Chương 7: HỌP MẶT
Nguyệt Lạc Sâm Hoành
15/11/2013
Thời điểm
Học viện Mafia đã chìm vào sắc đen u huyền lạnh lẽo, với các con phố nhỏ im lìm tắm mình trong vị gió mặn của khơi xa, và những con hẻm sâu dài
cô quạnh.
" cộp .. cộp .. cộp .. cộp "
Khoảnh khắc trong thanh tĩnh vang lên những âm thanh đều đặn của tiếng gót giày gõ vào đất rắn, bên kia đường là một cô gái trẻ đang chậm rãi bước đi trên con phố rộng thênh thang không người lai vãng, và tâm trạng của cô như thể đã trải dài theo một mảnh không gian đen tuyền tăm tối, trải dài theo những chiếc bóng cong cong đổ xuống bên vệ đường, nối liền hết con ngõ sâu hun hút, phần nào đó giúp cô gợi nhớ lại những lời của vị bác sĩ già đã nói lúc sáng:
“ Cô Diệp, mắt của cô trải qua phẫu thuật đến ba lần, ừm, có thể nói đấy chính là giới hạn cao nhất mà cô chịu đựng được , vì như vậy, cô nên cẩn thận. Chỉ cần một tổn thương nho nhỏ thôi cũng sẽ khiến cho cô vĩnh viễn không thể thấy –ánh –sáng.”
…
“ Vâng, tôi hiểu.”
…
“ Diệp tiểu thư, trong quá trình kiểm tra tổng quát, chúng tôi phát hiện bệnh của cô, và, loại thuốc mà cô đang –sử -dụng. Về vấn đề này quả thật chúng tôi không thể can thiệp, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cô nên hạn chế những lần sử dụng thuốc quá liều, để tránh dẫn đến tác dụng phụ gọi là “ S.I.S” ( Swoon Inadvisable Sleep –hôn mê trong giấc ngủ). À, nếu có vấn đề cần giúp đỡ thì cô cứ liên lạc với tôi, hoặc trực tiếp gọi về cho bác sĩ riêng. Trên cương vị một bác sĩ, tôi khuyên cô phải biết yêu quý bản thân, hay đúng hơn chính là yêu quý sinh mạng của chính mình.”
…
“ Vâng, cám ơn ông.”
…
“ ring .. ring .. ring .. ring”
“ ring .. ring.. ring”.
Bất chợt điện thoại rung lên hồi chuông nhỏ, báo hiệu cho một cuộc gọi đến, và cũng như thể đánh thức cô khỏi những suy tưởng trong lòng. Diệp Ly vừa lững thững bước qua khúc quanh ngoằn ngoèo của con phố, vừa đưa máy lên tai:
- Alô?
Đầu dây bên kia khẽ hít một hơi rồi quát to vào máy, kèm theo sau là hỗn tạp những loại âm thanh ầm ĩ của quán bar:
- Sao cậu lâu vậy, đang ở đâu, tớ sẽ đến đón.
Diệp Ly nhíu mày đem điện thoại ra trước, vừa nhấn nút mở to, vừa đáp:
- Đã đến rồi đây.
“ Tít .. tít.”
Cô vừa dứt lời thì bất chợt cuộc gọi bị ngắt đi và vạch pin đã rút về những phần trăm hiếm hoi còn sót lại. Diệp Ly hơi cong khóe môi tạo thành nét cười bất đắt dĩ, đôi vai thanh tú nhún nhẹ một nhịp rồi đem di động cất vào trong túi, khoảnh khắc cô hơi ngước đầu lên, hai mắt khẽ nheo lại để nhìn tấm bản điện tử đang nhấp nháy bên kia, một ánh điện chói lòa màu đỏ rực, từng chút từng chút nhuộm sắc cho hai con chữ : “ Nữ Hoàng ”.
Trong lúc cô còn đang ngây người nhìn ngắm thì đột ngột cánh tay bị ai đó kéo đi, và bên tai vang lên tiếng nói:
- Diệp Ly, cậu mắc bệnh lề mề từ hồi nào vậy? Vào mau đi, chỉ còn thiếu có một mình cậu thôi.
Kim Kỳ An vừa nói vừa dắt bạn len qua dòng người tấp nập, từng bước hướng về khu phòng VIP ở tầng ba.
" Cạch ! "
Cách cửa bị đẩy ra, bên trong truyền đến một trận ồn ào náo nhiệt với khung cảnh vui đùa của lũ bạn thân, khoảnh khắc gợi về cho Diệp Ly từng hồi quá khứ thật vô tư và rộn rã tiếng cười.
Thời điểm lại khiến cô tự hỏi, cuộc đời này, cô có hay không sẽ được trải nghiệm những niềm vui ấy thêm một lần nữa, bất quá, muốn cô đánh đổi cái gì cũng được, ngay cả sinh mệnh mỏng manh này, cũng -không -sao.
Căn phòng số 890 chìm trong sắc điện xanh xanh mờ ảo, hơi men váng vất trong không trung, từng cụm vỏ chai nằm lăn lóc trên sàn, và mỗi người đều đang điên cuồng nhảy nhót trong một thứ âm thanh ầm ĩ đến choáng đầu –ngọn lửa trong cuộc chơi đã đến hồi bùng cháy –mãnh –liệt.
Diệp Ly tách khỏi đám bạn để đi vào toilet, thời điểm cô cần một ít nước lạnh để dội tỉnh lí trí, để xua đi một chút ưu buồn khi trông thấy người con trai ấy lại từng chút từng chút chăm lo cho cô gái khác mà không phải là mình.
Cô nhíu mày nhìn người trong gương, chốc chốc những ngón tay mảnh dẻ lại đưa lên vỗ vỗ vào khuôn má đã đỏ hây vì men rượu, tâm trạng lâm vào một mảnh trầm tư, quả thật lâu rồi cô chưa được chơi vui như vậy, quyết định trở về lần này phải nói là hoàn toàn chính xác.
“ Cạch .”
Bất chợt cánh cửa bị đẩy ra, từ bên ngoài một cô gái nhỏ loạng choạng bước vào, sau khi chống hai tay lên sàn của bồn rửa mặt thì nheo mắt nhìn cô, đoạn nói:
- Chị, tại sao chị lại trở về? Chẳng phải chị đã đi rồi sao? Chẳng phải chị đã phản bội anh ấy sao?
Diệp Ly nghiêng nghiêng người nhìn Giang Tử Phương, khoảnh khắc khóe môi hơi cong lên, cô bé này đã uống đến say rồi sao, ai, cô là không muốn gây sự với người say đâu, vì vậy nên mới lắc đầu đáp:
- Chuyện này em hiểu được bao nhiêu? Việc tôi trở về lại có ảnh hưởng gì đến em đâu nhỉ?
Giang Tử Phương ngưng mắt nhìn nét cười xinh đẹp đọng lại trên khóe môi cô, thời điểm lại thấy thật chán ghét, cô ghét người con gái này, rất ghét:
- Ảnh hưởng? Tất nhiên có rất nhiều.
Vừa dứt lời thì cô bé đã trừng mắt lên, hàng mi nhíu chặt đầy uất hận.
Diệp Ly khẽ gật đầu, quả thực cô cũng không muốn nhịn đâu, ha, muốn gây sự với cô, để xem con nhóc này có được bao nhiêu năng lực, mà nói, động khẩu không động thủ nha :
- Em sợ tôi giành Dương Dạ Vũ có đúng không? A, không cần sợ, anh ấy vốn dĩ là của tôi cơ mà.
Giang Tử Phương nghe nói thì siết chặt bàn tay, run run giọng thốt lên:
- Chị bất quá cũng chỉ là một cái quá khứ mà anh ấy muốn quên đi, ha ha, lại còn tự mãn.
Diệp Ly cắn môi, câu nói này quả nhiên có ý tứ, không khỏi khiến sắc mặt cô trầm xuống:
- Ha, muốn quên thì cứ để anh ấy quên, căn bản trong quá khứ cũng không phải chỉ toàn là hạnh phúc. Bất quá coi như tôi đánh đổi để cho anh ấy được vui. Mà em cũng nên biết rằng, trí nhớ chỉ là một phần, kia vẫn là còn có cả tiềm thức và cảm giác, lại nói hai thứ này, không có mất đi.
Giang Tử Phương ấm ức mà lại không biết nói gì, quả thực đêm hôm đó Dương Dạ Vũ đã bế Diệp Ly rời đi, quả thực một khoảng thời gian tiếp theo anh thường hay ngây ngẫn như thể đang suy tưởng một cái gì, hiện tại tự hỏi đó có phải hay không chính là anh đang nghi hoặc về cái loại cảm giác kỳ lạ mà Diệp Ly đã để lại?
Diệp Ly thoáng mỉm cười, sau khi hong khô tay thì chuẩn bị rời đi, cô gái nhỏ này bất quá cũng không thể là đối thủ của cô, kia, bao nhiêu năm sống trong cái nơi ấy, đối mặt với người đàn bà ấy, cuối cùng lúc này mới thấy được một chút công dụng, đó chính là khả năng đánh người bằng lời nói a.
Ngay lúc bước chân đi đến bên cửa thì bị Giang Tử Phương ngăn lai, khoảnh khắc những chiếc móng tay bấm vào da thịt cô, rỉ máu.
Diệp Ly nhíu mày giật mạnh tay về, lại vô ý khiến cô gái kia ngã ra đất.
Thời điểm muốn đỡ cô bé lên thì lại bị hất ra, Giang Tử Phương nhăn nhăn mặt, một lát lại khóc òa lên:
- Chị thật sự rất quá đáng, chị dám đẩy tôi.
Diệp Ly vừa dùng khăn giấy chậm lấy vết thương đang rướm máu, vừa nghi hoặc nhìn, tột cùng muốn diễn tuồng gì đây?
“ Cạch.”
Bất chợt cánh cửa lại bị đẩy ra, từ bên ngoài mọi người đi đến, vừa trông thấy tình cảnh trong này thì không khỏi kinh ngạc.
Dương Dạ Vũ đỡ lấy Giang tử Phương, hơi khẽ nhíu mày:
- Có chuyện gì đây?
Giang Tử Phương chun chun mũi, cả người tựa vào vai anh, rấm rức thốt lên:
- Chị ta đẩy em, chị ta xấu!
Diệp Ly mím môi nhìn cô gái nhỏ, ha, quả thực cũng là một tiểu hồ ly, đủ gian manh.
Khoảnh khắc mọi người im bặt, một lát trôi qua thì Dương Dạ Vũ bế Giang Tử Phương rời đi, bất quá cũng không nói gì thêm.
Đợi hai người kia đi rồi Giang Nam tiến lại gần cô, anh vừa dùng khăn tay băng lại vết thương cho Diệp Ly, vừa nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi em, con bé say quá.
Diệp Ly thoáng nhếch miệng cười:
- Chỉ là một cái quan hệ em họ, không cần anh phải thay mặt gánh lỗi.
Phong Luân nhìn tình hình không ổn thì khẽ cười xòa:
- Được rồi, tăng hai đi, tớ khao.
Lời vừa dứt thì Diệp Ly hơi ngẩng đầu, ánh cười vẫn còn vươn trong đáy mắt, khoảnh khắc cất lời:
- Được thôi, không được hối hận.
Vừa trông thấy cô mỉm cười thì Phong Luân cảm nhận được một trận ớn lạnh đến gai người, nhưng mà như vậy vẫn gật đầu khẳng định:
- Làm sao phải hối hận chứ.
Anh vừa hùng hồn tuyên bố thì Chi Hạ đã bật cười sằng sặc, vừa khinh thường nhìn anh, vừa thương cảm thốt lên:
- A, câu bị họ lừa, bị gài bẫy rồi!
Nghe nói khiến anh ngây người nghi hoặc, tầm mắt vừa lướt qua Giang Nam thì đã thấy anh khẽ nhún vai, bên kia Kim Kỳ An nhoẻn miệng cười:
- Đồ ngốc.
" cộp .. cộp .. cộp .. cộp "
Khoảnh khắc trong thanh tĩnh vang lên những âm thanh đều đặn của tiếng gót giày gõ vào đất rắn, bên kia đường là một cô gái trẻ đang chậm rãi bước đi trên con phố rộng thênh thang không người lai vãng, và tâm trạng của cô như thể đã trải dài theo một mảnh không gian đen tuyền tăm tối, trải dài theo những chiếc bóng cong cong đổ xuống bên vệ đường, nối liền hết con ngõ sâu hun hút, phần nào đó giúp cô gợi nhớ lại những lời của vị bác sĩ già đã nói lúc sáng:
“ Cô Diệp, mắt của cô trải qua phẫu thuật đến ba lần, ừm, có thể nói đấy chính là giới hạn cao nhất mà cô chịu đựng được , vì như vậy, cô nên cẩn thận. Chỉ cần một tổn thương nho nhỏ thôi cũng sẽ khiến cho cô vĩnh viễn không thể thấy –ánh –sáng.”
…
“ Vâng, tôi hiểu.”
…
“ Diệp tiểu thư, trong quá trình kiểm tra tổng quát, chúng tôi phát hiện bệnh của cô, và, loại thuốc mà cô đang –sử -dụng. Về vấn đề này quả thật chúng tôi không thể can thiệp, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cô nên hạn chế những lần sử dụng thuốc quá liều, để tránh dẫn đến tác dụng phụ gọi là “ S.I.S” ( Swoon Inadvisable Sleep –hôn mê trong giấc ngủ). À, nếu có vấn đề cần giúp đỡ thì cô cứ liên lạc với tôi, hoặc trực tiếp gọi về cho bác sĩ riêng. Trên cương vị một bác sĩ, tôi khuyên cô phải biết yêu quý bản thân, hay đúng hơn chính là yêu quý sinh mạng của chính mình.”
…
“ Vâng, cám ơn ông.”
…
“ ring .. ring .. ring .. ring”
“ ring .. ring.. ring”.
Bất chợt điện thoại rung lên hồi chuông nhỏ, báo hiệu cho một cuộc gọi đến, và cũng như thể đánh thức cô khỏi những suy tưởng trong lòng. Diệp Ly vừa lững thững bước qua khúc quanh ngoằn ngoèo của con phố, vừa đưa máy lên tai:
- Alô?
Đầu dây bên kia khẽ hít một hơi rồi quát to vào máy, kèm theo sau là hỗn tạp những loại âm thanh ầm ĩ của quán bar:
- Sao cậu lâu vậy, đang ở đâu, tớ sẽ đến đón.
Diệp Ly nhíu mày đem điện thoại ra trước, vừa nhấn nút mở to, vừa đáp:
- Đã đến rồi đây.
“ Tít .. tít.”
Cô vừa dứt lời thì bất chợt cuộc gọi bị ngắt đi và vạch pin đã rút về những phần trăm hiếm hoi còn sót lại. Diệp Ly hơi cong khóe môi tạo thành nét cười bất đắt dĩ, đôi vai thanh tú nhún nhẹ một nhịp rồi đem di động cất vào trong túi, khoảnh khắc cô hơi ngước đầu lên, hai mắt khẽ nheo lại để nhìn tấm bản điện tử đang nhấp nháy bên kia, một ánh điện chói lòa màu đỏ rực, từng chút từng chút nhuộm sắc cho hai con chữ : “ Nữ Hoàng ”.
Trong lúc cô còn đang ngây người nhìn ngắm thì đột ngột cánh tay bị ai đó kéo đi, và bên tai vang lên tiếng nói:
- Diệp Ly, cậu mắc bệnh lề mề từ hồi nào vậy? Vào mau đi, chỉ còn thiếu có một mình cậu thôi.
Kim Kỳ An vừa nói vừa dắt bạn len qua dòng người tấp nập, từng bước hướng về khu phòng VIP ở tầng ba.
" Cạch ! "
Cách cửa bị đẩy ra, bên trong truyền đến một trận ồn ào náo nhiệt với khung cảnh vui đùa của lũ bạn thân, khoảnh khắc gợi về cho Diệp Ly từng hồi quá khứ thật vô tư và rộn rã tiếng cười.
Thời điểm lại khiến cô tự hỏi, cuộc đời này, cô có hay không sẽ được trải nghiệm những niềm vui ấy thêm một lần nữa, bất quá, muốn cô đánh đổi cái gì cũng được, ngay cả sinh mệnh mỏng manh này, cũng -không -sao.
Căn phòng số 890 chìm trong sắc điện xanh xanh mờ ảo, hơi men váng vất trong không trung, từng cụm vỏ chai nằm lăn lóc trên sàn, và mỗi người đều đang điên cuồng nhảy nhót trong một thứ âm thanh ầm ĩ đến choáng đầu –ngọn lửa trong cuộc chơi đã đến hồi bùng cháy –mãnh –liệt.
Diệp Ly tách khỏi đám bạn để đi vào toilet, thời điểm cô cần một ít nước lạnh để dội tỉnh lí trí, để xua đi một chút ưu buồn khi trông thấy người con trai ấy lại từng chút từng chút chăm lo cho cô gái khác mà không phải là mình.
Cô nhíu mày nhìn người trong gương, chốc chốc những ngón tay mảnh dẻ lại đưa lên vỗ vỗ vào khuôn má đã đỏ hây vì men rượu, tâm trạng lâm vào một mảnh trầm tư, quả thật lâu rồi cô chưa được chơi vui như vậy, quyết định trở về lần này phải nói là hoàn toàn chính xác.
“ Cạch .”
Bất chợt cánh cửa bị đẩy ra, từ bên ngoài một cô gái nhỏ loạng choạng bước vào, sau khi chống hai tay lên sàn của bồn rửa mặt thì nheo mắt nhìn cô, đoạn nói:
- Chị, tại sao chị lại trở về? Chẳng phải chị đã đi rồi sao? Chẳng phải chị đã phản bội anh ấy sao?
Diệp Ly nghiêng nghiêng người nhìn Giang Tử Phương, khoảnh khắc khóe môi hơi cong lên, cô bé này đã uống đến say rồi sao, ai, cô là không muốn gây sự với người say đâu, vì vậy nên mới lắc đầu đáp:
- Chuyện này em hiểu được bao nhiêu? Việc tôi trở về lại có ảnh hưởng gì đến em đâu nhỉ?
Giang Tử Phương ngưng mắt nhìn nét cười xinh đẹp đọng lại trên khóe môi cô, thời điểm lại thấy thật chán ghét, cô ghét người con gái này, rất ghét:
- Ảnh hưởng? Tất nhiên có rất nhiều.
Vừa dứt lời thì cô bé đã trừng mắt lên, hàng mi nhíu chặt đầy uất hận.
Diệp Ly khẽ gật đầu, quả thực cô cũng không muốn nhịn đâu, ha, muốn gây sự với cô, để xem con nhóc này có được bao nhiêu năng lực, mà nói, động khẩu không động thủ nha :
- Em sợ tôi giành Dương Dạ Vũ có đúng không? A, không cần sợ, anh ấy vốn dĩ là của tôi cơ mà.
Giang Tử Phương nghe nói thì siết chặt bàn tay, run run giọng thốt lên:
- Chị bất quá cũng chỉ là một cái quá khứ mà anh ấy muốn quên đi, ha ha, lại còn tự mãn.
Diệp Ly cắn môi, câu nói này quả nhiên có ý tứ, không khỏi khiến sắc mặt cô trầm xuống:
- Ha, muốn quên thì cứ để anh ấy quên, căn bản trong quá khứ cũng không phải chỉ toàn là hạnh phúc. Bất quá coi như tôi đánh đổi để cho anh ấy được vui. Mà em cũng nên biết rằng, trí nhớ chỉ là một phần, kia vẫn là còn có cả tiềm thức và cảm giác, lại nói hai thứ này, không có mất đi.
Giang Tử Phương ấm ức mà lại không biết nói gì, quả thực đêm hôm đó Dương Dạ Vũ đã bế Diệp Ly rời đi, quả thực một khoảng thời gian tiếp theo anh thường hay ngây ngẫn như thể đang suy tưởng một cái gì, hiện tại tự hỏi đó có phải hay không chính là anh đang nghi hoặc về cái loại cảm giác kỳ lạ mà Diệp Ly đã để lại?
Diệp Ly thoáng mỉm cười, sau khi hong khô tay thì chuẩn bị rời đi, cô gái nhỏ này bất quá cũng không thể là đối thủ của cô, kia, bao nhiêu năm sống trong cái nơi ấy, đối mặt với người đàn bà ấy, cuối cùng lúc này mới thấy được một chút công dụng, đó chính là khả năng đánh người bằng lời nói a.
Ngay lúc bước chân đi đến bên cửa thì bị Giang Tử Phương ngăn lai, khoảnh khắc những chiếc móng tay bấm vào da thịt cô, rỉ máu.
Diệp Ly nhíu mày giật mạnh tay về, lại vô ý khiến cô gái kia ngã ra đất.
Thời điểm muốn đỡ cô bé lên thì lại bị hất ra, Giang Tử Phương nhăn nhăn mặt, một lát lại khóc òa lên:
- Chị thật sự rất quá đáng, chị dám đẩy tôi.
Diệp Ly vừa dùng khăn giấy chậm lấy vết thương đang rướm máu, vừa nghi hoặc nhìn, tột cùng muốn diễn tuồng gì đây?
“ Cạch.”
Bất chợt cánh cửa lại bị đẩy ra, từ bên ngoài mọi người đi đến, vừa trông thấy tình cảnh trong này thì không khỏi kinh ngạc.
Dương Dạ Vũ đỡ lấy Giang tử Phương, hơi khẽ nhíu mày:
- Có chuyện gì đây?
Giang Tử Phương chun chun mũi, cả người tựa vào vai anh, rấm rức thốt lên:
- Chị ta đẩy em, chị ta xấu!
Diệp Ly mím môi nhìn cô gái nhỏ, ha, quả thực cũng là một tiểu hồ ly, đủ gian manh.
Khoảnh khắc mọi người im bặt, một lát trôi qua thì Dương Dạ Vũ bế Giang Tử Phương rời đi, bất quá cũng không nói gì thêm.
Đợi hai người kia đi rồi Giang Nam tiến lại gần cô, anh vừa dùng khăn tay băng lại vết thương cho Diệp Ly, vừa nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi em, con bé say quá.
Diệp Ly thoáng nhếch miệng cười:
- Chỉ là một cái quan hệ em họ, không cần anh phải thay mặt gánh lỗi.
Phong Luân nhìn tình hình không ổn thì khẽ cười xòa:
- Được rồi, tăng hai đi, tớ khao.
Lời vừa dứt thì Diệp Ly hơi ngẩng đầu, ánh cười vẫn còn vươn trong đáy mắt, khoảnh khắc cất lời:
- Được thôi, không được hối hận.
Vừa trông thấy cô mỉm cười thì Phong Luân cảm nhận được một trận ớn lạnh đến gai người, nhưng mà như vậy vẫn gật đầu khẳng định:
- Làm sao phải hối hận chứ.
Anh vừa hùng hồn tuyên bố thì Chi Hạ đã bật cười sằng sặc, vừa khinh thường nhìn anh, vừa thương cảm thốt lên:
- A, câu bị họ lừa, bị gài bẫy rồi!
Nghe nói khiến anh ngây người nghi hoặc, tầm mắt vừa lướt qua Giang Nam thì đã thấy anh khẽ nhún vai, bên kia Kim Kỳ An nhoẻn miệng cười:
- Đồ ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.