Chương 125: Kẻ nào hại ta
Lâm Gia Thành
28/08/2017
Khi gà gáy canh ba, hai cung tỳ kia mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, sắc mặt các nàng liền đại biến vì phát hiện ra, bản thân cả hai nàng đều bị trói chặt lại bằng dây thừng, miệng thì bị nhét đầy giẻ, không thể nói chuyện được.
Trong lúc hai nàng còn đang giãy dụa, ú ớ kêu cứu thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
Tiếng bước chân thật nhẹ nhàng, thong dong, chẳng phải Ngọc Tử đang đi tới thì là ai.
Nhìn thấy Ngọc Tử, hai nàng càng giãy dụa mạnh hơn, đồng thời không ngừng ú ớ kêu cứu.
Khóc lóc kêu cứu một hồi lại một hồi, các nàng đột nhiên im lặng. Các nàng đã phát hiện ra, Ngọc cơ này đang dùng vẻ mặt lạnh lùng chăm chú nhìn các nàng mà không nói gì. Chẳng nhẽ, chính nàng ấy đã trói bọn họ?
Ngọc Tử chậm rãi đi tới trước mặt hai cung tỳ. Sau khi đi một vòng xung quanh cung tỳ ở phía bên trái, Ngọc Tử lại đi vòng một vòng xung quanh một cây cột khác nơi cung tỳ còn lại đang bị trói chặt ở đó.
Vừa đi vừa chắp tay sau lưng, Ngọc Tử chậm rãi nói: “Ta biết mỗi người các ngươi đều có một chỗ dựa,” dừng lại một chút, nàng tiếp lời: “Bây giờ, hãy nói cho ta biết chủ nhân các ngươi là ai, tại sao lại nhằm vào ta?”
Nói tới đây, nàng nhặt lên từ một lò lửa ở bên cạnh một cục than đang cháy đỏ rực. Huơ huơ cục than nóng đó trước mặt hai cung tỳ, Ngọc Tử cười nói, “Yên tâm, ta sẽ để các ngươi được nói, tuy nhiên, nếu kẻ nào la lên báo động cho kiếm khách, ta sẽ dí cục than này vào mặt kẻ đó!”
“Xèo …..,” nàng bắt chước âm thanh của da thịt bị đốt cháy do than đỏ chạm vào, làm cho hai cung tỳ kia run rẩy không thôi, sau đó, Ngọc Tử lại bổ sung: “Tất nhiên, các ngươi có thể không nói, chỉ có điều các ngươi đã từng nghe nói tới một loại cực hình tra tấn gọi là người côn chưa?”
“Cái được gọi là làm người côn ấy mà, chà chà, cũng giống như chặt một cái cây ấy, chặt tay, chặt chân, móc mắt, cắt lưỡi, cho tới lúc người thì vẫn còn tỉnh táo, vẫn có thể suy nghĩ, nhưng phải làm sao đây khi bị đói!? Rồi sau đó, những người côn này có thể bị cột vào trâu ngựa kéo đi, có lẽ sẽ sống được từ tám đến mười năm a.”
Ngọc Tử vừa dứt lời, hai cung tỳ đã run như cầy sấy, sắc mặt thì trắng bệch như tờ giấy.
Ở thời đại này, việc một cơ thiếp quát mắng cũng như đánh đập nô lệ là một chuyện quá đỗi bình thường. Trong ý thức của hai cung tỳ nọ, những thứ kinh khủng mà Ngọc Tử vừa nói ra miệng họ chưa từng nghĩ tới, vì thế bọn họ vô cùng sợ hãi!
Bỗng một mùi khai nồng, hôi thối tràn ngập trong phòng.
Ngọc Tử không nghĩ đến việc chỉ vì lời dọa dẫm của mình mà đã khiến các nàng sợ hãi tới mức vãi tè ra như vậy, còn sắc mặt các nàng thì nhợt nhạt như sắp ngất đến nơi.
Nàng cau mày, sau khi đi lấy một chiếc khăn tay bịt lại miệng và mũi, nàng liền quay lại trong phòng.
Nàng đi tới trước mặt cung tỳ đã sợ hãi tới mức vãi tè ra kia, sau khi rút ra miếng vải lúc trước đút trong miệng nàng ta, Ngọc Tử lạnh lùng cất lời: “Đem những chuyện ngươi biết nói hết ra! Sau khi nói xong, ta sẽ coi như không nghe được chuyện gì, không xử phạt ngươi, cũng không kinh động tới chủ nhân của ngươi.”
Cung tỳ nọ sợ tới mức không nói nên lời, Ngọc Tử phải nhắc đến lần thứ hai nàng ta mới gật gật đầu.
Cung tỳ này chính là người mà buổi sáng trước kia đã dâng đồ ăn có độc lên, khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Ngọc Tử, nàng ta lắp bắp: “Là, là Yến cơ, còn có Trần phu nhân, các nàng làm theo mệnh lệnh của Ngô Tụ phu nhân, nói là, nói là muốn giết chết Cơ.”
Ngọc Tử nhướn mày, trầm giọng quát: “Vương hậu vô can ư?”
Cung tỳ đó lại lắp bắp: “Ngô Tụ phu nhân ngày ấy, ngày ấy cùng Thái Tử cãi nhau, Vương hậu nổi giận, nói Cơ mị hoặc Thái tử, nói muốn mang Cơ vào cung để trị tội, trị tội.”
Lời nói của nàng ta không thật rõ ràng.
Ngọc Tử liền hỏi lại: “Ngươi muốn nói là, Ngô Tụ phu nhân cùng Thái Tử vì ta mà cãi nhau trước mặt Vương hậu, Vương hậu vì thế mà tức giận, liền nói muốn đem ta vào cung để trừng trị?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Thái tử lúc ấy nói gì?”
Cung tỳ nọ không nghĩ rằng Ngọc Tử sẽ hỏi tới Thái tử, vì vậy phải suy nghĩ một hồi lâu nàng ta mới nói: “Thái tử không nói gì.”
Không nói gì ư? Đó chẳng phải là không có phản đối việc này?
Ngọc Tử cười lạnh một tiếng. Nàng thầm nghĩ: Tề thái tử thuận nước đẩy thuyền, đem ta vào cung, rồi lại sai người bảo vệ ta, hắn có ý gì đây?
Nghĩ một lúc, nàng lắc lắc đầu, đem chuyện này vứt sang một bên, tiếp tục hỏi cung tỳ kia.
Cung tỳ đó đương nhiên là không muốn trở thành người côn, vì thế muốn nàng trả lời điều gì nàng đều nguyện ý, có điều, hỏi đi hỏi lại nàng ta cũng chỉ có thể trả lời những nội dung như cũ.
Ngọc Tử hỏi một hồi không lấy thêm được thông tin gì mới liền một lần nữa đem miếng giẻ nhét lại vào miệng nàng ta.
Nàng sau đó đi tới trước mặt cung tỳ còn lại. Sau một hồi sợ hãi, khuôn mặt cung tỳ này đã khá hơn, không còn nhợt nhạt như lúc trước nữa.
Ngọc Tử giữ chặt miếng giẻ trong miệng nàng ta, trước khi rút ra, nàng lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi và nàng kia không cùng chủ nhân, nếu như ngươi không nói ra chủ nhân của ngươi là ai, đêm nay ta sẽ cho ngươi trở thành người côn luôn!”
Cung tỳ nọ liền cuống quít lắc đầu, nói rối rít: “Không dám, không dám, không dám.”
Khuôn mặt cung tỳ đó đã trắng bệch ra, sau một hồi run rẩy, nàng ta mới cất lời: “Là, là Nam phu nhân.”
Nam phu nhân?
Ngọc Tử lạnh lùng hỏi: “Nam phu nhân vì sao cố ý muốn ta bị Đại vương thị tẩm?”
Cung tỳ nọ liền lắc lắc đầu, run rẩy nói: “Nô tỳ, nô tỳ không biết.”
“Ngươi không biết ư?” Vẻ mặt của Ngọc Tử trầm xuống.
Cung tỳ đó khiếp sợ, run rẩy càng mạnh, hai hàm răng của nàng va vào nhau lách cách, lắp bắp: “Ngày ấy, ngày ấy, nô tỳ nghe được Phu nhân nói với Đại vương và Cam công, nói rằng Cơ da thịt thật mềm mịn, ở trên giường cực kỳ mị hoặc…”
Ngọc Tử suy nghĩ một hồi lâu rồi lại hỏi: “Ngoài Nam phu nhân ra, còn có phu nhân nào muốn ta được Đại vương thị tẩm nữa?”
“Có, còn có Thôi phu nhân, Hàn cơ.”
Ngọc Tử tim như bị bóp nghẹt, nàng chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ lại cẩn thận xem, từ miệng Nam phu nhân ngươi còn nghe được tên của ai nữa?” Thấy cung tỳ nọ chần chừ, Ngọc Tử liền hạ tầm mắt, đe dọa: “Xem ra, tối nay ngươi phải làm người côn rồi!”
Cung tỳ đó liền kinh hãi, nàng ta vội vàng nói: “Nô tỳ, nô tỳ nhớ ra rồi. Nam phu nhân còn nói tới, còn nói tới Công tử Xuất!”
Công tử xuất ư?
“Khi Nam phu nhân nói tới công tử Xuất đã nói những gì?”
Cung tỳ đó suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên mắt nàng lóe sáng, thốt lên: “Phu nhân nói, Cơ là cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất, còn nữa, phu nhân còn nói tới thập ngũ công chúa. Phu nhân nói, thập ngũ công chúa hận công tử Xuất đến tận xương tủy. Ah, phu nhân còn nói, thập ngũ công chúa còn cầu xin Đại vương cho phép đem Cơ vào cung để hầu hạ nàng.”
Sao lại liên quan tới thập ngũ công chúa nhỉ? Ngọc Tử đột nhiên nhớ ra mẫu thân của thập ngũ công chúa, chẳng phải Nam phu nhân thì là ai!
Thập ngũ công chúa căm hận công tử Xuất tới tận xương tủy? Ta lại là cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất?
Ngọc Tử nghe vậy liền quát lên, “Còn gì nữa?”
“Không, không còn gì.”
Cung tỳ nọ cho rằng câu trả lời của nàng chưa thỏa mãn được Ngọc Tử, sẽ bị Ngọc Tử biến thành người côn liền sợ hãi vô cùng. Hai mắt nàng trừng lớn, cả người co lại, lùi về phía sau bất tỉnh.
Ngọc Tử hừ nhẹ một tiếng, nói: “Hôn mê ư? Cũng không có dễ dàng như vậy!”
Nàng dùng nước tạt cho cung tỳ kia tỉnh lại, tiếp tục thẩm vấn.
Sau khoảng nửa canh giờ, Ngọc Tử không thu thập thêm được điều gì. Thấy trời đã sáng, Ngọc Tử thầm nghĩ: xem tình hình này, các nàng cũng chỉ biết đến thế.
Nghĩ như vậy, nàng nói với hai cung tỳ lúc này vẫn còn đang run rẩy không ngừng: “Lần này, ta rất hài lòng với những câu trả lời của các ngươi!”
Hai cung tỳ vui sướng.
Ngọc Tử lại trầm giọng: “Ta sẽ thả các ngươi, có điều, các ngươi vẫn phải ở lại hầu hạ bên cạnh ta.” Nói tới đây, nàng chậm rãi ra lệnh: “Hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì! Nếu như cần báo gì với chủ nhân của các ngươi, trước hết hãy nói với ta một tiếng!”
Nói tới đây, nàng mỉm cười, nụ cười này đã ôn hòa hơn.
Trong lúc hai cung tỳ vẫn còn run sợ, Ngọc Tử chậm rãi nói: “Đêm nay những điều các ngươi đã nói, ta làm như không nghe thấy gì, các ngươi cứ coi như chưa nói gì cả. Không nghĩ đến việc này, khi bẩm báo với chủ nhân của các ngươi, các ngươi sẽ biểu hiện tự nhiên hơn, sẽ không khiến cho bọn họ nghi ngờ các ngươi đã bán đứng bọn họ! Cho tới khi ta rời đi, các ngươi lại có thể trở lại bên cạnh chủ nhân, hơn nữa, còn có thể sống được tốt hơn.”
Nàng mỉm cười rồi lại nói: “Trước hết chỉ cần các ngươi giả bộ như chưa từng phát sinh điều gì!”
“Các ngươi có hiểu không?” Lời này vừa quát ra, hai cung tỳ rối rít gật đầu.
Sau khi nói một hồi lâu, Ngọc Tử cũng có khát khô cả cổ. Bình thường, với tính cách của nàng, nàng sẽ không nói nhiều như vậy, có điều, càng tiếp xúc lâu với con người ở thời đại này, nàng mới phát hiện ra, năng lực hiểu biết của con người lúc này rất chậm, vì thế, phải nói thật tỉ mỉ, thật cặn kẽ, các nàng mới có thể hiểu được ý tứ của nàng.
Thấy hai cung tỳ mặt tràn đầy vui mừng, giống như vừa được tái sinh vậy, Ngọc Tử mới từ từ tháo dây thừng cho bọn họ.
Tới lúc được trả lại tự do, hai cung tỳ liền nhanh chóng quỳ rạp xuống trước mặt Ngọc Tử, trong ánh mắt của bọn họ, Ngọc Tử chỉ thấy sự sợ hãi mà chẳng thấy chút oán hận nào.
Đây chính là chỗ tốt của nô lệ hóa giáo dục a. Ngọc Tử cảm khái một tiếng rồi bước ra khỏi cửa.
Bây giờ mới là sáng sớm, trời đất chỉ là một mảnh sương mù bàng bạc. Mùa xuân mỗi lúc thêm rõ ràng, trên cành cây, tiếng chim hót líu lo mang lại cho người ta cảm giác thật vui vẻ.
Ngọc Tử tay vừa với tay ngắt lấy một chồi non, vừa nghĩ: “Thập ngũ công chúa ghét công tử Xuất thấu xương? Ta lại là cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất?”
Nghĩ tới đây, tâm nàng chợt động: Phải chăng vì thống hận công tử Xuất nên thập ngũ công chúa mới đem sự hận thù này đổ lên đầu cơ thiếp được hắn sủng ái nhất là ta? Để đả kích công tử Xuất, nàng ta muốn ta phải vào cung, để Đại vương cùng Cam công lăng nhục ta, qua cách đó để báo thù công tử Xuất?
Nghĩ như vậy, Ngọc Tử cảm thấy có vẻ có lý.
Thập ngũ công chúa, nàng ta chắc đã nghĩ rằng, đem cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất là ta vào cung, làm cho ta bị thất thân bởi Tề vương và Cam công, rồi lại hành hạ ta cho tới chết, sau đó đổ tại ta tự sát. Như vậy, công tử Xuất sẽ mất đi người yêu trong lòng?
Suy nghĩ một hồi, Ngọc Tử rùng cả mình! Thập ngũ công chúa đó, công tử Xuất cũng chỉ là cự tuyệt nàng tại yến hội lần trước, có chút vô lễ với nàng ta. Nàng ta chỉ vì việc đó mà vô cùng căm hận công tử Xuất, điều đó cũng thật là đáng sợ, tâm địa nàng ta chẳng khác gì rắn rết.
Nhưng sự thực cuối cùng thì thế nào, chỉ có thể tìm một cơ hội nào đó hỏi cho ra nhẽ mà thôi.
Nghĩ như vậy, Ngọc Tử quyết định tạm để những điều này sang một bên. Lúc này, Ngọc Tử nàng cảm thấy vô cùng thư giãn, nàng vừa nghĩ tới bên người luôn có kiếm khách của công tử Xuất bảo hộ, hơn nữa, hắn đã hứa qua mấy ngày nữa sẽ quay lại đón nàng về phủ. Cảm giác như vừa được sống lại, Ngọc Tử nhìn quanh khoảng trống trước mặt, những thân cây đầy chồi non xanh biếc càng lúc càng sáng bừng lên, cả thiên địa càng lúc càng sáng lạn, đầy màu sắc.
Vừa mở mắt ra, sắc mặt các nàng liền đại biến vì phát hiện ra, bản thân cả hai nàng đều bị trói chặt lại bằng dây thừng, miệng thì bị nhét đầy giẻ, không thể nói chuyện được.
Trong lúc hai nàng còn đang giãy dụa, ú ớ kêu cứu thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
Tiếng bước chân thật nhẹ nhàng, thong dong, chẳng phải Ngọc Tử đang đi tới thì là ai.
Nhìn thấy Ngọc Tử, hai nàng càng giãy dụa mạnh hơn, đồng thời không ngừng ú ớ kêu cứu.
Khóc lóc kêu cứu một hồi lại một hồi, các nàng đột nhiên im lặng. Các nàng đã phát hiện ra, Ngọc cơ này đang dùng vẻ mặt lạnh lùng chăm chú nhìn các nàng mà không nói gì. Chẳng nhẽ, chính nàng ấy đã trói bọn họ?
Ngọc Tử chậm rãi đi tới trước mặt hai cung tỳ. Sau khi đi một vòng xung quanh cung tỳ ở phía bên trái, Ngọc Tử lại đi vòng một vòng xung quanh một cây cột khác nơi cung tỳ còn lại đang bị trói chặt ở đó.
Vừa đi vừa chắp tay sau lưng, Ngọc Tử chậm rãi nói: “Ta biết mỗi người các ngươi đều có một chỗ dựa,” dừng lại một chút, nàng tiếp lời: “Bây giờ, hãy nói cho ta biết chủ nhân các ngươi là ai, tại sao lại nhằm vào ta?”
Nói tới đây, nàng nhặt lên từ một lò lửa ở bên cạnh một cục than đang cháy đỏ rực. Huơ huơ cục than nóng đó trước mặt hai cung tỳ, Ngọc Tử cười nói, “Yên tâm, ta sẽ để các ngươi được nói, tuy nhiên, nếu kẻ nào la lên báo động cho kiếm khách, ta sẽ dí cục than này vào mặt kẻ đó!”
“Xèo …..,” nàng bắt chước âm thanh của da thịt bị đốt cháy do than đỏ chạm vào, làm cho hai cung tỳ kia run rẩy không thôi, sau đó, Ngọc Tử lại bổ sung: “Tất nhiên, các ngươi có thể không nói, chỉ có điều các ngươi đã từng nghe nói tới một loại cực hình tra tấn gọi là người côn chưa?”
“Cái được gọi là làm người côn ấy mà, chà chà, cũng giống như chặt một cái cây ấy, chặt tay, chặt chân, móc mắt, cắt lưỡi, cho tới lúc người thì vẫn còn tỉnh táo, vẫn có thể suy nghĩ, nhưng phải làm sao đây khi bị đói!? Rồi sau đó, những người côn này có thể bị cột vào trâu ngựa kéo đi, có lẽ sẽ sống được từ tám đến mười năm a.”
Ngọc Tử vừa dứt lời, hai cung tỳ đã run như cầy sấy, sắc mặt thì trắng bệch như tờ giấy.
Ở thời đại này, việc một cơ thiếp quát mắng cũng như đánh đập nô lệ là một chuyện quá đỗi bình thường. Trong ý thức của hai cung tỳ nọ, những thứ kinh khủng mà Ngọc Tử vừa nói ra miệng họ chưa từng nghĩ tới, vì thế bọn họ vô cùng sợ hãi!
Bỗng một mùi khai nồng, hôi thối tràn ngập trong phòng.
Ngọc Tử không nghĩ đến việc chỉ vì lời dọa dẫm của mình mà đã khiến các nàng sợ hãi tới mức vãi tè ra như vậy, còn sắc mặt các nàng thì nhợt nhạt như sắp ngất đến nơi.
Nàng cau mày, sau khi đi lấy một chiếc khăn tay bịt lại miệng và mũi, nàng liền quay lại trong phòng.
Nàng đi tới trước mặt cung tỳ đã sợ hãi tới mức vãi tè ra kia, sau khi rút ra miếng vải lúc trước đút trong miệng nàng ta, Ngọc Tử lạnh lùng cất lời: “Đem những chuyện ngươi biết nói hết ra! Sau khi nói xong, ta sẽ coi như không nghe được chuyện gì, không xử phạt ngươi, cũng không kinh động tới chủ nhân của ngươi.”
Cung tỳ nọ sợ tới mức không nói nên lời, Ngọc Tử phải nhắc đến lần thứ hai nàng ta mới gật gật đầu.
Cung tỳ này chính là người mà buổi sáng trước kia đã dâng đồ ăn có độc lên, khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Ngọc Tử, nàng ta lắp bắp: “Là, là Yến cơ, còn có Trần phu nhân, các nàng làm theo mệnh lệnh của Ngô Tụ phu nhân, nói là, nói là muốn giết chết Cơ.”
Ngọc Tử nhướn mày, trầm giọng quát: “Vương hậu vô can ư?”
Cung tỳ đó lại lắp bắp: “Ngô Tụ phu nhân ngày ấy, ngày ấy cùng Thái Tử cãi nhau, Vương hậu nổi giận, nói Cơ mị hoặc Thái tử, nói muốn mang Cơ vào cung để trị tội, trị tội.”
Lời nói của nàng ta không thật rõ ràng.
Ngọc Tử liền hỏi lại: “Ngươi muốn nói là, Ngô Tụ phu nhân cùng Thái Tử vì ta mà cãi nhau trước mặt Vương hậu, Vương hậu vì thế mà tức giận, liền nói muốn đem ta vào cung để trừng trị?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Thái tử lúc ấy nói gì?”
Cung tỳ nọ không nghĩ rằng Ngọc Tử sẽ hỏi tới Thái tử, vì vậy phải suy nghĩ một hồi lâu nàng ta mới nói: “Thái tử không nói gì.”
Không nói gì ư? Đó chẳng phải là không có phản đối việc này?
Ngọc Tử cười lạnh một tiếng. Nàng thầm nghĩ: Tề thái tử thuận nước đẩy thuyền, đem ta vào cung, rồi lại sai người bảo vệ ta, hắn có ý gì đây?
Nghĩ một lúc, nàng lắc lắc đầu, đem chuyện này vứt sang một bên, tiếp tục hỏi cung tỳ kia.
Cung tỳ đó đương nhiên là không muốn trở thành người côn, vì thế muốn nàng trả lời điều gì nàng đều nguyện ý, có điều, hỏi đi hỏi lại nàng ta cũng chỉ có thể trả lời những nội dung như cũ.
Ngọc Tử hỏi một hồi không lấy thêm được thông tin gì mới liền một lần nữa đem miếng giẻ nhét lại vào miệng nàng ta.
Nàng sau đó đi tới trước mặt cung tỳ còn lại. Sau một hồi sợ hãi, khuôn mặt cung tỳ này đã khá hơn, không còn nhợt nhạt như lúc trước nữa.
Ngọc Tử giữ chặt miếng giẻ trong miệng nàng ta, trước khi rút ra, nàng lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi và nàng kia không cùng chủ nhân, nếu như ngươi không nói ra chủ nhân của ngươi là ai, đêm nay ta sẽ cho ngươi trở thành người côn luôn!”
Cung tỳ nọ liền cuống quít lắc đầu, nói rối rít: “Không dám, không dám, không dám.”
Khuôn mặt cung tỳ đó đã trắng bệch ra, sau một hồi run rẩy, nàng ta mới cất lời: “Là, là Nam phu nhân.”
Nam phu nhân?
Ngọc Tử lạnh lùng hỏi: “Nam phu nhân vì sao cố ý muốn ta bị Đại vương thị tẩm?”
Cung tỳ nọ liền lắc lắc đầu, run rẩy nói: “Nô tỳ, nô tỳ không biết.”
“Ngươi không biết ư?” Vẻ mặt của Ngọc Tử trầm xuống.
Cung tỳ đó khiếp sợ, run rẩy càng mạnh, hai hàm răng của nàng va vào nhau lách cách, lắp bắp: “Ngày ấy, ngày ấy, nô tỳ nghe được Phu nhân nói với Đại vương và Cam công, nói rằng Cơ da thịt thật mềm mịn, ở trên giường cực kỳ mị hoặc…”
Ngọc Tử suy nghĩ một hồi lâu rồi lại hỏi: “Ngoài Nam phu nhân ra, còn có phu nhân nào muốn ta được Đại vương thị tẩm nữa?”
“Có, còn có Thôi phu nhân, Hàn cơ.”
Ngọc Tử tim như bị bóp nghẹt, nàng chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ lại cẩn thận xem, từ miệng Nam phu nhân ngươi còn nghe được tên của ai nữa?” Thấy cung tỳ nọ chần chừ, Ngọc Tử liền hạ tầm mắt, đe dọa: “Xem ra, tối nay ngươi phải làm người côn rồi!”
Cung tỳ đó liền kinh hãi, nàng ta vội vàng nói: “Nô tỳ, nô tỳ nhớ ra rồi. Nam phu nhân còn nói tới, còn nói tới Công tử Xuất!”
Công tử xuất ư?
“Khi Nam phu nhân nói tới công tử Xuất đã nói những gì?”
Cung tỳ đó suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên mắt nàng lóe sáng, thốt lên: “Phu nhân nói, Cơ là cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất, còn nữa, phu nhân còn nói tới thập ngũ công chúa. Phu nhân nói, thập ngũ công chúa hận công tử Xuất đến tận xương tủy. Ah, phu nhân còn nói, thập ngũ công chúa còn cầu xin Đại vương cho phép đem Cơ vào cung để hầu hạ nàng.”
Sao lại liên quan tới thập ngũ công chúa nhỉ? Ngọc Tử đột nhiên nhớ ra mẫu thân của thập ngũ công chúa, chẳng phải Nam phu nhân thì là ai!
Thập ngũ công chúa căm hận công tử Xuất tới tận xương tủy? Ta lại là cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất?
Ngọc Tử nghe vậy liền quát lên, “Còn gì nữa?”
“Không, không còn gì.”
Cung tỳ nọ cho rằng câu trả lời của nàng chưa thỏa mãn được Ngọc Tử, sẽ bị Ngọc Tử biến thành người côn liền sợ hãi vô cùng. Hai mắt nàng trừng lớn, cả người co lại, lùi về phía sau bất tỉnh.
Ngọc Tử hừ nhẹ một tiếng, nói: “Hôn mê ư? Cũng không có dễ dàng như vậy!”
Nàng dùng nước tạt cho cung tỳ kia tỉnh lại, tiếp tục thẩm vấn.
Sau khoảng nửa canh giờ, Ngọc Tử không thu thập thêm được điều gì. Thấy trời đã sáng, Ngọc Tử thầm nghĩ: xem tình hình này, các nàng cũng chỉ biết đến thế.
Nghĩ như vậy, nàng nói với hai cung tỳ lúc này vẫn còn đang run rẩy không ngừng: “Lần này, ta rất hài lòng với những câu trả lời của các ngươi!”
Hai cung tỳ vui sướng.
Ngọc Tử lại trầm giọng: “Ta sẽ thả các ngươi, có điều, các ngươi vẫn phải ở lại hầu hạ bên cạnh ta.” Nói tới đây, nàng chậm rãi ra lệnh: “Hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì! Nếu như cần báo gì với chủ nhân của các ngươi, trước hết hãy nói với ta một tiếng!”
Nói tới đây, nàng mỉm cười, nụ cười này đã ôn hòa hơn.
Trong lúc hai cung tỳ vẫn còn run sợ, Ngọc Tử chậm rãi nói: “Đêm nay những điều các ngươi đã nói, ta làm như không nghe thấy gì, các ngươi cứ coi như chưa nói gì cả. Không nghĩ đến việc này, khi bẩm báo với chủ nhân của các ngươi, các ngươi sẽ biểu hiện tự nhiên hơn, sẽ không khiến cho bọn họ nghi ngờ các ngươi đã bán đứng bọn họ! Cho tới khi ta rời đi, các ngươi lại có thể trở lại bên cạnh chủ nhân, hơn nữa, còn có thể sống được tốt hơn.”
Nàng mỉm cười rồi lại nói: “Trước hết chỉ cần các ngươi giả bộ như chưa từng phát sinh điều gì!”
“Các ngươi có hiểu không?” Lời này vừa quát ra, hai cung tỳ rối rít gật đầu.
Sau khi nói một hồi lâu, Ngọc Tử cũng có khát khô cả cổ. Bình thường, với tính cách của nàng, nàng sẽ không nói nhiều như vậy, có điều, càng tiếp xúc lâu với con người ở thời đại này, nàng mới phát hiện ra, năng lực hiểu biết của con người lúc này rất chậm, vì thế, phải nói thật tỉ mỉ, thật cặn kẽ, các nàng mới có thể hiểu được ý tứ của nàng.
Thấy hai cung tỳ mặt tràn đầy vui mừng, giống như vừa được tái sinh vậy, Ngọc Tử mới từ từ tháo dây thừng cho bọn họ.
Tới lúc được trả lại tự do, hai cung tỳ liền nhanh chóng quỳ rạp xuống trước mặt Ngọc Tử, trong ánh mắt của bọn họ, Ngọc Tử chỉ thấy sự sợ hãi mà chẳng thấy chút oán hận nào.
Đây chính là chỗ tốt của nô lệ hóa giáo dục a. Ngọc Tử cảm khái một tiếng rồi bước ra khỏi cửa.
Bây giờ mới là sáng sớm, trời đất chỉ là một mảnh sương mù bàng bạc. Mùa xuân mỗi lúc thêm rõ ràng, trên cành cây, tiếng chim hót líu lo mang lại cho người ta cảm giác thật vui vẻ.
Ngọc Tử tay vừa với tay ngắt lấy một chồi non, vừa nghĩ: “Thập ngũ công chúa ghét công tử Xuất thấu xương? Ta lại là cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất?”
Nghĩ tới đây, tâm nàng chợt động: Phải chăng vì thống hận công tử Xuất nên thập ngũ công chúa mới đem sự hận thù này đổ lên đầu cơ thiếp được hắn sủng ái nhất là ta? Để đả kích công tử Xuất, nàng ta muốn ta phải vào cung, để Đại vương cùng Cam công lăng nhục ta, qua cách đó để báo thù công tử Xuất?
Nghĩ như vậy, Ngọc Tử cảm thấy có vẻ có lý.
Thập ngũ công chúa, nàng ta chắc đã nghĩ rằng, đem cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất là ta vào cung, làm cho ta bị thất thân bởi Tề vương và Cam công, rồi lại hành hạ ta cho tới chết, sau đó đổ tại ta tự sát. Như vậy, công tử Xuất sẽ mất đi người yêu trong lòng?
Suy nghĩ một hồi, Ngọc Tử rùng cả mình! Thập ngũ công chúa đó, công tử Xuất cũng chỉ là cự tuyệt nàng tại yến hội lần trước, có chút vô lễ với nàng ta. Nàng ta chỉ vì việc đó mà vô cùng căm hận công tử Xuất, điều đó cũng thật là đáng sợ, tâm địa nàng ta chẳng khác gì rắn rết.
Nhưng sự thực cuối cùng thì thế nào, chỉ có thể tìm một cơ hội nào đó hỏi cho ra nhẽ mà thôi.
Nghĩ như vậy, Ngọc Tử quyết định tạm để những điều này sang một bên. Lúc này, Ngọc Tử nàng cảm thấy vô cùng thư giãn, nàng vừa nghĩ tới bên người luôn có kiếm khách của công tử Xuất bảo hộ, hơn nữa, hắn đã hứa qua mấy ngày nữa sẽ quay lại đón nàng về phủ. Cảm giác như vừa được sống lại, Ngọc Tử nhìn quanh khoảng trống trước mặt, những thân cây đầy chồi non xanh biếc càng lúc càng sáng bừng lên, cả thiên địa càng lúc càng sáng lạn, đầy màu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.