Chương 126: Trước khi hồi phủ
Lâm Gia Thành
28/08/2017
Ngọc Tử cảm thấy cuộc sống của mình có chút nhàn nhã hơn.
Chạy tới chạy lui cả ngày, Ngọc Tử không thấy bóng dáng của kiếm khách của công tôn Trữ cũng như của Thái tử đâu nữa, mọi thứ lại yên ắng như trước đây, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Vài ngày sau, công tôn Trữ cũng không có quay lại. Tuy nhiên, Ngọc Tử cũng không mấy để tâm, bây giờ, nàng chỉ quan tâm tới việc kết giao với những người ở Nam Uyển này.
Đã tới giờ ăn sáng, Ngọc Tử thong dong, thư thái đi tới thạch đài, nơi nàng vẫn thường mua thịt nướng để ăn.
Nhìn nàng đầy sức sống, tác phong bình thản thong dong, chỉ cần nàng ngỏ lời, ai cũng muốn kết giao với nàng. Sau một hồi nỗ lực, nàng đã cùng với Bích, một vị công tôn Hoa người nước Yến, còn có một vị tên Tê người nước Sở, một vị tên Tang người nước Tần, một vị tên Phẫn người nước Ngụy, kết giao bằng hữu. (Jewel: Lại có thêm một vị nam phụ lên sàn.)
Trong mấy ngày, đối với những người ở Nam Uyển, Ngọc Tử đã có chút hiểu biết, tất nhiên, không phải là tất cả. Có điều, những người mà nàng xem trọng nhất chỉ là mấy bằng hữu mà nàng đã kết giao này.
Ngọc Tử tay đang cầm một đùi gà nướng, ăn một cách rất ngon lành.
Tê nhìn nàng, cười nói: “Công tử Xuất vốn là bậc hiền nhân nổi tiếng trong thiên hạ, Cơ là cơ thiếp của hắn, sao lại vào Nam Uyển này?”
Ngọc Tử đáp lời: “Thế sự vô thường a, thiếp chỉ là một phụ nhân mà thôi.”
Những lời này làm cho cả nhóm người bỗng trở nên trầm mặc. Những người này đều là vì bất đắc dĩ mà luân lạc đến Nam Uyển này, mỗi người đều tự mình hiểu được sự thất bại bất đắc dĩ trong cuộc đời này. Chỉ bằng vài lời này, Ngọc Tử đã khiến bọn họ động lòng.
Ngọc Tử buông đùi gà xuống, thở dài: “Thiếp tới thành Lâm Truy này được sáu tháng, sữa ngon và đậu rán bán đầy đường đều là thiếp nghĩ ra. Đáng tiếc, dù có khả năng buôn bán nhưng cuối cùng thiếp chỉ là một phụ nhân.”
Lời than thở này của nàng khiến mấy người cùng nhìn về phía nàng. Công tôn Hoa kinh ngạc thốt lên: “Cơ lại có tài năng như thế?”
Tang người Tần nghiêng đầu nhìn Ngọc Tử, nói: “Thật không nghĩ đến, Cơ chỉ là một phụ nhân lại là một thương nhân tài năng đến thế.”
Ngọc Tử mỉm cười, lại nói: “Thực ra, chút tài mọn của thiếp cũng chẳng có gì là thần kỳ.” Dừng một chút, nàng tiếp lời: “Mọi nơi đều có thể học tập.”
Mấy người lại đồng thời ngước nhìn nàng.
Ngọc Tử đặt đùi gà xuống, nàng mỉm cười với mọi người rồi nói: “Sống trong nhung lụa, đi lại bằng xe ngựa, có kiếm khách bảo vệ, ra vào không cần xin phép, những việc như vậy, chẳng những vương hầu có thể làm, thương nhân cũng có thể làm.”
Nói tới đó, nàng nói một cách nghiêm túc với bọn họ: “Mặc dù thiếp chỉ là một phụ nhân, nhưng thiếp rất sẵn lòng cùng chư quân bàn bạc tìm kế sách cùng mưu cầu phú quý!”
Những lời này của nàng có chút đường đột. Nàng chỉ là một phụ nhân, hơn nữa, những người này nàng mới gặp có mấy ngày, cũng chưa được tính là hoàn toàn quen biết.
Có điều, những người trước mắt này đều là những người lòng luôn ôm hoài bão lớn, rồi lại bị lầm lạc tới bước đường này. Họ luôn nóng lòng suy nghĩ con đường để đi tới thành công, nóng lòng chứng tỏ bản thân. Chỉ cần có chút hi vọng, mỗi người bọn họ đều không nghĩ sẽ bỏ qua.
Đây chính là nguyên nhân khiến Ngọc Tử xem trọng bọn họ.
Công tôn Hoa nhíu mày hỏi: “Mưu cầu phú quý? Cơ có kế gì?”
Ngọc Tử mỉm cười, nàng nhẹ phun ra hai chữ, “Buôn lậu!”
Dừng một chút, nàng thì thầm: “Người Yến có ngựa tốt, có thể chuyển sang nước Ngụy, nước Tề có muối, có thể mang đến bán ở nước Lỗ cùng nước Tần. Theo thiếp nghĩ, chư quân có thể ở biên cảnh mỗi nước làm buôn bán nhiều loại hàng hóa. Thiếp có thể thu mua muối, cho người chuyển sang biên giới nước Ngụy, Phẫn quân nhận lấy muối này, đồng thời có thể thu mua những sản vật của nước Ngụy, vận chuyển tới biên cảnh, lặng lẽ chuyển vào nước Tần cùng nước Yến. Như thế, chúng ta không cần ra khỏi biên cảnh, chi phí cũng không mất nhiều lắm, vì thế có thể thu được lợi nhuận gấp mấy lần.”
Dừng một chút, nàng lại tiếp tục: “Không chỉ có thế, lần này Tề cùng Tần giao chiến, vì chiến sự khẩn cấp, nước Tề rất cần nguồn cung cấp cung nỏ cũng như trâu ngựa, thiếp nghĩ đây là cơ hội cho Hoa quân. Hoa quân về nước Yến thu mua một số lượng lớn những thứ này, thiếp lặng lẽ cất giấu, chỉ cần tới lúc cấp thiết, thiếp sẽ bán ra, thu được lợi lớn.”
Những lời này của Ngọc Tử, không chỉ có liên quan tới việc buôn bán, mà nó còn hàm chứa những lý luận mới mẻ đầy sức thuyết phục. Những lý luận này vô cùng dễ hiểu, cũng vô cùng cám dỗ.
Những người này đã chu du các nước, bản thân cũng là những bậc kỳ nhân, có thể nói, mỗi người bọn họ đều là những người rất thông minh. Ngọc Tử vừa thốt ra những lời này, bọn họ đã ngay lập tức hiểu ra sự kỳ diệu trong kế sách này. Trong nháy mắt, hô hấp bọn họ có chút rối loạn, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về Ngọc Tử đã có sự sùng bái, tôn kính không thể che giấu.
Bất kỳ một khái niệm mới nào, người đầu tiên nói ra khái niệm đó chính là thiên tài. Lúc này, trong mắt mọi người, Ngọc Tử chính là một bậc thiên tài tuyệt diễm đó.
Sau một hồi im lặng, Hoa quân là người đầu tiên cất lời: “Nguyện trở lại trong phòng cùng Cơ bàn bạc kế sách cho thỏa đáng!”
“Được!”
Đoàn người đứng lên, đi về hướng sân rộng nơi Hoa quân đang ngụ.
Tham gia thương nghị lần này kéo dài tới tận tối đêm, Ngọc Tử mới rời khỏi chỗ đó. Nàng cùng bọn họ bàn bạc quyết định thật tốt chi tiết từng bước của kế sách, sau đó bọn họ sẽ sớm rời khỏi Nam Uyển, trở lại cố hương, bắt tay vào thực hiện việc buôn bán này.
Những người này đều có chút thân phận tại cố quốc, vì thế tùy tùng bên người cũng không ít. Chủ nhân rời đi, tùy tùng vẫn lưu lại một hai người để giữ liên lạc với Ngọc Tử.
Thực ra, việc buôn lậu này nói thì đơn giản, nhưng cũng chẳng dễ dàng thực hiện. Đối với Ngọc Tử mà nói, trước tiên nàng phải trở lại bên người công tử Xuất, phải nghĩ cách lấy được không gian cùng quyền tự chủ riêng. Phải đợi cho tới khi công tử Xuất không giám thị nàng nữa, có thể tự mình lo việc buôn bán thì kế sách này mới có thể dùng được.
Những người kia cũng giống vậy. Bọn họ cũng chỉ có một ý nghĩ, trước hết quay lại cố quốc, sau đó củng cố nhân lực và vật lực, việc buôn bán kia chắc phải đợi thêm một khoảng thời gian dài nữa.
Trong thời gian dài đợi chờ này cũng sẽ có nhiều thay đổi, cơ hội hôm nay nói ra chưa chắc đã thực hiện được. Có điều, dù là Ngọc Tử hay những người kia, đều quyết tâm dốc toàn lực thử một lần.
Ngọc Tử bước khỏi nơi bàn bạc cũng là lúc mặt trời lặn về phía tây. Tâm trạng vui vẻ, nàng khẽ ngâm nga một khúc hát, tung tẩy đi trên hành lang. Hành lang này làm từ gỗ nhưng trống ở phía dưới, vì thế, mỗi khi nàng nhịp nhàng bước chân sáo trên đó, nó sẽ phát ra những âm thanh cót két rất vui tai.
“Ah, phụ nhân này là ai a? Ngụ tại Nam Uyển mà cũng vui lắm sao.”
Những tiếng cười thanh thúy, trào phúng truyền tới.
Ngọc Tử ngước lên nhìn.
Đang đi về phía nàng là một cô gái mặc trang phục hoa lệ, nàng ta có khuôn mặt trái xoan nhỏ, nước da có chút tái nhợt, cặp mắt hơi lé, lúc này đang cười rộ lên, sóng mắt lưu chuyển, có chút mị hoặc.
Chẳng phải là thập ngũ công chúa thì là ai!
Ngọc Tử hai mắt nhíu lại.
Ở phía sau thập ngũ công chúa là cung tỳ cùng kiếm khách tạo thành một đội ngũ lớn. Nàng đang hướng về phía Ngọc Tử đi tới. Trong nháy mắt, hai người chỉ còn cách nhau khoảng mười bước chân.
Ngọc Tử híp híp hai mắt, coi chừng nàng ta một lúc rồi mỉm cười, hướng nàng ta thi lễ, lui người qua một bên tránh đường.
Thập ngũ công chúa bước thẳng tới chỗ Ngọc Tử. Khi đến trước mặt nàng, sau khi nhìn hai cung tỳ đi theo phía sau Ngọc Tử đang lẩn trốn ra xa, nàng ta mới quay lại nhìn Ngọc Tử, mỉm cười hỏi: “Ngọc cơ, cuộc sống trong cung đã quen chưa?”
Ngọc Tử cười lớn: “Tạ ơn công chúa đã quan tâm, thiếp sống ở chỗ này rất tốt.”
“Thực vậy ư?”
“Thiếp nào dám nói dối.”
“Ta cũng đoán thế, ở một hành lang như thế này, Ngọc cơ cũng có thể chơi rất vui vẻ, nhất định cuộc sống trôi qua vô cùng tốt.”
Nói tới đây, thập ngũ công chúa cũng cười lớn lên. Nàng ta vừa cười lên, những người mà nàng mang theo cũng cười lên theo. Tuy nhiên, những tiếng cười này lại đầy vẻ trào phúng, như đang muốn chế nhạo Ngọc Tử rằng, ở một hành lang hiu quạnh như thế này cũng có thể chơi thật vui vẻ.
Đối mặt với sự cười nhạo của đám đông, Ngọc Tử chỉ cúi đầu, thái độ hết sức cung kính và lễ phép. (NT: Nín nhịn, nín nhịn nào, thập ngũ công chúa, ngươi cứ chờ đấy cho ta.)
Thập ngũ công chúa nhìn Ngọc Tử chằm chằm, không thấy nàng tỏ ra tức giận, đôi mày nàng ta liền nhăn lại. Công chúa nhìn về phía bụng của Ngọc Tử, cười hỏi: “Nghe nói Ngọc cơ đã mang thai?”
“Vâng.”
“Rất tốt. Ngọc cơ nên cố gắng dưỡng thai, những việc nhảy múa ca hát này vẫn nên hạn chế chút mới tốt.”
“Đa tạ công chúa chỉ giáo.”
Thập ngũ công chúa cười lớn: “Ngọc cơ không hổ là cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất, ngôn ngữ cử chỉ thật không tầm thường?”
Ngọc Tử vô cùng lễ phép đáp, “Công chúa quá khen.”
“Thôi đi!” Thập ngũ công chúa rốt cuộc không nhịn được, giậm chân quát lên: “Phụ nhân thô bỉ này!”
Ngọc Tử cúi đầu.
Thập ngũ công chúa coi chừng Ngọc Tử, cười lạnh: “Cơ sao lại cúi đầu im lặng vậy? Chính là căm giận ta phải không?”
Lời này vừa thốt ra, Ngọc Tử liền nhẹ ngẩng đầu lên. Lúc này, ánh mắt Ngọc Tử vô cùng trong sáng, vẻ mặt ôn hòa, miệng cười nhẹ, nào có chút bộ dáng căm giận đâu?
Thập ngũ công chúa bước từng bước về phía Ngọc Tử.
Nàng ta nhìn Ngọc Tử chằm chằm một hồi lâu, thật lâu sau, thập ngũ công chúa mới nhếch môi cười nhẹ.
Nàng ta bước qua Ngọc Tử, rời khỏi chỗ này.
Đám đông phía sau thập ngũ công chúa cũng lần lượt rời đi, có điều, mỗi một người khi đi qua Ngọc Tử đều cố tình đẩy lên người nàng một cái. Ngọc Tử vô cùng thành thật nhẹ bước lùi lại cho tới khi bị ép tới cây cột phía bên phải của hành lang.
Trong lúc Ngọc Tử còn đang dán người lên cột thì những kẻ tiếp theo kia liền dẫm lên chân nàng, kẻ này vừa nhấc chân lên, kẻ tiếp theo lại ép chân xuống.
Cũng không biết những người này làm cách nào phối hợp với nhau hoàn hảo đến vậy, cứ từng người từng người đều đem Ngọc Tử xem như tảng đá xấu xí mà hung hăng giẫm đạp lên.
Nét cười trên khuôn mặt Ngọc Tử vẫn không dám tắt, nàng không dám trốn tránh, cũng chẳng thèm trốn tránh nữa.
Cuối cùng, mười mấy người cũng đã bước qua nàng. Chân Ngọc Tử lúc này vô cùng đau đớn, trong đầu nàng chỉ thầm nghĩ: May sao những người này không có đi giầy cao gót, may là may là!
Đột nhiên, thập ngũ công chúa quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Ngọc Tử lúc này vẫn ôn hòa, trên môi vẫn hàm chứa nụ cười cung kính. Thấy vậy, thập ngũ công chúa nhíu mày càng sâu, nàng ta hướng về một người ở phía bên trái thì thầm: “Phụ nhân này lại có dũng khí điên rồ như kiếm khách?”
Ở thời này, kiếm khách có thể cắt thịt của mình để ăn uống thề nguyền, đó chính là vì sao thập ngũ công chúa nói những lời này.
Cung tỳ được hỏi chưa từng thấy qua người như Ngọc Tử nên chỉ đành lắc đầu, chẳng biết trả lời thế nào cho phải.
Đoàn người cuối cùng cũng đi xa, Ngọc Tử nhìn lên, miệng cười càng thêm tươi.
Trước kia, khi còn ở trong phủ công tử Xuất, Ngọc Tử sẽ không nín nhịn với công chúa này như thế, thật không may, lúc này nàng lại đang ở Nam Uyển.
Đáng tiếc nhất là, nàng bây giờ vẫn còn chưa tìm được cách cho vị công chúa này một kích trí mạng! Vì thế, chỉ có thể nhẫn nhục.
Đợi cho tới khi thập ngũ công chúa đi thật xa, hai cung tỳ kia mới lén lút đi về phía Ngọc Tử. Bây giờ thấy Ngọc Tử, bọn họ có chút sợ hãi, nên đứng xa được nàng chút nào thì hay chút ấy.
Cũng không biết các nàng có cách nào che giấu mà cho tới bây giờ, các nàng ấy vẫn yên ổn, hoàn hảo đứng ở bên người Ngọc Tử, không bị chủ nhân của bọn họ thanh tẩy.
Chân trái đã sưng phồng lên, Ngọc Tử không có cách nào tự nhấc chân lên, dưới sự giúp đỡ của hai cung tỳ, Ngọc Tử bước thấp bước cao trở về phòng ngủ của mình. Tới khi nàng đã đi xa rồi, ở một chỗ khuất gần hành lang lúc này liền vang lên tiếng cười như có như không.
Chân Ngọc Tử bị đau không quá nghiêm trọng, chỉ cần hai ngày nghỉ ngơi đã tốt lên rất nhiều.
Đến ngày thứ ba, cổng Nam Uyển bỗng mở ra.
Bốn kiếm khách cưỡi ngựa, tháp tùng một xe ngựa tiến vào. Bọn họ không dừng lại ở sân trung tâm mà theo đường đi tiến tới một sân ở phía xa.
Trong ánh mắt tò mò của đám đông, một kiếm khách nhảy xuống ngựa, hét lớn: “Ngọc cơ! Công tử sai ta tới đón người hồi phủ!”
Chạy tới chạy lui cả ngày, Ngọc Tử không thấy bóng dáng của kiếm khách của công tôn Trữ cũng như của Thái tử đâu nữa, mọi thứ lại yên ắng như trước đây, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Vài ngày sau, công tôn Trữ cũng không có quay lại. Tuy nhiên, Ngọc Tử cũng không mấy để tâm, bây giờ, nàng chỉ quan tâm tới việc kết giao với những người ở Nam Uyển này.
Đã tới giờ ăn sáng, Ngọc Tử thong dong, thư thái đi tới thạch đài, nơi nàng vẫn thường mua thịt nướng để ăn.
Nhìn nàng đầy sức sống, tác phong bình thản thong dong, chỉ cần nàng ngỏ lời, ai cũng muốn kết giao với nàng. Sau một hồi nỗ lực, nàng đã cùng với Bích, một vị công tôn Hoa người nước Yến, còn có một vị tên Tê người nước Sở, một vị tên Tang người nước Tần, một vị tên Phẫn người nước Ngụy, kết giao bằng hữu. (Jewel: Lại có thêm một vị nam phụ lên sàn.)
Trong mấy ngày, đối với những người ở Nam Uyển, Ngọc Tử đã có chút hiểu biết, tất nhiên, không phải là tất cả. Có điều, những người mà nàng xem trọng nhất chỉ là mấy bằng hữu mà nàng đã kết giao này.
Ngọc Tử tay đang cầm một đùi gà nướng, ăn một cách rất ngon lành.
Tê nhìn nàng, cười nói: “Công tử Xuất vốn là bậc hiền nhân nổi tiếng trong thiên hạ, Cơ là cơ thiếp của hắn, sao lại vào Nam Uyển này?”
Ngọc Tử đáp lời: “Thế sự vô thường a, thiếp chỉ là một phụ nhân mà thôi.”
Những lời này làm cho cả nhóm người bỗng trở nên trầm mặc. Những người này đều là vì bất đắc dĩ mà luân lạc đến Nam Uyển này, mỗi người đều tự mình hiểu được sự thất bại bất đắc dĩ trong cuộc đời này. Chỉ bằng vài lời này, Ngọc Tử đã khiến bọn họ động lòng.
Ngọc Tử buông đùi gà xuống, thở dài: “Thiếp tới thành Lâm Truy này được sáu tháng, sữa ngon và đậu rán bán đầy đường đều là thiếp nghĩ ra. Đáng tiếc, dù có khả năng buôn bán nhưng cuối cùng thiếp chỉ là một phụ nhân.”
Lời than thở này của nàng khiến mấy người cùng nhìn về phía nàng. Công tôn Hoa kinh ngạc thốt lên: “Cơ lại có tài năng như thế?”
Tang người Tần nghiêng đầu nhìn Ngọc Tử, nói: “Thật không nghĩ đến, Cơ chỉ là một phụ nhân lại là một thương nhân tài năng đến thế.”
Ngọc Tử mỉm cười, lại nói: “Thực ra, chút tài mọn của thiếp cũng chẳng có gì là thần kỳ.” Dừng một chút, nàng tiếp lời: “Mọi nơi đều có thể học tập.”
Mấy người lại đồng thời ngước nhìn nàng.
Ngọc Tử đặt đùi gà xuống, nàng mỉm cười với mọi người rồi nói: “Sống trong nhung lụa, đi lại bằng xe ngựa, có kiếm khách bảo vệ, ra vào không cần xin phép, những việc như vậy, chẳng những vương hầu có thể làm, thương nhân cũng có thể làm.”
Nói tới đó, nàng nói một cách nghiêm túc với bọn họ: “Mặc dù thiếp chỉ là một phụ nhân, nhưng thiếp rất sẵn lòng cùng chư quân bàn bạc tìm kế sách cùng mưu cầu phú quý!”
Những lời này của nàng có chút đường đột. Nàng chỉ là một phụ nhân, hơn nữa, những người này nàng mới gặp có mấy ngày, cũng chưa được tính là hoàn toàn quen biết.
Có điều, những người trước mắt này đều là những người lòng luôn ôm hoài bão lớn, rồi lại bị lầm lạc tới bước đường này. Họ luôn nóng lòng suy nghĩ con đường để đi tới thành công, nóng lòng chứng tỏ bản thân. Chỉ cần có chút hi vọng, mỗi người bọn họ đều không nghĩ sẽ bỏ qua.
Đây chính là nguyên nhân khiến Ngọc Tử xem trọng bọn họ.
Công tôn Hoa nhíu mày hỏi: “Mưu cầu phú quý? Cơ có kế gì?”
Ngọc Tử mỉm cười, nàng nhẹ phun ra hai chữ, “Buôn lậu!”
Dừng một chút, nàng thì thầm: “Người Yến có ngựa tốt, có thể chuyển sang nước Ngụy, nước Tề có muối, có thể mang đến bán ở nước Lỗ cùng nước Tần. Theo thiếp nghĩ, chư quân có thể ở biên cảnh mỗi nước làm buôn bán nhiều loại hàng hóa. Thiếp có thể thu mua muối, cho người chuyển sang biên giới nước Ngụy, Phẫn quân nhận lấy muối này, đồng thời có thể thu mua những sản vật của nước Ngụy, vận chuyển tới biên cảnh, lặng lẽ chuyển vào nước Tần cùng nước Yến. Như thế, chúng ta không cần ra khỏi biên cảnh, chi phí cũng không mất nhiều lắm, vì thế có thể thu được lợi nhuận gấp mấy lần.”
Dừng một chút, nàng lại tiếp tục: “Không chỉ có thế, lần này Tề cùng Tần giao chiến, vì chiến sự khẩn cấp, nước Tề rất cần nguồn cung cấp cung nỏ cũng như trâu ngựa, thiếp nghĩ đây là cơ hội cho Hoa quân. Hoa quân về nước Yến thu mua một số lượng lớn những thứ này, thiếp lặng lẽ cất giấu, chỉ cần tới lúc cấp thiết, thiếp sẽ bán ra, thu được lợi lớn.”
Những lời này của Ngọc Tử, không chỉ có liên quan tới việc buôn bán, mà nó còn hàm chứa những lý luận mới mẻ đầy sức thuyết phục. Những lý luận này vô cùng dễ hiểu, cũng vô cùng cám dỗ.
Những người này đã chu du các nước, bản thân cũng là những bậc kỳ nhân, có thể nói, mỗi người bọn họ đều là những người rất thông minh. Ngọc Tử vừa thốt ra những lời này, bọn họ đã ngay lập tức hiểu ra sự kỳ diệu trong kế sách này. Trong nháy mắt, hô hấp bọn họ có chút rối loạn, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về Ngọc Tử đã có sự sùng bái, tôn kính không thể che giấu.
Bất kỳ một khái niệm mới nào, người đầu tiên nói ra khái niệm đó chính là thiên tài. Lúc này, trong mắt mọi người, Ngọc Tử chính là một bậc thiên tài tuyệt diễm đó.
Sau một hồi im lặng, Hoa quân là người đầu tiên cất lời: “Nguyện trở lại trong phòng cùng Cơ bàn bạc kế sách cho thỏa đáng!”
“Được!”
Đoàn người đứng lên, đi về hướng sân rộng nơi Hoa quân đang ngụ.
Tham gia thương nghị lần này kéo dài tới tận tối đêm, Ngọc Tử mới rời khỏi chỗ đó. Nàng cùng bọn họ bàn bạc quyết định thật tốt chi tiết từng bước của kế sách, sau đó bọn họ sẽ sớm rời khỏi Nam Uyển, trở lại cố hương, bắt tay vào thực hiện việc buôn bán này.
Những người này đều có chút thân phận tại cố quốc, vì thế tùy tùng bên người cũng không ít. Chủ nhân rời đi, tùy tùng vẫn lưu lại một hai người để giữ liên lạc với Ngọc Tử.
Thực ra, việc buôn lậu này nói thì đơn giản, nhưng cũng chẳng dễ dàng thực hiện. Đối với Ngọc Tử mà nói, trước tiên nàng phải trở lại bên người công tử Xuất, phải nghĩ cách lấy được không gian cùng quyền tự chủ riêng. Phải đợi cho tới khi công tử Xuất không giám thị nàng nữa, có thể tự mình lo việc buôn bán thì kế sách này mới có thể dùng được.
Những người kia cũng giống vậy. Bọn họ cũng chỉ có một ý nghĩ, trước hết quay lại cố quốc, sau đó củng cố nhân lực và vật lực, việc buôn bán kia chắc phải đợi thêm một khoảng thời gian dài nữa.
Trong thời gian dài đợi chờ này cũng sẽ có nhiều thay đổi, cơ hội hôm nay nói ra chưa chắc đã thực hiện được. Có điều, dù là Ngọc Tử hay những người kia, đều quyết tâm dốc toàn lực thử một lần.
Ngọc Tử bước khỏi nơi bàn bạc cũng là lúc mặt trời lặn về phía tây. Tâm trạng vui vẻ, nàng khẽ ngâm nga một khúc hát, tung tẩy đi trên hành lang. Hành lang này làm từ gỗ nhưng trống ở phía dưới, vì thế, mỗi khi nàng nhịp nhàng bước chân sáo trên đó, nó sẽ phát ra những âm thanh cót két rất vui tai.
“Ah, phụ nhân này là ai a? Ngụ tại Nam Uyển mà cũng vui lắm sao.”
Những tiếng cười thanh thúy, trào phúng truyền tới.
Ngọc Tử ngước lên nhìn.
Đang đi về phía nàng là một cô gái mặc trang phục hoa lệ, nàng ta có khuôn mặt trái xoan nhỏ, nước da có chút tái nhợt, cặp mắt hơi lé, lúc này đang cười rộ lên, sóng mắt lưu chuyển, có chút mị hoặc.
Chẳng phải là thập ngũ công chúa thì là ai!
Ngọc Tử hai mắt nhíu lại.
Ở phía sau thập ngũ công chúa là cung tỳ cùng kiếm khách tạo thành một đội ngũ lớn. Nàng đang hướng về phía Ngọc Tử đi tới. Trong nháy mắt, hai người chỉ còn cách nhau khoảng mười bước chân.
Ngọc Tử híp híp hai mắt, coi chừng nàng ta một lúc rồi mỉm cười, hướng nàng ta thi lễ, lui người qua một bên tránh đường.
Thập ngũ công chúa bước thẳng tới chỗ Ngọc Tử. Khi đến trước mặt nàng, sau khi nhìn hai cung tỳ đi theo phía sau Ngọc Tử đang lẩn trốn ra xa, nàng ta mới quay lại nhìn Ngọc Tử, mỉm cười hỏi: “Ngọc cơ, cuộc sống trong cung đã quen chưa?”
Ngọc Tử cười lớn: “Tạ ơn công chúa đã quan tâm, thiếp sống ở chỗ này rất tốt.”
“Thực vậy ư?”
“Thiếp nào dám nói dối.”
“Ta cũng đoán thế, ở một hành lang như thế này, Ngọc cơ cũng có thể chơi rất vui vẻ, nhất định cuộc sống trôi qua vô cùng tốt.”
Nói tới đây, thập ngũ công chúa cũng cười lớn lên. Nàng ta vừa cười lên, những người mà nàng mang theo cũng cười lên theo. Tuy nhiên, những tiếng cười này lại đầy vẻ trào phúng, như đang muốn chế nhạo Ngọc Tử rằng, ở một hành lang hiu quạnh như thế này cũng có thể chơi thật vui vẻ.
Đối mặt với sự cười nhạo của đám đông, Ngọc Tử chỉ cúi đầu, thái độ hết sức cung kính và lễ phép. (NT: Nín nhịn, nín nhịn nào, thập ngũ công chúa, ngươi cứ chờ đấy cho ta.)
Thập ngũ công chúa nhìn Ngọc Tử chằm chằm, không thấy nàng tỏ ra tức giận, đôi mày nàng ta liền nhăn lại. Công chúa nhìn về phía bụng của Ngọc Tử, cười hỏi: “Nghe nói Ngọc cơ đã mang thai?”
“Vâng.”
“Rất tốt. Ngọc cơ nên cố gắng dưỡng thai, những việc nhảy múa ca hát này vẫn nên hạn chế chút mới tốt.”
“Đa tạ công chúa chỉ giáo.”
Thập ngũ công chúa cười lớn: “Ngọc cơ không hổ là cơ thiếp được công tử Xuất sủng ái nhất, ngôn ngữ cử chỉ thật không tầm thường?”
Ngọc Tử vô cùng lễ phép đáp, “Công chúa quá khen.”
“Thôi đi!” Thập ngũ công chúa rốt cuộc không nhịn được, giậm chân quát lên: “Phụ nhân thô bỉ này!”
Ngọc Tử cúi đầu.
Thập ngũ công chúa coi chừng Ngọc Tử, cười lạnh: “Cơ sao lại cúi đầu im lặng vậy? Chính là căm giận ta phải không?”
Lời này vừa thốt ra, Ngọc Tử liền nhẹ ngẩng đầu lên. Lúc này, ánh mắt Ngọc Tử vô cùng trong sáng, vẻ mặt ôn hòa, miệng cười nhẹ, nào có chút bộ dáng căm giận đâu?
Thập ngũ công chúa bước từng bước về phía Ngọc Tử.
Nàng ta nhìn Ngọc Tử chằm chằm một hồi lâu, thật lâu sau, thập ngũ công chúa mới nhếch môi cười nhẹ.
Nàng ta bước qua Ngọc Tử, rời khỏi chỗ này.
Đám đông phía sau thập ngũ công chúa cũng lần lượt rời đi, có điều, mỗi một người khi đi qua Ngọc Tử đều cố tình đẩy lên người nàng một cái. Ngọc Tử vô cùng thành thật nhẹ bước lùi lại cho tới khi bị ép tới cây cột phía bên phải của hành lang.
Trong lúc Ngọc Tử còn đang dán người lên cột thì những kẻ tiếp theo kia liền dẫm lên chân nàng, kẻ này vừa nhấc chân lên, kẻ tiếp theo lại ép chân xuống.
Cũng không biết những người này làm cách nào phối hợp với nhau hoàn hảo đến vậy, cứ từng người từng người đều đem Ngọc Tử xem như tảng đá xấu xí mà hung hăng giẫm đạp lên.
Nét cười trên khuôn mặt Ngọc Tử vẫn không dám tắt, nàng không dám trốn tránh, cũng chẳng thèm trốn tránh nữa.
Cuối cùng, mười mấy người cũng đã bước qua nàng. Chân Ngọc Tử lúc này vô cùng đau đớn, trong đầu nàng chỉ thầm nghĩ: May sao những người này không có đi giầy cao gót, may là may là!
Đột nhiên, thập ngũ công chúa quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Ngọc Tử lúc này vẫn ôn hòa, trên môi vẫn hàm chứa nụ cười cung kính. Thấy vậy, thập ngũ công chúa nhíu mày càng sâu, nàng ta hướng về một người ở phía bên trái thì thầm: “Phụ nhân này lại có dũng khí điên rồ như kiếm khách?”
Ở thời này, kiếm khách có thể cắt thịt của mình để ăn uống thề nguyền, đó chính là vì sao thập ngũ công chúa nói những lời này.
Cung tỳ được hỏi chưa từng thấy qua người như Ngọc Tử nên chỉ đành lắc đầu, chẳng biết trả lời thế nào cho phải.
Đoàn người cuối cùng cũng đi xa, Ngọc Tử nhìn lên, miệng cười càng thêm tươi.
Trước kia, khi còn ở trong phủ công tử Xuất, Ngọc Tử sẽ không nín nhịn với công chúa này như thế, thật không may, lúc này nàng lại đang ở Nam Uyển.
Đáng tiếc nhất là, nàng bây giờ vẫn còn chưa tìm được cách cho vị công chúa này một kích trí mạng! Vì thế, chỉ có thể nhẫn nhục.
Đợi cho tới khi thập ngũ công chúa đi thật xa, hai cung tỳ kia mới lén lút đi về phía Ngọc Tử. Bây giờ thấy Ngọc Tử, bọn họ có chút sợ hãi, nên đứng xa được nàng chút nào thì hay chút ấy.
Cũng không biết các nàng có cách nào che giấu mà cho tới bây giờ, các nàng ấy vẫn yên ổn, hoàn hảo đứng ở bên người Ngọc Tử, không bị chủ nhân của bọn họ thanh tẩy.
Chân trái đã sưng phồng lên, Ngọc Tử không có cách nào tự nhấc chân lên, dưới sự giúp đỡ của hai cung tỳ, Ngọc Tử bước thấp bước cao trở về phòng ngủ của mình. Tới khi nàng đã đi xa rồi, ở một chỗ khuất gần hành lang lúc này liền vang lên tiếng cười như có như không.
Chân Ngọc Tử bị đau không quá nghiêm trọng, chỉ cần hai ngày nghỉ ngơi đã tốt lên rất nhiều.
Đến ngày thứ ba, cổng Nam Uyển bỗng mở ra.
Bốn kiếm khách cưỡi ngựa, tháp tùng một xe ngựa tiến vào. Bọn họ không dừng lại ở sân trung tâm mà theo đường đi tiến tới một sân ở phía xa.
Trong ánh mắt tò mò của đám đông, một kiếm khách nhảy xuống ngựa, hét lớn: “Ngọc cơ! Công tử sai ta tới đón người hồi phủ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.