Quyển 9 - Chương 19: BỊ BÁCH TẦM BẢO
Phiêu Ẩn
13/06/2016
Hoa Lân nói: "A? Không phải …… chỉ là ta có nghe nói qua
mà thôi”, đoạn vẻ mặt đau khổ tiếp lời: "Nếu như ta cứ đường đột tiến
đến, Liệt Diễm Chân Quân sẽ đưa Ảo Quang Kính cho ta sao?"
Thần Long lộ vẻ mặt thâm trầm khó lường, cười nói: "Nếu là trước kia, chắc chắn ngươi sẽ không lấy được. Tuy nhiên, gần đây, Ảo Quang Kính linh lực đã rất suy yếu. Qua mấy năm nữa ta sợ nó sẽ tự thoát khỏi phong ấn đi mất. Cho nên, chỉ cần ngươi mua chuộc được tình cảm với Liệt Diễm Chân Quân, Long Quân hắn nhất định đưa Ảo Quang Kính tặng cho ngươi …… Chỉ cần có được Ảo Quang Kính, ngươi có thể tung hoành khắp 'Binh Hồn Giải Thần Trận'. Lúc đó, ta mới yên tâm phó thác Tiểu Bạch cho ngươi”.
Hoa Lân sửng sờ, thầm nghĩ làm sao thiên hạ lại có sẵn việc tốt cho mình như vậy? Chẳng lẽ ác long này định để cho mình giữ lấy Ảo Quang Kính?? Hoa Lân suy nghĩ một chút, phỏng chừng là Cự long này nó sợ Liệt Hỏa, cho nên đẩy mình đi để vào chỗ chết. Thật là bực mình.
Hoa Lân càng nghĩ càng giận, hiểu rằng điều này rất có thể. Làm thế nào để chiếm được tiện nghi đây?
Đột nhiên, một ý niệm thoáng qua đầu, Hoa Lân ngẩng đầu hỏi: "Được rồi, ta đi lấy Ảo Quang Kính, vậy ngươi phải chỉ cho ta biết đường đi. Nếu không ta một mình đi, rồi lạc trong Thần trận thì làm sao? Việc này như vậy là không công bằng. Ngươi nói ta đi làm sao đây?"
Cự long sửng sốt, tuy nhiên nghĩ lại thấy yêu cầu của Hoa Lân cũng không quá đáng nên giảng giải rõ ràng đường đi tìm Ảo Quang Kính. Sau đó lại dặn dò: "Trong Thần trận , nếu như không cẩn thận để lạc đường, ngươi có thể cắm một nhành cây trên mặt đất. Bóng của cây đổ về đâu thì đó sẽ là hướng bắc. Ta đã nói hết, không biết ngươi còn sống để trở về hay không? Để xem vận may của ngươi như thế nào”.
Hoa Lân trong lúc vô tình lại tìm ra được phương hướng, lập tức tinh thần đại chấn. Trong lòng nghĩ buồn cười, mình cứ chạy lui chạy tới, cuối cùng lại đi tìm bảo vật, có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.
Dựa theo Cự long nói, Hoa Lân tự vẽ ra một tấm bản đồ giản lược gọi là "Tầm bảo đồ". Mặc dù trên đó ghi lại hơn mười bản đồ nhỏ, nhưng nếu tự mình có phương hướng, chỉ cần có nghị lực nhất định sẽ thoát ra khỏi trận. Nói không chừng, Thượng Quan Linh bị "Phần Âm Tông" giam ngay phía nam của Thần trận này.
Không còn gì để nói thêm, Cự long đột nhiên vươn ra móng vuốt to lớn, yêu cầu Hoa Lân giao ra Tiểu Bạch.
Hoa Lân nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu Tiểu Bạch, mặc dù trong lòng vạn lần không muốn. Nhưng lúc này không thể do mình quyết định, vì vậy cẩn thận đưa Tiểu Bạch tới tay Cự long.
Tiểu Bạch liều mạng giãy dụa muốn thoát ra, cứ " hống hống" kêu loạn, muốn trở lại bên Hoa Lân.
Hoa Lân thấy thế, tim như bị dao khứa. Nước mắt thiếu chút nữa tràn ra. Chỉ có thể nức nở nói: "Tiểu Bạch thông minh! …… ta chỉ đi vài ngày mà thôi. Nói đúng hơn là chỉ cần hai ngày là có thể quay về. Tranh thủ cơ hội này, ngươi nên nhờ Thần Long tiền bối dạy cho mấy chiêu phép lợi hại.. …… tỷ như là thuật phi hành. Ngươi không phải vẫn mong muốn được bay lượn đó sao? Đây là cơ hội tốt đang đến trước mắt ngươi …… Tiểu Bạch!"
Tiểu Bạch vẫn đang cố gắng vùng vẫy, vẫn "hống hống" kêu loạn, bộc lộ tình cảm không muốn xa rời.
Hoa Lân nhịn đau quay đầu đi chỗ khác, đột nhiên nhìn thẳng Cự long quát: "Bạch long! Nhờ ngươi chiếu cố tốt cho Tiểu Bạch, nếu nó rụng một sợi lông, ta sẽ cùng ngươi liều mạng. Hừ ……" Nói xong, Hoa Lân liền quay đầu chạy đi, hai mắt đã ngập tràn nước mắt. Sợ Tiểu Bạch phát hiện, cho nên hắn ngay cả quay đầu nhìn lui cũng không dám.
Hoa Lân trên mặt tuyết vội vã chạy đi, để lại Tiểu Bạch cô độc phía sau vẫn đang hét loạn không ngừng.
Cự long có chút cảm động, cúi xuống trấn an Tiểu Bạch . Nhưng gần cả nửa ngày, Tiểu Bạch vẫn la hét không chịu ngưng. Bất đắc dĩ, Cự long đành mang theo Tiểu Bạch bay lên cao, đuôi rồng chỉ quẫy một cái đã bay vào mây đêm.
Hoa Lân vẫn đang vội vã chạy như bay trên mặt tuyết, trong lòng vẫn tư lự không yên. Phía trước quá hung hiểm, hắn không có gì nắm chắc cả. Cho nên, để Tiểu Bạch lưu lại đây có lẽ là lựa chọn đúng. Không chừng, Cự long còn có thể dạy cho Tiểu Bạch rất nhiều cách tự bảo vệ, tương lai mình cũng khỏi phải lo lắng. Còn với "Ảo Quang Kính", nếu mình thuận lợi lấy được, có lẽ sẽ đưa nó tặng cho Cự long để đổi lấy phương pháp xuất trận. Trừ cách này ra, Hoa Lân thật sự chẳng còn cách nào khác. Đối mặt với bao la Thần trận, có quỷ mới biết mình có được một phần vạn cơ hội hay không.
Cứ vội vã chạy như vậy, không lâu sau, sắc trời dần dần âm trầm. Một cơn gió lạnh thổi qua, bầu trời đột nhiên rơi xuống mênh mang toàn bông tuyết.
Gió lạnh thê lương thổi vào bông tuyết, gào thét thổi qua đại địa, như muốn xé cắt thế gian hết thảy.
Lúc này, tại trên mặt tuyết trắng, đang có một thân ảnh di chuyển với tốc độ như sao sa, xuyên qua phong tuyết, lưu lại một đường quỹ tích đẹp đẽ.
Hoa Lân chạy vội vã như bay, thầm mắng: "Cái địa phương quỷ quái này, tự dưng lại sinh ra quá nhiều tuyết? Dám chắc Bạch long đáng chết đó giở trò quỷ!" Vừa nói nhưng lại nhìn theo màu trắng mênh mông phía trước trực tiến.
Cũng không biết đã chạy như vậy bao lâu, phía trước thủy chung cũng không thấy đâu là giới hạn. Hoa Lân nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đã lạc đường? Nếu không mình phải tiến vào Tiên trận kế tiếp rồi. Đang còn nghi hoặc thì phía trước không gian lại một trận xao động. Hoa Lân mừng quá liền chạy nhanh tới trước.
Chỉ thấy trước mắt bỗng sáng ngời, ánh sáng mặt trời chiếu khắp, mang mang bông tuyết đã hoàn toàn biến mất. Hoa Lân liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, vẫn thấy mặt trời vẫn đang ở phía trên rất rạng rỡ, ánh sáng chiếu xuống như làn khói nhẹ bay.
Dưới ánh sáng mặt trời trực chiếu, cảnh sắc ở xa hầu hết bộc lộ. Nhưng Hoa Lân trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, chẳng ngờ tình hình bỗng trở nên trầm trọng.
Chỉ thấy ngàn dặm mặt đất bằng phẳng ở trước cũng không có một chút màu xanh. Nhìn về phía cao xa phía trước, chỉ thấy một mảnh hoang tàn chết chóc.
Nơi này phảng phất như đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt. Một số căn nhà sụp đổ, cắm đầy xung quanh vô số thanh kiếm hen rỉ, cùng nhiều mũi tên cùng đao thương. Quả là một phong cảnh bi tráng, làm cho Hoa Lân cứ đứng yên một chỗ miên man suy nghĩ.
Hoa Lân lấy ra "Tầm bảo đồ", đối chiếu với vị trí đang đứng, biết được nơi này chính là "Thần Binh Trận". Dựa theo ngũ hành thì nơi này thuộc về Kim hệ trận pháp. Chỉ biết đến thế thôi chứ Cự long cũng không nói rõ trận này có gì hung hiểm hay là cách phá trận như thế nào.
Hoa Lân rút ra Hà Chiếu Kiếm, nhìn lại cảnh vật xung quanh, rồi cẩn thận từng bước tiến đến khu đổ nát.
Hiển nhiên, nơi này từng là một tiểu trấn phồn hoa. Nhưng giờ đây đã hoang phế, chỉ có thể mò mẫm theo đường lộ đi vào. Xuyên qua một dãy phòng ốc, Hoa Lân thấy được tất cả đều là tường thành cùng gạch ngói. Xung quanh im lìm như là Quỷ vực, chỉ có thể nghe rất rõ tiếng bước chân của mình.
Cứ đi vô thức như vậy, Hoa Lân bất tri bất giác đã xuyên qua tiểu trấn. hoàn không gặp cái gì nguy hiểm. Vì vậy, hắn lại theo đường lớn ra ngoại ô đi tiếp.
Đi qua một đoạn đường cong, chỉ thấy phía trước mênh mang vô tận cát trắng. Trên mặt cát khắp nơi cắm đầy toàn binh khí.
Ngoài binh khí ra, nhìn xa xa cũng thấy xuất hiện nhiều thi thể. Hoa Lân trái tim nhảy mạnh một phát, nghĩ thầm nơi này cũng trải qua mấy ngàn năm lịch sử, hài cốt giờ chắc cũng đã hóa thành bụi đất.
Mang theo nghi ngờ, Hoa Lân liền phóng người lên, nhảy vài bước đã tiến đến bên cạnh các thi thể.
Cúi xuống cẩn thận kiểm tra , phát hiện các hài cốt gương mặt đã một màu đen nhánh, cứng ngắc phi thường, tạo một cảm giác lạnh lẽo. Hoa Lân cầm kiếm thử gõ vào liền nghe âm thanh “cong cong’ của sắt thép phát ra. Nhìn kỹ lại mời phát hiện rõ các cỗ thi thể này đúng bằng sắt tạo nên, hèn gì thời gian dài vẫn còn nguyên vẹn.
Hoa Lân đứng thẳng dậy, không rõ các "Kim nhân" tại sao lại xuất hiện ở chiến trường này. Suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra, thầm nói: "Chẳng lẻ bọn họ bị trúng điểm kim thuật của tiên nhân? Ài …… thương thay!"
Bốn phía xung quanh chũng không có gì đặc biệt chú ý. Vì vậy Hoa Lân lắc đầu rồi hướng đến sa mạc phía trước nhanh tiến đến.
Đang đi, đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh xao động của cát. Hoa Lân lập tức quay đầu lại, nhưng ngoại trừ dấu chân của mình để lại, hoàn không phát hiện được điều gì không bình thường, bất đắc dĩ lại tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Nhưng đi chưa được mấy bước, âm thanh xao động lại truyền đến. Hoa Lân lúc này hoàn toàn nghe rõ đây không phải là tiếng bước chân của mình, lập tức định quay đầu nhìn lại, nhưng suy nghĩ một chút lại nhằm phía trước đi tiếp, làm như không nghe thấy gì cả. Mặc dù vậy, Hoa Lân vẫn cảm thấy sau lưng một trận tê dại, cảm giác như có vật gì đâm vào.
Đi được vài dặm, sau lưng âm thanh đó càng lúc càng lớn, nghe như khiêu khích. Hoa Lân không nhẫn nại được liền quay đầu lại, liền không khỏi hút một ngụm lãnh khí...
Phía sau vẫn không có ai cả!
Nhưng ở ngoài hơn hai mươi trượng, cắm đầy vô số trường kiếm hen rỉ. Hoa Lân hoảng sợ nói: "cái gì …… là Phi quỷ kích?"
Phải biết rằng, Hoa Lân nãy giờ một đường đi tới, hoàn không thấy trên mặt đất có cắm vô số thanh kiếm như thế này. Việc này lại bây giờ lại xảy ra trước mắt. Hiển nhiên không hiểu từ đâu xuất hiện.
Hoa Lân nghĩ được liền thấy toàn thân không lạnh mà run, giương giọng nói: "Các ngươi định làm gì thế? Ban ngày ban mặt lại muốn hút máu người sao?"
Bởi vì hắn biết rõ, Phi quỷ kích vốn là những thanh kiếm trong khi rèn kiếm bị thất bại, người đúc kiếm cũng chết và chôn chúng theo. Cho nên chúng nó không ngừng điên cuồng săn tìm con mồi để hút máu tươi. Nhưng nhìn các phi quỷ kích hiện trạng thì cũng có điểm không đúng. Hơn nữa, phi quỷ kích thông thường buổi tối mới xuất động, trong khi các thanh kiếm trước mắt tựa hồ không sợ ánh mặt trời. Điều này làm cho Hoa Lân không giải thích được.
Tựu tại đây thì Hà Chiếu Kiếm trong tay đột nhiên một trận rung động. Nó phảng phất cảm nhận được sự nguy hiểm sắp đến. Quả nhiên, xung quanh các thanh kiếm rỉ đó đều bay lên cao, mũi kiếm đều hướng đến Hoa Lân bay đến, sát khí bức người
Thần Long lộ vẻ mặt thâm trầm khó lường, cười nói: "Nếu là trước kia, chắc chắn ngươi sẽ không lấy được. Tuy nhiên, gần đây, Ảo Quang Kính linh lực đã rất suy yếu. Qua mấy năm nữa ta sợ nó sẽ tự thoát khỏi phong ấn đi mất. Cho nên, chỉ cần ngươi mua chuộc được tình cảm với Liệt Diễm Chân Quân, Long Quân hắn nhất định đưa Ảo Quang Kính tặng cho ngươi …… Chỉ cần có được Ảo Quang Kính, ngươi có thể tung hoành khắp 'Binh Hồn Giải Thần Trận'. Lúc đó, ta mới yên tâm phó thác Tiểu Bạch cho ngươi”.
Hoa Lân sửng sờ, thầm nghĩ làm sao thiên hạ lại có sẵn việc tốt cho mình như vậy? Chẳng lẽ ác long này định để cho mình giữ lấy Ảo Quang Kính?? Hoa Lân suy nghĩ một chút, phỏng chừng là Cự long này nó sợ Liệt Hỏa, cho nên đẩy mình đi để vào chỗ chết. Thật là bực mình.
Hoa Lân càng nghĩ càng giận, hiểu rằng điều này rất có thể. Làm thế nào để chiếm được tiện nghi đây?
Đột nhiên, một ý niệm thoáng qua đầu, Hoa Lân ngẩng đầu hỏi: "Được rồi, ta đi lấy Ảo Quang Kính, vậy ngươi phải chỉ cho ta biết đường đi. Nếu không ta một mình đi, rồi lạc trong Thần trận thì làm sao? Việc này như vậy là không công bằng. Ngươi nói ta đi làm sao đây?"
Cự long sửng sốt, tuy nhiên nghĩ lại thấy yêu cầu của Hoa Lân cũng không quá đáng nên giảng giải rõ ràng đường đi tìm Ảo Quang Kính. Sau đó lại dặn dò: "Trong Thần trận , nếu như không cẩn thận để lạc đường, ngươi có thể cắm một nhành cây trên mặt đất. Bóng của cây đổ về đâu thì đó sẽ là hướng bắc. Ta đã nói hết, không biết ngươi còn sống để trở về hay không? Để xem vận may của ngươi như thế nào”.
Hoa Lân trong lúc vô tình lại tìm ra được phương hướng, lập tức tinh thần đại chấn. Trong lòng nghĩ buồn cười, mình cứ chạy lui chạy tới, cuối cùng lại đi tìm bảo vật, có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.
Dựa theo Cự long nói, Hoa Lân tự vẽ ra một tấm bản đồ giản lược gọi là "Tầm bảo đồ". Mặc dù trên đó ghi lại hơn mười bản đồ nhỏ, nhưng nếu tự mình có phương hướng, chỉ cần có nghị lực nhất định sẽ thoát ra khỏi trận. Nói không chừng, Thượng Quan Linh bị "Phần Âm Tông" giam ngay phía nam của Thần trận này.
Không còn gì để nói thêm, Cự long đột nhiên vươn ra móng vuốt to lớn, yêu cầu Hoa Lân giao ra Tiểu Bạch.
Hoa Lân nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu Tiểu Bạch, mặc dù trong lòng vạn lần không muốn. Nhưng lúc này không thể do mình quyết định, vì vậy cẩn thận đưa Tiểu Bạch tới tay Cự long.
Tiểu Bạch liều mạng giãy dụa muốn thoát ra, cứ " hống hống" kêu loạn, muốn trở lại bên Hoa Lân.
Hoa Lân thấy thế, tim như bị dao khứa. Nước mắt thiếu chút nữa tràn ra. Chỉ có thể nức nở nói: "Tiểu Bạch thông minh! …… ta chỉ đi vài ngày mà thôi. Nói đúng hơn là chỉ cần hai ngày là có thể quay về. Tranh thủ cơ hội này, ngươi nên nhờ Thần Long tiền bối dạy cho mấy chiêu phép lợi hại.. …… tỷ như là thuật phi hành. Ngươi không phải vẫn mong muốn được bay lượn đó sao? Đây là cơ hội tốt đang đến trước mắt ngươi …… Tiểu Bạch!"
Tiểu Bạch vẫn đang cố gắng vùng vẫy, vẫn "hống hống" kêu loạn, bộc lộ tình cảm không muốn xa rời.
Hoa Lân nhịn đau quay đầu đi chỗ khác, đột nhiên nhìn thẳng Cự long quát: "Bạch long! Nhờ ngươi chiếu cố tốt cho Tiểu Bạch, nếu nó rụng một sợi lông, ta sẽ cùng ngươi liều mạng. Hừ ……" Nói xong, Hoa Lân liền quay đầu chạy đi, hai mắt đã ngập tràn nước mắt. Sợ Tiểu Bạch phát hiện, cho nên hắn ngay cả quay đầu nhìn lui cũng không dám.
Hoa Lân trên mặt tuyết vội vã chạy đi, để lại Tiểu Bạch cô độc phía sau vẫn đang hét loạn không ngừng.
Cự long có chút cảm động, cúi xuống trấn an Tiểu Bạch . Nhưng gần cả nửa ngày, Tiểu Bạch vẫn la hét không chịu ngưng. Bất đắc dĩ, Cự long đành mang theo Tiểu Bạch bay lên cao, đuôi rồng chỉ quẫy một cái đã bay vào mây đêm.
Hoa Lân vẫn đang vội vã chạy như bay trên mặt tuyết, trong lòng vẫn tư lự không yên. Phía trước quá hung hiểm, hắn không có gì nắm chắc cả. Cho nên, để Tiểu Bạch lưu lại đây có lẽ là lựa chọn đúng. Không chừng, Cự long còn có thể dạy cho Tiểu Bạch rất nhiều cách tự bảo vệ, tương lai mình cũng khỏi phải lo lắng. Còn với "Ảo Quang Kính", nếu mình thuận lợi lấy được, có lẽ sẽ đưa nó tặng cho Cự long để đổi lấy phương pháp xuất trận. Trừ cách này ra, Hoa Lân thật sự chẳng còn cách nào khác. Đối mặt với bao la Thần trận, có quỷ mới biết mình có được một phần vạn cơ hội hay không.
Cứ vội vã chạy như vậy, không lâu sau, sắc trời dần dần âm trầm. Một cơn gió lạnh thổi qua, bầu trời đột nhiên rơi xuống mênh mang toàn bông tuyết.
Gió lạnh thê lương thổi vào bông tuyết, gào thét thổi qua đại địa, như muốn xé cắt thế gian hết thảy.
Lúc này, tại trên mặt tuyết trắng, đang có một thân ảnh di chuyển với tốc độ như sao sa, xuyên qua phong tuyết, lưu lại một đường quỹ tích đẹp đẽ.
Hoa Lân chạy vội vã như bay, thầm mắng: "Cái địa phương quỷ quái này, tự dưng lại sinh ra quá nhiều tuyết? Dám chắc Bạch long đáng chết đó giở trò quỷ!" Vừa nói nhưng lại nhìn theo màu trắng mênh mông phía trước trực tiến.
Cũng không biết đã chạy như vậy bao lâu, phía trước thủy chung cũng không thấy đâu là giới hạn. Hoa Lân nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đã lạc đường? Nếu không mình phải tiến vào Tiên trận kế tiếp rồi. Đang còn nghi hoặc thì phía trước không gian lại một trận xao động. Hoa Lân mừng quá liền chạy nhanh tới trước.
Chỉ thấy trước mắt bỗng sáng ngời, ánh sáng mặt trời chiếu khắp, mang mang bông tuyết đã hoàn toàn biến mất. Hoa Lân liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, vẫn thấy mặt trời vẫn đang ở phía trên rất rạng rỡ, ánh sáng chiếu xuống như làn khói nhẹ bay.
Dưới ánh sáng mặt trời trực chiếu, cảnh sắc ở xa hầu hết bộc lộ. Nhưng Hoa Lân trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, chẳng ngờ tình hình bỗng trở nên trầm trọng.
Chỉ thấy ngàn dặm mặt đất bằng phẳng ở trước cũng không có một chút màu xanh. Nhìn về phía cao xa phía trước, chỉ thấy một mảnh hoang tàn chết chóc.
Nơi này phảng phất như đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt. Một số căn nhà sụp đổ, cắm đầy xung quanh vô số thanh kiếm hen rỉ, cùng nhiều mũi tên cùng đao thương. Quả là một phong cảnh bi tráng, làm cho Hoa Lân cứ đứng yên một chỗ miên man suy nghĩ.
Hoa Lân lấy ra "Tầm bảo đồ", đối chiếu với vị trí đang đứng, biết được nơi này chính là "Thần Binh Trận". Dựa theo ngũ hành thì nơi này thuộc về Kim hệ trận pháp. Chỉ biết đến thế thôi chứ Cự long cũng không nói rõ trận này có gì hung hiểm hay là cách phá trận như thế nào.
Hoa Lân rút ra Hà Chiếu Kiếm, nhìn lại cảnh vật xung quanh, rồi cẩn thận từng bước tiến đến khu đổ nát.
Hiển nhiên, nơi này từng là một tiểu trấn phồn hoa. Nhưng giờ đây đã hoang phế, chỉ có thể mò mẫm theo đường lộ đi vào. Xuyên qua một dãy phòng ốc, Hoa Lân thấy được tất cả đều là tường thành cùng gạch ngói. Xung quanh im lìm như là Quỷ vực, chỉ có thể nghe rất rõ tiếng bước chân của mình.
Cứ đi vô thức như vậy, Hoa Lân bất tri bất giác đã xuyên qua tiểu trấn. hoàn không gặp cái gì nguy hiểm. Vì vậy, hắn lại theo đường lớn ra ngoại ô đi tiếp.
Đi qua một đoạn đường cong, chỉ thấy phía trước mênh mang vô tận cát trắng. Trên mặt cát khắp nơi cắm đầy toàn binh khí.
Ngoài binh khí ra, nhìn xa xa cũng thấy xuất hiện nhiều thi thể. Hoa Lân trái tim nhảy mạnh một phát, nghĩ thầm nơi này cũng trải qua mấy ngàn năm lịch sử, hài cốt giờ chắc cũng đã hóa thành bụi đất.
Mang theo nghi ngờ, Hoa Lân liền phóng người lên, nhảy vài bước đã tiến đến bên cạnh các thi thể.
Cúi xuống cẩn thận kiểm tra , phát hiện các hài cốt gương mặt đã một màu đen nhánh, cứng ngắc phi thường, tạo một cảm giác lạnh lẽo. Hoa Lân cầm kiếm thử gõ vào liền nghe âm thanh “cong cong’ của sắt thép phát ra. Nhìn kỹ lại mời phát hiện rõ các cỗ thi thể này đúng bằng sắt tạo nên, hèn gì thời gian dài vẫn còn nguyên vẹn.
Hoa Lân đứng thẳng dậy, không rõ các "Kim nhân" tại sao lại xuất hiện ở chiến trường này. Suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra, thầm nói: "Chẳng lẻ bọn họ bị trúng điểm kim thuật của tiên nhân? Ài …… thương thay!"
Bốn phía xung quanh chũng không có gì đặc biệt chú ý. Vì vậy Hoa Lân lắc đầu rồi hướng đến sa mạc phía trước nhanh tiến đến.
Đang đi, đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh xao động của cát. Hoa Lân lập tức quay đầu lại, nhưng ngoại trừ dấu chân của mình để lại, hoàn không phát hiện được điều gì không bình thường, bất đắc dĩ lại tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Nhưng đi chưa được mấy bước, âm thanh xao động lại truyền đến. Hoa Lân lúc này hoàn toàn nghe rõ đây không phải là tiếng bước chân của mình, lập tức định quay đầu nhìn lại, nhưng suy nghĩ một chút lại nhằm phía trước đi tiếp, làm như không nghe thấy gì cả. Mặc dù vậy, Hoa Lân vẫn cảm thấy sau lưng một trận tê dại, cảm giác như có vật gì đâm vào.
Đi được vài dặm, sau lưng âm thanh đó càng lúc càng lớn, nghe như khiêu khích. Hoa Lân không nhẫn nại được liền quay đầu lại, liền không khỏi hút một ngụm lãnh khí...
Phía sau vẫn không có ai cả!
Nhưng ở ngoài hơn hai mươi trượng, cắm đầy vô số trường kiếm hen rỉ. Hoa Lân hoảng sợ nói: "cái gì …… là Phi quỷ kích?"
Phải biết rằng, Hoa Lân nãy giờ một đường đi tới, hoàn không thấy trên mặt đất có cắm vô số thanh kiếm như thế này. Việc này lại bây giờ lại xảy ra trước mắt. Hiển nhiên không hiểu từ đâu xuất hiện.
Hoa Lân nghĩ được liền thấy toàn thân không lạnh mà run, giương giọng nói: "Các ngươi định làm gì thế? Ban ngày ban mặt lại muốn hút máu người sao?"
Bởi vì hắn biết rõ, Phi quỷ kích vốn là những thanh kiếm trong khi rèn kiếm bị thất bại, người đúc kiếm cũng chết và chôn chúng theo. Cho nên chúng nó không ngừng điên cuồng săn tìm con mồi để hút máu tươi. Nhưng nhìn các phi quỷ kích hiện trạng thì cũng có điểm không đúng. Hơn nữa, phi quỷ kích thông thường buổi tối mới xuất động, trong khi các thanh kiếm trước mắt tựa hồ không sợ ánh mặt trời. Điều này làm cho Hoa Lân không giải thích được.
Tựu tại đây thì Hà Chiếu Kiếm trong tay đột nhiên một trận rung động. Nó phảng phất cảm nhận được sự nguy hiểm sắp đến. Quả nhiên, xung quanh các thanh kiếm rỉ đó đều bay lên cao, mũi kiếm đều hướng đến Hoa Lân bay đến, sát khí bức người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.