Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 134: Thị tẩm (2)

Lâm Gia Thành

28/08/2017

Công tử Xuất hít một hơi, nhanh chóng vươn tay phải cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tử, kéo nàng về phía mình. Trong nháy mắt, Ngọc Tử đã rơi vào trong vòng tay vững chãi của hắn. Trong giây phút da thịt chạm nhau, hơi thở của nam nhân này giống như một mạng lưới, bao phủ Ngọc Tử ở bên trong đó.

Không phải sợ, Ngọc Tử, chẳng có gì phải sợ cả! Công tử Xuất thực là một đại mỹ nam, ngươi chẳng phải là kẻ được chiếm tiện nghi hay sao! Rõ ràng ngươi là kẻ được chiếm tiện nghi, sợ quái gì chứ? Nghĩ nghĩ như vậy, sự can đảm của Ngọc Tử đã quay trở lại được một chút.

Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn công tử Xuất, khóe miệng cố gặng nặn ra một nụ cười. Vừa nhìn lên, Ngọc Tử đã chìm sâu vào đôi mắt sâu thẳm, đen kịt của hắn.

Có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nàng ngay lập tức đỏ bừng lên, nàng nhìn hắn, miệng lắp bắp: “Đừng, đừng nhìn thiếp như vậy.”

Công tử Xuất khẽ cong miệng, cười hỏi: “Ta nhìn như vậy thì sao?”

Mặt Ngọc Tử càng đỏ thêm, mắt nàng trốn tránh nhìn xuống phía dưới, hai hàng mi dài khẽ chớp chớp, không dám ngước lên nhìn hắn, khẽ đáp, “Trong mắt người như có lửa đốt.”

Công tử Xuất bật cười. Cười ha ha vài tiếng rồi hắn bỗng im bặt.

Trong yên lặng, một tay hắn vòng qua eo nàng, tay còn lại luồn vào trong xiêm y của nàng, tìm kiếm, vân vê ngực trái của nàng. Khi chạm vào núm anh đào, tay hắn khẽ vuốt vuốt. Cùng với động tác đó của hắn, cơ thể Ngọc Tử bắt đầu run rẩy.

Cả người nàng run rẩy không ngừng, gò má mềm mại đỏ ửng như bị đốt lửa, ánh mắt mê đắm, cả người mềm nhũn như không xương. Cánh tay của công tử Xuất vòng qua eo càng thêm thắt chặt, giữ cho nàng không bị ngã xuống. Cúi đầu, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng của nàng gần trong gang tấc, khẽ cười hỏi: “Sao tới lúc này nàng vẫn còn ngượng ngùng?”

Cặp môi anh đào của Ngọc Tử khẽ run rẩy, nàng yếu ớt trong vòng tay của hắn, khẽ thì thào phản bác: “Thiếp chưa từng xấu hổ! Thiếp, thiếp chẳng việc gì phải ngượng ngùng!”

Công tử Xuất cười nhẹ một tiếng. Vừa cười, hắn khẽ cúi đầu, áp đôi môi mình lên hai cánh môi anh đào nhỏ nhắn kia. Môi hắn đè mạnh lên môi nàng, đồng thời, thanh âm khàn khàn của hắn khẽ vang lên: “Cơ ngượng ngùng thật là đẹp!”

Dứt lời, miệng hắn bao phủ lấy miệng nàng, lưỡi hắn linh hoạt tách hai hàm răng của nàng, lọt vào trong quấn lấy lưỡi đinh hương của nàng. Đồng thời, tay phải của hắn không ngừng vân vê, nắn bóp ngực trái của nàng. Bàn tay to không yên phận đó liên lục vân vê, vuốt vuốt rồi nắn bóp ngực nàng.

Một trận tê dại bất ngờ xuất hiện từ chiếc lưỡi đinh hương, nhanh chóng lan xuống phía dưới trái tim, rồi xuống đến bụng dưới, làm cho đôi chân nàng bỗng dưng nhuyễn như không có xương.

Ngọc Tử bất giác vòng tay ôm lấy eo công tử Xuất, dựa thêm một chút vào vòng tay hắn, cố gắng để không bị ngã xuống.

Sau khi hôn nàng một lúc, công tử Xuất mới dời môi đi, môi hắn vừa rời khỏi môi nàng, một sợi tơ lóng lánh như bạc liền xuất hiện, nối môi miệng hai người với nhau.



Cặp mắt sâu thẳm của công tử Xuất vẫn không chớp nhìn vào đôi mắt Ngọc Tử, hắn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt vẫn đang đỏ ửng vì thẹn thùng của nàng, thấy đôi môi anh đào xinh xắn của nàng vì xấu hổ và khẩn trương mà vẫn còn đang run rẩy không thôi.

Ngay sau đó, môi hắn lại phủ lên môi nàng, có điều, lần này hắn chỉ dịu dàng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ấy. Sau khi hít một hơi, hắn hạ giọng nói: “Cơ không phải sợ, ta sẽ không làm nàng bị đau.”

Đầu óc Ngọc Tử lúc này vẫn còn vô cùng hỗn loạn, nàng chẳng nghe được hắn nói gì, chỉ vô thức đáp một tiếng “vâng”.

Ngay lúc ấy, “Xoạt -” một tiếng, âm thanh y phục bị rách vang lên vô cùng rõ ràng trong tẩm điện yên lặng.

Thân mình Ngọc Tử cứng đờ, hai mắt còn đang mơ màng bỗng mở thật lớn.

Còn công tử Xuất lúc này, một tay còn đang cầm mảnh y phục của nàng! Trong nháy mắt, y phục màu đen của nàng, từ chỗ mép váy phía dưới đã bị hắn xé ra một miếng rách lớn, miếng rách đó tiếp tục mở rộng lên phía trên, qua bụng nàng, sau đó tới ngực nàng. Y phục đen của nàng đã bị hắn xé thành hai nửa, da thịt ở eo nàng lành lạnh vì đang có gió xuân lướt qua…

Ở nửa người phía trên của Ngọc tử chỉ còn lại chút xiêm y màu trắng che đi đôi gò bồng đảo của nàng, còn hai cánh tay tròn lẳn cũng như đôi vai trần cùng với chiếc cổ trắng noãn của nàng đã hoàn toàn lộ ra dưới ánh nến.

Công tử xuất híp híp hai mắt ngắm nhìn Ngọc Tử, sau khi quan sát một lúc, hắn vươn tay chạm vào cổ nàng, ngón tay lướt trên làn da tuyết trắng, miệng thì thầm: “Nàng thế này thật đẹp.”

Thời tiết lúc này là mùa xuân, vẫn có chút lạnh giá, nàng bị xé y phục như vậy, thân thể có chút lạnh, vì vậy, Ngọc tử vươn hai tay ôm lấy hai vai, thân mình không ngừng run rẩy vì lạnh.

Nàng mới vừa làm thế, công tử Xuất đã nhanh chóng lấy một tay giữ lại hai tay nàng. Dưới ánh nến, hắn vừa nhìn nàng, vừa thở dài thốt lên: “Da thịt thật đẹp như ngọc.”

Lời vừa thốt ra, hắn đột nhiên cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của nàng. Vừa hôn, bàn tay to lớn thô ráp của hắn vừa luồn vào trong xiêm y của nàng, phủ lên một bên ngực nàng, xoa nắn ngày càng mạnh hơn. Hơi thở của hắn cũng càng lúc càng dồn dập.

Ngay lúc ấy, Ngọc Tử run rẩy thốt lên: “Chờ một chút!”

Công tử Xuất ngước lên nhìn nàng. Nhìn vào đôi mắt thâm u rực lửa của hắn, Ngọc Tử bất giác liếm liếm môi hồng, hai má vì ngượng ngùng mà đỏ rực khác thường, thì thầm: “Thiếp, thiếp vẫn chưa có chuẩn bị tốt.”

Công tử Xuất cười cười, môi hắn vẫn tiếp tục hôn lên xương quai xanh của nàng, rồi dời xuống ngực nàng, trong lúc đó, bàn tay kia thì cởi đai lưng của nàng.

“Cạch,” một tiếng, đai lưng của nàng đã bị tháo ra, đôi chân trắng nõn của Ngọc Tử lộ ra, run run rẩy rẩy trong gió xuân.

Cảm nhận được bàn tay to thô ráp của công tử Xuất đang di chuyển xuống phía bụng dưới của nàng, Ngọc Tử run rẩy, thổn thức cầu xin: “Thiếp, thiếp thực sự là chưa có chuẩn bị tốt mà.”



Công tử Xuất lơ nàng đi.

Bàn tay phải lạnh lẽo của hắn đã dời xuống phía dưới, luồn vào trong tiết khố, phủ lên chỗ kín phía dưới của nàng.

Ngọc Tử càng run rẩy mạnh hơn. Đột nhiên, nàng trợn mắt lên, hét: “A, ta hôn mê rồi!” Dứt lời, nàng ngã người về phía sau.

Công tử Xuất vừa bật cười vừa giữ chặt lấy nàng. Hắn cúi đầu, hung hăng cắn lên môi Ngọc Tử, lần cắn này khá mạnh, khiến môi nàng chảy máu. Dù đang giả hôn mê nhưng Ngọc Tử cũng không khỏi phải kêu đau một tiếng. Công tử Xuất lần này vừa cắn vừa day mút môi nàng, làm cho một dòng máu nhỏ theo miệng của hắn nhỏ xuống phía dưới cằm hai người. Vừa day mút, hắn vừa gầm gừ, “Hoan hảo là chuyện thường tình của con người, Cơ đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ, làm cho ta mất hứng!”

Dứt lời, hắn rút bàn tay to đang phủ lên vùng kín phía dưới của nàng.

Ngọc Tử thở ra một hơi, lén lút mở ti hí mắt nhìn hắn.

Công tử Xuất lùi lại mấy bước, tự tay cởi y phục của chính mình.

Chỉ bằng hai động tác hắn đã cởi được y phục bên ngoài rơi xuống đất, sau đó, hắn tiếp tục cởi đai lưng. Tay của hắn vừa chạm tới đai lưng, Ngọc Tử liền hít mạnh một hơi, nhanh như chớp quay người một trăm tám mươi độ.

Nàng quay lưng về phía công tử Xuất, lấy hai tay che mặt. Tay vừa che lên mặt, nàng lại hít mạnh một tiếng, lập tức quay mặt lại.

Hành động này của nàng thực sự nằm ngoài dự liệu của công tử Xuất, vì vậy, bàn tay còn đang cởi đai lưng của hắn lập tức cứng đờ lại.

Đang lúc này, vẫn với khuôn mặt đỏ rực vì ngượng ngùng, đôi mắt nhắm ti hí, cả thân người run rẩy vì lo lắng, Ngọc Tử bỗng nhanh như một con báo, hai tay vươn ra, nhanh chóng đứng thẳng lên, chân nhún một cái, nhảy lên ôm chặt lấy công tử Xuất!

Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, hai chân thì quặp quanh eo công tử Xuất. Nàng đỏ mặt hô lên: “Hoan hảo mà thôi, ta sợ gì chứ?” Tiếng hô này thực giống như chiến sĩ tuyên thệ trước khi ra trận vậy.

Nàng hung hăng hôn lên đôi môi công tử Xuất.

Công tử Xuất liền khép lại hai mắt, cánh môi cong lên khẽ cười một tiếng. Hắn vươn tay nâng hai mông của nàng, làm cho đào huyệt phía dưới của nàng dán vào phần đang cứng lên của hắn. Vừa ôm nàng, vừa cố ý ma sát phần kín của hai người với nhau, hắn lại cười nhẹ một tiếng. Cười cười, hắn vừa ôm, vừa nâng Ngọc Tử đi về phía giường ngủ.

Hắn mới đi được có ba bước chân, Ngọc Tử vốn đang khí khái hào hùng như vậy liền lập tức run rẩy, thì thầm vào tai hắn: “Phu, phu, phu chủ, ngày mai hãy làm, có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook