Chương 135: Hoan hảo
Lâm Gia Thành
28/08/2017
Lưu ý: Chương này có cảnh H, các bạn dưới 16 tuổi cân nhắc trước khi đọc.
Đáp lại lời của nàng, công tử Xuất liền đưa tay vỗ mạnh. Hắn vung tay lên, vỗ thật mạnh hai cái lên mông nàng.
Tiếp đó, hắn vung hai tay, ném nàng lên giường.
Ngọc Tử vừa chạm người xuống giường liền thét lên thảm thiết, co người lăn vào bên trong.
Tiếng thét này của nàng vô cùng vang vọng, làm cho những ngọn đuốc đang cháy bên ngoài cũng phải run rẩy theo, chẳng mấy chốc đã thấy tiếng bước chân rầm rập chạy tới. Công tử Xuất vừa với đè lên người nàng thì bên ngoài đã truyền tới tiếng kiếm khách kêu lớn, “Công tử có an toàn không?”
“Công tử, có chuyện gì vậy?”
“Có thích khách không?”
Công tử Xuất lập tức ngây người.
Một lúc sau, hắn mới tức giận quát lên: “Vô sự!”
Tiếng quát này vừa vang lên, khắp nơi lập tức yên tĩnh. Công tử Xuất là ai chứ, hắn đã từng tức giận quát lên như thế bao giờ đâu. Sau một hồi yên lặng, một kiếm khách sợ hãi kêu lên: “Công tử, công tử? Có thể có thích khách, có thể có thích khách?”
Công tử Xuất tức giận cúi đầu. Vừa cúi xuống liền thấy ngay Ngọc Tử với hai mắt nửa nhắm nửa mở đang thở ra như vừa trút được gánh nặng vậy.
Công tử Xuất nhìn nàng một lúc mới ngẩng đầu lên, nhẹ cất tiếng: “Vô sự, lui đi!”
“Vâng.”
Các kiếm khách đều lui ra ngoài.
Công tử Xuất lại cúi xuống trừng mắt nhìn Ngọc Tử. Sau một hồi lâu yên lặng, hắn xoay người, ôm Ngọc Tử vào trong lòng.
Ôm Ngọc Tử trong ngực, tay phải hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, tay trái thì ấp lên một bầu ngực của nàng rồi thở dài nói: “Ngủ đi.”
Đợi cho tới khi hắn đã nhắm hai mắt lại, Ngọc Tử vẫn cảm thấy có chút gì đó không được thật cho lắm. Nàng không dám tin: hắn mà lại có thể buông tha cho nàng?
Nàng mở mắt thật to nhìn về phía hắn dò xét, thấy hắn không chút nhúc nhích, tiếng đập hỗn loạn trong ngực nàng mới chậm dần lại, chỉ là, nàng lại có chút thất vọng mơ hồ.
Nàng lén lút đưa tay ra thử dò xét hắn, chẳng mấy chốc bàn tay mảnh khảnh của nàng đã đặt lên eo hắn. Nàng nhẹ xoay đầu làm mặt mình đối diện với hai mắt đang nhắm chặt của hắn.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Tử ngủ cùng một nam nhân trên một chiếc giường, hơi thở của hắn bao phủ lấy khuôn mặt nàng, phả lên da thịt của nàng, tay của hai người cùng đang đặt trên thân thể của đối phương. Nàng có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim hắn, nhịp tim hắn thật trầm ổn và có lực.
Cổ họng Ngọc Tử bỗng trở nên khô khốc.
Nàng không dám cử động thân thể thêm nữa, vì thế, nàng cứ cứng ngắc người nằm trong lòng hắn, cố gắng nhắm hai mắt lại. Vừa nhắm mắt, nàng liền thấy mũi ngưa ngứa, liền lấy tay gãi gãi. Khi vừa buông tay xuống, nàng lại thấy lưng có chút khó chịu, liền lén lút vặn mình. Tiếp đó, nàng lại cảm thấy mắt cá chân nóng quá, liền lặng lẽ duỗi chân ra.
Bỗng nhiên, công tử Xuất mở mắt ra.
Ngọc Tử lại càng hoảng sợ, liền nhắm tịt mắt lại.
Công tử Xuất nhìn nàng, thở dài một tiếng, tay trái hắn đột nhiên tăng lực, bóp mạnh ngực nàng một chút, khẽ quát: “Nếu nàng còn động nữa, ta cũng không đợi đến mai.”
Vừa nghe những lời này, Ngọc Tử thấy không tin nổi vào tai mình. Theo như nàng biết, công tử Xuất không thể là một người có thể biết điều như vậy.
Nàng liền mở to mắt ra nhìn hắn. Nhìn rồi lại nhìn, nàng thầm nghĩ: Ngày mai, dù có cố kéo dài đến mai cũng trốn không thoát!
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, nàng liền buộc mình không được suy nghĩ miên man thêm nữa, cũng không cần sợ hãi nữa.
Cắn răng, nàng lăn mình một cái, liền lọt ngay vào trong lòng công tử Xuất. Nàng vòng hai tay quanh cổ hắn, xoay mông, dùng chiếc bụng mềm mại, nhẵn mịn của mình mà vuốt ve hạ thân của hắn. Mặt nàng đỏ bừng thẹn thùng, nghiến răng nghiến lợi, nàng nói: “Ta, chúng ta liền làm đi.”
Công tử Xuất nhìn vào mắt nàng, đánh giá nàng.
Ngọc tử không dám nhìn vào đôi mắt ấy, nàng nhắm mắt lại, cả người giống như con rắn quấn lấy người hắn, nàng dùng chính ngực mình đè ép ngực hắn, môi nàng hôn lên hầu kết của hắn.
Một tiếng gầm nhẹ liền phát ra từ yết hầu công tử Xuất.
Hắn ôm chặt Ngọc Tử, xoay người một cái, cả thân thể nặng nề đã trùm kín người nàng, hắn khàn khàn cất tiếng: “Thật giống hồ ly mà!”
Hắn cúi đầu, miệng ngậm lấy đỉnh anh đào bên trái. Một bên, hắn dùng miệng nhẹ nhàng ngậm mút, một bên dùng tay xoa nắn bên ngực còn lại của Ngọc Tử. Dưới sự xoa nắn của bàn tay hắn, hình dạng một bên ngực nàng bị biến hóa thành đủ hình dạng khác nhau. Tiếng hít thở của công tử Xuất lại một lần nữa trở nên gấp gáp và nặng nề.
Bên ngoài, vầng trăng tròn đang chiếu sáng ở trên cao.
Ánh trăng như nước, qua màn cửa sổ mỏng lọt vào, nhẹ nhàng phủ lên khắp nơi, chiếu sáng hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau, chiếu lên da thịt trắng như tuyết của Ngọc Tử.
Mái tóc đen dài của Ngọc Tử xõa tung, vắt lên ngang bụng nàng, lúc này, màu trắng tuyết của da thịt kết hợp với màu đen tuyền của mái tóc, tạo nên một bức tranh bí ẩn và cũng động lòng người vô cùng.
Bất tri bất giác, công tử Xuất nâng nửa người trên, híp hai mắt, lẳng lặng nhìn Ngọc Tử. Cảm giác trên người lành lạnh, Ngọc Tử lén lút mở mắt ra, nhìn về phía công tử Xuất.
Trước mắt nàng là một khuôn mặt tuấn tú, trong bóng tối, những đường nét trên khuôn mặt ấy đã trở nên mơ hồ, chỉ có cặp mắt thâm u kia là lấp lánh như những vì sao bạc, giống như cặp mắt của một con sói cô độc trong mênh mông hoang dã!
Cả hai đều có thể thấy được hình ảnh của mình trong con mắt đối phương, và cũng từ ánh mắt đối phương, họ thấy được nhịp tim đập của chính mình.
Công tử Xuất cúi đầu, lại ngậm lấy ngực Ngọc Tử.
Ngọc Tử nhắm mắt lại, vòng hai tay quanh cổ hắn, uốn éo thân mình khiến ngực nàng tiến thêm vào miệng công tử Xuất.
Cùng với sự vuốt ve của công tử Xuất, Ngọc Tử cảm thấy một cơn khoái cảm đẹp đẽ không thể diễn tả bằng lời xuất hiện từ ngực nàng, rồi chuyển dần xuống phía dưới bụng, cùng với đó là một cảm giác trống rỗng cùng ham muốn mãnh liệt.
Bất giác, nàng vòng hai chân quặp chặt lấy eo công tử Xuất. Hai tay nàng ghì chặt cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng lúc càng hồng hào, miệng nàng vô thức phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ, nàng ôm chặt hắn, miệng kề sát bên tai công tử Xuất, vừa thở hổn hển vừa thì thầm: “Xin quân thương tiếc!”
Công tử Xuất gầm lên một tiếng, tay phải hắn vẫn không rời ngực nàng, cười nhẹ, thì thầm với nàng: “Cơ khát ta đến thế sao!?”
Khuôn mặt Ngọc Tử thoắt cái đỏ bừng. Dù vô cùng ngượng ngùng nhưng nàng vẫn mở to đôi mắt mơ màng, cười thật tươi với hắn. Nụ cười này vô cùng mị hoặc, sóng mắt lưu chuyển, thu ba nhộn nhạo, quang mang biến ảo, thật khó có thể nắm bắt.
Vừa cười, nàng vừa ghé miệng lại gần tai công tử Xuất, vươn cái lưỡi đinh hương liếm vành tai hắn. Khi công tử Xuất run rẩy không thôi vì hành động này của nàng, Ngọc Tử liền cười lên: “Quân, cũng run rẩy sao?”
Nụ cười của nàng vừa vang lên, nàng liền có cảm giác đau đớn. Ấy chính là vì công tử Xuất lấy tay nắn bóp, vuốt ngực nàng lên cao rồi bứt một cái. Miệng hắn lầm bầm một câu không rõ ràng, “Thật yêu mị như hồ ly!”
Hàm hồ thốt ra những lời này, bờ môi công tử Xuất tiếp tục trượt xuống dưới. Khi tới rốn của nàng, hắn dừng lại một chút, đầu lưỡi liếm liếm xung quanh rốn nàng.
Hành động này của hắn khiến Ngọc Tử run rẩy thật mạnh, cặp mắt nàng nhắm lại thêm chặt hơn.
Công tử Xuất cười cười, cúi đầu xuống ngực nàng, nâng hai chân nàng đặt lên hai vai hắn, rồi nhìn về nơi riêng tư kia của nàng.
Khi hắn vừa nhìn tới, Ngọc Tử cũng không đợi được, liền vươn tay ôm và nhấc đầu hắn lên, thì thầm: “Đừng nhìn, đừng nhìn nữa!”
Công tử Xuất cười cười, hắn cầm lấy vật cứng rắn của mình, chầm chậm ma sát vào nơi riêng tư của nàng.
Ngọc Tử lại run rẩy không thôi. Mặt thì đỏ như bị lửa thiêu, nàng thì thào: “Phu chủ, hay là để mai hãy làm… Ah…”
Một cơn đau bỗng nhiên ập đến, khuôn mặt Ngọc Tử nhăn lại. Hai tay nàng đồng thời đẩy mạnh bờ vai công tử Xuất, nức nở nói: “Đau lắm, rất đau! Buông ra, buông ra đi!”
Công tử Xuất ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của hắn lúc này sa sầm xuống, thầm thì hỏi: “Cơ vẫn còn là xử nữ sao?”
Ngọc Tử không đáp lời, chỉ lắc lắc đầu, hai tay đẩy mạnh hắn ra.
Công tử Xuất liền cúi đầu.
“Phụt!” một tiếng, hắn dồn sức đẩy vật cứng rắn của hắn sâu thêm vào cơ thể nàng.
Ngọc Tử bị đau, từ khóe mắt nàng chảy ra hai giọt nước mắt.
Công tử Xuất ngẩng cái trán đang lấm tấm mồ hôi lên, nhẹ nói: “Không phải xử nữ!”
Hắn giơ hai chân của nàng lên, động tác ra vào càng lúc càng nhanh. Cùng với âm thanh cọ xát ra ra vào vào, da thịt tuyết trắng của Ngọc Tử không ngừng run rẩy. Mà mái tóc đen dài của nàng, mềm mại như rắn, lại như dải lụa, quấn lên tấm lưng trần của nàng, lấp ló ẩn hiện sau lớp màn che.
Dưới ánh trăng, giờ phút này, Ngọc Tử giống như một yêu tinh. Hai mắt nàng như đóng như không, hai tròng mắt mê ly, môi anh đào nửa khép.
Công tử Xuất gầm nhẹ một tiếng. Vào lúc này, hắn cảm giác như mình đang lạc vào một chốn vô cùng êm ái, vô cùng ôn nhu, giống như tơ, như lụa tuyệt đẹp. Cả cơ thể phụ nhân này mềm mại như nước, như mây, khiến hắn đạt tới cảm giác hưng phấn cùng cực. Giờ khắc này, hắn thật muốn cơ thể nàng nhập vào với cơ thể hắn.
Hai tay ôm chặt hai bầu ngực của nàng, hắn cúi đầu, hôn lên bờ môi anh đào nửa khép kia, thì thầm: “Thật yêu mị như hồ ly!”
Ngọc Tử chẳng nghe thấy gì. Nàng chỉ cảm thấy hưng phấn tràn đầy, cùng với khoái cảm đẹp đẽ trước giờ chưa từng thấy xuất hiện cùng với nhịp ra vào của hắn.
Môi của công tử Xuất vừa hạ xuống, Ngọc Tử đã vươn cái lưỡi đinh hương chạm vào đầu lưỡi của hắn. Nàng vòng tay quanh cổ hắn, hai chân quặp chặt hông hắn, theo bản năng uốn éo thân mình, làm cho hạ thân của nàng co rút lại. Mỗi lần co rút, một cảm xúc tuyệt đẹp lại truyền tới bộ não của nàng. Ngọc Tử ôm chặt công tử Xuất, vui sướng kêu khẽ: “Phu chủ, thật tuyệt!”
Công tử xuất khẽ mỉm cười. Hắn tách hai bắp đùi của nàng ra, động tác ra vào càng thêm mạnh mẽ.
Ngọc Tử khẽ mở tròng mắt mê ly nhìn hắn, nàng vươn nửa người trên, đem một bên trái bồng đảo của mình hướng về miệng hắn, khiến hắn ngậm lấy. Cặp mông nàng cũng theo nhịp ra vào của hắn mà co rút lại, những tiếng rên rỉ khe khẽ từ miệng nàng vang lên.
Sự phối hợp cũng như tiếng rên rỉ tán thưởng của nàng chính là thứ xuân dược tốt nhất dành cho công tử Xuất. Động tác xoa nắn của công tử Xuất càng trở nên kịch liệt. Hắn nhìn quả đào tuyết trắng kia biến ảo thành mọi hình dạng dưới bàn tay mình, lại nhìn làn da trắng như tuyết nộn của nàng đang càng lúc càng trở nên hồng hào, trong họng bỗng thốt lên một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hoan hảo dường như vô cùng vô tận.
Giường ngủ lay động, từng lớp màn che mỏng như tơ như lụa cũng tung bay dưới ánh trăng. Mờ ảo trong đó là hai thân hình đang quấn lấy nhau không rời.
Cũng không biết trải qua bao lâu, từ yết hầu Ngọc Tử bỗng thốt ra một tiếng cười thỏa mãn, ngay sau đó, công tử Xuất cũng gầm nhẹ một tiếng, rồi ngã mình bất động trên thân thể Ngọc Tử.
Yên lặng một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn hai gò má ửng đỏ dưới ánh trăng giống như trong mộng của Ngọc Tử, công tử Xuất cười cười.
Hắn cúi đầu, hôn lên chóp mũi nàng, nhẹ thốt lên: “Thật tuyệt!”
Lời khen này, cũng không biết là khen cơ thể nàng, hay là khen mùi vị của sự hoan ái vừa diễn ra?
Cũng không cố kị trên người còn đầy mồ hôi, công tử Xuất liền ôm Ngọc Tử vào trong lòng, đùi phải len vào giữa hai chân nàng, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngọc Tử cũng dựa mặt mình lên cánh tay hắn, ngủ thiếp đi.
Đáp lại lời của nàng, công tử Xuất liền đưa tay vỗ mạnh. Hắn vung tay lên, vỗ thật mạnh hai cái lên mông nàng.
Tiếp đó, hắn vung hai tay, ném nàng lên giường.
Ngọc Tử vừa chạm người xuống giường liền thét lên thảm thiết, co người lăn vào bên trong.
Tiếng thét này của nàng vô cùng vang vọng, làm cho những ngọn đuốc đang cháy bên ngoài cũng phải run rẩy theo, chẳng mấy chốc đã thấy tiếng bước chân rầm rập chạy tới. Công tử Xuất vừa với đè lên người nàng thì bên ngoài đã truyền tới tiếng kiếm khách kêu lớn, “Công tử có an toàn không?”
“Công tử, có chuyện gì vậy?”
“Có thích khách không?”
Công tử Xuất lập tức ngây người.
Một lúc sau, hắn mới tức giận quát lên: “Vô sự!”
Tiếng quát này vừa vang lên, khắp nơi lập tức yên tĩnh. Công tử Xuất là ai chứ, hắn đã từng tức giận quát lên như thế bao giờ đâu. Sau một hồi yên lặng, một kiếm khách sợ hãi kêu lên: “Công tử, công tử? Có thể có thích khách, có thể có thích khách?”
Công tử Xuất tức giận cúi đầu. Vừa cúi xuống liền thấy ngay Ngọc Tử với hai mắt nửa nhắm nửa mở đang thở ra như vừa trút được gánh nặng vậy.
Công tử Xuất nhìn nàng một lúc mới ngẩng đầu lên, nhẹ cất tiếng: “Vô sự, lui đi!”
“Vâng.”
Các kiếm khách đều lui ra ngoài.
Công tử Xuất lại cúi xuống trừng mắt nhìn Ngọc Tử. Sau một hồi lâu yên lặng, hắn xoay người, ôm Ngọc Tử vào trong lòng.
Ôm Ngọc Tử trong ngực, tay phải hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, tay trái thì ấp lên một bầu ngực của nàng rồi thở dài nói: “Ngủ đi.”
Đợi cho tới khi hắn đã nhắm hai mắt lại, Ngọc Tử vẫn cảm thấy có chút gì đó không được thật cho lắm. Nàng không dám tin: hắn mà lại có thể buông tha cho nàng?
Nàng mở mắt thật to nhìn về phía hắn dò xét, thấy hắn không chút nhúc nhích, tiếng đập hỗn loạn trong ngực nàng mới chậm dần lại, chỉ là, nàng lại có chút thất vọng mơ hồ.
Nàng lén lút đưa tay ra thử dò xét hắn, chẳng mấy chốc bàn tay mảnh khảnh của nàng đã đặt lên eo hắn. Nàng nhẹ xoay đầu làm mặt mình đối diện với hai mắt đang nhắm chặt của hắn.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Tử ngủ cùng một nam nhân trên một chiếc giường, hơi thở của hắn bao phủ lấy khuôn mặt nàng, phả lên da thịt của nàng, tay của hai người cùng đang đặt trên thân thể của đối phương. Nàng có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim hắn, nhịp tim hắn thật trầm ổn và có lực.
Cổ họng Ngọc Tử bỗng trở nên khô khốc.
Nàng không dám cử động thân thể thêm nữa, vì thế, nàng cứ cứng ngắc người nằm trong lòng hắn, cố gắng nhắm hai mắt lại. Vừa nhắm mắt, nàng liền thấy mũi ngưa ngứa, liền lấy tay gãi gãi. Khi vừa buông tay xuống, nàng lại thấy lưng có chút khó chịu, liền lén lút vặn mình. Tiếp đó, nàng lại cảm thấy mắt cá chân nóng quá, liền lặng lẽ duỗi chân ra.
Bỗng nhiên, công tử Xuất mở mắt ra.
Ngọc Tử lại càng hoảng sợ, liền nhắm tịt mắt lại.
Công tử Xuất nhìn nàng, thở dài một tiếng, tay trái hắn đột nhiên tăng lực, bóp mạnh ngực nàng một chút, khẽ quát: “Nếu nàng còn động nữa, ta cũng không đợi đến mai.”
Vừa nghe những lời này, Ngọc Tử thấy không tin nổi vào tai mình. Theo như nàng biết, công tử Xuất không thể là một người có thể biết điều như vậy.
Nàng liền mở to mắt ra nhìn hắn. Nhìn rồi lại nhìn, nàng thầm nghĩ: Ngày mai, dù có cố kéo dài đến mai cũng trốn không thoát!
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, nàng liền buộc mình không được suy nghĩ miên man thêm nữa, cũng không cần sợ hãi nữa.
Cắn răng, nàng lăn mình một cái, liền lọt ngay vào trong lòng công tử Xuất. Nàng vòng hai tay quanh cổ hắn, xoay mông, dùng chiếc bụng mềm mại, nhẵn mịn của mình mà vuốt ve hạ thân của hắn. Mặt nàng đỏ bừng thẹn thùng, nghiến răng nghiến lợi, nàng nói: “Ta, chúng ta liền làm đi.”
Công tử Xuất nhìn vào mắt nàng, đánh giá nàng.
Ngọc tử không dám nhìn vào đôi mắt ấy, nàng nhắm mắt lại, cả người giống như con rắn quấn lấy người hắn, nàng dùng chính ngực mình đè ép ngực hắn, môi nàng hôn lên hầu kết của hắn.
Một tiếng gầm nhẹ liền phát ra từ yết hầu công tử Xuất.
Hắn ôm chặt Ngọc Tử, xoay người một cái, cả thân thể nặng nề đã trùm kín người nàng, hắn khàn khàn cất tiếng: “Thật giống hồ ly mà!”
Hắn cúi đầu, miệng ngậm lấy đỉnh anh đào bên trái. Một bên, hắn dùng miệng nhẹ nhàng ngậm mút, một bên dùng tay xoa nắn bên ngực còn lại của Ngọc Tử. Dưới sự xoa nắn của bàn tay hắn, hình dạng một bên ngực nàng bị biến hóa thành đủ hình dạng khác nhau. Tiếng hít thở của công tử Xuất lại một lần nữa trở nên gấp gáp và nặng nề.
Bên ngoài, vầng trăng tròn đang chiếu sáng ở trên cao.
Ánh trăng như nước, qua màn cửa sổ mỏng lọt vào, nhẹ nhàng phủ lên khắp nơi, chiếu sáng hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau, chiếu lên da thịt trắng như tuyết của Ngọc Tử.
Mái tóc đen dài của Ngọc Tử xõa tung, vắt lên ngang bụng nàng, lúc này, màu trắng tuyết của da thịt kết hợp với màu đen tuyền của mái tóc, tạo nên một bức tranh bí ẩn và cũng động lòng người vô cùng.
Bất tri bất giác, công tử Xuất nâng nửa người trên, híp hai mắt, lẳng lặng nhìn Ngọc Tử. Cảm giác trên người lành lạnh, Ngọc Tử lén lút mở mắt ra, nhìn về phía công tử Xuất.
Trước mắt nàng là một khuôn mặt tuấn tú, trong bóng tối, những đường nét trên khuôn mặt ấy đã trở nên mơ hồ, chỉ có cặp mắt thâm u kia là lấp lánh như những vì sao bạc, giống như cặp mắt của một con sói cô độc trong mênh mông hoang dã!
Cả hai đều có thể thấy được hình ảnh của mình trong con mắt đối phương, và cũng từ ánh mắt đối phương, họ thấy được nhịp tim đập của chính mình.
Công tử Xuất cúi đầu, lại ngậm lấy ngực Ngọc Tử.
Ngọc Tử nhắm mắt lại, vòng hai tay quanh cổ hắn, uốn éo thân mình khiến ngực nàng tiến thêm vào miệng công tử Xuất.
Cùng với sự vuốt ve của công tử Xuất, Ngọc Tử cảm thấy một cơn khoái cảm đẹp đẽ không thể diễn tả bằng lời xuất hiện từ ngực nàng, rồi chuyển dần xuống phía dưới bụng, cùng với đó là một cảm giác trống rỗng cùng ham muốn mãnh liệt.
Bất giác, nàng vòng hai chân quặp chặt lấy eo công tử Xuất. Hai tay nàng ghì chặt cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng lúc càng hồng hào, miệng nàng vô thức phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ, nàng ôm chặt hắn, miệng kề sát bên tai công tử Xuất, vừa thở hổn hển vừa thì thầm: “Xin quân thương tiếc!”
Công tử Xuất gầm lên một tiếng, tay phải hắn vẫn không rời ngực nàng, cười nhẹ, thì thầm với nàng: “Cơ khát ta đến thế sao!?”
Khuôn mặt Ngọc Tử thoắt cái đỏ bừng. Dù vô cùng ngượng ngùng nhưng nàng vẫn mở to đôi mắt mơ màng, cười thật tươi với hắn. Nụ cười này vô cùng mị hoặc, sóng mắt lưu chuyển, thu ba nhộn nhạo, quang mang biến ảo, thật khó có thể nắm bắt.
Vừa cười, nàng vừa ghé miệng lại gần tai công tử Xuất, vươn cái lưỡi đinh hương liếm vành tai hắn. Khi công tử Xuất run rẩy không thôi vì hành động này của nàng, Ngọc Tử liền cười lên: “Quân, cũng run rẩy sao?”
Nụ cười của nàng vừa vang lên, nàng liền có cảm giác đau đớn. Ấy chính là vì công tử Xuất lấy tay nắn bóp, vuốt ngực nàng lên cao rồi bứt một cái. Miệng hắn lầm bầm một câu không rõ ràng, “Thật yêu mị như hồ ly!”
Hàm hồ thốt ra những lời này, bờ môi công tử Xuất tiếp tục trượt xuống dưới. Khi tới rốn của nàng, hắn dừng lại một chút, đầu lưỡi liếm liếm xung quanh rốn nàng.
Hành động này của hắn khiến Ngọc Tử run rẩy thật mạnh, cặp mắt nàng nhắm lại thêm chặt hơn.
Công tử Xuất cười cười, cúi đầu xuống ngực nàng, nâng hai chân nàng đặt lên hai vai hắn, rồi nhìn về nơi riêng tư kia của nàng.
Khi hắn vừa nhìn tới, Ngọc Tử cũng không đợi được, liền vươn tay ôm và nhấc đầu hắn lên, thì thầm: “Đừng nhìn, đừng nhìn nữa!”
Công tử Xuất cười cười, hắn cầm lấy vật cứng rắn của mình, chầm chậm ma sát vào nơi riêng tư của nàng.
Ngọc Tử lại run rẩy không thôi. Mặt thì đỏ như bị lửa thiêu, nàng thì thào: “Phu chủ, hay là để mai hãy làm… Ah…”
Một cơn đau bỗng nhiên ập đến, khuôn mặt Ngọc Tử nhăn lại. Hai tay nàng đồng thời đẩy mạnh bờ vai công tử Xuất, nức nở nói: “Đau lắm, rất đau! Buông ra, buông ra đi!”
Công tử Xuất ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của hắn lúc này sa sầm xuống, thầm thì hỏi: “Cơ vẫn còn là xử nữ sao?”
Ngọc Tử không đáp lời, chỉ lắc lắc đầu, hai tay đẩy mạnh hắn ra.
Công tử Xuất liền cúi đầu.
“Phụt!” một tiếng, hắn dồn sức đẩy vật cứng rắn của hắn sâu thêm vào cơ thể nàng.
Ngọc Tử bị đau, từ khóe mắt nàng chảy ra hai giọt nước mắt.
Công tử Xuất ngẩng cái trán đang lấm tấm mồ hôi lên, nhẹ nói: “Không phải xử nữ!”
Hắn giơ hai chân của nàng lên, động tác ra vào càng lúc càng nhanh. Cùng với âm thanh cọ xát ra ra vào vào, da thịt tuyết trắng của Ngọc Tử không ngừng run rẩy. Mà mái tóc đen dài của nàng, mềm mại như rắn, lại như dải lụa, quấn lên tấm lưng trần của nàng, lấp ló ẩn hiện sau lớp màn che.
Dưới ánh trăng, giờ phút này, Ngọc Tử giống như một yêu tinh. Hai mắt nàng như đóng như không, hai tròng mắt mê ly, môi anh đào nửa khép.
Công tử Xuất gầm nhẹ một tiếng. Vào lúc này, hắn cảm giác như mình đang lạc vào một chốn vô cùng êm ái, vô cùng ôn nhu, giống như tơ, như lụa tuyệt đẹp. Cả cơ thể phụ nhân này mềm mại như nước, như mây, khiến hắn đạt tới cảm giác hưng phấn cùng cực. Giờ khắc này, hắn thật muốn cơ thể nàng nhập vào với cơ thể hắn.
Hai tay ôm chặt hai bầu ngực của nàng, hắn cúi đầu, hôn lên bờ môi anh đào nửa khép kia, thì thầm: “Thật yêu mị như hồ ly!”
Ngọc Tử chẳng nghe thấy gì. Nàng chỉ cảm thấy hưng phấn tràn đầy, cùng với khoái cảm đẹp đẽ trước giờ chưa từng thấy xuất hiện cùng với nhịp ra vào của hắn.
Môi của công tử Xuất vừa hạ xuống, Ngọc Tử đã vươn cái lưỡi đinh hương chạm vào đầu lưỡi của hắn. Nàng vòng tay quanh cổ hắn, hai chân quặp chặt hông hắn, theo bản năng uốn éo thân mình, làm cho hạ thân của nàng co rút lại. Mỗi lần co rút, một cảm xúc tuyệt đẹp lại truyền tới bộ não của nàng. Ngọc Tử ôm chặt công tử Xuất, vui sướng kêu khẽ: “Phu chủ, thật tuyệt!”
Công tử xuất khẽ mỉm cười. Hắn tách hai bắp đùi của nàng ra, động tác ra vào càng thêm mạnh mẽ.
Ngọc Tử khẽ mở tròng mắt mê ly nhìn hắn, nàng vươn nửa người trên, đem một bên trái bồng đảo của mình hướng về miệng hắn, khiến hắn ngậm lấy. Cặp mông nàng cũng theo nhịp ra vào của hắn mà co rút lại, những tiếng rên rỉ khe khẽ từ miệng nàng vang lên.
Sự phối hợp cũng như tiếng rên rỉ tán thưởng của nàng chính là thứ xuân dược tốt nhất dành cho công tử Xuất. Động tác xoa nắn của công tử Xuất càng trở nên kịch liệt. Hắn nhìn quả đào tuyết trắng kia biến ảo thành mọi hình dạng dưới bàn tay mình, lại nhìn làn da trắng như tuyết nộn của nàng đang càng lúc càng trở nên hồng hào, trong họng bỗng thốt lên một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hoan hảo dường như vô cùng vô tận.
Giường ngủ lay động, từng lớp màn che mỏng như tơ như lụa cũng tung bay dưới ánh trăng. Mờ ảo trong đó là hai thân hình đang quấn lấy nhau không rời.
Cũng không biết trải qua bao lâu, từ yết hầu Ngọc Tử bỗng thốt ra một tiếng cười thỏa mãn, ngay sau đó, công tử Xuất cũng gầm nhẹ một tiếng, rồi ngã mình bất động trên thân thể Ngọc Tử.
Yên lặng một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn hai gò má ửng đỏ dưới ánh trăng giống như trong mộng của Ngọc Tử, công tử Xuất cười cười.
Hắn cúi đầu, hôn lên chóp mũi nàng, nhẹ thốt lên: “Thật tuyệt!”
Lời khen này, cũng không biết là khen cơ thể nàng, hay là khen mùi vị của sự hoan ái vừa diễn ra?
Cũng không cố kị trên người còn đầy mồ hôi, công tử Xuất liền ôm Ngọc Tử vào trong lòng, đùi phải len vào giữa hai chân nàng, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngọc Tử cũng dựa mặt mình lên cánh tay hắn, ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.