sĩ cũng có thể giết địch!”

Hắn nói tới đó, thanh âm đột nhiên chùng xuống, chần chừ giây lát, hắn thì thào: “Giờ này, nàng có lẽ đã bị Tề vương triệu kiến?”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, rất nhẹ, rất trầm, rất thấp, thực khách kia chung quy không thể nghe ra điều gì.

Ngay lúc ấy vang lên những tiếng bước chân.

Một kiếm khách đi tới bên cạnh công tử Xuất.

Hắn chắp tay vái chào công tử Xuất xong liền đứng sang một bên, không nói năng gì.

Công Tử Xuất quay ra nhận ra là kiếm khách đó liền nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Nếu là việc trong cung Tề vương thì không cần bẩm báo.”

“Vâng.”

Kiếm khách kia lên tiếng đáp rồi lui ra.

Có điều hắn mới rời khỏi được năm bước, công tử Xuất cũng vừa nhấc chén rượu trong tay nhấp một ngụm xong, liền thấp giọng quát lên: “Quay lại! Nói đi!”

“Vâng.”

Kiếm khách kia tiến lên một lần nữa, chắp tay, cúi đầu, cất lời: “Trong cung đồn rằng, Ngọc cơ thừa nhận với Tề vương hậu rằng cơ ấy đang mang thai hài nhi của công tử!”

“Phụt-”

Ngụm rượu vẫn đang ở trong miệng công tử Xuất chưa kịp nuốt xuống liền phụt ra thật mạnh!

Tất cả mọi người trong điện đồng thời ngẩng đầu, ngây ngốc há to miệng!

Công tử Xuất lấy ra khăn tay, chậm rãi lau đi những giọt rượu còn vương lại ở khóe miệng, khuôn mặt anh tuấn của hắn mơ hồ đỏ ửng lên.

Xem ra, đối với vị công tử ưu nhã này, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra hắn thất thố như vậy nên có chút xấu hổ.

Sau khi đã lau sạch những giọt rượu vương lại trên mặt, công tử Xuất với vẻ mặt ưu nhã, nhàn nhạt hỏi: “Ngọc cơ mang thai hài nhi của ta?” Những lời này của hắn thốt ra rất chậm, rất chậm, khi hỏi, hai mắt hắn có chút mờ mịt.

Kiếm khách kia lấy lại tinh thần, chắp tay nói: “Đúng vậy!”

Công tử Xuất bật cười.

Hắn cười rất ôn hòa, rất ưu nhã, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú kia vẫn còn vương lại chút ửng hồng, mọi người không thể nhìn ra được sự thất thố vừa nãy của hắn, “Nàng nói vậy khi nào?”

“Ngọc cơ vừa gặp Tề vương hậu liền thừa nhận đang mang thai.”

“Mang thai ư?”

Công tử Xuất cười cười, hai mắt híp lại thêm nhỏ hơn. Hắn chậm rãi gõ gõ vài cái, mỉm cười nói: “Vừa tới gặp vương hậu nàng liền nói mang thai ư?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook