Ngọc Tử Hành Không Phải Là Người Tốt
Chương 12: Va chạm với Hoàng thượng
Tiểu Thời Khắc
10/01/2025
Bị Hoàng thượng chỉ cây dâu mắng cây hòe, Ngọc Tử Hành cúi đầu không nói, Trầm Tích bị Hoàng thượng chấn chỉnh thì không hề nao núng, dù sao bình thường nó cũng bị Ngọc Tử Hành chấn chỉnh quen rồi, hơn nữa còn nghiêm khắc hơn thế nhiều.
“Phụ hoàng thứ tội, nhi thần tưởng cổ nhân dạy rằng, thân là Hoàng tộc trước phải lấy dân làm trọng, sau phải biết rõ kẻ trên người dưới ở ngay cạnh mình, nếu không tai họa khó mà…”
“Hỗn xược!”
Hoàng thượng tức giận quát lên.
Người của Sơ Nguyệt cư ai nấy đều hốt hoảng quỳ xuống.
Trầm Tích nhìn Ngọc Tử Hành một cái rồi mới thong thả hạ gối, “Nhi thần hiểu biết hạn hẹp, nhi thần đã biết sai.”
Hoàng thượng nhìn Ngọc Tử Hành, đến cả lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, người cũng không hề nhìn Ngọc Tử Hành bằng ánh nhìn đầy xoi sét như lúc này.
“Nàng dạy nó?”
Ngọc Tử Hành cũng cung kính quỳ gối như tất cả mọi người, “Thần thiếp chỉ dạy Tam hoàng tử những điều cơ bản, có lẽ hoàng tử vì nhìn thấy được những điều khổ cực của bách tính mà tự mình ngộ ra.”
“Đây là bảng chữ của Liễu gia?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Liễu gia là nhà mẫu thân của thiếp.”
Hoàng thượng hơi sững lại, “Trẫm suýt nữa thì quên mất, Ngọc Giang Quân chỉ là bá phụ của nàng, nàng là con gái của Sùng Văn Công, sớm đã nghe danh Sùng Văn Công năm đó có tài ăn nói hơn người, m.ắng ch.ết kiểm duyệt của hoàng gia ngay tại kiểm duyệt phủ, quả nhiên con gái mà bà ấy đẻ ra miệng lưỡi cũng đ/áng s/ợ không kém.”
Bầu không khí đang bị đè nén đến ngột ngạt thì, Phúc Bảo, lại là Phúc Bảo ngây thơ lên tiếng:
“Hoàng thượng, xin hãy cẩn trọng lời nói.”
Hoàng thượng, xin hãy cẩn trọng lời nói, Ngọc Tử Hành dám khẳng định rằng, đây là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra Hoàng thượng được nghe những lời như vậy.
Đến mức Hoàng thượng vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì Trầm Tích đã há hốc mồm, không che giấu được sự kinh hãi của mình.
“Ngươi nói gì cơ?”
“Xin người hãy cẩn trọng lời nói.”
Cả bầu không gian im lặng, như chuẩn bị cho một đợt sóng gió cuộn trào.
Bịch!
Hoàng thượng dùng lực ném bảng chữ của mẫu thân Ngọc Tử Hành xuống đất.
“Không biết trên dưới là gì nữa rồi, phạt… phạt…”
Hoàng thượng vẫn chưa kịp nói xong, Ngọc Tử Hành liền chủ động tháo mũ đội đầu của Quý tần chính tam phẩm xuống, rồi tiện tay buông mái tóc đen dài ra, người và tóc như hòa làm một.
“Thần nữ, con gái của Sùng Văn Công Ngọc Ly, Ngọc Tử Hành. Sùng Văn Công Ngọc Ly, 17 tuổi thi đâu đỗ đó, đảm nhiệm việc biên soạn ở hàn lâm viện, 18 tuổi được cất nhắc vào làm ở Kiểm duyệt phủ, 3 năm bôn ba bên ngoài, cho đến trận Chi Lương, kẻ tham lam hại nước, Đô đốc bỏ trốn, Thái thú t/ự t/ử, Ngọc Ly một người một ngựa tới viện trợ, “Có c/hết cũng không lui”, 3 ngày sau quân tiếp viện đến, nhưng Ngọc Ly người đã chẳng còn, thân bị gót ngựa dày xéo, c.hết kh.ông toàn thây!”
“Tiên đế bày tỏ niềm xót thương, truy phong tước hiệu cho phu nhân Sùng Văn Công.”
“Đây là Sùng Văn Công “gi.an h.iểm g.iết ng.ười kh.ông đ.ao” mà Hoàng thượng nói sao?”
Ngọc Tử Hành ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng thượng, không chút kiêng nể mà nói tiếp, “Thần nữ, xin Hoàng thượng hãy cẩn trọng lời nói.”
Hoàng thượng chỉ tay về phía Ngọc Tử Hành, sự tức giận và nỗi xấu hổ cùng ập tới khiến ngón tay người như đang run rẩy, định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, khoát tay rời đi.
Phúc Bảo chạy tới đỡ Ngọc Tử Hành, Trầm Tích quan tâm nhìn nàng.
“Phụ hoàng thứ tội, nhi thần tưởng cổ nhân dạy rằng, thân là Hoàng tộc trước phải lấy dân làm trọng, sau phải biết rõ kẻ trên người dưới ở ngay cạnh mình, nếu không tai họa khó mà…”
“Hỗn xược!”
Hoàng thượng tức giận quát lên.
Người của Sơ Nguyệt cư ai nấy đều hốt hoảng quỳ xuống.
Trầm Tích nhìn Ngọc Tử Hành một cái rồi mới thong thả hạ gối, “Nhi thần hiểu biết hạn hẹp, nhi thần đã biết sai.”
Hoàng thượng nhìn Ngọc Tử Hành, đến cả lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, người cũng không hề nhìn Ngọc Tử Hành bằng ánh nhìn đầy xoi sét như lúc này.
“Nàng dạy nó?”
Ngọc Tử Hành cũng cung kính quỳ gối như tất cả mọi người, “Thần thiếp chỉ dạy Tam hoàng tử những điều cơ bản, có lẽ hoàng tử vì nhìn thấy được những điều khổ cực của bách tính mà tự mình ngộ ra.”
“Đây là bảng chữ của Liễu gia?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Liễu gia là nhà mẫu thân của thiếp.”
Hoàng thượng hơi sững lại, “Trẫm suýt nữa thì quên mất, Ngọc Giang Quân chỉ là bá phụ của nàng, nàng là con gái của Sùng Văn Công, sớm đã nghe danh Sùng Văn Công năm đó có tài ăn nói hơn người, m.ắng ch.ết kiểm duyệt của hoàng gia ngay tại kiểm duyệt phủ, quả nhiên con gái mà bà ấy đẻ ra miệng lưỡi cũng đ/áng s/ợ không kém.”
Bầu không khí đang bị đè nén đến ngột ngạt thì, Phúc Bảo, lại là Phúc Bảo ngây thơ lên tiếng:
“Hoàng thượng, xin hãy cẩn trọng lời nói.”
Hoàng thượng, xin hãy cẩn trọng lời nói, Ngọc Tử Hành dám khẳng định rằng, đây là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra Hoàng thượng được nghe những lời như vậy.
Đến mức Hoàng thượng vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì Trầm Tích đã há hốc mồm, không che giấu được sự kinh hãi của mình.
“Ngươi nói gì cơ?”
“Xin người hãy cẩn trọng lời nói.”
Cả bầu không gian im lặng, như chuẩn bị cho một đợt sóng gió cuộn trào.
Bịch!
Hoàng thượng dùng lực ném bảng chữ của mẫu thân Ngọc Tử Hành xuống đất.
“Không biết trên dưới là gì nữa rồi, phạt… phạt…”
Hoàng thượng vẫn chưa kịp nói xong, Ngọc Tử Hành liền chủ động tháo mũ đội đầu của Quý tần chính tam phẩm xuống, rồi tiện tay buông mái tóc đen dài ra, người và tóc như hòa làm một.
“Thần nữ, con gái của Sùng Văn Công Ngọc Ly, Ngọc Tử Hành. Sùng Văn Công Ngọc Ly, 17 tuổi thi đâu đỗ đó, đảm nhiệm việc biên soạn ở hàn lâm viện, 18 tuổi được cất nhắc vào làm ở Kiểm duyệt phủ, 3 năm bôn ba bên ngoài, cho đến trận Chi Lương, kẻ tham lam hại nước, Đô đốc bỏ trốn, Thái thú t/ự t/ử, Ngọc Ly một người một ngựa tới viện trợ, “Có c/hết cũng không lui”, 3 ngày sau quân tiếp viện đến, nhưng Ngọc Ly người đã chẳng còn, thân bị gót ngựa dày xéo, c.hết kh.ông toàn thây!”
“Tiên đế bày tỏ niềm xót thương, truy phong tước hiệu cho phu nhân Sùng Văn Công.”
“Đây là Sùng Văn Công “gi.an h.iểm g.iết ng.ười kh.ông đ.ao” mà Hoàng thượng nói sao?”
Ngọc Tử Hành ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng thượng, không chút kiêng nể mà nói tiếp, “Thần nữ, xin Hoàng thượng hãy cẩn trọng lời nói.”
Hoàng thượng chỉ tay về phía Ngọc Tử Hành, sự tức giận và nỗi xấu hổ cùng ập tới khiến ngón tay người như đang run rẩy, định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, khoát tay rời đi.
Phúc Bảo chạy tới đỡ Ngọc Tử Hành, Trầm Tích quan tâm nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.