Chương 74: Không thể
Lâm Gia Thành
25/09/2014
Đang im lặng, Ngọc Tử vừa mới cất bước, chuẩn bị đi vào, đột nhiên công tử Xuất cười ha hả.
Dưới tình huống như vậy, hắn cười to như thế, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Ngọc Tử cũng bước lùi về sau- lúc này, mỗi một hành động của nàng đều quan hệ đến sinh tử của bản thân, nàng không thể khinh suất, phải đi vào lúc thời cơ có lợi nhất.
Sau khi cất tiếng cười to, tiếng công tử Xuất uống rượu truyền đến, tiếp theo Ngọc Tử nghe hắn chậm rãi nói: “Chư vị có biết, khi ta ở biên giới Tề Lỗ từng gặp phải thích khách?”
Đám thực khách lắc đầu, nói: “Không biết.” Trong giọng nói của bọn họ có mấy phần hoang mang.
Công tử Xuất tao nhã chậm rãi nói tiếp, “Ta từng gặp phải hai lần bị thích khách. Lần đầu tiên, giữa mưa to, thích khách cầm vũ khí sắc bén giấu ở trên xe, trà trộn vào đội, lần thứ hai, khi đi dọc rừng cây, thích khách mang theo cung nỏ mai phục trong đó.” Hắn nói đến đây, đứng thẳng lưng, ánh mắt như điện nhìn quét qua mọi người.
Công tử nhìn chằm chằm vào thực khách gầy yếu đã nói va chạm với Ngọc Tử kia, chầm chậm nói: “Quân có biết, ta làm sao thoát khỏi không?”
Thực khách kia kinh ngạc lắc đầu.
Công tử Xuất cười ha hả, nói: “Là có người cảnh báo. Người cảnh báo cho ta chính là Ngọc cơ kia!”
Nói đến đây, ánh mắt của công tử Xuất hung hăng nhìn chằm chằm vào thực khách kia, nhíu mi cao giọng quát, “Quân cho rằng, phụ nhân này chỉ là sủng cơ của ta thôi sao? Nàng đã hai lần cứu ta từ trong nguy nan! Có ân với ta.”
Lời của công tử Xuất vừa dứt, đám thực khách ngơ ngác nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, thực khách gầy kia tiến lên một bước, thi lễ dài, xấu hổ mà nói: “Thần, không mặt mũi nào mà…”
Hắn vừa dứt lời, các thực khách còn lại cũng cúi người vái công tử Xuất thật cung kính, cùng kêu lên: “Thần thật xấu hổ.”
Ngọc Tử chậm rãi thối lui về sau, khi nàng đi tới cửa viện, đầu vừa quay lại, nhìn bóng người mơ hồ trong điện nghị sự, môi nở nụ cười rạng rỡ.
Ngọc Tử vừa đến vườn cây liền nghe được tiếng bước chân dồn dập của các thực khách đang ra ngoài. Nàng vội vàng hơi nghiêng về phía sau, trốn ở gốc cây Hòe, có năm người đang đi dưới tàng cây.
Tiếng các thực khách bàn tán càng ngày càng gần, “Xấu hổ, thật xấu hổ.”
“Đúng, thật là xấu hổ.”
Nàng lén lút chuyển mắt mắt nhìn, chỉ thấy các thực khách vừa lắc đầu, vừa cảm khái.
Mà thực khách gầy muốn giết nàng để lập chữ tín, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, đôi môi nhăn nheo của hắn càng không ngừng run run.
Đột nhiên, thực khách gầy kia dừng chân, chuyển hướng đi vào trong điện nghị sự.
Mọi người ngẩn ra, vội quay đầu nhìn về phía hắn.
Đúng lúc này, công tử Xuất chậm rãi đi ra cổng vòm.
Thực khách kia tiến lên mấy bước, vọt tới trước mặt công tử Xuất, hai tay chắp lại, vẻ mặt xấu hổ mà nói: “Thần thật không mặt mũi nào gặp mặt người trong thiên hạ!”
Công tử Xuất ngẩn ra, hắn khó hiểu nhìn về phía thực khách kia.
Thực khách kia nói vừa xong, vèo một tiếng, rút bội kiếm bên hông ra. Hắn đem kiếm kề bên cổ, nhìn công tửXuất khàn giọng kêu to: “Thần, không mặt mũi nào sống trên đời nữa”
Giữa tiếng kêu to, công tử Xuất vội vàng đưa tay, lớn tiếng quát bảo ngưng lại, trường kiếm ở trên cổ thực khách kia đè một cái, tức thì máu chảy như mưa.
Khi thi thể của thực khách kia nặng nề mà ngã quỵ trên mặt đất, Ngọc Tử mới tỉnh táo lại khỏi cơn sợ hãi. Nàng vội vàng đưa tay, bưng kín miệng mình.
Cánh tay phải của công tử Xuất vẫn còn duỗi ra ở không trung để ngăn cản, nhìn thấy thi thể thực khách kia, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, thở dài một tiếng, “Ôi, ngăn không kịp rồi!”
Sau khi thở dài, hắn trầm giọng quát: “Người đâu!”
“Vâng.”
” Hậu táng.”
“Vâng!”
“Tìm thân nhân của hắn, an trí thích đáng!”
“Vâng!”
Cho đến khi thi thể của thực khách kia được nâng ra thật xa, công tử Xuất vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, cúi đầu, vẻ mặt thương tâm.
Các thực khách nhìn thấy tình cảnh này, khom người, đồng loạt thi lễ với hắn rồi chậm rãi rời đi.
Chỉ chốc lát, bọn họ đã lui xuống không còn một ai.
Công tử Xuất chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này trên khuôn mặt tuấn nhã của hắn nào có chút đau lòng nào? Hắn cười lạnh nhìn vũng máu trên mặt đất, vẻ mặt khinh miệt mà thấp giọng thóa mạ một câu, Ngọc Tử đứng từ xa, loáng thoáng chỉ nghe được vài chữ, “…… Muốn hại ta sao?”
Đến tận khi công tử Xuất khôi phục lại bộ dạng tươi cười tao nhã, thản nhiên rời đi. Ngọc Tử mới thở ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống đất.
Nàng thật không hiểu, sự tình như vậy, thực khách kia lại phải tự sát để tạ tội. Ngọc Tử không biết, sự thật trong lịch sử, cũng chính là Tín Lăng Quân kia, có một lần, một người thực khách thấy mình ăn phải cái gìđó rất sần sùi, liền mở miệng chất vấn Tín Lăng Quân. Khi hắn nhìn thấy Tín Lăng Quân cũng ăn cái đó như bản thân, cũng đã tự sát để tạ tội.
Lúc này, cách lí giải của hiền sĩ kiếm khách về tôn nghiêm và vinh nhục là điều hậu nhân khó có thể hiểu nổi.
Ngọc Tử ngồi ở dưới tàng cây, thật lâu thật lâu sau vẫn không nhúc nhích. Nàng run rẩy không ngừng, trong mơ hồ, đúng là có chút sợ hãi. Về phần sợ hãi cái gì, nàng cũng nói không rõ được.
Qua một lúc lâu, cho đến khi Ngọc Tử cảm thấy được nhịp tim của mình trở lại bình thường, thành công vứt hết cảnh tượng khi nãy ra sau đầu, mới chậm rãi đi về phía trước.
Mà lúc này, vết máu trên đường đi giữa vườn cây, đã bị xoá sạch không còn một mảnh.
Ngọc Tử đầu óc choáng váng đi về tẩm điện, ngồi một hồi trên mặt đất cứng ngắc rồi mới cười cười, đưa tay kéo kéo hai gò má, cất bước đi tới điện nghị sự.
Quả nhiên, bên trong lại truyền đến tiếng nói của công tử Xuất.
Ngọc Tử nhanh nhẹn đi vào, tới bên cạnh hắn rồi chậm rãi ngồi xuống.
Đưa tay châm rượu, Ngọc Tử chuẩn bị rót rượu vào chén cho hắn.
Cũng không biết vì sao, tay nàng nâng lên trong không trung có chút yếu ớt, cũng có chút run rẩy. Ngọc Tử cả kinh, vội vàng dùng hai tay gắt gao cầm bình rượu.
Lúc này, công tử Xuất quay đầu nhìn về phía nàng.
Đối mặt với ánh mắt đùa cợt của hắn, Ngọc Tử theo phản xạ liền cúi đầu xuống, trốn tránh.
Một bàn tay to đưa ra.
Bàn tay thon dài trắng ngần của hắn, chậm rãi đặt trên bàn tay Ngọc Tử, bao bọc lấy sự run rẩy của nàng, đồng thời cầm bình rượu.
Hắn ngầm cười, cùng Ngọc Tử hợp sức châm rượu. Sau khi uống một hơi cạn sạch, hắn đưa tay xoa tóc Ngọc Tử, cúi đầu, ôn nhu nói: “Ngươi không phải nghe được rồi sao? Chuyện đã qua rồi, đừng sợ.”
Hắn, hắn lại biết nàng đã tới ngoài cửa?
Ngọc Tử cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới tình huống như vậy, hắn cười to như thế, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Ngọc Tử cũng bước lùi về sau- lúc này, mỗi một hành động của nàng đều quan hệ đến sinh tử của bản thân, nàng không thể khinh suất, phải đi vào lúc thời cơ có lợi nhất.
Sau khi cất tiếng cười to, tiếng công tử Xuất uống rượu truyền đến, tiếp theo Ngọc Tử nghe hắn chậm rãi nói: “Chư vị có biết, khi ta ở biên giới Tề Lỗ từng gặp phải thích khách?”
Đám thực khách lắc đầu, nói: “Không biết.” Trong giọng nói của bọn họ có mấy phần hoang mang.
Công tử Xuất tao nhã chậm rãi nói tiếp, “Ta từng gặp phải hai lần bị thích khách. Lần đầu tiên, giữa mưa to, thích khách cầm vũ khí sắc bén giấu ở trên xe, trà trộn vào đội, lần thứ hai, khi đi dọc rừng cây, thích khách mang theo cung nỏ mai phục trong đó.” Hắn nói đến đây, đứng thẳng lưng, ánh mắt như điện nhìn quét qua mọi người.
Công tử nhìn chằm chằm vào thực khách gầy yếu đã nói va chạm với Ngọc Tử kia, chầm chậm nói: “Quân có biết, ta làm sao thoát khỏi không?”
Thực khách kia kinh ngạc lắc đầu.
Công tử Xuất cười ha hả, nói: “Là có người cảnh báo. Người cảnh báo cho ta chính là Ngọc cơ kia!”
Nói đến đây, ánh mắt của công tử Xuất hung hăng nhìn chằm chằm vào thực khách kia, nhíu mi cao giọng quát, “Quân cho rằng, phụ nhân này chỉ là sủng cơ của ta thôi sao? Nàng đã hai lần cứu ta từ trong nguy nan! Có ân với ta.”
Lời của công tử Xuất vừa dứt, đám thực khách ngơ ngác nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, thực khách gầy kia tiến lên một bước, thi lễ dài, xấu hổ mà nói: “Thần, không mặt mũi nào mà…”
Hắn vừa dứt lời, các thực khách còn lại cũng cúi người vái công tử Xuất thật cung kính, cùng kêu lên: “Thần thật xấu hổ.”
Ngọc Tử chậm rãi thối lui về sau, khi nàng đi tới cửa viện, đầu vừa quay lại, nhìn bóng người mơ hồ trong điện nghị sự, môi nở nụ cười rạng rỡ.
Ngọc Tử vừa đến vườn cây liền nghe được tiếng bước chân dồn dập của các thực khách đang ra ngoài. Nàng vội vàng hơi nghiêng về phía sau, trốn ở gốc cây Hòe, có năm người đang đi dưới tàng cây.
Tiếng các thực khách bàn tán càng ngày càng gần, “Xấu hổ, thật xấu hổ.”
“Đúng, thật là xấu hổ.”
Nàng lén lút chuyển mắt mắt nhìn, chỉ thấy các thực khách vừa lắc đầu, vừa cảm khái.
Mà thực khách gầy muốn giết nàng để lập chữ tín, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, đôi môi nhăn nheo của hắn càng không ngừng run run.
Đột nhiên, thực khách gầy kia dừng chân, chuyển hướng đi vào trong điện nghị sự.
Mọi người ngẩn ra, vội quay đầu nhìn về phía hắn.
Đúng lúc này, công tử Xuất chậm rãi đi ra cổng vòm.
Thực khách kia tiến lên mấy bước, vọt tới trước mặt công tử Xuất, hai tay chắp lại, vẻ mặt xấu hổ mà nói: “Thần thật không mặt mũi nào gặp mặt người trong thiên hạ!”
Công tử Xuất ngẩn ra, hắn khó hiểu nhìn về phía thực khách kia.
Thực khách kia nói vừa xong, vèo một tiếng, rút bội kiếm bên hông ra. Hắn đem kiếm kề bên cổ, nhìn công tửXuất khàn giọng kêu to: “Thần, không mặt mũi nào sống trên đời nữa”
Giữa tiếng kêu to, công tử Xuất vội vàng đưa tay, lớn tiếng quát bảo ngưng lại, trường kiếm ở trên cổ thực khách kia đè một cái, tức thì máu chảy như mưa.
Khi thi thể của thực khách kia nặng nề mà ngã quỵ trên mặt đất, Ngọc Tử mới tỉnh táo lại khỏi cơn sợ hãi. Nàng vội vàng đưa tay, bưng kín miệng mình.
Cánh tay phải của công tử Xuất vẫn còn duỗi ra ở không trung để ngăn cản, nhìn thấy thi thể thực khách kia, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, thở dài một tiếng, “Ôi, ngăn không kịp rồi!”
Sau khi thở dài, hắn trầm giọng quát: “Người đâu!”
“Vâng.”
” Hậu táng.”
“Vâng!”
“Tìm thân nhân của hắn, an trí thích đáng!”
“Vâng!”
Cho đến khi thi thể của thực khách kia được nâng ra thật xa, công tử Xuất vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, cúi đầu, vẻ mặt thương tâm.
Các thực khách nhìn thấy tình cảnh này, khom người, đồng loạt thi lễ với hắn rồi chậm rãi rời đi.
Chỉ chốc lát, bọn họ đã lui xuống không còn một ai.
Công tử Xuất chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này trên khuôn mặt tuấn nhã của hắn nào có chút đau lòng nào? Hắn cười lạnh nhìn vũng máu trên mặt đất, vẻ mặt khinh miệt mà thấp giọng thóa mạ một câu, Ngọc Tử đứng từ xa, loáng thoáng chỉ nghe được vài chữ, “…… Muốn hại ta sao?”
Đến tận khi công tử Xuất khôi phục lại bộ dạng tươi cười tao nhã, thản nhiên rời đi. Ngọc Tử mới thở ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống đất.
Nàng thật không hiểu, sự tình như vậy, thực khách kia lại phải tự sát để tạ tội. Ngọc Tử không biết, sự thật trong lịch sử, cũng chính là Tín Lăng Quân kia, có một lần, một người thực khách thấy mình ăn phải cái gìđó rất sần sùi, liền mở miệng chất vấn Tín Lăng Quân. Khi hắn nhìn thấy Tín Lăng Quân cũng ăn cái đó như bản thân, cũng đã tự sát để tạ tội.
Lúc này, cách lí giải của hiền sĩ kiếm khách về tôn nghiêm và vinh nhục là điều hậu nhân khó có thể hiểu nổi.
Ngọc Tử ngồi ở dưới tàng cây, thật lâu thật lâu sau vẫn không nhúc nhích. Nàng run rẩy không ngừng, trong mơ hồ, đúng là có chút sợ hãi. Về phần sợ hãi cái gì, nàng cũng nói không rõ được.
Qua một lúc lâu, cho đến khi Ngọc Tử cảm thấy được nhịp tim của mình trở lại bình thường, thành công vứt hết cảnh tượng khi nãy ra sau đầu, mới chậm rãi đi về phía trước.
Mà lúc này, vết máu trên đường đi giữa vườn cây, đã bị xoá sạch không còn một mảnh.
Ngọc Tử đầu óc choáng váng đi về tẩm điện, ngồi một hồi trên mặt đất cứng ngắc rồi mới cười cười, đưa tay kéo kéo hai gò má, cất bước đi tới điện nghị sự.
Quả nhiên, bên trong lại truyền đến tiếng nói của công tử Xuất.
Ngọc Tử nhanh nhẹn đi vào, tới bên cạnh hắn rồi chậm rãi ngồi xuống.
Đưa tay châm rượu, Ngọc Tử chuẩn bị rót rượu vào chén cho hắn.
Cũng không biết vì sao, tay nàng nâng lên trong không trung có chút yếu ớt, cũng có chút run rẩy. Ngọc Tử cả kinh, vội vàng dùng hai tay gắt gao cầm bình rượu.
Lúc này, công tử Xuất quay đầu nhìn về phía nàng.
Đối mặt với ánh mắt đùa cợt của hắn, Ngọc Tử theo phản xạ liền cúi đầu xuống, trốn tránh.
Một bàn tay to đưa ra.
Bàn tay thon dài trắng ngần của hắn, chậm rãi đặt trên bàn tay Ngọc Tử, bao bọc lấy sự run rẩy của nàng, đồng thời cầm bình rượu.
Hắn ngầm cười, cùng Ngọc Tử hợp sức châm rượu. Sau khi uống một hơi cạn sạch, hắn đưa tay xoa tóc Ngọc Tử, cúi đầu, ôn nhu nói: “Ngươi không phải nghe được rồi sao? Chuyện đã qua rồi, đừng sợ.”
Hắn, hắn lại biết nàng đã tới ngoài cửa?
Ngọc Tử cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.