Chương 75: Lại tiến cử
Lâm Gia Thành
25/09/2014
Công tử Xuất tươi cười nhàn nhạt, bình thản, chỉ là liếc mắt nhìn nàng một cái rồi hắn lại quay đầu đi, nói chuyện với thực khách bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, các thực khách bắt đầu rời đi.
Bọn họ vừa đi, Ngọc Tử đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt công tử Xuất, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu xuống, giọng nói trong vắt khe khẽ thỉnh cầu: “Thiếp nghĩ, công tử ở bên ngoài càng lâu, lại càng dễ bị lãng quên. Thiếp cho rằng, lúc này, công tử Xuất cần xây dựng thương tứ (cửa hàng buôn bán), thu thập tài vật khắp nơi, để đi khắp nơi, chuẩn bị đầy đủ tài vật.
Nàng nói tới đây, ngừng một lát, chậm rãi nói: “Thiếp, nguyện làm thương hộ (người buôn bán), cống hiến vì công tử.”
Cuộc nói chuyện này, nàng đã từng đề nghị với công tử Tử Đê, nhưng công tử Tử Đê từ chối.
Hiện tại, Ngọc Tử lại một lần nữa thận trọng đưa ra, là bởi vì nàng đột nhiên hiểu được, bản thân nếu muốn giữ lấy mạng này, nghĩ tới cuộc sống như mong muốn, nhất định phải là người có ích đối với công tử Xuất. Nếu công tử Xuất không cho phép nàng làm việc cá nhân, vậy thì nàng sẽ bán mình cho hắn, trong quá trình bán mạng vì hắn, lại tìm kiếm thời cơ cho mình.
Công tử Xuất lẳng lặng nhìn Ngọc Tử.
Sau một hồi, hắn cười, nói: “Xây dựng cửa hàng, thu thập tài vật khắp nơi?”
Ngọc Tử không ngẩng đầu lên, nàng cao giọng nói: “Vâng.” Giọng nói này vô vùng dõng dạc lộ ra mười phần tự tin.
Công tử Xuất lười biếng dựa vào bàn trà, hắn nhìn nàng chằm chằm, mỉm cười nói: “Ngọc cơ, ngươi là một phụ nhân.”
Ngọc Tử vẫn cúi đầu, cao giọng trả lời: “Thiếp cho rằng, công tử là người lưu vong, nên tuỳ cơ ứng biến, chỉ dùng người tài.”
Công tử Xuất hai mắt sáng ngời, thì thào: “Chỉ dùng người tài? Chỉ dùng người tài?”
Hắn chậm rãi đứng lên.
Ngọc Tử ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy chờ mong. Bởi vì chờ mong, ánh mắt của nàng cực kỳ sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào thanh lệ, tràn đầy sự khát vọng.
Công tử Xuất liếc mắt nhìn nàng một cái, lững thững đi ra ngoài.
Mắt thấy hắn sẽ bước ra đại môn, Ngọc Tử vội vàng kêu: “Công tử? Thiếp thực sự có khả năng, sao không thử một lần?”
Công tử Xuất đừng bước lại.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ngọc Tử.
Sau khi nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, hắn mỉm cười, thản nhiên mà nói: “Muốn làm thương hộ?”
“Vâng.” Ngọc Tử ra sức gật đầu, cao giọng nói: “Thiếp có khả năng, đoán được đao tệ lên xuống, như nghe thấy khúc nhạc thần tiên. Thiếp cho rằng, dùng nữ sắc thì cần người háo sắc, như vậy hắn mới có thể hiểu nữ sắc mỗi người mỗi vẻ. Đồng thời, người có năng lực thương hộ, tất là người có tài, như vậy hắn mới có thể dốc hết toàn lực, lấy lợi nhuận kiếm được mỗi một đao tệ.”
Công tử Xuất đã bao giờ nghe những lời như vậy? Hắn dở khóc dở cười mà nhìn Ngọc Tử, hồi lâu không nói.
Ngọc Tử đang khao khát, khẩn trương mà chờ mong, công tử Xuất trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Nếu như thế, cho ta thấy tài năng của ngươi đi.”
Ngọc Tử mừng rỡ, nàng đứng phắt dậy, mắt thấy tay áo dài của công tử Xuất phất lên, càng đi càng xa, Ngọc Tử vội vàng đuổi theo, kêu: “Công tử, xin ban thưởng cho thiếp một đĩnh vàng làm tiền vốn.”
Công tử Xuất cũng không quay đầu, thản nhiên mà nói: “Tiền vốn, tự ngươi kiếm đi. Nếu có thể kiếm được, ta sẽ không cướp đoạt.” Nói tới đây, tiếng cười của hắn mơ hồ, “Như vậy, ngươi cũng không phải trốn ở trong phòng, len lén hát Thạc thử.”
Ngọc Tử nhìn bóng dáng công tử Xuất đi xa, mím môi mỉm cười. Hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn về mây trắng phía chân trời, thầm nghĩ: thật tốt quá, chỉ cần đi được bước đầu tiên, ta nhất định có thể khiến hắn phải nhìn ta với cặp mắt khác xưa, ta nhất định có thể để cho người khác không dám giết ta…
Ngọc Tử là ngâm nga ca hát quay về trắc điện.
Vốn là nghĩ, rốt cuộc tiến thêm vài bước rồi, có thể thả lỏng một chút. Nhưng Ngọc Tử làm sao thả lỏng được? Vì vậy, nàng lại đứng lên, lo lắng chạy đến hậu viện.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngọc Tử đều không nghĩ ra , đĩnh vàng đầu tiên, phải làm việc như thế nào mới có thể kiếm được. Theo lời của công tử Xuất có thể nghe ra rằng lúc này hắn sẽ không ban tặng cái gì cho nàng. Nếu muốn có được tiền, phải có tính toán khác.
Suy tư một lúc, Ngọc Tử thầm nghĩ: việc này không được vội vàng, mình từ từ nghĩ rồi sẽ có cách.
Vừa nghĩ như vậy thì đã qua một ngày.
Giữa trưa ngày hôm sau, Ngọc Tử vẫn như cũ ngồi bên cạnh công tử Xuất, đang châm rượu đốt hương, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Một kiếm khách đi đến bên cạnh công tử Xuất, khi đến gần cúi đầu nói: “Bẩm công tử, Lỗ quốc tìm Tần quốc xin cầu viện, Tần vương xuất binh giúp Lỗ, hiện Tần Lỗ đưa ra ba mươi vạn binh lính, mấy ngày nữa se tấn công Tề quốc!”
Công tử Xuất gật gật đầu, hắn thấp giọng hỏi: “Từ Tần quốc tới Tề, ở giữa bị ngăn cách bởi mấy nước, hắn mượn đường nước nào mà đi?”
Kiếm khách kia cúi đầu nói: “Từ Ngụy quốc.”
“Triệu quốc của ta có động tĩnh gì không?”
“Thưa không có tin tức gì.”
Công tử Xuất gật gật đầu.
Hắn huơ huơ tay phải, kiếm khách kia chậm rãi lui ra. Công tử Xuất đứng lên, đi đi lại lại trong điện. Sau khi đi vài vòng, hắn dừng lại, thì thào lẩm bẩm: “Ngụy vương đúng là không hề suy nghĩ cho công tử Tử Đê. Cuộc chiến này rơi vào thế bất lợi.”
Lúc này, công tử Xuất bước đến cái bàn để thẻ tre, sau khi ngồi xuống, lật xem thẻ tre. Thẻ tre nặng nề, công tử Xuất mỗi khi mở ra một quyển, chỉ nhìn liếc mắt một cái rồi lại ném qua một bên.
Ngọc Tử dời bước đi tới bên cạnh hắn, nàng đem thẻ tre bị ném xuống đất nhặt lên, sau khi xếp lại gọn gàng, ngồi xuống bên cạnh hắn, thỉnh thoảng nghiêng người, dùng chiếc đũa đồng rút than bỏ vào lò, thấy lò hết hơi nước, lại cầm cốc châm nước vào, lại tiếp tục nấu rượu.
Hương rượu theo không khí bay lên, Ngọc Tử không khỏi suy nghĩ: Tần muốn đánh Tề, mượn đường Ngụy vương. Nghe giọng nói của công tử Xuất, Tề quốc chưa biết chừng sẽ giận cá chém thớt lên công tử Tử Đê. Nếu như Tề vương quyết định giết công tử Tử Đê. Phụ thân của ta ở đó, chẳng phải là bị nguy hiểm? Xem ra việc khẩn cấp trước mắt là liên lạc phụ thân, để hắn cầu xin công tử Tử Đê cho ra đi. Nhưng phụ thân rời chủ cũ, sẽ bị các thực khách coi thường, nếu như trong tay ta có tiền vốn thì tốt rồi, như vậy phụ thân có thể buôn bán sống qua ngày.
Ngay khi Ngọc Tử suy nghĩ, rượu đã nấu sôi, phát ra tiếng “lục bục”.
Ngọc Tử vội vàng cầm bầu rượu, đặt ở một bên, để nó bớt nóng.
Bên cạnh nàng, công tử Xuất lại đứng lên, đi đi lại lại trong điện. Nhìn lông mày hắn nhíu sâu, tựa hồ như vô cùng quan tâm với trận chiến này.
Chẳng lẽ, nếu như trận này Tề quốc rơi vào cục diện bất lợi, công tử Xuất lưu vong ở Tề cũng sẽ bị ảnh hưởng?
Ngay khi Ngọc Tử đang miên man suy nghĩ, công tử Xuất dừng bước, nhìn về phương xa, lộ ra một nụ cười thản nhiên. Sau đó, hắn phất tay áo một cái, đi nhanh ra ngoài điện.
Hắn vừa ra cửa điện liền quát một tiếng, “Chuẩn bị xe ngựa!”
“Dạ.”
Trong tiếng đáp trả vang dội, là các kiếm khách vội vàng đi tới, định giúp đỡ công tử Xuất rời đi. Ngọc Tử là cơ thiếp tùy thân, về nguyên tắc, công tử Xuất chỉ cần ra ngoài, nàng phải đi cùng, để tăng thể diện. Nhưng Ngọc Tử lúc này chưa tiến lên, nàng biết, công tử Xuất đi chuyến này nói không chừng còn có chuyện cơ mật, chuyện này, nàng chỉ là một nữ nhân vẫn biết ít một chút thì tốt hơn.
Nàng không biết, khi công tử Xuất ra đến cánh cửa, quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười như có như không.
Chỉ chốc lát sau, các thực khách bắt đầu rời đi.
Bọn họ vừa đi, Ngọc Tử đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt công tử Xuất, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu xuống, giọng nói trong vắt khe khẽ thỉnh cầu: “Thiếp nghĩ, công tử ở bên ngoài càng lâu, lại càng dễ bị lãng quên. Thiếp cho rằng, lúc này, công tử Xuất cần xây dựng thương tứ (cửa hàng buôn bán), thu thập tài vật khắp nơi, để đi khắp nơi, chuẩn bị đầy đủ tài vật.
Nàng nói tới đây, ngừng một lát, chậm rãi nói: “Thiếp, nguyện làm thương hộ (người buôn bán), cống hiến vì công tử.”
Cuộc nói chuyện này, nàng đã từng đề nghị với công tử Tử Đê, nhưng công tử Tử Đê từ chối.
Hiện tại, Ngọc Tử lại một lần nữa thận trọng đưa ra, là bởi vì nàng đột nhiên hiểu được, bản thân nếu muốn giữ lấy mạng này, nghĩ tới cuộc sống như mong muốn, nhất định phải là người có ích đối với công tử Xuất. Nếu công tử Xuất không cho phép nàng làm việc cá nhân, vậy thì nàng sẽ bán mình cho hắn, trong quá trình bán mạng vì hắn, lại tìm kiếm thời cơ cho mình.
Công tử Xuất lẳng lặng nhìn Ngọc Tử.
Sau một hồi, hắn cười, nói: “Xây dựng cửa hàng, thu thập tài vật khắp nơi?”
Ngọc Tử không ngẩng đầu lên, nàng cao giọng nói: “Vâng.” Giọng nói này vô vùng dõng dạc lộ ra mười phần tự tin.
Công tử Xuất lười biếng dựa vào bàn trà, hắn nhìn nàng chằm chằm, mỉm cười nói: “Ngọc cơ, ngươi là một phụ nhân.”
Ngọc Tử vẫn cúi đầu, cao giọng trả lời: “Thiếp cho rằng, công tử là người lưu vong, nên tuỳ cơ ứng biến, chỉ dùng người tài.”
Công tử Xuất hai mắt sáng ngời, thì thào: “Chỉ dùng người tài? Chỉ dùng người tài?”
Hắn chậm rãi đứng lên.
Ngọc Tử ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy chờ mong. Bởi vì chờ mong, ánh mắt của nàng cực kỳ sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào thanh lệ, tràn đầy sự khát vọng.
Công tử Xuất liếc mắt nhìn nàng một cái, lững thững đi ra ngoài.
Mắt thấy hắn sẽ bước ra đại môn, Ngọc Tử vội vàng kêu: “Công tử? Thiếp thực sự có khả năng, sao không thử một lần?”
Công tử Xuất đừng bước lại.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ngọc Tử.
Sau khi nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, hắn mỉm cười, thản nhiên mà nói: “Muốn làm thương hộ?”
“Vâng.” Ngọc Tử ra sức gật đầu, cao giọng nói: “Thiếp có khả năng, đoán được đao tệ lên xuống, như nghe thấy khúc nhạc thần tiên. Thiếp cho rằng, dùng nữ sắc thì cần người háo sắc, như vậy hắn mới có thể hiểu nữ sắc mỗi người mỗi vẻ. Đồng thời, người có năng lực thương hộ, tất là người có tài, như vậy hắn mới có thể dốc hết toàn lực, lấy lợi nhuận kiếm được mỗi một đao tệ.”
Công tử Xuất đã bao giờ nghe những lời như vậy? Hắn dở khóc dở cười mà nhìn Ngọc Tử, hồi lâu không nói.
Ngọc Tử đang khao khát, khẩn trương mà chờ mong, công tử Xuất trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Nếu như thế, cho ta thấy tài năng của ngươi đi.”
Ngọc Tử mừng rỡ, nàng đứng phắt dậy, mắt thấy tay áo dài của công tử Xuất phất lên, càng đi càng xa, Ngọc Tử vội vàng đuổi theo, kêu: “Công tử, xin ban thưởng cho thiếp một đĩnh vàng làm tiền vốn.”
Công tử Xuất cũng không quay đầu, thản nhiên mà nói: “Tiền vốn, tự ngươi kiếm đi. Nếu có thể kiếm được, ta sẽ không cướp đoạt.” Nói tới đây, tiếng cười của hắn mơ hồ, “Như vậy, ngươi cũng không phải trốn ở trong phòng, len lén hát Thạc thử.”
Ngọc Tử nhìn bóng dáng công tử Xuất đi xa, mím môi mỉm cười. Hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn về mây trắng phía chân trời, thầm nghĩ: thật tốt quá, chỉ cần đi được bước đầu tiên, ta nhất định có thể khiến hắn phải nhìn ta với cặp mắt khác xưa, ta nhất định có thể để cho người khác không dám giết ta…
Ngọc Tử là ngâm nga ca hát quay về trắc điện.
Vốn là nghĩ, rốt cuộc tiến thêm vài bước rồi, có thể thả lỏng một chút. Nhưng Ngọc Tử làm sao thả lỏng được? Vì vậy, nàng lại đứng lên, lo lắng chạy đến hậu viện.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngọc Tử đều không nghĩ ra , đĩnh vàng đầu tiên, phải làm việc như thế nào mới có thể kiếm được. Theo lời của công tử Xuất có thể nghe ra rằng lúc này hắn sẽ không ban tặng cái gì cho nàng. Nếu muốn có được tiền, phải có tính toán khác.
Suy tư một lúc, Ngọc Tử thầm nghĩ: việc này không được vội vàng, mình từ từ nghĩ rồi sẽ có cách.
Vừa nghĩ như vậy thì đã qua một ngày.
Giữa trưa ngày hôm sau, Ngọc Tử vẫn như cũ ngồi bên cạnh công tử Xuất, đang châm rượu đốt hương, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Một kiếm khách đi đến bên cạnh công tử Xuất, khi đến gần cúi đầu nói: “Bẩm công tử, Lỗ quốc tìm Tần quốc xin cầu viện, Tần vương xuất binh giúp Lỗ, hiện Tần Lỗ đưa ra ba mươi vạn binh lính, mấy ngày nữa se tấn công Tề quốc!”
Công tử Xuất gật gật đầu, hắn thấp giọng hỏi: “Từ Tần quốc tới Tề, ở giữa bị ngăn cách bởi mấy nước, hắn mượn đường nước nào mà đi?”
Kiếm khách kia cúi đầu nói: “Từ Ngụy quốc.”
“Triệu quốc của ta có động tĩnh gì không?”
“Thưa không có tin tức gì.”
Công tử Xuất gật gật đầu.
Hắn huơ huơ tay phải, kiếm khách kia chậm rãi lui ra. Công tử Xuất đứng lên, đi đi lại lại trong điện. Sau khi đi vài vòng, hắn dừng lại, thì thào lẩm bẩm: “Ngụy vương đúng là không hề suy nghĩ cho công tử Tử Đê. Cuộc chiến này rơi vào thế bất lợi.”
Lúc này, công tử Xuất bước đến cái bàn để thẻ tre, sau khi ngồi xuống, lật xem thẻ tre. Thẻ tre nặng nề, công tử Xuất mỗi khi mở ra một quyển, chỉ nhìn liếc mắt một cái rồi lại ném qua một bên.
Ngọc Tử dời bước đi tới bên cạnh hắn, nàng đem thẻ tre bị ném xuống đất nhặt lên, sau khi xếp lại gọn gàng, ngồi xuống bên cạnh hắn, thỉnh thoảng nghiêng người, dùng chiếc đũa đồng rút than bỏ vào lò, thấy lò hết hơi nước, lại cầm cốc châm nước vào, lại tiếp tục nấu rượu.
Hương rượu theo không khí bay lên, Ngọc Tử không khỏi suy nghĩ: Tần muốn đánh Tề, mượn đường Ngụy vương. Nghe giọng nói của công tử Xuất, Tề quốc chưa biết chừng sẽ giận cá chém thớt lên công tử Tử Đê. Nếu như Tề vương quyết định giết công tử Tử Đê. Phụ thân của ta ở đó, chẳng phải là bị nguy hiểm? Xem ra việc khẩn cấp trước mắt là liên lạc phụ thân, để hắn cầu xin công tử Tử Đê cho ra đi. Nhưng phụ thân rời chủ cũ, sẽ bị các thực khách coi thường, nếu như trong tay ta có tiền vốn thì tốt rồi, như vậy phụ thân có thể buôn bán sống qua ngày.
Ngay khi Ngọc Tử suy nghĩ, rượu đã nấu sôi, phát ra tiếng “lục bục”.
Ngọc Tử vội vàng cầm bầu rượu, đặt ở một bên, để nó bớt nóng.
Bên cạnh nàng, công tử Xuất lại đứng lên, đi đi lại lại trong điện. Nhìn lông mày hắn nhíu sâu, tựa hồ như vô cùng quan tâm với trận chiến này.
Chẳng lẽ, nếu như trận này Tề quốc rơi vào cục diện bất lợi, công tử Xuất lưu vong ở Tề cũng sẽ bị ảnh hưởng?
Ngay khi Ngọc Tử đang miên man suy nghĩ, công tử Xuất dừng bước, nhìn về phương xa, lộ ra một nụ cười thản nhiên. Sau đó, hắn phất tay áo một cái, đi nhanh ra ngoài điện.
Hắn vừa ra cửa điện liền quát một tiếng, “Chuẩn bị xe ngựa!”
“Dạ.”
Trong tiếng đáp trả vang dội, là các kiếm khách vội vàng đi tới, định giúp đỡ công tử Xuất rời đi. Ngọc Tử là cơ thiếp tùy thân, về nguyên tắc, công tử Xuất chỉ cần ra ngoài, nàng phải đi cùng, để tăng thể diện. Nhưng Ngọc Tử lúc này chưa tiến lên, nàng biết, công tử Xuất đi chuyến này nói không chừng còn có chuyện cơ mật, chuyện này, nàng chỉ là một nữ nhân vẫn biết ít một chút thì tốt hơn.
Nàng không biết, khi công tử Xuất ra đến cánh cửa, quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười như có như không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.