Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con
Chương 1: Em Là Tổ Tông Của Anh (1)
Kim Ca
05/11/2024
Ánh nắng ban mai xuyên qua mây, lấp lánh chiếu xuống núi Thương Đào.
Dưới chân núi, một chiếc xe hơi màu đen đỗ bên đường.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái đeo kính gọng vàng, mặc vest và thắt cà vạt, trông giống như một nhân viên văn phòng tinh anh. Nhưng lúc này, anh ấy đang nhìn người ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt không thể nào chịu nổi.
" Tống Hàn Tinh, cậu xác định là bà cố của cậu sẽ sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy này à? Đừng nói là cậu không muốn lên chương trình, nên mới bày trò này đấy nhé? "
Người thanh niên được gọi là Tống Hàn Tinh cúi đầu im lặng.
Anh mặc áo len đen và quần jeans rách bạc màu, nhìn lên, gương mặt có đường nét sắc sảo, có chút giống người lai. Mái tóc nhuộm màu hồng càng làm anh thêm phần ngổ ngáo, đôi mắt phượng dài hơi xếch, ánh lên vẻ bất cần, nhưng lúc này lại tràn đầy bất lực.
" Hả? Nếu tôi thực sự bày trò, anh nghĩ mình kéo nổi tôi đến đây sao? Nếu không phải ông già nhà tôi gọi điện kêu tôi đến đây đón bà cố vừa xuống núi, tôi có điên mới kéo anh đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này! "
Ngán ngẩm nói vài câu, Tống Hàn Tinh ngẩng lên nhìn quanh, gương mặt đẹp trai đầy vẻ hoang mang: " Gặp ma rồi! Ở đây chẳng thấy bóng người nào cả, bà ấy còn chưa ra sao? "
Quản lý của Tống Hàn Tinh, Lý Vĩ, sau khi chắc chắn rằng anh không bày trò thì chỉnh lại kính, giọng nghiêm túc nhắc nhở:
" Cậu đừng quên, chương trình thực tế thiếu một cặp đôi, tôi đã hẹn sẵn vài nhóc sao nhí để tuyển chọn! Đón người xong là không được gây chuyện nữa, nghe chưa? "
Tống Hàn Tinh trợn mắt, không thèm đáp lại một chữ.
Ngay lúc đó, cửa kính ghế phụ đột nhiên vang lên ba tiếng gõ nhẹ.
" Cốc cốc cốc. "
Cả Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ đều nhìn ra.
Chỉ thấy bên ngoài cửa kính bỗng xuất hiện một cái đầu tròn tròn, cùng đôi mắt to tròn đang nhìn vào.
" Hai vị thí chủ, chào buổi sáng! "
Đôi mắt to tròn khi cười cong như vầng trăng khuyết, nhìn thật đáng yêu.
Lý Vĩ thở phào nhẹ nhõm, cùng Tống Hàn Tinh bước xuống xe.
Hai người đàn ông nhìn thấy trước mặt mình là một… cô bé nhỏ xíu, chỉ cao đến đùi họ, mặc đồ đạo sĩ xám xịt và búi tóc tròn.
Tống Hàn Tinh cúi xuống, chống tay lên đầu gối nhìn cô bé.
Bé gái mặc đạo bào trông thật đáng yêu, gương mặt tròn trắng hồng như quả táo đầu mùa, trông còn đáng yêu hơn nhiều so với các sao nhí trên màn hình.
Lý Vĩ thúc khuỷu tay Tống Hàn Tinh, thì thầm: " Cô bé này chắc chắn sẽ thu hút khán giả. Hay là… tôi thuyết phục cô bé tham gia chương trình với cậu? "
Tống Hàn Tinh cười khẩy, chế giễu: " Anh thôi đi, coi chừng tôi báo cảnh sát đó, ông chú kỳ quặc! "
Không thèm để ý Tống Hàn Tinh, Lý Vĩ nhoẻn miệng cười hỏi cô bé:
" Em nhỏ, có phải em bị lạc không tìm thấy người thân, nên mới đến hỏi chúng tôi đường về à? "
Anh ấy còn định khi gặp người thân của cô bé sẽ thuyết phục cho bé tham gia chương trình, vừa kiếm tiền vừa được nổi tiếng.
Tống Hàn Tinh cau mày nhìn cô bé đáng yêu.
Không lẽ… không lẽ nào… cô bé chính là người đó?
Cô bé lắc đầu.
Một sợi tóc nghịch ngợm từ búi tóc của bé chui ra, kiên cường đón gió lay động.
" Không phải đâu, em không bị lạc. "
Cô bé nhìn hai người họ với ánh mắt đầy thương yêu.
" Em là Tiểu Điềm Điềm. Hai vị thí chủ, xin hỏi ai là ‘cháu Tinh Tinh’ đến đón em vậy? "
Tống Hàn Tinh: " ... Tinh Tinh là cái quái gì?! " Chết tiệt, hóa ra thật sự là bà cố của mình!
Lý Vĩ: " ... "
Dưới chân núi, một chiếc xe hơi màu đen đỗ bên đường.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái đeo kính gọng vàng, mặc vest và thắt cà vạt, trông giống như một nhân viên văn phòng tinh anh. Nhưng lúc này, anh ấy đang nhìn người ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt không thể nào chịu nổi.
" Tống Hàn Tinh, cậu xác định là bà cố của cậu sẽ sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy này à? Đừng nói là cậu không muốn lên chương trình, nên mới bày trò này đấy nhé? "
Người thanh niên được gọi là Tống Hàn Tinh cúi đầu im lặng.
Anh mặc áo len đen và quần jeans rách bạc màu, nhìn lên, gương mặt có đường nét sắc sảo, có chút giống người lai. Mái tóc nhuộm màu hồng càng làm anh thêm phần ngổ ngáo, đôi mắt phượng dài hơi xếch, ánh lên vẻ bất cần, nhưng lúc này lại tràn đầy bất lực.
" Hả? Nếu tôi thực sự bày trò, anh nghĩ mình kéo nổi tôi đến đây sao? Nếu không phải ông già nhà tôi gọi điện kêu tôi đến đây đón bà cố vừa xuống núi, tôi có điên mới kéo anh đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này! "
Ngán ngẩm nói vài câu, Tống Hàn Tinh ngẩng lên nhìn quanh, gương mặt đẹp trai đầy vẻ hoang mang: " Gặp ma rồi! Ở đây chẳng thấy bóng người nào cả, bà ấy còn chưa ra sao? "
Quản lý của Tống Hàn Tinh, Lý Vĩ, sau khi chắc chắn rằng anh không bày trò thì chỉnh lại kính, giọng nghiêm túc nhắc nhở:
" Cậu đừng quên, chương trình thực tế thiếu một cặp đôi, tôi đã hẹn sẵn vài nhóc sao nhí để tuyển chọn! Đón người xong là không được gây chuyện nữa, nghe chưa? "
Tống Hàn Tinh trợn mắt, không thèm đáp lại một chữ.
Ngay lúc đó, cửa kính ghế phụ đột nhiên vang lên ba tiếng gõ nhẹ.
" Cốc cốc cốc. "
Cả Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ đều nhìn ra.
Chỉ thấy bên ngoài cửa kính bỗng xuất hiện một cái đầu tròn tròn, cùng đôi mắt to tròn đang nhìn vào.
" Hai vị thí chủ, chào buổi sáng! "
Đôi mắt to tròn khi cười cong như vầng trăng khuyết, nhìn thật đáng yêu.
Lý Vĩ thở phào nhẹ nhõm, cùng Tống Hàn Tinh bước xuống xe.
Hai người đàn ông nhìn thấy trước mặt mình là một… cô bé nhỏ xíu, chỉ cao đến đùi họ, mặc đồ đạo sĩ xám xịt và búi tóc tròn.
Tống Hàn Tinh cúi xuống, chống tay lên đầu gối nhìn cô bé.
Bé gái mặc đạo bào trông thật đáng yêu, gương mặt tròn trắng hồng như quả táo đầu mùa, trông còn đáng yêu hơn nhiều so với các sao nhí trên màn hình.
Lý Vĩ thúc khuỷu tay Tống Hàn Tinh, thì thầm: " Cô bé này chắc chắn sẽ thu hút khán giả. Hay là… tôi thuyết phục cô bé tham gia chương trình với cậu? "
Tống Hàn Tinh cười khẩy, chế giễu: " Anh thôi đi, coi chừng tôi báo cảnh sát đó, ông chú kỳ quặc! "
Không thèm để ý Tống Hàn Tinh, Lý Vĩ nhoẻn miệng cười hỏi cô bé:
" Em nhỏ, có phải em bị lạc không tìm thấy người thân, nên mới đến hỏi chúng tôi đường về à? "
Anh ấy còn định khi gặp người thân của cô bé sẽ thuyết phục cho bé tham gia chương trình, vừa kiếm tiền vừa được nổi tiếng.
Tống Hàn Tinh cau mày nhìn cô bé đáng yêu.
Không lẽ… không lẽ nào… cô bé chính là người đó?
Cô bé lắc đầu.
Một sợi tóc nghịch ngợm từ búi tóc của bé chui ra, kiên cường đón gió lay động.
" Không phải đâu, em không bị lạc. "
Cô bé nhìn hai người họ với ánh mắt đầy thương yêu.
" Em là Tiểu Điềm Điềm. Hai vị thí chủ, xin hỏi ai là ‘cháu Tinh Tinh’ đến đón em vậy? "
Tống Hàn Tinh: " ... Tinh Tinh là cái quái gì?! " Chết tiệt, hóa ra thật sự là bà cố của mình!
Lý Vĩ: " ... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.