Chương 133: Thị tẩm (1)
Lâm Gia Thành
28/08/2017
Đột nhiên, công tử Xuất vươn tay ra nâng cằm của nàng lên, nhìn thấy
khuôn mặt nịnh nọt lấy lòng của Ngọc Tử thì nháy mắt vài lần, khóe miệng bất giác cong lên.
Hắn chăm chú ngắm nhìn những đường nét trên khuôn mặt của nàng một lúc mới buông tay khỏi cằm nàng.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía phủ công tử Xuất.
Sau khi xuống xe, cảm nhận thái độ của công tử Xuất vẫn còn nóng giận, Ngọc Tử không hiểu cố ý hay vô tình, đã đi chậm lại một chút.
Công tử Xuất đã cách nàng càng lúc càng xa, Ngọc Tử cảm thấy thật may mắn chính là, công tử Xuất, hắn không có quay đầu lại lần nào.
Cứ như vậy, công tử Xuất đi một lèo về phía tẩm điện, mà Ngọc Tử thì giống như một chú chuột nhỏ, lén lén lút lút đi về phía Trúc Uyển, nơi nàng mới chuyển đến.
Nàng lén lút đi rất nhanh.
Về tới Trúc Uyển, Ngọc Tử thấy hai thị tỳ của mình đã có mặt tại đó. Các nàng cũng đã quét dọn, sắp xếp Trúc Uyển gọn gàng và sạch sẽ.
Ngọc Tử trong lòng vẫn hoảng hốt không thôi, nàng chỉ có cásh dùng việc thu dọn xiêm áo thêm một lần nữa để giúp cho lòng mình an tĩnh trở lại.
Cho tới tận giờ dùng cơm chiều vẫn không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, Ngọc Tử thấy thế mới có chút buông lỏng.
Từ lúc về tới phủ tới giờ, nàng vẫn còn thật sự sợ hãi. Về phần sợ hãi điều gì, nàng cũng không biết chính xác, nàng chỉ có cảm giác rằng công tử Xuất vô cùng giận dữ. Hắn bình thường vô cùng ôn hòa, nhưng khi giận dữ lên thì chẳng khác gì một con cọp, lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt cắn người.
Đêm nay, trăng trên trời rất sáng, vành trăng bàng bạc chiếu khắp núi rừng, rọi sáng ngọn núi phía xa, trong sân vườn của phủ lúc này cũng tràn ngập ánh trăng.
Từng cây lá trong phủ lúc này cũng được tắm trong ánh trăng mát lành, hiện lên màu xanh thẫm vô cùng xinh đẹp.
Đứng trên bậc thềm, Ngọc Tử lười biếng duỗi thắt lưng, cao hứng thầm nghĩ: đêm nay có thể ngủ một giấc ngon đây.
Trong lúc nàng đang hân hoan vui mừng thì những tiếng bước chân đã truyền tới, một đoàn người nhanh chóng tiến vào Trúc Uyển.
Ở cửa lớn của Trúc Uyển lúc này xuất hiện một đội thị tỳ. Đội thị tỳ này có sáu người, bọn họ lần lượt nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người là một khay gỗ.
Nhìn đội thị tỳ càng lúc càng tới gần trước mặt, Ngọc Tử nhẹ nhàng bước từng bước xuống phía dưới bậc thềm.
Nàng vừa mới định cất lời hỏi thăm thì một giọng nói thanh thúy đã cất lên: “Ngọc cơ, công tử có lệnh.”
Trái tim Ngọc Tử bỗng nhiên co thắt lại. Nàng hướng về phía người tới thi lễ, cất giọng thanh thúy đáp lời: “Có Ngọc cơ.”
“Công tử truyền lệnh, Ngọc cơ thị tẩm!”
Thị tẩm! Thật là muốn thị tẩm!
Thình thịch, thình thịch!
Tim nàng bắt đầu không thể tự khống chế mà đập loạn lên.
Ngọc Tử nuốt nuốt cổ họng khô khốc, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười, hướng về phía thị nữ vừa truyền lệnh kia hỏi thăm: “Công tử người không bận rộn sao?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Ngọc Tử đã cảm thấy có gì không đúng. Nàng cười khổ, đứng thẳng lên, thì thào: “Thị tẩm ư, thị tẩm ư, có lẽ nào…”
Nàng cảm thấy hoàn toàn rã rời.
Thị tỳ truyền lệnh thấy nàng vẫn thất thần đứng đó liền thi lễ, nói: “Mời cơ tới dục điện* để tắm rửa cho sạch sẽ.”
* Dục điện: theo mình hiểu thì là nhà tắm thời xưa.
“Vâng.”
Dưới sự hướng dẫn của sáu thị tỳ, với vẻ mặt đau khổ, Ngọc Tử chậm chạp cất bước về phía dục điện.
Trên đường tới dục điện, đoàn người gặp một số nhóm người trong phủ, lúc này đã dần vào đêm, vì vậy, đoàn người lúc này trở nên nổi bật. Những người trong phủ gặp nhóm người Ngọc cơ như vậy liền nhanh chóng hiểu ra,
“Là Ngọc cơ.”
“Ngọc cơ đang mang thai, sao lại còn thị tẩm?”
“Thôi! Việc này không liên quan gì đến chúng ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Trong tiếng bàn luận xôn xao, Ngọc Tử không khỏi nghĩ thầm: Đúng vậy a, sao ta lại quên mất là mình đang mang thai đây? Kỳ thực ta hoàn toàn có thể lợi dụng cái cớ này mà từ chối việc thị tẩm chứ.
Vừa nghĩ tới đó, nàng lập tức lắc đầu: Ta vừa miên man nghĩ gì vậy? Ngủ thì ngủ thôi! Ta cũng ngoài hai mươi rồi chứ ít gì, sợ quái gì hắn chứ!
Nghĩ như vậy, Ngọc Tử cảm thấy có chút yên lòng.
Dục điện ở ngay bên trong tẩm điện của công tử Xuất. Khi đoàn người đi tới trước tẩm điện thì Ngọc tử đã thấy thấp thoáng trên bậc thang bạch ngọc, dưới ánh đuốc phía xa là thân ảnh cao ráo, tuấn mỹ của nam nhân đó!
Công tử Xuất đang chắp tay sau lưng, lẳng lặng quan sát Ngọc Tử.
Dưới ánh trăng, mắt hắn lấp lánh như những vì sao. Một trận gió đêm thổi tới, trường bào của hắn nhẹ nhàng phiêu lãng theo gió.
Nhìn thấy hắn như vậy, cổ họng Ngọc Tử có chút khô khốc. Nàng liếm liếm môi, nhìn về phía công tử Xuất, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi.
Công tử Xuất cũng mỉm cười đáp lại nàng. Vì hắn đang đứng dưới ánh trăng, sau lưng lại là mái hiên cổ được ngọn đuốc soi sáng, trên đầu là bầu trời rộng lớn đầy bí ẩn, hình ảnh hắn đứng đó tươi cười thực như mộng ảo.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Trái tim Ngọc Tử lại một lần nữa mất kiểm soát. Nàng nuốt nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Một mỹ nam như vậy mà lại bị ta ngủ cùng, ta thực là, thực là, con mẹ nó chiếm được tiện nghi vô cùng lớn!
Nghĩ tới đó, nàng chỉ muốn giúp mình vui vẻ một chút, nhưng không biết tại sao, nàng không có cách nào cười nổi.
Cuối cùng cũng vào đến bên trong dục điện.
Dục điện phải rộng đến cả trăm mét vuông, còn cái bồn tắm kia cũng phải chiếm đến một nửa diện tích dục điện.
Phía sau bồn tắm là một cái giường rất lớn, ngoài ra còn có một vài lò than xung quanh.
Đáy bồn tắm được lát bằng ngọc thạch. Lúc này, trong bồn được đổ đầy nước nóng, vừa bước tới gần bồn, hơi nước đã bao trùm lấy cả người nàng.
Thấy Ngọc Tử ngẩn người nhìn bồn tắm, các thị tỳ ở phía sau nàng đã nhanh chóng tiến đến, cất lời thanh thúy, “Để nô tỳ giúp Cơ cởi y phục.”
Không đợi Ngọc Tử đáp lời, bọn họ đã nhanh chóng vây xung quanh nàng. Năm sáu cánh tay nhỏ nhắn chạm vào nàng, chẳng mấy chốc, y phục của nàng đã rời khỏi cơ thể, rơi xuống đất.
Trong chốc lát, Ngọc Tử không còn mảnh vải che thân.
Nàng đỏ mặt, cắn cắn môi, nhấc chân trần bước vào bồn tắm.
Sau khi Ngọc Tử bước vào trong bồn, các thị tỳ cũng đều cởi bỏ y phục bên ngoài, bước vào trong bồn tắm, giúp nàng kỳ cọ.
Bọn họ làm việc rất chăm chú, năm sáu bàn tay nhỏ bé không ngừng kỳ cọ, Ngọc Tử không khỏi cảm thấy có chút cổ quái. Thực ra, điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ, chẳng qua, khi Ngọc Tử nghĩ tới việc sắp tới mà mình phải đối mặt, cổ họng nàng lại khô khốc, còn tim nàng thì đập loạn liên hồi.
“Cơ có làn da thật đẹp.”
Một thị tỳ cười nhẹ, nàng ta che cái miệng nhỏ nhắn, tiếp lời: “Nô tỳ đã từng gặp rất nhiều mỹ cơ, nhưng chưa từng thấy ai có được làn da đẹp mịn màng như của Cơ.”
Thật như vậy sao?
Ngọc Tử khẽ cong khóe miệng, tỏ vẻ mình rất vui vẻ khi nghe được điều này.
Một thị tỳ khác ngay lập tức gật đầu đồng tình: Đúng vậy, trước đây tại Tề cung, nô tỳ đã hầu hạ nhiều mỹ nhân, nhưng không thấy ai có được làn da đẹp như của Cơ.
Ngọc Tử cúi đầu. Tâm trí nàng lúc này đã bay tới tận đẩu tận đâu rồi, những lời mà thị tỳ này nói ra, nàng chẳng cho vào tai được từ nào cả.
Các thị tỳ vô cùng cẩn thận tẩy rửa tay chân cùng móng tay móng chân cho nàng hết lần này tới lần khác.
Sau khi được kỳ cọ nửa canh giờ, Ngọc Tử có cảm giác da thịt mình trắng hẳn ra, lúc này, các thị tỳ mới giúp nàng lau khô cơ thể, thay y phục mới.
Đây là một bộ y phục màu đen.
Phía bên trong y phục là tầng tầng lớp lớp xiêm y, sau khi mặc xong xiêm y bên trong, da thịt trắng như bạch ngọc cùng với đôi gò bồng đảo của nàng càng thêm nổi bật.
Cúi đầu nhìn nhìn một chút, mặt Ngọc Tử không khỏi đỏ lên, nàng không khỏi ngượng ngùng kiến nghị: “Ăn mặc như vậy dường như có chút không ổn cho lắm.”
Không thị tỳ nào trả lời nàng.
Ngọc Tử liền ngẩng đầu lên.
Nàng ngay lập tức cảm nhận được sáu cặp mắt kinh diễm đang nhìn mình. Một thị tỳ tỏ ra không dám tin vào mắt mình, nàng ta che miệng thốt lên, “Công tử thật là liệu sự như thần! Nô tỳ thật không tưởng tượng được, sau khi mặc y phục này, Cơ lại có thể trở nên … khác biệt đến vậy.”
Nàng ta không biết dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp này, suy nghĩ một lúc lâu, nàng ta mới nghĩ tới hai chữ “khác biệt” đó.
Ngọc Tử chỉ cười cười.
Từ bên cạnh nàng lại vang lên một tiếng cảm thán của một thị tỳ khác, “Dung sắc này của Cơ, đến Trần phu nhân trong Tề cung cũng chưa hẳn có thể sánh bằng.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Hơn thế, vẻ đẹp của Cơ còn rất khác biệt, nô tỳ còn mê mẩn chứ đừng nói tới nam nhân.”
Trong tiếng ca tụng không ngừng vang lên bên tai, Ngọc Tử chỉ cúi đầu, để cho mái tóc dài tùy ý xòa xuống bờ vai. Ngay lúc ấy, một thị tỳ nhìn lên đồng hồ cát, cất lời: “Đã đến giờ, mời cơ rời dục điện.”
“Được.”
Ngọc Tử cất bước đi ra.
Nàng cảm giác lúc này mình không còn bước đi bình thường nữa. Cơ thể vô cùng cứng ngắc, từng bước, từng bước vô cùng nặng nề. Nuốt nuốt nước miếng, Ngọc Tử đặt tay ấn lên trái tim đang đập loạn, tự nói với chính mình: “Ngọc Tử, ngươi chẳng phải là xử nữ hai mươi sáu tuổi rồi sao! Người ta dâng mỹ nam cho ngươi ngủ cùng, ngươi khẩn trương cái quái gì a! Chuyện tốt như vậy, ở kiếp trước, còn lâu mới tới lượt ngươi.”
Nghĩ như vậy, quả nhiên, tâm tình của nàng lại tốt lên không ít.
Ngọc Tử thở dài một hơi, bước chân cũng trở lên nhẹ nhàng hơn.
Lúc này, phía trước vang lên giọng nói của một thị tỳ, “Mời cơ vào điện.”
Vào điện?
Vút một tiếng, Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn lên.
Hóa ra, nàng đã tới bên ngoài tẩm điện của công tử Xuất. Chỗ này nàng đã tới vô số lần, cũng ngủ ở đây vô số lần, nhưng không hiểu sao, lúc này, nàng vẫn vô cùng hồi hộp.
Hít một hơi, nàng nhắm hai mắt lại thật chặt.
Một lúc sau, nàng mới mở mắt ra, lúc này, trong mắt đã là một mảnh thanh minh (long lanh và rạng ngời).
Nàng vươn hai tay đẩy cửa tẩm điện. Bên trong, cả tẩm điện như được dát bạc.
Ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ lọt vào trong phòng, chiếu lên tầng tầng lớp lớp màn trướng, chiếu lên chiếc giường lớn, chiếu lên bóng dáng cao ngất, tuấn mỹ, lạnh lùng đó.
Công tử Xuất đứng đó, khẽ nghiêng người, lặng lẽ quan sát nàng.
Lúc này, hắn đang khoác hờ một bộ y phục màu trắng, quan cài tóc đã được tháo ra, mái tóc đen như mực tùy ý xõa trên hai vai.
Dươi ánh trăng, hắn cứ đứng như vậy, khẽ quay đầu, lặng lẽ nhìn Ngọc Tử, lặng lẽ nhìn nàng.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên, cặp mắt bình thường vốn vẫn lạnh lùng trào phúng, lúc này đã có chút mê ly.
Hắn vẫn chăm chú ngắm nhìn Ngọc Tử. Thấy nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích, khóe miệng hắn bất giác cong lên, thanh âm lạnh lùng bỗng thốt ra: “Sao còn không đến đây?”
Ngọc Tử cúi đầu, chậm rãi đi về phía hắn.
Khi nàng tiến dần vào trong điện, cửa điện đã được các thị tỳ nhẹ nhàng khép lại.
Công tử Xuất vẫn đang nhìn nàng.
Lúc này đây, y phục đen cùng với mái tóc đen như nhung của Ngọc Tử tựa như màn đêm, cặp mắt nàng tựa như hồ thu, đầy u tĩnh và thần bí. Da thịt nàng trắng noãn như bạch ngọc càng thêm nổi bật trên nền y phục màu đen kia, làm cho người ta phải lóa mắt.
Đây đích thực là nàng, giống như đêm đó, thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với đêm đó.
Hai gò má nàng đang đỏ bừng vì ngượng ngùng, làm cho hình ảnh của nàng giống như một bức tượng dương chi mỹ ngọc thượng hạng.
Trong ánh mắt của công tử Xuất nhìn Ngọc Tử lúc này đã tràn đầy kinh diễm và hài lòng.
Hắn xoay người bước về phía nàng, khóe miệng khẽ cong lên, nói: “Ngọc cơ mặc y phục đen, dung sắc thật tốt.” Giọng nói của hắn rất trầm, có chút khàn khàn. Theo bước chân nhanh của hắn tiến đến, thanh âm đó như có lực căng, chứa đầy sự bức bách, giống như một mũi tên được phát ra, mà đích đến chính là nàng, Ngọc Tử!
Cổ họng Ngọc Tử ngay lập tức lại trở nên khô khốc. Nàng vô thức đưa chiếc lưỡi hồng hồng liếm liếm môi.
Hành động này của nàng lập tức khiến đôi mắt của công tử Xuất trở nên đen kịt, sâu thẳm!
Hắn nhanh chóng tiến đến bên nàng.
Khi chỉ còn cách nàng nửa bước chân, hắn mới dừng lại. Đôi mắt sáng rực của hắn vẫn không chớp coi chừng nàng, trong phút chốc, cặp mắt không chớp đó di chuyển, nhìn xuống nơi hai gò bồng đảo đang nhô lên từ bên dưới lớp y phục màu đen.
Hắn chăm chú ngắm nhìn những đường nét trên khuôn mặt của nàng một lúc mới buông tay khỏi cằm nàng.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía phủ công tử Xuất.
Sau khi xuống xe, cảm nhận thái độ của công tử Xuất vẫn còn nóng giận, Ngọc Tử không hiểu cố ý hay vô tình, đã đi chậm lại một chút.
Công tử Xuất đã cách nàng càng lúc càng xa, Ngọc Tử cảm thấy thật may mắn chính là, công tử Xuất, hắn không có quay đầu lại lần nào.
Cứ như vậy, công tử Xuất đi một lèo về phía tẩm điện, mà Ngọc Tử thì giống như một chú chuột nhỏ, lén lén lút lút đi về phía Trúc Uyển, nơi nàng mới chuyển đến.
Nàng lén lút đi rất nhanh.
Về tới Trúc Uyển, Ngọc Tử thấy hai thị tỳ của mình đã có mặt tại đó. Các nàng cũng đã quét dọn, sắp xếp Trúc Uyển gọn gàng và sạch sẽ.
Ngọc Tử trong lòng vẫn hoảng hốt không thôi, nàng chỉ có cásh dùng việc thu dọn xiêm áo thêm một lần nữa để giúp cho lòng mình an tĩnh trở lại.
Cho tới tận giờ dùng cơm chiều vẫn không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, Ngọc Tử thấy thế mới có chút buông lỏng.
Từ lúc về tới phủ tới giờ, nàng vẫn còn thật sự sợ hãi. Về phần sợ hãi điều gì, nàng cũng không biết chính xác, nàng chỉ có cảm giác rằng công tử Xuất vô cùng giận dữ. Hắn bình thường vô cùng ôn hòa, nhưng khi giận dữ lên thì chẳng khác gì một con cọp, lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt cắn người.
Đêm nay, trăng trên trời rất sáng, vành trăng bàng bạc chiếu khắp núi rừng, rọi sáng ngọn núi phía xa, trong sân vườn của phủ lúc này cũng tràn ngập ánh trăng.
Từng cây lá trong phủ lúc này cũng được tắm trong ánh trăng mát lành, hiện lên màu xanh thẫm vô cùng xinh đẹp.
Đứng trên bậc thềm, Ngọc Tử lười biếng duỗi thắt lưng, cao hứng thầm nghĩ: đêm nay có thể ngủ một giấc ngon đây.
Trong lúc nàng đang hân hoan vui mừng thì những tiếng bước chân đã truyền tới, một đoàn người nhanh chóng tiến vào Trúc Uyển.
Ở cửa lớn của Trúc Uyển lúc này xuất hiện một đội thị tỳ. Đội thị tỳ này có sáu người, bọn họ lần lượt nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người là một khay gỗ.
Nhìn đội thị tỳ càng lúc càng tới gần trước mặt, Ngọc Tử nhẹ nhàng bước từng bước xuống phía dưới bậc thềm.
Nàng vừa mới định cất lời hỏi thăm thì một giọng nói thanh thúy đã cất lên: “Ngọc cơ, công tử có lệnh.”
Trái tim Ngọc Tử bỗng nhiên co thắt lại. Nàng hướng về phía người tới thi lễ, cất giọng thanh thúy đáp lời: “Có Ngọc cơ.”
“Công tử truyền lệnh, Ngọc cơ thị tẩm!”
Thị tẩm! Thật là muốn thị tẩm!
Thình thịch, thình thịch!
Tim nàng bắt đầu không thể tự khống chế mà đập loạn lên.
Ngọc Tử nuốt nuốt cổ họng khô khốc, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười, hướng về phía thị nữ vừa truyền lệnh kia hỏi thăm: “Công tử người không bận rộn sao?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Ngọc Tử đã cảm thấy có gì không đúng. Nàng cười khổ, đứng thẳng lên, thì thào: “Thị tẩm ư, thị tẩm ư, có lẽ nào…”
Nàng cảm thấy hoàn toàn rã rời.
Thị tỳ truyền lệnh thấy nàng vẫn thất thần đứng đó liền thi lễ, nói: “Mời cơ tới dục điện* để tắm rửa cho sạch sẽ.”
* Dục điện: theo mình hiểu thì là nhà tắm thời xưa.
“Vâng.”
Dưới sự hướng dẫn của sáu thị tỳ, với vẻ mặt đau khổ, Ngọc Tử chậm chạp cất bước về phía dục điện.
Trên đường tới dục điện, đoàn người gặp một số nhóm người trong phủ, lúc này đã dần vào đêm, vì vậy, đoàn người lúc này trở nên nổi bật. Những người trong phủ gặp nhóm người Ngọc cơ như vậy liền nhanh chóng hiểu ra,
“Là Ngọc cơ.”
“Ngọc cơ đang mang thai, sao lại còn thị tẩm?”
“Thôi! Việc này không liên quan gì đến chúng ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Trong tiếng bàn luận xôn xao, Ngọc Tử không khỏi nghĩ thầm: Đúng vậy a, sao ta lại quên mất là mình đang mang thai đây? Kỳ thực ta hoàn toàn có thể lợi dụng cái cớ này mà từ chối việc thị tẩm chứ.
Vừa nghĩ tới đó, nàng lập tức lắc đầu: Ta vừa miên man nghĩ gì vậy? Ngủ thì ngủ thôi! Ta cũng ngoài hai mươi rồi chứ ít gì, sợ quái gì hắn chứ!
Nghĩ như vậy, Ngọc Tử cảm thấy có chút yên lòng.
Dục điện ở ngay bên trong tẩm điện của công tử Xuất. Khi đoàn người đi tới trước tẩm điện thì Ngọc tử đã thấy thấp thoáng trên bậc thang bạch ngọc, dưới ánh đuốc phía xa là thân ảnh cao ráo, tuấn mỹ của nam nhân đó!
Công tử Xuất đang chắp tay sau lưng, lẳng lặng quan sát Ngọc Tử.
Dưới ánh trăng, mắt hắn lấp lánh như những vì sao. Một trận gió đêm thổi tới, trường bào của hắn nhẹ nhàng phiêu lãng theo gió.
Nhìn thấy hắn như vậy, cổ họng Ngọc Tử có chút khô khốc. Nàng liếm liếm môi, nhìn về phía công tử Xuất, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi.
Công tử Xuất cũng mỉm cười đáp lại nàng. Vì hắn đang đứng dưới ánh trăng, sau lưng lại là mái hiên cổ được ngọn đuốc soi sáng, trên đầu là bầu trời rộng lớn đầy bí ẩn, hình ảnh hắn đứng đó tươi cười thực như mộng ảo.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Trái tim Ngọc Tử lại một lần nữa mất kiểm soát. Nàng nuốt nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Một mỹ nam như vậy mà lại bị ta ngủ cùng, ta thực là, thực là, con mẹ nó chiếm được tiện nghi vô cùng lớn!
Nghĩ tới đó, nàng chỉ muốn giúp mình vui vẻ một chút, nhưng không biết tại sao, nàng không có cách nào cười nổi.
Cuối cùng cũng vào đến bên trong dục điện.
Dục điện phải rộng đến cả trăm mét vuông, còn cái bồn tắm kia cũng phải chiếm đến một nửa diện tích dục điện.
Phía sau bồn tắm là một cái giường rất lớn, ngoài ra còn có một vài lò than xung quanh.
Đáy bồn tắm được lát bằng ngọc thạch. Lúc này, trong bồn được đổ đầy nước nóng, vừa bước tới gần bồn, hơi nước đã bao trùm lấy cả người nàng.
Thấy Ngọc Tử ngẩn người nhìn bồn tắm, các thị tỳ ở phía sau nàng đã nhanh chóng tiến đến, cất lời thanh thúy, “Để nô tỳ giúp Cơ cởi y phục.”
Không đợi Ngọc Tử đáp lời, bọn họ đã nhanh chóng vây xung quanh nàng. Năm sáu cánh tay nhỏ nhắn chạm vào nàng, chẳng mấy chốc, y phục của nàng đã rời khỏi cơ thể, rơi xuống đất.
Trong chốc lát, Ngọc Tử không còn mảnh vải che thân.
Nàng đỏ mặt, cắn cắn môi, nhấc chân trần bước vào bồn tắm.
Sau khi Ngọc Tử bước vào trong bồn, các thị tỳ cũng đều cởi bỏ y phục bên ngoài, bước vào trong bồn tắm, giúp nàng kỳ cọ.
Bọn họ làm việc rất chăm chú, năm sáu bàn tay nhỏ bé không ngừng kỳ cọ, Ngọc Tử không khỏi cảm thấy có chút cổ quái. Thực ra, điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ, chẳng qua, khi Ngọc Tử nghĩ tới việc sắp tới mà mình phải đối mặt, cổ họng nàng lại khô khốc, còn tim nàng thì đập loạn liên hồi.
“Cơ có làn da thật đẹp.”
Một thị tỳ cười nhẹ, nàng ta che cái miệng nhỏ nhắn, tiếp lời: “Nô tỳ đã từng gặp rất nhiều mỹ cơ, nhưng chưa từng thấy ai có được làn da đẹp mịn màng như của Cơ.”
Thật như vậy sao?
Ngọc Tử khẽ cong khóe miệng, tỏ vẻ mình rất vui vẻ khi nghe được điều này.
Một thị tỳ khác ngay lập tức gật đầu đồng tình: Đúng vậy, trước đây tại Tề cung, nô tỳ đã hầu hạ nhiều mỹ nhân, nhưng không thấy ai có được làn da đẹp như của Cơ.
Ngọc Tử cúi đầu. Tâm trí nàng lúc này đã bay tới tận đẩu tận đâu rồi, những lời mà thị tỳ này nói ra, nàng chẳng cho vào tai được từ nào cả.
Các thị tỳ vô cùng cẩn thận tẩy rửa tay chân cùng móng tay móng chân cho nàng hết lần này tới lần khác.
Sau khi được kỳ cọ nửa canh giờ, Ngọc Tử có cảm giác da thịt mình trắng hẳn ra, lúc này, các thị tỳ mới giúp nàng lau khô cơ thể, thay y phục mới.
Đây là một bộ y phục màu đen.
Phía bên trong y phục là tầng tầng lớp lớp xiêm y, sau khi mặc xong xiêm y bên trong, da thịt trắng như bạch ngọc cùng với đôi gò bồng đảo của nàng càng thêm nổi bật.
Cúi đầu nhìn nhìn một chút, mặt Ngọc Tử không khỏi đỏ lên, nàng không khỏi ngượng ngùng kiến nghị: “Ăn mặc như vậy dường như có chút không ổn cho lắm.”
Không thị tỳ nào trả lời nàng.
Ngọc Tử liền ngẩng đầu lên.
Nàng ngay lập tức cảm nhận được sáu cặp mắt kinh diễm đang nhìn mình. Một thị tỳ tỏ ra không dám tin vào mắt mình, nàng ta che miệng thốt lên, “Công tử thật là liệu sự như thần! Nô tỳ thật không tưởng tượng được, sau khi mặc y phục này, Cơ lại có thể trở nên … khác biệt đến vậy.”
Nàng ta không biết dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp này, suy nghĩ một lúc lâu, nàng ta mới nghĩ tới hai chữ “khác biệt” đó.
Ngọc Tử chỉ cười cười.
Từ bên cạnh nàng lại vang lên một tiếng cảm thán của một thị tỳ khác, “Dung sắc này của Cơ, đến Trần phu nhân trong Tề cung cũng chưa hẳn có thể sánh bằng.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Hơn thế, vẻ đẹp của Cơ còn rất khác biệt, nô tỳ còn mê mẩn chứ đừng nói tới nam nhân.”
Trong tiếng ca tụng không ngừng vang lên bên tai, Ngọc Tử chỉ cúi đầu, để cho mái tóc dài tùy ý xòa xuống bờ vai. Ngay lúc ấy, một thị tỳ nhìn lên đồng hồ cát, cất lời: “Đã đến giờ, mời cơ rời dục điện.”
“Được.”
Ngọc Tử cất bước đi ra.
Nàng cảm giác lúc này mình không còn bước đi bình thường nữa. Cơ thể vô cùng cứng ngắc, từng bước, từng bước vô cùng nặng nề. Nuốt nuốt nước miếng, Ngọc Tử đặt tay ấn lên trái tim đang đập loạn, tự nói với chính mình: “Ngọc Tử, ngươi chẳng phải là xử nữ hai mươi sáu tuổi rồi sao! Người ta dâng mỹ nam cho ngươi ngủ cùng, ngươi khẩn trương cái quái gì a! Chuyện tốt như vậy, ở kiếp trước, còn lâu mới tới lượt ngươi.”
Nghĩ như vậy, quả nhiên, tâm tình của nàng lại tốt lên không ít.
Ngọc Tử thở dài một hơi, bước chân cũng trở lên nhẹ nhàng hơn.
Lúc này, phía trước vang lên giọng nói của một thị tỳ, “Mời cơ vào điện.”
Vào điện?
Vút một tiếng, Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn lên.
Hóa ra, nàng đã tới bên ngoài tẩm điện của công tử Xuất. Chỗ này nàng đã tới vô số lần, cũng ngủ ở đây vô số lần, nhưng không hiểu sao, lúc này, nàng vẫn vô cùng hồi hộp.
Hít một hơi, nàng nhắm hai mắt lại thật chặt.
Một lúc sau, nàng mới mở mắt ra, lúc này, trong mắt đã là một mảnh thanh minh (long lanh và rạng ngời).
Nàng vươn hai tay đẩy cửa tẩm điện. Bên trong, cả tẩm điện như được dát bạc.
Ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ lọt vào trong phòng, chiếu lên tầng tầng lớp lớp màn trướng, chiếu lên chiếc giường lớn, chiếu lên bóng dáng cao ngất, tuấn mỹ, lạnh lùng đó.
Công tử Xuất đứng đó, khẽ nghiêng người, lặng lẽ quan sát nàng.
Lúc này, hắn đang khoác hờ một bộ y phục màu trắng, quan cài tóc đã được tháo ra, mái tóc đen như mực tùy ý xõa trên hai vai.
Dươi ánh trăng, hắn cứ đứng như vậy, khẽ quay đầu, lặng lẽ nhìn Ngọc Tử, lặng lẽ nhìn nàng.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên, cặp mắt bình thường vốn vẫn lạnh lùng trào phúng, lúc này đã có chút mê ly.
Hắn vẫn chăm chú ngắm nhìn Ngọc Tử. Thấy nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích, khóe miệng hắn bất giác cong lên, thanh âm lạnh lùng bỗng thốt ra: “Sao còn không đến đây?”
Ngọc Tử cúi đầu, chậm rãi đi về phía hắn.
Khi nàng tiến dần vào trong điện, cửa điện đã được các thị tỳ nhẹ nhàng khép lại.
Công tử Xuất vẫn đang nhìn nàng.
Lúc này đây, y phục đen cùng với mái tóc đen như nhung của Ngọc Tử tựa như màn đêm, cặp mắt nàng tựa như hồ thu, đầy u tĩnh và thần bí. Da thịt nàng trắng noãn như bạch ngọc càng thêm nổi bật trên nền y phục màu đen kia, làm cho người ta phải lóa mắt.
Đây đích thực là nàng, giống như đêm đó, thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với đêm đó.
Hai gò má nàng đang đỏ bừng vì ngượng ngùng, làm cho hình ảnh của nàng giống như một bức tượng dương chi mỹ ngọc thượng hạng.
Trong ánh mắt của công tử Xuất nhìn Ngọc Tử lúc này đã tràn đầy kinh diễm và hài lòng.
Hắn xoay người bước về phía nàng, khóe miệng khẽ cong lên, nói: “Ngọc cơ mặc y phục đen, dung sắc thật tốt.” Giọng nói của hắn rất trầm, có chút khàn khàn. Theo bước chân nhanh của hắn tiến đến, thanh âm đó như có lực căng, chứa đầy sự bức bách, giống như một mũi tên được phát ra, mà đích đến chính là nàng, Ngọc Tử!
Cổ họng Ngọc Tử ngay lập tức lại trở nên khô khốc. Nàng vô thức đưa chiếc lưỡi hồng hồng liếm liếm môi.
Hành động này của nàng lập tức khiến đôi mắt của công tử Xuất trở nên đen kịt, sâu thẳm!
Hắn nhanh chóng tiến đến bên nàng.
Khi chỉ còn cách nàng nửa bước chân, hắn mới dừng lại. Đôi mắt sáng rực của hắn vẫn không chớp coi chừng nàng, trong phút chốc, cặp mắt không chớp đó di chuyển, nhìn xuống nơi hai gò bồng đảo đang nhô lên từ bên dưới lớp y phục màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.