Chương 130: Kết quả
Lâm Gia Thành
28/08/2017
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngọc Tử giật bắn mình, theo phản xạ lùi đầu về sau. Ngay sau đó, nàng thấy làm vậy không ổn, hơn nữa, nàng trốn thế nào cũng không trốn được cả đời. Vì thế, nàng nắm chặt tay áo, nặng nề tiến vào điện.
Công tử Xuất ngả người về phía sau tháp, lặng lẽ quan sát Ngọc Tử. Khi nàng đi tới gần trước tháp, hắn mới mở miệng, “Làm gì mà thụt thụt thò thò, thật giống như con chuột ăn vụng vậy?”
Ngọc Tử hướng công tử Xuất thi lễ, đáp lời: “Thiếp vì mấy lời dối trá mà không dám gặp mặt công tử cùng chư quân,” vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng quỳ gối xuống trước hai chân hắn.
Một bàn tay vươn ra, ngón trỏ nâng cằm của nàng, ép nàng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Công tử Xuất tinh tế đánh giá khuôn mặt của nàng, đôi môi hắn khẽ cong lên, nhàn nhạt nói: “Chư quân vô cùng chờ mong, cơ phải tự nghĩ đối sách đi.”
Hắn nói, việc mang thai do chính nàng nói ra, nàng phải tự đi mà giải thích với các thực khách!
Ngọc Tử sợ hãi đáp: “Vâng.”
Tiếng sột soạt của thẻ trúc lại vang lên.
Ngọc Tử bĩu bĩu môi, mắt đảo nhìn xung quanh, nàng thấy trước mặt công tử Xuất là một mảnh lụa nhuộm màu đỏ, trên đó vẽ một vài đường nét màu đen. Mảnh lụa này vẽ những đường cong uốn lượn, phải chăng là một tấm bản đồ?
Tấm bản đồ này cũng không được rõ ràng, mặc dù cũng có vẽ vài nét giống như chỉ đường vẽ lối gì đó, nhưng Ngọc Tử nhìn ngắm một lúc cũng không nhìn ra đường lối gì, vì thế nàng liền thu hồi tầm mắt.
Lúc này đã qua nửa đêm canh ba, bọn họ chắc đã động thủ. Không biết sự việc đêm nay có được thuận lợi hay không nữa?
Nghĩ nghĩ, Ngọc Tử có chút lo lắng. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ cát. Trong điện lúc này thật an tĩnh, cát chảy trong đồng hồ thật là chậm chạp. Lòng nàng có chút bứt rứt không yên.
Ngọc Tử đưa tay đặt lên ngực, hít sâu một hơi, tự lệnh cho mình phải bình tĩnh một chút xong mới quay đầu nhìn về phía công tử Xuất.
Trong ánh nến, khuôn mặt tuấn mỹ cùng với đôi mày rậm hình thanh đao đang nhíu sâu của hắn từ phía này nhìn lại có mười phần lạnh lùng uy sát.
Chỉ là, cặp lông mi dài kia phối hợp cùng cặp mắt sáng như lưu ly của hắn liền làm giảm đi một phần sát khí, khiến khuôn mặt hắn ôn hòa đi vài phần.
“Cơ say mê nhìn ngắm phu chủ như vậy, phải chăng là muốn được thị tẩm?”
Gì chứ?
Thị tẩm?
Ngọc Tử lập tức ngẩn người, rồi là kinh ngạc, cuối cùng, nàng dùng tốc độ nhanh nhất nặn ra một nụ cười, khi nụ cười này vừa mới lộ ra, nàng lại thầm nghĩ, không đúng, ta hẳn là phải ngượng ngùng mới phải?
Vì thế, nàng lại thẹn thùng cúi đầu xuống.
Công tử Xuất rất có hứng thú với những biểu cảm này của Ngọc Tử, hắn nghiêng đầu chăm chú quan sát từng biểu hiện của nàng.
Ngay khi Ngọc Tử cúi đầu xuống, hắn liền bật cười. Trong tiếng cười mơ hồ, Ngọc Tử nghe được hắn nói nhẹ, “Đây mới là Ngọc cơ!”
Trong ánh lửa chập chờn của ngọn nến, Ngọc Tử giả bộ cúi đầu thẹn thùng, nàng nhớ tới việc mình đang chờ đợi, vì vậy, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ cát.
Đã qua nửa đêm canh ba! Chỉ vài khắc nữa là đến giờ hợi rồi! Bọn họ chắc hẳn đã ra tay!
Thình thịch, thình thịch!
Tim Ngọc Tử chợt nhảy lên tận cuống họng.
Ngay lúc ấy, một thanh âm lười biếng vang lên ngay bên cạnh nàng, “Đã qua nửa đêm canh ba rồi!”
Lời này thốt ra thật đột nhiên!
Hơn nữa, Ngọc Tử vô cùng chắc chắn, bốn kiếm khách kia sẽ không đem việc này nói lại với công tử Xuất.
Dù biết rằng công tử Xuất vốn thần thông quảng đại nhưng lần này, Ngọc Tử vẫn vô cùng kinh sợ. Nàng ngước mắt nhìn hắn.
Dưới ánh nến, đôi mắt lưu ly của công tử Xuất vô cùng lạnh lùng và thâm trầm.
Đáp lại ánh mắt lạnh lùng ấy, Ngọc Tử cười cười, “Thiếp là cơ thiếp của công tử Xuất nước Triệu, sao có thể để cho một công chúa nhục nhã mà không báo thù? Nếu kế sách lần này không thành, thiếp còn phải nghĩ tới kế sách tiếp theo để rửa nỗi hận đối với Thập ngũ công chúa này!”
Nàng cũng không dám chắc lần vừa rồi tại Tề cung, Thập ngũ công chúa chính là một trong những kẻ chủ mưu hại nàng, hay chỉ là kẻ bị người khác lợi dụng. Trong cái thế đạo rối ren này, dù là thế nào đi nữa, nàng cũng chẳng có cơ hội đi tra xét lại rõ ràng. Nói nàng ích kỉ cũng được, nói nàng nhỏ mọn cũng chẳng sao, đã có thù với nàng, nàng ắt phải báo!
Giọng điệu của nàng lúc này đã vô tình mang theo sự quyết tuyệt cùng hung ác, nhưng nụ cười trên môi nàng vẫn thật ngọt ngào.
Công tử Xuất chằm chằm nhìn nàng, chằm chằm nhìn nàng, đột nhiên, hắn bỗng cất tiếng cười ha ha. Vừa cười, hắn vừa kéo tay Ngọc Tử khiến nàng bị rơi vào một vòng ôm ấm áp. Áp môi lên môi nàng, công tử Xuất thì thầm: “Tốt! Phụ nhân của ta như vậy, ta thực thích.”
Ngay khi ấy, một loạt tiếng bước chân tiến lại gần điện.
Nghe được những tiếng bước chân này, hai tai Ngọc Tử ngay lập tức dựng đứng lên. Cùng lúc, giọng nói trầm thấp của công tử Xuất đã vang lên, “Truyền lệnh cho bốn kiếm khách đó tới gặp ta.”
“Vâng!”
Tiếng những bước chân nhanh chóng lại gần.
Chẳng mấy chốc, bốn kiếm khách của Ngọc Tử đã có mặt trước cửa điện, bọn họ nhìn về phía Ngọc Tử, thấy nàng đang thành thành thật thật ngồi bên cạnh công tử Xuất, vẻ mặt bình thản, bọn họ cũng thấy an tâm hơn chút ít.
Trong lúc bốn kiếm khách tiến vào điện, Ngọc Tử không ngừng nhìn ngắm, đánh giá bọn họ. Bốn kiếm khách này, quần áo vừa mới được đổi lại chỉnh tề và sạch sẽ quá mức, có điều, trên mặt có chút thương tích, một trong số bọn họ đi lại hơi mất tự nhiên, hai người khác thì tay phải băng bó một chút, xem ra, đều là thương tích nhẹ.
Bốn kiếm khách đi tới trước mặt công tử Xuất, đồng loạt chắp tay, cất cao giọng nói: “Thần diện kiến công tử.”
Công tử Xuất ngẩng đầu nhìn bọn họ. Hắn nhấp một ngụm rượu rồi mới cất lời: “Nói đi.”
Bốn kiếm khách thoáng nhìn qua nhau, mấy giây sau, kiếm khách mặt tròn đã tiến lên phía trước. Hắn cất lời: “Bẩm công tử, bẩm Ngọc cơ, xe ngựa của Thập ngũ công chúa đã đi qua đoạn đường vắng đó. Chúng ta theo lời Ngọc cơ, che mặt, cưỡi ngựa xông ra, dẫn dụ sáu kiếm khách của Thập ngũ công chúa ra một đoạn đường khác. Sau khi giao chiến một lúc, chúng ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một nữ tử truyền đến, ngay lúc ấy, chúng ta nhanh chóng thối lui.”
Nói tới đây, hắn khẳng định chắc nịch: “Không ai biết được lai lịch của chúng ta.”
Công tử Xuất không nói lời nào.
Ngọc Tử lại nhẹ dướn người, hỏi: “Thập ngũ công chúa ra sao rồi?”
Kiếm khách mặt tròn hướng về phía nàng, chắp tay nói: “Nhìn thoáng qua thì thấy trên mặt bị chém một kiếm, có điều tính mạng không bị đe dọa. Ba du hiệp nhi người Lỗ kia đều bị kiếm khách của công chúa giết chết.”
Ngọc Tử gật gật đầu, nàng xoay người nhìn về phía công tử Xuất.
Công tử Xuất liếc nàng một cái rồi cười lạnh, “Phụ nhân này đáng chết!”
Lời này của hắn làm cho mấy người Ngọc Tử như được ăn định tâm đan (yên tâm). Bọn họ đã hành động sau lưng chủ nhân, lúc này chủ nhân đã biết nhưng có vẻ không trách cứ hành động của bọn họ.
“Lui đi.”
“Tuân lệnh.”
Sau khi bốn kiếm khách lui ra, trong điện lập tức yên tĩnh trở lại. Ngọc Tử hai tay ôm má, thầm nghĩ: Ba du hiệp nhi người Lỗ kia thật vô năng, cho bọn họ cơ hội lớn như thế, vậy mà chỉ có chém được Thập ngũ công chúa có một kiếm, còn mạng thì lại chẳng giữ được.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới vết kiếm chém ở trên mặt Thập ngũ công chúa kia mà thấy thật hả lòng hả dạ.
Nàng lại thầm nghĩ: Như vậy, Thập ngũ công chúa chẳng phải là bị hủy dung hay sao? Hừ, nếu có cơ hội, ta thật muốn tận mắt nhìn thấy nàng, xem nàng ta làm sao có thể nhục nhã lại ta!
Suy nghĩ miên man một hồi, Ngọc Tử cảm giác thấy trong điện thật quá mức yên tĩnh rồi.
Nàng lén lút ngước mắt nhìn về phía công tử Xuất. Mới nâng mắt được một nửa, giọng nói trầm thấp của công tử Xuất đã vang lên bên tai nàng, “Điệu hổ li sơn, kế này thật tốt.”
Lời này vừa thốt ra, Ngọc Tử có chút đắc ý. Nàng đắc ý cười cười, hai mắt híp lại thành một đường.
Ngọc Tử giật bắn mình, theo phản xạ lùi đầu về sau. Ngay sau đó, nàng thấy làm vậy không ổn, hơn nữa, nàng trốn thế nào cũng không trốn được cả đời. Vì thế, nàng nắm chặt tay áo, nặng nề tiến vào điện.
Công tử Xuất ngả người về phía sau tháp, lặng lẽ quan sát Ngọc Tử. Khi nàng đi tới gần trước tháp, hắn mới mở miệng, “Làm gì mà thụt thụt thò thò, thật giống như con chuột ăn vụng vậy?”
Ngọc Tử hướng công tử Xuất thi lễ, đáp lời: “Thiếp vì mấy lời dối trá mà không dám gặp mặt công tử cùng chư quân,” vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng quỳ gối xuống trước hai chân hắn.
Một bàn tay vươn ra, ngón trỏ nâng cằm của nàng, ép nàng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Công tử Xuất tinh tế đánh giá khuôn mặt của nàng, đôi môi hắn khẽ cong lên, nhàn nhạt nói: “Chư quân vô cùng chờ mong, cơ phải tự nghĩ đối sách đi.”
Hắn nói, việc mang thai do chính nàng nói ra, nàng phải tự đi mà giải thích với các thực khách!
Ngọc Tử sợ hãi đáp: “Vâng.”
Tiếng sột soạt của thẻ trúc lại vang lên.
Ngọc Tử bĩu bĩu môi, mắt đảo nhìn xung quanh, nàng thấy trước mặt công tử Xuất là một mảnh lụa nhuộm màu đỏ, trên đó vẽ một vài đường nét màu đen. Mảnh lụa này vẽ những đường cong uốn lượn, phải chăng là một tấm bản đồ?
Tấm bản đồ này cũng không được rõ ràng, mặc dù cũng có vẽ vài nét giống như chỉ đường vẽ lối gì đó, nhưng Ngọc Tử nhìn ngắm một lúc cũng không nhìn ra đường lối gì, vì thế nàng liền thu hồi tầm mắt.
Lúc này đã qua nửa đêm canh ba, bọn họ chắc đã động thủ. Không biết sự việc đêm nay có được thuận lợi hay không nữa?
Nghĩ nghĩ, Ngọc Tử có chút lo lắng. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ cát. Trong điện lúc này thật an tĩnh, cát chảy trong đồng hồ thật là chậm chạp. Lòng nàng có chút bứt rứt không yên.
Ngọc Tử đưa tay đặt lên ngực, hít sâu một hơi, tự lệnh cho mình phải bình tĩnh một chút xong mới quay đầu nhìn về phía công tử Xuất.
Trong ánh nến, khuôn mặt tuấn mỹ cùng với đôi mày rậm hình thanh đao đang nhíu sâu của hắn từ phía này nhìn lại có mười phần lạnh lùng uy sát.
Chỉ là, cặp lông mi dài kia phối hợp cùng cặp mắt sáng như lưu ly của hắn liền làm giảm đi một phần sát khí, khiến khuôn mặt hắn ôn hòa đi vài phần.
“Cơ say mê nhìn ngắm phu chủ như vậy, phải chăng là muốn được thị tẩm?”
Gì chứ?
Thị tẩm?
Ngọc Tử lập tức ngẩn người, rồi là kinh ngạc, cuối cùng, nàng dùng tốc độ nhanh nhất nặn ra một nụ cười, khi nụ cười này vừa mới lộ ra, nàng lại thầm nghĩ, không đúng, ta hẳn là phải ngượng ngùng mới phải?
Vì thế, nàng lại thẹn thùng cúi đầu xuống.
Công tử Xuất rất có hứng thú với những biểu cảm này của Ngọc Tử, hắn nghiêng đầu chăm chú quan sát từng biểu hiện của nàng.
Ngay khi Ngọc Tử cúi đầu xuống, hắn liền bật cười. Trong tiếng cười mơ hồ, Ngọc Tử nghe được hắn nói nhẹ, “Đây mới là Ngọc cơ!”
Trong ánh lửa chập chờn của ngọn nến, Ngọc Tử giả bộ cúi đầu thẹn thùng, nàng nhớ tới việc mình đang chờ đợi, vì vậy, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ cát.
Đã qua nửa đêm canh ba! Chỉ vài khắc nữa là đến giờ hợi rồi! Bọn họ chắc hẳn đã ra tay!
Thình thịch, thình thịch!
Tim Ngọc Tử chợt nhảy lên tận cuống họng.
Ngay lúc ấy, một thanh âm lười biếng vang lên ngay bên cạnh nàng, “Đã qua nửa đêm canh ba rồi!”
Lời này thốt ra thật đột nhiên!
Hơn nữa, Ngọc Tử vô cùng chắc chắn, bốn kiếm khách kia sẽ không đem việc này nói lại với công tử Xuất.
Dù biết rằng công tử Xuất vốn thần thông quảng đại nhưng lần này, Ngọc Tử vẫn vô cùng kinh sợ. Nàng ngước mắt nhìn hắn.
Dưới ánh nến, đôi mắt lưu ly của công tử Xuất vô cùng lạnh lùng và thâm trầm.
Đáp lại ánh mắt lạnh lùng ấy, Ngọc Tử cười cười, “Thiếp là cơ thiếp của công tử Xuất nước Triệu, sao có thể để cho một công chúa nhục nhã mà không báo thù? Nếu kế sách lần này không thành, thiếp còn phải nghĩ tới kế sách tiếp theo để rửa nỗi hận đối với Thập ngũ công chúa này!”
Nàng cũng không dám chắc lần vừa rồi tại Tề cung, Thập ngũ công chúa chính là một trong những kẻ chủ mưu hại nàng, hay chỉ là kẻ bị người khác lợi dụng. Trong cái thế đạo rối ren này, dù là thế nào đi nữa, nàng cũng chẳng có cơ hội đi tra xét lại rõ ràng. Nói nàng ích kỉ cũng được, nói nàng nhỏ mọn cũng chẳng sao, đã có thù với nàng, nàng ắt phải báo!
Giọng điệu của nàng lúc này đã vô tình mang theo sự quyết tuyệt cùng hung ác, nhưng nụ cười trên môi nàng vẫn thật ngọt ngào.
Công tử Xuất chằm chằm nhìn nàng, chằm chằm nhìn nàng, đột nhiên, hắn bỗng cất tiếng cười ha ha. Vừa cười, hắn vừa kéo tay Ngọc Tử khiến nàng bị rơi vào một vòng ôm ấm áp. Áp môi lên môi nàng, công tử Xuất thì thầm: “Tốt! Phụ nhân của ta như vậy, ta thực thích.”
Ngay khi ấy, một loạt tiếng bước chân tiến lại gần điện.
Nghe được những tiếng bước chân này, hai tai Ngọc Tử ngay lập tức dựng đứng lên. Cùng lúc, giọng nói trầm thấp của công tử Xuất đã vang lên, “Truyền lệnh cho bốn kiếm khách đó tới gặp ta.”
“Vâng!”
Tiếng những bước chân nhanh chóng lại gần.
Chẳng mấy chốc, bốn kiếm khách của Ngọc Tử đã có mặt trước cửa điện, bọn họ nhìn về phía Ngọc Tử, thấy nàng đang thành thành thật thật ngồi bên cạnh công tử Xuất, vẻ mặt bình thản, bọn họ cũng thấy an tâm hơn chút ít.
Trong lúc bốn kiếm khách tiến vào điện, Ngọc Tử không ngừng nhìn ngắm, đánh giá bọn họ. Bốn kiếm khách này, quần áo vừa mới được đổi lại chỉnh tề và sạch sẽ quá mức, có điều, trên mặt có chút thương tích, một trong số bọn họ đi lại hơi mất tự nhiên, hai người khác thì tay phải băng bó một chút, xem ra, đều là thương tích nhẹ.
Bốn kiếm khách đi tới trước mặt công tử Xuất, đồng loạt chắp tay, cất cao giọng nói: “Thần diện kiến công tử.”
Công tử Xuất ngẩng đầu nhìn bọn họ. Hắn nhấp một ngụm rượu rồi mới cất lời: “Nói đi.”
Bốn kiếm khách thoáng nhìn qua nhau, mấy giây sau, kiếm khách mặt tròn đã tiến lên phía trước. Hắn cất lời: “Bẩm công tử, bẩm Ngọc cơ, xe ngựa của Thập ngũ công chúa đã đi qua đoạn đường vắng đó. Chúng ta theo lời Ngọc cơ, che mặt, cưỡi ngựa xông ra, dẫn dụ sáu kiếm khách của Thập ngũ công chúa ra một đoạn đường khác. Sau khi giao chiến một lúc, chúng ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một nữ tử truyền đến, ngay lúc ấy, chúng ta nhanh chóng thối lui.”
Nói tới đây, hắn khẳng định chắc nịch: “Không ai biết được lai lịch của chúng ta.”
Công tử Xuất không nói lời nào.
Ngọc Tử lại nhẹ dướn người, hỏi: “Thập ngũ công chúa ra sao rồi?”
Kiếm khách mặt tròn hướng về phía nàng, chắp tay nói: “Nhìn thoáng qua thì thấy trên mặt bị chém một kiếm, có điều tính mạng không bị đe dọa. Ba du hiệp nhi người Lỗ kia đều bị kiếm khách của công chúa giết chết.”
Ngọc Tử gật gật đầu, nàng xoay người nhìn về phía công tử Xuất.
Công tử Xuất liếc nàng một cái rồi cười lạnh, “Phụ nhân này đáng chết!”
Lời này của hắn làm cho mấy người Ngọc Tử như được ăn định tâm đan (yên tâm). Bọn họ đã hành động sau lưng chủ nhân, lúc này chủ nhân đã biết nhưng có vẻ không trách cứ hành động của bọn họ.
“Lui đi.”
“Tuân lệnh.”
Sau khi bốn kiếm khách lui ra, trong điện lập tức yên tĩnh trở lại. Ngọc Tử hai tay ôm má, thầm nghĩ: Ba du hiệp nhi người Lỗ kia thật vô năng, cho bọn họ cơ hội lớn như thế, vậy mà chỉ có chém được Thập ngũ công chúa có một kiếm, còn mạng thì lại chẳng giữ được.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới vết kiếm chém ở trên mặt Thập ngũ công chúa kia mà thấy thật hả lòng hả dạ.
Nàng lại thầm nghĩ: Như vậy, Thập ngũ công chúa chẳng phải là bị hủy dung hay sao? Hừ, nếu có cơ hội, ta thật muốn tận mắt nhìn thấy nàng, xem nàng ta làm sao có thể nhục nhã lại ta!
Suy nghĩ miên man một hồi, Ngọc Tử cảm giác thấy trong điện thật quá mức yên tĩnh rồi.
Nàng lén lút ngước mắt nhìn về phía công tử Xuất. Mới nâng mắt được một nửa, giọng nói trầm thấp của công tử Xuất đã vang lên bên tai nàng, “Điệu hổ li sơn, kế này thật tốt.”
Lời này vừa thốt ra, Ngọc Tử có chút đắc ý. Nàng đắc ý cười cười, hai mắt híp lại thành một đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.