Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con
Chương 2: Em Là Tổ Tông Của Anh (2)
Kim Ca
05/11/2024
Anh ấy cười ngượng hai tiếng, kéo tay Tống Hàn Tinh, nói nhỏ: " Cô bé còn giỏi pha trò hơn cả cậu đấy! "
" Lại còn gọi cậu là cháu Tinh Tinh nữa? Thật không thể nào tin nổi! "
Tiếng cười gượng gạo của anh ấy chợt dừng khi thấy ánh mắt nhìn như nhìn kẻ ngốc của Tống Hàn Tinh.
Lý Vĩ im lặng một lúc, chợt sững sờ: " Khoan đã! Khoan đã! Vậy cái người cháu ‘Tinh Tinh’ mà cô bé nói… chẳng phải là cậu, Tống Hàn Tinh, sao? ‘Tinh Tinh’ là cậu đó? "
" Chẳng lẽ cô bé chính là bà cố của cậu?! Nhưng mà bà cố… thì phải là bậc ông bà của bố cậu! Thế chẳng phải bà phải tầm tám, chín mươi tuổi sao? Sao lại là một bé gái thế này được?! "
Tống Hàn Tinh đảo mắt, vò mái tóc hồng rối tung.
Hôm nọ, khi bố nói qua điện thoại về sự "đặc biệt" của bà cố này, biểu cảm của anh còn sốc hơn cả Lý Vĩ bây giờ.
Ai mà ngờ được, một thiếu niên chưa đến hai mươi như anh lại có một bà cố chỉ mới năm tuổi?
Độ tuổi và vai vế này… thật sự anh không còn gì để nói!
Nghĩ đến đây, Tống Hàn Tinh nhướn cằm, giới thiệu ngắn gọn với “bà cố”:
" Anh là Tống Hàn Tinh. Còn đây là quản lý của anh, Lý Vĩ. "
Tiểu Điềm Điềm cười, hai lúm đồng tiền lộ ra, sợi tóc trên đầu vui vẻ rung rinh, " Em biết ngay anh là Tinh Tinh! "
Rồi bé quay sang chào hỏi Lý Vĩ: " Chào anh Lý! "
Nhìn qua Tống Hàn Tinh và Tiểu Điềm Điềm, Lý Vĩ không khỏi ngỡ ngàng.
" Không phải, cậu lớn thế này mà cô bé lại nhỏ như vậy. " Anh ấy giơ tay áng chừng chiều cao của hai người, " Sao cô bé lại là bà cố của cậu được? Thật vô lý! "
Đúng là vô lý thật.
Tống Hàn Tinh cúi đầu nhìn Tiểu Điềm Điềm, cả hai mắt đối mắt.
Tiểu Điềm Điềm nở nụ cười ngây thơ và đáng yêu.
" Không sao, dù sao cũng là người nhà bắt tôi đến đón. " Tống Hàn Tinh ngắm Tiểu Điềm Điềm rồi nhún vai, " Đưa người về giao cho ông già là xong. "
Anh mất kiên nhẫn đứng dậy: " Ở đây cách thành phố xa quá, đợi em đã tốn rất nhiều thời gian rồi, về chắc chắn muộn. "
" Em, mau lên xe. "
Nghe vậy, Tiểu Điềm Điềm nhìn đôi chân ngắn ngủn của mình, ái ngại nói:
" Em đã đi bộ từ trên núi xuống, chắc là mất hơi nhiều thời gian, xin lỗi anh nha, Tinh Tinh. "
Tống Hàn Tinh liếc mắt tinh ranh, nảy ra một ý tưởng.
Đợi lâu vậy, chọc bà cố nhỏ một chút, đòi chút “lãi” cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Với đôi chân dài, anh nhích mũi chân ra như vô tình chắn trước mặt Tiểu Điềm Điềm.
Không để ý dưới chân có chướng ngại vật, cô bé mất đà và ngã nhào xuống đất.
" Á! "
Lòng bàn tay và đầu gối đau rát, Tiểu Điềm Điềm rít lên, " Đau quá! "
Lý Vĩ giật mình, nhanh chóng đỡ bé lên: " Ngã có mạnh không? Có chảy máu không? "
" Chỉ là trầy một chút, không chảy máu đâu. " Tiểu Điềm Điềm nén giọt nước mắt trong mắt, phủi bụi ở tay và đầu gối, còn an ủi lại Lý Vĩ: " Không sao đâu, em mạnh mẽ lắm. "
Khi Tống Hàn Tinh vừa định cười nhạo thì bỗng dưng có một lực mạnh từ sau lưng nhấc bổng anh lên, anh bị nâng lên khỏi mặt đất, ngày càng cao!
" Á á á— Chuyện gì thế này?! Anh Lý, cứu em!!! "
Lý Vĩ: ???
Nhìn Tống Hàn Tinh bị nhấc lên không trung, Lý Vĩ ngẩng lên, hoàn toàn đơ người.
" Lại còn gọi cậu là cháu Tinh Tinh nữa? Thật không thể nào tin nổi! "
Tiếng cười gượng gạo của anh ấy chợt dừng khi thấy ánh mắt nhìn như nhìn kẻ ngốc của Tống Hàn Tinh.
Lý Vĩ im lặng một lúc, chợt sững sờ: " Khoan đã! Khoan đã! Vậy cái người cháu ‘Tinh Tinh’ mà cô bé nói… chẳng phải là cậu, Tống Hàn Tinh, sao? ‘Tinh Tinh’ là cậu đó? "
" Chẳng lẽ cô bé chính là bà cố của cậu?! Nhưng mà bà cố… thì phải là bậc ông bà của bố cậu! Thế chẳng phải bà phải tầm tám, chín mươi tuổi sao? Sao lại là một bé gái thế này được?! "
Tống Hàn Tinh đảo mắt, vò mái tóc hồng rối tung.
Hôm nọ, khi bố nói qua điện thoại về sự "đặc biệt" của bà cố này, biểu cảm của anh còn sốc hơn cả Lý Vĩ bây giờ.
Ai mà ngờ được, một thiếu niên chưa đến hai mươi như anh lại có một bà cố chỉ mới năm tuổi?
Độ tuổi và vai vế này… thật sự anh không còn gì để nói!
Nghĩ đến đây, Tống Hàn Tinh nhướn cằm, giới thiệu ngắn gọn với “bà cố”:
" Anh là Tống Hàn Tinh. Còn đây là quản lý của anh, Lý Vĩ. "
Tiểu Điềm Điềm cười, hai lúm đồng tiền lộ ra, sợi tóc trên đầu vui vẻ rung rinh, " Em biết ngay anh là Tinh Tinh! "
Rồi bé quay sang chào hỏi Lý Vĩ: " Chào anh Lý! "
Nhìn qua Tống Hàn Tinh và Tiểu Điềm Điềm, Lý Vĩ không khỏi ngỡ ngàng.
" Không phải, cậu lớn thế này mà cô bé lại nhỏ như vậy. " Anh ấy giơ tay áng chừng chiều cao của hai người, " Sao cô bé lại là bà cố của cậu được? Thật vô lý! "
Đúng là vô lý thật.
Tống Hàn Tinh cúi đầu nhìn Tiểu Điềm Điềm, cả hai mắt đối mắt.
Tiểu Điềm Điềm nở nụ cười ngây thơ và đáng yêu.
" Không sao, dù sao cũng là người nhà bắt tôi đến đón. " Tống Hàn Tinh ngắm Tiểu Điềm Điềm rồi nhún vai, " Đưa người về giao cho ông già là xong. "
Anh mất kiên nhẫn đứng dậy: " Ở đây cách thành phố xa quá, đợi em đã tốn rất nhiều thời gian rồi, về chắc chắn muộn. "
" Em, mau lên xe. "
Nghe vậy, Tiểu Điềm Điềm nhìn đôi chân ngắn ngủn của mình, ái ngại nói:
" Em đã đi bộ từ trên núi xuống, chắc là mất hơi nhiều thời gian, xin lỗi anh nha, Tinh Tinh. "
Tống Hàn Tinh liếc mắt tinh ranh, nảy ra một ý tưởng.
Đợi lâu vậy, chọc bà cố nhỏ một chút, đòi chút “lãi” cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Với đôi chân dài, anh nhích mũi chân ra như vô tình chắn trước mặt Tiểu Điềm Điềm.
Không để ý dưới chân có chướng ngại vật, cô bé mất đà và ngã nhào xuống đất.
" Á! "
Lòng bàn tay và đầu gối đau rát, Tiểu Điềm Điềm rít lên, " Đau quá! "
Lý Vĩ giật mình, nhanh chóng đỡ bé lên: " Ngã có mạnh không? Có chảy máu không? "
" Chỉ là trầy một chút, không chảy máu đâu. " Tiểu Điềm Điềm nén giọt nước mắt trong mắt, phủi bụi ở tay và đầu gối, còn an ủi lại Lý Vĩ: " Không sao đâu, em mạnh mẽ lắm. "
Khi Tống Hàn Tinh vừa định cười nhạo thì bỗng dưng có một lực mạnh từ sau lưng nhấc bổng anh lên, anh bị nâng lên khỏi mặt đất, ngày càng cao!
" Á á á— Chuyện gì thế này?! Anh Lý, cứu em!!! "
Lý Vĩ: ???
Nhìn Tống Hàn Tinh bị nhấc lên không trung, Lý Vĩ ngẩng lên, hoàn toàn đơ người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.