Quyển 9 - Chương 20: QUỶ DỊ CHIẾN TRƯỜNG
Phiêu Ẩn
13/06/2016
Trước khí thế cường đại đó, Hoa Lân bất tri bất giác lùi
lại mấy bước, mắng: "Con bà nó, chẳng lẽ định ép lão tử xuất tuyệt chiêu hay sao?"
Các phi kiếm xung quanh tạo nên một luồng âm thânh "Ông ông" truyền tới, như là đáp lại Hoa Lân. Sau đó chúng khựng lại giây lát rồi như ngàn vạn mũi tên cùn xuất kích, đồng loạt lao tới.
Phút chốc, bóng kiếm ngập trời như một rừng mũi tên che khuất mặt trời, giống như là một trận mưa lớn. Hoa Lân nhanh chóng từ Phần Tinh Luân lấy ra Hấp tinh thạch, rồi giương lên trên cao.Hấp tinh thạch này ngay cả phi kiếm đều có thể hấp trụ, có thể tưởng tượng được nó chứa đựng một lực lượng cực kỳ bá đạo. Lập tức, trong không trung các phi kiếm đều thay đổi phương hướng, liên tục "đương đương" thanh âm vang lên của các thanh kiếm bị Hấp tinh thạch hấp trụ.
Hoa Lân cực kỳ đắc ý, đang định ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng không nghĩ đến Hấp tinh thạch lực lượng cũng có giới hạn. Phút chốc nó bị vô số thanh kiếm cắm vào hình thành một quả cầu to lớn, đường kính đến ba trượng có thừa. Song, xung quanh vẫn còn rất nhiều phi kiếm đang bay tới, giống như đàn thiêu thân cắm đầu vào hoả quang, chẳng hề biết mệt mỏi.
Thử nghĩ, cả một chiến trường toàn đao kiếm đồng loạt bay đến, hằng hà vô số thanh kiếm, làm sao một Hấp tinh thạch có thể khống chế được?
Hoa Lân rốt cục biến sắc, phát hiện Hấp tinh thạch đã không thể hấp thu nữa, vì vậy hét lớn một tiếng, thu hổi Hấp tinh thạch rồi quay đầu bỏ chạy.
Phi kiếm từ bốn phương tám hướng còn đang cực nhanh phóng tới, Hoa Lân trường kiếm đánh bạt các mũi tên đang đến, lớn tiếng mắng: "Ông nội ngươi! …… rốt cục là kẻ nào bày ra quỷ trận này, nếu bổn thiếu gia biết được nhất định sẽ đào mã tổ tông của ngươi!"
Cũng may Hà Chiếu Kiếm lâu nay nằm ở trong, cũng có hấp thu một ít lực lượng từ Hấp tinh thạch. Cho nên mỗi lần Hoa Lân bổ ra một kiếm, đều có thể thu hút chúng quanh vô số mũi tên. Mặt khác, lúc này, xung quanh đại đa số phi kiếm đều đã bị Hấp tinh thạch hút hết, các phi kiếm giờ phóng đến không còn nhiều lắm. Nếu không, Hoa lân dù cho có đến tám cánh tay, cũng vô pháp ngăn chặn các phi kiếm phóng tới.
Hoa Lân tranh thủ cướp đường chạy như điên, phía sau vô số mũi tên vẫn bay theo. Chỉ cần dừng lại nửa bước sẽ bị các mũi tên đó vây khốn.
Hoa Lân với tu vi hiện tại, mặc dù chưa đạt tới Thuấn di cảnh giới, không thể trong nháy mắt di chuyển không gian, nhưng với chạy trốn thì tốc độ của hắn người thường không bì được. Mặc khác, các phi kiếm ở sau cũng hoàn không phải là các mũi tên thật sự, cho nên tốc độ cũng chậm hơn một bậc. Vì thế Hoa Lân mới có thể sống sót đến bây giờ.
Dẫn theo các mũi tên đang truy đuổi, bay qua các đụn cát, lướt qua hào sâu, Hoa Lân vừa chạy vừa huy kiếm ngăn cản các mũi tên bay tới. Phía sau các “phi tiễn” này càng ngày càng nhiều, bất đắc dĩ Hoa Lân chỉ có thể cố mạng chạy như điên.
Chạy vô thức như vậy nên Hoa Lân đã quên đi vị trí hiện tại của mình. phỏng chừng đã tiến vào trung tâm của cồn cát. Nếu muốn thoát ra được Tiên trận kế tiếp thì phải thục mạng chạy thêm nửa canh giờ nữa. Phía trước phi kiếm ngày càng nhiều bay đến, làm cho hắn cảm giác cánh tay phải tê dại, không còn sức kháng cự.
Mắt thấy đã vô lực ngăn cản, tựu tại đây thì Hoa Lân đã bay qua được một đụn cát. Phía sau các phi kiếm đột ngột dừng lại. Hoa Lân sửng sốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả các phi kiếm đều lẳng lặng treo ở không trung, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoa Lân hiểu được ở đây có điều kỳ diệu, vì vậy cẩn thận từng bước nhằm phía trước đi đến. Vừa mới leo lên trên đỉnh một đụn cát, đột nhiên toàn thân chấn động ……
Chỉ thấy ở phía trước, là một chảo đất rộng lớn. Nhưng cái làm Hoa Lân giật mình chính là ở phía dưới xuất hiện một đoàn binh lính. Hoa Lân thật sự không nghĩ được ở chỗ này có thể gặp được con người. Nhưng đoàn binh lính này cũng có chút quỷ dị.
Hoa Lân một trận do dự, quay đầu lại nhìn về phía sau, định tìm đường vòng để đi. Nhưng đã muộn, ngoại trừ con đường phía trước ra thì không còn bất kỳ con đường nào khác.
Hoa Lân mạnh dạn liều mình tiến lên, từ từ bước xuống đụn cát, hướng đến đoàn quân binh đi tới. Nhưng thật cũng kỳ quái, mấy vạn quân binh hoàn không có một tiếng động, hoàn không nhúc nhích, tựa như một đoàn pho tượng. Lát sau, Hoa Lân đã tiến đến gần bọn họ, cách khoảng hai mươi trượng, quát lớn: "các ngươi là quân đội của nước nào?"
Nhưng không có một tiếng trả lời nào, chỉ có âm thanh của chính mình vọng lại từ sơn cốc.
Hoa Lân cẩn thận từng bước đi tới, đến cạnh một gã binh lính liền dừng lại. Ngẩng đầu nhìn rõ thì phát hiện bọn chúng đều được tạo thành từ sắt thép. Trên khuôn mặt không có biểu hiện chuyển động, cái này không phải pho tượng thì là cái gì?
Nhớ tới Tần Thủy Hoàng đã từng sử dụng vô số binh mã chôn theo khi chết, Hoa Lân không khỏi hoài nghi các binh lính này là vật phẩm được chôn cung với bậc đế vương nào đó. Nhưng khi quay đầu nhìn sang hai bên chỉ thấy một vùng dày đặc binh lính, liền kinh hãi luôn miệng kinh hô “Quai, quai! Ở đây cũng đến mười vạn pho tượng, cái này tuyệt đối là do một bàn tay vĩ đại tạo nên”.
Vô số pho tượng như vậy, nhưng cũng sắp xếp thành hàng ngũ rất chỉnh tề. Phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy chúng nó phủ kín cả lòng chảo rộng lớn. Nếu muốn xuyên qua lòng chảo này, tất phải đi xuyên qua chúng nó.
Hoa Lân mặc dù không tin ở đây có ma quỷ, nhưng trước tình hình này đành chắp tay lại, hướng về đoàn quân nói: "Các vị đại ca, mong các người thứ lỗi! …Hoa mỗ muốn mượn đường đi qua, hy vọng chư vị đồng ý. Chân thành cảm ơn, cảm ơn.……" Nói xong liền cúi xuống vái chào, sau đó hít một hơi dài rồi đánh bạo đi vào.
Thoáng chốc, Hoa Lân đã tiến vào trung tâm đoàn quân. Chúng quanh các pho tượng sắp xếp chỉnh tề một hàng dài không thấy đâu là cuối. Xuyên trong đoàn người cảm giác như lạc vào một tòa mê cung. Hoa Lân luôn cảnh giác xem kỹ các biến hóa xung quanh. Nhưng chung quanh vẫn một mảnh tử tịch. Ngoại trừ âm thanh "bịch bịch" của tim mình đang đập mạnh, ngoài ra không nghe thấy âm thanh nào cả.
Chánh đang đi tới, đột nguyên từ xa truyền đến một tiếng “leng keng" vang rền, giống như là ai đó làm rơi binh khí trên mặt đất. Hoa Lân lập tức cảm thấy rợn tóc gáy. Nghĩ thầm các pho tượng như thế nào mà không cầm chắc binh khí nhỉ?
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, cũng không thấy có dấu hiệu gì bất bình thường. Thật sự là không có gì bất bình thường sao? Chỉ là Hoa Lân lúc này không phát hiện ra mà thôi!
Kỳ thật, lúc này ở phía sau các pho tượng đang quay đầu nhìn về hướng Hoa Lân, như là đã sống lại. Nhưng lúc này Hoa Lân một mực không hay biết, vẫn đang hướng về phía trước đi tiếp.
Qua được một đoạn, Hoa Lân rốt cục cảm giác có gì không ổn. Hắn đột nhiên quay đầu lại, bỗng phát hiện vô số binh lính cũng đều đang dõi về phía mình. Hơn nữa, trên gương mặt chúng đều lộ ra vẻ cười quỷ dị.
Hoa Lân kêu một tiếng sợ hãi, rồi đột nhiên tăng tốc, mũi chân khẻ điểm nhẹ trên đất rồi thân thể liền bay lên cao. Nhưng lúc này, pho tượng bên cạnh đã sống lại, hai tay liền chộp lấy chân phải Hoa Lân, binh khí trong tay hung hăng bổ tới. Cùng lúc đó, xung quanh các pho tượng cũng đều hùng hổ lao đến, hai tay huy vũ các binh khí nhắm đến Hoa Lân.
Hoa Lân bị nắm lấy chân nên bị lôi từ trên cao ngã xuống. Nhưng hắn phản ứng rất nhanh chóng, Hà Chiếu Kiếm lập tức chém ngang một phát, chỉ nghe “ đương đương..”. một trận vang rền. Các pho tượng xung quanh đều bị một kiếm đánh văng ra.
Hoa Lân ngạc nhiên kinh hãi không thôi, bọn người kia đều là đao thương bất nhập. Một kiếm chém trúng nó thì chỉ lưu lại một vết trên thân thôi. Trong lúc đó thì tên đang nắm trúng Hoa Lân lại không chịu buông tay, Hoa Lân giận dữ liền ngưng tụ chân lực rồi bổ tới một kiếm chém trúng cánh tay của nó, chỉ nghe "keng" một tiếng vang rên, cánh tay đã bị chém rơi xuống. Lập tức chung quanh các pho tượng lại xông tới, huy vũ đao kiếm, như muốn phân thây hắn.
Hoa Lân tức giận gầm lên một tiếng, phát động ngọn lửa trong cơ thể truyền đến bàn tay, Hà Chiếu Kiếm lập tức bành trướng đến mười trượng như một ngọn lửa đang rực cháy. Hoa Lân xoay kiếm bốn phái, lập tức âm thanh “leng keng’ do kim chúc rơi xuống phát ra, các pho tượng chung quanh đều bị chiết đoạn. Tận dụng cơ hội, Hoa Lân điểm nhẹ mủi chân bay lên cao. Ở trên cao nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới vô số pho tượng đang tập trung lao đến, sát khí tỏa ra kinh người.
Hoa Lân tưởng rằng, chỉ cần bay lên cao là an toàn. Nhưng chẳng ngờ trong lúc đang không đề phòng thì bên trái một bóng đen đã bay lên theo. Hoa Lân nhất thời khinh thường đã bị nó chụp trúng ngay eo lưng
Chợt nghe "Oanh" một tiếng nổ phát ra, Hoa Lân cùng nó đều rơi ngã xuống đất. Trong nháy mắt, chung quanh các pho tượng như thủy triều tràn tới, huyết quang tóe ra, Hoa Lân trên người liên tiếp trúng mấy vết thương suýt chết. Cũng may hắn có “Sư Vương Thuẫn” hộ thể, trong cơ thể "Cửu chuyển thần công" lại giúp hắn giảm bớt lực công kích. Nếu không với lực đạo của các pho tượng, dù là tượng lớn cũng bị chém thành hai mảnh.
Nhìn thấy vô số pho tượng đang hung hăng đánh tới, Hoa Lân liều mình ngăn cản, hướng các pho tượng xung quanh quét ngang một kiếm, kiếm phong lướt qua, chúng quanh lại tạo nên một chỗ trống.
Thế nhưng địch nhấn như sông lớn tràn qua đê vỡ , liên miên đánh tới, căn bản là không có phút chốc nghỉ ngơi. Hoa Lân nộ phát quát một tiếng, trường kiếm lại quét ngang một cái, rồi tranh thủ khoảng trống vừa xuất hiện lập tức bay lên rồi ngự kiếm bay lên trời cao.
Thế nhưng hắn chưa kịp thở dốc, xa xa đã truyền đến âm thanh của vô số cây cung phát ra, vô số mũi tên hướng hắn mà đến. Hoa Lân đang ở giữa không trung, vô hình trở thành cái đích cho vô số mũi tên. Nghe thấy tiếng gió mạnh mẽ truyền đến, Hoa Lân biết được chúng nó lực đạo cực kỳ mãnh liệt, so với cung thủ bình thường bắn ra ít nhất phải nhanh gấp đôi. Hoa Lân không kịp né tránh, chỉ có thể huy kiếm ngăn cản. Nhưng dù sao vẫn chậm một bước. "Phác" một tiếng, một mũi tên hung hăn đã bắn trung vái trái của mình. Rốt cục từ không trung lại rơi xuống.
Đang còn chưa kịp xuống mặt đất, lập tức năm sáu bóng đen liền lao tới
Hoa Lân thật sự không nghĩ tới chúng nó có thể nhảy lên cao đến năm trượng, suýt chút nữa làm cho hắn rụng rời chân tay. Nhìn xuống mặt đất đều là những cái bẫy, bất đắc dĩ lại vung trường kiếm nhắm các pho tượng chém tới. "Đinh đinh đương đương" một trận vang rền, cuối cùng bọn chúng đều rơi xuống đất.
Nhìn thấy dưới đất đều là vô số địch nhân, nếu mạo nhiên rơi xuống, chỉ có đường chết. Bất đắc dĩ Hoa Lân lại điểm mũi chân trên đỉnh đầu một pho tượng mượn lực lại bay lên cao. Nhưng e ngại các mũi tên ở trên cao nên chỉ có thể thi triển khinh công Thảo thượng phi, bay sát đỉnh đầu các pho tượng, sau đó cố sức đề khí chạy như điên.
Ở dưới, thỉnh thoáng lại có bóng đen nhảy lên, muốn kéo Hoa Lân rơi xuống. Vì vậy trong nhất thời song phương giao chiến hỗn loạn, kiếm quang lại chớp động, Hoa Lân ép bọn chúng rơi xuống rồi cứ một đường chạy vội, mở đường máu nhắm trên đỉnh đầu các pho tượng chạy đi. Lúc này trên vai vẫn đang cắm một mũi tên. Máu tươi vẫn rỉ rỉ chảy xuống nhưng hắn không có thời gian để quan tâm, bởi vì dưới cuồn cuộn đao kiếm không ngừng, đã làm cho hắn mệt mỏi quá rồi.
Thời gian cứ trôi qua thì máu tiếp tục chảy. Hoa Lân một trận chóng mặt, trong đầu cảm thấy tiếng "Ông ông ông" vang lên. Đây là dấu hiệu cho thấy đã mất máu quá nhiều, cũng là chuẩn bị vào trạng thái hôn mê. Dần dần, đã không còn nghe thấy gì xung quanh, chỉ có trong đầu âm thanh “ong ong” vẫn vang lên. Tuy nhiên, trường kiếm trong tay vẫn ra sức ngăn cản. Lúc này hắn thấy được chính mình giống như một khối nhục thể mất đi lý trí, hai tay vẫn huy trứ thanh kiếm chiến đấu một cách phản xạ
Bây giờ hắn đã hiểu cảm giác kết thúc của một trận chiến là như thế nào.
Nhớ kỹ Lãnh thúc thúc từng nói, binh lính khi chiến đấu phải gác đi sanh tử, quên đi hết thảy, bởi vì chỉ có không ngừng giết địch thì tự mình mới có thể sống sót. Cảnh giới cao nhất đó là đầu óc một mảnh oanh minh, cái gì cũng đều không thấy, cái gì cũng đều không cảm giác, chỉ có trong tay binh khí không ngừng dừng lại.... Xem ra, mình hôm nay đã đạt tới cảnh giới này.
Nhưng dù sao Hoa Lân cũng không phải là một chiến thần, cho nên trên người hắn vết thương ngày càng nhiều. Nhưng giờ hắn đã không nhận biết, thậm chí cũng không cảm thấy đau đớn.
Không biết trôi qua bao lâu, hình như không gian lại một trận xao động, chúng quanh liền bình tĩnh trở lại. Hoa Lân đột nhiên cảm thấy trống rỗng, đột nhiên mục tiêu đã hoàn toàn biến mất, rồi ý thức cũng mất đi. Nhất thời hai chân mềm nhũn, ngã sấp xuống trên mặt đất.
Các phi kiếm xung quanh tạo nên một luồng âm thânh "Ông ông" truyền tới, như là đáp lại Hoa Lân. Sau đó chúng khựng lại giây lát rồi như ngàn vạn mũi tên cùn xuất kích, đồng loạt lao tới.
Phút chốc, bóng kiếm ngập trời như một rừng mũi tên che khuất mặt trời, giống như là một trận mưa lớn. Hoa Lân nhanh chóng từ Phần Tinh Luân lấy ra Hấp tinh thạch, rồi giương lên trên cao.Hấp tinh thạch này ngay cả phi kiếm đều có thể hấp trụ, có thể tưởng tượng được nó chứa đựng một lực lượng cực kỳ bá đạo. Lập tức, trong không trung các phi kiếm đều thay đổi phương hướng, liên tục "đương đương" thanh âm vang lên của các thanh kiếm bị Hấp tinh thạch hấp trụ.
Hoa Lân cực kỳ đắc ý, đang định ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng không nghĩ đến Hấp tinh thạch lực lượng cũng có giới hạn. Phút chốc nó bị vô số thanh kiếm cắm vào hình thành một quả cầu to lớn, đường kính đến ba trượng có thừa. Song, xung quanh vẫn còn rất nhiều phi kiếm đang bay tới, giống như đàn thiêu thân cắm đầu vào hoả quang, chẳng hề biết mệt mỏi.
Thử nghĩ, cả một chiến trường toàn đao kiếm đồng loạt bay đến, hằng hà vô số thanh kiếm, làm sao một Hấp tinh thạch có thể khống chế được?
Hoa Lân rốt cục biến sắc, phát hiện Hấp tinh thạch đã không thể hấp thu nữa, vì vậy hét lớn một tiếng, thu hổi Hấp tinh thạch rồi quay đầu bỏ chạy.
Phi kiếm từ bốn phương tám hướng còn đang cực nhanh phóng tới, Hoa Lân trường kiếm đánh bạt các mũi tên đang đến, lớn tiếng mắng: "Ông nội ngươi! …… rốt cục là kẻ nào bày ra quỷ trận này, nếu bổn thiếu gia biết được nhất định sẽ đào mã tổ tông của ngươi!"
Cũng may Hà Chiếu Kiếm lâu nay nằm ở trong, cũng có hấp thu một ít lực lượng từ Hấp tinh thạch. Cho nên mỗi lần Hoa Lân bổ ra một kiếm, đều có thể thu hút chúng quanh vô số mũi tên. Mặt khác, lúc này, xung quanh đại đa số phi kiếm đều đã bị Hấp tinh thạch hút hết, các phi kiếm giờ phóng đến không còn nhiều lắm. Nếu không, Hoa lân dù cho có đến tám cánh tay, cũng vô pháp ngăn chặn các phi kiếm phóng tới.
Hoa Lân tranh thủ cướp đường chạy như điên, phía sau vô số mũi tên vẫn bay theo. Chỉ cần dừng lại nửa bước sẽ bị các mũi tên đó vây khốn.
Hoa Lân với tu vi hiện tại, mặc dù chưa đạt tới Thuấn di cảnh giới, không thể trong nháy mắt di chuyển không gian, nhưng với chạy trốn thì tốc độ của hắn người thường không bì được. Mặc khác, các phi kiếm ở sau cũng hoàn không phải là các mũi tên thật sự, cho nên tốc độ cũng chậm hơn một bậc. Vì thế Hoa Lân mới có thể sống sót đến bây giờ.
Dẫn theo các mũi tên đang truy đuổi, bay qua các đụn cát, lướt qua hào sâu, Hoa Lân vừa chạy vừa huy kiếm ngăn cản các mũi tên bay tới. Phía sau các “phi tiễn” này càng ngày càng nhiều, bất đắc dĩ Hoa Lân chỉ có thể cố mạng chạy như điên.
Chạy vô thức như vậy nên Hoa Lân đã quên đi vị trí hiện tại của mình. phỏng chừng đã tiến vào trung tâm của cồn cát. Nếu muốn thoát ra được Tiên trận kế tiếp thì phải thục mạng chạy thêm nửa canh giờ nữa. Phía trước phi kiếm ngày càng nhiều bay đến, làm cho hắn cảm giác cánh tay phải tê dại, không còn sức kháng cự.
Mắt thấy đã vô lực ngăn cản, tựu tại đây thì Hoa Lân đã bay qua được một đụn cát. Phía sau các phi kiếm đột ngột dừng lại. Hoa Lân sửng sốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả các phi kiếm đều lẳng lặng treo ở không trung, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoa Lân hiểu được ở đây có điều kỳ diệu, vì vậy cẩn thận từng bước nhằm phía trước đi đến. Vừa mới leo lên trên đỉnh một đụn cát, đột nhiên toàn thân chấn động ……
Chỉ thấy ở phía trước, là một chảo đất rộng lớn. Nhưng cái làm Hoa Lân giật mình chính là ở phía dưới xuất hiện một đoàn binh lính. Hoa Lân thật sự không nghĩ được ở chỗ này có thể gặp được con người. Nhưng đoàn binh lính này cũng có chút quỷ dị.
Hoa Lân một trận do dự, quay đầu lại nhìn về phía sau, định tìm đường vòng để đi. Nhưng đã muộn, ngoại trừ con đường phía trước ra thì không còn bất kỳ con đường nào khác.
Hoa Lân mạnh dạn liều mình tiến lên, từ từ bước xuống đụn cát, hướng đến đoàn quân binh đi tới. Nhưng thật cũng kỳ quái, mấy vạn quân binh hoàn không có một tiếng động, hoàn không nhúc nhích, tựa như một đoàn pho tượng. Lát sau, Hoa Lân đã tiến đến gần bọn họ, cách khoảng hai mươi trượng, quát lớn: "các ngươi là quân đội của nước nào?"
Nhưng không có một tiếng trả lời nào, chỉ có âm thanh của chính mình vọng lại từ sơn cốc.
Hoa Lân cẩn thận từng bước đi tới, đến cạnh một gã binh lính liền dừng lại. Ngẩng đầu nhìn rõ thì phát hiện bọn chúng đều được tạo thành từ sắt thép. Trên khuôn mặt không có biểu hiện chuyển động, cái này không phải pho tượng thì là cái gì?
Nhớ tới Tần Thủy Hoàng đã từng sử dụng vô số binh mã chôn theo khi chết, Hoa Lân không khỏi hoài nghi các binh lính này là vật phẩm được chôn cung với bậc đế vương nào đó. Nhưng khi quay đầu nhìn sang hai bên chỉ thấy một vùng dày đặc binh lính, liền kinh hãi luôn miệng kinh hô “Quai, quai! Ở đây cũng đến mười vạn pho tượng, cái này tuyệt đối là do một bàn tay vĩ đại tạo nên”.
Vô số pho tượng như vậy, nhưng cũng sắp xếp thành hàng ngũ rất chỉnh tề. Phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy chúng nó phủ kín cả lòng chảo rộng lớn. Nếu muốn xuyên qua lòng chảo này, tất phải đi xuyên qua chúng nó.
Hoa Lân mặc dù không tin ở đây có ma quỷ, nhưng trước tình hình này đành chắp tay lại, hướng về đoàn quân nói: "Các vị đại ca, mong các người thứ lỗi! …Hoa mỗ muốn mượn đường đi qua, hy vọng chư vị đồng ý. Chân thành cảm ơn, cảm ơn.……" Nói xong liền cúi xuống vái chào, sau đó hít một hơi dài rồi đánh bạo đi vào.
Thoáng chốc, Hoa Lân đã tiến vào trung tâm đoàn quân. Chúng quanh các pho tượng sắp xếp chỉnh tề một hàng dài không thấy đâu là cuối. Xuyên trong đoàn người cảm giác như lạc vào một tòa mê cung. Hoa Lân luôn cảnh giác xem kỹ các biến hóa xung quanh. Nhưng chung quanh vẫn một mảnh tử tịch. Ngoại trừ âm thanh "bịch bịch" của tim mình đang đập mạnh, ngoài ra không nghe thấy âm thanh nào cả.
Chánh đang đi tới, đột nguyên từ xa truyền đến một tiếng “leng keng" vang rền, giống như là ai đó làm rơi binh khí trên mặt đất. Hoa Lân lập tức cảm thấy rợn tóc gáy. Nghĩ thầm các pho tượng như thế nào mà không cầm chắc binh khí nhỉ?
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, cũng không thấy có dấu hiệu gì bất bình thường. Thật sự là không có gì bất bình thường sao? Chỉ là Hoa Lân lúc này không phát hiện ra mà thôi!
Kỳ thật, lúc này ở phía sau các pho tượng đang quay đầu nhìn về hướng Hoa Lân, như là đã sống lại. Nhưng lúc này Hoa Lân một mực không hay biết, vẫn đang hướng về phía trước đi tiếp.
Qua được một đoạn, Hoa Lân rốt cục cảm giác có gì không ổn. Hắn đột nhiên quay đầu lại, bỗng phát hiện vô số binh lính cũng đều đang dõi về phía mình. Hơn nữa, trên gương mặt chúng đều lộ ra vẻ cười quỷ dị.
Hoa Lân kêu một tiếng sợ hãi, rồi đột nhiên tăng tốc, mũi chân khẻ điểm nhẹ trên đất rồi thân thể liền bay lên cao. Nhưng lúc này, pho tượng bên cạnh đã sống lại, hai tay liền chộp lấy chân phải Hoa Lân, binh khí trong tay hung hăng bổ tới. Cùng lúc đó, xung quanh các pho tượng cũng đều hùng hổ lao đến, hai tay huy vũ các binh khí nhắm đến Hoa Lân.
Hoa Lân bị nắm lấy chân nên bị lôi từ trên cao ngã xuống. Nhưng hắn phản ứng rất nhanh chóng, Hà Chiếu Kiếm lập tức chém ngang một phát, chỉ nghe “ đương đương..”. một trận vang rền. Các pho tượng xung quanh đều bị một kiếm đánh văng ra.
Hoa Lân ngạc nhiên kinh hãi không thôi, bọn người kia đều là đao thương bất nhập. Một kiếm chém trúng nó thì chỉ lưu lại một vết trên thân thôi. Trong lúc đó thì tên đang nắm trúng Hoa Lân lại không chịu buông tay, Hoa Lân giận dữ liền ngưng tụ chân lực rồi bổ tới một kiếm chém trúng cánh tay của nó, chỉ nghe "keng" một tiếng vang rên, cánh tay đã bị chém rơi xuống. Lập tức chung quanh các pho tượng lại xông tới, huy vũ đao kiếm, như muốn phân thây hắn.
Hoa Lân tức giận gầm lên một tiếng, phát động ngọn lửa trong cơ thể truyền đến bàn tay, Hà Chiếu Kiếm lập tức bành trướng đến mười trượng như một ngọn lửa đang rực cháy. Hoa Lân xoay kiếm bốn phái, lập tức âm thanh “leng keng’ do kim chúc rơi xuống phát ra, các pho tượng chung quanh đều bị chiết đoạn. Tận dụng cơ hội, Hoa Lân điểm nhẹ mủi chân bay lên cao. Ở trên cao nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới vô số pho tượng đang tập trung lao đến, sát khí tỏa ra kinh người.
Hoa Lân tưởng rằng, chỉ cần bay lên cao là an toàn. Nhưng chẳng ngờ trong lúc đang không đề phòng thì bên trái một bóng đen đã bay lên theo. Hoa Lân nhất thời khinh thường đã bị nó chụp trúng ngay eo lưng
Chợt nghe "Oanh" một tiếng nổ phát ra, Hoa Lân cùng nó đều rơi ngã xuống đất. Trong nháy mắt, chung quanh các pho tượng như thủy triều tràn tới, huyết quang tóe ra, Hoa Lân trên người liên tiếp trúng mấy vết thương suýt chết. Cũng may hắn có “Sư Vương Thuẫn” hộ thể, trong cơ thể "Cửu chuyển thần công" lại giúp hắn giảm bớt lực công kích. Nếu không với lực đạo của các pho tượng, dù là tượng lớn cũng bị chém thành hai mảnh.
Nhìn thấy vô số pho tượng đang hung hăng đánh tới, Hoa Lân liều mình ngăn cản, hướng các pho tượng xung quanh quét ngang một kiếm, kiếm phong lướt qua, chúng quanh lại tạo nên một chỗ trống.
Thế nhưng địch nhấn như sông lớn tràn qua đê vỡ , liên miên đánh tới, căn bản là không có phút chốc nghỉ ngơi. Hoa Lân nộ phát quát một tiếng, trường kiếm lại quét ngang một cái, rồi tranh thủ khoảng trống vừa xuất hiện lập tức bay lên rồi ngự kiếm bay lên trời cao.
Thế nhưng hắn chưa kịp thở dốc, xa xa đã truyền đến âm thanh của vô số cây cung phát ra, vô số mũi tên hướng hắn mà đến. Hoa Lân đang ở giữa không trung, vô hình trở thành cái đích cho vô số mũi tên. Nghe thấy tiếng gió mạnh mẽ truyền đến, Hoa Lân biết được chúng nó lực đạo cực kỳ mãnh liệt, so với cung thủ bình thường bắn ra ít nhất phải nhanh gấp đôi. Hoa Lân không kịp né tránh, chỉ có thể huy kiếm ngăn cản. Nhưng dù sao vẫn chậm một bước. "Phác" một tiếng, một mũi tên hung hăn đã bắn trung vái trái của mình. Rốt cục từ không trung lại rơi xuống.
Đang còn chưa kịp xuống mặt đất, lập tức năm sáu bóng đen liền lao tới
Hoa Lân thật sự không nghĩ tới chúng nó có thể nhảy lên cao đến năm trượng, suýt chút nữa làm cho hắn rụng rời chân tay. Nhìn xuống mặt đất đều là những cái bẫy, bất đắc dĩ lại vung trường kiếm nhắm các pho tượng chém tới. "Đinh đinh đương đương" một trận vang rền, cuối cùng bọn chúng đều rơi xuống đất.
Nhìn thấy dưới đất đều là vô số địch nhân, nếu mạo nhiên rơi xuống, chỉ có đường chết. Bất đắc dĩ Hoa Lân lại điểm mũi chân trên đỉnh đầu một pho tượng mượn lực lại bay lên cao. Nhưng e ngại các mũi tên ở trên cao nên chỉ có thể thi triển khinh công Thảo thượng phi, bay sát đỉnh đầu các pho tượng, sau đó cố sức đề khí chạy như điên.
Ở dưới, thỉnh thoáng lại có bóng đen nhảy lên, muốn kéo Hoa Lân rơi xuống. Vì vậy trong nhất thời song phương giao chiến hỗn loạn, kiếm quang lại chớp động, Hoa Lân ép bọn chúng rơi xuống rồi cứ một đường chạy vội, mở đường máu nhắm trên đỉnh đầu các pho tượng chạy đi. Lúc này trên vai vẫn đang cắm một mũi tên. Máu tươi vẫn rỉ rỉ chảy xuống nhưng hắn không có thời gian để quan tâm, bởi vì dưới cuồn cuộn đao kiếm không ngừng, đã làm cho hắn mệt mỏi quá rồi.
Thời gian cứ trôi qua thì máu tiếp tục chảy. Hoa Lân một trận chóng mặt, trong đầu cảm thấy tiếng "Ông ông ông" vang lên. Đây là dấu hiệu cho thấy đã mất máu quá nhiều, cũng là chuẩn bị vào trạng thái hôn mê. Dần dần, đã không còn nghe thấy gì xung quanh, chỉ có trong đầu âm thanh “ong ong” vẫn vang lên. Tuy nhiên, trường kiếm trong tay vẫn ra sức ngăn cản. Lúc này hắn thấy được chính mình giống như một khối nhục thể mất đi lý trí, hai tay vẫn huy trứ thanh kiếm chiến đấu một cách phản xạ
Bây giờ hắn đã hiểu cảm giác kết thúc của một trận chiến là như thế nào.
Nhớ kỹ Lãnh thúc thúc từng nói, binh lính khi chiến đấu phải gác đi sanh tử, quên đi hết thảy, bởi vì chỉ có không ngừng giết địch thì tự mình mới có thể sống sót. Cảnh giới cao nhất đó là đầu óc một mảnh oanh minh, cái gì cũng đều không thấy, cái gì cũng đều không cảm giác, chỉ có trong tay binh khí không ngừng dừng lại.... Xem ra, mình hôm nay đã đạt tới cảnh giới này.
Nhưng dù sao Hoa Lân cũng không phải là một chiến thần, cho nên trên người hắn vết thương ngày càng nhiều. Nhưng giờ hắn đã không nhận biết, thậm chí cũng không cảm thấy đau đớn.
Không biết trôi qua bao lâu, hình như không gian lại một trận xao động, chúng quanh liền bình tĩnh trở lại. Hoa Lân đột nhiên cảm thấy trống rỗng, đột nhiên mục tiêu đã hoàn toàn biến mất, rồi ý thức cũng mất đi. Nhất thời hai chân mềm nhũn, ngã sấp xuống trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.