Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 129: Ngọc Tử trả thù

Lâm Gia Thành

28/08/2017

Phụ thân và con gái đi vào bên trong cửa hàng. Sau khi hàn huyên vài lời như thường lệ, Ngọc Tử nghe thấy tiếng Cung thở dài vài lần, không khỏi kinh ngạc, nàng hỏi cha: “Phụ thân, có chuyện gì làm người buồn bực vậy?”

Cung đáp: “Đã xảy ra việc gì đó không hay, con cũng không biết ư?”

Ngọc Tử vội quay đầu lại, tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nghe nói, Tề thái tử vì một phụ nhân đã sai người đi hành thích một vị công tôn, vị công tôn kia biết được chuyện, không cam lòng liền phái người tới đốt phủ Thái tử. Sau việc này, vị công tôn kia không rời được giường.”

Tề thái tử vì một phụ nhân mà cùng người khác đánh nhau ư? Ngọc Tử cười dài nói: “Cũng chỉ là một công tôn thôi, sao dám động đến Thái tử?”

Cung lắc lắc đầu, nói: “Vị công tôn đó quả thực bất phàm, nghe nói là người phụ trách việc hậu cần của đại chiến lần này. Hắn bị trọng thương làm cho việc thu mua cũng như vận chuyển lương thảo, cung nỏ tới đô thành bị chậm trễ, vì thế, Tề vương vô cùng giận dữ, các đại thần cũng hướng về Thái tử mà chỉ trích.”

Nói tới đây, Cung lại thở dài, “Đại chiến lần này ta cảm thấy thực bất an a.”

Cung dù sao cũng là một lão nhân đã phục dịch Tề vương cả chục năm, lão đối với Tề quốc thực sự có sự thương yêu như thể đây là mảnh đất lão được sinh ra vậy, thật khó có thể dứt bỏ được nó.

Vị công tôn bị thương kia phải chăng là Công tôn Trữ?

Ngọc Tử có chút kinh sợ: Tề thái tử chỉ vì một phụ nhân mà gây sự với công tôn Trữ, vị phụ nhân này là ai vậy? Trong chớp mắt, nàng nghĩ tới hình ảnh ngày nào đó nàng đang cùng công tôn Trữ dạo quanh thành Lâm Truy thì gặp Tề thái tử. Ngay lập tức, nàng liền giật mình: Trời ạ, ngàn vạn lần đừng để phụ nhân kia có liên quan tới chính mình!

Nàng cũng không tin bản thân mình có mị lực lớn tới như thế, nàng chỉ là sợ hãi có người lợi dụng nàng mà đặt điều thôi.

Ngọc Tử lại nghĩ: Chẳng trách, công tôn Trữ cũng không trở lại tìm mình, hóa ra hắn bị trọng thương a! Nếu thực như vậy, địa vị của Tề Thái tử chẳng phải sẽ bị lung lay hay sao?

Ngọc Tử đứng lên, đi đi lại lại.

Nàng lúc này chỉ là một tiểu cơ thiếp của công tử Xuất, dù biết công tôn Trữ bị trọng thương như vậy nhưng nàng cũng chẳng thể đi thăm hắn. Hơn thế, dù công tử Xuất có cho phép đi chăng nữa, với thân phận của nàng, nàng cũng chẳng có tư cách để vào thăm hỏi công tôn Trữ. Quan trọng hơn nữa là, Tề thái tử đã từng nói một câu, “Công tôn Trữ, ngươi cùng Cam công, chớ có nghĩ tới việc động vào Lỗ thị này.” Câu nói này luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng.

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, dù là đối với công tôn Trữ hay là Tề thái tử, Ngọc Tử chỉ biết thở dài một tiếng.

“Con ta, con ta, có việc gì không ổn sao?” Tiếng gọi bất an của Cung vang lên bên tai nàng.

Ngọc Tử hồi phục lại tinh thần, nàng mỉm cười với Cung, lắc lắc đầu nói: “Phụ thân, con không có việc gì.”

Nói tới đây, nàng dựa vào Cung, hai người cùng tiến lại vào trong phòng. Nhìn thấy trong phòng chẳng có lấy cái tháp (giường) nào để ngồi, Ngọc Tử liền móc túi lấy một ít đao tệ, đưa cho người làm trong cửa hàng, dặn dò đi mua thêm hai cái tháp đặt vào phòng.

Nhìn theo bóng lưng của người làm dời đi, Ngọc Tử đột nhiên nghĩ tới việc phải mua thêm một vài nô lệ để bồi dưỡng, tiện sai sử bọn họ làm việc. Nàng thật sự muốn có được thế lực của chính mình.

Tuy nhiên, lúc này nàng vẫn chưa thể, nàng vẫn chưa thể làm được việc đó. Chính nàng vẫn còn là vật thuộc sở hữu của công tử Xuất đây!

Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ miên man, ở ngã tư đường phía trước đã truyền tới tiếng huyên náo.

Trong tiếng huyên náo ngày càng vang dội, Ngọc Tử nghe thấy một thanh âm vô cùng quen thuộc. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy những người ấy, ánh mắt của nàng chợt lạnh lẽo.

Xuất hiện trong tầm nhìn của nàng chính là hai người quen: Thập ngũ công chúa và công tử Tử Đê!

Lúc này, Thập ngũ công chúa đang vô cùng giận dữ, nàng lao ra khỏi xe ngựa, quất mạnh trường tiên (roi đánh ngựa) trong tay về phía ba du hiệp nhi đang bị mấy kiếm khách của nàng vây quanh.

Ba du hiệp nhi này rõ ràng là người nước Lỗ. Có điều, quần áo của bọn họ vô cùng tả tơi, bụi bẩn dính vào quấn áo trông tàn tạ không chịu nổi. Xem ra, tình trạng của bọn họ không được tốt cho lắm.

Thập ngũ công chúa vọt tới trước mặt ba người kia, tay phải vung roi lên, “Phập,” một tiếng, trên mặt một du hiệp nhi bỗng phụt ra một vòi máu. Nàng ta cười lạnh, “Hừ! Xa giá của bổn công chúa ta mà các ngươi cũng dám đụng vào sao?”



Thập ngũ công chúa thoạt nhìn cũng khá mảnh dẻ, nhưng lực quật những roi kia cũng không phải là nhẹ, “Phập, phập, phập,…” những tiếng xé thịt vang lên liên tiếp, ba du hiệp nhi người Lỗ kia đã bị nàng ta quật bảy tám roi lên người.

Những du hiệp nhi này trong mắt đầy hận ý, bọn họ trừng mắt nhìn thập ngũ công chúa, hận không thể đem nàng cắn nuốt. Tuy nhiên, bọn họ lúc này vẫn cố gắng nhịn nhục, không phản kháng, vì năm kiếm khách của Thập ngũ công chúa luôn luôn chỉa mũi kiếm về phía bọn họ.

Sau khi vụt ra tới chục roi, Thập ngũ công chúa mới có vẻ hết hưng phấn đánh đập. Nàng ta hổn hển thở ra vài hơi xong mới quay trở lại, nhảy lên xe ngựa.

Trên xe, công tử Tử Đê vô cùng tuấn tú đang nhíu nhíu hàng lông mày rậm rạp, bất đắc dĩ nhìn những hành động của Thập ngũ công chúa.

Thập ngũ công chúa nhìn lên, nhận thấy sự bất mãn trong ánh mắt của hắn, nàng chỉ cười cười. Thập ngũ công chúa nhướng mày, cười duyên, nói: “Tử Đê mềm lòng ư?”

Công tử Tử Đê chỉ cúi đầu không đáp lời.

Thập ngũ công chúa cũng chẳng để ý tới hắn nữa, nàng ta nhảy lên xe, ra lệnh cho phu xe khởi giá.

Khi xe ngựa đi qua trước mặt ba du hiệp nhi nọ, công tử Tử Đê móc ra một đĩnh vàng, hắn lệnh cho kiếm khách tùy thân đem đĩnh vàng kia khách khách khí khí đặt trước mặt ba du hiệp nhi kia, xong xuôi, hắn hạ màn xe xuống, xe dần dần rời khỏi ngã tư đường.

Đám đông sau đó vẫn không tản đi, bọn họ vây xung quanh ba du hiệp nhi nọ, chỉ trỏ bàn tán, cười nói, nhạo báng thái độ của ba du hiệp nhi kia. Ở thời đại coi trọng mặt mũi này, sự khuất nhục không chút phản kháng nào của ba người du hiệp nhi kia sẽ bị người đời coi thường.

Trong tiếng chỉ trỏ, nhạo báng của đám đông, ba du hiệp nhi người Lỗ nhặt lên đĩnh vàng của công tử Tử Đê, rồi nhanh chóng rời khỏi đám đông đang vây xung quanh.

Ở bên cạnh, Cung thấy Ngọc Tử chăm chú quan sát việc này liền nhíu mày nói: “Ba du hiệp nhi này thực là những kẻ thất phu! Con cần gì phải nhìn bọn họ chăm chú vậy?”

Ngọc Tử lắc lắc đầu, cười nói: “Không có việc gì.”

Dứt lời, nàng xoay người đi về phía xe ngựa của mình.

Bốn kiếm khách vẫn đang đợi ở bên cạnh xe ngựa, thấy Ngọc Tử đi lại gần, bọn họ đều hướng về phía nàng.

Ngọc Tử không leo lên xe ngựa. Nàng đi tới trước mặt bốn kiếm khách, thi lễ với bọn họ.

Đáp lễ, bốn kiếm khách đều chắp tay hoàn lễ.

Ngọc Tử quay đầu nhìn lại về phía Cung, rồi hướng về phía bốn kiếm khách, nói: “Khi thiếp còn ở tại Tề cung thì đã bị người ta hãm hại, nhục nhã.” Nói tới đây, nàng lạnh giọng tiếp lời: “Con người đã sống trên đời này, ân oán phải rõ ràng. Thiếp tuy chỉ là một phụ nhân, nhưng cũng không muốn để mặc cho kẻ khác hãm hại mình mà không phản kháng lại.”

Nàng ngước lên đón nhận ánh mắt của bốn kiếm khách, mỉm cười, nói: “Có điều, thiếp dù sao cũng là người của công tử Xuất, vì thế, thiếp không thể làm việc bất lợi ảnh hưởng tới công tử. Thiếp lần này muốn nhờ chư quân giúp đỡ một tay.”

Bốn kiếm khách nghe vậy liền mỉm cười. Kiếm khách mặt tròn chắp tay nói: “Xin Cơ cứ phân phó!”

“Thật tốt.”

Ngọc Tử hướng về kiếm khách mặt tròn, nói: “Thiếp muốn nhờ quân lặng lẽ theo sau ba du hiệp nhi kia, xem xem bọn họ đối với Thập ngũ công chúa có chút oán hận nào không!? Từ đó có thể vạch ra kế hoạch.”

“Việc này chỉ là việc nhỏ thôi.”

Ngọc Tử thi lễ cảm tạ.

Kiếm khách mặt tròn rời đi, nàng hướng về một kiếm khách khác, cất lời, “Thiếp muốn biết chi tiết hành động hàng ngày của thập ngũ công chúa, Quân có thể giúp ta tra ra không?”

“Việc nhỏ này giao cho ta, cơ cứ yên tâm.”

“Đa tạ quân giúp sức!”



Phân phó cho hai kiếm khách kia xong, sau khi từ biệt Cung, dưới sự bảo vệ của hai kiếm khách còn lại, Ngọc Tử quay trở về phủ công tử Xuất.

Tới bữa tối, hai kiếm khách kia đã trở lại.

Nhìn thấy bóng dáng của bọn họ từ xa, Ngọc Tử lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi cạnh công tử Xuất, đi ra ngoài điện gặp bọn họ.

Đầu tiên, kiếm khách mặt tròn chắp tay hướng về Ngọc Tử, nói: “Cơ đoán khá chuẩn, ba du hiệp nhi người Lỗ kia hận Thập ngũ công chúa thấu xương, bọn họ đang bàn bạc xem làm thế nào để rửa sạch được nỗi nhục nhã hôm nay.”

Nói tới đây, hắn mỉm cười, lắc lắc đầu nói: “Đúng là ba kẻ thất phu, bàn bạc cả nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra được kế gì.”

Ngọc Tử cười cười, nàng quay sang kiếm khách còn lại.

Kiếm khách kia liền nói: “Vài ngày trở lại đây, Thập ngũ công chúa luôn kề cận bên cạnh công tử Tử Đê không rời, phải tới lúc cửa cung sắp đóng mới vội vàng chạy về. Lộ tuyến đi về của nàng ta ta đã hỏi thăm kĩ càng, cơ có muốn nghe không?”

Đương nhiên nàng muốn nghe rồi.

Sau khi kiếm khách kia đem lộ tuyến nói ra, Ngọc Tử liền quay về phía kiếm khách mặt tròn, nói: “Quân có thể đem thời gian cùng lộ trình trở về của Thập ngũ công chúa báo cho ba du hiệp nhi người Lỗ kia không?” Nói tới đây, nàng dừng một chút.

Ngọc Tử cúi đầu, híp mắt, thấp giọng nói: “Nhờ Quân nói cho bọn họ, vào khoảng nửa đêm canh ba, trên tuyến đường vắng vẻ đó, có thể tiến hành mai phục.”

Kiếm khách mặt tròn ngạc nhiên, hỏi: “Thập ngũ công chúa có tới sáu kiếm khách bảo vệ!? Ba người này…”

Chưa đợi hắn dứt lời, Ngọc Tử đã hướng bọn họ thi lễ, nói: “Vì thế, thiếp mới có lời thỉnh cầu thứ hai. Thiếp muốn nhờ bốn vị, ngay tại khi Thập ngũ công chúa đi ngang qua đoạn đường bị mai phục kia liền hư trương thanh thế, dẫn dụ sáu kiếm khách bảo vệ nàng ta ra chỗ khác, thuận tiện cho ba du hiệp nhi người Lỗ kia đối phó Thập ngũ công chúa…”

Về phần bọn họ sẽ đối phó với Thập ngũ công chúa ra sao, vậy phải xem nàng ta may mắn tới mức nào!

Nàng nói thêm: “Để tránh liên lụy tới công tử, khi chư quân làm việc, xin hãy che đi khuôn mặt, bí mật hành sự. Kể cả đối với ba du hiệp nhi người Lỗ kia, các vị cũng đừng để cho bọn họ biết thân phận của mình!”

Bọn họ đều hiểu điều này, liền chắp tay hành lễ đồng ý. Kiếm khách mặt tròn mỉm cười, nói: “Đây là việc nhỏ.” Nói tới đây, hắn không nhịn được mà ca ngợi: “Bọn ta sẽ hư trương thanh thế, dẫn dụ sáu kiếm khách kia, giúp bọn họ thuận lợi động thủ? Kế sách này của cơ thật diệu kỳ, thật diệu kỳ!”

Được hắn khích lệ, Ngọc Tử cũng có chút đắc ý, hai mắt nàng cười híp lại thành một đường, nói: “Chiêu này được gọi là điệu hổ ly sơn.”

Trong lúc hai kiếm khách vẫn còn đang nghiền ngẫm ý nghĩa của mấy từ “Điệu hổ ly sơn,” thì Ngọc Tử đã nghiêm mặt, thu lại nụ cười kia, mọi việc còn chưa có thành, sao có thể đắc ý?

Tiếp đó, Ngọc Tử tìm hai kiếm khách còn lại, đem kế hoạch đã bàn với hai kiếm khách kia nhờ vả bọn họ. Xong xuôi, nàng quay trở lại điện nghị sự.

Bây giờ, nàng chỉ cần ngồi mà đợi tin tức nữa thôi.

Mấy ngày nay, Ngọc Tử có chút bồn chồn, vì sự kiện nàng mang thai, nàng có chút sợ hãi khi giáp mặt với công tử Xuất, đặc biệt là những thực khách của hắn. Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân của các thực khách, nàng liền nhanh chóng vọt ra xa, cho tới lúc này, nàng vẫn chưa dám đối mặt với bọn họ. Thậm chí, khi nàng đứng trước mặt công tử Xuất thì nàng cũng tỏ ra vô cùng nhu thuận. Cũng may, công tử Xuất luôn luôn bận rộn, cũng không có thẩm vấn nàng thêm lần nào nữa.

Sau khi giao việc cho mấy kiếm khách kia xong, Ngọc tử liền quay trở lại điện nghị sự, khi vừa bước vào cửa viện, nàng thấy mấy thực khách đang vây quanh công tử Xuất để bàn bạc việc gì đó, vì vậy, nàng liền quay đầu trở ra.

Nàng nhẹ tay nhẹ chân chạy vào trong hoa viên, dạo chơi cho tới lúc mặt trời lặn nàng mới quay lại xem xét trong điện nghị sự. Vừa ló đầu vào, nàng thấy công tử Xuất đang cùng một nhóm thực khách khác vẫn bàn luận gì đó, vì thế, nàng lại quay mình trở ra.

Lần này, nàng trở lại tẩm điện rồi ở lại đó. Cho tới gần nửa đêm canh ba, Ngọc Tử mới lén lút quay trở lại điện nghị sự.

Đi tới cửa viện, nàng vươn đầu vào nhìn, thấy ánh sáng le lói phát ra từ trong điện, ánh lửa không quá sáng, nghe nghe, nàng không thấy tiếng bàn luận nào cả, tức thì, trái tim nàng đập vui tươi trở lại.

Nàng nhẹ bước, lặng lẽ đi về phía điện nghị sự. Cửa điện vẫn đang mở.

Ngọc Tử vươn đầu giống như con chuột đang rình ăn vụng nhìn vào bên trong. Ngay khi nàng chật vật vươn đầu nhìn vào trong, nàng bắt gặp ngay ánh mắt của công tử Xuất đang phóng về phía nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook