Chương 128: Sự bất đắc dĩ của công tử Xuất
Lâm Gia Thành
28/08/2017
Ngọc Tử sau một hồi thổn thức nghẹn ngào cũng đã chậm rãi yên lặng
trở lại. Nàng có chút xấu hổ, cứ dán mãi mặt trên cổ công tử Xuất không
chịu buông ra.
Công tử Xuất cười lớn, hai tay gỡ đầu nàng ra, môi cong lên, cười đùa: “Cũng biết xấu hổ ư?” Nói tới đây, hắn vỗ vỗ mông nàng, nói: “Xuống đi.”
“Vâng.”
Ngọc Tử nhẹ nhàng rời khỏi lòng hắn.
Trong lúc nàng vẫn còn đang do dự xem có nên xin phép lui ra hay chưa thì giọng nói trầm thấp của công tử Xuất đã vang lên: “Ngọc cơ nói rằng đang mang thai hài nhi của ta, nàng chưa từng nghĩ tới phải giải thích điều này sao?”
Trời ạ, lúc này còn muốn tính sổ ư?
Ngọc Tử có chút muốn ngất đi. Nàng vốn tưởng rằng với sự tấn công của nước mắt nước mũi mà nàng đã cố gắng tạo ra vừa rồi, nam nhân này sẽ mềm lòng một chút chứ? Hắn thế nhưng có thể vừa ôn nhu như vậy, cưng nựng nàng như vậy, mà lúc này đã nhớ tới bắt tội nàng.
Ngọc Tử ủy khuất quỳ gối trước chân công tử Xuất, nói: “Thiếp vừa tới Tề cung, Tề vương hậu đã lệnh cho thiếp phải tắm rửa để tới gặp Tề vương.”
Nói tới đây, giọng nàng nhỏ lại, “Lần yến hội trước, thiếp có nghe Ngô Tụ phu nhân cùng gian phu của nàng ta nói qua, có một lão già kia cùng với lang quân nàng ta cùng chung chạ với nàng. Thiếp vô cùng hoảng sợ, chẳng còn cách nào, đành phải nói, nói,” nàng yếu ớt cất lời, “thiếp mang thai hài nhi của công tử.”
Công tử Xuất không trả lời nàng.
Ngọc Tử có chút lo sợ, nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn. Chỉ vừa mới động, công tử Xuất đã lạnh lùng hừ nhẹ! Ngọc Tử sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống, lấy trán đụng xuống đất.
“Ngọc cơ, nàng cũng biết, việc mang thai hài nhi là sự kiện trọng đại thế nào.” Giọng nói của hắn có chút lạnh lùng. Sự lạnh lùng này, so với sự dịu dàng ôn nhu lúc nãy đúng là hai thái cực mà.
Nam nhân này, chỉ là trong chớp mắt đã biến thành người khác ngay được.
Ngọc Tử quỳ trên mặt đất, hai con ngươi xoay tròn, ủy ủy khuất khuất nâng người lên. Sự việc lần này đúng là nàng đã phạm phải sai lầm lớn, dù có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng gì. Chỉ có một chiêu duy nhất đó là khiến hắn thương tiếc nàng mà thôi.
Trong điện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chảy của cát trong đồng hồ, cùng với tiếng nổ “lép bép” của than củi trong lò lửa không ngừng vang lên.
Công tử Xuất hắn sao vẫn không nói lời nào?
Thời gian càng kéo dài, Ngọc Tử càng thêm lo lắng. Nàng cứ như vậy quỳ trên mặt đất, không có cách nào ngẩng mặt lên mà quan sát vẻ mặt hắn.
——————
Thời gian cứ thế trôi qua, một lúc lâu sau, giọng nói nhàn nhạt của công tử Xuất mới vang lên, “Việc có hài nhi là đại sự, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ, cơ…” Hắn mới chỉ có thể nói được tới đó, bởi lúc này Ngọc Tử vốn đang quỳ rạp dưới đất bỗng oa oa khóc lớn.
Nàng vừa khóc vừa lết hai chân đến trước hai chân công tử Xuất. Hai tay nàng vươn ra cầm lấy tà áo dài của công tử Xuất mà lau nước mắt, lại vừa nghẹn ngào, “Lúc ấy, lúc ấy tình thế nguy cấp, thiếp chỉ biết tìm cách thoát thân, đâu có nghĩ được nhiều như vậy?”
Ngọc Tử càng nghĩ càng thêm giận. Nói xong hai câu ấy, nàng vừa cố gắng đè nén tiếng khóc nghẹn ngào, vừa đem mặt chôn vào bắp chân của công tử Xuất không chịu ngẩng đầu lên.
Công tử Xuất chỉ biết với tay bóp bóp trán. Một hồi lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, “Ngọc cơ, ngày xưa, nàng chưa từng vô lại như thế!” (J: ha ha ha …..)
Mặc dù nghe hắn nói ra lời ấy rõ ràng như thế nhưng Ngọc Tử vẫn chẳng nhúc nhích chút nào. Lúc này, nàng thực sự không biết đáp lại lời của hắn như thế nào cho tốt, vì thế, nàng liền chỉ có thể chuyên chú khóc lóc thảm thiết mà thôi.
Công tử Xuất lại thở dài một tiếng. Hắn lắc lắc đầu, nói: “Vừa gặp Vương hậu bức bách thì nàng nói nàng có dựng, cũng coi như là tình hình khẩn cấp. Nhưng còn về sau thì sao, gặp ai nàng cũng nói là nàng đang mang thai hài tử của ta, không những thế, nàng còn gửi lại lời nhắn cho ta…”
Nói tới đó hắn liền ngừng lại, thở dài thêm một lần nữa.
Một lúc lâu sau, công tử Xuất cau mày, phất phất tay, bất đắc dĩ quát khẽ: “Ra ngoài đi.”
“… Vâng.” Ngọc Tử đứng lên.
Công tử Xuất có chút ngẩn người, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng cùng những giọt nước mắt vẫn còn sót lại trên bờ mi của Ngọc tử, giọng nói bất giác ôn nhu thêm hai phần, “Đi gặp phụ thân ngươi đi.”
“Vâng.”
Ngọc Tử sau khi hướng công tử Xuất vái chào liền lui ra ngoài.
Công tử Xuất không chớp mắt nhìn theo thân ảnh của nàng, nhìn eo thon nhỏ nhắn cùng da thịt hồng hào như mỹ ngọc của nàng, nhìn bộ dáng khiếp nhược thối lui thật vô cùng động lòng người của nàng cho tới tận khi nàng ra tới cửa điện hắn mới thu hồi tầm mắt.
Ngọc Tử ra khỏi đại điện, vừa ra tới cửa viện, nàng đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng bước chân đang tiến về phía này. Nghe qua tiếng tranh luận xôn xao, nàng biết đó chính là đám thực khách đang tới tìm công tử. Nàng vội lui lại phía sau một cột đá gần đó giấu mình đi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mười mấy thực khách theo thứ tự lần lượt bước chân vào cửa viện. Một thực khách đi đầu vừa cười vừa nói: “Nghe nói công tử đã đón Ngọc cơ về phủ, nếu cơ ấy sinh hạ đại tử (con trai lớn), phải bẩm công tử lập nàng làm phu nhân.”
Một thực khách khác lại không đồng tình, lắc đầu nói: “Công tử cập quan (làm lễ trưởng thành) chưa lâu, con cái sau này sẽ có nhiều, dù cơ ấy có sinh hạ đại tử, nhưng cũng chỉ là một tiểu cơ thiếp, không đáng lập làm phu nhân.”
“Chỉ là tiểu cơ thiếp thôi ư, Ngọc cơ nàng ấy chẳng phải có tài năng buôn bán đó sao!”
“Có tài năng buôn bán thì sao chứ, phụ nhân thì phải lo việc của phụ nhân mới là đúng đắn.”
Trong tiếng nghị luận xôn xao, chúng thực khách đã bước tới bậc thang dẫn lên đại điện.
Ngọc Tử nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi chỗ trốn, hướng ra phía ngoài viện mà chạy như chú thỏ đang bị đuổi bắt, trong nháy mắt đã chạy ra thật xa.
Vẫn ngồi trong tẩm điện nhìn ra phía ngoài, công tử Xuất mười phần hứng thú nhìn những hành động của Ngọc Tử ở phía ngoài. Hắn nhấc chén rượu, ngửa đầu nhấp một ngụm, miệng lẩm bẩm: “Phụ nhân này! Vừa rồi mới khóc thực thương tâm, lúc này dời đi đã có bộ dáng vui vẻ như con thỏ sổ lồng như vậy. Hừ, thực là hồ ly giảo hoạt!”
———
Ngọc Tử lúc này đang ngồi trên xe ngựa tới gặp Cung dưới sự bảo vệ của bốn kiếm khách.
Mới không nhìn thấy Cung có hơn mười ngày, Ngọc Tử đã có cảm giác đã cách cả một đời. Khi xe ngựa càng lúc càng tiến gần đến chỗ Cung, nụ cười trên khuôn mặt của nàng càng lúc càng thêm sáng lạn. Trong chốc lát, cửa hàng nơi Cung bán hàng đã hiện ra trước mắt Ngọc Tử.
Ngọc Tử nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, nàng chạy nhanh như gió về phía Cung, tới khi chỉ còn cách lão mười bước chân, nàng liền kêu lên thật lớn: “Phụ thân, phụ thân! Con (Nữ nhi) đã trở lại!”
Trong tâm trạng sung sướng như được hồi sinh thêm lần nữa, Ngọc Tử giống như tên rời cung mà lao về phía lão Cung, hoan hỉ la lớn: “Phụ thân, con đã trở lại!”
Đang tất bật bán hàng trên bậc thềm, nghe thấy tiếng gọi của Ngọc Tử, Cung lập tức ngẩng đầu lên. Thấy đúng là Ngọc Tử, những nếp nhăn trên trán của lão lập tức giãn ra. Vội vàng buông ống trúc trong tay ra, Cung nhanh chóng đi về phía Ngọc Tử, oán giận cất lời: “Con ta thân là cơ thiếp của công tử Xuất, sao có thể nhí nha nhí nhố như trẻ con vậy?” Mặc dù miệng thì trách cứ như thế nhưng mắt lão vẫn híp thành một đường, miệng không khỏi cong lên, cười lớn một tiếng.
Bắt lấy hai tay Ngọc Tử đang giang ra, Cung đảo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, vừa cười vừa nói: “Con ta đã tới rồi? Chẳng hiểu sao, mười ngày qua, ban đêm ta ngủ không ngon giấc, luôn thấy bất an trong lòng. Con tới lúc này là tốt rồi, tới là tốt rồi!”
Đây hẳn là tâm linh tương thông!? Rõ ràng chẳng phải cốt nhục chí thân, nhưng có lẽ vì thực lòng yêu thương, dù không biết một chút gì về hành tung của nàng những ngày qua, thế nhưng Cung lại có cảm giác tình cảnh nàng không ổn.
Trong lòng nghĩ như vậy, mắt Ngọc Tử bất giác đỏ lên. Nàng cúi đầu một lúc lâu mới ngẩng lên, cười hì hì nói: “Hơn mười ngày không gặp, con thật nhớ phụ thân người!”
Công tử Xuất cười lớn, hai tay gỡ đầu nàng ra, môi cong lên, cười đùa: “Cũng biết xấu hổ ư?” Nói tới đây, hắn vỗ vỗ mông nàng, nói: “Xuống đi.”
“Vâng.”
Ngọc Tử nhẹ nhàng rời khỏi lòng hắn.
Trong lúc nàng vẫn còn đang do dự xem có nên xin phép lui ra hay chưa thì giọng nói trầm thấp của công tử Xuất đã vang lên: “Ngọc cơ nói rằng đang mang thai hài nhi của ta, nàng chưa từng nghĩ tới phải giải thích điều này sao?”
Trời ạ, lúc này còn muốn tính sổ ư?
Ngọc Tử có chút muốn ngất đi. Nàng vốn tưởng rằng với sự tấn công của nước mắt nước mũi mà nàng đã cố gắng tạo ra vừa rồi, nam nhân này sẽ mềm lòng một chút chứ? Hắn thế nhưng có thể vừa ôn nhu như vậy, cưng nựng nàng như vậy, mà lúc này đã nhớ tới bắt tội nàng.
Ngọc Tử ủy khuất quỳ gối trước chân công tử Xuất, nói: “Thiếp vừa tới Tề cung, Tề vương hậu đã lệnh cho thiếp phải tắm rửa để tới gặp Tề vương.”
Nói tới đây, giọng nàng nhỏ lại, “Lần yến hội trước, thiếp có nghe Ngô Tụ phu nhân cùng gian phu của nàng ta nói qua, có một lão già kia cùng với lang quân nàng ta cùng chung chạ với nàng. Thiếp vô cùng hoảng sợ, chẳng còn cách nào, đành phải nói, nói,” nàng yếu ớt cất lời, “thiếp mang thai hài nhi của công tử.”
Công tử Xuất không trả lời nàng.
Ngọc Tử có chút lo sợ, nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn. Chỉ vừa mới động, công tử Xuất đã lạnh lùng hừ nhẹ! Ngọc Tử sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống, lấy trán đụng xuống đất.
“Ngọc cơ, nàng cũng biết, việc mang thai hài nhi là sự kiện trọng đại thế nào.” Giọng nói của hắn có chút lạnh lùng. Sự lạnh lùng này, so với sự dịu dàng ôn nhu lúc nãy đúng là hai thái cực mà.
Nam nhân này, chỉ là trong chớp mắt đã biến thành người khác ngay được.
Ngọc Tử quỳ trên mặt đất, hai con ngươi xoay tròn, ủy ủy khuất khuất nâng người lên. Sự việc lần này đúng là nàng đã phạm phải sai lầm lớn, dù có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng gì. Chỉ có một chiêu duy nhất đó là khiến hắn thương tiếc nàng mà thôi.
Trong điện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chảy của cát trong đồng hồ, cùng với tiếng nổ “lép bép” của than củi trong lò lửa không ngừng vang lên.
Công tử Xuất hắn sao vẫn không nói lời nào?
Thời gian càng kéo dài, Ngọc Tử càng thêm lo lắng. Nàng cứ như vậy quỳ trên mặt đất, không có cách nào ngẩng mặt lên mà quan sát vẻ mặt hắn.
——————
Thời gian cứ thế trôi qua, một lúc lâu sau, giọng nói nhàn nhạt của công tử Xuất mới vang lên, “Việc có hài nhi là đại sự, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ, cơ…” Hắn mới chỉ có thể nói được tới đó, bởi lúc này Ngọc Tử vốn đang quỳ rạp dưới đất bỗng oa oa khóc lớn.
Nàng vừa khóc vừa lết hai chân đến trước hai chân công tử Xuất. Hai tay nàng vươn ra cầm lấy tà áo dài của công tử Xuất mà lau nước mắt, lại vừa nghẹn ngào, “Lúc ấy, lúc ấy tình thế nguy cấp, thiếp chỉ biết tìm cách thoát thân, đâu có nghĩ được nhiều như vậy?”
Ngọc Tử càng nghĩ càng thêm giận. Nói xong hai câu ấy, nàng vừa cố gắng đè nén tiếng khóc nghẹn ngào, vừa đem mặt chôn vào bắp chân của công tử Xuất không chịu ngẩng đầu lên.
Công tử Xuất chỉ biết với tay bóp bóp trán. Một hồi lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, “Ngọc cơ, ngày xưa, nàng chưa từng vô lại như thế!” (J: ha ha ha …..)
Mặc dù nghe hắn nói ra lời ấy rõ ràng như thế nhưng Ngọc Tử vẫn chẳng nhúc nhích chút nào. Lúc này, nàng thực sự không biết đáp lại lời của hắn như thế nào cho tốt, vì thế, nàng liền chỉ có thể chuyên chú khóc lóc thảm thiết mà thôi.
Công tử Xuất lại thở dài một tiếng. Hắn lắc lắc đầu, nói: “Vừa gặp Vương hậu bức bách thì nàng nói nàng có dựng, cũng coi như là tình hình khẩn cấp. Nhưng còn về sau thì sao, gặp ai nàng cũng nói là nàng đang mang thai hài tử của ta, không những thế, nàng còn gửi lại lời nhắn cho ta…”
Nói tới đó hắn liền ngừng lại, thở dài thêm một lần nữa.
Một lúc lâu sau, công tử Xuất cau mày, phất phất tay, bất đắc dĩ quát khẽ: “Ra ngoài đi.”
“… Vâng.” Ngọc Tử đứng lên.
Công tử Xuất có chút ngẩn người, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng cùng những giọt nước mắt vẫn còn sót lại trên bờ mi của Ngọc tử, giọng nói bất giác ôn nhu thêm hai phần, “Đi gặp phụ thân ngươi đi.”
“Vâng.”
Ngọc Tử sau khi hướng công tử Xuất vái chào liền lui ra ngoài.
Công tử Xuất không chớp mắt nhìn theo thân ảnh của nàng, nhìn eo thon nhỏ nhắn cùng da thịt hồng hào như mỹ ngọc của nàng, nhìn bộ dáng khiếp nhược thối lui thật vô cùng động lòng người của nàng cho tới tận khi nàng ra tới cửa điện hắn mới thu hồi tầm mắt.
Ngọc Tử ra khỏi đại điện, vừa ra tới cửa viện, nàng đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng bước chân đang tiến về phía này. Nghe qua tiếng tranh luận xôn xao, nàng biết đó chính là đám thực khách đang tới tìm công tử. Nàng vội lui lại phía sau một cột đá gần đó giấu mình đi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mười mấy thực khách theo thứ tự lần lượt bước chân vào cửa viện. Một thực khách đi đầu vừa cười vừa nói: “Nghe nói công tử đã đón Ngọc cơ về phủ, nếu cơ ấy sinh hạ đại tử (con trai lớn), phải bẩm công tử lập nàng làm phu nhân.”
Một thực khách khác lại không đồng tình, lắc đầu nói: “Công tử cập quan (làm lễ trưởng thành) chưa lâu, con cái sau này sẽ có nhiều, dù cơ ấy có sinh hạ đại tử, nhưng cũng chỉ là một tiểu cơ thiếp, không đáng lập làm phu nhân.”
“Chỉ là tiểu cơ thiếp thôi ư, Ngọc cơ nàng ấy chẳng phải có tài năng buôn bán đó sao!”
“Có tài năng buôn bán thì sao chứ, phụ nhân thì phải lo việc của phụ nhân mới là đúng đắn.”
Trong tiếng nghị luận xôn xao, chúng thực khách đã bước tới bậc thang dẫn lên đại điện.
Ngọc Tử nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi chỗ trốn, hướng ra phía ngoài viện mà chạy như chú thỏ đang bị đuổi bắt, trong nháy mắt đã chạy ra thật xa.
Vẫn ngồi trong tẩm điện nhìn ra phía ngoài, công tử Xuất mười phần hứng thú nhìn những hành động của Ngọc Tử ở phía ngoài. Hắn nhấc chén rượu, ngửa đầu nhấp một ngụm, miệng lẩm bẩm: “Phụ nhân này! Vừa rồi mới khóc thực thương tâm, lúc này dời đi đã có bộ dáng vui vẻ như con thỏ sổ lồng như vậy. Hừ, thực là hồ ly giảo hoạt!”
———
Ngọc Tử lúc này đang ngồi trên xe ngựa tới gặp Cung dưới sự bảo vệ của bốn kiếm khách.
Mới không nhìn thấy Cung có hơn mười ngày, Ngọc Tử đã có cảm giác đã cách cả một đời. Khi xe ngựa càng lúc càng tiến gần đến chỗ Cung, nụ cười trên khuôn mặt của nàng càng lúc càng thêm sáng lạn. Trong chốc lát, cửa hàng nơi Cung bán hàng đã hiện ra trước mắt Ngọc Tử.
Ngọc Tử nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, nàng chạy nhanh như gió về phía Cung, tới khi chỉ còn cách lão mười bước chân, nàng liền kêu lên thật lớn: “Phụ thân, phụ thân! Con (Nữ nhi) đã trở lại!”
Trong tâm trạng sung sướng như được hồi sinh thêm lần nữa, Ngọc Tử giống như tên rời cung mà lao về phía lão Cung, hoan hỉ la lớn: “Phụ thân, con đã trở lại!”
Đang tất bật bán hàng trên bậc thềm, nghe thấy tiếng gọi của Ngọc Tử, Cung lập tức ngẩng đầu lên. Thấy đúng là Ngọc Tử, những nếp nhăn trên trán của lão lập tức giãn ra. Vội vàng buông ống trúc trong tay ra, Cung nhanh chóng đi về phía Ngọc Tử, oán giận cất lời: “Con ta thân là cơ thiếp của công tử Xuất, sao có thể nhí nha nhí nhố như trẻ con vậy?” Mặc dù miệng thì trách cứ như thế nhưng mắt lão vẫn híp thành một đường, miệng không khỏi cong lên, cười lớn một tiếng.
Bắt lấy hai tay Ngọc Tử đang giang ra, Cung đảo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, vừa cười vừa nói: “Con ta đã tới rồi? Chẳng hiểu sao, mười ngày qua, ban đêm ta ngủ không ngon giấc, luôn thấy bất an trong lòng. Con tới lúc này là tốt rồi, tới là tốt rồi!”
Đây hẳn là tâm linh tương thông!? Rõ ràng chẳng phải cốt nhục chí thân, nhưng có lẽ vì thực lòng yêu thương, dù không biết một chút gì về hành tung của nàng những ngày qua, thế nhưng Cung lại có cảm giác tình cảnh nàng không ổn.
Trong lòng nghĩ như vậy, mắt Ngọc Tử bất giác đỏ lên. Nàng cúi đầu một lúc lâu mới ngẩng lên, cười hì hì nói: “Hơn mười ngày không gặp, con thật nhớ phụ thân người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.